Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Cá Sấu Lặng Thinh - Hải Trầm Châu

Chương 53: Rượu



Tối hôm đó Vũ Thành Vãn nhận được tin nhắn của Trần Tụy, nó bảo nó đến trường rồi, sắp tới nó bận tìm việc làm thêm nên trước mắt tạm thời không về nhà thuê được. Một lúc sau Vũ Thành Vãn mới trả lời bằng một chữ “Ừ”.
Vào học kỳ mới, toàn những gương mặt phơi phới chưa thấy sầu não gì cả. Chuyên đề thực hiện kỳ trước được giải nên Vũ Thành Vãn được mấy người cùng nhóm lôi đi liên hoan. Đông nam ít nữ nên vừa vào bữa bọn chúng đã gọi bia rượu, ly cốc cụng nhau cành cạch.
Hiện giờ Vũ Thành Vãn đã không còn thói quen mang giấy bút theo mình nữa, cũng may Ưng Dương cũng đi nên có thể nhờ nó làm phiên dịch. Ưng Dương chính là người bạn cùng phòng học ngôn ngữ ký hiệu để giao tiếp với Vũ Thành Vãn đó, Ưng Dương rất thông minh nên học gì cũng nhanh. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là phải có tấm lòng.
Học kỳ này nhóm họ định thực hiện một chuyên đề nữa, nói đến đó là mười mấy đứa bắt đầu ồn ào lên, cái bàn tròn huyên náo như cái chợ vỡ.
Lúc sau đứa nào cũng uống bí tỉ, mỗi Ưng Dương bị dị ứng rượu nên không uống, nó thành đứa dọn dẹp hậu quả cho tất cả mọi người. Lúc nó quay lại thấy Vũ Thành Vãn vẫn ngồi trong quán, mặt thần ra.
“Về ký túc hay về trong ngõ?” nó hỏi.
Vũ Thành Vãn chậm chạp đáp: Ngõ.
Ưng Dương xốc cậu dậy, bảo cậu chỉ đường, cũng gần nên nó không gọi xe. Hết lạnh rồi, gió đêm mát rượi như có thể gọi tỉnh cây cối. Những chồi non mới nhú cuộn mình trong bóng tối, sức sống len lỏi lan tràn trong đêm.
Vào học hơn một tháng rồi, sắp sang xuân rồi. Cậu và Trần Tụy cũng hơn một tháng chưa liên lạc với nhau.
Ưng Dương bảo cậu tìm được chỗ nhà thuê này hay thật, rộng rãi, thoải mái. Cậu lấy cánh tay khỏi vai Ưng Dương, đáp lúc đó tìm mất thời gian lắm, mỗi tội đắt thôi còn mọi thứ đều hoàn hảo.
Ưng Dương gật gù tán thành, nó bảo đất thủ đô mà lị. Dọc đường hai thằng vẫn trò chuyện, cậu uống nhiều nên đi chậm, bước chân cứ liêu xiêu. Ưng Dương xốc cậu lại, nhận trách nhiệm hướng cậu đi thẳng đường.
Cổng ngoài không khóa, họ đi thẳng vào sân, Ưng Dương sợ làm phiền hai cụ già nên tự giác nói nhỏ lại, Vũ Thành Vãn nghe không rõ nên cúi đầu ghé tai về phía nó. Đèn trong sân tối mờ mờ, Trần Tụy ngồi xổm dưới bậu cửa sổ chứng kiến cảnh cậu kề tai bên Ưng Dương, không biết Ưng Dương nói gì mà hai thằng cùng cười.
Trần Tụy kinh ngạc nhìn Ưng Dương đi vào, chưa bao giờ có người ngoài đến nhà này, giờ Ưng Dương không chỉ vào mà còn làm cử chỉ thân mật với Vũ Thành Vãn nữa. Trần Tụy ngồi xổm lâu tê chân, nó vịn tường chậm rãi đứng dậy, bóng nó đổ trên đất.
Vũ Thành Vãn trông thấy nó thì tắt nụ cười, Ưng Dương gọi Trần Tụy: “Lại đây đỡ với.”
Trần Tụy đi tới, Ưng Dương “vứt” Vũ Thành Vãn lên vai Trần Tụy, cậu cao lớn như vậy làm Trần Tụy bị ép khuỵu cả người. Ưng Dương huých vai Vũ Thành Vãn cười cợt: “Ê coi chừng bẹp người ta.” Trần Tụy nghe không ra cậu ta có ý tốt hay xấu, nó vòng tay ôm lưng Vũ Thành Vãn, một tay níu cánh tay cậu ấy, thể hiện tư thế chiếm hữu công khai.
“Cảm ơn.” Trần Tụy nói nhỏ.
Ưng Dương khoát khoát tay rồi chào đi về luôn.
Trần Tụy gắng sức đỡ Vũ Thành Vãn vào nhà, ban nãy trông Ưng Dương dìu Vũ Thành Vãn nó không nghĩ cậu ấy nặng đến thế, Vũ Thành Vãn không chịu phối hợp với nó chút nào. Trần Tụy ngửi thấy mùi rượu xộc lên, nó lẩm bẩm: “Sao uống nhiều vậy.”
Cậu ngồi xuống giường, mắt lim dim. Một lúc lâu sau cậu mới hé mắt ra, đáp: Không say.
Trần Tụy không tin cậu, nó ra ngoài đun nước rồi trở lại cầm khăn lau mặt, lau tay cho Vũ Thành Vãn. Cũng may Vũ Thành Vãn không hát hò quậy phá gì, chỉ là lúc Trần Tụy lau tay cho cậu cậu cười nhào lên đòi hôn nó. Trần Tụy hoảng sợ tránh được rồi vội vàng đứng dậy.
Vũ Thành Vãn ngẩng lên nhìn Trần Tụy, môi vẫn giữ nụ cười, cậu hỏi nó: Sao?
“Cậu… uống nhiều quá rồi.” Trần Tụy không chịu trả lời đúng câu hỏi.
Vũ Thành Vãn đáp: Đâu có nhiều lắm, tôi vẫn tỉnh mà.
Cậu làm ký hiệu rất chậm, chậm đến mức Trần Tụy có cảm giác thông điệp của cậu như một sự giày vò. Vũ Thành Vãn đứng dậy, quyết tâm muốn thân mật với Trần Tụy, cậu chậm rãi, chậm rãi cúi xuống, môi áp tới môi cùng hơi rượu nồng nặc phả đến… giây cuối cùng Trần Tụy lạng mình tránh rồi chật vật nói: “Chúng ta không thể như thế được đâu.”
Vũ Thành Vãn dửng dưng hỏi lại: Trước kia vẫn thế, sao bây giờ lại không được?
Trần Tụy hấp háy mắt, cánh môi mấp máy cho thấy nó đang do dự, mãi sau nó đành đáp: “Vì mình là… anh cậu.”
Vũ Thành Vãn cười quái lạ, cậu bảo: Thế thì mặc kệ tôi đi, đừng làm anh tôi, tôi không cần anh.
“Nhưng mình đúng là…”
Phải! Là anh, cậu đúng là anh tôi, hôm nay là anh, ngày mai là anh, suốt đời này là anh. Thế rồi sao?
Vũ Thành Vãn hỏi Trần Tụy, rồi sao?Hai ta rồi phải làm sao đây, anh?
Trần Tụy khựng lại như bị cậu đâm trúng cột sống, rồi làm sao, rồi cuộc đời này có muốn làm người nữa hay không?
Vũ Thành Vãn lại nói: Sao không tìm được mẹ sớm hơn hả anh? Tìm thấy sớm thì đã chẳng yêu tôi phải không, hả anh?
Trần Tụy không phản bác được, dường như đúng là đã có thể như thế, nếu thực sự như thế họ đã chẳng trở thành như ngày hôm nay.
Có hối hận không? Vũ Thành Vãn hỏi nó, rồi cậu lại tiếp như thể muốn trả miếng: Năm lớp mười hai anh hỏi An Vũ có phải mẹ anh gửi đồ không còn gì? Tôi cũng hỏi, tôi gửi lời nhờ An Vũ hỏi ba lần mà bà ấy không chịu gặp. Nếu gặp được chẳng lẽ tôi không nhận ra bà ấy hay sao? Nếu gặp được anh nghĩ tôi có dám hôn anh, dám nút lưỡi anh trong ký túc không? Hả anh?
Trần Tụy lắc đầu quầy quậy như bị tra tấn, cậu cười bất cần, cuối cùng là ai tra tấn ai. Dù năm đó cậu biết được tất cả thì sao? Cậu muốn thích ai thì thích, không bao giờ thay đổi.
“Đừng nói nữa.” Trần Tụy hèn nhát muốn bỏ chạy nhưng bị cậu túm lại, ném lên giường.
Cậu vuốt ve nốt ruồi của Trần Tụy, dịu dàng vô hạn, cảm xúc muốn vụn vỡ. Trần Tụy run rẩy dưới tay cậu. Nhưng cậu không buông ra, cậu phải hôn đôi môi Trần Tụy, hôn đến ứa ra cay đắng, hôn đến mức Trần Tụy chống cự cắn đầu lưỡi cậu để mùi tanh tao tràn trong khoang miệng. Đau đớn, xót xa khiến cậu bừng tỉnh, bắt cậu không thể sa đọa được nữa.
“Cậu đừng… làm bừa.” hàng mi Trần Tụy ngấn nước, nó nói yếu ớt.
Cậu đáp: Ừ, cậu nói đúng. Nếu cuối cùng chỉ làm tổn thương lẫn nhau thì đâu phải là yêu.
Chia tay đi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...