Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Cá Sấu Lặng Thinh - Hải Trầm Châu

Chương 61: Điện thoại



Sau hôm đó Trần Tụy nhận được lời mời kết bạn từ một tài khoản tên là ‘Chó nó cũng không thèm’. Anh chấp nhận, bên kia gửi tin sang rằng: Chào anh họ, em là Lý Lý.
Trần Tụy không quen nghe cô gọi mình là anh họ, cách xưng hô như thể nhắc anh anh cũng là anh họ của Vũ Thành Vãn. Thật ra có phải anh hay không cũng chẳng quan trọng lắm, mấy năm nay Trần Tụy mới nghĩ được rõ ràng. Giá mà anh hiểu ra sớm hơn một chút thì đâu ra nông nỗi này. Người ta cứ nói mất rồi mới biết trân trọng, cuối cùng Trần Tụy cũng hiểu ra mâu thuẫn giữa anh và Thành Vãn không phải ở hai chữ anh họ, mà là ở chính anh.
Sau khi kết bạn với Trâu Lý Lý anh cũng xem được trạng thái hoạt động của cô, anh nhận ra tài khoản của Vũ Thành Vãn và Trâu Lý Lý hiển thị giống nhau như là sinh đôi vậy. Trâu Lý Lý toàn đăng tải về cuộc sống yêu đương ngọt ngào của hai đứa, nếu không phải đêm đó chứng kiến cô nàng khóc rớt cả kính áp tròng chắc Trần Tụy cũng tin đó là thật.
Trâu Lý Lý kết bạn với anh cũng chẳng có mục đích gì đặc biệt, chỉ đơn giản là thêm một người bạn chat, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm mấy câu.
Sau xuân phân là thanh minh, được nghỉ một ngày, Trần Tụy về quê ra thăm mộ Trần Cương. Mộ của Mạc Hằng nằm trong nghĩa trang nhà họ Mạc chứ không ở đây, anh chọn ngày gặp lại mẹ năm đó để hàng năm đến thăm mẹ.
Mộ Trần Cương cỏ dại mọc um tùm, khu này là nghĩa trang nên rất nhiều mộ, năm ấy Trần Cương mất Trần Tụy không còn bao nhiêu tiền nên chỉ dựng cho cha tấm bia xoàng xĩnh. Anh ngồi xuống nhổ cỏ quanh mộ Trần Cương, cỏ dại nhuộm xanh hai bàn tay anh, mùi hắc hắc xông lên. Anh châm một điếu thuốc cho Trần Cương rồi lặng lẽ ngồi đó, chẳng nói gì.
Hai hôm sau Trần Tụy xách túi hạch đào đến tìm Vũ Thành Vãn, lại Trâu Lý Lý ra mở cửa, cô kinh ngạc hỏi: “Anh ta đi công tác rồi, anh không biết à?”
Trần Tụy thậm chí còn chưa kịp nói lý do ghé thăm, những lời của Trâu Lý Lý làm anh cảm thấy xấu hổ, anh đặt cái túi vào trong cửa rồi muốn ra về. Trâu Lý Lý vội túm tay Trần Tụy lại: “Vội gì anh, vào đây uống ly nước đã nào, em có ăn thịt anh đâu.”
“Không tiện đâu.” Trần Tụy nhã nhặn từ chối.
Trâu Lý Lý vẫn ngang ngược lôi anh vào, cô đưa một lon bia lạnh cho Trần Tụy, thời tiết này đã uống bia lạnh, Trâu Lý Lý có vẻ không rành chăm sóc người khác lắm. Trần Tụy ngồi xuống, thấy cô cũng khui một lon bia, bảo: “Thành Vãn đi Đức rồi, cuối tuần mới về cơ.”
Trần Tụy sờ giọt nước đọng trên vỏ lon, lạnh thật, lạnh đến mức lòng anh khó chịu. Anh còn phải nghe qua Trâu Lý Lý mới biết tình hình cậu ấy, Trần Tụy ậm ừ, càng lúc càng cảm thấy mình tự làm mình mất mặt.
Trâu Lý Lý nói được mấy câu lại bắt đầu kể lể cho Trần Tụy về Khang Soái, giờ thì cô chẳng buồn nể nang che đậy gì nữa, bình thường ở nhà nói với Vũ Thành Vãn không được hưởng ứng, giờ tìm được một đối tượng tâm sự cô chỉ hận không thể bóc tận gốc tróc tận ngọn Khang Soái cho Trần Tụy biết. Trần Tụy nghe mà ong ong cả đầu, rốt cuộc anh đã hiểu Trâu Lý Lý lôi anh vào nhà làm gì.
Trâu Lý Lý bảo: “Mối tình đầu không nên yêu người quá hợp với mình, đỡ phải chia tay xong tan nát con tim.”
Trần Tụy gật đầu đồng ý.
Trâu Lý Lý lại bảo: “Đàn ông mà chiếm được rồi chúng nó chẳng biết trân trọng đâu, bảo chia tay là chia tay luôn, làm sao lại thế được anh nhở?”
Trần Tụy nghĩ lại năm đó Vũ Thành Vãn chia tay với mình cũng là nói chia tay là chia tay. Những ngày mới ra đời lăn lộn có lúc Trần Tụy đã nghĩ hay thật ra Vũ Thành Vãn không hề yêu mình. Nếu yêu sao có thể chia tay lạnh lùng như thế? Về sau có một buổi sáng năm 2006, Trần Tụy nhận được một cuộc điện thoại từ nước ngoài, trong điện thoại chỉ có tiếng thở lẫn với tạp âm lạo xạo, Trần Tụy nghẹn ngào hỏi có phải cậu không, Tiểu Vãn? Bên kia cúp máy ngay lập tức. Không ai từng nhắc về cú điện thoại ấy nhưng Trần Tụy chắc chắn đó là Vũ Thành Vãn gọi. Anh vẫn luôn nghĩ nếu Vũ Thành Vãn không bị câm thì cú điện thoại ấy cậu ấy sẽ nói cái gì?
Nói là nhớ anh, hay hận anh?
Trần Tụy bảo Trâu Lý Lý, “Rõ ràng là Khang Soái không yêu cô rồi, sao cô còn phải múa may thu hút sự chú ý của anh ta làm gì?”
Trâu Lý Lý cũng không vừa, mình nói thì được, người khác đừng hòng, nghe anh nói vậy cô nàng nhe răng nanh nhọn hoắt, vặn lại: “Thế anh thì sao? Anh đến đây vì Thành Vãn yêu anh chắc?”
Trần Tụy nín lặng, có thể nói là anh thua sát ván, thua không còn manh giáp trước Trâu Lý Lý.
Thứ sáu, rạng sáng chuyến bay mới hạ cánh, hơn 8 giờ Trần Tụy đã ra sân bay. Anh hỏi được thông tin chuyến bay từ Trâu Lý Lý nên đứng chờ sẵn ở cửa ra hành khách. Biết chắc là giờ khuya nhưng cứ phải đến sớm như vậy. Trần Tụy đứng ở cổng đợi, nhìn màn đêm đen đặc bên kia cửa kính và những mảng đen trở thành xanh lam dưới ánh đèn sáng chói.
Vũ Thành Vãn xuống máy bay, anh lấy hành lý rồi chuẩn bị ra bắt xe, giữa dòng người đông đúc anh nhận ra Trần Tụy. Trần Tụy đang đứng ngó quanh, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ, lát sau như đã nhìn thấy Vũ Thành Vãn, gương mặt trắng nõn của Trần Tụy sáng bừng lên. Trần Tụy vẫy gọi anh rồi chạy lại phía anh. Đến trước mặt Vũ Thành Vãn, Trần Tụy hơi thở dốc, bảo: “Cậu về rồi à. Mình đến đón cậu.”
Anh đã qua cái tuổi có thể cảm động vì chút chuyện nhỏ nhoi, Trần Tụy lại lôi bánh mì và sữa trong túi ra rồi bảo: “Dạ dày cậu không tốt, chắc trên máy bay chưa ăn phải không, tạm lót dạ đi.”
Vũ Thành Vãn nhận bánh mì, va-li tự nhiên để Trần Tụy xách, hai người rời khỏi sân bay. Trần Tụy lái một chiếc Lynk & Co, xe cũ chỉ để đi lại, giá cũng rẻ. Bình thường Trần Tụy ngồi một mình không sao, hôm nay có Vũ Thành Vãn ngồi trên ghế phụ lái mới cảm thấy không gian trong xe chật chội hẳn, Vũ Thành Vãn phải gập cả hai chân. Anh kéo dây an toàn, ghế phụ lái của Trần Tụy căn bản đâu có ai ngồi nên dây kẹt hoài không rút ra được. Vũ Thành Vãn im lặng nhìn sang Trần Tụy, Trần Tụy ngượng ngùng giải thích: “Bệnh vặt thôi, dùng được mà.”
Nói rồi anh nhoài sang kéo dây an toàn cho Vũ Thành Vãn, khoảng cách hơi gần, Vũ Thành Vãn có thể ngửi được mùi dầu gội đầu trên tóc Trần Tụy. Ánh sáng vàng mờ ảo như đồ một lớp mật trên đoạn cần cổ lộ ra của Trần Tụy, mớ tóc đen mượt mà như một loài động vật họ chó lông mềm nào đó.
Trần Tụy xin thề dây an toàn bên đó mọi ngày vẫn bình thường mà lúc này anh nằm bò trên người Vũ Thành Vãn, kéo vặn cả lưng mà không được. Trần Tụy lúng túng mím môi, lúm đồng tiền trên má bị ánh sáng vân vê méo xẹo, anh nhỏ giọng bảo: “Dùng được thật mà.”
Ánh mắt Vũ Thành Vãn rõ ràng cho thấy anh không tin, anh dứ tay trên trán Trần Tụy, đẩy Trần Tụy ra rồi lại kéo dây an toàn, lần này cái dây trượt ra trơn tru.
Trần Tụy lúng túng chịu đựng cái nhìn lạnh lùng của Vũ Thành Vãn, anh nói: “Đừng có nhìn mình thế, làm như mình cố tình sàm sỡ cậu không bằng.”
Vừa nói dứt câu Trần Tụy đã hối hận liền, anh vội vàng nổ máy, không dám liếc sang Vũ Thành Vãn nữa. Xe chạy trong yên tĩnh, giữa chừng điện thoại của Vũ Thành Vãn reo, lại tiếng Trâu Lý Lý gào lên trong điện thoại: “Thành Vãn à, đêm nay đừng về được không, tôi hẹn mấy chị em đến nhà chơi tí, ồn lắm!”
Cũng biết là làm quá nên cô nói thêm: “Thật đấy chỉ có mấy chị em thôi, không có Khang Soái đâu. Tôi không làm gì bừa bãi đâu, làm ơn làm ơn nha.”
Vũ Thành Vãn cúp điện thoại, lại nhận được ảnh Trâu Lý Lý gửi, mấy đứa con gái đứng tạo dáng trước ống kính. Anh ra hiệu với Trần Tụy nhờ thả mình xuống gần khách sạn nào đó. Trần Tụy chần chừ rồi bảo: “Khách sạn không sạch sẽ đâu, cậu muốn sang nhà mình không? Nhà mình thuê có hai phòng ngủ.”
Lời tác giả: Tạm thời xóa thiết lập nhân vật của Tụy trên phần giới thiệu nhé, vì tôi vẫn đang dò dẫm về tính cách cậu ấy…
Chương trước Chương tiếp
Loading...