Cá Sấu Lặng Thinh - Hải Trầm Châu
Chương 54: Bệnh viện
Phút chốc căn phòng im ắng, Vũ Thành Vãn chùi vệt nước mắt trên mặt Trần Tụy rồi lặp lại. Chia tay đi.
Trần Tụy ngoảnh đầu tránh bàn tay cậu, nó nói nghẹn đặc: “Cậu say rồi.”
Vũ Thành Vãn buông nó ra, ngồi dậy cạnh nó. Nhà mấy tháng không ai ở bụi đã đóng lớp trên bậu cửa sổ, bụi bặm vùi lấp tiếng nói cười, màn cửa hằn nếp vì bị Trần Tụy buộc chặt bằng dây thừng. Ngoài cửa sổ tối tăm chỉ thấy bóng cây cũng đen đúa, lúc trước Trần Tụy còn bảo muốn trồng cây táo trong sân nhưng sân đổ xi-măng hết rồi. Nó nghĩ không trồng cây to trong chậu được nên cuối cùng chỉ treo mấy giỏ hoa lan.
Cậu bảo Trần Tụy: Trước kia không nghĩ mùa xuân đến nhanh như vậy.
Trần Tụy không đáp, cậu lại bảo: Lúc trước đã định sẽ đi chơi xa với cậu, đi biển, leo núi, ăn quà vặt trên đường. Cậu chưa được đi bao giờ nhỉ, lần nào nghe ai kể cậu cũng về tìm xem chán chê.
Cậu quay sang Trần Tụy, vuốt vuốt sống mũi nó rồi cười nói tiếp: Lúc nào cũng vừa tìm vừa chun mũi như trẻ con.
Vũ Thành Vãn biết chứ, Trần Tụy tìm xem về những thứ đó bởi vì nó chưa từng được trải qua, ngày bé bạn bè cùng lớp nó được đi chơi vườn bách thú, lớn thì đi leo núi, đi tỉnh nọ tỉnh kia, mỗi khi về chúng có thể khoe khoang cả tháng trời. Trần Tụy chỉ được nghe mọi người kể chuyện, họ kể như thể bước ra khỏi thị trấn thế giới trở nên thần tiên, khác biệt lắm, làm nó cũng muốn được đi. Nó phải thèm thuồng ngưỡng mộ người khác quá sớm, khiến nhiều khi nó dễ dàng quên mất chính nó đang có gì.
Trần Tụy chùi mắt, bảo: “Đâu có.”
Vũ Thành Vãn không phản bác, cậu gật đầu, đáp: Ừ, dù sao sau này cậu cũng sẽ đi, chỉ là không phải đi với tôi thôi.
A, lúc này lòng Trần Tụy mới quặn lên chua chát, nó uất ức khôn tả, nó cũng không hiểu tại sao lại ra nông nỗi này.
‘Tôi không làm em cậu đâu.’ Vũ Thành Vãn ngồi sống lưng thẳng tắp, cậu quả quyết lặp lại: Cậu tìm người khác làm em thôi. Tôi chỉ muốn Trần Tụy, tôi không cần anh trai.
Trần Tụy sốt ruột không kìm được buột miệng hỏi: “Sau này về nhà thì sao?”
Làm sao đối mặt được với người trong nhà? Bọn chúng đều là những nhánh cây, rễ chúng là nhà, chúng không thể là tấm bèo trôi.
Vũ Thành Vãn giễu cợt: Tôi tưởng cậu chưa nghĩ đến lúc đó cơ đấy, tưởng chỉ nghĩ đến quan hệ của chúng ta cậu đã không muốn đụng chạm đến tôi rồi.
Trần Tụy lúng túng như muốn giải thích, cuối cùng nó lại im lặng. Bởi vì có nói gì cũng vậy thôi.
‘Không phải dằn vặt thế, không hợp thì chia tay, đau dài chẳng bằng đau ngắn.’ Vũ Thành Vãn xuống giường, tìm chìa khóa sơ cua rồi lại lục trong cái cặp nhựa Trần Tụy cất giấy tờ để lấy những giấy tờ chứng nhận cần thiết của cậu. Trần Tụy nhìn dáng Vũ Thành Vãn cúi lưng thật cứng cỏi, thật cương quyết, cậu ấy biết rất rõ mình đang làm gì.
Cậu ấy luôn làm đúng những gì đã quyết.
Vũ Thành Vãn nói với Trần Tụy lần sau nếu cần về nhà cậu sẽ nhắn trước để hai người khỏi phải chạm mặt nhau. Trời đất chứng giám, Trần Tụy nghe xong câu này đã cảm thấy nghẹt thở. Cậu đi lặng lẽ không một tiếng động, còn Trần Tụy vẫn ngồi lại đó, cảm giác nửa bầu trời đã sụp đổ.
Trần Tụy không thể không thừa nhận với chính mình rằng chính Vũ Thành Vãn đưa cậu đến đây. Con người đôi khi buộc phải nhìn thẳng vào sự thật, nếu không có Vũ Thành Vãn căn bản Trần Tụy không thể cầm được tấm bằng tốt nghiệp cấp ba, đừng nói đến vào đại học. Cả đời nó có lẽ sẽ chỉ là con ếch trong giếng, nó sẽ lang thang khắp hang cùng ngõ hẻm để bán rổ tre. Đó là viễn cảnh tương lai tuyệt vọng và khả dĩ nhất của Trần Tụy, chỉ sơ sảy một chút nó cũng có thể bị gánh nặng mưu sinh đè bẹp vào đất vàng, nó sẽ thành một cọng cỏ.
Trần Tụy chưa từng gặp một hoàn cảnh nào buộc nó phải đưa ra quyết định to tát nên xưa nay nó không biết mình mềm yếu đến vậy, không có một ai để bám víu, nó không rời cậu ấy được. Vũ Thành Vãn là cột cờ ở vạch đích, có cậu ấy ở đó Trần Tụy chỉ cần nhắm hướng cậu ấy mà đi tới. Giờ đây buộc phải dứt cậu ấy ra khỏi cuộc đời nó, đột nhiên Trần Tụy cảm thấy thế giới khổng lồ quá, khổng lồ đến nỗi bốn phía xung quanh nó trở nên mờ mịt, nó không biết phải làm sao.
Thậm chí nó không thấy rõ đường dưới chân.
Vũ Thành Vãn về trường, Ưng Dương hỏi cậu hai đứa cãi nhau à? Vũ Thành Vãn đáp không phải rồi thằng nào lo việc thằng ấy, lại khởi động chuyên đề mới, đứa nào cũng cắm đầu vào máy tính riêng, chỉ có tiếng gõ bàn phím lạch cạch trong phòng.
Áo khoác dày đã trở thành áo mỏng, gió cát thổi mờ con mắt.
Suốt thời gian đó Vũ Thành Vãn chỉ nhắn cho Trần Tụy hai lần, một lần cậu hỏi rương đồ để đâu, lần sau là thông báo chủ nhà đổi số điện thoại. Cậu chuyển số mới cho Trần Tụy, đề phòng Trần Tụy có việc gì cần tìm chủ nhà.
Trần Tụy nhắn lại rất ân cần nhưng câu chuyện đã kết thúc khi Vũ Thành Vãn nhận được câu trả lời, còn những lời hỏi han của Trần Tụy cậu hoàn toàn không đọc, cũng không cần phải nhắn lại.
Ai mà biết cậu có thể lạnh lùng đến vậy.
Đến tháng tư có lẽ Trần Tụy không chịu được nữa nên viết thư cho mẹ, nó hỏi mẹ dạo này có khỏe không, tối con ngủ không yên, trời khô làm con uống nhiều nước nên chốc chốc lại dậy đi tiểu, dậy rồi không thể ngủ lại được nữa.
Trần Tụy thực sự cần một nơi để phát tiết.
Mạc Hằng gửi thư trả lời cậu, kèm theo một thỏi son dưỡng môi và ít tiền, thư viết rằng:
Dạo này bé có chuyện gì phải không? Tình yêu hay là gặp khó khăn gì trong học tập, kể cho mẹ đi. Bữa tối con đừng ăn mặn quá, trước khi đi ngủ uống ít nước thôi, phải chú ý ăn hoa quả nhiều vào con nhé.
Trần Tụy cầm chặt lá thư của mẹ, cậu muốn khóc mà gồng mình dằn được. Cậu viết lại rằng:
Mẹ ơi, con làm cậu ấy giận rồi.
Tờ giấy viết thư rúm ró như đã bị vò nhàu rồi vuốt lại không biết bao nhiêu lần. Sau đó cậu còn viết thêm: Địa chỉ nhận thư của mẹ thay đổi ạ? Lần sau con gửi thư về đâu ạ?
Mạc Hằng nhận được thư của cậu thì nghĩ ngợi khá lâu, không hiểu sao Trần Tụy lại viết là ‘cậu ấy’ mà không phải ‘cô ấy’? Thế là Mạc Hằng cũng không ngủ được yên giấc, cô đứng bên cửa sổ nhìn đêm khuya loang lổ bên ngoài, thầm lo lắng cho con. Rạng sáng cô mới ngồi vào bàn, viết thư hồi âm cho Trần Tụy, rằng:
Dạo này mẹ chuyển công tác, ở đây nhận thư tiện hơn. Tạm thời bé gửi thư theo địa chỉ mới này nhé, có gì thay đổi mẹ sẽ báo cho con.
Chỉ có cậu ấy giận còn bé không giận à? Lỗi là tại con hay tại cả hai đứa? Chuyện tình cảm đừng rạch ròi đúng sai con ạ, mình phải nói chuyện để hiểu nhau, nhưng mình không thể luôn nhún nhường được.
Trần Tụy bắt đầu thường xuyên viết thư cho Mạc Hằng, cậu không bao giờ nói rõ đối tượng cậu yêu là ai mà vẫn cứ kể trời kể biển với mẹ. Ngoài cái tên Vũ Thành Vãn hình như cậu kể hết, có thể nói là chẳng còn gì giấu giếm nữa.
Mạc Hằng thì vẫn không nắm bắt được vấn đề thực sự giữa hai đứa là gì, Trần Tụy làm cô lú lẫn hết cả, nó cứ viết không đầu không đuôi chẳng ăn nhập gì vào nhau. Nhưng đọc qua là biết nó đang yêu đương cuồng nhiệt và đang giận dỗi người yêu. Cô cũng chỉ biết vỗ về nó.
Nhưng thư từ qua lại đến tháng năm thì Trần Tụy đợi mấy ngày không thấy Mạc Hằng hồi âm. Cậu trông ngóng đến sốt ruột.
Vũ Thành Vãn nhận được thư từ Mạc Hiền nói rằng bác ốm rồi, ốm nặng lắm, cô bảo cậu đưa anh về một chuyến đi.
Đây là lần đầu tiên hai đứa gặp lại kể từ khi chia tay. Mỗi giai đoạn Trần Tụy lại gầy một kiểu khác nhau, có lẽ tạng người nó là vậy rồi, trông nó như ốm nhưng trên má vẫn có ít da thịt, như là đang trưởng thành. Vũ Thành Vãn nhìn nó rất lâu, hàng mi nó rung rung, chẳng nghĩ cũng biết nó đang căng thẳng… mãi đến khi Vũ Thành Vãn rời mắt đi.
Xin nghỉ học, cầm thẻ căn cước đi mua vé. Lúc này không phải mùa lễ nên vé tàu cũng dễ mua, chúng mua hai vé giường nằm, ngủ một giấc là về đến nhà.
Hai giường tầng một, Vũ Thành Vãn nghe Trần Tụy hỏi mẹ nó bị bệnh gì. Cậu lắc đầu tỏ ý không biết, Trần Tụy lo lắng không ngủ được, nó cứ vật mình vật mẩy mãi. Một lúc lâu sau đệm chăn lún xuống, Trần Tụy giở chăn ló mặt ra mới thấy Vũ Thành Vãn đã ngồi bên giường, tay bưng một ly trà.
Trà cúc lá dâu vừa pha xong, ở đây chỉ tìm được loại trà này, uống giải nhiệt.
Trà rất nóng, Trần Tụy ưng đồ nguội, nó vừa rón rén húp vừa nhíu mày, giọng rì rì như làm nũng: “Nóng quá.”
Vũ Thành Vãn cúi xuống thổi cho nó, ruộng đồng và ánh đèn sáng sáng tối tối chạy vụt ngoài cửa sổ, Trần Tụy trộm liếc Vũ Thành Vãn, ngón tay nó vò tấm ga trải giường thô ráp, tim nó đập loạn nhịp.
Uống trà xong Trần Tụy nằm xuống, quay lưng ra ngoài, không dám đối diện với ánh mắt Vũ Thành Vãn. Vũ Thành Vãn không rời đi, cậu vẫn ngồi đó đợi Trần Tụy ngủ.
Màn trời bắt đầu chuyển màu xanh lam, bình minh sắp lên, tàu cũng vào ga.
Vũ Thành Vãn gọi xe đến địa chỉ Mạc Hiền gửi, Trần Tụy ngồi trên xe tay siết chặt quai ba-lô, lòng bàn tay nó ứa mồ hôi liên tục.
Lúc chúng đến bệnh viện Mạc Hằng đang trong phòng mổ, Mạc Hiền đứng ngoài đợi trông rất tiều tụy, cô bảo gì như là bệnh ung thư, Trần Tụy thực sự không nghe rõ, nó chỉ hiểu là thời kỳ cuối rồi.
Ngay lối rẽ trước viện có một bưu điện, trên đường vào Trần Tụy thấy được tên đường đúng là địa chỉ nhận thư của Mạc Hằng. Nó ảo não giận mình sao viết thư không hỏi han mẹ nhiều hơn, chỉ mải lo kể chuyện của nó thôi.
Mạc Hiền thở dài, bảo: “Bị lâu lắm rồi, bác biết mà không chịu chữa. Cũng nhất quyết không chịu về nhà.”
Ý Mạc Hiền là Mạc Hằng muốn chữa bệnh phải tốn tiền, cô không đủ tiền sao không chịu về hỏi gia đình giúp đỡ? Sao phải cứng đầu để bệnh đến thời kỳ cuối thế này?
Hôm sau Mạc Hằng mới tỉnh, thấy Trần Tụy cô mỉm cười rồi yếu ớt hỏi nó: “Bé đấy à, còn được gặp con mẹ vui lắm.”
Phòng bệnh chỉ có hai mẹ con, Trần Tụy cầm tay mẹ hỏi lung tung đủ thứ, cô chỉ đáp: “Bé ơi mẹ mệt quá, để yên mẹ nói đã được không?”
Trần Tụy gật đầu thật mạnh, bàn tay lạnh toát của Mạc Hằng cố siết chặt tay nó, cô bảo: “Mẹ để lại cho con một khoản tiền, sau này chắc không còn cơ hội nữa rồi… lúc trước mẹ định không chữa bệnh để lại hết tiền cho con nhưng sợ con nghĩ lung tung. Con nhớ lấy, mẹ không chữa bệnh không phải vì muốn giữ tiền cho con. Sau này mẹ đi rồi, nếu… nếu nhà ông ngoại muốn giúp đỡ con con phải nghĩ cho kĩ, cầm tiền của họ là phải nhìn họ mà sống, nghe họ đòi hỏi bắt bẻ cuộc đời con. Ừ nhưng biết đâu cuộc đời con sau này sẽ không vất vả, không cần phải thế cũng nên.”
Cô thở nặng nhọc, Trần Tụy đút nước cho mẹ nhưng cô từ chối, cô nói tiếp: “Tiền mẹ để lại cho con đủ đến lúc con tìm được việc làm, sau này mẹ không đỡ được con chuyện gì nữa rồi, mẹ xin lỗi bé.”
Trần Tụy lắc đầu, nó bảo mẹ đừng nói nữa nhưng Mạc Hằng chỉ cười như rất nhẹ nhõm, cô bảo: “Mẹ chưa từng nghĩ mẹ con mình sẽ nhận lại nhau, nếu không phải hôm đó gặp con có lẽ cả đời này mẹ cũng sẽ không để con biết những chuyện này.”
Trần Tụy khóc sụt sùi gọi mẹ, cô vuốt tóc nó rồi thiếp đi.
Trần Tụy ngồi xổm cuối hành lang, tường trắng toát như trên thiên đàng. Trần Tụy dán lưng vào vách thiên đàng, khóc nghẹn không thành tiếng, nước mắt làm nhòe nhoẹt mắt nó. Cảm giác có ai đến gần nó mới chậm chạp ngẩng lên từ hai khuỷu tay, thấy Vũ Thành Vãn đứng cúi đầu nhìn nó đầy thương xót.
Nó chùi mắt, hốc mắt đỏ ké, nó ngơ ngác hỏi: “Mình có nên báo cho cha không?”
Vũ Thành Vãn lắc đầu, Mạc Hằng không muốn gặp Trần Cương, cô thậm chí còn không muốn nhắc đến đoạn quá khứ bí ẩn đó, nếu không có sự tồn tại của Trần Tụy không ai biết được lúc đó cô đã trải qua những gì.
“Tiểu Vãn.” Trần Tụy ngửa mặt, chỉ gọi tên cậu: “Tiểu Vãn.”
Cho đến khi Vũ Thành Vãn chìa một bàn tay cho nó.
Trần Tụy ngoảnh đầu tránh bàn tay cậu, nó nói nghẹn đặc: “Cậu say rồi.”
Vũ Thành Vãn buông nó ra, ngồi dậy cạnh nó. Nhà mấy tháng không ai ở bụi đã đóng lớp trên bậu cửa sổ, bụi bặm vùi lấp tiếng nói cười, màn cửa hằn nếp vì bị Trần Tụy buộc chặt bằng dây thừng. Ngoài cửa sổ tối tăm chỉ thấy bóng cây cũng đen đúa, lúc trước Trần Tụy còn bảo muốn trồng cây táo trong sân nhưng sân đổ xi-măng hết rồi. Nó nghĩ không trồng cây to trong chậu được nên cuối cùng chỉ treo mấy giỏ hoa lan.
Cậu bảo Trần Tụy: Trước kia không nghĩ mùa xuân đến nhanh như vậy.
Trần Tụy không đáp, cậu lại bảo: Lúc trước đã định sẽ đi chơi xa với cậu, đi biển, leo núi, ăn quà vặt trên đường. Cậu chưa được đi bao giờ nhỉ, lần nào nghe ai kể cậu cũng về tìm xem chán chê.
Cậu quay sang Trần Tụy, vuốt vuốt sống mũi nó rồi cười nói tiếp: Lúc nào cũng vừa tìm vừa chun mũi như trẻ con.
Vũ Thành Vãn biết chứ, Trần Tụy tìm xem về những thứ đó bởi vì nó chưa từng được trải qua, ngày bé bạn bè cùng lớp nó được đi chơi vườn bách thú, lớn thì đi leo núi, đi tỉnh nọ tỉnh kia, mỗi khi về chúng có thể khoe khoang cả tháng trời. Trần Tụy chỉ được nghe mọi người kể chuyện, họ kể như thể bước ra khỏi thị trấn thế giới trở nên thần tiên, khác biệt lắm, làm nó cũng muốn được đi. Nó phải thèm thuồng ngưỡng mộ người khác quá sớm, khiến nhiều khi nó dễ dàng quên mất chính nó đang có gì.
Trần Tụy chùi mắt, bảo: “Đâu có.”
Vũ Thành Vãn không phản bác, cậu gật đầu, đáp: Ừ, dù sao sau này cậu cũng sẽ đi, chỉ là không phải đi với tôi thôi.
A, lúc này lòng Trần Tụy mới quặn lên chua chát, nó uất ức khôn tả, nó cũng không hiểu tại sao lại ra nông nỗi này.
‘Tôi không làm em cậu đâu.’ Vũ Thành Vãn ngồi sống lưng thẳng tắp, cậu quả quyết lặp lại: Cậu tìm người khác làm em thôi. Tôi chỉ muốn Trần Tụy, tôi không cần anh trai.
Trần Tụy sốt ruột không kìm được buột miệng hỏi: “Sau này về nhà thì sao?”
Làm sao đối mặt được với người trong nhà? Bọn chúng đều là những nhánh cây, rễ chúng là nhà, chúng không thể là tấm bèo trôi.
Vũ Thành Vãn giễu cợt: Tôi tưởng cậu chưa nghĩ đến lúc đó cơ đấy, tưởng chỉ nghĩ đến quan hệ của chúng ta cậu đã không muốn đụng chạm đến tôi rồi.
Trần Tụy lúng túng như muốn giải thích, cuối cùng nó lại im lặng. Bởi vì có nói gì cũng vậy thôi.
‘Không phải dằn vặt thế, không hợp thì chia tay, đau dài chẳng bằng đau ngắn.’ Vũ Thành Vãn xuống giường, tìm chìa khóa sơ cua rồi lại lục trong cái cặp nhựa Trần Tụy cất giấy tờ để lấy những giấy tờ chứng nhận cần thiết của cậu. Trần Tụy nhìn dáng Vũ Thành Vãn cúi lưng thật cứng cỏi, thật cương quyết, cậu ấy biết rất rõ mình đang làm gì.
Cậu ấy luôn làm đúng những gì đã quyết.
Vũ Thành Vãn nói với Trần Tụy lần sau nếu cần về nhà cậu sẽ nhắn trước để hai người khỏi phải chạm mặt nhau. Trời đất chứng giám, Trần Tụy nghe xong câu này đã cảm thấy nghẹt thở. Cậu đi lặng lẽ không một tiếng động, còn Trần Tụy vẫn ngồi lại đó, cảm giác nửa bầu trời đã sụp đổ.
Trần Tụy không thể không thừa nhận với chính mình rằng chính Vũ Thành Vãn đưa cậu đến đây. Con người đôi khi buộc phải nhìn thẳng vào sự thật, nếu không có Vũ Thành Vãn căn bản Trần Tụy không thể cầm được tấm bằng tốt nghiệp cấp ba, đừng nói đến vào đại học. Cả đời nó có lẽ sẽ chỉ là con ếch trong giếng, nó sẽ lang thang khắp hang cùng ngõ hẻm để bán rổ tre. Đó là viễn cảnh tương lai tuyệt vọng và khả dĩ nhất của Trần Tụy, chỉ sơ sảy một chút nó cũng có thể bị gánh nặng mưu sinh đè bẹp vào đất vàng, nó sẽ thành một cọng cỏ.
Trần Tụy chưa từng gặp một hoàn cảnh nào buộc nó phải đưa ra quyết định to tát nên xưa nay nó không biết mình mềm yếu đến vậy, không có một ai để bám víu, nó không rời cậu ấy được. Vũ Thành Vãn là cột cờ ở vạch đích, có cậu ấy ở đó Trần Tụy chỉ cần nhắm hướng cậu ấy mà đi tới. Giờ đây buộc phải dứt cậu ấy ra khỏi cuộc đời nó, đột nhiên Trần Tụy cảm thấy thế giới khổng lồ quá, khổng lồ đến nỗi bốn phía xung quanh nó trở nên mờ mịt, nó không biết phải làm sao.
Thậm chí nó không thấy rõ đường dưới chân.
Vũ Thành Vãn về trường, Ưng Dương hỏi cậu hai đứa cãi nhau à? Vũ Thành Vãn đáp không phải rồi thằng nào lo việc thằng ấy, lại khởi động chuyên đề mới, đứa nào cũng cắm đầu vào máy tính riêng, chỉ có tiếng gõ bàn phím lạch cạch trong phòng.
Áo khoác dày đã trở thành áo mỏng, gió cát thổi mờ con mắt.
Suốt thời gian đó Vũ Thành Vãn chỉ nhắn cho Trần Tụy hai lần, một lần cậu hỏi rương đồ để đâu, lần sau là thông báo chủ nhà đổi số điện thoại. Cậu chuyển số mới cho Trần Tụy, đề phòng Trần Tụy có việc gì cần tìm chủ nhà.
Trần Tụy nhắn lại rất ân cần nhưng câu chuyện đã kết thúc khi Vũ Thành Vãn nhận được câu trả lời, còn những lời hỏi han của Trần Tụy cậu hoàn toàn không đọc, cũng không cần phải nhắn lại.
Ai mà biết cậu có thể lạnh lùng đến vậy.
Đến tháng tư có lẽ Trần Tụy không chịu được nữa nên viết thư cho mẹ, nó hỏi mẹ dạo này có khỏe không, tối con ngủ không yên, trời khô làm con uống nhiều nước nên chốc chốc lại dậy đi tiểu, dậy rồi không thể ngủ lại được nữa.
Trần Tụy thực sự cần một nơi để phát tiết.
Mạc Hằng gửi thư trả lời cậu, kèm theo một thỏi son dưỡng môi và ít tiền, thư viết rằng:
Dạo này bé có chuyện gì phải không? Tình yêu hay là gặp khó khăn gì trong học tập, kể cho mẹ đi. Bữa tối con đừng ăn mặn quá, trước khi đi ngủ uống ít nước thôi, phải chú ý ăn hoa quả nhiều vào con nhé.
Trần Tụy cầm chặt lá thư của mẹ, cậu muốn khóc mà gồng mình dằn được. Cậu viết lại rằng:
Mẹ ơi, con làm cậu ấy giận rồi.
Tờ giấy viết thư rúm ró như đã bị vò nhàu rồi vuốt lại không biết bao nhiêu lần. Sau đó cậu còn viết thêm: Địa chỉ nhận thư của mẹ thay đổi ạ? Lần sau con gửi thư về đâu ạ?
Mạc Hằng nhận được thư của cậu thì nghĩ ngợi khá lâu, không hiểu sao Trần Tụy lại viết là ‘cậu ấy’ mà không phải ‘cô ấy’? Thế là Mạc Hằng cũng không ngủ được yên giấc, cô đứng bên cửa sổ nhìn đêm khuya loang lổ bên ngoài, thầm lo lắng cho con. Rạng sáng cô mới ngồi vào bàn, viết thư hồi âm cho Trần Tụy, rằng:
Dạo này mẹ chuyển công tác, ở đây nhận thư tiện hơn. Tạm thời bé gửi thư theo địa chỉ mới này nhé, có gì thay đổi mẹ sẽ báo cho con.
Chỉ có cậu ấy giận còn bé không giận à? Lỗi là tại con hay tại cả hai đứa? Chuyện tình cảm đừng rạch ròi đúng sai con ạ, mình phải nói chuyện để hiểu nhau, nhưng mình không thể luôn nhún nhường được.
Trần Tụy bắt đầu thường xuyên viết thư cho Mạc Hằng, cậu không bao giờ nói rõ đối tượng cậu yêu là ai mà vẫn cứ kể trời kể biển với mẹ. Ngoài cái tên Vũ Thành Vãn hình như cậu kể hết, có thể nói là chẳng còn gì giấu giếm nữa.
Mạc Hằng thì vẫn không nắm bắt được vấn đề thực sự giữa hai đứa là gì, Trần Tụy làm cô lú lẫn hết cả, nó cứ viết không đầu không đuôi chẳng ăn nhập gì vào nhau. Nhưng đọc qua là biết nó đang yêu đương cuồng nhiệt và đang giận dỗi người yêu. Cô cũng chỉ biết vỗ về nó.
Nhưng thư từ qua lại đến tháng năm thì Trần Tụy đợi mấy ngày không thấy Mạc Hằng hồi âm. Cậu trông ngóng đến sốt ruột.
Vũ Thành Vãn nhận được thư từ Mạc Hiền nói rằng bác ốm rồi, ốm nặng lắm, cô bảo cậu đưa anh về một chuyến đi.
Đây là lần đầu tiên hai đứa gặp lại kể từ khi chia tay. Mỗi giai đoạn Trần Tụy lại gầy một kiểu khác nhau, có lẽ tạng người nó là vậy rồi, trông nó như ốm nhưng trên má vẫn có ít da thịt, như là đang trưởng thành. Vũ Thành Vãn nhìn nó rất lâu, hàng mi nó rung rung, chẳng nghĩ cũng biết nó đang căng thẳng… mãi đến khi Vũ Thành Vãn rời mắt đi.
Xin nghỉ học, cầm thẻ căn cước đi mua vé. Lúc này không phải mùa lễ nên vé tàu cũng dễ mua, chúng mua hai vé giường nằm, ngủ một giấc là về đến nhà.
Hai giường tầng một, Vũ Thành Vãn nghe Trần Tụy hỏi mẹ nó bị bệnh gì. Cậu lắc đầu tỏ ý không biết, Trần Tụy lo lắng không ngủ được, nó cứ vật mình vật mẩy mãi. Một lúc lâu sau đệm chăn lún xuống, Trần Tụy giở chăn ló mặt ra mới thấy Vũ Thành Vãn đã ngồi bên giường, tay bưng một ly trà.
Trà cúc lá dâu vừa pha xong, ở đây chỉ tìm được loại trà này, uống giải nhiệt.
Trà rất nóng, Trần Tụy ưng đồ nguội, nó vừa rón rén húp vừa nhíu mày, giọng rì rì như làm nũng: “Nóng quá.”
Vũ Thành Vãn cúi xuống thổi cho nó, ruộng đồng và ánh đèn sáng sáng tối tối chạy vụt ngoài cửa sổ, Trần Tụy trộm liếc Vũ Thành Vãn, ngón tay nó vò tấm ga trải giường thô ráp, tim nó đập loạn nhịp.
Uống trà xong Trần Tụy nằm xuống, quay lưng ra ngoài, không dám đối diện với ánh mắt Vũ Thành Vãn. Vũ Thành Vãn không rời đi, cậu vẫn ngồi đó đợi Trần Tụy ngủ.
Màn trời bắt đầu chuyển màu xanh lam, bình minh sắp lên, tàu cũng vào ga.
Vũ Thành Vãn gọi xe đến địa chỉ Mạc Hiền gửi, Trần Tụy ngồi trên xe tay siết chặt quai ba-lô, lòng bàn tay nó ứa mồ hôi liên tục.
Lúc chúng đến bệnh viện Mạc Hằng đang trong phòng mổ, Mạc Hiền đứng ngoài đợi trông rất tiều tụy, cô bảo gì như là bệnh ung thư, Trần Tụy thực sự không nghe rõ, nó chỉ hiểu là thời kỳ cuối rồi.
Ngay lối rẽ trước viện có một bưu điện, trên đường vào Trần Tụy thấy được tên đường đúng là địa chỉ nhận thư của Mạc Hằng. Nó ảo não giận mình sao viết thư không hỏi han mẹ nhiều hơn, chỉ mải lo kể chuyện của nó thôi.
Mạc Hiền thở dài, bảo: “Bị lâu lắm rồi, bác biết mà không chịu chữa. Cũng nhất quyết không chịu về nhà.”
Ý Mạc Hiền là Mạc Hằng muốn chữa bệnh phải tốn tiền, cô không đủ tiền sao không chịu về hỏi gia đình giúp đỡ? Sao phải cứng đầu để bệnh đến thời kỳ cuối thế này?
Hôm sau Mạc Hằng mới tỉnh, thấy Trần Tụy cô mỉm cười rồi yếu ớt hỏi nó: “Bé đấy à, còn được gặp con mẹ vui lắm.”
Phòng bệnh chỉ có hai mẹ con, Trần Tụy cầm tay mẹ hỏi lung tung đủ thứ, cô chỉ đáp: “Bé ơi mẹ mệt quá, để yên mẹ nói đã được không?”
Trần Tụy gật đầu thật mạnh, bàn tay lạnh toát của Mạc Hằng cố siết chặt tay nó, cô bảo: “Mẹ để lại cho con một khoản tiền, sau này chắc không còn cơ hội nữa rồi… lúc trước mẹ định không chữa bệnh để lại hết tiền cho con nhưng sợ con nghĩ lung tung. Con nhớ lấy, mẹ không chữa bệnh không phải vì muốn giữ tiền cho con. Sau này mẹ đi rồi, nếu… nếu nhà ông ngoại muốn giúp đỡ con con phải nghĩ cho kĩ, cầm tiền của họ là phải nhìn họ mà sống, nghe họ đòi hỏi bắt bẻ cuộc đời con. Ừ nhưng biết đâu cuộc đời con sau này sẽ không vất vả, không cần phải thế cũng nên.”
Cô thở nặng nhọc, Trần Tụy đút nước cho mẹ nhưng cô từ chối, cô nói tiếp: “Tiền mẹ để lại cho con đủ đến lúc con tìm được việc làm, sau này mẹ không đỡ được con chuyện gì nữa rồi, mẹ xin lỗi bé.”
Trần Tụy lắc đầu, nó bảo mẹ đừng nói nữa nhưng Mạc Hằng chỉ cười như rất nhẹ nhõm, cô bảo: “Mẹ chưa từng nghĩ mẹ con mình sẽ nhận lại nhau, nếu không phải hôm đó gặp con có lẽ cả đời này mẹ cũng sẽ không để con biết những chuyện này.”
Trần Tụy khóc sụt sùi gọi mẹ, cô vuốt tóc nó rồi thiếp đi.
Trần Tụy ngồi xổm cuối hành lang, tường trắng toát như trên thiên đàng. Trần Tụy dán lưng vào vách thiên đàng, khóc nghẹn không thành tiếng, nước mắt làm nhòe nhoẹt mắt nó. Cảm giác có ai đến gần nó mới chậm chạp ngẩng lên từ hai khuỷu tay, thấy Vũ Thành Vãn đứng cúi đầu nhìn nó đầy thương xót.
Nó chùi mắt, hốc mắt đỏ ké, nó ngơ ngác hỏi: “Mình có nên báo cho cha không?”
Vũ Thành Vãn lắc đầu, Mạc Hằng không muốn gặp Trần Cương, cô thậm chí còn không muốn nhắc đến đoạn quá khứ bí ẩn đó, nếu không có sự tồn tại của Trần Tụy không ai biết được lúc đó cô đã trải qua những gì.
“Tiểu Vãn.” Trần Tụy ngửa mặt, chỉ gọi tên cậu: “Tiểu Vãn.”
Cho đến khi Vũ Thành Vãn chìa một bàn tay cho nó.