Cá Sấu Lặng Thinh - Hải Trầm Châu
Chương 84: Đi khám
Vũ Thành Vãn nhận được tin nhắn của Trần Tụy, rằng là: Đi hẹn hò không? Sau đó là một địa chỉ. Anh nghĩ thầm ai lại hẹn hò ở quán mì nhỉ?
Đến nơi anh bị Trần Tụy lôi đi vòng qua đường, hóa ra đằng sau tiệm mì có một bệnh viện. Trần Tụy sợ anh không chịu đến mới nói dối là đi hẹn hò.
“Chỉ khám tổng quát thôi mà, được không?” Trần Tụy thấy Vũ Thành Vãn lạnh mặt chỉ sợ anh bỏ đi mất nên vội vàng nắm chặt tay anh, bàn tay còn rịn rịn mồ hôi.
Anh nhíu mày, muốn Trần Tụy thả ra, nếu không anh làm ký hiệu làm sao được. Bấy giờ Trần Tụy mới hiểu, anh vội buông ra rồi bảo: “Khám xong mình lại hẹn hò, cũng như nhau mà.”
À chơi chiêu đấy. Thình lình Vũ Thành Vãn bế thốc Trần Tụy gác lên vai mình rồi mở cửa chui vào xe. Trần Tụy bị vác lên chỉ thấy trời đất quay cuồng, máu dồn xuống mặt, nhưng Vũ Thành Vãn cao quá anh sợ ngã đập đầu nên không dám giãy. Bả vai cứng rắn của Vũ Thành Vãn thúc vào bụng Trần Tụy, Trần Tụy khó chịu bật ra những tiếng rên rỉ từ cuống họng.
Vũ Thành Vãn nhét anh vào ghế sau rồi tiện thể đét mông anh một cái, ý là cảnh cáo, bắt anh nín ngay, chỉ làm người ta mất hứng là giỏi.
Trần Tụy vẫn không thức thời mà còn cố kéo tay Vũ Thành Vãn để khuyên nhủ: “Anh hẹn với bác sĩ rồi, hôm nay bọn mình chỉ khám qua một tí thôi.”
Anh chồm tới đè lên mình Trần Tụy, Vũ Thành Vãn nặng cỡ nào, Trần Tụy bị anh ép bẹp dí vẫn chưa thôi nằn nì: “Nhanh không muộn mất, lên khám một tí thôi mà, Tiểu Vãn.”
Loanh quanh vẫn đòi đi khám, Vũ Thành Vãn chỉ chỉ vào tai mình, ý là nghe được rồi, Trần Tụy đừng có chuyện bé xé ra to nữa. Xong lại đòi Trần Tụy bắt đền, nghe nói đi hẹn hò anh mặc cả đồ tây, đeo cà-vạt chạy đến, cuối cùng hóa ra Trần Tụy định lừa anh đi viện, xem có giống truyện chú bé chăn cừu không?
Trần Tụy há mồm định bảo em cứ thế này làm anh lo lắm, nhưng nghĩ lại chắc Vũ Thành Vãn đã phải nghe Mạc Hiền nói câu ấy suốt rồi, mình phải hiểu cho cậu ấy chứ.
“Chồng à.” Trần Tụy ôm cổ Vũ Thành Vãn, nhỏ giọng thì thầm, “Em không nghe lời anh rồi.”
Vũ Thành Vãn hít mùi xà phòng trên cổ áo Trần Tụy, biết thừa Trần Tụy định giở chiêu gì nên anh vẫn tỉnh như không. Trần Tụy bị anh xốc eo bắt ngồi thẳng lên, sợ người ngoài thấy được nên Trần Tụy lại cựa quậy muốn nép vào anh.
“Mình làm điều kiện trao đổi được không?” Trần Tụy thương lượng, bình thường mỗi khi bất đồng quan điểm kiểu gì Trần Tụy cũng dùng cách này, lần này theo ý em, lần sau phải nghe anh.
Vũ Thành Vãn lắc đầu, Trần Tụy ôm cổ anh, hôn anh. Vẫn là hôn hời hợt để dỗ anh thôi đấy. Thế là Vũ Thành Vãn đảo khách thành chủ, anh hôn lại khiến Trần Tụy ngạt thở muốn đẩy anh ra, đừng có hòng.
“Ư, ưm!” cặp mắt đen láy của Trần Tụy ngấn nước lóng lánh, hàng mi dày quện với nhau, ánh mắt giận dữ xuyên qua bờ mi chích chích vào mặt Vũ Thành Vãn.
Anh nương tay ngừng hôn, nghe tiếng Trần Tụy vừa thở dồn dập vừa cố hỏi: “Được không?”
Vũ Thành Vãn vuốt ve cẳng chân Trần Tụy, gật đầu.
Trần Tụy kéo anh sang viện, họ lấy phiếu rồi vào khám, sang tuần mới có kết quả. Trần Tụy thở phào bảo Vũ Thành Vãn hôm nào có kết quả tự anh đi lấy cũng được, nhưng lúc gặp bác sĩ thì Vũ Thành Vãn phải đến. Vũ Thành Vãn gật đầu. Lúc ra khỏi viện Trần Tụy hỏi anh có đi hẹn hò nữa không? Anh bảo không đi nữa, giờ muốn về nhà.
Trần Tụy hiểu ngay ý tưởng của Vũ Thành Vãn, anh năn nỉ cậu ấy đừng cắn trên cổ mình, Vũ Thành Vãn không nói được nhưng miệng lưỡi tinh quái lắm, nào mút nào cắn, mùa hè giấu làm sao được. Lần này thì Vũ Thành Vãn không gật! Trần Tụy xin xỏ không được thì tức khí xị mặt, không thèm nói chuyện với Vũ Thành Vãn. Thế là lúc sau lại được ép cho ư ư ứ ứ đã đời.
Hôm sau trước khi đi làm Trần Tụy cài áo sơ-mi lên tận khuy trên cùng, anh đứng soi gương một lúc vẫn cảm thấy có thể bị lộ dấu hôn. Giờ vào làm của Trần Tụy sớm hơn Vũ Thành Vãn một tiếng nên bình thường Trần Tụy dậy anh còn ngủ, hôm nay tình cờ dậy sớm anh đi vào phòng vệ sinh thấy Trần Tụy đứng soi gương nên cũng thò cổ ngó nghiêng.
“Bữa sáng anh để trên bàn, lúc nào ăn thì quay nóng lại nhé.” Trần Tụy dặn.
Vũ Thành Vãn cúi xuống hôn cổ Trần Tụy làm Trần Tụy hú hồn vội vàng bưng miệng anh lại rồi nghiêm mặt cấm chỉ: “Ngày đi làm không cho đâu.”
Anh nhún vai, không bảo mình đồng ý.
Lần trước Trần Tụy cãi nhau với giám đốc xong hôm sau đi làm cũng không thấy anh ta tỏ thái độ gì, chỉ có công việc dồn cho anh ngày càng nhiều hơn. Cái kiểu bất công một mình mình làm quần quật còn đồng nghiệp thì nhởn nhơ tán phét như thế khiến Trần Tụy từng định bỏ việc, nhưng công việc nào chẳng như nhau, công sở ở đâu cũng thế, loanh quanh vẫn là nhảy từ hố lửa này sang hố lửa khác mà thôi. Được ngày nào hay ngày ấy, trừ khi anh nghỉ hẳn không đi làm nữa. Trần Tụy vỗ mặt mình, tự nhủ mình đang nghĩ cái gì vậy.
Như lệ thường, anh xuống xưởng, lên bàn điều khiển. Hôm đó có một công nhân mới vào lái xe nâng cỡ nhỏ đưa giấy tráng đến, Trần Tụy đang chăm chú soi màu đến khi mỏi mắt quá anh ngẩng lên nhìn quanh mới đối diện với người mới đó.
Tim Trần Tụy giật thót, anh trông thấy Ninh Khả nhe răng cười với mình. Trong xưởng cấm hút thuốc nên Ninh Khả giắt điếu thuốc sau vành tai, gã đứng đó nhìn Trần Tụy chằm chằm.
Hồi ức cuộn về như thủy triều xô vào Trần Tụy, Trần Tụy choáng váng, bao nhiêu năm qua rồi anh vẫn còn sợ hãi không dám đối mặt với Ninh Khả, anh vội ngoảnh mặt làm như có việc phải rời đi.
Anh đi vội mấy Ninh Khả vẫn theo kịp, gã theo Trần Tụy đến tận một góc camera không quay tới mới sấn lên chặn đường anh rồi chào: “Lâu quá không gặp nhở.”
Trần Tụy gật đầu, anh tỏ ra quá lễ độ với Ninh Khả trong bộ đồ công nhân màu vàng rồi lại cố gắng bỏ đi. Ninh Khả xô Trần Tụy một cái, gã tinh mắt tia thấy vết hôn lấp ló trên cổ anh nên cố tình móc ngón tay kéo cổ áo anh ra để nhìn rõ hơn.
“Vẫn bị đâm đít đấy à?” Ninh Khả hỏi một cách thô bỉ.
Trần Tụy rụt cổ lại, húc vào người Ninh Khả để vùng chạy.
Đến nơi anh bị Trần Tụy lôi đi vòng qua đường, hóa ra đằng sau tiệm mì có một bệnh viện. Trần Tụy sợ anh không chịu đến mới nói dối là đi hẹn hò.
“Chỉ khám tổng quát thôi mà, được không?” Trần Tụy thấy Vũ Thành Vãn lạnh mặt chỉ sợ anh bỏ đi mất nên vội vàng nắm chặt tay anh, bàn tay còn rịn rịn mồ hôi.
Anh nhíu mày, muốn Trần Tụy thả ra, nếu không anh làm ký hiệu làm sao được. Bấy giờ Trần Tụy mới hiểu, anh vội buông ra rồi bảo: “Khám xong mình lại hẹn hò, cũng như nhau mà.”
À chơi chiêu đấy. Thình lình Vũ Thành Vãn bế thốc Trần Tụy gác lên vai mình rồi mở cửa chui vào xe. Trần Tụy bị vác lên chỉ thấy trời đất quay cuồng, máu dồn xuống mặt, nhưng Vũ Thành Vãn cao quá anh sợ ngã đập đầu nên không dám giãy. Bả vai cứng rắn của Vũ Thành Vãn thúc vào bụng Trần Tụy, Trần Tụy khó chịu bật ra những tiếng rên rỉ từ cuống họng.
Vũ Thành Vãn nhét anh vào ghế sau rồi tiện thể đét mông anh một cái, ý là cảnh cáo, bắt anh nín ngay, chỉ làm người ta mất hứng là giỏi.
Trần Tụy vẫn không thức thời mà còn cố kéo tay Vũ Thành Vãn để khuyên nhủ: “Anh hẹn với bác sĩ rồi, hôm nay bọn mình chỉ khám qua một tí thôi.”
Anh chồm tới đè lên mình Trần Tụy, Vũ Thành Vãn nặng cỡ nào, Trần Tụy bị anh ép bẹp dí vẫn chưa thôi nằn nì: “Nhanh không muộn mất, lên khám một tí thôi mà, Tiểu Vãn.”
Loanh quanh vẫn đòi đi khám, Vũ Thành Vãn chỉ chỉ vào tai mình, ý là nghe được rồi, Trần Tụy đừng có chuyện bé xé ra to nữa. Xong lại đòi Trần Tụy bắt đền, nghe nói đi hẹn hò anh mặc cả đồ tây, đeo cà-vạt chạy đến, cuối cùng hóa ra Trần Tụy định lừa anh đi viện, xem có giống truyện chú bé chăn cừu không?
Trần Tụy há mồm định bảo em cứ thế này làm anh lo lắm, nhưng nghĩ lại chắc Vũ Thành Vãn đã phải nghe Mạc Hiền nói câu ấy suốt rồi, mình phải hiểu cho cậu ấy chứ.
“Chồng à.” Trần Tụy ôm cổ Vũ Thành Vãn, nhỏ giọng thì thầm, “Em không nghe lời anh rồi.”
Vũ Thành Vãn hít mùi xà phòng trên cổ áo Trần Tụy, biết thừa Trần Tụy định giở chiêu gì nên anh vẫn tỉnh như không. Trần Tụy bị anh xốc eo bắt ngồi thẳng lên, sợ người ngoài thấy được nên Trần Tụy lại cựa quậy muốn nép vào anh.
“Mình làm điều kiện trao đổi được không?” Trần Tụy thương lượng, bình thường mỗi khi bất đồng quan điểm kiểu gì Trần Tụy cũng dùng cách này, lần này theo ý em, lần sau phải nghe anh.
Vũ Thành Vãn lắc đầu, Trần Tụy ôm cổ anh, hôn anh. Vẫn là hôn hời hợt để dỗ anh thôi đấy. Thế là Vũ Thành Vãn đảo khách thành chủ, anh hôn lại khiến Trần Tụy ngạt thở muốn đẩy anh ra, đừng có hòng.
“Ư, ưm!” cặp mắt đen láy của Trần Tụy ngấn nước lóng lánh, hàng mi dày quện với nhau, ánh mắt giận dữ xuyên qua bờ mi chích chích vào mặt Vũ Thành Vãn.
Anh nương tay ngừng hôn, nghe tiếng Trần Tụy vừa thở dồn dập vừa cố hỏi: “Được không?”
Vũ Thành Vãn vuốt ve cẳng chân Trần Tụy, gật đầu.
Trần Tụy kéo anh sang viện, họ lấy phiếu rồi vào khám, sang tuần mới có kết quả. Trần Tụy thở phào bảo Vũ Thành Vãn hôm nào có kết quả tự anh đi lấy cũng được, nhưng lúc gặp bác sĩ thì Vũ Thành Vãn phải đến. Vũ Thành Vãn gật đầu. Lúc ra khỏi viện Trần Tụy hỏi anh có đi hẹn hò nữa không? Anh bảo không đi nữa, giờ muốn về nhà.
Trần Tụy hiểu ngay ý tưởng của Vũ Thành Vãn, anh năn nỉ cậu ấy đừng cắn trên cổ mình, Vũ Thành Vãn không nói được nhưng miệng lưỡi tinh quái lắm, nào mút nào cắn, mùa hè giấu làm sao được. Lần này thì Vũ Thành Vãn không gật! Trần Tụy xin xỏ không được thì tức khí xị mặt, không thèm nói chuyện với Vũ Thành Vãn. Thế là lúc sau lại được ép cho ư ư ứ ứ đã đời.
Hôm sau trước khi đi làm Trần Tụy cài áo sơ-mi lên tận khuy trên cùng, anh đứng soi gương một lúc vẫn cảm thấy có thể bị lộ dấu hôn. Giờ vào làm của Trần Tụy sớm hơn Vũ Thành Vãn một tiếng nên bình thường Trần Tụy dậy anh còn ngủ, hôm nay tình cờ dậy sớm anh đi vào phòng vệ sinh thấy Trần Tụy đứng soi gương nên cũng thò cổ ngó nghiêng.
“Bữa sáng anh để trên bàn, lúc nào ăn thì quay nóng lại nhé.” Trần Tụy dặn.
Vũ Thành Vãn cúi xuống hôn cổ Trần Tụy làm Trần Tụy hú hồn vội vàng bưng miệng anh lại rồi nghiêm mặt cấm chỉ: “Ngày đi làm không cho đâu.”
Anh nhún vai, không bảo mình đồng ý.
Lần trước Trần Tụy cãi nhau với giám đốc xong hôm sau đi làm cũng không thấy anh ta tỏ thái độ gì, chỉ có công việc dồn cho anh ngày càng nhiều hơn. Cái kiểu bất công một mình mình làm quần quật còn đồng nghiệp thì nhởn nhơ tán phét như thế khiến Trần Tụy từng định bỏ việc, nhưng công việc nào chẳng như nhau, công sở ở đâu cũng thế, loanh quanh vẫn là nhảy từ hố lửa này sang hố lửa khác mà thôi. Được ngày nào hay ngày ấy, trừ khi anh nghỉ hẳn không đi làm nữa. Trần Tụy vỗ mặt mình, tự nhủ mình đang nghĩ cái gì vậy.
Như lệ thường, anh xuống xưởng, lên bàn điều khiển. Hôm đó có một công nhân mới vào lái xe nâng cỡ nhỏ đưa giấy tráng đến, Trần Tụy đang chăm chú soi màu đến khi mỏi mắt quá anh ngẩng lên nhìn quanh mới đối diện với người mới đó.
Tim Trần Tụy giật thót, anh trông thấy Ninh Khả nhe răng cười với mình. Trong xưởng cấm hút thuốc nên Ninh Khả giắt điếu thuốc sau vành tai, gã đứng đó nhìn Trần Tụy chằm chằm.
Hồi ức cuộn về như thủy triều xô vào Trần Tụy, Trần Tụy choáng váng, bao nhiêu năm qua rồi anh vẫn còn sợ hãi không dám đối mặt với Ninh Khả, anh vội ngoảnh mặt làm như có việc phải rời đi.
Anh đi vội mấy Ninh Khả vẫn theo kịp, gã theo Trần Tụy đến tận một góc camera không quay tới mới sấn lên chặn đường anh rồi chào: “Lâu quá không gặp nhở.”
Trần Tụy gật đầu, anh tỏ ra quá lễ độ với Ninh Khả trong bộ đồ công nhân màu vàng rồi lại cố gắng bỏ đi. Ninh Khả xô Trần Tụy một cái, gã tinh mắt tia thấy vết hôn lấp ló trên cổ anh nên cố tình móc ngón tay kéo cổ áo anh ra để nhìn rõ hơn.
“Vẫn bị đâm đít đấy à?” Ninh Khả hỏi một cách thô bỉ.
Trần Tụy rụt cổ lại, húc vào người Ninh Khả để vùng chạy.