Cá Sấu Lặng Thinh - Hải Trầm Châu
Chương 64: Phim
Trần Tụy vội vàng khoát tay, bảo: “Không không, không khó chịu.”
Vũ Thành Vãn mặc kệ anh để đứng dậy đi rót nước, Trần Tụy còn muốn trả thẻ lại bị Vũ Thành Vãn lạnh lùng nhìn xuống làm đỏ mặt sượng cứng người.
Không cho lại khóc nhè. Không phải à?
Chẳng hiểu sao hai tai Trần Tụy nóng bừng, anh mân mê cái thẻ trong tay không biết phải đáp thế nào.
Trời bắt đầu nóng, Trần Tụy đến bệnh viện, gặp Tiển Binh bế con gái đứng trên hành lang trắng toát. Tiển Binh đang chỉ tay ra ngoài cửa sổ, không biết là dạy con bé cái gì.
Nếu không vì Vũ Thành Vãn có lẽ cả đời này Trần Tụy cũng sẽ không gặp lại Tiển Binh. Vòng bạn bè của anh nhỏ bé, người nào bước vào đều quá đáng trân trọng.
Tiển Binh rất cao lớn, mà chẳng biết có phải vì bệnh tật của đứa con không mà trông cậu ta cũng gầy, cột sống còng còng như cành liễu bị bẻ oằn trong gió.
Trần Tụy không gọi Tiển Binh mà đợi cậu ta cười nói với con gái đến khi quay về hướng anh anh mới vẫy tay. Tiển Binh có vẻ giật mình, cậu ta đưa con bé vào phòng bệnh rồi mới ra ngoài gặp Trần Tụy.
Không ai nghĩ sẽ gặp lại bạn cũ trong hoàn cảnh này, sông có khúc người có lúc, giờ Tiển Binh đã chẳng còn vẻ nhố nhăng với Trần Tụy như hồi nào. Cậu ta bảo: “Lâu rồi không gặp, sao cậu lại đến đây?”
Trần Tụy lắc lắc túi thuốc trên tay, bảo: “Trông xa xa thấy giống cậu nên lại xem có phải không.”
Tiển Binh hỏi: “Cậu ốm à?”
Trần Tụy mím môi, miễn cưỡng để lộ ra hai lúm đồng tiền trên má, anh bây giờ không khác mấy xưa kia, còn hai thái dương Tiển Binh đã điểm bạc. Trần Tụy và Tiển Binh trông chẳng giống bạn đồng lứa, Trần Tụy trẻ hơn quá nhiều, “Bệnh vặt thôi.”
Bệnh vặt của Trần Tụy khiến anh phải uống thuốc liên tục mấy năm trời, thuốc để chống lại những cảm xúc tiêu cực. Anh không muốn thừa nhận đó là một căn bệnh, nhưng cái dạ dày trường kỳ không muốn dung nạp thức ăn khiến anh buộc phải đi khám. Gần đây thì đỡ hơn, anh phải lấy thuốc ít hơn trước nhiều rồi.
“Để ý sức khỏe đấy.” Tiển Binh dặn bằng giọng khàn khàn.
Mùi thuốc sát trùng sực nức trong không gian khiến câu nói này càng có sức nặng hơn. Trần Tụy trò chuyện với Tiển Binh thêm một lúc mới biết con cậu ta phải theo nguyên một lộ trình phục hồi chức năng ở bệnh viện trung tâm thành phố, chữa bệnh theo lộ trình như thế bảo sao chẳng tốn kém. Mỗi tháng chi phí cũng đến gần chục ngàn.
“Mình quen một bác sĩ, có lẽ anh ấy giới thiệu cậu được đấy. Cậu có muốn chuyển sang chữa ở nơi khác không? Tiết kiệm được nhiều lắm.” Trần Tụy lên tiếng rồi đưa mắt xem thái độ của Tiển Binh, anh thấy những nếp nhăn nơi khóe mắt Tiển Binh gồ lên rồi díu lại với nhau thành rãnh sâu hoắm.
“Cảm ơn. Cảm ơn cậu!”
Trần Tụy lại đổi đề tài, “Có gì khó khăn có thể tìm mình, mình không định kết hôn, sống một mình cũng không chi dùng nhiều. Nhưng cậu mượn tiền của Thành Vãn thì làm một cái biên nhận đi. Cậu biết đấy, năm nay cậu ấy… đính hôn rồi.” nói đến đó tiếng Trần Tụy rề rề đi, giọng điệu trở nên quái dị đến khó hiểu, “Cậu ấy với vị hôn thê định năm sau cưới, lo hôn lễ rồi nhà cửa cái gì cũng tốn kém cả. Đừng làm cậu ấy khó xử.”
Trần Tụy đi rồi Tiển Binh còn đứng trên hành lang suy tư rất lâu, tối hôm đó Vũ Thành Vãn nhận được tin nhắn từ Tiển Binh kèm một tờ giấy nợ, bên trên có cả dấu điểm chỉ. Tiển Binh bảo:
Yên tâm nhé người anh em, chắc chắn tao sẽ trả tiền cho mày.
Vũ Thành Vãn trả lời: Cứ lo việc đi đã.
Vũ Thành Vãn nghĩ chuyện Tiển Binh gửi giấy nợ chắc là tác phẩm của Trâu Lý Lý rồi, anh nhắn tin cho cô ta: Được chưa? Về được chưa?
Trâu Lý Lý đáp: Có ai xin lỗi như anh không hả? Nói cái giọng gì đấy, cúp cúp cái mặt xuống, nói chuyện tử tế với tôi xem nào.
Vũ Thành Vãn: …
Trâu Lý Lý: Anh còn dám chửi tôi bằng dấu ba chấm hả??
Vũ Thành Vãn chuyển hình ảnh giấy nợ của Tiển Binh cho Trâu Lý Lý, bảo: Kiệt tác của cô đây, thưa cô.
Trâu Lý Lý cãi: Cái này chẳng liên quan gì đến tôi.
Trâu Lý Lý chưa bao giờ nói dối, Vũ Thành Vãn nghĩ lại rồi nhắn cho Trần Tụy, hỏi: Cậu gặp Tiển Binh à?
Trần Tụy trả lời ngay: Có gặp.
Vũ Thành Vãn liền hỏi: Cậu bảo nó viết giấy nợ à?
Trần Tụy đáp: Mình chỉ giới thiệu bác sĩ cho cậu ấy thôi, bác sĩ đó giỏi lắm, trước từng sang Hồng Kông tu nghiệp. Chi phí cũng rẻ, còn lại mình không biết.
Trần Tụy đã nói vậy Vũ Thành Vãn cũng không thể truy thêm, Trần Tụy lại gửi tin tiếp: Cuối tuần có rảnh không? Mình muốn đi mua cho ông ngoại đôi giày.
Trần Tụy học theo Mạc Hiền, muốn mua đồ cho Mạc Chấp thì thử trên người Vũ Thành Vãn. Quan hệ giữa Trần Tụy và Mạc Chấp cũng mới thân thiết được mấy năm nay, lúc Mạc Hằng mới mất Mạc Chấp cũng cho người tìm gặp Trần Tụy nhưng Trần Tụy từ chối, không chịu quay lại nhà họ Mạc. Về sau Trần Tụy dần vững kinh tế anh mới liên hệ với Mạc Chấp.
Nhiều khi Mạc Chấp cũng bảo Trần Tụy cứng đầu không khác gì mẹ anh. Trần Tụy chưa bao giờ phản bác, anh có lý do của mình.
Cuối tuần, Vũ Thành Vãn đợi Trần Tụy trước trung tâm thương mại, Trần Tụy xuống hầm gửi xe mà tìm mãi không được chỗ đậu xe nên lên trễ. Lúc Trần Tụy lên đến tầng một gặp Vũ Thành Vãn hai má anh đỏ hồng vì chạy, anh vừa thở vừa bảo: “Xin lỗi, mình đến muộn.”
Vũ Thành Vãn nhìn Trần Tụy rồi quay lưng đi lên tầng.
Trần Tụy đuổi theo, vào cửa hàng chọn được một đôi giày, anh nhờ Vũ Thành Vãn thử hộ. Nhân viên bán hàng cũng để cho hai người tự xem, khách là người trẻ chứ không phải các cụ già nên phục vụ vồn vã quá có khi họ không thích. Trần Tụy nửa quỳ xuống định cởi giày cho Vũ Thành Vãn thì bị anh đẩy ra, anh nhanh chóng thay đôi giày mới, đứng lên đi thử vài bước rồi quay lại ra hiệu cho Trần Tụy là được.
Trần Tụy mua đôi giày đó, thấy Vũ Thành Vãn định bỏ về anh vội vàng chạy theo, hỏi: “Giờ cậu có bận gì không? Đi xem phim với mình được không? Mình không dám xem một mình.”
Vũ Thành Vãn đáp có bận.
Trần Tụy à một tiếng, lại bảo: “Đi xem phim về rồi hẵng bận được không? Đã đến đây rồi.”
Bộ phim Trần Tụy bảo không dám xem một mình là phim kinh dị. Ngày trước, hồi học đại học, hai đứa cùng ngồi xem tivi trong căn nhà thuê trong ngõ, chúng cũng xem phim kinh dị cương thi từ Hồng Kông tuồn về nước. Trần Tụy thật sự rất nhát gan, bị Vũ Thành Vãn bắt xem nó sẽ sợ hãi bưng mắt, nhạc phim bắt đầu ruỳnh ruỳnh rùng rợn là nó rúc vào lòng Vũ Thành Vãn liền. Vũ Thành Vãn ôm nó như ôm em bé, tay vỗ lưng nó dỗ dành mà miệng lúc nào cũng cười. Chúng cùng đắm chìm trong trò xiếc yêu đương.
Buổi chiều rạp vẫn vắng, toàn những đôi cặp kè bên nhau. Vũ Thành Vãn cầm bắp rang của Trần Tụy, yên lặng ngồi xuống. Hàng ghế giữa chỉ có hai người bọn họ, người khác đều ngồi ghế sau.
Tiếng nhạc dạo đầu vang lên đã nhức óc, nhạc nền chuyển sang trầm trầm u ám là lông tóc Trần Tụy đã dựng đứng, da gà nổi rần rần rồi. Anh bắt đầu ngồi co ro, chỉ muốn chôn mình trên ghế nhưng đâu có ăn thua, bóng quỷ vừa xồ ra trên màn ảnh Trần Tụy đã không chịu được la toáng lên. Ngay trước khi tiếng thét của Trần Tụy kịp bật ra Vũ Thành Vãn đã bưng miệng anh lại, như thể hiểu rành Trần Tụy là điều bình thường như hít thở.
Trần Tụy bị Vũ Thành Vãn bưng miệng, anh thè lưỡi liếm lòng bàn tay Vũ Thành Vãn, ướt át. Trong nỗi sợ hãi Trần Tụy lặng lẽ liếm láp, thật say sưa, hàng mi anh rung rung như cánh bướm phơi phới kỳ dị. Ánh sáng từ màn hình lớn lạnh như sương cuối thu, hơi lạnh âm thầm bốc lên từ cả mặt đất, xâm nhập vào con người, trong giây lát thật khó phân biệt đâu là phim đâu là thật. Trần Tụy run rẩy, phút chốc mắt anh bị che kín bởi bàn tay sũng nước đó, đất trời tối đen, mịt mờ bát ngát.
Vũ Thành Vãn mặc kệ anh để đứng dậy đi rót nước, Trần Tụy còn muốn trả thẻ lại bị Vũ Thành Vãn lạnh lùng nhìn xuống làm đỏ mặt sượng cứng người.
Không cho lại khóc nhè. Không phải à?
Chẳng hiểu sao hai tai Trần Tụy nóng bừng, anh mân mê cái thẻ trong tay không biết phải đáp thế nào.
Trời bắt đầu nóng, Trần Tụy đến bệnh viện, gặp Tiển Binh bế con gái đứng trên hành lang trắng toát. Tiển Binh đang chỉ tay ra ngoài cửa sổ, không biết là dạy con bé cái gì.
Nếu không vì Vũ Thành Vãn có lẽ cả đời này Trần Tụy cũng sẽ không gặp lại Tiển Binh. Vòng bạn bè của anh nhỏ bé, người nào bước vào đều quá đáng trân trọng.
Tiển Binh rất cao lớn, mà chẳng biết có phải vì bệnh tật của đứa con không mà trông cậu ta cũng gầy, cột sống còng còng như cành liễu bị bẻ oằn trong gió.
Trần Tụy không gọi Tiển Binh mà đợi cậu ta cười nói với con gái đến khi quay về hướng anh anh mới vẫy tay. Tiển Binh có vẻ giật mình, cậu ta đưa con bé vào phòng bệnh rồi mới ra ngoài gặp Trần Tụy.
Không ai nghĩ sẽ gặp lại bạn cũ trong hoàn cảnh này, sông có khúc người có lúc, giờ Tiển Binh đã chẳng còn vẻ nhố nhăng với Trần Tụy như hồi nào. Cậu ta bảo: “Lâu rồi không gặp, sao cậu lại đến đây?”
Trần Tụy lắc lắc túi thuốc trên tay, bảo: “Trông xa xa thấy giống cậu nên lại xem có phải không.”
Tiển Binh hỏi: “Cậu ốm à?”
Trần Tụy mím môi, miễn cưỡng để lộ ra hai lúm đồng tiền trên má, anh bây giờ không khác mấy xưa kia, còn hai thái dương Tiển Binh đã điểm bạc. Trần Tụy và Tiển Binh trông chẳng giống bạn đồng lứa, Trần Tụy trẻ hơn quá nhiều, “Bệnh vặt thôi.”
Bệnh vặt của Trần Tụy khiến anh phải uống thuốc liên tục mấy năm trời, thuốc để chống lại những cảm xúc tiêu cực. Anh không muốn thừa nhận đó là một căn bệnh, nhưng cái dạ dày trường kỳ không muốn dung nạp thức ăn khiến anh buộc phải đi khám. Gần đây thì đỡ hơn, anh phải lấy thuốc ít hơn trước nhiều rồi.
“Để ý sức khỏe đấy.” Tiển Binh dặn bằng giọng khàn khàn.
Mùi thuốc sát trùng sực nức trong không gian khiến câu nói này càng có sức nặng hơn. Trần Tụy trò chuyện với Tiển Binh thêm một lúc mới biết con cậu ta phải theo nguyên một lộ trình phục hồi chức năng ở bệnh viện trung tâm thành phố, chữa bệnh theo lộ trình như thế bảo sao chẳng tốn kém. Mỗi tháng chi phí cũng đến gần chục ngàn.
“Mình quen một bác sĩ, có lẽ anh ấy giới thiệu cậu được đấy. Cậu có muốn chuyển sang chữa ở nơi khác không? Tiết kiệm được nhiều lắm.” Trần Tụy lên tiếng rồi đưa mắt xem thái độ của Tiển Binh, anh thấy những nếp nhăn nơi khóe mắt Tiển Binh gồ lên rồi díu lại với nhau thành rãnh sâu hoắm.
“Cảm ơn. Cảm ơn cậu!”
Trần Tụy lại đổi đề tài, “Có gì khó khăn có thể tìm mình, mình không định kết hôn, sống một mình cũng không chi dùng nhiều. Nhưng cậu mượn tiền của Thành Vãn thì làm một cái biên nhận đi. Cậu biết đấy, năm nay cậu ấy… đính hôn rồi.” nói đến đó tiếng Trần Tụy rề rề đi, giọng điệu trở nên quái dị đến khó hiểu, “Cậu ấy với vị hôn thê định năm sau cưới, lo hôn lễ rồi nhà cửa cái gì cũng tốn kém cả. Đừng làm cậu ấy khó xử.”
Trần Tụy đi rồi Tiển Binh còn đứng trên hành lang suy tư rất lâu, tối hôm đó Vũ Thành Vãn nhận được tin nhắn từ Tiển Binh kèm một tờ giấy nợ, bên trên có cả dấu điểm chỉ. Tiển Binh bảo:
Yên tâm nhé người anh em, chắc chắn tao sẽ trả tiền cho mày.
Vũ Thành Vãn trả lời: Cứ lo việc đi đã.
Vũ Thành Vãn nghĩ chuyện Tiển Binh gửi giấy nợ chắc là tác phẩm của Trâu Lý Lý rồi, anh nhắn tin cho cô ta: Được chưa? Về được chưa?
Trâu Lý Lý đáp: Có ai xin lỗi như anh không hả? Nói cái giọng gì đấy, cúp cúp cái mặt xuống, nói chuyện tử tế với tôi xem nào.
Vũ Thành Vãn: …
Trâu Lý Lý: Anh còn dám chửi tôi bằng dấu ba chấm hả??
Vũ Thành Vãn chuyển hình ảnh giấy nợ của Tiển Binh cho Trâu Lý Lý, bảo: Kiệt tác của cô đây, thưa cô.
Trâu Lý Lý cãi: Cái này chẳng liên quan gì đến tôi.
Trâu Lý Lý chưa bao giờ nói dối, Vũ Thành Vãn nghĩ lại rồi nhắn cho Trần Tụy, hỏi: Cậu gặp Tiển Binh à?
Trần Tụy trả lời ngay: Có gặp.
Vũ Thành Vãn liền hỏi: Cậu bảo nó viết giấy nợ à?
Trần Tụy đáp: Mình chỉ giới thiệu bác sĩ cho cậu ấy thôi, bác sĩ đó giỏi lắm, trước từng sang Hồng Kông tu nghiệp. Chi phí cũng rẻ, còn lại mình không biết.
Trần Tụy đã nói vậy Vũ Thành Vãn cũng không thể truy thêm, Trần Tụy lại gửi tin tiếp: Cuối tuần có rảnh không? Mình muốn đi mua cho ông ngoại đôi giày.
Trần Tụy học theo Mạc Hiền, muốn mua đồ cho Mạc Chấp thì thử trên người Vũ Thành Vãn. Quan hệ giữa Trần Tụy và Mạc Chấp cũng mới thân thiết được mấy năm nay, lúc Mạc Hằng mới mất Mạc Chấp cũng cho người tìm gặp Trần Tụy nhưng Trần Tụy từ chối, không chịu quay lại nhà họ Mạc. Về sau Trần Tụy dần vững kinh tế anh mới liên hệ với Mạc Chấp.
Nhiều khi Mạc Chấp cũng bảo Trần Tụy cứng đầu không khác gì mẹ anh. Trần Tụy chưa bao giờ phản bác, anh có lý do của mình.
Cuối tuần, Vũ Thành Vãn đợi Trần Tụy trước trung tâm thương mại, Trần Tụy xuống hầm gửi xe mà tìm mãi không được chỗ đậu xe nên lên trễ. Lúc Trần Tụy lên đến tầng một gặp Vũ Thành Vãn hai má anh đỏ hồng vì chạy, anh vừa thở vừa bảo: “Xin lỗi, mình đến muộn.”
Vũ Thành Vãn nhìn Trần Tụy rồi quay lưng đi lên tầng.
Trần Tụy đuổi theo, vào cửa hàng chọn được một đôi giày, anh nhờ Vũ Thành Vãn thử hộ. Nhân viên bán hàng cũng để cho hai người tự xem, khách là người trẻ chứ không phải các cụ già nên phục vụ vồn vã quá có khi họ không thích. Trần Tụy nửa quỳ xuống định cởi giày cho Vũ Thành Vãn thì bị anh đẩy ra, anh nhanh chóng thay đôi giày mới, đứng lên đi thử vài bước rồi quay lại ra hiệu cho Trần Tụy là được.
Trần Tụy mua đôi giày đó, thấy Vũ Thành Vãn định bỏ về anh vội vàng chạy theo, hỏi: “Giờ cậu có bận gì không? Đi xem phim với mình được không? Mình không dám xem một mình.”
Vũ Thành Vãn đáp có bận.
Trần Tụy à một tiếng, lại bảo: “Đi xem phim về rồi hẵng bận được không? Đã đến đây rồi.”
Bộ phim Trần Tụy bảo không dám xem một mình là phim kinh dị. Ngày trước, hồi học đại học, hai đứa cùng ngồi xem tivi trong căn nhà thuê trong ngõ, chúng cũng xem phim kinh dị cương thi từ Hồng Kông tuồn về nước. Trần Tụy thật sự rất nhát gan, bị Vũ Thành Vãn bắt xem nó sẽ sợ hãi bưng mắt, nhạc phim bắt đầu ruỳnh ruỳnh rùng rợn là nó rúc vào lòng Vũ Thành Vãn liền. Vũ Thành Vãn ôm nó như ôm em bé, tay vỗ lưng nó dỗ dành mà miệng lúc nào cũng cười. Chúng cùng đắm chìm trong trò xiếc yêu đương.
Buổi chiều rạp vẫn vắng, toàn những đôi cặp kè bên nhau. Vũ Thành Vãn cầm bắp rang của Trần Tụy, yên lặng ngồi xuống. Hàng ghế giữa chỉ có hai người bọn họ, người khác đều ngồi ghế sau.
Tiếng nhạc dạo đầu vang lên đã nhức óc, nhạc nền chuyển sang trầm trầm u ám là lông tóc Trần Tụy đã dựng đứng, da gà nổi rần rần rồi. Anh bắt đầu ngồi co ro, chỉ muốn chôn mình trên ghế nhưng đâu có ăn thua, bóng quỷ vừa xồ ra trên màn ảnh Trần Tụy đã không chịu được la toáng lên. Ngay trước khi tiếng thét của Trần Tụy kịp bật ra Vũ Thành Vãn đã bưng miệng anh lại, như thể hiểu rành Trần Tụy là điều bình thường như hít thở.
Trần Tụy bị Vũ Thành Vãn bưng miệng, anh thè lưỡi liếm lòng bàn tay Vũ Thành Vãn, ướt át. Trong nỗi sợ hãi Trần Tụy lặng lẽ liếm láp, thật say sưa, hàng mi anh rung rung như cánh bướm phơi phới kỳ dị. Ánh sáng từ màn hình lớn lạnh như sương cuối thu, hơi lạnh âm thầm bốc lên từ cả mặt đất, xâm nhập vào con người, trong giây lát thật khó phân biệt đâu là phim đâu là thật. Trần Tụy run rẩy, phút chốc mắt anh bị che kín bởi bàn tay sũng nước đó, đất trời tối đen, mịt mờ bát ngát.