Cả Họ Lẫn Tên - Ngải Ngư
Chương 64: Hạnh phúc
Tính cả bức thư cô viết cho anh thì tổng cộng có bốn món quà sinh nhật. Tịch Thận Trạch chỉ để lại bức tranh chân dung được đóng khung trong văn phòng, đặt trên bàn làm việc. Ba thứ còn lại anh đều mang về nhà.
Tuy Tịch Thận Trạch đã rất kiềm chế, nhưng khi anh nắm tay Phương Thư Mạn rời khỏi văn phòng, cô vẫn ngại ngùng đỏ bừng cả má.
Dù là vậy, khi các thực tập sinh rất nhiệt tình chào tạm biệt anh, cô vẫn cố tỏ ra bình tĩnh cười vẫy tay chào lại mọi người.
Đợi Tịch Thận Trạch và Phương Thư Mạn rời đi, văn phòng lập tức nổ tung.
“Ôi trời, cô Tịch dễ thương quá, mặt đỏ hết cả lên.” Trương Vũ Mộng nói năng ngông cuồng, “Muốn lấy một cái bao tải tối đến nhà thầy Tịch trộm cô Tịch về quá đi mất.”
Triệu Phàm cười cô ấy: “Thầy Tịch mà không đánh chết cậu mới là lạ.”
“Nhưng mà dễ thương thật nha!” Trương Vũ Mộng cắn ống hút cắm trong cốc trà sữa, lại nói: “Cô Tịch khiến người ta muốn bảo vệ quá, nhỏ nhắn xinh xinh.”
Thực tập sinh vừa thực hành giải phẫu cùng Tịch Thận Trạch lên tiếng: “Nhưng chắc cô Tịch không cần được bảo vệ đâu, không hiểu sao tôi lại cảm thấy cô ấy mạnh mẽ lắm, kiểu vừa mềm mại vừa cứng rắn ấy. Đúng rồi —— vừa nãy tôi mới biết, hóa ra cô Tịch là nhân viên khâm liệm, giỏi thật đấy!”
Trương Vũ Mộng chớp chớp mắt: “Tôi biết mà, trước đây tôi cùng Triệu Phàm và Đường Nhiên theo thầy Tịch và thầy Tần đến nhà tang lễ để giải phẫu đã gặp cô ấy rồi.”
“Ôi trời, sao mấy người không nói sớm! Hôm nay tôi mới biết!”
Trương Vũ Mộng tỏ ra vô tội: “Tôi không biết là cậu không biết, ngày nào cậu cũng quấn lấy Đường Nhiên, tôi cứ tưởng cậu ấy đã nói với cậu rồi chứ……”
Đường Nhiên vẫn cúi đầu tra cứu tài liệu, không lên tiếng, nghe thấy tên mình mới ngẩng đầu lên, cậu ấy đẩy đẩy mắt kính, ngơ ngác hỏi: “Nói gì cơ?”
–
Hôm nay ở phòng giải phẫu của Đại học Y thành phố Thẩm được tận mắt quan sát giải phẫu thực tế, Phương Thư Mạn vô cùng vui vẻ và hài lòng.
Trên đường về nhà, Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch trò chuyện về giải phẫu, Tịch Thận Trạch giải thích cho cô tại sao trước đây ở nhà tang lễ anh lại từ chối yêu cầu quan sát giải phẫu của cô.
“Lần trước không đồng ý cho em quan sát giải phẫu không phải vì lý do gì khác, là do gia quyến người chết dặn không được để người ngoài xem.”
Phương Thư Mạn ngẩn ra một lúc, sau đó cười nói: “Không sao mà, có gì đâu, em chẳng để bụng gì.”
“Anh vẫn nhớ à?” Cô hơi nghiêng đầu về phía anh, trên mặt nở nụ cười.
Tịch Thận Trạch khẽ ho một tiếng, tự tìm cớ: “Đâu có, chỉ là hôm nay có tiết thực hành giải phẫu, tình cờ em lại đến, có cơ hội xem thử một chút, nên anh mới nhớ ra.”
Phương Thư Mạn bị vẻ bình tĩnh giả tạo của anh chọc cười, vui vẻ mãi.
Đến dưới nhà, vừa xuống xe Phương Thư Mạn đã bắt đầu lục tìm chìa khóa trong túi xách. Khi đi thang máy lên lầu, cô đã chuẩn bị sẵn chìa khóa để mở cửa.
Đến cửa nhà, Phương Thư Mạn tra chìa khóa vào ổ khóa, vặn một cái, sau đó đẩy cửa ra. Cô đi vào trước, ngay khi Tịch Thận Trạch bước vào, cô đã đưa cho anh bó hoa mà cô đã chuẩn bị từ trước.
Tịch Thận Trạch không ngờ còn có bất ngờ, ngạc nhiên đến ngây người. Sau đó, anh cười nhận lấy bó hoa tươi này.
Đó là bó hoa gồm hoa hướng dương, hoa calla và hoa hồng phấn. Giống hệt bó hoa anh tặng cô khi tham dự lễ trưởng thành của cô năm đó.
Đó cũng là lần đầu tiên anh tặng hoa cho cô.
Còn hôm nay, bây giờ, là lần đầu tiên cô tặng hoa cho anh.
“Em tự gói đấy, có thể không đẹp lắm, nhưng em đã cố hết sức rồi, anh nhận tạm nhé.” Cô cười trêu chọc.
Tịch Thận Trạch đóng cửa nhà lại, sau đó hơi khom gối, một tay bế cô lên.
Anh đặt cô lên tủ giày, nhìn vào mắt cô, rất nghiêm túc nói với cô: “Chẳng nhận tạm gì cả, anh rất thích bó hoa này, Thư Thư.”
“Đây là bó hoa đẹp nhất mà anh từng nhận được.”
Phương Thư Mạn nhân cơ hội hỏi: “Anh còn nhận được hoa của ai nữa à?”
Giọng nói chua lè không che giấu chút nào.
Tịch Thận Trạch buồn cười nói: “Sao tự dưng em lại cảnh giác vậy?” Sau đó anh thẳng thắn với cô, “Hồi anh tốt nghiệp đại học, Nghê Nghê và ông nội đến dự lễ tốt nghiệp của anh, có tặng anh một bó hoa.”
“Hồi anh tốt nghiệp nghiên cứu sinh, với tư cách là đại diện sinh viên xuất sắc phát biểu trên bục, nhân viên nhà trường đã chuẩn bị cho anh một bó hoa.”
“Sau đó là em, ngay hôm nay tặng anh một bó hoa.”
Tịch Thận Trạch vừa nói vừa nghĩ, lúc anh tốt nghiệp chắc hẳn có người nhà cố ý mang theo hoa tươi đến chúc mừng anh.
Còn cô, khi tốt nghiệp chỉ có một mình, cũng chẳng có ai mừng cô tốt nghiệp mà tặng cô một bó hoa.
Anh đặt bó hoa trong tay sang một bên, đưa hai tay ôm cô vào lòng.
Phương Thư Mạn ôm chặt lấy anh, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ.
Hai người lặng lẽ ôm nhau một lúc, Phương Thư Mạn mới lên tiếng hỏi anh: “Anh muốn ăn gì? Tối nay em sẽ nấu cơm.”
Tịch Thận Trạch đáp: “Gì cũng được, em nấu gì anh cũng ăn.”
Phương Thư Mạn buông cánh tay đang vòng quanh cổ anh ra, nhảy xuống khỏi tủ giày.
Cô mở tủ lạnh, lấy chiếc bánh kem sinh nhật đã đặt cho anh ra, đặt lên bàn ăn.
Tịch Thận Trạch thấy vậy thì buồn cười hỏi: “Còn gì nữa không?”
“Em cứ như đang đào kho báu vậy, cứ một lúc lại tặng anh một bất ngờ.”
Phương Thư Mạn bị lời nói của anh chọc cười, đáp lại: “Hết rồi, lần này là hết thật rồi.”
Mặc dù Phương Thư Mạn nói sẽ nấu cơm, nhưng cuối cùng bữa tối vẫn do Tịch Thận Trạch và cô cùng nhau nấu. Trước khi ăn tối, cô chụp một bức ảnh các món ăn trên bàn và bánh kem sinh nhật.
Vì hôm nay là sinh nhật anh, cô hiếm khi chủ động mở rượu vang để chúc mừng anh.
Phương Thư Mạn còn hát bài “Chúc mừng sinh nhật” cho Tịch Thận Trạch, mặc dù hơi ngại nhưng cô vẫn ngồi trên đùi anh, cất giọng nhẹ nhàng ấm áp hát dành tặng anh.
Khi cô hát, Tịch Thận Trạch chỉ nhìn chằm chằm vào cô đang ngồi trong lòng mình, thậm chí không nhắm mắt để ước nguyện.
Hát xong, Phương Thư Mạn nhắc anh: “Anh ước đi.”
Tịch Thận Trạch cười đáp lại: “Anh ước xong rồi.”
“Hả?” Phương Thư Mạn ngạc nhiên hỏi, “Khi nào?”
“Khi em hát ấy.” Anh nói.
“Thế… anh ước gì?” Cô tò mò hỏi.
Tịch Thận Trạch khẽ nhếch môi: “Em hôn anh một cái đi.”
Phương Thư Mạn lập tức in một nụ hôn lên má anh, rồi háo hức chờ anh nói ra điều ước. Cô muốn biết điều ước của anh là gì, sau đó sẽ tìm cách giúp anh thực hiện.
Tịch Thận Trạch trêu cô: “Nhìn này, điều ước đã thành hiện thực rồi.”
Phương Thư Mạn không tin nổi, hỏi lại: “Hả?”
Tịch Thận Trạch đã cắt cho cô một miếng bánh. Anh đưa đĩa đựng bánh cho cô, đôi mày giãn ra: “Điều ước của anh thành hiện thực rồi.”
Phương Thư Mạn vừa tin vừa ngờ nhận lấy đĩa bánh, bắt đầu ăn từng miếng bánh sinh nhật nhỏ, thỉnh thoảng còn đút cho anh một miếng.
Ăn xong, Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch cùng nhau dọn dẹp bàn ăn, sau đó cho xoong nồi chảo vào máy rửa bát để rửa.
Khi máy rửa bát hoạt động, Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch vào phòng tắm tắm rửa.
Tắm xong, hai người cùng nhau đánh răng, còn trao nhau bụ hôn bọt kem đánh răng. Sau đó cô dưỡng da, còn anh thì dùng dao cạo râu điện để cạo râu. Tiếp đó, Tịch Thận Trạch dùng máy sấy tóc sấy tóc cho Phương Thư Mạn.
Khi chuẩn bị ra khỏi phòng tắm, Phương Thư Mạn dùng kẹp tóc cá mập kẹp tóc dài đã sấy khô.
Tịch Thận Trạch đang ở trong bếp lấy bát đĩa đã rửa sạch từ máy rửa bát ra.
Phương Thư Mạn đứng bên bàn ăn trả lời một tin nhắn trên WeChat, rồi bước vào bắt đầu giúp anh sắp xếp mọi thứ.
Vừa rồi là tin nhắn từ nhiếp ảnh gia mà cô đã đặt lịch, nói trong kỳ nghỉ lễ 1 tháng 5 họ có thể đến chụp ảnh chân dung.
Phương Thư Mạn vẫn chưa quyết định ngày cụ thể, vì cô muốn bàn bạc với Tịch Thận Trạch.
“Anh Thận,” Phương Thư Mạn hỏi anh: “Trong kỳ nghỉ lễ 1 tháng 5, anh có ngày nào rảnh không?”
“Em muốn đi chơi à?” Anh hỏi.
Phương Thư Mạn đáp: “Không phải, trước đây không phải anh nói là muốn chụp ảnh đôi sao? Em đã đặt lịch rồi.”
Lần đó anh nói với cô rằng muốn chụp một bộ ảnh đôi với cô, Phương Thư Mạn liền nhận trách nhiệm này, bảo anh đợi tin của cô. Tịch Thận Trạch vốn cũng muốn tìm phong cách chụp ảnh mà Phương Thư Mạn thích, nên đã giao cho cô toàn quyền quyết định.
“Nhiếp ảnh gia nói là trong kỳ nghỉ lễ 1 tháng 5 có thời gian rảnh, chúng ta bàn bạc một thời gian cụ thể rồi báo cho cô ấy biết.” Cô nói.
Tịch Thận Trạch không ngần ngại nói ra một ngày: “Thế thì ngày 4 tháng 5 đi.”
Phương Thư Mạn cười, đồng ý: “Được.”
Trong lòng cô cũng nghĩ đến ngày này.
Một lát sau, khi Tịch Thận Trạch đóng máy rửa bát, Phương Thư Mạn tiến lại gần anh, thì thầm đầy bí ẩn: “Anh có biết em đặt lịch chụp theo phong cách gì không?”
“Phong cách gì?” Tịch Thận Trạch cười hỏi.
“Phong cách rất gợi cảm, ảnh chân dung riêng tư.” Phương Thư Mạn nói với anh.
Tịch Thận Trạch bế cô lên, đặt lên bệ rửa chén. Anh chống tay xuống hai bên bệ rửa chén, nhướng mày, cố tình hỏi: “Riêng tư đến mức nào?”
Phương Thư Mạn nghiêng đầu nhớ lại bức ảnh ví dụ mà nhiếp ảnh gia này đăng, rất nghiêm túc trả lời anh: “Thực ra cũng bình thường, không hở hang lắm, nhưng rất gợi cảm, đặc biệt có sức quyến rũ…”
Nụ hôn của Tịch Thận Trạch rơi xuống môi cô, giọng anh hơi khàn hỏi: “Nam hay nữ?”
Phương Thư Mạn ngoan ngoãn trả lời: “Nữ, cả nhiếp ảnh gia và trợ lý đều là nữ.”
Cô đã hỏi rõ điều này khi liên lạc với họ.
Tịch Thận Trạch vòng tay ra sau gáy cô, gỡ chiếc kẹp tóc cá mập đang kẹp mái tóc dài của cô ra. Tóc của Phương Thư Mạn lập tức xõa tung như thác nước. Cô hơi ngước mặt lên, tay đặt lên vai anh, trao cho anh một nụ hôn sâu dài.
Một lúc sau, cô bị anh kéo về phía trước một chút, chỉ ngồi ở một góc bệ bếp, Tịch Thận Trạch quỳ một gối trước chân cô. Váy ngủ của cô bị vén cao lên, sau đó lại bị cô dùng răng cắn lấy.
Cũng giống như mọi lần như vậy, Phương Thư Mạn chỉ đơn phương hưởng thụ khoái lạc.
Đợi cô hòa hoãn lại, Tịch Thận Trạch mới đứng dậy, anh vươn tay mở tủ trên cùng góc ngoài cùng, lấy ra hộp đồ tránh thai đã mở.
Đôi mắt Phương Thư Mạn ướt đẫm, long lanh như nước mùa thu.
Cô rất ngạc nhiên khi Tịch Thận Trạch lại để hộp đồ này ở đây: “Em tưởng anh đã ném nó đi rồi chứ…”
Tịch Thận Trạch hơi nhếch miệng hỏi: “Sao em lại nghĩ anh ném nó đi?”
Phương Thư Mạn chớp chớp mắt, mặt đỏ ửng, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Cũng đâu thể để trên xe đúng không? Lỡ đồng nghiệp của anh ngồi trên xe phát hiện ra thì ngại lắm…”
Tịch Thận Trạch không nhịn được bật cười.
“Anh đã mang xuống ngay lúc đó rồi, sao lại để thứ này trên xe được.” Anh tiến lại gần cô, khoảnh khắc cô ngẩng đầu lên, anh hôn lên môi cô, giọng khàn khàn và mơ hồ: “Đầu óc em lúc nào cũng có mấy suy nghĩ kỳ lạ nhỉ.”
Lần trước cũng vậy, thấy anh cầm một hộp vào nhà vệ sinh, cô còn tưởng anh sẽ dùng hết.
Phương Thư Mạn thở dài thoải mái, không nói gì, chỉ ậm ừ.
Ban đầu cô còn cố nhịn hết sức không phát ra tiếng, sau đó không kiềm chế được nữa, đành giơ tay lên dùng mu bàn tay che miệng lại.
Tịch Thận Trạch cúi xuống hôn vào lòng bàn tay cô, sau đó là các đốt ngón tay.
Phương Thư Mạn tận mắt nhìn anh hôn ngón tay mình, cảnh tượng này có sức tác động thị giác quá lớn, khiến cô đỏ mặt tía tai.
“Chúc…mừng….sinh nhật, anh Thận.” Dù giọng nói ngắt quãng nhưng cô vẫn ghé vào tai anh nói với anh.
Ngay sau đó, lại là một câu: “Chúc mừng sinh nhật.”
“Chúc mừng sinh nhật.”
“Anh Thận, sinh nhật vui vẻ.”
“Chúc mừng sinh nhật.”
“Chúc mừng sinh nhật.”
“Chúc mừng sinh nhật.”
Bỏ lỡ sinh nhật của anh trong bảy năm, cuối cùng cô cũng bù đắp cho anh từng câu “chúc mừng sinh nhật” mỗi năm.
Tịch Thận Trạch biết cô đang nói gì. Anh hiểu từng câu “chúc mừng sinh nhật” cô nói, mỗi câu dành tặng cho anh ở những độ tuổi khác nhau.
Từ hai mươi mốt tuổi đến hai mươi bảy tuổi.
Người từng vắng mặt vào ngày sinh nhật của anh, cuối cùng cũng đã trở về.
Tịch Thận Trạch hai mươi tám tuổi đã có lại Phương Thư Mạn, và sẽ không bao giờ mất đi nữa.
Tuy Tịch Thận Trạch đã rất kiềm chế, nhưng khi anh nắm tay Phương Thư Mạn rời khỏi văn phòng, cô vẫn ngại ngùng đỏ bừng cả má.
Dù là vậy, khi các thực tập sinh rất nhiệt tình chào tạm biệt anh, cô vẫn cố tỏ ra bình tĩnh cười vẫy tay chào lại mọi người.
Đợi Tịch Thận Trạch và Phương Thư Mạn rời đi, văn phòng lập tức nổ tung.
“Ôi trời, cô Tịch dễ thương quá, mặt đỏ hết cả lên.” Trương Vũ Mộng nói năng ngông cuồng, “Muốn lấy một cái bao tải tối đến nhà thầy Tịch trộm cô Tịch về quá đi mất.”
Triệu Phàm cười cô ấy: “Thầy Tịch mà không đánh chết cậu mới là lạ.”
“Nhưng mà dễ thương thật nha!” Trương Vũ Mộng cắn ống hút cắm trong cốc trà sữa, lại nói: “Cô Tịch khiến người ta muốn bảo vệ quá, nhỏ nhắn xinh xinh.”
Thực tập sinh vừa thực hành giải phẫu cùng Tịch Thận Trạch lên tiếng: “Nhưng chắc cô Tịch không cần được bảo vệ đâu, không hiểu sao tôi lại cảm thấy cô ấy mạnh mẽ lắm, kiểu vừa mềm mại vừa cứng rắn ấy. Đúng rồi —— vừa nãy tôi mới biết, hóa ra cô Tịch là nhân viên khâm liệm, giỏi thật đấy!”
Trương Vũ Mộng chớp chớp mắt: “Tôi biết mà, trước đây tôi cùng Triệu Phàm và Đường Nhiên theo thầy Tịch và thầy Tần đến nhà tang lễ để giải phẫu đã gặp cô ấy rồi.”
“Ôi trời, sao mấy người không nói sớm! Hôm nay tôi mới biết!”
Trương Vũ Mộng tỏ ra vô tội: “Tôi không biết là cậu không biết, ngày nào cậu cũng quấn lấy Đường Nhiên, tôi cứ tưởng cậu ấy đã nói với cậu rồi chứ……”
Đường Nhiên vẫn cúi đầu tra cứu tài liệu, không lên tiếng, nghe thấy tên mình mới ngẩng đầu lên, cậu ấy đẩy đẩy mắt kính, ngơ ngác hỏi: “Nói gì cơ?”
–
Hôm nay ở phòng giải phẫu của Đại học Y thành phố Thẩm được tận mắt quan sát giải phẫu thực tế, Phương Thư Mạn vô cùng vui vẻ và hài lòng.
Trên đường về nhà, Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch trò chuyện về giải phẫu, Tịch Thận Trạch giải thích cho cô tại sao trước đây ở nhà tang lễ anh lại từ chối yêu cầu quan sát giải phẫu của cô.
“Lần trước không đồng ý cho em quan sát giải phẫu không phải vì lý do gì khác, là do gia quyến người chết dặn không được để người ngoài xem.”
Phương Thư Mạn ngẩn ra một lúc, sau đó cười nói: “Không sao mà, có gì đâu, em chẳng để bụng gì.”
“Anh vẫn nhớ à?” Cô hơi nghiêng đầu về phía anh, trên mặt nở nụ cười.
Tịch Thận Trạch khẽ ho một tiếng, tự tìm cớ: “Đâu có, chỉ là hôm nay có tiết thực hành giải phẫu, tình cờ em lại đến, có cơ hội xem thử một chút, nên anh mới nhớ ra.”
Phương Thư Mạn bị vẻ bình tĩnh giả tạo của anh chọc cười, vui vẻ mãi.
Đến dưới nhà, vừa xuống xe Phương Thư Mạn đã bắt đầu lục tìm chìa khóa trong túi xách. Khi đi thang máy lên lầu, cô đã chuẩn bị sẵn chìa khóa để mở cửa.
Đến cửa nhà, Phương Thư Mạn tra chìa khóa vào ổ khóa, vặn một cái, sau đó đẩy cửa ra. Cô đi vào trước, ngay khi Tịch Thận Trạch bước vào, cô đã đưa cho anh bó hoa mà cô đã chuẩn bị từ trước.
Tịch Thận Trạch không ngờ còn có bất ngờ, ngạc nhiên đến ngây người. Sau đó, anh cười nhận lấy bó hoa tươi này.
Đó là bó hoa gồm hoa hướng dương, hoa calla và hoa hồng phấn. Giống hệt bó hoa anh tặng cô khi tham dự lễ trưởng thành của cô năm đó.
Đó cũng là lần đầu tiên anh tặng hoa cho cô.
Còn hôm nay, bây giờ, là lần đầu tiên cô tặng hoa cho anh.
“Em tự gói đấy, có thể không đẹp lắm, nhưng em đã cố hết sức rồi, anh nhận tạm nhé.” Cô cười trêu chọc.
Tịch Thận Trạch đóng cửa nhà lại, sau đó hơi khom gối, một tay bế cô lên.
Anh đặt cô lên tủ giày, nhìn vào mắt cô, rất nghiêm túc nói với cô: “Chẳng nhận tạm gì cả, anh rất thích bó hoa này, Thư Thư.”
“Đây là bó hoa đẹp nhất mà anh từng nhận được.”
Phương Thư Mạn nhân cơ hội hỏi: “Anh còn nhận được hoa của ai nữa à?”
Giọng nói chua lè không che giấu chút nào.
Tịch Thận Trạch buồn cười nói: “Sao tự dưng em lại cảnh giác vậy?” Sau đó anh thẳng thắn với cô, “Hồi anh tốt nghiệp đại học, Nghê Nghê và ông nội đến dự lễ tốt nghiệp của anh, có tặng anh một bó hoa.”
“Hồi anh tốt nghiệp nghiên cứu sinh, với tư cách là đại diện sinh viên xuất sắc phát biểu trên bục, nhân viên nhà trường đã chuẩn bị cho anh một bó hoa.”
“Sau đó là em, ngay hôm nay tặng anh một bó hoa.”
Tịch Thận Trạch vừa nói vừa nghĩ, lúc anh tốt nghiệp chắc hẳn có người nhà cố ý mang theo hoa tươi đến chúc mừng anh.
Còn cô, khi tốt nghiệp chỉ có một mình, cũng chẳng có ai mừng cô tốt nghiệp mà tặng cô một bó hoa.
Anh đặt bó hoa trong tay sang một bên, đưa hai tay ôm cô vào lòng.
Phương Thư Mạn ôm chặt lấy anh, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ.
Hai người lặng lẽ ôm nhau một lúc, Phương Thư Mạn mới lên tiếng hỏi anh: “Anh muốn ăn gì? Tối nay em sẽ nấu cơm.”
Tịch Thận Trạch đáp: “Gì cũng được, em nấu gì anh cũng ăn.”
Phương Thư Mạn buông cánh tay đang vòng quanh cổ anh ra, nhảy xuống khỏi tủ giày.
Cô mở tủ lạnh, lấy chiếc bánh kem sinh nhật đã đặt cho anh ra, đặt lên bàn ăn.
Tịch Thận Trạch thấy vậy thì buồn cười hỏi: “Còn gì nữa không?”
“Em cứ như đang đào kho báu vậy, cứ một lúc lại tặng anh một bất ngờ.”
Phương Thư Mạn bị lời nói của anh chọc cười, đáp lại: “Hết rồi, lần này là hết thật rồi.”
Mặc dù Phương Thư Mạn nói sẽ nấu cơm, nhưng cuối cùng bữa tối vẫn do Tịch Thận Trạch và cô cùng nhau nấu. Trước khi ăn tối, cô chụp một bức ảnh các món ăn trên bàn và bánh kem sinh nhật.
Vì hôm nay là sinh nhật anh, cô hiếm khi chủ động mở rượu vang để chúc mừng anh.
Phương Thư Mạn còn hát bài “Chúc mừng sinh nhật” cho Tịch Thận Trạch, mặc dù hơi ngại nhưng cô vẫn ngồi trên đùi anh, cất giọng nhẹ nhàng ấm áp hát dành tặng anh.
Khi cô hát, Tịch Thận Trạch chỉ nhìn chằm chằm vào cô đang ngồi trong lòng mình, thậm chí không nhắm mắt để ước nguyện.
Hát xong, Phương Thư Mạn nhắc anh: “Anh ước đi.”
Tịch Thận Trạch cười đáp lại: “Anh ước xong rồi.”
“Hả?” Phương Thư Mạn ngạc nhiên hỏi, “Khi nào?”
“Khi em hát ấy.” Anh nói.
“Thế… anh ước gì?” Cô tò mò hỏi.
Tịch Thận Trạch khẽ nhếch môi: “Em hôn anh một cái đi.”
Phương Thư Mạn lập tức in một nụ hôn lên má anh, rồi háo hức chờ anh nói ra điều ước. Cô muốn biết điều ước của anh là gì, sau đó sẽ tìm cách giúp anh thực hiện.
Tịch Thận Trạch trêu cô: “Nhìn này, điều ước đã thành hiện thực rồi.”
Phương Thư Mạn không tin nổi, hỏi lại: “Hả?”
Tịch Thận Trạch đã cắt cho cô một miếng bánh. Anh đưa đĩa đựng bánh cho cô, đôi mày giãn ra: “Điều ước của anh thành hiện thực rồi.”
Phương Thư Mạn vừa tin vừa ngờ nhận lấy đĩa bánh, bắt đầu ăn từng miếng bánh sinh nhật nhỏ, thỉnh thoảng còn đút cho anh một miếng.
Ăn xong, Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch cùng nhau dọn dẹp bàn ăn, sau đó cho xoong nồi chảo vào máy rửa bát để rửa.
Khi máy rửa bát hoạt động, Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch vào phòng tắm tắm rửa.
Tắm xong, hai người cùng nhau đánh răng, còn trao nhau bụ hôn bọt kem đánh răng. Sau đó cô dưỡng da, còn anh thì dùng dao cạo râu điện để cạo râu. Tiếp đó, Tịch Thận Trạch dùng máy sấy tóc sấy tóc cho Phương Thư Mạn.
Khi chuẩn bị ra khỏi phòng tắm, Phương Thư Mạn dùng kẹp tóc cá mập kẹp tóc dài đã sấy khô.
Tịch Thận Trạch đang ở trong bếp lấy bát đĩa đã rửa sạch từ máy rửa bát ra.
Phương Thư Mạn đứng bên bàn ăn trả lời một tin nhắn trên WeChat, rồi bước vào bắt đầu giúp anh sắp xếp mọi thứ.
Vừa rồi là tin nhắn từ nhiếp ảnh gia mà cô đã đặt lịch, nói trong kỳ nghỉ lễ 1 tháng 5 họ có thể đến chụp ảnh chân dung.
Phương Thư Mạn vẫn chưa quyết định ngày cụ thể, vì cô muốn bàn bạc với Tịch Thận Trạch.
“Anh Thận,” Phương Thư Mạn hỏi anh: “Trong kỳ nghỉ lễ 1 tháng 5, anh có ngày nào rảnh không?”
“Em muốn đi chơi à?” Anh hỏi.
Phương Thư Mạn đáp: “Không phải, trước đây không phải anh nói là muốn chụp ảnh đôi sao? Em đã đặt lịch rồi.”
Lần đó anh nói với cô rằng muốn chụp một bộ ảnh đôi với cô, Phương Thư Mạn liền nhận trách nhiệm này, bảo anh đợi tin của cô. Tịch Thận Trạch vốn cũng muốn tìm phong cách chụp ảnh mà Phương Thư Mạn thích, nên đã giao cho cô toàn quyền quyết định.
“Nhiếp ảnh gia nói là trong kỳ nghỉ lễ 1 tháng 5 có thời gian rảnh, chúng ta bàn bạc một thời gian cụ thể rồi báo cho cô ấy biết.” Cô nói.
Tịch Thận Trạch không ngần ngại nói ra một ngày: “Thế thì ngày 4 tháng 5 đi.”
Phương Thư Mạn cười, đồng ý: “Được.”
Trong lòng cô cũng nghĩ đến ngày này.
Một lát sau, khi Tịch Thận Trạch đóng máy rửa bát, Phương Thư Mạn tiến lại gần anh, thì thầm đầy bí ẩn: “Anh có biết em đặt lịch chụp theo phong cách gì không?”
“Phong cách gì?” Tịch Thận Trạch cười hỏi.
“Phong cách rất gợi cảm, ảnh chân dung riêng tư.” Phương Thư Mạn nói với anh.
Tịch Thận Trạch bế cô lên, đặt lên bệ rửa chén. Anh chống tay xuống hai bên bệ rửa chén, nhướng mày, cố tình hỏi: “Riêng tư đến mức nào?”
Phương Thư Mạn nghiêng đầu nhớ lại bức ảnh ví dụ mà nhiếp ảnh gia này đăng, rất nghiêm túc trả lời anh: “Thực ra cũng bình thường, không hở hang lắm, nhưng rất gợi cảm, đặc biệt có sức quyến rũ…”
Nụ hôn của Tịch Thận Trạch rơi xuống môi cô, giọng anh hơi khàn hỏi: “Nam hay nữ?”
Phương Thư Mạn ngoan ngoãn trả lời: “Nữ, cả nhiếp ảnh gia và trợ lý đều là nữ.”
Cô đã hỏi rõ điều này khi liên lạc với họ.
Tịch Thận Trạch vòng tay ra sau gáy cô, gỡ chiếc kẹp tóc cá mập đang kẹp mái tóc dài của cô ra. Tóc của Phương Thư Mạn lập tức xõa tung như thác nước. Cô hơi ngước mặt lên, tay đặt lên vai anh, trao cho anh một nụ hôn sâu dài.
Một lúc sau, cô bị anh kéo về phía trước một chút, chỉ ngồi ở một góc bệ bếp, Tịch Thận Trạch quỳ một gối trước chân cô. Váy ngủ của cô bị vén cao lên, sau đó lại bị cô dùng răng cắn lấy.
Cũng giống như mọi lần như vậy, Phương Thư Mạn chỉ đơn phương hưởng thụ khoái lạc.
Đợi cô hòa hoãn lại, Tịch Thận Trạch mới đứng dậy, anh vươn tay mở tủ trên cùng góc ngoài cùng, lấy ra hộp đồ tránh thai đã mở.
Đôi mắt Phương Thư Mạn ướt đẫm, long lanh như nước mùa thu.
Cô rất ngạc nhiên khi Tịch Thận Trạch lại để hộp đồ này ở đây: “Em tưởng anh đã ném nó đi rồi chứ…”
Tịch Thận Trạch hơi nhếch miệng hỏi: “Sao em lại nghĩ anh ném nó đi?”
Phương Thư Mạn chớp chớp mắt, mặt đỏ ửng, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Cũng đâu thể để trên xe đúng không? Lỡ đồng nghiệp của anh ngồi trên xe phát hiện ra thì ngại lắm…”
Tịch Thận Trạch không nhịn được bật cười.
“Anh đã mang xuống ngay lúc đó rồi, sao lại để thứ này trên xe được.” Anh tiến lại gần cô, khoảnh khắc cô ngẩng đầu lên, anh hôn lên môi cô, giọng khàn khàn và mơ hồ: “Đầu óc em lúc nào cũng có mấy suy nghĩ kỳ lạ nhỉ.”
Lần trước cũng vậy, thấy anh cầm một hộp vào nhà vệ sinh, cô còn tưởng anh sẽ dùng hết.
Phương Thư Mạn thở dài thoải mái, không nói gì, chỉ ậm ừ.
Ban đầu cô còn cố nhịn hết sức không phát ra tiếng, sau đó không kiềm chế được nữa, đành giơ tay lên dùng mu bàn tay che miệng lại.
Tịch Thận Trạch cúi xuống hôn vào lòng bàn tay cô, sau đó là các đốt ngón tay.
Phương Thư Mạn tận mắt nhìn anh hôn ngón tay mình, cảnh tượng này có sức tác động thị giác quá lớn, khiến cô đỏ mặt tía tai.
“Chúc…mừng….sinh nhật, anh Thận.” Dù giọng nói ngắt quãng nhưng cô vẫn ghé vào tai anh nói với anh.
Ngay sau đó, lại là một câu: “Chúc mừng sinh nhật.”
“Chúc mừng sinh nhật.”
“Anh Thận, sinh nhật vui vẻ.”
“Chúc mừng sinh nhật.”
“Chúc mừng sinh nhật.”
“Chúc mừng sinh nhật.”
Bỏ lỡ sinh nhật của anh trong bảy năm, cuối cùng cô cũng bù đắp cho anh từng câu “chúc mừng sinh nhật” mỗi năm.
Tịch Thận Trạch biết cô đang nói gì. Anh hiểu từng câu “chúc mừng sinh nhật” cô nói, mỗi câu dành tặng cho anh ở những độ tuổi khác nhau.
Từ hai mươi mốt tuổi đến hai mươi bảy tuổi.
Người từng vắng mặt vào ngày sinh nhật của anh, cuối cùng cũng đã trở về.
Tịch Thận Trạch hai mươi tám tuổi đã có lại Phương Thư Mạn, và sẽ không bao giờ mất đi nữa.