Cả Họ Lẫn Tên - Ngải Ngư
Chương 65: Bảo bối
Ngày 4 tháng 5, Tịch Thận Trạch và Phương Thư Mạn đã đến studio chụp ảnh.
Cô mặc chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình dài tới tận gốc đùi, còn anh mặc chiếc áo sơ mi đen, cả hai đều đứng trước ống kính máy ảnh.
Chiếc áo lót gợi cảm bên trong áo sơ mi của Phương Thư Mạn như ẩn như hiện, đôi chân thon dài thẳng tắp trắng nõn nà.
Áo sơ mi đen của Tịch Thận Trạch thì được cài hờ hững, chỉ cài hai ba cúc, còn lại do nhiếp ảnh gia cố tình cài lệch.
Cảnh được dựng trong studio là một suối nước nóng vô cùng mập mờ. Trong nước có những cánh hoa đang trôi nổi.
Hai người chụp vài tấm ở bên bờ suối trước, sau đó mới xuống nước chụp.
Mặc dù bà dì của Phương Thư Mạn vẫn chưa dứt nhưng không ảnh hưởng gì đến việc cô xuống nước.
Cô tựa vào thành bờ, anh áp sát vào cô, anh bế cô lên, còn có khoảnh khắc anh bế cô theo kiểu công chúa ra khỏi nước khi cả người cô đã ướt sũng…
Trong buổi chụp ảnh chân dung riêng tư này, Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch đã thử nhiều tư thế chụp ảnh thân mật và gợi cảm.
Nhiếp ảnh gia đều rất thích cả hai người, sau khi chụp xong còn hỏi Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch là có muốn công khai những bức ảnh này không, để họ dùng làm ảnh mẫu để quảng cáo. Còn nói thẳng với hai người rằng, chỉ cần hai người đồng ý cho studio ảnh dùng những bức ảnh chân dung của hai người làm ảnh mẫu để quảng cáo thì giá chụp ảnh sẽ được giảm 70%.
Tuy nhiên, Tịch Thận Trạch và Phương Thư Mạn đã từ chối. Bọn họ chỉ lấy bộ ảnh này để tự lưu giữ, không có ý định công khai.
Thậm chí Tịch Thận Trạch còn không thể khoe với bạn bè.
Nhưng Phương Thư Mạn đã tính trong đầu là sau khi nhận được ảnh gốc sẽ chia sẻ với Nghê Nghê, Sở Sở và cả Hâm Nguyệt.
Vì thực sự rất đẹp.
Mặc dù nhiếp ảnh gia vẫn chưa chỉnh sửa ảnh, chỉ xem ảnh gốc thôi cô đã thích không chịu được rồi.
Tối hôm đó, Phương Thư Mạn đã nhận được ảnh gốc của buổi chụp ngày hôm nay do nhiếp ảnh gia gửi cho. Cô xem từng tấm một, lật đi lật lại ngắm mãi, càng xem càng thấy Tịch Thận Trạch thực sự tràn đầy hoóc môn nam tính.
Đặc biệt là sau khi ướt sũng, tấm ảnh anh đứng trong nước bế cô lên. Vì xắn tay áo lên một đoạn, những đường gân xanh nổi lên trên cánh tay anh càng rõ ràng.
“Gợi cảm quá.” Phương Thư Mạn nhìn chằm chằm vào bức ảnh, khẽ cười nói.
Tịch Thận Trạch ngồi bên cạnh, đang cùng cô xem ảnh. Nghe cô nói vậy, anh không nhịn được bật cười.
“Anh Thận, anh thích nhất bức nào?” Phương Thư Mạn quay mặt hỏi anh.
Tịch Thận Trạch đưa ngón tay ra trượt qua trượt lại trên màn hình điện thoại của cô vài lần, cuối cùng, ảnh trên màn hình dừng lại ở một bức ảnh chụp họ ở bên bờ suối nước nóng.
Trong ảnh, anh cởi hết cúc áo sơ mi, ngồi trên bờ, một tay chống khuỷu tay nâng thân trên ngả ra sau, tay còn lại ôm lấy eo cô. Còn Phương Thư Mạn thì ngồi quỳ trên vị trí vùng eo hông của anh, người hơi nghiêng về phía trước, một tay nhẹ nhàng bóp cằm anh, tay kia áp vào ngực anh.
“Tại sao anh lại thích bức này nhất?” Cô rất tò mò.
Tịch Thận Trạch nói: “Là em đang khống chế anh.”
Phương Thư Mạn hiểu lầm, ngạc nhiên nói: “Hóa ra anh thích như vậy!”
Tịch Thận Trạch: “…”
“Đúng là thích thật.” Anh không hề che giấu.
“Vậy… vậy lần sau em thử lại nhé.” Cô nói đến sau thì giọng nói nhỏ đi rất nhiều.
Mặc dù lần trước cô chẳng mấy chốc đã đuối sức.
Tịch Thận Trạch quay đầu đi mỉm cười, sau đó quay lại túm lấy gáy cô hôn thật mạnh một cái.
–
Ngày 11 tháng 5 là ngày kỷ niệm của trường Đại học Y thành phố Thẩm.
Tịch Thận Trạch đưa Phương Thư Mạn đến chơi ở cơ sở chính của Đại học Y thành phố Thẩm. Trước đây anh học đại học năm năm ở đây, đến khi học nghiên cứu sinh thì chuyển sang một cơ sở khác. Nhưng bây giờ mỗi tuần anh cũng sẽ đến đây hai ba lần, vì phải đến đây giảng bài cho sinh viên đại học.
Phương Thư Mạn cố tình mang theo máy ảnh chụp ảnh lấy liền. Cô muốn đến lớp học của anh, Tịch Thận Trạch bèn đưa cô đến tòa nhà giảng đường. Vừa hay lúc đó lớp học không có tiết nào, chỉ có vài học sinh rải rác tự học trong lớp.
Phương Thư Mạn kéo Tịch Thận Trạch đi vào từ cửa sau lớp học, ngồi ở dãy cuối, sau đó chụp vài tấm ảnh với anh, có cả ảnh đơn của mỗi người và cả ảnh chụp chung.
Ra khỏi tòa nhà giảng đường, Phương Thư Mạn lại được Tịch Thận Trạch dùng thẻ sinh viên của anh dẫn vào thư viện của trường Đại học Y thành phố Thẩm. Trong thư viện có rất nhiều sinh viên đang học, cả năm tầng, tầng nào cũng gần như chật kín sinh viên.
Phương Thư Mạn không mục đích đi quanh các giá sách, mãi một lúc sau mới tìm được sách liên quan đến pháp y. Cô rút ra một quyển bệnh lý học pháp y, đưa cho Tịch Thận Trạch.
Tịch Thận Trạch nhận lấy, rất phối hợp ngẫu nhiên lật xem. Anh biết Phương Thư Mạn muốn chụp lại cảnh anh lật sách.
Phương Thư Mạn chụp xong lại bảo Tịch Thận Trạch chụp cho cô, cùng tư thế, cùng góc độ.
Ngay lúc cô muốn lấy ảnh từ tay anh để xem thì Tịch Thận Trạch cố ý giơ cao tay không đưa cho cô. Kể cả Phương Thư Mạn kiễng chân cũng không với tới. Cô hờn dỗi nhìn anh, nhỏ giọng van xin: “Cho em xem nào.”
Tịch Thận Trạch cười khom lưng lại gần cô.
Phương Thư Mạn biết anh muốn gì, cô nhanh chóng hôn anh một cái lên miệng.
Ngay lúc cô vừa hôn xong định lùi ra, Tịch Thận Trạch đột nhiên tiến lại gần, mang theo vẻ chưa được thỏa mãn chặn môi cô lại, tiếp tục đòi một nụ hôn lâu hơn.
Có sinh viên đi qua lối đi bên cạnh, Tịch Thận Trạch tiện tay cầm lấy quyển sách để trên mép giá sách, che đi khuôn mặt nghiêng của anh và cô.
Cuối cùng, Phương Thư Mạn gần như không thở được nữa.
Mặt cô đỏ bừng, đôi mắt nhìn anh ướt át, trông vô cùng yếu đuối.
Tịch Thận Trạch không đợi cô phản ứng đã ôm lấy vai cô, dùng máy ảnh chụp ảnh lấy liền chụp ảnh chung của họ ở thư viện.
Ra khỏi thư viện, Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch nắm tay nhau đi dọc đường.
Không biết từ lúc nào đã rẽ đến con đường có siêu thị.
Cô từng trốn ở đây, nhìn anh và Triệu Lạc Nhân đi qua.
Chính trên con đường này, cô đã cảm thấy thật sự đánh mất anh.
Khi đi ngang qua cửa siêu thị, Tịch Thận Trạch đột nhiên dừng lại. Anh quay người nhìn về phía siêu thị.
Phương Thư Mạn cũng nhìn theo hướng anh, cô nhìn về phía ô cửa sổ cô đã từng đứng.
Tịch Thận Trạch thì thào: “Hóa ra lại gần đến vậy.”
Hồi đó cô đã ở gần anh như vậy.
Nhưng Phương Thư Mạn lại nhìn ô cửa sổ kính đó mà cười.
Phương Thư Mạn của mười tám tuổi, sau này mày sẽ tìm lại được anh ấy.
Anh ấy yêu mày nhiều hơn mày tưởng tượng, rất rất nhiều.
Anh ấy xem mày quan trọng hơn bất cứ ai.
Mày đừng sợ, hãy để anh ấy nhìn thấy mày.
Anh ấy đã nhìn thấy mày rồi.
Phương Thư Mạn quay đầu, ngẩng mặt nhìn Tịch Thận Trạch đang đứng bên cạnh mình. Bất kể là lần đầu gặp mặt hay tái ngộ, anh đều là người đầu tiên bước vào thế giới của cô. Luôn là anh không do dự chạy về phía cô.
Cô nắm chặt bàn tay họ đang nắm lấy nhau. Hôm nay không đi làm, cả cô và anh đều đeo nhẫn. Vì nắm quá chặt nên ngón tay cô bị nhẫn cọ xát đến đau, nhưng cô không hề để ý.
Phương Thư Mạn không nói gì, chỉ giơ bàn tay mười ngón đan chặt của họ lên, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay anh.
Giống như đang âm thầm an ủi anh, không sao đâu, cô sẽ quay lại.
Khi cô cúi đầu hôn mu bàn tay anh, Tịch Thận Trạch đã dời tầm mắt.
Anh cụp mắt nhìn cô, không nói gì, cứ thế ôm cô vào lòng.
Tịch Thận Trạch ôm cô thật chặt.
Phương Thư Mạn dùng bàn tay không nắm tay anh vòng ra sau ôm lấy anh, không ngừng dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng anh.
Một lúc lâu sau, Tịch Thận Trạch mới lên tiếng. Anh cúi xuống, khẽ gọi bên tai cô: “Bảo bối.”
Phương Thư Mạn chưa bao giờ nghe Tịch Thận Trạch gọi cô là “Bảo bối”. Còn dùng giọng điệu đau lòng và khó chịu như vậy.
Anh không phải là người sến súa, cũng không giỏi nói những lời đường mật.
Hốc mắt cô lập tức ngấn lệ, nhưng khóe miệng lại cong lên.
Phương Thư Mạn nhẹ nhàng đáp: “Ừm.”
Một lát sau, Tịch Thận Trạch lại nói: “Em vất vả quá.”
Bao nhiêu năm qua, một mình cô đã phải chịu nhiều vất vả.
Phương Thư Mạn cười đáp: “Em là đắng trước ngọt sau.”
“Trước đây đã nếm đủ mọi đắng cay của cuộc đời, sau này chỉ còn lại vị ngọt của cuộc sống.” Nói xong, Phương Thư Mạn dừng lại một chút rồi bổ sung, “Anh và em giống nhau.”
Cô hơi lùi lại một chút, ngẩng đầu nhìn anh, nói với anh: “Cuộc đời của chúng ta đều là đắng trước ngọt sau.”
“So với ngọt trước đắng sau, em vẫn thích đắng trước ngọt sau hơn.” Cô cười.
Tịch Thận Trạch dùng một tay vuốt ve khuôn mặt cô đang nở nụ cười, giọng điệu quả quyết như đang hứa với cô: “Sau này chỉ còn ngọt ngào.”
Anh sẽ không để cô phải chịu bất kỳ đau khổ nào nữa.
“Hay là đừng sinh con nữa nhé.” Tịch Thận Trạch hết sức nghiêm túc thương lượng với cô: “Sinh con rất đau.”
Phương Thư Mạn không ngờ anh lại đột nhiên chuyển chủ đề sang chuyện sinh con. Cô ngạc nhiên “Hả” một tiếng, buồn cười nói: “Không đến mức đó chứ?”
Tịch Thận Trạch nhíu mày nghiêm túc hỏi: “Em muốn à?”
“Muốn chứ.” Phương Thư Mạn thành thật trả lời.
“Bé con của anh,” Cô rất mong đợi: “Chắc chắn sẽ rất xinh đẹp và thông minh.”
Tịch Thận Trạch vẫn nói: “Nhưng chắc chắn sẽ rất đau.”
Mặc dù anh chưa từng trải qua, nhưng anh biết sinh con rất đau, đau hơn nhiều so với những cơn đau thông thường.
Anh chưa bao giờ cho rằng hai người kết hôn thì nhất định phải sinh con. Đối với anh, con cái không phải là điều cần thiết. Đời này của anh chỉ cần có Phương Thư Mạn là đủ rồi.
Phương Thư Mạn biết anh thương cô, không muốn cô phải chịu thêm đau đớn và khổ sở nào nữa. Nhưng cô cũng không định sinh con vào thời điểm này, nên cô không vội nói chuyện này với anh.
“Chuyện này không vội, sau này hãy nói.” Cô lắc lắc tay anh, chuyển hướng câu chuyện: “Em hơi đói rồi, muốn ăn cơm.”
“Chúng ta có thể ăn ở căn tin trường chứ?” Phương Thư Mạn hỏi với vẻ đầy mong chờ.
Tịch Thận Trạch “ừ” một tiếng, “Được.”
Thẻ giảng viên của anh có thể dùng ở căn tin trường.
“Em vẫn muốn ăn món sườn om với cả khoai tây hầm bò nữa.” Phương Thư Mạn nói xong lại không mấy chắc chắn hỏi: “Bây giờ còn không?”
Hồi cô đến trường anh để học cùng anh, anh đã dẫn cô đến căn tin này ăn trưa một lần, lần đó cô đã ăn món sườn om và khoai tây hầm bò rất ngon.
Tịch Thận Trạch đã lâu không ăn ở căn tin này, nhất thời cũng không chắc lắm: “Chắc là có nhỉ? Chúng ta đi xem thử.”
Ngay lúc hai người đang đi về phía nhà ăn, điện thoại của Tịch Thận Trạch đột nhiên đổ chuông báo có cuộc gọi video qua WeChat.
Anh lấy điện thoại ra xem, là bạn cùng phòng thời đại học, Lý Hạo Sinh.
Tịch Thận Trạch nghe máy, Lý Hạo Sinh hỏi: “Lão Tịch, cậu đang ở trường à?”
Tịch Thận Trạch cười nhạt: “Đang định đến căn tin ăn cơm đây.”
“Mời tôi một bữa đi.” Lý Hạo Sinh không chút khách sáo nói, “Vừa lúc hỏi cậu chuyện cưới xin.”
Tịch Thận Trạch nói: “Gặp nhau ở cổng căn tin nhé.”
Lý Hạo Sinh không biết Tịch Thận Trạch đã đưa vợ đến, nên khi nhìn thấy Phương Thư Mạn, anh ấy có hơi ngạc nhiên.
Nhưng chẳng mấy chốc anh ấy đã trở lại vẻ bình thường, chủ động chào Phương Thư Mạn: “Xin chào, tôi là Lý Hạo Sinh, bạn cùng phòng đại học của lão Tịch.”
Phương Thư Mạn không quen anh ấy, cô lịch sự cười đáp lại: “Xin chào, tôi là Phương Thư Mạn.”
Lý Hạo Sinh lười biếng nhếch môi: “Tôi biết cô rồi, cô chính là cô gái đã đá lão Tịch.”
Phương Thư Mạn: “……”
Cô nổi tiếng đến vậy sao?
Sao bạn học của anh lại biết cô vậy?
Lý Hạo Sinh còn muốn mở miệng nói gì đó thì Tịch Thận Trạch đã chặn lời anh ấy, chen ngang một câu: “Vào trong trước đi, vợ tôi đói rồi.”
Lý Hạo Sinh đang không vui vẻ trong chuyện tình cảm bất ngờ bị Tịch Thận Trạch khoe khoang, anh ấy không nhịn được cười mắng anh: “Có mỗi mình cậu có vợ thôi đấy!”
Cô mặc chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình dài tới tận gốc đùi, còn anh mặc chiếc áo sơ mi đen, cả hai đều đứng trước ống kính máy ảnh.
Chiếc áo lót gợi cảm bên trong áo sơ mi của Phương Thư Mạn như ẩn như hiện, đôi chân thon dài thẳng tắp trắng nõn nà.
Áo sơ mi đen của Tịch Thận Trạch thì được cài hờ hững, chỉ cài hai ba cúc, còn lại do nhiếp ảnh gia cố tình cài lệch.
Cảnh được dựng trong studio là một suối nước nóng vô cùng mập mờ. Trong nước có những cánh hoa đang trôi nổi.
Hai người chụp vài tấm ở bên bờ suối trước, sau đó mới xuống nước chụp.
Mặc dù bà dì của Phương Thư Mạn vẫn chưa dứt nhưng không ảnh hưởng gì đến việc cô xuống nước.
Cô tựa vào thành bờ, anh áp sát vào cô, anh bế cô lên, còn có khoảnh khắc anh bế cô theo kiểu công chúa ra khỏi nước khi cả người cô đã ướt sũng…
Trong buổi chụp ảnh chân dung riêng tư này, Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch đã thử nhiều tư thế chụp ảnh thân mật và gợi cảm.
Nhiếp ảnh gia đều rất thích cả hai người, sau khi chụp xong còn hỏi Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch là có muốn công khai những bức ảnh này không, để họ dùng làm ảnh mẫu để quảng cáo. Còn nói thẳng với hai người rằng, chỉ cần hai người đồng ý cho studio ảnh dùng những bức ảnh chân dung của hai người làm ảnh mẫu để quảng cáo thì giá chụp ảnh sẽ được giảm 70%.
Tuy nhiên, Tịch Thận Trạch và Phương Thư Mạn đã từ chối. Bọn họ chỉ lấy bộ ảnh này để tự lưu giữ, không có ý định công khai.
Thậm chí Tịch Thận Trạch còn không thể khoe với bạn bè.
Nhưng Phương Thư Mạn đã tính trong đầu là sau khi nhận được ảnh gốc sẽ chia sẻ với Nghê Nghê, Sở Sở và cả Hâm Nguyệt.
Vì thực sự rất đẹp.
Mặc dù nhiếp ảnh gia vẫn chưa chỉnh sửa ảnh, chỉ xem ảnh gốc thôi cô đã thích không chịu được rồi.
Tối hôm đó, Phương Thư Mạn đã nhận được ảnh gốc của buổi chụp ngày hôm nay do nhiếp ảnh gia gửi cho. Cô xem từng tấm một, lật đi lật lại ngắm mãi, càng xem càng thấy Tịch Thận Trạch thực sự tràn đầy hoóc môn nam tính.
Đặc biệt là sau khi ướt sũng, tấm ảnh anh đứng trong nước bế cô lên. Vì xắn tay áo lên một đoạn, những đường gân xanh nổi lên trên cánh tay anh càng rõ ràng.
“Gợi cảm quá.” Phương Thư Mạn nhìn chằm chằm vào bức ảnh, khẽ cười nói.
Tịch Thận Trạch ngồi bên cạnh, đang cùng cô xem ảnh. Nghe cô nói vậy, anh không nhịn được bật cười.
“Anh Thận, anh thích nhất bức nào?” Phương Thư Mạn quay mặt hỏi anh.
Tịch Thận Trạch đưa ngón tay ra trượt qua trượt lại trên màn hình điện thoại của cô vài lần, cuối cùng, ảnh trên màn hình dừng lại ở một bức ảnh chụp họ ở bên bờ suối nước nóng.
Trong ảnh, anh cởi hết cúc áo sơ mi, ngồi trên bờ, một tay chống khuỷu tay nâng thân trên ngả ra sau, tay còn lại ôm lấy eo cô. Còn Phương Thư Mạn thì ngồi quỳ trên vị trí vùng eo hông của anh, người hơi nghiêng về phía trước, một tay nhẹ nhàng bóp cằm anh, tay kia áp vào ngực anh.
“Tại sao anh lại thích bức này nhất?” Cô rất tò mò.
Tịch Thận Trạch nói: “Là em đang khống chế anh.”
Phương Thư Mạn hiểu lầm, ngạc nhiên nói: “Hóa ra anh thích như vậy!”
Tịch Thận Trạch: “…”
“Đúng là thích thật.” Anh không hề che giấu.
“Vậy… vậy lần sau em thử lại nhé.” Cô nói đến sau thì giọng nói nhỏ đi rất nhiều.
Mặc dù lần trước cô chẳng mấy chốc đã đuối sức.
Tịch Thận Trạch quay đầu đi mỉm cười, sau đó quay lại túm lấy gáy cô hôn thật mạnh một cái.
–
Ngày 11 tháng 5 là ngày kỷ niệm của trường Đại học Y thành phố Thẩm.
Tịch Thận Trạch đưa Phương Thư Mạn đến chơi ở cơ sở chính của Đại học Y thành phố Thẩm. Trước đây anh học đại học năm năm ở đây, đến khi học nghiên cứu sinh thì chuyển sang một cơ sở khác. Nhưng bây giờ mỗi tuần anh cũng sẽ đến đây hai ba lần, vì phải đến đây giảng bài cho sinh viên đại học.
Phương Thư Mạn cố tình mang theo máy ảnh chụp ảnh lấy liền. Cô muốn đến lớp học của anh, Tịch Thận Trạch bèn đưa cô đến tòa nhà giảng đường. Vừa hay lúc đó lớp học không có tiết nào, chỉ có vài học sinh rải rác tự học trong lớp.
Phương Thư Mạn kéo Tịch Thận Trạch đi vào từ cửa sau lớp học, ngồi ở dãy cuối, sau đó chụp vài tấm ảnh với anh, có cả ảnh đơn của mỗi người và cả ảnh chụp chung.
Ra khỏi tòa nhà giảng đường, Phương Thư Mạn lại được Tịch Thận Trạch dùng thẻ sinh viên của anh dẫn vào thư viện của trường Đại học Y thành phố Thẩm. Trong thư viện có rất nhiều sinh viên đang học, cả năm tầng, tầng nào cũng gần như chật kín sinh viên.
Phương Thư Mạn không mục đích đi quanh các giá sách, mãi một lúc sau mới tìm được sách liên quan đến pháp y. Cô rút ra một quyển bệnh lý học pháp y, đưa cho Tịch Thận Trạch.
Tịch Thận Trạch nhận lấy, rất phối hợp ngẫu nhiên lật xem. Anh biết Phương Thư Mạn muốn chụp lại cảnh anh lật sách.
Phương Thư Mạn chụp xong lại bảo Tịch Thận Trạch chụp cho cô, cùng tư thế, cùng góc độ.
Ngay lúc cô muốn lấy ảnh từ tay anh để xem thì Tịch Thận Trạch cố ý giơ cao tay không đưa cho cô. Kể cả Phương Thư Mạn kiễng chân cũng không với tới. Cô hờn dỗi nhìn anh, nhỏ giọng van xin: “Cho em xem nào.”
Tịch Thận Trạch cười khom lưng lại gần cô.
Phương Thư Mạn biết anh muốn gì, cô nhanh chóng hôn anh một cái lên miệng.
Ngay lúc cô vừa hôn xong định lùi ra, Tịch Thận Trạch đột nhiên tiến lại gần, mang theo vẻ chưa được thỏa mãn chặn môi cô lại, tiếp tục đòi một nụ hôn lâu hơn.
Có sinh viên đi qua lối đi bên cạnh, Tịch Thận Trạch tiện tay cầm lấy quyển sách để trên mép giá sách, che đi khuôn mặt nghiêng của anh và cô.
Cuối cùng, Phương Thư Mạn gần như không thở được nữa.
Mặt cô đỏ bừng, đôi mắt nhìn anh ướt át, trông vô cùng yếu đuối.
Tịch Thận Trạch không đợi cô phản ứng đã ôm lấy vai cô, dùng máy ảnh chụp ảnh lấy liền chụp ảnh chung của họ ở thư viện.
Ra khỏi thư viện, Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch nắm tay nhau đi dọc đường.
Không biết từ lúc nào đã rẽ đến con đường có siêu thị.
Cô từng trốn ở đây, nhìn anh và Triệu Lạc Nhân đi qua.
Chính trên con đường này, cô đã cảm thấy thật sự đánh mất anh.
Khi đi ngang qua cửa siêu thị, Tịch Thận Trạch đột nhiên dừng lại. Anh quay người nhìn về phía siêu thị.
Phương Thư Mạn cũng nhìn theo hướng anh, cô nhìn về phía ô cửa sổ cô đã từng đứng.
Tịch Thận Trạch thì thào: “Hóa ra lại gần đến vậy.”
Hồi đó cô đã ở gần anh như vậy.
Nhưng Phương Thư Mạn lại nhìn ô cửa sổ kính đó mà cười.
Phương Thư Mạn của mười tám tuổi, sau này mày sẽ tìm lại được anh ấy.
Anh ấy yêu mày nhiều hơn mày tưởng tượng, rất rất nhiều.
Anh ấy xem mày quan trọng hơn bất cứ ai.
Mày đừng sợ, hãy để anh ấy nhìn thấy mày.
Anh ấy đã nhìn thấy mày rồi.
Phương Thư Mạn quay đầu, ngẩng mặt nhìn Tịch Thận Trạch đang đứng bên cạnh mình. Bất kể là lần đầu gặp mặt hay tái ngộ, anh đều là người đầu tiên bước vào thế giới của cô. Luôn là anh không do dự chạy về phía cô.
Cô nắm chặt bàn tay họ đang nắm lấy nhau. Hôm nay không đi làm, cả cô và anh đều đeo nhẫn. Vì nắm quá chặt nên ngón tay cô bị nhẫn cọ xát đến đau, nhưng cô không hề để ý.
Phương Thư Mạn không nói gì, chỉ giơ bàn tay mười ngón đan chặt của họ lên, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay anh.
Giống như đang âm thầm an ủi anh, không sao đâu, cô sẽ quay lại.
Khi cô cúi đầu hôn mu bàn tay anh, Tịch Thận Trạch đã dời tầm mắt.
Anh cụp mắt nhìn cô, không nói gì, cứ thế ôm cô vào lòng.
Tịch Thận Trạch ôm cô thật chặt.
Phương Thư Mạn dùng bàn tay không nắm tay anh vòng ra sau ôm lấy anh, không ngừng dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng anh.
Một lúc lâu sau, Tịch Thận Trạch mới lên tiếng. Anh cúi xuống, khẽ gọi bên tai cô: “Bảo bối.”
Phương Thư Mạn chưa bao giờ nghe Tịch Thận Trạch gọi cô là “Bảo bối”. Còn dùng giọng điệu đau lòng và khó chịu như vậy.
Anh không phải là người sến súa, cũng không giỏi nói những lời đường mật.
Hốc mắt cô lập tức ngấn lệ, nhưng khóe miệng lại cong lên.
Phương Thư Mạn nhẹ nhàng đáp: “Ừm.”
Một lát sau, Tịch Thận Trạch lại nói: “Em vất vả quá.”
Bao nhiêu năm qua, một mình cô đã phải chịu nhiều vất vả.
Phương Thư Mạn cười đáp: “Em là đắng trước ngọt sau.”
“Trước đây đã nếm đủ mọi đắng cay của cuộc đời, sau này chỉ còn lại vị ngọt của cuộc sống.” Nói xong, Phương Thư Mạn dừng lại một chút rồi bổ sung, “Anh và em giống nhau.”
Cô hơi lùi lại một chút, ngẩng đầu nhìn anh, nói với anh: “Cuộc đời của chúng ta đều là đắng trước ngọt sau.”
“So với ngọt trước đắng sau, em vẫn thích đắng trước ngọt sau hơn.” Cô cười.
Tịch Thận Trạch dùng một tay vuốt ve khuôn mặt cô đang nở nụ cười, giọng điệu quả quyết như đang hứa với cô: “Sau này chỉ còn ngọt ngào.”
Anh sẽ không để cô phải chịu bất kỳ đau khổ nào nữa.
“Hay là đừng sinh con nữa nhé.” Tịch Thận Trạch hết sức nghiêm túc thương lượng với cô: “Sinh con rất đau.”
Phương Thư Mạn không ngờ anh lại đột nhiên chuyển chủ đề sang chuyện sinh con. Cô ngạc nhiên “Hả” một tiếng, buồn cười nói: “Không đến mức đó chứ?”
Tịch Thận Trạch nhíu mày nghiêm túc hỏi: “Em muốn à?”
“Muốn chứ.” Phương Thư Mạn thành thật trả lời.
“Bé con của anh,” Cô rất mong đợi: “Chắc chắn sẽ rất xinh đẹp và thông minh.”
Tịch Thận Trạch vẫn nói: “Nhưng chắc chắn sẽ rất đau.”
Mặc dù anh chưa từng trải qua, nhưng anh biết sinh con rất đau, đau hơn nhiều so với những cơn đau thông thường.
Anh chưa bao giờ cho rằng hai người kết hôn thì nhất định phải sinh con. Đối với anh, con cái không phải là điều cần thiết. Đời này của anh chỉ cần có Phương Thư Mạn là đủ rồi.
Phương Thư Mạn biết anh thương cô, không muốn cô phải chịu thêm đau đớn và khổ sở nào nữa. Nhưng cô cũng không định sinh con vào thời điểm này, nên cô không vội nói chuyện này với anh.
“Chuyện này không vội, sau này hãy nói.” Cô lắc lắc tay anh, chuyển hướng câu chuyện: “Em hơi đói rồi, muốn ăn cơm.”
“Chúng ta có thể ăn ở căn tin trường chứ?” Phương Thư Mạn hỏi với vẻ đầy mong chờ.
Tịch Thận Trạch “ừ” một tiếng, “Được.”
Thẻ giảng viên của anh có thể dùng ở căn tin trường.
“Em vẫn muốn ăn món sườn om với cả khoai tây hầm bò nữa.” Phương Thư Mạn nói xong lại không mấy chắc chắn hỏi: “Bây giờ còn không?”
Hồi cô đến trường anh để học cùng anh, anh đã dẫn cô đến căn tin này ăn trưa một lần, lần đó cô đã ăn món sườn om và khoai tây hầm bò rất ngon.
Tịch Thận Trạch đã lâu không ăn ở căn tin này, nhất thời cũng không chắc lắm: “Chắc là có nhỉ? Chúng ta đi xem thử.”
Ngay lúc hai người đang đi về phía nhà ăn, điện thoại của Tịch Thận Trạch đột nhiên đổ chuông báo có cuộc gọi video qua WeChat.
Anh lấy điện thoại ra xem, là bạn cùng phòng thời đại học, Lý Hạo Sinh.
Tịch Thận Trạch nghe máy, Lý Hạo Sinh hỏi: “Lão Tịch, cậu đang ở trường à?”
Tịch Thận Trạch cười nhạt: “Đang định đến căn tin ăn cơm đây.”
“Mời tôi một bữa đi.” Lý Hạo Sinh không chút khách sáo nói, “Vừa lúc hỏi cậu chuyện cưới xin.”
Tịch Thận Trạch nói: “Gặp nhau ở cổng căn tin nhé.”
Lý Hạo Sinh không biết Tịch Thận Trạch đã đưa vợ đến, nên khi nhìn thấy Phương Thư Mạn, anh ấy có hơi ngạc nhiên.
Nhưng chẳng mấy chốc anh ấy đã trở lại vẻ bình thường, chủ động chào Phương Thư Mạn: “Xin chào, tôi là Lý Hạo Sinh, bạn cùng phòng đại học của lão Tịch.”
Phương Thư Mạn không quen anh ấy, cô lịch sự cười đáp lại: “Xin chào, tôi là Phương Thư Mạn.”
Lý Hạo Sinh lười biếng nhếch môi: “Tôi biết cô rồi, cô chính là cô gái đã đá lão Tịch.”
Phương Thư Mạn: “……”
Cô nổi tiếng đến vậy sao?
Sao bạn học của anh lại biết cô vậy?
Lý Hạo Sinh còn muốn mở miệng nói gì đó thì Tịch Thận Trạch đã chặn lời anh ấy, chen ngang một câu: “Vào trong trước đi, vợ tôi đói rồi.”
Lý Hạo Sinh đang không vui vẻ trong chuyện tình cảm bất ngờ bị Tịch Thận Trạch khoe khoang, anh ấy không nhịn được cười mắng anh: “Có mỗi mình cậu có vợ thôi đấy!”