Cá Sấu Lặng Thinh - Hải Trầm Châu
Chương 63: Ngữ Yên
Trần Tụy khóc khỏe thật, ống tay áo Vũ Thành Vãn ướt nhẹp rồi anh còn khóc, Vũ Thành Vãn bất đắc dĩ sờ lên nốt ruồi lệ dưới mắt Trần Tụy, thật lạ lùng tối đen như thế mà vẫn chạm được chuẩn xác không lầm. Trần Tụy cảm thấy ngón tay Vũ Thành Vãn nhịp nhịp trên nốt ruồi của anh, như là đang bảo nó nằm ở đó thật không sai.
Vũ Thành Vãn cởi áo ra rồi vo lại, lau mặt cho Trần Tụy, Trần Tụy lại rì rầm gọi: “Chồng.”
Bàn tay Vũ Thành Vãn xoa trên mặt anh lại dùng sức hơn, Trần Tụy chẳng thấy gì cả, anh quờ quạng sờ mó thì bị một bàn tay bắt được, giữ lại, ấn ngã xuống giường.
Anh giãy giụa lại bị Vũ Thành Vãn khóa chặt hơn nữa, không khác gì tội phạm bị trấn áp. “Không muốn, mình không muốn như này.” Trần Tụy lầm bầm phản đối.
Tiếng chăn bông bị kéo sột soạt, Trần Tụy cuống quýt cựa quậy vẫn không thoát được gọng kìm của Vũ Thành Vãn, lưng anh kề trước ngực cậu ấy, khớp xương cạ vào khớp xương, ôm trọn trong vòng tay. Đọ sức chẳng bao giờ Trần Tụy thắng được Vũ Thành Vãn, trừ khi Vũ Thành Vãn muốn thế.
“Mình không thấy được cậu.” Trần Tụy lẩm bẩm.
Vũ Thành Vãn nắm tay Trần Tụy, viết lên lòng bàn tay anh: Đừng khóc.
Trần Tụy dụi đôi mắt ướt lên gối rồi thì thầm đáp bằng giọng mũi: “Không khóc nữa.”
Bàn tay Trần Tụy nằm trong lòng bàn tay Vũ Thành Vãn, anh khum tay lại rồi lại viết: Ngủ đi.
Nét chữ phức tạp làm Trần Tụy chẳng phân biệt được Vũ Thành Vãn viết gì, hoặc là Trần Tụy cũng chẳng cần biết nữa. Anh nắm tay Vũ Thành Vãn rồi kéo vòng ra, Vũ Thành Vãn bị Trần Tụy kéo thành tư thế ôm nhau, Trần Tụy cà bờ môi mềm mại lên những đầu ngón tay Vũ Thành Vãn. Vũ Thành Vãn rụt tay lại, Trần Tụy liền dùng răng cắn. Cắn lòng bàn tay anh, cắn đốt ngón tay, hai hàm răng nhay nhay thành tiếng nước bọt chẹp chẹp: “Mình nhớ cậu.”
Làm loạn lên một hồi cuối cùng Trần Tụy ngủ thiếp đi trong lòng Vũ Thành Vãn, Vũ Thành Vãn ôm Trần Tụy, cơn buồn ngủ cũng dần kéo đến.
Ngày hôm sau Trần Tụy tỉnh dậy trên giường đã chẳng còn ai, phòng yên tĩnh, đêm qua như chỉ là giấc mộng. Vũ Thành Vãn chẳng để lại dấu tích gì cho anh.
Sau khi Vũ Thành Vãn từ Đức về Tiển Binh liên lạc với anh hai lần, thật ra cậu ta đã gọi một lần trước hôm anh đi công tác nhưng lúc đó bận quá, anh chỉ hỏi một câu mày thế nào rồi? Sau đó Tiển Binh không trả lời. Đi nước ngoài về công việc còn bề bộn hơn, Vũ Thành Vãn làm tối mắt hai ngày mới để ý Tiển Binh lại tìm mình, anh hỏi thẳng luôn: Nói đi.
Tiển Binh vòng vo chán chê mới bảo: Cho tao mượn ít tiền được không, Thành Vãn?
Vũ Thành Vãn hỏi: Bao nhiêu?
Tiển Binh không trả lời, cỡ ba, bốn tiếng sau nó mới nhắn lại: Sáu mươi nghìn tệ. Được không?
Vũ Thành Vãn chuyển tiền vào tài khoản của Tiển Binh. Trước khi đính hôn Mạc Hiền muốn tạo cho Vũ Thành Vãn và Trâu Lý Lý ý thức hai đứa là vợ chồng chung một thể nên đã đăng ký liên kết thẻ ngân hàng của hai người với nhau. Vũ Thành Vãn vừa chuyển tiền đi thì nhận được tin nhắn của Trâu Lý Lý, cô hỏi: Anh làm gì đó?
Vũ Thành Vãn đáp: Tiển Binh vay.
Trâu Lý Lý nghe xong là tức muốn xì khói, cô nàng bắn lại một loạt icon tức giận rồi bảo: Lại vay! Lần trước vay trả chưa? Anh giai ơi xin đấy, tiền của anh không phải tiền mồ hôi nước mắt à, tiền trên trời rơi xuống à?! Anh bảo anh ta trả mấy chục nghìn vay lần trước đi đã.
Vũ Thành Vãn đáp: Con gái nó ốm.
Trâu Lý Lý tức quá phải gọi điện sang mắng luôn: “Bộ khùng hả?! Con người ta ốm hay con anh ốm? Sao cứ nhằm anh mà nã tiền vậy? Anh có tính lại xem từ đó đến giờ anh cho anh ta vay bao nhiêu tiền rồi không? Một trăm ba mươi nghìn, nghĩa là sao hiểu không? Anh mà không dám đòi thì để tôi đòi. Không được thì tôi mách mẹ anh luôn.”
Vũ Thành Vãn cúp máy, Trâu Lý Lý tức đến mức nghỉ luôn ca làm chiều, cô cảm thấy Tiển Binh thật tình là quá đáng.
Tối đó Trần Tụy lại đến, vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng Trâu Lý Lý the thé, “Hay thật, tôi phục anh sát đất luôn đấy. Anh sống thời hiện đại hay anh là đại hiệp giang hồ vậy? Sao anh lắm nghĩa khí thế hả?!”
Trần Tụy sửng sốt, Vũ Thành Vãn nhìn về phía anh, Trâu Lý Lý cũng nhìn anh, cô lôi ngay Trần Tụy vào rồi nói: “Anh họ đây rồi, anh phân xử đi.”
Lần nào Trần Tụy đến cũng phải phân xử, anh nghĩ thầm anh có công bằng đâu mà bắt xử, anh thiên vị rõ mà. Còn thiên vị cho ai chẳng nói cũng biết.
Trâu Lý Lý bắt đầu thêm mắm dặm muối kể lại sự tình, Vũ Thành Vãn liền làm ký hiệu, cô nàng xem không hiểu mà ngượng không muốn hỏi thẳng nên quay sang hỏi Trần Tụy: “Anh ta nói gì vậy? Anh ta xin lỗi em hả?”
Hàng lông mày thanh tú của Trần Tụy hơi chau lại, anh chần chừ đáp: “Cậu ấy bảo em là Vương Ngữ Yên.”
Trâu Lý Lý: “?”
Trần Tụy lại dịch tiếp: “Suốt ngày gọi anh họ anh họ.”
Lần này thì làm Trâu Lý Lý tức điên thật, cô giận đùng đùng chỉ mũi Vũ Thành Vãn mà mắng: “À anh giỏi lắm, cuối cùng thì tôi là Vương Ngữ Yên hay anh là Vương Ngữ Yên hả?! Tôi với anh ai không rời được anh họ!? Anh mà không đòi lại tiền sau này đừng hòng tôi bước chân vào cái nhà này nữa! Có rồ mới rước thứ đàn ông như anh!”
Vũ Thành Vãn nhíu mày, Trâu Lý Lý thì tức thở hồng hộc, cô gào lên: “Chào nhé, Ngữ Yên!”
Nói xong cô phi ra khỏi nhà, đóng sập cửa lại, để lại Trần Tụy và Vũ Thành Vãn lúng túng nhìn nhau.
“Sao Tiển Binh lại vay cậu nhiều tiền thế?” Trần Tụy ngồi xuống, thận trọng hỏi. Số tiền lớn như vậy đúng là hơi bất thường.
Vũ Thành Vãn giải thích: Con gái Tiển Binh được năm tháng thì phát hiện ra thần kinh vận động có vấn đề, não nó phát triển bất thường. Phải điều trị phục hồi.
Trần Tụy há hốc miệng, lại hỏi: “Liệu có chữa được không?”
Vũ Thành Vãn đáp: Phát hiện ra sớm thì chắc là chữa được.
Trần Tụy nhẹ nhàng thở ra, rồi hỏi tiếp: “Tiển Binh có viết giấy vay nợ không?”
Anh hỏi ra câu này là đôi bên đều im lặng, cuối cùng Trần Tụy cũng hiểu tại sao Trâu Lý Lý tức giận như vậy. Vay số tiền lớn như thế mà không viết lấy một tờ giấy nợ, ngộ nhỡ sau này Tiển Binh trở mặt không nhận nợ thì đòi làm sao được?
Trần Tụy thở dài, hỏi: “Mình mà hỏi vay cậu hơn một trăm nghìn cậu có cho không?”
Vũ Thành Vãn nhìn Trần Tụy, cái nhìn này hàm chứa quá nhiều nội dung, là dò xét, là nghiền ngẫm, Trần Tụy gần như bị nhìn thấu tim gan. Nhìn mà không bảo sẽ cho. Trần Tụy cúi đầu, thầm tự nhủ muốn dỗ dành Vũ Thành Vãn thì dỗ được mình trước đã. Anh nhắc mình nhớ trước mắt hai người chẳng là gì của nhau cả, cậu ấy không muốn cho anh vay cũng là bình thường, dù chỉ là đùa cũng vậy.
Một giây sau một tấm thẻ bị đẩy đến trước mặt Trần Tụy, Trần Tụy kinh ngạc ngẩng lên, thấy Vũ Thành Vãn làm ký hiệu: Cầm đi.
Lòng Trần Tụy mềm nhũn, chẳng biết phải phản ứng thế nào nữa, lại thấy Vũ Thành Vãn nói tiếp: Thẻ riêng của tôi, người ngoài không biết đâu.
Người ngoài ở đây đương nhiên là chỉ Trâu Lý Lý, đến giờ cô vẫn chỉ là người ngoài.
Trần Tụy bối rối nói: “Mình chỉ lấy ví dụ thế thôi.”
Ví dụ thế để nếu Vũ Thành Vãn không đồng ý cho vay Trần Tụy có thể nói tiếp rằng thấy chưa, anh em ruột còn phải rạch ròi với nhau nữa là bạn từ thời học sinh. Thế nên lần sau trước khi cho ai vay số tiền lớn cậu phải lưu lại bằng chứng để nhỡ sau này có tranh chấp mình còn chiếm lý. Nhưng giờ Trần Tụy chẳng nói được câu nào nữa, anh luống cuống đẩy cái thẻ lại, rồi lí nhí bảo: “Cậu cất đi.”
Vũ Thành Vãn lại lẳng lặng dúi thẻ cho Trần Tụy, Trần Tụy nhận mà như cầm củ khoai nóng bỏng tay. Lại thấy Vũ Thành Vãn nói: Không cho thì cậu có vẻ khó chịu lắm.
Vũ Thành Vãn cởi áo ra rồi vo lại, lau mặt cho Trần Tụy, Trần Tụy lại rì rầm gọi: “Chồng.”
Bàn tay Vũ Thành Vãn xoa trên mặt anh lại dùng sức hơn, Trần Tụy chẳng thấy gì cả, anh quờ quạng sờ mó thì bị một bàn tay bắt được, giữ lại, ấn ngã xuống giường.
Anh giãy giụa lại bị Vũ Thành Vãn khóa chặt hơn nữa, không khác gì tội phạm bị trấn áp. “Không muốn, mình không muốn như này.” Trần Tụy lầm bầm phản đối.
Tiếng chăn bông bị kéo sột soạt, Trần Tụy cuống quýt cựa quậy vẫn không thoát được gọng kìm của Vũ Thành Vãn, lưng anh kề trước ngực cậu ấy, khớp xương cạ vào khớp xương, ôm trọn trong vòng tay. Đọ sức chẳng bao giờ Trần Tụy thắng được Vũ Thành Vãn, trừ khi Vũ Thành Vãn muốn thế.
“Mình không thấy được cậu.” Trần Tụy lẩm bẩm.
Vũ Thành Vãn nắm tay Trần Tụy, viết lên lòng bàn tay anh: Đừng khóc.
Trần Tụy dụi đôi mắt ướt lên gối rồi thì thầm đáp bằng giọng mũi: “Không khóc nữa.”
Bàn tay Trần Tụy nằm trong lòng bàn tay Vũ Thành Vãn, anh khum tay lại rồi lại viết: Ngủ đi.
Nét chữ phức tạp làm Trần Tụy chẳng phân biệt được Vũ Thành Vãn viết gì, hoặc là Trần Tụy cũng chẳng cần biết nữa. Anh nắm tay Vũ Thành Vãn rồi kéo vòng ra, Vũ Thành Vãn bị Trần Tụy kéo thành tư thế ôm nhau, Trần Tụy cà bờ môi mềm mại lên những đầu ngón tay Vũ Thành Vãn. Vũ Thành Vãn rụt tay lại, Trần Tụy liền dùng răng cắn. Cắn lòng bàn tay anh, cắn đốt ngón tay, hai hàm răng nhay nhay thành tiếng nước bọt chẹp chẹp: “Mình nhớ cậu.”
Làm loạn lên một hồi cuối cùng Trần Tụy ngủ thiếp đi trong lòng Vũ Thành Vãn, Vũ Thành Vãn ôm Trần Tụy, cơn buồn ngủ cũng dần kéo đến.
Ngày hôm sau Trần Tụy tỉnh dậy trên giường đã chẳng còn ai, phòng yên tĩnh, đêm qua như chỉ là giấc mộng. Vũ Thành Vãn chẳng để lại dấu tích gì cho anh.
Sau khi Vũ Thành Vãn từ Đức về Tiển Binh liên lạc với anh hai lần, thật ra cậu ta đã gọi một lần trước hôm anh đi công tác nhưng lúc đó bận quá, anh chỉ hỏi một câu mày thế nào rồi? Sau đó Tiển Binh không trả lời. Đi nước ngoài về công việc còn bề bộn hơn, Vũ Thành Vãn làm tối mắt hai ngày mới để ý Tiển Binh lại tìm mình, anh hỏi thẳng luôn: Nói đi.
Tiển Binh vòng vo chán chê mới bảo: Cho tao mượn ít tiền được không, Thành Vãn?
Vũ Thành Vãn hỏi: Bao nhiêu?
Tiển Binh không trả lời, cỡ ba, bốn tiếng sau nó mới nhắn lại: Sáu mươi nghìn tệ. Được không?
Vũ Thành Vãn chuyển tiền vào tài khoản của Tiển Binh. Trước khi đính hôn Mạc Hiền muốn tạo cho Vũ Thành Vãn và Trâu Lý Lý ý thức hai đứa là vợ chồng chung một thể nên đã đăng ký liên kết thẻ ngân hàng của hai người với nhau. Vũ Thành Vãn vừa chuyển tiền đi thì nhận được tin nhắn của Trâu Lý Lý, cô hỏi: Anh làm gì đó?
Vũ Thành Vãn đáp: Tiển Binh vay.
Trâu Lý Lý nghe xong là tức muốn xì khói, cô nàng bắn lại một loạt icon tức giận rồi bảo: Lại vay! Lần trước vay trả chưa? Anh giai ơi xin đấy, tiền của anh không phải tiền mồ hôi nước mắt à, tiền trên trời rơi xuống à?! Anh bảo anh ta trả mấy chục nghìn vay lần trước đi đã.
Vũ Thành Vãn đáp: Con gái nó ốm.
Trâu Lý Lý tức quá phải gọi điện sang mắng luôn: “Bộ khùng hả?! Con người ta ốm hay con anh ốm? Sao cứ nhằm anh mà nã tiền vậy? Anh có tính lại xem từ đó đến giờ anh cho anh ta vay bao nhiêu tiền rồi không? Một trăm ba mươi nghìn, nghĩa là sao hiểu không? Anh mà không dám đòi thì để tôi đòi. Không được thì tôi mách mẹ anh luôn.”
Vũ Thành Vãn cúp máy, Trâu Lý Lý tức đến mức nghỉ luôn ca làm chiều, cô cảm thấy Tiển Binh thật tình là quá đáng.
Tối đó Trần Tụy lại đến, vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng Trâu Lý Lý the thé, “Hay thật, tôi phục anh sát đất luôn đấy. Anh sống thời hiện đại hay anh là đại hiệp giang hồ vậy? Sao anh lắm nghĩa khí thế hả?!”
Trần Tụy sửng sốt, Vũ Thành Vãn nhìn về phía anh, Trâu Lý Lý cũng nhìn anh, cô lôi ngay Trần Tụy vào rồi nói: “Anh họ đây rồi, anh phân xử đi.”
Lần nào Trần Tụy đến cũng phải phân xử, anh nghĩ thầm anh có công bằng đâu mà bắt xử, anh thiên vị rõ mà. Còn thiên vị cho ai chẳng nói cũng biết.
Trâu Lý Lý bắt đầu thêm mắm dặm muối kể lại sự tình, Vũ Thành Vãn liền làm ký hiệu, cô nàng xem không hiểu mà ngượng không muốn hỏi thẳng nên quay sang hỏi Trần Tụy: “Anh ta nói gì vậy? Anh ta xin lỗi em hả?”
Hàng lông mày thanh tú của Trần Tụy hơi chau lại, anh chần chừ đáp: “Cậu ấy bảo em là Vương Ngữ Yên.”
Trâu Lý Lý: “?”
Trần Tụy lại dịch tiếp: “Suốt ngày gọi anh họ anh họ.”
Lần này thì làm Trâu Lý Lý tức điên thật, cô giận đùng đùng chỉ mũi Vũ Thành Vãn mà mắng: “À anh giỏi lắm, cuối cùng thì tôi là Vương Ngữ Yên hay anh là Vương Ngữ Yên hả?! Tôi với anh ai không rời được anh họ!? Anh mà không đòi lại tiền sau này đừng hòng tôi bước chân vào cái nhà này nữa! Có rồ mới rước thứ đàn ông như anh!”
Vũ Thành Vãn nhíu mày, Trâu Lý Lý thì tức thở hồng hộc, cô gào lên: “Chào nhé, Ngữ Yên!”
Nói xong cô phi ra khỏi nhà, đóng sập cửa lại, để lại Trần Tụy và Vũ Thành Vãn lúng túng nhìn nhau.
“Sao Tiển Binh lại vay cậu nhiều tiền thế?” Trần Tụy ngồi xuống, thận trọng hỏi. Số tiền lớn như vậy đúng là hơi bất thường.
Vũ Thành Vãn giải thích: Con gái Tiển Binh được năm tháng thì phát hiện ra thần kinh vận động có vấn đề, não nó phát triển bất thường. Phải điều trị phục hồi.
Trần Tụy há hốc miệng, lại hỏi: “Liệu có chữa được không?”
Vũ Thành Vãn đáp: Phát hiện ra sớm thì chắc là chữa được.
Trần Tụy nhẹ nhàng thở ra, rồi hỏi tiếp: “Tiển Binh có viết giấy vay nợ không?”
Anh hỏi ra câu này là đôi bên đều im lặng, cuối cùng Trần Tụy cũng hiểu tại sao Trâu Lý Lý tức giận như vậy. Vay số tiền lớn như thế mà không viết lấy một tờ giấy nợ, ngộ nhỡ sau này Tiển Binh trở mặt không nhận nợ thì đòi làm sao được?
Trần Tụy thở dài, hỏi: “Mình mà hỏi vay cậu hơn một trăm nghìn cậu có cho không?”
Vũ Thành Vãn nhìn Trần Tụy, cái nhìn này hàm chứa quá nhiều nội dung, là dò xét, là nghiền ngẫm, Trần Tụy gần như bị nhìn thấu tim gan. Nhìn mà không bảo sẽ cho. Trần Tụy cúi đầu, thầm tự nhủ muốn dỗ dành Vũ Thành Vãn thì dỗ được mình trước đã. Anh nhắc mình nhớ trước mắt hai người chẳng là gì của nhau cả, cậu ấy không muốn cho anh vay cũng là bình thường, dù chỉ là đùa cũng vậy.
Một giây sau một tấm thẻ bị đẩy đến trước mặt Trần Tụy, Trần Tụy kinh ngạc ngẩng lên, thấy Vũ Thành Vãn làm ký hiệu: Cầm đi.
Lòng Trần Tụy mềm nhũn, chẳng biết phải phản ứng thế nào nữa, lại thấy Vũ Thành Vãn nói tiếp: Thẻ riêng của tôi, người ngoài không biết đâu.
Người ngoài ở đây đương nhiên là chỉ Trâu Lý Lý, đến giờ cô vẫn chỉ là người ngoài.
Trần Tụy bối rối nói: “Mình chỉ lấy ví dụ thế thôi.”
Ví dụ thế để nếu Vũ Thành Vãn không đồng ý cho vay Trần Tụy có thể nói tiếp rằng thấy chưa, anh em ruột còn phải rạch ròi với nhau nữa là bạn từ thời học sinh. Thế nên lần sau trước khi cho ai vay số tiền lớn cậu phải lưu lại bằng chứng để nhỡ sau này có tranh chấp mình còn chiếm lý. Nhưng giờ Trần Tụy chẳng nói được câu nào nữa, anh luống cuống đẩy cái thẻ lại, rồi lí nhí bảo: “Cậu cất đi.”
Vũ Thành Vãn lại lẳng lặng dúi thẻ cho Trần Tụy, Trần Tụy nhận mà như cầm củ khoai nóng bỏng tay. Lại thấy Vũ Thành Vãn nói: Không cho thì cậu có vẻ khó chịu lắm.