Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Cá Sấu Lặng Thinh - Hải Trầm Châu

Chương 60: Trò chuyện



Vũ Thành Vãn ngồi xuống, gửi tin nhắn cho Trâu Lý Lý, hỏi: Trâu Lý Lý, cô đang ở đâu?
Trần Tụy thấy Vũ Thành Vãn vào bàn lại cúi đầu nhìn điện thoại, có vẻ không định giao lưu với mình, tự dưng anh không biết phải nhìn vào chỗ nào. Cũng nhiều năm vậy rồi, Trần Tụy phải sẵn sàng tâm lý… có lẽ Vũ Thành Vãn không muốn quay lại, cậu ấy muốn bắt đầu một cuộc sống mới, lấy vợ, sinh con. Những dòng trạng thái của cậu ấy sẽ chỉ có chỗ cho Trâu Lý Lý, cuộc sống bình lặng trước giờ từ khi có Trâu Lý Lý sẽ trở thành ồn ào, phô trương. Cậu ấy sẽ mua hoa, mua kim cương, mua mọi thứ cho Trâu Lý Lý, Trâu Lý Lý nghiễm nhiên trở thành tất cả những gì Vũ Thành Vãn có thể đăng tải.
Phải rồi, cậu ấy đã yêu là phải như thế, không phải Trần Tụy cũng biết sao?
Trâu Lý Lý gọi điện lại, Trần Tụy thấy Vũ Thành Vãn nghe, trong lúc đó ánh mắt lãnh đạm của Vũ Thành Vãn quét tới Trần Tụy như nhìn người xa lạ. Trần Tụy không thể không cúi đầu ăn cơm, anh nghe loáng thoáng giọng Trâu Lý Lý nhưng không rõ cô nói gì.
Trâu Lý Lý bảo: “Khang Soái hẹn tôi đó, thằng khốn này hình như lại cho tôi leo cây rồi. A đúng rồi, tôi bảo bạn trai cũ anh nấu cơm cho anh đó, có cần tôi biến đi đâu không? Đêm nay tôi không về cũng được, cho mấy người tâm sự thỏa thích luôn.”
Cô nàng đáo để, Vũ Thành Vãn cúp máy, quay lại nhìn mâm cơm thực sự không còn hứng thú gì.
“Không ngon à?” Trần Tụy hỏi. Vũ Thành Vãn không đáp. Trần Tụy gắp một cọng khoai tây từ đũa của Vũ Thành Vãn, nếm thử rồi hỏi: “Bị mặn hay nhạt thế?”
Mặn nhạt thì quan trọng gì?? Anh chỉ nghĩ lúc này Trần Tụy xuất hiện ở đây làm cái gì? Để thể hiện tình anh em thắm thiết à? Vũ Thành Vãn gỡ đồng hồ đặt lên bàn, cũng không động đũa nữa.
Trần Tụy thật sự không thể thản nhiên đối diện với ánh mắt chăm chú của Vũ Thành Vãn được, sự im lặng của cậu ấy hàm chứa quá nhiều thứ, những thông điệp khiến Trần Tụy không biết phải làm sao.
“Cuối tuần có về nhà không?” Trần Tụy lại hỏi. Năm nay Vũ Huy Kim về hưu nên dạo này cứ không phải dạy là anh ta về nhà ngoại, đưa Mạc Chấp đi câu cá. Hai cha con đều cứng đầu không câu được cá quyết không về nhà, thành ra nhà họ Mạc cứ cuối tuần là ăn cá.
Vũ Thành Vãn lắc đầu, cuối cùng cũng được đáp lại, Trần Tụy lại hỏi: “Bao giờ hai người kết hôn?”
Lúc Trần Tụy hỏi câu này Vũ Thành Vãn vẫn đang quan sát Trần Tụy, vật đổi sao dời, lại có ngày Trần Tụy thản nhiên hỏi anh bao giờ lấy người khác, anh đáp: Sang năm.
“Vậy còn lâu.” Trần Tụy nghĩ đến Trâu Lý Lý còn đang mơ mộng đến người khác, mà Vũ Thành Vãn thì có vẻ chắc chắn phải cưới cô bằng được, tự dưng thấy chán nản.
Ừm. Ngón tay Vũ Thành Vãn vô thức gõ gõ mặt bàn, Trần Tụy nhìn bàn tay đó, vẫn không đeo nhẫn.
“Mình đi rửa bát.” Trần Tụy phá vỡ sự im lặng, Vũ Thành Vãn khoát tay từ chối, Trần Tụy vẫn kiên trì đáp: “Rửa xong mình về.”
Đột nhiên Vũ Thành Vãn hỏi Trần Tụy: Cậu đến đây để làm vú em à? Hết nấu cơm lại rửa bát?
Trần Tụy khựng lại, cuộn cuộn ngón tay, cảm thấy khó xử.
Vũ Thành Vãn lại tiếp tục: Đừng có thể hiện như cậu uất ức cái gì thế, ai bắt cậu làm.
“Không có.” Trần Tụy giải thích, rồi anh nhận ra có nói gì cũng vô ích, thậm chí anh còn không biết Vũ Thành Vãn có còn thích mình một chút nào không, nói gì đến nối lại tình xưa.
“Có thể đừng kết hôn được không?” Trần Tụy trang trọng hỏi, đúng những lời từ gan ruột anh.
Vũ Thành Vãn hỏi lại anh: Dựa vào cái gì?
À, không phải vì sao mà là dựa vào cái gì. Dựa vào cái gì mà cậu vừa xuất hiện thì tôi không kết hôn nữa? Cậu tưởng cậu còn có gì hấp dẫn tôi? Trần Tụy thầm nghiền ngẫm bốn chữ ấy, anh nhận ra Vũ Thành Vãn chẳng buồn nể nang gì cả, cậu ấy nhìn thấu gan ruột anh, và cậu ấy vạch trần anh.
Trần Tụy không thể nói bởi vì Trâu Lý Lý thế này thế nọ, vì chuyện này căn bản chẳng liên quan gì đến Trâu Lý Lý, đó là chuyện của riêng mình anh. Chẳng qua là anh nghe được điều anh không nên nghe ở lễ đính hôn thôi.
“Chẳng dựa vào gì cả.” Trần Tụy hỏi: “Cậu yêu cô ấy không?”
Vũ Thành Vãn không đáp, Trần Tụy kéo tay Vũ Thành Vãn lại để chậm rãi vuốt ve ngón giữa cậu ấy, nơi này đúng ra phải có một chiếc nhẫn. Bàn tay Trần Tụy ráp ráp với những nốt chai sần vì một thời bê vác giấy tráng (*), Vũ Thành Vãn cảm thấy nhột. Anh rút tay lại, đáp rằng chẳng liên quan gì đến cậu.
Trần Tụy cười khổ, nói: “Tiểu Vãn à, cậu đâu có hà tiện thể hiện tình yêu.”
Ngụ ý là anh hỏi một đằng trả lời một nẻo tức là gián tiếp phủ nhận đúng không? Vũ Thành Vãn nghiêm mặt, đáp lời Trần Tụy rằng, yêu hay không yêu là một chuyện, còn có thích hợp hay không là chuyện khác. Người ta lấy nhau đâu chỉ vì yêu, tôi thấy người có thể sống hòa thuận với tôi suốt đời hợp hơn nhiều yêu đương rồi dằn vặt nhau đến cạn tình cạn nghĩa.
Thà Vũ Thành Vãn cứ bảo có yêu còn hơn trả lời nước đôi thế này. Cứ như thể con người cuối cùng đều sẽ phải khuất phục, trước tình cảm ngay cả kẻ kiêu ngạo như Vũ Thành Vãn rồi cũng chọn con đường bình thường nhất, dễ dàng nhất.
Đến đây thì Trần Tụy cũng chẳng thể nói gì nữa, có lẽ anh nên đi thật, anh không nên xuất hiện trước mặt Vũ Thành Vãn mới phải.
Đúng lúc đó thì Trâu Lý Lý trở lại, cô khóc lu loa nhòe hết cả son phấn, kệ luôn còn có mặt Trần Tụy ở đó cô nàng cứ vừa nức nở vừa sỉ vả: “Đúng là thằng đốn mạt mà, nó gọi tôi ra xem nó hẹn hò với con khác!”
Vũ Thành Vãn nhíu mày, anh quá mệt với những màn khóc lóc chửi rủa Khang Soái của Trâu Lý Lý rồi, anh chực quay lưng bỏ vào phòng đọc sách thì bị Trâu Lý Lý túm tay lôi lại, Trần Tụy nheo mắt, tim anh tự dưng đập loạn. Nào ngờ ngay sau đó Trâu Lý Lý cũng túm tay Trần Tụy rồi bảo: “Nào đây, ngồi xuống cả đây, phân xử cho tôi.”
Rõ ràng không ngửi thấy mùi rượu mà cô nàng lại có vẻ say khướt, cô lôi điện thoại ra mở ảnh bồ mới của Khang Soái cho hai người xem, hỏi: “Nó có đẹp hơn tôi không hả?”
Vũ Thành Vãn không bình phẩm về nhan sắc phụ nữ, Trâu Lý Lý lại quay sang Trần Tụy, Trần Tụy khó xử, bất đắc dĩ nhìn sang Vũ Thành Vãn.
“Thôi xin ạ, làm ơn đừng liếc mắt đưa tình với nhau được không? Giờ tôi đang nói đây này, tôn trọng tôi một tí được không?” Trâu Lý Lý tức điên người, cô lại chửi Khang Soái: “Cái thằng chó đấy, tôi vừa đính hôn là nó tót đi hẹn hò với con khác. Thế mà bảo không thèm quan tâm đến tôi? Không quan tâm đến tôi việc gì phải làm trò ấu trĩ thế, nhở.”
Trần Tụy lúng túng không biết để tay vào đâu, cuối cùng anh ngập ngừng bảo: “Có khi nào cô có đính hôn hay không anh ta cũng hẹn hò với người khác không?”
Trâu Lý Lý trố mắt há hốc mồm rồi suy sụp lải nhải: “Anh nói đúng, anh nói đúng rồi.”
Thấy Trâu Lý Lý có vẻ chuẩn bị bật đài than thở liên tu bất tận Vũ Thành Vãn vội lôi Trần Tụy dậy, đẩy anh vào phòng đọc sách. Trần Tụy còn đang mơ màng vì cảm giác từ những ngón tay mạnh mẽ của Vũ Thành Vãn lưu lại đã thấy anh làm ký hiệu: Đừng đến nữa.
Trần Tụy thấy một đằng trả lời một nẻo: “Cô ấy gọi cậu là gì? Cô ấy đã gọi cậu là chồng chưa?”
Vũ Thành Vãn lạnh mặt, thấy Trần Tụy ban nãy còn ỉu xìu giờ gặp Trâu Lý Lý xong lại rạng rỡ sáng láng như không, Trần Tụy nói tiếp: “À thế là chưa rồi.”
“Vậy cậu nói với cô ấy, cô ấy không gọi thì mình gọi đó.”
Chú thích:
(*) giấy tráng: là loại giấy được sử dụng trong lĩnh vực bao bì, đóng gói. Bề mặt giấy được tráng phủ một lớp nhựa PE hoặc cao lanh… để trở nên bóng, có khả năng phản xạ ánh sáng tốt…
Chương trước Chương tiếp
Loading...