Cá Sấu Lặng Thinh - Hải Trầm Châu
Chương 52: Hành trình
Trần Tụy thật sự không biết phải làm sao, nó đứng đó, mũi chân vô thức hướng ra ngoài. Cảm giác tội lỗi vì quan hệ huyết thống đè nặng trong lòng nó, buộc nó phải nhìn nhận lại tình cảm giữa hai đứa. Nhiều khi nó cảm thấy mình như một con quái vật, có lúc nó lại muốn liều bất chấp hết thảy. Mấy ngày nay nó hay nằm mơ, nó mơ thấy mình biến thành một cọng giá đỗ, Vũ Thành Vãn là dòng nước giũ sạch nó rồi ngâm nó trương phình lên. Nó vừa căng mọng rồi hình như lại thâm thối đi.
“Mình không biết.” tay Trần Tụy run run, nó chuẩn bị đưa tay lên vò đầu thì bị Vũ Thành Vãn níu lại. Trần Tụy bị dúi vào tay vật gì như cái thẻ cứng, nó nhìn lại mới thấy là thẻ căn cước của mình và một tấm vé tàu đi Bắc Kinh, nó ngơ ngác nhìn Vũ Thành Vãn.
Vũ Thành Vãn bảo nó: Đi đi.
Vừa rồi bảo muốn đi giờ lại đứng chôn chân như mọc rễ. Trần Tụy sợ hãi dè dặt nhìn Vũ Thành Vãn, nó muốn nói câu gì nhưng mồm miệng quá vụng về, nó không nói được! Đầu óc nó đặc sệt, nó hoảng hốt đến mức hai mắt ngấn nước như sắp khóc.
Vũ Thành Vãn quay người đóng cửa lại, mặc kệ Trần Tụy còn đứng ngoài. Trần Tụy né tránh cậu chưa đủ rõ ràng hay sao? Ngôn ngữ cơ thể xuất phát từ bản năng, nó chỉ thiếu nước chạy thật xa khỏi cậu. Cậu không thể hiểu được nếu Trần Tụy không kiên định thì con đường sau này họ sẽ vượt qua như thế nào.
Ngày khởi hành, một mình Trần Tụy ra ga tàu, đâu đâu cũng thấy sinh viên, theo thói quen nó nhìn quanh quất tứ phía mà chẳng thấy được người nó muốn tìm. Vào trạm soát vé, đợi một mình. Nó lục tìm cốc nước trong túi, Trần Tụy không khát nhưng nó muốn uống nước. Tìm mãi chẳng thấy cốc, chỉ có mỗi cái bánh mì xẹp lép, Trần Tụy chán nản rũ đầu, nghe tiếng loa báo tàu đã vào ga.
Chen chúc xếp hàng, lên tàu, tìm chỗ ngồi. An vị xong xuôi Trần Tụy ngồi ôm túi xách, tiếng người huyên náo tạo thành một vùng chân không bao quanh nó, chỉ có mình nó ở đó.
Tàu chuyển bánh, ngồi cạnh Trần Tụy là một cô gái đeo tai nghe ngắm cảnh ngoài cửa sổ. Lúc này Trần Tụy thậm chí còn không dám quay đầu nhìn ra cửa, mắt nó cứ dán vào con giống móc trên túi xách, con hổ lông xù Vũ Thành Vãn móc vào cho nó.
Làm sao Trần Tụy không nhớ cậu ấy được, không biết cậu ấy có đi chuyến này không hay mấy hôm nữa mới đi. Sau hôm tết hoa đăng cả hai chưa nói chuyện với nhau được lần nào tử tế, Trần Tụy cứ bần thần mãi làm Mạc Hằng cũng phải hỏi nó có chuyện gì không. Mà nó không thể nói ra được, lúc này Trần Tụy mới nhận ra nó không có một người bạn nào để tâm sự cả.
Nghĩ cũng thật đáng buồn.
Hành trình còn rất dài, tàu đi cũng chậm nên Trần Tụy ưu tư một lúc rồi lại gục đầu vào túi xách, ngủ thiếp đi. Cô bé ngồi cạnh thấy nó ngủ thì đá chân đứa con trai đối diện rồi nháy mắt ra hiệu cho cậu ta đi gọi người.
Vũ Thành Vãn ngồi ngay cách đó hai toa, cậu tới qua hành lang hẹp rồi đứng nhìn Trần Tụy ngủ ngoan ngoãn trước bóng đêm mông lung ngoài cửa sổ. Nó ngủ mà cũng phải cuộn mình lại như sợ lấn sang chỗ người khác. Vũ Thành Vãn ngồi xuống đối diện nó, sự bức bối ngột ngạt mấy ngày nay bỗng chốc vơi đi, cậu nhìn cái xoáy tóc trên đỉnh đầu Trần Tụy rồi đưa tay vuốt tóc nó, sợ nó tỉnh nên cậu chỉ dám đụng vào thật khẽ.
Vũ Thành Vãn cứ ngồi vậy trông Trần Tụy một lúc lâu. Tàu chạy ra khỏi hầm khiến người ta cảm giác như được giải phóng, Trần Tụy ngồi ngủ chắc cũng khó chịu nên nó cựa mình, thay đổi tư thế. Người đối diện ngủ xiêu xiêu vẹo vẹo khuỳnh chân sang tận chỗ nó làm nó càng phải co ro hơn nữa.
Lúc mơ màng đổi tư thế nó thấy cô bé bên cạnh đang đọc sách, cô ấy gỡ tai nghe ra rồi hỏi nó có muốn đổi chỗ để ngủ cho tiện không, nó ngượng ngùng từ chối. Trần Tụy tỉnh hẳn rồi, muốn ngủ lại cũng khó.
Qua mấy ga nữa cuối cùng cũng đến lúc xuống tàu. Nó kéo hành lý đi sau đoàn người, không nhanh không chậm.
Vũ Thành Vãn cũng xuống tàu, lặng lẽ đi theo Trần Tụy. Cậu nhìn nó gồng mình xách hành lý, chẳng biết nhét những thứ gì bên trong. Nó ngủ làm đầu tóc bù xù lên trông cứ ngơ ngơ ngác ngác.
Bình thường Trần Tụy đã đi chậm, giờ thêm xách nặng nó còn đi chậm hơn nữa. Vũ Thành Vãn vẫn kiên nhẫn theo sau, thấy Trần Tụy chật vật tì hành lý vào mạng sườn bên phải để xuống cầu thang.
Ra đến cửa ga đột nhiên Trần Tụy ngoái đầu lại, người đông tấp nập, gương mặt ngây ngô non nớt của nó lẫn vào những khuôn mặt người bạc phếch vì sinh kế bôn ba. Chẳng thấy được ai, có lẽ nó tuyệt vọng rồi nên nó lủi thủi kéo hành lý ra trạm xe buýt, nó sẽ phải đổi hai xe mới về được đến trường.
Đến đây thì Vũ Thành Vãn không theo nó được nữa, theo tiếp kiểu gì cũng lộ. Trần Tụy lên được xe buýt an toàn, không bị móc túi là Vũ Thành Vãn yên tâm rồi.
Nhưng còn sau này thì sao?
“Mình không biết.” tay Trần Tụy run run, nó chuẩn bị đưa tay lên vò đầu thì bị Vũ Thành Vãn níu lại. Trần Tụy bị dúi vào tay vật gì như cái thẻ cứng, nó nhìn lại mới thấy là thẻ căn cước của mình và một tấm vé tàu đi Bắc Kinh, nó ngơ ngác nhìn Vũ Thành Vãn.
Vũ Thành Vãn bảo nó: Đi đi.
Vừa rồi bảo muốn đi giờ lại đứng chôn chân như mọc rễ. Trần Tụy sợ hãi dè dặt nhìn Vũ Thành Vãn, nó muốn nói câu gì nhưng mồm miệng quá vụng về, nó không nói được! Đầu óc nó đặc sệt, nó hoảng hốt đến mức hai mắt ngấn nước như sắp khóc.
Vũ Thành Vãn quay người đóng cửa lại, mặc kệ Trần Tụy còn đứng ngoài. Trần Tụy né tránh cậu chưa đủ rõ ràng hay sao? Ngôn ngữ cơ thể xuất phát từ bản năng, nó chỉ thiếu nước chạy thật xa khỏi cậu. Cậu không thể hiểu được nếu Trần Tụy không kiên định thì con đường sau này họ sẽ vượt qua như thế nào.
Ngày khởi hành, một mình Trần Tụy ra ga tàu, đâu đâu cũng thấy sinh viên, theo thói quen nó nhìn quanh quất tứ phía mà chẳng thấy được người nó muốn tìm. Vào trạm soát vé, đợi một mình. Nó lục tìm cốc nước trong túi, Trần Tụy không khát nhưng nó muốn uống nước. Tìm mãi chẳng thấy cốc, chỉ có mỗi cái bánh mì xẹp lép, Trần Tụy chán nản rũ đầu, nghe tiếng loa báo tàu đã vào ga.
Chen chúc xếp hàng, lên tàu, tìm chỗ ngồi. An vị xong xuôi Trần Tụy ngồi ôm túi xách, tiếng người huyên náo tạo thành một vùng chân không bao quanh nó, chỉ có mình nó ở đó.
Tàu chuyển bánh, ngồi cạnh Trần Tụy là một cô gái đeo tai nghe ngắm cảnh ngoài cửa sổ. Lúc này Trần Tụy thậm chí còn không dám quay đầu nhìn ra cửa, mắt nó cứ dán vào con giống móc trên túi xách, con hổ lông xù Vũ Thành Vãn móc vào cho nó.
Làm sao Trần Tụy không nhớ cậu ấy được, không biết cậu ấy có đi chuyến này không hay mấy hôm nữa mới đi. Sau hôm tết hoa đăng cả hai chưa nói chuyện với nhau được lần nào tử tế, Trần Tụy cứ bần thần mãi làm Mạc Hằng cũng phải hỏi nó có chuyện gì không. Mà nó không thể nói ra được, lúc này Trần Tụy mới nhận ra nó không có một người bạn nào để tâm sự cả.
Nghĩ cũng thật đáng buồn.
Hành trình còn rất dài, tàu đi cũng chậm nên Trần Tụy ưu tư một lúc rồi lại gục đầu vào túi xách, ngủ thiếp đi. Cô bé ngồi cạnh thấy nó ngủ thì đá chân đứa con trai đối diện rồi nháy mắt ra hiệu cho cậu ta đi gọi người.
Vũ Thành Vãn ngồi ngay cách đó hai toa, cậu tới qua hành lang hẹp rồi đứng nhìn Trần Tụy ngủ ngoan ngoãn trước bóng đêm mông lung ngoài cửa sổ. Nó ngủ mà cũng phải cuộn mình lại như sợ lấn sang chỗ người khác. Vũ Thành Vãn ngồi xuống đối diện nó, sự bức bối ngột ngạt mấy ngày nay bỗng chốc vơi đi, cậu nhìn cái xoáy tóc trên đỉnh đầu Trần Tụy rồi đưa tay vuốt tóc nó, sợ nó tỉnh nên cậu chỉ dám đụng vào thật khẽ.
Vũ Thành Vãn cứ ngồi vậy trông Trần Tụy một lúc lâu. Tàu chạy ra khỏi hầm khiến người ta cảm giác như được giải phóng, Trần Tụy ngồi ngủ chắc cũng khó chịu nên nó cựa mình, thay đổi tư thế. Người đối diện ngủ xiêu xiêu vẹo vẹo khuỳnh chân sang tận chỗ nó làm nó càng phải co ro hơn nữa.
Lúc mơ màng đổi tư thế nó thấy cô bé bên cạnh đang đọc sách, cô ấy gỡ tai nghe ra rồi hỏi nó có muốn đổi chỗ để ngủ cho tiện không, nó ngượng ngùng từ chối. Trần Tụy tỉnh hẳn rồi, muốn ngủ lại cũng khó.
Qua mấy ga nữa cuối cùng cũng đến lúc xuống tàu. Nó kéo hành lý đi sau đoàn người, không nhanh không chậm.
Vũ Thành Vãn cũng xuống tàu, lặng lẽ đi theo Trần Tụy. Cậu nhìn nó gồng mình xách hành lý, chẳng biết nhét những thứ gì bên trong. Nó ngủ làm đầu tóc bù xù lên trông cứ ngơ ngơ ngác ngác.
Bình thường Trần Tụy đã đi chậm, giờ thêm xách nặng nó còn đi chậm hơn nữa. Vũ Thành Vãn vẫn kiên nhẫn theo sau, thấy Trần Tụy chật vật tì hành lý vào mạng sườn bên phải để xuống cầu thang.
Ra đến cửa ga đột nhiên Trần Tụy ngoái đầu lại, người đông tấp nập, gương mặt ngây ngô non nớt của nó lẫn vào những khuôn mặt người bạc phếch vì sinh kế bôn ba. Chẳng thấy được ai, có lẽ nó tuyệt vọng rồi nên nó lủi thủi kéo hành lý ra trạm xe buýt, nó sẽ phải đổi hai xe mới về được đến trường.
Đến đây thì Vũ Thành Vãn không theo nó được nữa, theo tiếp kiểu gì cũng lộ. Trần Tụy lên được xe buýt an toàn, không bị móc túi là Vũ Thành Vãn yên tâm rồi.
Nhưng còn sau này thì sao?