Cá Sấu Lặng Thinh - Hải Trầm Châu
Chương 62: Xin lỗi
Vũ Thành Vãn trả lời: Anh cảm thấy hợp lý à? Anh.
Lại nhìn thấy chữ ‘anh’ của cậu ấy, Trần Tụy nuốt khan, hai bàn tay anh nắm lại trên vô-lăng, tim anh đập thình thịch, cả tiếng anh trả lời cũng dè dặt hơn: “Hợp lý hơn cậu ra khách sạn.” Nếu không có cái mối quan hệ đó thì tiếng ‘anh’ của Vũ Thành Vãn chính là điều khiến Trần Tụy dễ ngượng ngùng nhất, bởi vì cậu ấy cao lớn biết bao, vững chãi biết bao, mỗi khi gọi anh cậu ấy sẽ ôm Trần Tụy vào lòng, dụi đầu vào hõm vai Trần Tụy, hai bàn tay bận rộn thì miệng sẽ gọi không thành lời. Trần Tụy sẽ chạm vào yết hầu cậu ấy, cảm nhận nguồn sức sống nguyên thủy rạo rực nơi ấy. Trần Tụy tự hỏi nếu Vũ Thành Vãn nói được thì dây thanh của cậu ấy sẽ ngân những âm vang gì với đời sống này.
Nhưng những ký ức ấy cũng xa Trần Tụy lắm rồi.
Vũ Thành Vãn nhìn Trần Tụy vẫn cố chấp lái xe đưa anh đến dưới lầu nhà mình rồi mở cốp xe xách va-li của anh ra. Trong đêm khuya khoắt Trần Tụy nhấc hẳn va-li để tha về phía cầu thang mà không gây tiếng động làm ảnh hưởng đến hàng xóm. Ký ức không bao giờ nói dối, Vũ Thành Vãn luôn ghét hình ảnh bóng lưng Trần Tụy xách hành lý đi trước mình thế này, thế là anh sấn bước lên đoạt lấy va-li trước khi họ lên cầu thang, chỉ để Trần Tụy đi trước dẫn đường.
Nhà thuê của Trần Tụy đương nhiên không thể bằng nhà của Vũ Thành Vãn, được cái cũng sạch sẽ, nhà nhỏ thì nhỏ mà căn nhà trước kia gia đình Vũ Thành Vãn thuê ở cũng không rộng hơn là bao. Chẳng qua là người đã trưởng thành, nhà tự dưng nhỏ lại.
Trong lúc Vũ Thành Vãn đi tắm Trần Tụy vào bếp nấu một bát mì, không biết Vũ Thành Vãn muốn ăn bao nhiêu nên anh bốc thêm mì mấy lượt, cuối cùng thành nguyên một nồi. Vũ Thành Vãn lau tóc đi ra thấy Trần Tụy ngồi xổm bên bàn trà, lén lút gắp mì nếm, vừa nếm vừa lẩm bẩm sao không thấy mặn nhạt gì nhỉ. Vừa quay lại thấy Vũ Thành Vãn Trần Tụy gọi ngay: “Lại ăn chút đi.”
Chuyến bay dài làm Vũ Thành Vãn mệt mỏi quên cả đói, anh uể oải lắc đầu với Trần Tụy.
Trần Tụy thò đũa gắp mì vào bát con rồi bưng lên đưa đến miệng Vũ Thành Vãn, bảo: “Ăn một ít thôi, bỏ phí lắm.”
Với chiều cao của Vũ Thành Vãn Trần Tụy muốn đút cho anh đương nhiên phải với tay lên, để lộ một đoạn cổ tay, trên đó là sợi dây xâu một hạt bồ đề, hạt gỗ lăn lăn. Vũ Thành Vãn nhìn cái hạt đã bị năm tháng mài đến tròn nhẵn, không thể nhận ra những vân bồ đề nguyên bản được nữa, đó là hạt gỗ Trần Tụy cầu xin anh để lại ngày họ chia tay trong bệnh viện.
‘Khỏi cần, cảm ơn.’ Anh bước lùi lại, quay lưng đi vào phòng ngủ. Trần Tụy buồn bã thả tay xuống, quay lại dọn bát đũa đi.
Giường vẫn thoang thoảng mùi hương của Trần Tụy, chẳng biết phải nói thế nào, Vũ Thành Vãn vật mình, lại ngửi thấy mùi xà phòng, có lẽ Trần Tụy mới thay chăn nệm này. Lạ giường khiến anh vốn đã khó ngủ sâu càng thêm trằn trọc. Anh không chợp mắt được, nằm trên giường Trần Tụy còn giày vò anh hơn cả lệch múi giờ. Anh ngồi dậy, đúng lúc Trần Tụy đẩy cửa bước vào, bốn mắt nhìn nhau lóe thành tia sáng kỳ dị.
‘Có việc gì?’ anh hỏi Trần Tụy.
Trần Tụy đứng ở cửa, đáp: “Phòng bên kia chưa kịp dọn.”
Anh nói thẳng: Vậy tôi ra ngoài ở.
Trần Tụy lập tức tắt đèn đi, trăng rọi vào từ cửa sổ, căn phòng bỗng chốc trở thành một cái hộp lập lòe ánh xanh lam. Đột nhiên Trần Tụy lên tiếng, giọng như cầu xin: “Cậu đừng đi, mình có mấy lời muốn nói với cậu.”
Trần Tụy tắt đèn rõ ràng là không muốn nhìn thấy phản ứng của Vũ Thành Vãn, tối đen rồi, làm sao xem được ký hiệu tay.
Trần Tụy bước tới trước mặt Vũ Thành Vãn, ngồi xuống cuối giường, cách Vũ Thành Vãn một khoảng. Có tiếng gió xoáy ngoài cửa sổ, rồi giọng Trần Tụy nói trầm trầm, “Tiểu Vãn ạ, mình nợ cậu một lời xin lỗi. Đáng ra phải nói từ mười năm trước, lúc ấy mình không nói được, mình nghĩ dù mình có nói vào lúc nào cậu cũng sẽ không chấp nhận đâu, phải không?”
Vũ Thành Vãn chỉ có thể thấy được lờ mờ hình bóng Trần Tụy, một cái bóng hơi cuộn mình thật đáng thương trong đêm tối.
“Lúc đó cha mình mất, mình chẳng nghĩ được gì cả, thuốc đó mình mua lúc đi mua vàng mã cho cha. Mẹ vừa mất một năm thì cha mất, lắm lúc mình nghĩ giá đừng có được một cái gì thì tốt biết mấy. Đừng ngơ ngác gặp lại mẹ như thế, cũng đừng nhận lại mẹ. Lúc ấy mình cảm thấy… mình chỉ có mỗi cậu.”
Trần Tụy ngừng lại một chút rồi chợt nói như dửng dưng: “Nghe điên lắm đúng không, tự cho mình là trung tâm thế giới. Cậu đã không trả lời thì mình uống thuốc. Cứ tưởng tự tử là xong hết mọi sự, cứ thế là được giải thoát. Mình không biết cậu lại đến, thật đấy, may mà cậu ở đó. Tiểu Vãn ạ, mỗi đêm tỉnh giấc mình đều nghĩ… ngộ nhỡ lúc đó mình chết thật… thì cậu phải làm sao.”
Tấm đệm phập phồng, phòng lại yên tĩnh.
Trần Tụy nói: “Xin lỗi, thật lòng mình xin lỗi.”
Trần Tụy bò lên giường, tiếng bò sột soạt đến trước mặt Vũ Thành Vãn, bàn tay sờ soạng mò mẫm trong bóng tối không thấy rõ lòng người, tay anh bắt được tay Vũ Thành Vãn, muốn kéo tay cậu ấy lên mặt mình. Vũ Thành Vãn nhận ra ý đồ của Trần Tụy, anh cứng rắn ghìm tay mình lại, cổ tay gầy guộc của Trần Tụy cố gồng đến mấy cũng không thắng được lực ghìm của Vũ Thành Vãn.
Dường như anh nghe được tiếng thở dài.
“Tiểu Vãn.” Trần Tụy gọi tên anh rồi tấm tức bật khóc.
“Mình nhớ cậu lắm.” Trần Tụy buông tay Vũ Thành Vãn ra để nhào lên ôm cổ anh, nguyên vẹn sức nặng của một cơ thể ngã trên mình anh. “Cậu đừng kết hôn.” Trần Tụy nói trong hơi thở hổn hển, “Được không?”
Vũ Thành Vãn ngồi im như tượng, Trần Tụy đâu có nặng, cơ thể đè trên người anh có thể bị nhấc xuống bất cứ lúc nào.
“Mình… mình thế nào cũng được, mình là gì cũng được, cậu muốn mình là ai mình là người đó.” Trần Tụy gục trán lên trán Vũ Thành Vãn, lẩm bẩm: “Anh cậu, vợ cậu, hay là tình nhân…”
Trần Tụy áp môi xuống nhưng anh tránh đi, Trần Tụy chỉ hôn đến khóe môi anh.
“Mở miệng ra, cậu mở miệng ra đi mà, chồng, chồng à.” Trần Tụy gọi thành tiếng, hai dòng lệ nóng thoáng chốc lăn dài, anh cảm thấy mình thật đáng thẹn, anh gọi vị hôn phu của người khác là chồng. “Xin cậu đấy.”
Những ngón tay mát lạnh chạm trên má anh, Trần Tụy choáng váng để Vũ Thành Vãn dịu dàng lau nước mắt cho mình, càng lau lệ càng trào ra ướt nhòe khuôn mặt.
Lại nhìn thấy chữ ‘anh’ của cậu ấy, Trần Tụy nuốt khan, hai bàn tay anh nắm lại trên vô-lăng, tim anh đập thình thịch, cả tiếng anh trả lời cũng dè dặt hơn: “Hợp lý hơn cậu ra khách sạn.” Nếu không có cái mối quan hệ đó thì tiếng ‘anh’ của Vũ Thành Vãn chính là điều khiến Trần Tụy dễ ngượng ngùng nhất, bởi vì cậu ấy cao lớn biết bao, vững chãi biết bao, mỗi khi gọi anh cậu ấy sẽ ôm Trần Tụy vào lòng, dụi đầu vào hõm vai Trần Tụy, hai bàn tay bận rộn thì miệng sẽ gọi không thành lời. Trần Tụy sẽ chạm vào yết hầu cậu ấy, cảm nhận nguồn sức sống nguyên thủy rạo rực nơi ấy. Trần Tụy tự hỏi nếu Vũ Thành Vãn nói được thì dây thanh của cậu ấy sẽ ngân những âm vang gì với đời sống này.
Nhưng những ký ức ấy cũng xa Trần Tụy lắm rồi.
Vũ Thành Vãn nhìn Trần Tụy vẫn cố chấp lái xe đưa anh đến dưới lầu nhà mình rồi mở cốp xe xách va-li của anh ra. Trong đêm khuya khoắt Trần Tụy nhấc hẳn va-li để tha về phía cầu thang mà không gây tiếng động làm ảnh hưởng đến hàng xóm. Ký ức không bao giờ nói dối, Vũ Thành Vãn luôn ghét hình ảnh bóng lưng Trần Tụy xách hành lý đi trước mình thế này, thế là anh sấn bước lên đoạt lấy va-li trước khi họ lên cầu thang, chỉ để Trần Tụy đi trước dẫn đường.
Nhà thuê của Trần Tụy đương nhiên không thể bằng nhà của Vũ Thành Vãn, được cái cũng sạch sẽ, nhà nhỏ thì nhỏ mà căn nhà trước kia gia đình Vũ Thành Vãn thuê ở cũng không rộng hơn là bao. Chẳng qua là người đã trưởng thành, nhà tự dưng nhỏ lại.
Trong lúc Vũ Thành Vãn đi tắm Trần Tụy vào bếp nấu một bát mì, không biết Vũ Thành Vãn muốn ăn bao nhiêu nên anh bốc thêm mì mấy lượt, cuối cùng thành nguyên một nồi. Vũ Thành Vãn lau tóc đi ra thấy Trần Tụy ngồi xổm bên bàn trà, lén lút gắp mì nếm, vừa nếm vừa lẩm bẩm sao không thấy mặn nhạt gì nhỉ. Vừa quay lại thấy Vũ Thành Vãn Trần Tụy gọi ngay: “Lại ăn chút đi.”
Chuyến bay dài làm Vũ Thành Vãn mệt mỏi quên cả đói, anh uể oải lắc đầu với Trần Tụy.
Trần Tụy thò đũa gắp mì vào bát con rồi bưng lên đưa đến miệng Vũ Thành Vãn, bảo: “Ăn một ít thôi, bỏ phí lắm.”
Với chiều cao của Vũ Thành Vãn Trần Tụy muốn đút cho anh đương nhiên phải với tay lên, để lộ một đoạn cổ tay, trên đó là sợi dây xâu một hạt bồ đề, hạt gỗ lăn lăn. Vũ Thành Vãn nhìn cái hạt đã bị năm tháng mài đến tròn nhẵn, không thể nhận ra những vân bồ đề nguyên bản được nữa, đó là hạt gỗ Trần Tụy cầu xin anh để lại ngày họ chia tay trong bệnh viện.
‘Khỏi cần, cảm ơn.’ Anh bước lùi lại, quay lưng đi vào phòng ngủ. Trần Tụy buồn bã thả tay xuống, quay lại dọn bát đũa đi.
Giường vẫn thoang thoảng mùi hương của Trần Tụy, chẳng biết phải nói thế nào, Vũ Thành Vãn vật mình, lại ngửi thấy mùi xà phòng, có lẽ Trần Tụy mới thay chăn nệm này. Lạ giường khiến anh vốn đã khó ngủ sâu càng thêm trằn trọc. Anh không chợp mắt được, nằm trên giường Trần Tụy còn giày vò anh hơn cả lệch múi giờ. Anh ngồi dậy, đúng lúc Trần Tụy đẩy cửa bước vào, bốn mắt nhìn nhau lóe thành tia sáng kỳ dị.
‘Có việc gì?’ anh hỏi Trần Tụy.
Trần Tụy đứng ở cửa, đáp: “Phòng bên kia chưa kịp dọn.”
Anh nói thẳng: Vậy tôi ra ngoài ở.
Trần Tụy lập tức tắt đèn đi, trăng rọi vào từ cửa sổ, căn phòng bỗng chốc trở thành một cái hộp lập lòe ánh xanh lam. Đột nhiên Trần Tụy lên tiếng, giọng như cầu xin: “Cậu đừng đi, mình có mấy lời muốn nói với cậu.”
Trần Tụy tắt đèn rõ ràng là không muốn nhìn thấy phản ứng của Vũ Thành Vãn, tối đen rồi, làm sao xem được ký hiệu tay.
Trần Tụy bước tới trước mặt Vũ Thành Vãn, ngồi xuống cuối giường, cách Vũ Thành Vãn một khoảng. Có tiếng gió xoáy ngoài cửa sổ, rồi giọng Trần Tụy nói trầm trầm, “Tiểu Vãn ạ, mình nợ cậu một lời xin lỗi. Đáng ra phải nói từ mười năm trước, lúc ấy mình không nói được, mình nghĩ dù mình có nói vào lúc nào cậu cũng sẽ không chấp nhận đâu, phải không?”
Vũ Thành Vãn chỉ có thể thấy được lờ mờ hình bóng Trần Tụy, một cái bóng hơi cuộn mình thật đáng thương trong đêm tối.
“Lúc đó cha mình mất, mình chẳng nghĩ được gì cả, thuốc đó mình mua lúc đi mua vàng mã cho cha. Mẹ vừa mất một năm thì cha mất, lắm lúc mình nghĩ giá đừng có được một cái gì thì tốt biết mấy. Đừng ngơ ngác gặp lại mẹ như thế, cũng đừng nhận lại mẹ. Lúc ấy mình cảm thấy… mình chỉ có mỗi cậu.”
Trần Tụy ngừng lại một chút rồi chợt nói như dửng dưng: “Nghe điên lắm đúng không, tự cho mình là trung tâm thế giới. Cậu đã không trả lời thì mình uống thuốc. Cứ tưởng tự tử là xong hết mọi sự, cứ thế là được giải thoát. Mình không biết cậu lại đến, thật đấy, may mà cậu ở đó. Tiểu Vãn ạ, mỗi đêm tỉnh giấc mình đều nghĩ… ngộ nhỡ lúc đó mình chết thật… thì cậu phải làm sao.”
Tấm đệm phập phồng, phòng lại yên tĩnh.
Trần Tụy nói: “Xin lỗi, thật lòng mình xin lỗi.”
Trần Tụy bò lên giường, tiếng bò sột soạt đến trước mặt Vũ Thành Vãn, bàn tay sờ soạng mò mẫm trong bóng tối không thấy rõ lòng người, tay anh bắt được tay Vũ Thành Vãn, muốn kéo tay cậu ấy lên mặt mình. Vũ Thành Vãn nhận ra ý đồ của Trần Tụy, anh cứng rắn ghìm tay mình lại, cổ tay gầy guộc của Trần Tụy cố gồng đến mấy cũng không thắng được lực ghìm của Vũ Thành Vãn.
Dường như anh nghe được tiếng thở dài.
“Tiểu Vãn.” Trần Tụy gọi tên anh rồi tấm tức bật khóc.
“Mình nhớ cậu lắm.” Trần Tụy buông tay Vũ Thành Vãn ra để nhào lên ôm cổ anh, nguyên vẹn sức nặng của một cơ thể ngã trên mình anh. “Cậu đừng kết hôn.” Trần Tụy nói trong hơi thở hổn hển, “Được không?”
Vũ Thành Vãn ngồi im như tượng, Trần Tụy đâu có nặng, cơ thể đè trên người anh có thể bị nhấc xuống bất cứ lúc nào.
“Mình… mình thế nào cũng được, mình là gì cũng được, cậu muốn mình là ai mình là người đó.” Trần Tụy gục trán lên trán Vũ Thành Vãn, lẩm bẩm: “Anh cậu, vợ cậu, hay là tình nhân…”
Trần Tụy áp môi xuống nhưng anh tránh đi, Trần Tụy chỉ hôn đến khóe môi anh.
“Mở miệng ra, cậu mở miệng ra đi mà, chồng, chồng à.” Trần Tụy gọi thành tiếng, hai dòng lệ nóng thoáng chốc lăn dài, anh cảm thấy mình thật đáng thẹn, anh gọi vị hôn phu của người khác là chồng. “Xin cậu đấy.”
Những ngón tay mát lạnh chạm trên má anh, Trần Tụy choáng váng để Vũ Thành Vãn dịu dàng lau nước mắt cho mình, càng lau lệ càng trào ra ướt nhòe khuôn mặt.