Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao
Chương 66: Bàn về cảnh giới của tông chủ Càn Nguyên 1
Trong đấu trường.
Nhìn tám nam hai nữ cách đó không xa.
Diệp Lạc ôm trường kiếm, hơi cúi đầu, mấy sợi tóc tung bay theo gió, che giấu
đôi mắt hắn ta.
“Các ngươi ra tay trước đi, lấy ra bản lĩnh mạnh nhất của các ngươi, ta chỉ ra
một kiếm, sau một kiếm này, nếu các ngươi không bị đánh bại, thì tính ta thua.”
Diệp Lạc nhẹ giọng mở miệng.
Giọng nói không nặng không nhẹ.
Truyền tới tai mười đệ tử kia, khiến trong lòng bọn họ dâng trào lửa giận.
Một đánh mười còn chưa tính.
Bây giờ còn nói, chỉ dùng một kiếm?
Tuy là đệ tử của tông môn ẩn thế, nhưng không thể ngông cuồng như vậy chứ.
Mười tên đệ tử này đều im lặng lấy pháp bảo của từng người ra, sử dụng pháp
thuật của mỗi người, chuẩn bị ra tay.
Đúng lúc này, một đệ tử nam trong đó mở miệng nói: “Ta am hiểu nhất là bày
trận, các hạ đã nói để bọn ta lấy bản lĩnh mạnh nhất ra, mạnh nhất của ta là trận
pháp, không biết ta có thể bày trận không?”
Bày trận sao?
Mí mắt của chín đệ tử còn lại đều căng lên.
Vậy mà ngươi cũng mở miệng nói ra được.
Trong tình huống thông thường, người nào đánh nhau sẽ đợi ngươi bày trận.
Hơn nữa dùng trận pháp, đây không phải là chơi xấu sao?
Cho dù người ta là đệ tử của tông môn ẩn thế, cũng không nên chơi như thế.
Nếu như người ta còn có thể đồng ý, chín bọn họ sẽ lập tức quỳ xuống gọi đối
phương là ông nội, thêm tên vào gia phả của mỗi nhà!
Chín người còn lại đều có suy nghĩ như vậy.
Ngay sau đó, giọng nói của Diệp Lạc truyền tới.
“Bày đi.”
Chín người: “…”
Còn đệ tử nói muốn bày trận, khi hắn ta nghe Diệp Lạc thực sự để hắn ta bày
trận, cũng không khỏi trợn tròn mắt.
“Các hạ nghiêm túc à?”
Đệ tử kia hít sâu một hơi, hỏi.
Giọng nói của hắn ta truyền ra.
Không nhận được bất cứ đáp lại nào.
Diệp Lạc vẫn đứng yên ở chỗ đó như cũ, không có động tĩnh gì, rõ ràng là đang
đợi đối phương bày trận.
Đệ tử kia nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức lấy nguyên liệu bày trận từ trong
pháp bảo trữ vật ra, chuẩn bị bắt đầu bày trận.
Diệp Lạc đứng ở bên kia nhìn đối phương lấy ra đủ loại nguyên liệu, trên gương
mặt lạnh lùng lộ ra vẻ đờ đẫn.
“Bày trận còn cần dùng tay sao?”
Diệp Lạc ngẩng đầu hỏi một câu theo bản năng.
Đệ tử đang gian khổ bày trận: “?”
Ta bày trận không dùng tay, chẳng lẽ dùng chân?
“Không sao không sao, ngươi tiếp tục đi, coi như ta chưa nói gì.”
Diệp Lạc hoàn hồn, xua tay bảo đối phương tiếp tục.
Hắn ta có chút bất đắc dĩ lắc đầu.
Hắn ta từng thấy sư đệ Trương Hàn bày trận, xem lâu đều cho rằng bày trận chỉ
là một ý niệm trong đầu sẽ xong việc.
Bây giờ mới nhớ tới, bày trận phải dùng tay.
Còn dùng đủ loại nguyên liệu.
Trận pháp không cần tay, đó là đặc biệt của Vô Đạo Tông bọn họ.
Điều này khiến Diệp Lạc càng thấy may mắn, vì mình gia nhập Vô Đạo Tông,
lại càng là sự tôn tự mình tới nhận hắn ta làm đồ đệ.
Phần ân tình này, Diệp Lạc trọn đời không dám quên.
Chỉ có thể sau này chăm chỉ tu luyện, khiến sư tôn vui mừng!
…
Diệp Lạc đứng ở chỗ đó đợi gần nửa canh giờ.
Mặt không chút thay đổi.
Ôm trường kiếm.
Áo bào bay phấp phới.
Giống như kiếm tiên vô thượng.
Chẳng qua kiên nhẫn của hắn ta sắp dùng hết.
Đừng nói là Diệp Lạc, ngay cả những đại diện của các tông môn đều có chút
không kiên nhẫn.
May mà cuối cùng đệ tử kia cũng bố trí trận pháp xong.
“Ta đã bày xong! Cửu Long Luyện Hỏa Trận! Trận pháp bày ra, không phải
Nguyên Anh đỉnh phong không thể phá!”
Đệ tử kia hưng phấn kêu lên.
Chín đệ tử còn lại cũng hoàn hồn, lấy ra đủ loại pháp bảo.
Trận pháp bày xong, cũng đại biểu trận so tài này bắt đầu.
Diệp Lạc nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn trận văn ở khắp nơi trên đất.
Nhẹ giọng cười nói.
“Khờ dại.”
Giọng nói truyền vào tai mười đệ tử.
Mọi người đều biết, kiếm của hắn ta cho đến bây giờ đều chưa từng đả thương
người khác.
Ong!
Tay Diệp Lạc đụng phải chuôi kiếm của trường kiếm.
Năm ngón tay khép lại.
Trường kiếm ra khỏi vỏ.
Khi trường kiếm của hắn ta ra khỏi vỏ, khí thế toàn thân hắn ta thay đổi, ấn ký
màu vàng kim trên trán lóe lên hào quang.
Hương vị huyền diệu tràn ngập trời đất tỏa ra, kiếm minh chói tai vang vọng
trời xanh.
Cho dù có rất nhiều pháp trận ngăn cách, nhưng vẫn truyền tới rất nhiều vòng
tròn như cũ.
Rất nhiều đại diện tông môn gần như là đứng dậy theo bản năng, cảm giác nguy
hiểm nảy sinh trong lòng bọn họ.
Không đợi bọn họ làm ra phản ứng gì.
Bọn họ đã thấy bầu trời vốn đang sáng ngời, không biết đã trở nên mờ mịt từ
lúc nào, từng vết tích nứt ra trong trời đất rộng lớn, cả bầu trời sụp xuống.
Đất đai ở phía dưới lại càng điên cuồng lún xuống.
Vô số sấm sét nổ vang.
Gió mạnh cuốn sạch mọi thứ.
Trời sập đất lún.
Sấm sét nổ vang.
Gió mạnh gào thét.
Nghiễm nhiên là tình cảnh diệt thế.
Hủy diệt thế giới trước mặt.
Trong lòng mọi người đều hiện lên cảm giác vô lực, nhỏ bé.
Con người không thể lay trời!
Nhìn tám nam hai nữ cách đó không xa.
Diệp Lạc ôm trường kiếm, hơi cúi đầu, mấy sợi tóc tung bay theo gió, che giấu
đôi mắt hắn ta.
“Các ngươi ra tay trước đi, lấy ra bản lĩnh mạnh nhất của các ngươi, ta chỉ ra
một kiếm, sau một kiếm này, nếu các ngươi không bị đánh bại, thì tính ta thua.”
Diệp Lạc nhẹ giọng mở miệng.
Giọng nói không nặng không nhẹ.
Truyền tới tai mười đệ tử kia, khiến trong lòng bọn họ dâng trào lửa giận.
Một đánh mười còn chưa tính.
Bây giờ còn nói, chỉ dùng một kiếm?
Tuy là đệ tử của tông môn ẩn thế, nhưng không thể ngông cuồng như vậy chứ.
Mười tên đệ tử này đều im lặng lấy pháp bảo của từng người ra, sử dụng pháp
thuật của mỗi người, chuẩn bị ra tay.
Đúng lúc này, một đệ tử nam trong đó mở miệng nói: “Ta am hiểu nhất là bày
trận, các hạ đã nói để bọn ta lấy bản lĩnh mạnh nhất ra, mạnh nhất của ta là trận
pháp, không biết ta có thể bày trận không?”
Bày trận sao?
Mí mắt của chín đệ tử còn lại đều căng lên.
Vậy mà ngươi cũng mở miệng nói ra được.
Trong tình huống thông thường, người nào đánh nhau sẽ đợi ngươi bày trận.
Hơn nữa dùng trận pháp, đây không phải là chơi xấu sao?
Cho dù người ta là đệ tử của tông môn ẩn thế, cũng không nên chơi như thế.
Nếu như người ta còn có thể đồng ý, chín bọn họ sẽ lập tức quỳ xuống gọi đối
phương là ông nội, thêm tên vào gia phả của mỗi nhà!
Chín người còn lại đều có suy nghĩ như vậy.
Ngay sau đó, giọng nói của Diệp Lạc truyền tới.
“Bày đi.”
Chín người: “…”
Còn đệ tử nói muốn bày trận, khi hắn ta nghe Diệp Lạc thực sự để hắn ta bày
trận, cũng không khỏi trợn tròn mắt.
“Các hạ nghiêm túc à?”
Đệ tử kia hít sâu một hơi, hỏi.
Giọng nói của hắn ta truyền ra.
Không nhận được bất cứ đáp lại nào.
Diệp Lạc vẫn đứng yên ở chỗ đó như cũ, không có động tĩnh gì, rõ ràng là đang
đợi đối phương bày trận.
Đệ tử kia nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức lấy nguyên liệu bày trận từ trong
pháp bảo trữ vật ra, chuẩn bị bắt đầu bày trận.
Diệp Lạc đứng ở bên kia nhìn đối phương lấy ra đủ loại nguyên liệu, trên gương
mặt lạnh lùng lộ ra vẻ đờ đẫn.
“Bày trận còn cần dùng tay sao?”
Diệp Lạc ngẩng đầu hỏi một câu theo bản năng.
Đệ tử đang gian khổ bày trận: “?”
Ta bày trận không dùng tay, chẳng lẽ dùng chân?
“Không sao không sao, ngươi tiếp tục đi, coi như ta chưa nói gì.”
Diệp Lạc hoàn hồn, xua tay bảo đối phương tiếp tục.
Hắn ta có chút bất đắc dĩ lắc đầu.
Hắn ta từng thấy sư đệ Trương Hàn bày trận, xem lâu đều cho rằng bày trận chỉ
là một ý niệm trong đầu sẽ xong việc.
Bây giờ mới nhớ tới, bày trận phải dùng tay.
Còn dùng đủ loại nguyên liệu.
Trận pháp không cần tay, đó là đặc biệt của Vô Đạo Tông bọn họ.
Điều này khiến Diệp Lạc càng thấy may mắn, vì mình gia nhập Vô Đạo Tông,
lại càng là sự tôn tự mình tới nhận hắn ta làm đồ đệ.
Phần ân tình này, Diệp Lạc trọn đời không dám quên.
Chỉ có thể sau này chăm chỉ tu luyện, khiến sư tôn vui mừng!
…
Diệp Lạc đứng ở chỗ đó đợi gần nửa canh giờ.
Mặt không chút thay đổi.
Ôm trường kiếm.
Áo bào bay phấp phới.
Giống như kiếm tiên vô thượng.
Chẳng qua kiên nhẫn của hắn ta sắp dùng hết.
Đừng nói là Diệp Lạc, ngay cả những đại diện của các tông môn đều có chút
không kiên nhẫn.
May mà cuối cùng đệ tử kia cũng bố trí trận pháp xong.
“Ta đã bày xong! Cửu Long Luyện Hỏa Trận! Trận pháp bày ra, không phải
Nguyên Anh đỉnh phong không thể phá!”
Đệ tử kia hưng phấn kêu lên.
Chín đệ tử còn lại cũng hoàn hồn, lấy ra đủ loại pháp bảo.
Trận pháp bày xong, cũng đại biểu trận so tài này bắt đầu.
Diệp Lạc nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn trận văn ở khắp nơi trên đất.
Nhẹ giọng cười nói.
“Khờ dại.”
Giọng nói truyền vào tai mười đệ tử.
Mọi người đều biết, kiếm của hắn ta cho đến bây giờ đều chưa từng đả thương
người khác.
Ong!
Tay Diệp Lạc đụng phải chuôi kiếm của trường kiếm.
Năm ngón tay khép lại.
Trường kiếm ra khỏi vỏ.
Khi trường kiếm của hắn ta ra khỏi vỏ, khí thế toàn thân hắn ta thay đổi, ấn ký
màu vàng kim trên trán lóe lên hào quang.
Hương vị huyền diệu tràn ngập trời đất tỏa ra, kiếm minh chói tai vang vọng
trời xanh.
Cho dù có rất nhiều pháp trận ngăn cách, nhưng vẫn truyền tới rất nhiều vòng
tròn như cũ.
Rất nhiều đại diện tông môn gần như là đứng dậy theo bản năng, cảm giác nguy
hiểm nảy sinh trong lòng bọn họ.
Không đợi bọn họ làm ra phản ứng gì.
Bọn họ đã thấy bầu trời vốn đang sáng ngời, không biết đã trở nên mờ mịt từ
lúc nào, từng vết tích nứt ra trong trời đất rộng lớn, cả bầu trời sụp xuống.
Đất đai ở phía dưới lại càng điên cuồng lún xuống.
Vô số sấm sét nổ vang.
Gió mạnh cuốn sạch mọi thứ.
Trời sập đất lún.
Sấm sét nổ vang.
Gió mạnh gào thét.
Nghiễm nhiên là tình cảnh diệt thế.
Hủy diệt thế giới trước mặt.
Trong lòng mọi người đều hiện lên cảm giác vô lực, nhỏ bé.
Con người không thể lay trời!