Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao
Chương 65: Một đánh mười
Chỉ sợ có thể khiến Càn Đế Đạo Tông ngoại lệ, cũng chỉ có Vô Đạo Tông mà
thôi.
Cuối cùng tông môn ẩn thế này cũng thể hiện trước mặt người đời rồi sao?
Rất nhiều đại diện của tông môn thở gấp hơn, cả đám đều đứng dậy, không ngồi
nữa, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía đấu trường.
…
Trong đấu trường, trong tầm mắt của mười đệ tử, Diệp Lạc mặc áo bào xanh
hình con hạc, ôm trường kiếm, thong thả đi từ thông đạo đấu trường xuống.
Hắn ta bước tới, giống như có một tầng khí thế vô hình dâng lên, giam cầm
mười tên đệ tử kia.
Đặc biệt là đôi mắt của Diệp Lạc, tràn ngập loại cảm giác áp bách, người nào
nhìn thẳng, đều giống như đang đối diện với trời đất.
Hư vô.
Nhỏ bé.
Hai loại cảm giác này xuất hiện trong lòng những người khác.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mười tên đệ tử.
Trưởng lão đạp phi kiếm rơi xuống bên cạnh Diệp Lạc.
“Diệp tiểu hữu, quy tắc tỷ thí là như vậy, dựa theo rút thăm chọn đối thủ, một
đánh một loại, người thắng tiếp tục đối chiến với người thắng khác, mãi đến khi
dành được hạng nhất.”
“Người đạt được hạng nhất, sẽ có nhiều khen thưởng, cùng với một lần quyền
khiêu chiến.”
“Còn quyền khiêu chiến này, Diệp tiểu hữu ta sẽ giải thích cho ngươi, ví dụ
ngươi là đệ tử nội môn, ngươi chiếm được hạng nhất, ngươi có thể lựa chọn
khiêu chiến một đệ tử thân truyền của bất kỳ trưởng lão nào, chỉ cần khiêu chiến
thành công, ngươi có thể lựa chọn một trưởng lão làm đệ tử thân truyền.”
“Nếu ngươi lựa chọn khiêu chiến một chấp sự, khiêu chiến thành công, như vậy
ngươi có thể trở thành chấp sự, đương nhiên, nếu ngươi dám khiêu chiến tông
chủ, thành công, vị trí tông chủ đều là của ngươi, khà khà.”
Trưởng lão giống như đùa giỡn nói.
Người nói vô ý, người nghe có lòng.
Sau khi Diệp Lạc nghe xong, sửng sốt một lát lập tức hiểu ra.
Quyền khiêu chiến à?
Đây không phải là chuẩn bị cho hắn ta giẫm lên Càn Đế Đạo Tông à?
Trưởng lão thấy Diệp Lạc không trả lời, cũng không thèm để ý, tiếp tục cười
nói: “Nhưng mà đối với Diệp tiểu hữu mà nói, quyền khiêu chiến chắc chắn vô
dụng, được rồi, Diệp tiểu hữu, ngươi muốn khiêu chiến với người nào? Phía bên
ta cho người thao tác ngầm một lát.”
Thao tác ngầm sao?
Diệp Lạc ngẩng đầu liếc mắt nhìn mười đệ tử kia.
Cảnh giới Nguyên Anh? Quá yếu quá yếu.
Cần gì phải dùng thao tác ngầm.
Nếu như bị sư tôn hắn ta biết, hắn ta đánh mười cảnh giới Nguyên Anh đều phải
từng người một.
E rằng sư tôn sẽ tát chết hắn ta mất.
“Vị trưởng lão này, không cần, ta chỉ ra một kiếm, để mười đệ tử này cùng tiến
lên, chỉ cần đỡ được một kiếm của ta, thì tính ta bị đánh bại.”
Diệp Lạc lắc đầu, nhẹ giọng mở miệng.
“Phụt… Diệp tiểu hữu, ngươi không nói đùa đấy chứ? Để mười đệ tử này cùng
tiến lên sao?”
Trưởng lão sửng sốt một lát, có chút kinh ngạc, biểu cảm vô cùng kỳ lạ.
“Ngươi không nghe nhầm đâu, bảo mười đệ tử này cùng dùng bản lĩnh của
mình ra, lên cả đi.”
Diệp Lạc tùy ý xua tay, bộ dạng cao ngạo.
Biểu cảm của trưởng lão lại thay đổi.
Không đồng ý Diệp Lạc, thì sẽ đắc tội với tông môn ẩn thế.
Đồng ý, cho dù một kiếm của Diệp Lạc có đánh bại mười đệ tử hay không đều
không tốt.
Nếu thực sự bị một kiếm đánh bại, vậy thanh danh của Càn Đế Đạo Tông bọn
họ sẽ mất đi.
Đường đường là Thánh Địa Đông Châu, mười đệ tử tinh anh lại bị một kiếm
đánh bại.
Nếu là Diệp Lạc thua, quan hệ giữa bọn họ và tông môn ẩn thế sẽ trở nên xấu
hổ.
Tranh cãi nhân quả trong này, vô cùng phức tạp.
Trưởng lão này suy nghĩ rất lâu.
Cuối cùng chỉ có thể thở dài một tiếng.
“Mong Diệp tiểu hữu đợi một lát, ta đi hỏi đại trưởng lão và tông chủ một
chút.”
Trưởng lão này chắp tay, chân giẫm lên phi kiếm bay về phía đại trưởng lão.
Nhìn thấy cảnh tượng này.
Diệp Lạc không sốt ruột, nhắm đôi mắt lại đứng ở chỗ đó, để mặc gió mát thổi
qua mặt, hắn ta đứng sừng sững không ngã.
Hơi thở huyễn hoặc khó hiểu lộ từ trên người hắn ta ra.
Mười đệ tử đứng bên cạnh ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không biết nên nói gì.
Qua một lúc lâu sau.
Trưởng lão kia quay lại lần nữa, khẽ gật đầu với Diệp Lạc, nhưng thấy Diệp Lạc
nhắm mắt, khóe miệng không nhịn được căng lên, quay mặt về phía mọi người,
chậm rãi mở miệng.
“Bởi vì vị khách quý này yêu cầu!”
“Đại Bỉ tông môn sửa phương thức, do mười đệ tử của tông ta tỷ thí với vị
khách quý này!”
“Tu vi của vị khách quý này cao thâm, mười đệ tử nhớ không được lơ là, cần
lấy hết bản lĩnh ra!”
“Nếu mười đệ tử có thể đánh bại khách quý, mười đệ tử đều có thể đạt được
khen thưởng của hạng nhất và quyền khiêu chiến, nếu như khách quý thắng,
như vậy khách quý sẽ là người đứng đầu Đại Bỉ tông môn lần này của tông ta!”
Giọng nói của trưởng lão truyền khắp trong ngoài đấu trường.
Tất cả mọi người nghe thấy.
Sau khi nghe xong, không thể nghi ngờ là kinh hãi hơn.
Đều bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Vậy mà Càn Đế Đạo Tông lại tiếp tục sửa đổi quy củ…”
“Vẫn là chúng ta xem thường lực ảnh hưởng của tông môn ẩn thế, nhưng mà
người của tông môn ẩn thế này, đúng là rất có phong thái.”
“Chậc chậc, lần này Càn Đế Đạo Tông không xuống đài được, thắng không
sáng rọi, thua thì mất sạch mặt mũi.”
Không để ý tới lời bàn tán của những người này.
Trong đấu trường.
Các loại trận pháp mở ra lần nữa.
Biểu thị, trận đấu này bắt đầu.
Một đánh mười.
Diệp Lạc chậm rãi mở đôi mắt.
Ánh mắt nhìn chằm chằm mười đệ tử vẻ mặt kỳ lạ.
Trong lòng ngầm thở dài.
Mười cảnh giới Nguyên Anh…
Cho dù thế nào đều là hắn ta bắt nạt người ta.
Chuyện này có thể trách người nào?
Chuyện này chỉ có thể trách mười đệ tử kia.
Sao các ngươi mới là cảnh giới Nguyên Anh, đúng là đồ gà mờ…
thôi.
Cuối cùng tông môn ẩn thế này cũng thể hiện trước mặt người đời rồi sao?
Rất nhiều đại diện của tông môn thở gấp hơn, cả đám đều đứng dậy, không ngồi
nữa, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía đấu trường.
…
Trong đấu trường, trong tầm mắt của mười đệ tử, Diệp Lạc mặc áo bào xanh
hình con hạc, ôm trường kiếm, thong thả đi từ thông đạo đấu trường xuống.
Hắn ta bước tới, giống như có một tầng khí thế vô hình dâng lên, giam cầm
mười tên đệ tử kia.
Đặc biệt là đôi mắt của Diệp Lạc, tràn ngập loại cảm giác áp bách, người nào
nhìn thẳng, đều giống như đang đối diện với trời đất.
Hư vô.
Nhỏ bé.
Hai loại cảm giác này xuất hiện trong lòng những người khác.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mười tên đệ tử.
Trưởng lão đạp phi kiếm rơi xuống bên cạnh Diệp Lạc.
“Diệp tiểu hữu, quy tắc tỷ thí là như vậy, dựa theo rút thăm chọn đối thủ, một
đánh một loại, người thắng tiếp tục đối chiến với người thắng khác, mãi đến khi
dành được hạng nhất.”
“Người đạt được hạng nhất, sẽ có nhiều khen thưởng, cùng với một lần quyền
khiêu chiến.”
“Còn quyền khiêu chiến này, Diệp tiểu hữu ta sẽ giải thích cho ngươi, ví dụ
ngươi là đệ tử nội môn, ngươi chiếm được hạng nhất, ngươi có thể lựa chọn
khiêu chiến một đệ tử thân truyền của bất kỳ trưởng lão nào, chỉ cần khiêu chiến
thành công, ngươi có thể lựa chọn một trưởng lão làm đệ tử thân truyền.”
“Nếu ngươi lựa chọn khiêu chiến một chấp sự, khiêu chiến thành công, như vậy
ngươi có thể trở thành chấp sự, đương nhiên, nếu ngươi dám khiêu chiến tông
chủ, thành công, vị trí tông chủ đều là của ngươi, khà khà.”
Trưởng lão giống như đùa giỡn nói.
Người nói vô ý, người nghe có lòng.
Sau khi Diệp Lạc nghe xong, sửng sốt một lát lập tức hiểu ra.
Quyền khiêu chiến à?
Đây không phải là chuẩn bị cho hắn ta giẫm lên Càn Đế Đạo Tông à?
Trưởng lão thấy Diệp Lạc không trả lời, cũng không thèm để ý, tiếp tục cười
nói: “Nhưng mà đối với Diệp tiểu hữu mà nói, quyền khiêu chiến chắc chắn vô
dụng, được rồi, Diệp tiểu hữu, ngươi muốn khiêu chiến với người nào? Phía bên
ta cho người thao tác ngầm một lát.”
Thao tác ngầm sao?
Diệp Lạc ngẩng đầu liếc mắt nhìn mười đệ tử kia.
Cảnh giới Nguyên Anh? Quá yếu quá yếu.
Cần gì phải dùng thao tác ngầm.
Nếu như bị sư tôn hắn ta biết, hắn ta đánh mười cảnh giới Nguyên Anh đều phải
từng người một.
E rằng sư tôn sẽ tát chết hắn ta mất.
“Vị trưởng lão này, không cần, ta chỉ ra một kiếm, để mười đệ tử này cùng tiến
lên, chỉ cần đỡ được một kiếm của ta, thì tính ta bị đánh bại.”
Diệp Lạc lắc đầu, nhẹ giọng mở miệng.
“Phụt… Diệp tiểu hữu, ngươi không nói đùa đấy chứ? Để mười đệ tử này cùng
tiến lên sao?”
Trưởng lão sửng sốt một lát, có chút kinh ngạc, biểu cảm vô cùng kỳ lạ.
“Ngươi không nghe nhầm đâu, bảo mười đệ tử này cùng dùng bản lĩnh của
mình ra, lên cả đi.”
Diệp Lạc tùy ý xua tay, bộ dạng cao ngạo.
Biểu cảm của trưởng lão lại thay đổi.
Không đồng ý Diệp Lạc, thì sẽ đắc tội với tông môn ẩn thế.
Đồng ý, cho dù một kiếm của Diệp Lạc có đánh bại mười đệ tử hay không đều
không tốt.
Nếu thực sự bị một kiếm đánh bại, vậy thanh danh của Càn Đế Đạo Tông bọn
họ sẽ mất đi.
Đường đường là Thánh Địa Đông Châu, mười đệ tử tinh anh lại bị một kiếm
đánh bại.
Nếu là Diệp Lạc thua, quan hệ giữa bọn họ và tông môn ẩn thế sẽ trở nên xấu
hổ.
Tranh cãi nhân quả trong này, vô cùng phức tạp.
Trưởng lão này suy nghĩ rất lâu.
Cuối cùng chỉ có thể thở dài một tiếng.
“Mong Diệp tiểu hữu đợi một lát, ta đi hỏi đại trưởng lão và tông chủ một
chút.”
Trưởng lão này chắp tay, chân giẫm lên phi kiếm bay về phía đại trưởng lão.
Nhìn thấy cảnh tượng này.
Diệp Lạc không sốt ruột, nhắm đôi mắt lại đứng ở chỗ đó, để mặc gió mát thổi
qua mặt, hắn ta đứng sừng sững không ngã.
Hơi thở huyễn hoặc khó hiểu lộ từ trên người hắn ta ra.
Mười đệ tử đứng bên cạnh ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không biết nên nói gì.
Qua một lúc lâu sau.
Trưởng lão kia quay lại lần nữa, khẽ gật đầu với Diệp Lạc, nhưng thấy Diệp Lạc
nhắm mắt, khóe miệng không nhịn được căng lên, quay mặt về phía mọi người,
chậm rãi mở miệng.
“Bởi vì vị khách quý này yêu cầu!”
“Đại Bỉ tông môn sửa phương thức, do mười đệ tử của tông ta tỷ thí với vị
khách quý này!”
“Tu vi của vị khách quý này cao thâm, mười đệ tử nhớ không được lơ là, cần
lấy hết bản lĩnh ra!”
“Nếu mười đệ tử có thể đánh bại khách quý, mười đệ tử đều có thể đạt được
khen thưởng của hạng nhất và quyền khiêu chiến, nếu như khách quý thắng,
như vậy khách quý sẽ là người đứng đầu Đại Bỉ tông môn lần này của tông ta!”
Giọng nói của trưởng lão truyền khắp trong ngoài đấu trường.
Tất cả mọi người nghe thấy.
Sau khi nghe xong, không thể nghi ngờ là kinh hãi hơn.
Đều bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Vậy mà Càn Đế Đạo Tông lại tiếp tục sửa đổi quy củ…”
“Vẫn là chúng ta xem thường lực ảnh hưởng của tông môn ẩn thế, nhưng mà
người của tông môn ẩn thế này, đúng là rất có phong thái.”
“Chậc chậc, lần này Càn Đế Đạo Tông không xuống đài được, thắng không
sáng rọi, thua thì mất sạch mặt mũi.”
Không để ý tới lời bàn tán của những người này.
Trong đấu trường.
Các loại trận pháp mở ra lần nữa.
Biểu thị, trận đấu này bắt đầu.
Một đánh mười.
Diệp Lạc chậm rãi mở đôi mắt.
Ánh mắt nhìn chằm chằm mười đệ tử vẻ mặt kỳ lạ.
Trong lòng ngầm thở dài.
Mười cảnh giới Nguyên Anh…
Cho dù thế nào đều là hắn ta bắt nạt người ta.
Chuyện này có thể trách người nào?
Chuyện này chỉ có thể trách mười đệ tử kia.
Sao các ngươi mới là cảnh giới Nguyên Anh, đúng là đồ gà mờ…