Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao
Chương 80: Hăm hở tiến lên 2
Vì khiến sư tôn vui mừng!
Hăm hở tiến lên!
“Ta có thể có biện pháp gì, đây là chìa khóa mở di tích Thái Cổ Kiếm Tôn, nghe
nói chỉ có người có cơ duyên, mới có thể lĩnh ngộ, đây là vật phẩm của Diệp
tiểu hữu, rõ ràng chỉ có Diệp tiểu hữu mới có khả năng lĩnh ngộ.”
Tông chủ Càn Nguyên trả chìa khóa cho Diệp Lạc, lắc đầu cười nói.
Nghe thấy những lời này, Diệp Lạc nhận lấy chìa khóa, hơi nắm chặt chìa khóa.
Đây là cơ duyên sư tôn cho hắn ta.
Nếu như hắn ta không sớm lĩnh ngộ ra, thì có lỗi với sư tôn.
…
Hai người ngồi ở đây nói chuyện với nhau.
Hai bọn họ không chú ý rằng, trên không cách cái bàn không xa có một con côn
trùng bay có sáu chiếc cánh.
Côn trùng này nghe hai người nói chuyện với nhau, trong đôi mắt vẩn đục lóe
lên ánh sáng nhân tính hóa.
Nghe xong được phần lớn tin tức.
Con côn trùng sáu cánh này thật cẩn thận bay ra bên ngoài khách điếm.
Sau khi rời khỏi nơi này, tốc độ tăng nhanh, giống như hóa thành một tia sét vèo
một tiếng, phá không mà đi, bay nhanh tới một hướng khác.
Khoảng chừng một lúc lâu sau, con côn trùng sáu cánh này bay vào trong một
vùng rừng núi sâu thẳm.
Sau khi di chuyển một lát, rơi vào trong tay một lão giả khoác áo bào đen.
Lão giả này nhận tin tức con côn trùng sáu cánh biết được.
Sau khi lão ta đọc tin tức xong, đôi mắt híp lại đột nhiên trợn to.
Tông môn ẩn thế Vô Đạo Tông, truyền thừa ba vạn năm trở lên!
Tông chủ của Vô Đạo Tông từng khiến nhân vật trong truyền thuyết Phá Hư
đạo nhân bị thương nặng vào ba vạn năm trước!
Không biết vì nguyên nhân gì, côn trùng sáu cánh không ghi lại đây chỉ là suy
đoán của tông chủ Càn Nguyên mà thôi.
Có ghi, đều là nói Vô Đạo Tông truyền thừa ít nhất ba vạn năm.
Thế cho nên lão giả mặc áo bào đen cho rằng, Vô Đạo Tông truyền thừa ba vạn
năm trở lên, hơn nữa bí mật này bị lão ta biết rõ.
“Tông, tông, tông chủ, tin tức lớn! Tin tức lớn!”
Lão giả kinh hãi kêu lên, xoay người chạy về phía một lầu các, vừa chạy vừa la
to.
Rất nhanh, lão giả chạy vào trong lầu các, gặp được một người đàn ông trung
niên, báo cáo tin tức mình biết được.
Người đàn ông trung niên kia nghe xong, vẻ mặt cũng căng thẳng, lẩm bẩm nói.
“May mắn! May mắn ta nhận ra tông chủ Càn Nguyên đến địa phận của tông ta,
phái tham tín trùng sáu cánh ra ngoài, nếu không thì sao biết được tin tức lớn
như vậy!”
“Nam Môn ta có được tin tức này, đó là tiên cơ…”
“Nhưng mà Nam Môn ta không ăn nổi tiên cơ này, phái người đi thông báo cho
mấy tông môn liên minh với Nam Môn ta, khiến bọn họ cũng biết được tin tức
này liên thủ một chút, tốt nhất là có thể nịnh bợ được tông môn ẩn thế trước.”
“Chỉ cần tông môn ẩn thế rơi xuống một cọng lông, đều có thể khiến Nam Môn
ta bay lên!”
Lão giả mặc áo bào đen gật đầu, lĩnh mệnh muốn rời đi, đi truyền tin cho tông
môn khác.
Người đàn ông trung niên nghĩ một lát, gọi lão giả mặc áo bào đen nói:
“Chuyện đó, khi ngươi đi truyền tin, nói là Vô Đạo Tông truyền thừa ít nhất bốn
vạn năm trở lên, ngươi hiểu chưa?”
Lão giả kia mê mang hỏi: “Tông chủ, vì sao vậy?”
Người đàn ông trung niên trợn to mắt trừng lão giả, nói: “Nghe nhìn lẫn lộn
ngươi hiểu không? Tin tức chân chính, chỉ có thể do Nam Môn ta biết, nói với
bên ngoài tông môn ẩn thế Vô Đạo Tông truyền thừa ít nhất bốn vạn năm là
được!”
Lão giả nghe thấy thế, vội vàng gật đầu đáp dạ, đâu dám nói thêm cái gì.
Người đàn ông trung niên nắm chặt tay.
Gã ta kiên định.
Chỉ cần Nam Môn bọn họ nắm chắc cơ hội lần này, liếm Vô Đạo Tông cẩn thận.
Như vậy Nam Môn bọn họ sẽ có khả năng quật khởi!
Điều kiện tiên quyết là phải tìm đến Vô Đạo Tông, nếu không chuẩn bị nhiều
tới mấy cũng vô dụng.
Mà bây giờ ở bên ngoài, Vô Đạo Tông chỉ có một đệ tử, cũng chính là “Diệp
tiểu hữu” kia.
Người đàn ông trung niên vắt hết óc suy nghĩ, nên tình cờ gặp vị “Diệp tiểu
hữu” này kiểu gì…
…
Mấy ngày sau.
Cả giới Tu Tiên Đông Châu đều bắt đầu chấn động.
Nguyên nhân không vì lý do gì khác.
Càng có nhiều tin tức về tông môn ẩn thế được người ta khai thác ra, còn lưu
truyền khắp nơi.
Tin tức này thậm chí còn truyền tới phàm tục.
Tin tức này cũng càng truyền càng điên cuồng.
Mới đầu truyền ở khu vực gần Nam Môn, coi như bình thường một chút.
Chỉ nói Vô Đạo Tông truyền thừa ít nhất bốn vạn năm, năm vạn năm.
Đợi tin tức này truyền xa đến khu vực khác ở Đông Châu, đã hoàn toàn cất
cánh, giống như con ngựa thoát cương.
“Tin tức lớn đặc biệt! Tin tức lớn đặc biệt, phương bắc Đông Châu ta đạt được
tin tức, hóa ra tông môn ẩn thế là một tông môn cường đại từ thời Thượng Cổ,
đã có lịch sử mười vạn năm!”
“Cái gì? Mười vạn năm? Các ngươi nghe ai nói? Các ngươi nói như vậy chẳng
lẽ không sợ tông môn ẩn thế trách tội các ngươi làm thấp đi sao? Rõ ràng là
truyền thừa được ba mươi vạn năm.”
Hăm hở tiến lên!
“Ta có thể có biện pháp gì, đây là chìa khóa mở di tích Thái Cổ Kiếm Tôn, nghe
nói chỉ có người có cơ duyên, mới có thể lĩnh ngộ, đây là vật phẩm của Diệp
tiểu hữu, rõ ràng chỉ có Diệp tiểu hữu mới có khả năng lĩnh ngộ.”
Tông chủ Càn Nguyên trả chìa khóa cho Diệp Lạc, lắc đầu cười nói.
Nghe thấy những lời này, Diệp Lạc nhận lấy chìa khóa, hơi nắm chặt chìa khóa.
Đây là cơ duyên sư tôn cho hắn ta.
Nếu như hắn ta không sớm lĩnh ngộ ra, thì có lỗi với sư tôn.
…
Hai người ngồi ở đây nói chuyện với nhau.
Hai bọn họ không chú ý rằng, trên không cách cái bàn không xa có một con côn
trùng bay có sáu chiếc cánh.
Côn trùng này nghe hai người nói chuyện với nhau, trong đôi mắt vẩn đục lóe
lên ánh sáng nhân tính hóa.
Nghe xong được phần lớn tin tức.
Con côn trùng sáu cánh này thật cẩn thận bay ra bên ngoài khách điếm.
Sau khi rời khỏi nơi này, tốc độ tăng nhanh, giống như hóa thành một tia sét vèo
một tiếng, phá không mà đi, bay nhanh tới một hướng khác.
Khoảng chừng một lúc lâu sau, con côn trùng sáu cánh này bay vào trong một
vùng rừng núi sâu thẳm.
Sau khi di chuyển một lát, rơi vào trong tay một lão giả khoác áo bào đen.
Lão giả này nhận tin tức con côn trùng sáu cánh biết được.
Sau khi lão ta đọc tin tức xong, đôi mắt híp lại đột nhiên trợn to.
Tông môn ẩn thế Vô Đạo Tông, truyền thừa ba vạn năm trở lên!
Tông chủ của Vô Đạo Tông từng khiến nhân vật trong truyền thuyết Phá Hư
đạo nhân bị thương nặng vào ba vạn năm trước!
Không biết vì nguyên nhân gì, côn trùng sáu cánh không ghi lại đây chỉ là suy
đoán của tông chủ Càn Nguyên mà thôi.
Có ghi, đều là nói Vô Đạo Tông truyền thừa ít nhất ba vạn năm.
Thế cho nên lão giả mặc áo bào đen cho rằng, Vô Đạo Tông truyền thừa ba vạn
năm trở lên, hơn nữa bí mật này bị lão ta biết rõ.
“Tông, tông, tông chủ, tin tức lớn! Tin tức lớn!”
Lão giả kinh hãi kêu lên, xoay người chạy về phía một lầu các, vừa chạy vừa la
to.
Rất nhanh, lão giả chạy vào trong lầu các, gặp được một người đàn ông trung
niên, báo cáo tin tức mình biết được.
Người đàn ông trung niên kia nghe xong, vẻ mặt cũng căng thẳng, lẩm bẩm nói.
“May mắn! May mắn ta nhận ra tông chủ Càn Nguyên đến địa phận của tông ta,
phái tham tín trùng sáu cánh ra ngoài, nếu không thì sao biết được tin tức lớn
như vậy!”
“Nam Môn ta có được tin tức này, đó là tiên cơ…”
“Nhưng mà Nam Môn ta không ăn nổi tiên cơ này, phái người đi thông báo cho
mấy tông môn liên minh với Nam Môn ta, khiến bọn họ cũng biết được tin tức
này liên thủ một chút, tốt nhất là có thể nịnh bợ được tông môn ẩn thế trước.”
“Chỉ cần tông môn ẩn thế rơi xuống một cọng lông, đều có thể khiến Nam Môn
ta bay lên!”
Lão giả mặc áo bào đen gật đầu, lĩnh mệnh muốn rời đi, đi truyền tin cho tông
môn khác.
Người đàn ông trung niên nghĩ một lát, gọi lão giả mặc áo bào đen nói:
“Chuyện đó, khi ngươi đi truyền tin, nói là Vô Đạo Tông truyền thừa ít nhất bốn
vạn năm trở lên, ngươi hiểu chưa?”
Lão giả kia mê mang hỏi: “Tông chủ, vì sao vậy?”
Người đàn ông trung niên trợn to mắt trừng lão giả, nói: “Nghe nhìn lẫn lộn
ngươi hiểu không? Tin tức chân chính, chỉ có thể do Nam Môn ta biết, nói với
bên ngoài tông môn ẩn thế Vô Đạo Tông truyền thừa ít nhất bốn vạn năm là
được!”
Lão giả nghe thấy thế, vội vàng gật đầu đáp dạ, đâu dám nói thêm cái gì.
Người đàn ông trung niên nắm chặt tay.
Gã ta kiên định.
Chỉ cần Nam Môn bọn họ nắm chắc cơ hội lần này, liếm Vô Đạo Tông cẩn thận.
Như vậy Nam Môn bọn họ sẽ có khả năng quật khởi!
Điều kiện tiên quyết là phải tìm đến Vô Đạo Tông, nếu không chuẩn bị nhiều
tới mấy cũng vô dụng.
Mà bây giờ ở bên ngoài, Vô Đạo Tông chỉ có một đệ tử, cũng chính là “Diệp
tiểu hữu” kia.
Người đàn ông trung niên vắt hết óc suy nghĩ, nên tình cờ gặp vị “Diệp tiểu
hữu” này kiểu gì…
…
Mấy ngày sau.
Cả giới Tu Tiên Đông Châu đều bắt đầu chấn động.
Nguyên nhân không vì lý do gì khác.
Càng có nhiều tin tức về tông môn ẩn thế được người ta khai thác ra, còn lưu
truyền khắp nơi.
Tin tức này thậm chí còn truyền tới phàm tục.
Tin tức này cũng càng truyền càng điên cuồng.
Mới đầu truyền ở khu vực gần Nam Môn, coi như bình thường một chút.
Chỉ nói Vô Đạo Tông truyền thừa ít nhất bốn vạn năm, năm vạn năm.
Đợi tin tức này truyền xa đến khu vực khác ở Đông Châu, đã hoàn toàn cất
cánh, giống như con ngựa thoát cương.
“Tin tức lớn đặc biệt! Tin tức lớn đặc biệt, phương bắc Đông Châu ta đạt được
tin tức, hóa ra tông môn ẩn thế là một tông môn cường đại từ thời Thượng Cổ,
đã có lịch sử mười vạn năm!”
“Cái gì? Mười vạn năm? Các ngươi nghe ai nói? Các ngươi nói như vậy chẳng
lẽ không sợ tông môn ẩn thế trách tội các ngươi làm thấp đi sao? Rõ ràng là
truyền thừa được ba mươi vạn năm.”