Cá Sấu Lặng Thinh - Hải Trầm Châu
Chương 82: Sốt cao
Trần Tụy chẳng đáp mà chỉ cười rồi sờ tai anh, làm anh cứ thấy là lạ.
Mưa rào sấm chớp luôn là vị khách không mời của mùa hè, sáng hôm nay lúc Vũ Thành Vãn đi làm Trần Tụy đã chuẩn bị sẵn cơm trưa, bỏ vào hộp cho anh mang theo. Lúc đầu rõ ràng anh đã nhớ cầm cả ô đi, vậy mà một tay xách hộp cơm ra đến cửa bỏ ô xuống để đi giày rồi quên luôn cái ô ở nhà. Xuống đến bãi xe anh mới nhớ ra. Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời màu xám trắng, nghĩ thầm may ra thì không mưa.
Và lúc anh đi làm trời không mưa thật, nhưng đến lúc tan sở về thì mưa ầm ầm, nước trút như thác đổ, tưởng đâu bầu trời bị rách toang vì mưa. Gần đây bãi đỗ xe dưới tầng hầm công ty anh đang thi công mở rộng nên không sử dụng được, xe anh phải để tạm ở trung tâm thương mại. Từ tòa cao ốc công ty đi bộ sang đó khoảng mấy trăm mét, ra đến nơi Vũ Thành Vãn đã ướt sũng từ đầu đến chân.
Anh không làm thêm giờ còn Trần Tụy dạo này bận kinh khủng, nhiều khi 9, 10 giờ mới về nhà là rất bình thường. Vũ Thành Vãn bị dính mưa nên thấy hơi khó chịu, về đến nhà anh vào tắm nước nóng rồi đi ngủ, trước đó uống dự phòng một đống thuốc làm miệng anh đắng nghét.
9 rưỡi Trần Tụy mới về đến nhà, thấy phòng khách tối om anh tưởng Vũ Thành Vãn chưa về. Trần Tụy vừa nhắn tin hỏi thăm Vũ Thành Vãn vừa đi vào phòng ngủ, bật đèn lên thì thấy người đã nằm trên giường anh mới yên tâm. Nhưng ngay sau đó anh chợt thấy không ổn.
“Tiểu Vãn?” Trần Tụy ngồi xuống cạnh giường, đưa tay sờ trán Vũ Thành Vãn, thôi sốt rồi.
Thật là sợ cái gì gặp cái đó, trong phút chốc Trần Tụy đã hiểu tại sao Mạc Hiền lại lo lắng cho cậu ấy đến vậy.
“Uống thuốc chưa?” Trần Tụy hỏi rồi luồn tay vào sờ cổ Vũ Thành Vãn, bàn tay anh cảm nhận được mồ hôi dính dấp. Vũ Thành Vãn gật đầu, lại mơ màng ngủ. Trần Tụy kéo lại chăn cho Vũ Thành Vãn, bật điều hòa lên rồi vào bếp nấu cháo.
Trong lúc đợi cháo nhừ Trần Tụy giặt khăn lau mồ hôi mướt mát trên cổ, trên mặt cho Vũ Thành Vãn. Vũ Thành Vãn cựa quậy định mở mắt ra lại bị Trần Tụy dỗ dành cho ngủ tiếp. Thời tiết này đáng ra phải chuẩn bị cho cậu ấy thêm mấy cái ô dự phòng nữa. Trần Tụy lo đôi tai Vũ Thành Vãn, anh áp tai vào ngực Vũ Thành Vãn để nghe ngóng mà thấy có vẻ mọi thứ đều bình thường, cậu ấy chỉ hơi sốt thôi.
Vũ Thành Vãn mơ màng tỉnh dậy, ôm đầu Trần Tụy, Trần Tụy bị anh kéo lên nằm trên gối. Anh mở mắt ra, thân nhiệt tăng cao khiến hai mắt anh mông lung ngơ ngác, cứ vậy nhìn Trần Tụy như lặng lẽ đưa tình.
Trần Tụy vuốt ve tóc mai Vũ Thành Vãn, hỏi: “Ăn một ít nhé?”
Vũ Thành Vãn lắc đầu, anh rúc vào lòng Trần Tụy, giờ phút này sự ỷ lại của anh với Trần Tụy như đã lên đến đỉnh điểm, đầu óc anh đờ đẫn chẳng nghĩ tới liệu có lây ốm cho Trần Tụy hay không, anh chỉ biết ôm rồi lắng nghe tiếng mưa lại độp độp rơi ngoài cửa sổ.
Sao mưa nhiều vậy.
Vũ Thành Vãn lại thiếp đi trong lòng Trần Tụy. Trần Tụy rón rén đặt anh nằm lại rồi ra phòng khách gọi điện. Hơn 12 giờ rồi mà điện thoại sếp anh đổ một hồi chuông đã có người bắt máy. Đầu dây bên kia hỏi anh có việc gì?
Trần Tụy nhìn khoảng không đen kịt ngoài ban-công, đáp: “Giám đốc ạ, mai tôi xin phép nghỉ một ngày.”
“Sao lại nghỉ?”
Trần Tụy thở dài, nói: “Người nhà tôi ốm.”
Sếp anh nói ngay: “Người nhà ốm thì liên quan gì đến cậu hả? Cậu có ốm đâu. Cậu thấy nhà máy hàng trăm nghìn người hắt hơi sổ mũi cố một tí là khỏi. Làm sao mà phải nghỉ làm? Không duyệt nhé.”
Trần Tụy có chút nản lòng, anh kiên nhẫn giải thích: “Người nhà tôi không được khỏe lắm, tôi phải đảm bảo cậu ấy ổn đã. Tôi chỉ xin nghỉ một ngày thôi, sẽ không làm chậm tiến độ đâu.”
“Cậu bảo không chậm là không chậm được à? Bao nhiêu con người ngồi đấy đợi cậu đi làm hả? Đang mùa cao điểm ai cũng phải làm ngày làm đêm sao cậu lại có tư tưởng lười biếng thế hả?”
Trần Tụy bình tĩnh đáp: “Bây giờ chỉ có mình tôi làm kiểm soát màu máy, nếu anh thấy tôi xin nghỉ sẽ làm ảnh hưởng đến tiến độ của mọi người thì anh cứ việc chuyển công việc cho người khác.”
“Này? Cậu nói chuyện cái giọng gì đấy, cậu tưởng không có cậu thì trời sập à? Cậu thì hơn ai, tôi sa thải cậu trong phút mốt nhé.”
Trần Tụy trả lời: “Anh cứ tự nhiên.”, nói xong anh cúp máy luôn. Anh bước ra ban-công nhìn mưa phùn bay xiên qua mái hiên, thở dài. Anh thực sự mệt mỏi, cắm đầu làm quần quật từ 8 giờ sáng đến tối khuya cuối cùng vẫn chỉ là nhân viên quèn. Cuộc sống con người kỵ nhất là không có thời gian để suy ngẫm, anh ngồi xổm trên ban-công, hướng mắt về ô cửa kéo rèm của căn hộ tòa nhà đối diện. Bóng gia đình họ hắt trên rèm, người cha bế đứa con nhỏ lên thật cao, người mẹ đứng cạnh vỗ tay. Hạnh phúc quá, hạnh phúc của họ làm mắt Trần Tụy cay cay. Anh đứng dậy, đi vào phòng ngủ xem Vũ Thành Vãn đã hạ sốt chưa.
Nhiệt kế thủy ngân đo được 38 độ 5, Trần Tụy thấy hơi lo, anh rất muốn gọi điện hỏi Mạc Hiền Vũ Thành Vãn sốt thế này nên cho uống thuốc gì nhưng muộn quá rồi cũng không tiện quấy rầy dì. Cuối cùng Trần Tụy lại giặt khăn mặt lau người cho Vũ Thành Vãn, cố hạ sốt cho cậu ấy bằng cách thủ công.
Giữa đêm Vũ Thành Vãn lại tỉnh dậy, anh muốn ôm Trần Tụy đang nằm gục bên cạnh lên giường với anh mà người bải hoải quá, anh va phải mạng sườn Trần Tụy. Hơn 2 giờ sáng Trần Tụy bừng tỉnh, hai người bốn mắt nhìn nhau, đều là những cặp mắt mệt mỏi vằn tia máu. Trần Tụy sờ trán Vũ Thành Vãn, thật sự không cảm giác chính xác được, anh đành cụng trán với cậu ấy, vẫn thấy nóng hổi. Trần Tụy thở dài, bảo: “Mai đi viện nhé.”
Vũ Thành Vãn lại vui vẻ cọ cọ mũi với Trần Tụy, muốn ôm Trần Tụy ngủ tiếp.
Không phải anh ôm Trần Tụy vào lòng mà là anh dụi vào lòng Trần Tụy, Trần Tụy vuốt tóc anh rồi cũng trằn trọc thiếp đi.
Ngủ chập chờn đến hừng đông, Trần Tụy tỉnh dậy, hai mí mắt anh nặng trịch, đang đấu tranh tư tưởng cố bắt mình rời giường thì anh nhớ ra hôm nay xin nghỉ rồi. Thế là anh lại cựa mình quay sang mò mẫm sờ trán Vũ Thành Vãn. Trần Tụy làm một loạt động tác trong khi hai mắt vẫn khép hờ. Rồi đột nhiên anh choàng tỉnh, tròn mắt đối diện với cặp mắt trong sáng của Vũ Thành Vãn, cậu ấy hết sốt rồi.
Vũ Thành Vãn hôn Trần Tụy rồi ngồi dậy xuống giường. Trần Tụy gọi: “Tiểu Vãn, cặp nhiệt độ lại xem thế nào.”
Vũ Thành Vãn không trả lời, Trần Tụy lại gọi, “Tiểu Vãn, cặp nhiệt độ đi.”
Vũ Thành Vãn mở tủ lấy quần áo, Trần Tụy chợt cảm thấy không đúng lắm, anh cũng xuống giường, đi tới trước mặt Vũ Thành Vãn rồi làm ký hiệu hỏi: Hết sốt hẳn chưa?
Vũ Thành Vãn gật đầu rồi khom lưng cởi áo ngủ, đến lúc cài được một nửa khuy áo sơ-mi những ngón tay dài xương xương của anh mới khựng lại, anh chậm rãi quay sang nhìn Trần Tụy. Trần Tụy như một cái bóng bị anh ghim trên mặt đất.
Sao anh không nói gì? Vũ Thành Vãn hỏi.
Trần Tụy bàng hoàng mở miệng nói: “Tiểu Vãn, em đừng làm anh sợ.”
Anh nhìn khẩu hình Trần Tụy, khóe môi anh giật giật… cuối cùng anh nằm vật ra giường, làm ký hiệu với Trần Tụy: Em dậy không nổi.
Là vậy đấy, anh nằm yên lặng, đợi xem thế giới vô thực này có thể mang đến cho anh những gì nữa.
Trần Tụy chạm vào tay Vũ Thành Vãn, bảo: Em đi viện khám với anh.
Anh đáp: Thỉnh thoảng bị sốt xong nó vậy đấy, không sao đâu. Em không đi viện đâu.
Trần Tụy sốt ruột làm dấu: Thì đi khám chỗ khác vậy.
Vũ Thành Vãn cười bảo: Vô ích thôi. Đi làm đi, kệ em.
Trần Tụy cố gắng nói tiếp: Có ích chứ. Cứ khám đi, anh có bác sĩ quen, để anh nhờ anh ấy hỏi xem chỗ nào tốt.
Vũ Thành Vãn đưa tay sờ nốt ruồi nhỏ xinh dưới mắt Trần Tụy rồi bảo: Anh, sợ em điếc thật hay sao? Em vẫn chưa được nghe anh nói yêu em đâu, điếc thật thì em thiệt hay anh thiệt nào?
Mưa rào sấm chớp luôn là vị khách không mời của mùa hè, sáng hôm nay lúc Vũ Thành Vãn đi làm Trần Tụy đã chuẩn bị sẵn cơm trưa, bỏ vào hộp cho anh mang theo. Lúc đầu rõ ràng anh đã nhớ cầm cả ô đi, vậy mà một tay xách hộp cơm ra đến cửa bỏ ô xuống để đi giày rồi quên luôn cái ô ở nhà. Xuống đến bãi xe anh mới nhớ ra. Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời màu xám trắng, nghĩ thầm may ra thì không mưa.
Và lúc anh đi làm trời không mưa thật, nhưng đến lúc tan sở về thì mưa ầm ầm, nước trút như thác đổ, tưởng đâu bầu trời bị rách toang vì mưa. Gần đây bãi đỗ xe dưới tầng hầm công ty anh đang thi công mở rộng nên không sử dụng được, xe anh phải để tạm ở trung tâm thương mại. Từ tòa cao ốc công ty đi bộ sang đó khoảng mấy trăm mét, ra đến nơi Vũ Thành Vãn đã ướt sũng từ đầu đến chân.
Anh không làm thêm giờ còn Trần Tụy dạo này bận kinh khủng, nhiều khi 9, 10 giờ mới về nhà là rất bình thường. Vũ Thành Vãn bị dính mưa nên thấy hơi khó chịu, về đến nhà anh vào tắm nước nóng rồi đi ngủ, trước đó uống dự phòng một đống thuốc làm miệng anh đắng nghét.
9 rưỡi Trần Tụy mới về đến nhà, thấy phòng khách tối om anh tưởng Vũ Thành Vãn chưa về. Trần Tụy vừa nhắn tin hỏi thăm Vũ Thành Vãn vừa đi vào phòng ngủ, bật đèn lên thì thấy người đã nằm trên giường anh mới yên tâm. Nhưng ngay sau đó anh chợt thấy không ổn.
“Tiểu Vãn?” Trần Tụy ngồi xuống cạnh giường, đưa tay sờ trán Vũ Thành Vãn, thôi sốt rồi.
Thật là sợ cái gì gặp cái đó, trong phút chốc Trần Tụy đã hiểu tại sao Mạc Hiền lại lo lắng cho cậu ấy đến vậy.
“Uống thuốc chưa?” Trần Tụy hỏi rồi luồn tay vào sờ cổ Vũ Thành Vãn, bàn tay anh cảm nhận được mồ hôi dính dấp. Vũ Thành Vãn gật đầu, lại mơ màng ngủ. Trần Tụy kéo lại chăn cho Vũ Thành Vãn, bật điều hòa lên rồi vào bếp nấu cháo.
Trong lúc đợi cháo nhừ Trần Tụy giặt khăn lau mồ hôi mướt mát trên cổ, trên mặt cho Vũ Thành Vãn. Vũ Thành Vãn cựa quậy định mở mắt ra lại bị Trần Tụy dỗ dành cho ngủ tiếp. Thời tiết này đáng ra phải chuẩn bị cho cậu ấy thêm mấy cái ô dự phòng nữa. Trần Tụy lo đôi tai Vũ Thành Vãn, anh áp tai vào ngực Vũ Thành Vãn để nghe ngóng mà thấy có vẻ mọi thứ đều bình thường, cậu ấy chỉ hơi sốt thôi.
Vũ Thành Vãn mơ màng tỉnh dậy, ôm đầu Trần Tụy, Trần Tụy bị anh kéo lên nằm trên gối. Anh mở mắt ra, thân nhiệt tăng cao khiến hai mắt anh mông lung ngơ ngác, cứ vậy nhìn Trần Tụy như lặng lẽ đưa tình.
Trần Tụy vuốt ve tóc mai Vũ Thành Vãn, hỏi: “Ăn một ít nhé?”
Vũ Thành Vãn lắc đầu, anh rúc vào lòng Trần Tụy, giờ phút này sự ỷ lại của anh với Trần Tụy như đã lên đến đỉnh điểm, đầu óc anh đờ đẫn chẳng nghĩ tới liệu có lây ốm cho Trần Tụy hay không, anh chỉ biết ôm rồi lắng nghe tiếng mưa lại độp độp rơi ngoài cửa sổ.
Sao mưa nhiều vậy.
Vũ Thành Vãn lại thiếp đi trong lòng Trần Tụy. Trần Tụy rón rén đặt anh nằm lại rồi ra phòng khách gọi điện. Hơn 12 giờ rồi mà điện thoại sếp anh đổ một hồi chuông đã có người bắt máy. Đầu dây bên kia hỏi anh có việc gì?
Trần Tụy nhìn khoảng không đen kịt ngoài ban-công, đáp: “Giám đốc ạ, mai tôi xin phép nghỉ một ngày.”
“Sao lại nghỉ?”
Trần Tụy thở dài, nói: “Người nhà tôi ốm.”
Sếp anh nói ngay: “Người nhà ốm thì liên quan gì đến cậu hả? Cậu có ốm đâu. Cậu thấy nhà máy hàng trăm nghìn người hắt hơi sổ mũi cố một tí là khỏi. Làm sao mà phải nghỉ làm? Không duyệt nhé.”
Trần Tụy có chút nản lòng, anh kiên nhẫn giải thích: “Người nhà tôi không được khỏe lắm, tôi phải đảm bảo cậu ấy ổn đã. Tôi chỉ xin nghỉ một ngày thôi, sẽ không làm chậm tiến độ đâu.”
“Cậu bảo không chậm là không chậm được à? Bao nhiêu con người ngồi đấy đợi cậu đi làm hả? Đang mùa cao điểm ai cũng phải làm ngày làm đêm sao cậu lại có tư tưởng lười biếng thế hả?”
Trần Tụy bình tĩnh đáp: “Bây giờ chỉ có mình tôi làm kiểm soát màu máy, nếu anh thấy tôi xin nghỉ sẽ làm ảnh hưởng đến tiến độ của mọi người thì anh cứ việc chuyển công việc cho người khác.”
“Này? Cậu nói chuyện cái giọng gì đấy, cậu tưởng không có cậu thì trời sập à? Cậu thì hơn ai, tôi sa thải cậu trong phút mốt nhé.”
Trần Tụy trả lời: “Anh cứ tự nhiên.”, nói xong anh cúp máy luôn. Anh bước ra ban-công nhìn mưa phùn bay xiên qua mái hiên, thở dài. Anh thực sự mệt mỏi, cắm đầu làm quần quật từ 8 giờ sáng đến tối khuya cuối cùng vẫn chỉ là nhân viên quèn. Cuộc sống con người kỵ nhất là không có thời gian để suy ngẫm, anh ngồi xổm trên ban-công, hướng mắt về ô cửa kéo rèm của căn hộ tòa nhà đối diện. Bóng gia đình họ hắt trên rèm, người cha bế đứa con nhỏ lên thật cao, người mẹ đứng cạnh vỗ tay. Hạnh phúc quá, hạnh phúc của họ làm mắt Trần Tụy cay cay. Anh đứng dậy, đi vào phòng ngủ xem Vũ Thành Vãn đã hạ sốt chưa.
Nhiệt kế thủy ngân đo được 38 độ 5, Trần Tụy thấy hơi lo, anh rất muốn gọi điện hỏi Mạc Hiền Vũ Thành Vãn sốt thế này nên cho uống thuốc gì nhưng muộn quá rồi cũng không tiện quấy rầy dì. Cuối cùng Trần Tụy lại giặt khăn mặt lau người cho Vũ Thành Vãn, cố hạ sốt cho cậu ấy bằng cách thủ công.
Giữa đêm Vũ Thành Vãn lại tỉnh dậy, anh muốn ôm Trần Tụy đang nằm gục bên cạnh lên giường với anh mà người bải hoải quá, anh va phải mạng sườn Trần Tụy. Hơn 2 giờ sáng Trần Tụy bừng tỉnh, hai người bốn mắt nhìn nhau, đều là những cặp mắt mệt mỏi vằn tia máu. Trần Tụy sờ trán Vũ Thành Vãn, thật sự không cảm giác chính xác được, anh đành cụng trán với cậu ấy, vẫn thấy nóng hổi. Trần Tụy thở dài, bảo: “Mai đi viện nhé.”
Vũ Thành Vãn lại vui vẻ cọ cọ mũi với Trần Tụy, muốn ôm Trần Tụy ngủ tiếp.
Không phải anh ôm Trần Tụy vào lòng mà là anh dụi vào lòng Trần Tụy, Trần Tụy vuốt tóc anh rồi cũng trằn trọc thiếp đi.
Ngủ chập chờn đến hừng đông, Trần Tụy tỉnh dậy, hai mí mắt anh nặng trịch, đang đấu tranh tư tưởng cố bắt mình rời giường thì anh nhớ ra hôm nay xin nghỉ rồi. Thế là anh lại cựa mình quay sang mò mẫm sờ trán Vũ Thành Vãn. Trần Tụy làm một loạt động tác trong khi hai mắt vẫn khép hờ. Rồi đột nhiên anh choàng tỉnh, tròn mắt đối diện với cặp mắt trong sáng của Vũ Thành Vãn, cậu ấy hết sốt rồi.
Vũ Thành Vãn hôn Trần Tụy rồi ngồi dậy xuống giường. Trần Tụy gọi: “Tiểu Vãn, cặp nhiệt độ lại xem thế nào.”
Vũ Thành Vãn không trả lời, Trần Tụy lại gọi, “Tiểu Vãn, cặp nhiệt độ đi.”
Vũ Thành Vãn mở tủ lấy quần áo, Trần Tụy chợt cảm thấy không đúng lắm, anh cũng xuống giường, đi tới trước mặt Vũ Thành Vãn rồi làm ký hiệu hỏi: Hết sốt hẳn chưa?
Vũ Thành Vãn gật đầu rồi khom lưng cởi áo ngủ, đến lúc cài được một nửa khuy áo sơ-mi những ngón tay dài xương xương của anh mới khựng lại, anh chậm rãi quay sang nhìn Trần Tụy. Trần Tụy như một cái bóng bị anh ghim trên mặt đất.
Sao anh không nói gì? Vũ Thành Vãn hỏi.
Trần Tụy bàng hoàng mở miệng nói: “Tiểu Vãn, em đừng làm anh sợ.”
Anh nhìn khẩu hình Trần Tụy, khóe môi anh giật giật… cuối cùng anh nằm vật ra giường, làm ký hiệu với Trần Tụy: Em dậy không nổi.
Là vậy đấy, anh nằm yên lặng, đợi xem thế giới vô thực này có thể mang đến cho anh những gì nữa.
Trần Tụy chạm vào tay Vũ Thành Vãn, bảo: Em đi viện khám với anh.
Anh đáp: Thỉnh thoảng bị sốt xong nó vậy đấy, không sao đâu. Em không đi viện đâu.
Trần Tụy sốt ruột làm dấu: Thì đi khám chỗ khác vậy.
Vũ Thành Vãn cười bảo: Vô ích thôi. Đi làm đi, kệ em.
Trần Tụy cố gắng nói tiếp: Có ích chứ. Cứ khám đi, anh có bác sĩ quen, để anh nhờ anh ấy hỏi xem chỗ nào tốt.
Vũ Thành Vãn đưa tay sờ nốt ruồi nhỏ xinh dưới mắt Trần Tụy rồi bảo: Anh, sợ em điếc thật hay sao? Em vẫn chưa được nghe anh nói yêu em đâu, điếc thật thì em thiệt hay anh thiệt nào?