Cá Sấu Lặng Thinh - Hải Trầm Châu
Chương 83: Xương cá
Anh thiệt. Trần Tụy làm ký hiệu nhanh như gió, tưởng đâu anh sinh ra đã biết rành ngôn ngữ ký hiệu vậy. Lâu lắm không dùng đến nên nhiều từ anh không nhớ phải diễn đạt thế nào. Cuối cùng anh bảo: Anh sẽ gọi cho bác sĩ, em đừng sợ.
Vũ Thành Vãn trả lời: Chuyện này bình thường mà, anh không phải lo.
Trần Tụy bị đánh bại bởi cái vẻ bất lực như đã quá quen rồi của Vũ Thành Vãn, chính cậu ấy cũng không thể luôn sẵn sàng đối mặt với thế giới này. Trần Tụy nằm xuống bên Vũ Thành Vãn, bên ngoài trời đã sáng rõ, ánh nắng rọi vào phòng như quét nước đường lên cửa kính, thì ra sớm mai sáng như thế này.
Họ như hai cái xác nằm dài bên nhau.
Trần Tụy rùng mình vì ý tưởng ấy, anh bất giác quay sang nhìn Vũ Thành Vãn. Vũ Thành Vãn đang suy tư, rõ ràng anh không nghe thấy nhưng anh lại cảm nhận được mọi thứ rõ mồn một, anh cũng quay đầu sang nhìn Trần Tụy dưới ánh mặt trời rực rỡ.
Có lẽ cũng vì không nghe được nên ánh mắt Vũ Thành Vãn lúc này trầm lặng hơn, chúng cụ thể đến mức khiến hàng mi Trần Tụy run rẩy. Trần Tụy dang hai tay, anh áp tới, họ ôm ấp nhau, bàn tay bám trên lưng nhau, hai cơ thể cùng nóng bỏng trong buổi sớm.
Trần Tụy nghe được tiếng thở của Vũ Thành Vãn, cậu ấy đang nghĩ gì, trong khoảnh khắc mất đi thính giác này cậu ấy nghĩ về cái gì vậy. Trần Tụy vùi mặt vào cổ Vũ Thành Vãn, đột nhiên muốn khóc.
Cuối cùng Vũ Thành Vãn vẫn quyết không đi viện với Trần Tụy. Trần Tụy bất đắc dĩ phải gọi cho Mạc Hiền, Mạc Hiền bảo Trần Tụy cứ chiều ý Vũ Thành Vãn đi, chuyện thế này đúng là từng xảy ra rồi, đi khám cũng vậy thôi. Đâu ai muốn bị người khác đay đi đay lại về khiếm khuyết của mình.
Trần Tụy đành liên lạc với người bác sĩ quen, anh hỏi: Thầy ơi, thầy có quen bác sĩ khoa tai mũi họng nào tốt không?
Anh gọi bác sĩ là thầy, như thể anh vẫn không chịu thừa nhận mình từng có bệnh.
Bác sĩ trả lời: Sao thế, cậu có vấn đề gì à?
Trần Tụy bảo: Không phải tôi, là cậu ấy.
Vị bác sĩ hiểu ra ngay, anh ta hỏi lại: Cậu gặp lại anh ta rồi à?
À… lâu lắm Trần Tụy không đến nhờ bác sĩ tư vấn, lần trước đi lấy thuốc anh cũng không nói gì cả nên anh trả lời: Vâng, chúng tôi đang… thử đi lại với nhau.
Trần Tụy thật sự không biết phải dùng từ ngữ thế nào, bác sĩ yêu cầu anh phải trả lời trung thực nên không bao giờ anh chủ động bày tỏ suy nghĩ riêng với anh ta.
Nhưng sau khi bấm gửi tin nhắn vừa xong anh lại gõ thêm một câu nữa: Ở chung rồi.
Chúng tôi đang ở bên nhau rồi.
Bác sĩ bảo: Thế thì tốt rồi, thuốc cậu uống hết chưa?
Trần Tụy đáp: Chưa ạ, tôi không bị mất kiểm soát nữa nên tôi ngừng thuốc rồi.
Bác sĩ nhắn lại: Cũng được.
Trần Tụy nôn nóng nhắn tiếp: Thầy hỏi giúp tôi được không? Cậu ấy không khỏe lắm, chúng tôi có tiền.
Bác sĩ trả lời: Được, tôi sẽ gọi rồi trả lời cậu.
Trong khi đó vì chuyện hủy đám cưới mà Vũ Thành Vãn bị Vũ Bái gọi về nhà, ông ta còn chẳng thèm quan tâm hôm đó là ngày đi làm của anh. Tai anh chưa khỏi nên chẳng nghe thấy gì hết, Vũ Huy Kim đành nhắn tin cho anh rằng: Ông gọi con về đấy Thành Vãn.
Vũ Huy Kim vừa nhắn xong thì đến lượt Mạc Hiền nhắn cho anh, cô bảo Vũ Thành Vãn đợi mẹ đi làm về rồi mẹ cùng con về nhà họ Vũ.
Lần gần đây nhất Vũ Thành Vãn gặp Vũ Bái là trong lễ đính hôn, vậy là nửa năm chưa thấy mặt ông già. Chiều mùa hè, hơn 7 rưỡi trời vẫn còn ráng đỏ, chưa muốn tối hẳn. Vũ Thành Vãn về nhà cùng ba mẹ, Vũ Huy Kim vốn đã không quá nghiêm khắc với anh, Mạc Hiền thì mấy năm nay đều rất dễ tính nên Vũ Thành Vãn lớn chừng này nhìn quanh chỉ còn mình Vũ Bái vẫn cố kiềm hãm, kiểm soát anh.
Vũ Bái trợn mắt hỏi anh tại sao lại hủy hôn, chuyện Vũ Thành Vãn không nghe được cả nhà chỉ mình Mạc Hiền biết nên anh chỉ nhìn chăm chú vào mặt Vũ Bái, anh thấy bộ ria màu xám trắng trên vành môi ông già dựng ngược lên như cũng muốn xỉa xói anh. Có vẻ ông già đang nói là một đứa câm như anh tại sao không tranh thủ kiếm lấy con vợ đi, vài năm nữa ngoài ba mươi rồi điều kiện tồi tàn như thế còn ai thèm lấy nữa?
Từ sau chữ ‘câm’ của Vũ Bái là Vũ Thành Vãn đã cụp mắt nhìn xuống, chẳng cần cố đọc môi anh cũng hiểu Vũ Bái đang nói cái gì, yên tĩnh thế này làm anh hiu hiu muốn ngủ. Vũ Bái chửi bới một hồi không thấy thằng cháu đáp lại, đã thế nó còn có vẻ nhởn nhơ làm ông ta càng tức điên người. Ông ta quơ tay vớ cốc trà trên bàn ném vào người Vũ Thành Vãn.
Kể mà Vũ Thành Vãn đứng chịu trận có lẽ ông già được xả bớt cơn tức. Nhưng hôm đó chẳng hiểu sao rõ ràng không nghe được mà phản xạ của anh lại nhanh nhạy lạ thường, anh giơ tay bắt được cái cốc, người khác chưa kịp hiểu ra sự tình anh đã cầm cốc trà trên tay ngắm nghía. Quả là rất thong dong.
Vũ Bái vỗ bàn cái rầm, quát: “Mất dạy!”
Vũ Thành Vãn thản nhiên đặt cái cốc lên bàn rồi mặc kệ Vũ Bái có hiểu ngôn ngữ ký hiệu hay không, anh huơ tay làm dấu bảo: Sau này cũng không kết hôn đâu, ông lo ít thôi, giữ sức khỏe của mình ấy.
Nói xong là bỏ đi, để lại Vũ Bái ngồi đó quát lác: “Nó nói cái gì thế! Nó vừa nói cái gì!!”
Ngày hôm đó Vũ Thành Vãn không nghe được cơn giận của Vũ Bái, sau này cũng chẳng phải nghe nữa. Sự tình là hôm đó trong bữa cơm gia đình có món cá, một cái xương dài như kim thêu không hiểu sao lại lọt được vào họng Vũ Bái, cả nhà xúm vào làm mọi cách cuối cùng cũng gắp được ra. Hôm đó thì chẳng sao, đến ngày hôm sau Vũ Bái tự dưng không nói được nữa. Cổ họng ông già chỉ phát ra được tiếng “ứ ứ”, chẳng ai hiểu ông ta muốn nói gì. Khốn nạn thay cho ông già ngang ngược cả đời giờ sắp xuống lỗ rồi lại thành ra á khẩu, ông ta hoa tay múa chân cả ngày cũng vô ích.
Mạc Hiền kể chuyện này cho Vũ Thành Vãn, nghe xong anh chẳng tỏ thái độ gì, anh không cười chế giễu, cũng không có vẻ quan tâm của một đứa cháu.
Mạc Hiền hỏi: “Con có hận ông ta không?”
Bấy giờ tai Vũ Thành Vãn đã nghe được, anh trả lời: Ông ta đâu có đáng cho con để tâm. Con có hận ông ta đến chết ông ta cũng chẳng cho con được cái gì.
Mạc Hiền nói: “Mẹ thì hận lắm, thôi coi như trời có mắt, quả báo đến muộn vẫn phải đến.”
Vũ Thành Vãn cười, bảo mẹ thế này thì ba con biết làm thế nào.
Mạc Hiền nhướng mày, bảo: “Ba con còn được thấy ông già ứ ứ chưa cấm khẩu là phúc đức lắm rồi. Làm thế nào ảnh hưởng gì đến mẹ, ba con muốn làm gì thì làm mẹ mặc kệ.”
Vũ Thành Vãn trả lời: Chuyện này bình thường mà, anh không phải lo.
Trần Tụy bị đánh bại bởi cái vẻ bất lực như đã quá quen rồi của Vũ Thành Vãn, chính cậu ấy cũng không thể luôn sẵn sàng đối mặt với thế giới này. Trần Tụy nằm xuống bên Vũ Thành Vãn, bên ngoài trời đã sáng rõ, ánh nắng rọi vào phòng như quét nước đường lên cửa kính, thì ra sớm mai sáng như thế này.
Họ như hai cái xác nằm dài bên nhau.
Trần Tụy rùng mình vì ý tưởng ấy, anh bất giác quay sang nhìn Vũ Thành Vãn. Vũ Thành Vãn đang suy tư, rõ ràng anh không nghe thấy nhưng anh lại cảm nhận được mọi thứ rõ mồn một, anh cũng quay đầu sang nhìn Trần Tụy dưới ánh mặt trời rực rỡ.
Có lẽ cũng vì không nghe được nên ánh mắt Vũ Thành Vãn lúc này trầm lặng hơn, chúng cụ thể đến mức khiến hàng mi Trần Tụy run rẩy. Trần Tụy dang hai tay, anh áp tới, họ ôm ấp nhau, bàn tay bám trên lưng nhau, hai cơ thể cùng nóng bỏng trong buổi sớm.
Trần Tụy nghe được tiếng thở của Vũ Thành Vãn, cậu ấy đang nghĩ gì, trong khoảnh khắc mất đi thính giác này cậu ấy nghĩ về cái gì vậy. Trần Tụy vùi mặt vào cổ Vũ Thành Vãn, đột nhiên muốn khóc.
Cuối cùng Vũ Thành Vãn vẫn quyết không đi viện với Trần Tụy. Trần Tụy bất đắc dĩ phải gọi cho Mạc Hiền, Mạc Hiền bảo Trần Tụy cứ chiều ý Vũ Thành Vãn đi, chuyện thế này đúng là từng xảy ra rồi, đi khám cũng vậy thôi. Đâu ai muốn bị người khác đay đi đay lại về khiếm khuyết của mình.
Trần Tụy đành liên lạc với người bác sĩ quen, anh hỏi: Thầy ơi, thầy có quen bác sĩ khoa tai mũi họng nào tốt không?
Anh gọi bác sĩ là thầy, như thể anh vẫn không chịu thừa nhận mình từng có bệnh.
Bác sĩ trả lời: Sao thế, cậu có vấn đề gì à?
Trần Tụy bảo: Không phải tôi, là cậu ấy.
Vị bác sĩ hiểu ra ngay, anh ta hỏi lại: Cậu gặp lại anh ta rồi à?
À… lâu lắm Trần Tụy không đến nhờ bác sĩ tư vấn, lần trước đi lấy thuốc anh cũng không nói gì cả nên anh trả lời: Vâng, chúng tôi đang… thử đi lại với nhau.
Trần Tụy thật sự không biết phải dùng từ ngữ thế nào, bác sĩ yêu cầu anh phải trả lời trung thực nên không bao giờ anh chủ động bày tỏ suy nghĩ riêng với anh ta.
Nhưng sau khi bấm gửi tin nhắn vừa xong anh lại gõ thêm một câu nữa: Ở chung rồi.
Chúng tôi đang ở bên nhau rồi.
Bác sĩ bảo: Thế thì tốt rồi, thuốc cậu uống hết chưa?
Trần Tụy đáp: Chưa ạ, tôi không bị mất kiểm soát nữa nên tôi ngừng thuốc rồi.
Bác sĩ nhắn lại: Cũng được.
Trần Tụy nôn nóng nhắn tiếp: Thầy hỏi giúp tôi được không? Cậu ấy không khỏe lắm, chúng tôi có tiền.
Bác sĩ trả lời: Được, tôi sẽ gọi rồi trả lời cậu.
Trong khi đó vì chuyện hủy đám cưới mà Vũ Thành Vãn bị Vũ Bái gọi về nhà, ông ta còn chẳng thèm quan tâm hôm đó là ngày đi làm của anh. Tai anh chưa khỏi nên chẳng nghe thấy gì hết, Vũ Huy Kim đành nhắn tin cho anh rằng: Ông gọi con về đấy Thành Vãn.
Vũ Huy Kim vừa nhắn xong thì đến lượt Mạc Hiền nhắn cho anh, cô bảo Vũ Thành Vãn đợi mẹ đi làm về rồi mẹ cùng con về nhà họ Vũ.
Lần gần đây nhất Vũ Thành Vãn gặp Vũ Bái là trong lễ đính hôn, vậy là nửa năm chưa thấy mặt ông già. Chiều mùa hè, hơn 7 rưỡi trời vẫn còn ráng đỏ, chưa muốn tối hẳn. Vũ Thành Vãn về nhà cùng ba mẹ, Vũ Huy Kim vốn đã không quá nghiêm khắc với anh, Mạc Hiền thì mấy năm nay đều rất dễ tính nên Vũ Thành Vãn lớn chừng này nhìn quanh chỉ còn mình Vũ Bái vẫn cố kiềm hãm, kiểm soát anh.
Vũ Bái trợn mắt hỏi anh tại sao lại hủy hôn, chuyện Vũ Thành Vãn không nghe được cả nhà chỉ mình Mạc Hiền biết nên anh chỉ nhìn chăm chú vào mặt Vũ Bái, anh thấy bộ ria màu xám trắng trên vành môi ông già dựng ngược lên như cũng muốn xỉa xói anh. Có vẻ ông già đang nói là một đứa câm như anh tại sao không tranh thủ kiếm lấy con vợ đi, vài năm nữa ngoài ba mươi rồi điều kiện tồi tàn như thế còn ai thèm lấy nữa?
Từ sau chữ ‘câm’ của Vũ Bái là Vũ Thành Vãn đã cụp mắt nhìn xuống, chẳng cần cố đọc môi anh cũng hiểu Vũ Bái đang nói cái gì, yên tĩnh thế này làm anh hiu hiu muốn ngủ. Vũ Bái chửi bới một hồi không thấy thằng cháu đáp lại, đã thế nó còn có vẻ nhởn nhơ làm ông ta càng tức điên người. Ông ta quơ tay vớ cốc trà trên bàn ném vào người Vũ Thành Vãn.
Kể mà Vũ Thành Vãn đứng chịu trận có lẽ ông già được xả bớt cơn tức. Nhưng hôm đó chẳng hiểu sao rõ ràng không nghe được mà phản xạ của anh lại nhanh nhạy lạ thường, anh giơ tay bắt được cái cốc, người khác chưa kịp hiểu ra sự tình anh đã cầm cốc trà trên tay ngắm nghía. Quả là rất thong dong.
Vũ Bái vỗ bàn cái rầm, quát: “Mất dạy!”
Vũ Thành Vãn thản nhiên đặt cái cốc lên bàn rồi mặc kệ Vũ Bái có hiểu ngôn ngữ ký hiệu hay không, anh huơ tay làm dấu bảo: Sau này cũng không kết hôn đâu, ông lo ít thôi, giữ sức khỏe của mình ấy.
Nói xong là bỏ đi, để lại Vũ Bái ngồi đó quát lác: “Nó nói cái gì thế! Nó vừa nói cái gì!!”
Ngày hôm đó Vũ Thành Vãn không nghe được cơn giận của Vũ Bái, sau này cũng chẳng phải nghe nữa. Sự tình là hôm đó trong bữa cơm gia đình có món cá, một cái xương dài như kim thêu không hiểu sao lại lọt được vào họng Vũ Bái, cả nhà xúm vào làm mọi cách cuối cùng cũng gắp được ra. Hôm đó thì chẳng sao, đến ngày hôm sau Vũ Bái tự dưng không nói được nữa. Cổ họng ông già chỉ phát ra được tiếng “ứ ứ”, chẳng ai hiểu ông ta muốn nói gì. Khốn nạn thay cho ông già ngang ngược cả đời giờ sắp xuống lỗ rồi lại thành ra á khẩu, ông ta hoa tay múa chân cả ngày cũng vô ích.
Mạc Hiền kể chuyện này cho Vũ Thành Vãn, nghe xong anh chẳng tỏ thái độ gì, anh không cười chế giễu, cũng không có vẻ quan tâm của một đứa cháu.
Mạc Hiền hỏi: “Con có hận ông ta không?”
Bấy giờ tai Vũ Thành Vãn đã nghe được, anh trả lời: Ông ta đâu có đáng cho con để tâm. Con có hận ông ta đến chết ông ta cũng chẳng cho con được cái gì.
Mạc Hiền nói: “Mẹ thì hận lắm, thôi coi như trời có mắt, quả báo đến muộn vẫn phải đến.”
Vũ Thành Vãn cười, bảo mẹ thế này thì ba con biết làm thế nào.
Mạc Hiền nhướng mày, bảo: “Ba con còn được thấy ông già ứ ứ chưa cấm khẩu là phúc đức lắm rồi. Làm thế nào ảnh hưởng gì đến mẹ, ba con muốn làm gì thì làm mẹ mặc kệ.”