Cả Họ Lẫn Tên - Ngải Ngư
Chương 66: Thư Thư
Đến địa bàn của Tịch Thận Trạch thì tất nhiên Lý Hạo Sinh sẽ để Tịch Thận Trạch trả tiền.
Anh ấy gọi một phần cơm gà Cung Bảo và một cái đùi gà lớn.
Tịch Thận Trạch cùng Phương Thư Mạn xếp hàng mua được món sườn om và bò hầm khoai tây mà cô muốn ăn.
Ba người bê khay đựng đồ ăn tìm một chiếc bàn trống ở góc ngồi xuống.
Tịch Thận Trạch đặt đồ ăn xuống rồi lại đứng dậy quay lại quầy bán cơm để mua đồ uống.
Lẽ ra anh có thể quay lại rất nhanh, nhưng không khéo là anh lại nhận được một cuộc điện thoại liên quan đến công việc. Mà căn tin thì đông đúc và ồn ào, nên anh đành phải ra ngoài nghe điện thoại.
Cũng trong khoảng thời gian anh rời đi, Phương Thư Mạn lại biết thêm một số thông tin về cuộc sống của Tịch Thận Trạch trong thời gian cô vắng mặt từ miệng của Lý Hạo Sinh.
Lúc đầu Lý Hạo Sinh và Phương Thư Mạn đều không nói gì.
Phương Thư Mạn không phải là người hướng ngoại và hoạt bát, cô không giỏi ứng phó với những tình huống như thế này, cho nên cô thà im lặng còn hơn là cố nói chuyện với đối phương một cách ngượng ngùng.
Lý Hạo Sinh có tính tình khá ngang bướng, điển hình tính cách của cậu ấm, bấy lâu nay rất ít người có thể khiến anh ấy thực sự để mắt đến, nhưng Tịch Thận Trạch thì có thể.
Vì Tịch Thận Trạch đủ mạnh mẽ, là một người rất thông minh.
Lý Hạo Sinh thường nghĩ, nếu Tịch Thận Trạch đi làm kinh doanh, chắc chắn có thể dựa vào cái đầu thông minh của anh để kiếm được rất nhiều tiền một cách chính đáng, mua thẳng một vài căn hộ ở trung tâm thành phố chắc chắn không thành vấn đề.
Nhưng Tịch Thận Trạch lại không, cứ muốn làm một bác sĩ pháp y vất vả mà không được đền đáp.
Một lúc sau, Phương Thư Mạn thấy Tịch Thận Trạch vẫn chưa quay lại, cô quay đầu nhìn về phía quầy bán cơm.
Ngay lúc cô định đứng dậy đi tìm thì Lý Hạo Sinh đang ăn đột nhiên hỏi cô một câu: “Cô có biết tại sao tôi lại nhận ra cô không?”
Phương Thư Mạn chớp mắt, nói: “Vì năm đó tôi từng đến học cùng anh Thận, anh đã gặp tôi trong lớp học?”
Lâm Trạm đã quen biết cô theo cách đó.
Lý Hạo Sinh cười: “Thực ra không phải.”
“Hôm đó tôi không ở trường, căn bản không đi học.”
Phương Thư Mạn bối rối.
Đã không gặp nhau, vậy tại sao vừa rồi anh ấy lại có thể ngay lập tức nhận ra cô là người đã từng hẹn hò với Tịch Thận Trạch?
Lý Hạo Sinh thấy cô có vẻ không hiểu, lúc này mới thong thả nói: “Cho đến khi tốt nghiệp đại học, hình nền điện thoại của cậu ấy vẫn là ảnh của cô.”
“Tôi đã nhìn thấy vô số lần.”
Phương Thư Mạn đột nhiên sững sờ.
Vài giây sau, cô chủ động hỏi: “Còn gì nữa không?”
“Có thể kể thêm cho tôi nghe những chuyện có liên quan đến anh ấy không?”
Nghe thấy lời của Phương Thư Mạn, Lý Hạo Sinh kinh ngạc nhìn cô, sau đó dùng giọng điệu kỳ lạ trêu chọc cô: “Cô muốn biết cậu ấy nhớ cô đến mức nào phải không?”
Phương Thư Mạn lắc đầu.
Cô mím môi, giọng điệu vô cùng nghiêm túc đáp: “Tôi chỉ muốn tìm hiểu về những năm tháng tôi không thể tham gia vào cuộc sống của anh ấy, xem anh ấy đã sống như thế nào.”
“Vậy cô hy vọng cậu ấy sống tốt hay không tốt?” Lý Hạo Sinh hỏi.
“Tất nhiên là hy vọng anh ấy sống tốt rồi.” Phương Thư Mạn không chút do dự trả lời.
Đôi mắt cô quá trong sáng.
Lý Hạo Sinh không nhìn ra được chút dối trá nào trong mắt cô, đều là sự thẳng thắn và thành thật.
“Có thể khiến cô thất vọng rồi, cậu ấy sống không hề tốt.” Lý Hạo Sinh nói: “Cậu ấy sẽ dùng việc học để làm tê liệt bản thân, ép mình không nghĩ đến cô, nhưng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, ngay cả khi mệt mỏi đến nỗi gục đầu xuống là ngủ ngay thì cậu ấy cũng sẽ gọi tên cô trong mơ, nói chính xác là gọi cô là ‘Thư Thư’.”
“Mật khẩu Q-Q và mật khẩu WeChat của cô, cậu ấy đều biết phải không?”
Phương Thư Mạn gật đầu: “Biết, nhưng anh ấy chưa bao giờ tự ý đăng nhập vào tài khoản của tôi.”
“Sau khi cô biến mất, cậu ấy đã đăng nhập, cậu ấy muốn vào đó lấy một số thông tin liên quan đến tung tích của cô, nhưng không có kết quả.” Lý Hạo Sinh nói với Phương Thư Mạn, “Cậu ấy vẫn luôn giúp cô nạp tiền vào số điện thoại của cô, nhưng sau đó phát hiện cô không sử dụng nữa, vì ngoài việc trừ tiền cước gói hàng tháng ra thì không có bất kỳ hồ sơ nào liên quan đến cuộc gọi và tin nhắn, nhưng cậu ấy vẫn nạp tiền vào đó. Dù sao thì cho đến khi tốt nghiệp đại học, số điện thoại đó vẫn thuộc tên cậu ấy.”
“Sau này tôi cũng không rõ nữa, nếu cô muốn biết số điện thoại hiện tại có còn nằm trong tay cậu ấy không thì có thể hỏi cậu ấy.”
“Cậu ấy…” Lý Hạo Sinh thở dài, “Cậu ấy luôn tự tìm cho mình rất nhiều việc để làm. Chuyên ngành đã đủ đau đầu rồi, hầu như tuần nào cũng kín lịch, vậy mà cậu ấy còn có thể dành thời gian làm đủ thứ việc làm thêm. Nào là dạy kèm cho học sinh cấp 2, cấp 3, dịch bài cho các công ty dịch thuật, đến bệnh viện làm người chăm bệnh, để làm được cái nghề chăm bệnh này còn phải đi thi lấy chứng chỉ. Kỳ nghỉ hè hay nghỉ đông còn bận rộn hơn, cậu ấy sẽ đi thực tập ở trung tâm giám định hoặc cơ quan cảnh sát, cả năm không nghỉ, không cho mình bất kỳ cơ hội nào để nghỉ ngơi hay thư giãn, cũng không bao giờ tham gia các hoạt động giải trí, không có bất kỳ nhiệt huyết hay khát vọng gì đối với cuộc sống, trông giống như một cái xác biết đi vậy.”
Phương Thư Mạn vô thức cắn môi.
Nghe Lý Hạo Sinh nói xong, khóe miệng cô khẽ nhếch lên một nụ cười, rất biết ơn nói lời cảm ơn anh ấy: “Cảm ơn anh đã nói cho tôi biết những điều này.”
Câu cảm ơn chân thành đặc biệt này của cô khiến Lý Hạo Sinh có chút lúng túng.
“Nói thật nhé, lúc đầu gặp cô, tôi không thích cô lắm.” Lý Hạo Sinh dừng lại giây lát, lại nói rất thẳng thắn: “Nhưng bây giờ suy nghĩ của tôi về cô đã có chút thay đổi rồi.”
Phương Thư Mạn cười hỏi: “Tại sao?”
“Không nói rõ được.” Lý Hạo Sinh nói thẳng: “Có thể là phát hiện ra cô đang rất chân thành yêu một người.”
Anh ấy cong môi cười, thái độ đã dịu đi rất nhiều so với trước, chủ động hỏi Phương Thư Mạn: “Cô còn muốn biết gì nữa không? Chỉ cần là những gì tôi biết, cô đều có thể biết được từ tôi.”
Phương Thư Mạn suy nghĩ rồi lắc đầu: “Không còn nữa.”
Cô một lần nữa chân thành cảm ơn Lý Hạo Sinh: “Cảm ơn anh. Anh là một người bạn rất tốt.”
Lý Hạo Sinh nghe Phương Thư Mạn khen mà không khỏi thấy áy náy, đột nhiên cảm thấy thái độ ban đầu của mình đối với cô thực sự rất quá đáng.
Vừa lúc Tịch Thận Trạch đã nghe điện thoại xong, đang cầm nước mua được đi về phía này, Lý Hạo Sinh đột nhiên hỏi Phương Thư Mạn: “Vậy tôi hỏi cô một câu nhé.”
Phương Thư Mạn gật đầu đáp: “Anh hỏi đi.”
“Trong những năm cô và cậu ấy xa cách nhau, điều cô muốn nói nhất với cậu ấy là gì?”
Tịch Thận Trạch dừng lại ở khoảng cách chỉ một bước chân đến bàn ăn.
Anh nghe thấy Phương Thư Mạn rất nghiêm túc trả lời: “Tôi rất nhớ anh ấy.”
“Nhớ đến mức nào?” Lý Hạo Sinh hỏi tiếp.
“Sau khi tốt nghiệp trở về thành phố Thẩm, thực ra tôi đã đến cổng trường Đại học Y thành phố Thẩm rất nhiều lần, cũng có rất nhiều lần đi xe buýt đến gần khu nhà mà anh Thận lớn lên, chỉ là không dám tiến thêm một bước.” Phương Thư Mạn dừng lại một lát, cười nói: “Tôi rất muốn tình cờ gặp anh ấy, nhưng lại sợ gặp lại anh ấy.”
Lý Hạo Sinh lúc này mới ngẩng đầu nhìn Tịch Thận Trạch đang cúi đầu chăm chú nhìn Phương Thư Mạn, cười hỏi: “Nghe thấy chưa?”
Phương Thư Mạn lúc này mới biết Tịch Thận Trạch đang đứng ngay phía sau.
Cô lập tức ngoảnh mặt nhìn anh.
Cùng lúc đó, hai má cô hơi ửng hồng.
Những lời có thể thản nhiên nói ra trước mặt người khác, nhưng khi để anh nghe thấy thì cô lại thấy hơi xấu hổ.
Tịch Thận Trạch không nói gì, chỉ đi tới ngồi xuống cạnh Phương Thư Mạn.
Anh mua hai chai nước, đưa một chai cho Lý Hạo Sinh, còn anh và Phương Thư Mạn cùng uống chai còn lại.
Tịch Thận Trạch mở nắp chai trước, sau đó nhẹ nhàng vặn chặt lại, đảm bảo cô có thể mở ra được.
Lý Hạo Sinh tiếp tục ăn cơm đùi gà của mình, rất tò mò hỏi Tịch Thận Trạch: “Kể cho tôi nghe chuyện hai người kết hôn đi.”
Nếu đổi lại là chuyện khác, Tịch Thận Trạch chắc chắn sẽ nói “Không có gì để kể cả”, nhưng lần này anh lại kiên nhẫn khác thường: “Bọn tôi gặp lại nhau ở nhà tang lễ, mấy ngày sau tôi thấy cô ấy đi xem mắt với người khác, nên tôi đã hỏi cô ấy là có muốn đi đăng ký kết hôn với tôi không, rồi bọn tồi đi đăng ký kết hôn.”
Lý Hạo Sinh kinh ngạc: “Cậu dữ dội thật đấy lão Tịch, trực tiếp cướp vợ ngay trên bàn xem mắt sao?”
Phương Thư Mạn vội vàng giải thích: “Không phải vậy, là tôi và người kia xem mắt không thành, lúc đó người kia đã đi rồi.”
“Ồ ồ ra là vậy.” Lý Hạo Sinh lúc này mới thấy bình thường trở lại, “Tôi còn tưởng lão Tịch sợ cô bị người khác cướp mất nên cướp người trước mặt đối tượng xem mắt của cô.”
Ai ngờ Tịch Thận Trạch lại nghiêm túc nói: “Nếu người đó không đi nhanh như thế, tôi thực sự sẽ hỏi trước mặt anh ta xem Thư Thư có muốn đi đăng ký kết hôn với tôi không.”
“Mẹ kiếp,” Lý Hạo Sinh vừa cười vừa mắng anh: “Cậu điên quá rồi.”
Phương Thư Mạn nhỏ giọng hỏi anh: “Anh không sợ em từ chối anh sao?”
Tịch Thận Trạch gắp cho cô một miếng sườn, dịu dàng hỏi lại: “Em sẽ từ chối anh sao?”
Phương Thư Mạn lắc đầu, cười đáp: “Sẽ không.”
Khóe miệng Tịch Thận Trạch khẽ cong lên, đáp lại cô: “Anh cược là em sẽ không từ chối anh.”
Một lúc sau, điện thoại của Lý Hạo Sinh reo lên.
Là vợ anh ấy gọi đến.
Khi nhìn thấy màn hình hiển thị cuộc gọi đến, mắt anh ấy đột nhiên sáng lên.
Ngay sau đó, Lý Hạo Sinh lập tức đứng dậy chào Tịch Thận Trạch và Phương Thư Mạn: “Bà cô ở nhà gọi điện rồi, tôi đi trước đây.”
Thậm chí không đợi họ nói gì, Lý Hạo Sinh đã bưng khay thức ăn sải bước rời đi.
Phương Thư Mạn rất ngạc nhiên hỏi Tịch Thận Trạch: “Anh ấy có vợ rồi sao?”
Tịch Thận Trạch thong thả đáp lại cô: “Cậu ấy cũng chẳng nói là cậu ấy không có vợ.”
“Nhưng vừa nãy ở ngoài căn tin, không phải anh ấy nói với anh là ‘chỉ cậu có vợ’ sao…” Phương Thư Mạn đột nhiên bừng tỉnh: “À, ý của anh ấy lúc đó là anh ấy cũng có vợ.”
Tịch Thận Trạch cười cô: “Em thật ngốc nghếch.”
Phương Thư Mạn bất mãn chu môi, khẽ hừ một tiếng phản bác: “Anh mới ngốc ấy.”
“Anh ấy làm việc ở đâu?” Cô lại chuyển chủ đề sang Lý Hạo Sinh.
“Ở công ty nhà cậu ấy.” Tịch Thận Trạch nói.
Lần này Phương Thư Mạn thực sự bị sốc: “Nhưng không phải anh ấy là… bạn cùng phòng đại học của anh sao? Anh ấy học pháp y mà…”
“Chỉ là tức giận nên tùy tiện đăng ký thôi, không thể nói là đam mê, nên khi học đại học cậu ấy cũng chỉ học cho có, nhưng cậu ấy rất thông minh, chưa từng thi trượt môn nào.” Tịch Thận Trạch nói xong lại đút cho Phương Thư Mạn một miếng thịt bò kho, rồi tiếp tục nói: “Nhưng tài năng thực sự của cậu ấy không nằm ở lĩnh vực này, mà là ở lĩnh vực tài chính.”
“Học cho có mà không trượt môn thì cũng không tính là có tài năng à?” Phương Thư Mạn cảm thán, “Vậy thì anh ấy phải giỏi đến mức nào?”
Tịch Thận Trạch cười một tiếng: “Cũng khá giỏi, nhưng cũng có những chuyện cậu ấy không giải quyết được.”
“Có lẽ tính tới thời điểm hiện tại, chuyện khiến cậu ấy thất bại nhất chính là cậu ấy đã thích vợ mình nhiều năm, nhưng vợ cậu ấy lại không thích cậu ấy, chỉ coi cuộc hôn nhân của họ là một cuộc liên hôn trao đổi lợi ích.”
Phương Thư Mạn ngây người, mãi một lúc lâu sau vẫn không nói được lời nào.
Vì từ Lý Hạo Sinh mà biết được một số chuyện về Tịch Thận Trạch, nên tối hôm đó trước khi đi ngủ Phương Thư Mạn đã gửi một tin nhắn đến số điện thoại cũ của cô.
Tịch Thận Trạch đang trao đổi công việc với bên tổ chức đám cưới thì điện thoại đột nhiên có thông báo tin nhắn.
Đây là tin nhắn gửi đến sim phụ, không phải tin nhắn nhắc nợ của công ty viễn thông mà là số điện thoại của Phương Thư Mạn gửi đến.
Cô chỉ nhắn sáu chữ: [Anh Thận, em nhớ anh quá.]
Tịch Thận Trạch trả lời tin nhắn của cô, nói: [Anh luôn chờ em, Thư Thư.]
Sau khi nhìn thấy tin nhắn hồi đáp của đối phương, Phương Thư Mạn cứng đờ cổ quay đầu lại, ngơ ngác nhìn anh.
Tịch Thận Trạch đang cụp mắt nhìn cô.
Anh khẽ thở dài: “Là Lý Hạo Sinh nói cho em biết đúng không?”
Phương Thư Mạn suýt bật khóc nức nở, cô nhào vào lòng anh, vừa khóc vừa trách: “Sao anh không nói là anh vẫn giữ số này, em cứ tưởng… em cứ tưởng đã bị hủy lâu rồi không tìm lại được…”
Tịch Thận Trạch ôm cô nhẹ nhàng dỗ dành: “Sợ em buồn nên mới không nói.”
Phương Thư Mạn lau nước mắt, mím môi hỏi anh: “Anh còn giấu em chuyện gì nữa không?”
Tịch Thận Trạch không muốn nói dối nên đành thừa nhận: “Có.”
“Thư Thư, cho anh thêm chút thời gian.” Anh hứa với cô: “Muộn nhất là đến khi chúng ta kết hôn, anh sẽ nói cho em biết những chuyện chưa kể.”
Phương Thư Mạn ngoan ngoãn gật đầu, nghe lời đáp: “Được.”
Tịch Thận Trạch bế cô lại, để cô ngồi lên đùi mình, đối mặt với anh.
Anh giơ tay vuốt lại mái tóc cho cô, nhìn đôi mắt đen láy như mực của cô với ánh mắt vô cùng dịu dàng và trìu mến.
Khóe mắt Phương Thư Mạn vẫn còn ửng đỏ, cô nhìn anh, mím môi cười khẽ, giọng nói nhẹ nhàng ấm áp: “Sao thế?”
Tịch Thận Trạch khẽ lắc đầu, không nói gì, chỉ ôm cô vào lòng.
Anh đang đau lòng thay cho cô.
Tịch Thận Trạch thấy, dù anh có sống không như ý thế nào thì so với cô cũng không thể coi là không tốt.
Cuộc sống bảy năm qua của anh có người thân, bạn học, bạn bè kể cho cô nghe.
Mọi người đều cho rằng anh sống không tốt.
Nhưng bảy năm qua của cô khó khăn đến mức nào thì có vẻ như không có ai có thể nói thay cô.
Một người đau lòng thay cho cô, thấy ấm ức thay cho cô, dù có ý kiến với anh nhưng vẫn kể với anh rằng những năm qua cô sống rất vất vả —— Không hề có một người bạn như vậy.
Ba năm khó khăn nhất cô trải qua ở thành phố Tân, không có một người bạn nào chứng kiến.
Anh ấy gọi một phần cơm gà Cung Bảo và một cái đùi gà lớn.
Tịch Thận Trạch cùng Phương Thư Mạn xếp hàng mua được món sườn om và bò hầm khoai tây mà cô muốn ăn.
Ba người bê khay đựng đồ ăn tìm một chiếc bàn trống ở góc ngồi xuống.
Tịch Thận Trạch đặt đồ ăn xuống rồi lại đứng dậy quay lại quầy bán cơm để mua đồ uống.
Lẽ ra anh có thể quay lại rất nhanh, nhưng không khéo là anh lại nhận được một cuộc điện thoại liên quan đến công việc. Mà căn tin thì đông đúc và ồn ào, nên anh đành phải ra ngoài nghe điện thoại.
Cũng trong khoảng thời gian anh rời đi, Phương Thư Mạn lại biết thêm một số thông tin về cuộc sống của Tịch Thận Trạch trong thời gian cô vắng mặt từ miệng của Lý Hạo Sinh.
Lúc đầu Lý Hạo Sinh và Phương Thư Mạn đều không nói gì.
Phương Thư Mạn không phải là người hướng ngoại và hoạt bát, cô không giỏi ứng phó với những tình huống như thế này, cho nên cô thà im lặng còn hơn là cố nói chuyện với đối phương một cách ngượng ngùng.
Lý Hạo Sinh có tính tình khá ngang bướng, điển hình tính cách của cậu ấm, bấy lâu nay rất ít người có thể khiến anh ấy thực sự để mắt đến, nhưng Tịch Thận Trạch thì có thể.
Vì Tịch Thận Trạch đủ mạnh mẽ, là một người rất thông minh.
Lý Hạo Sinh thường nghĩ, nếu Tịch Thận Trạch đi làm kinh doanh, chắc chắn có thể dựa vào cái đầu thông minh của anh để kiếm được rất nhiều tiền một cách chính đáng, mua thẳng một vài căn hộ ở trung tâm thành phố chắc chắn không thành vấn đề.
Nhưng Tịch Thận Trạch lại không, cứ muốn làm một bác sĩ pháp y vất vả mà không được đền đáp.
Một lúc sau, Phương Thư Mạn thấy Tịch Thận Trạch vẫn chưa quay lại, cô quay đầu nhìn về phía quầy bán cơm.
Ngay lúc cô định đứng dậy đi tìm thì Lý Hạo Sinh đang ăn đột nhiên hỏi cô một câu: “Cô có biết tại sao tôi lại nhận ra cô không?”
Phương Thư Mạn chớp mắt, nói: “Vì năm đó tôi từng đến học cùng anh Thận, anh đã gặp tôi trong lớp học?”
Lâm Trạm đã quen biết cô theo cách đó.
Lý Hạo Sinh cười: “Thực ra không phải.”
“Hôm đó tôi không ở trường, căn bản không đi học.”
Phương Thư Mạn bối rối.
Đã không gặp nhau, vậy tại sao vừa rồi anh ấy lại có thể ngay lập tức nhận ra cô là người đã từng hẹn hò với Tịch Thận Trạch?
Lý Hạo Sinh thấy cô có vẻ không hiểu, lúc này mới thong thả nói: “Cho đến khi tốt nghiệp đại học, hình nền điện thoại của cậu ấy vẫn là ảnh của cô.”
“Tôi đã nhìn thấy vô số lần.”
Phương Thư Mạn đột nhiên sững sờ.
Vài giây sau, cô chủ động hỏi: “Còn gì nữa không?”
“Có thể kể thêm cho tôi nghe những chuyện có liên quan đến anh ấy không?”
Nghe thấy lời của Phương Thư Mạn, Lý Hạo Sinh kinh ngạc nhìn cô, sau đó dùng giọng điệu kỳ lạ trêu chọc cô: “Cô muốn biết cậu ấy nhớ cô đến mức nào phải không?”
Phương Thư Mạn lắc đầu.
Cô mím môi, giọng điệu vô cùng nghiêm túc đáp: “Tôi chỉ muốn tìm hiểu về những năm tháng tôi không thể tham gia vào cuộc sống của anh ấy, xem anh ấy đã sống như thế nào.”
“Vậy cô hy vọng cậu ấy sống tốt hay không tốt?” Lý Hạo Sinh hỏi.
“Tất nhiên là hy vọng anh ấy sống tốt rồi.” Phương Thư Mạn không chút do dự trả lời.
Đôi mắt cô quá trong sáng.
Lý Hạo Sinh không nhìn ra được chút dối trá nào trong mắt cô, đều là sự thẳng thắn và thành thật.
“Có thể khiến cô thất vọng rồi, cậu ấy sống không hề tốt.” Lý Hạo Sinh nói: “Cậu ấy sẽ dùng việc học để làm tê liệt bản thân, ép mình không nghĩ đến cô, nhưng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, ngay cả khi mệt mỏi đến nỗi gục đầu xuống là ngủ ngay thì cậu ấy cũng sẽ gọi tên cô trong mơ, nói chính xác là gọi cô là ‘Thư Thư’.”
“Mật khẩu Q-Q và mật khẩu WeChat của cô, cậu ấy đều biết phải không?”
Phương Thư Mạn gật đầu: “Biết, nhưng anh ấy chưa bao giờ tự ý đăng nhập vào tài khoản của tôi.”
“Sau khi cô biến mất, cậu ấy đã đăng nhập, cậu ấy muốn vào đó lấy một số thông tin liên quan đến tung tích của cô, nhưng không có kết quả.” Lý Hạo Sinh nói với Phương Thư Mạn, “Cậu ấy vẫn luôn giúp cô nạp tiền vào số điện thoại của cô, nhưng sau đó phát hiện cô không sử dụng nữa, vì ngoài việc trừ tiền cước gói hàng tháng ra thì không có bất kỳ hồ sơ nào liên quan đến cuộc gọi và tin nhắn, nhưng cậu ấy vẫn nạp tiền vào đó. Dù sao thì cho đến khi tốt nghiệp đại học, số điện thoại đó vẫn thuộc tên cậu ấy.”
“Sau này tôi cũng không rõ nữa, nếu cô muốn biết số điện thoại hiện tại có còn nằm trong tay cậu ấy không thì có thể hỏi cậu ấy.”
“Cậu ấy…” Lý Hạo Sinh thở dài, “Cậu ấy luôn tự tìm cho mình rất nhiều việc để làm. Chuyên ngành đã đủ đau đầu rồi, hầu như tuần nào cũng kín lịch, vậy mà cậu ấy còn có thể dành thời gian làm đủ thứ việc làm thêm. Nào là dạy kèm cho học sinh cấp 2, cấp 3, dịch bài cho các công ty dịch thuật, đến bệnh viện làm người chăm bệnh, để làm được cái nghề chăm bệnh này còn phải đi thi lấy chứng chỉ. Kỳ nghỉ hè hay nghỉ đông còn bận rộn hơn, cậu ấy sẽ đi thực tập ở trung tâm giám định hoặc cơ quan cảnh sát, cả năm không nghỉ, không cho mình bất kỳ cơ hội nào để nghỉ ngơi hay thư giãn, cũng không bao giờ tham gia các hoạt động giải trí, không có bất kỳ nhiệt huyết hay khát vọng gì đối với cuộc sống, trông giống như một cái xác biết đi vậy.”
Phương Thư Mạn vô thức cắn môi.
Nghe Lý Hạo Sinh nói xong, khóe miệng cô khẽ nhếch lên một nụ cười, rất biết ơn nói lời cảm ơn anh ấy: “Cảm ơn anh đã nói cho tôi biết những điều này.”
Câu cảm ơn chân thành đặc biệt này của cô khiến Lý Hạo Sinh có chút lúng túng.
“Nói thật nhé, lúc đầu gặp cô, tôi không thích cô lắm.” Lý Hạo Sinh dừng lại giây lát, lại nói rất thẳng thắn: “Nhưng bây giờ suy nghĩ của tôi về cô đã có chút thay đổi rồi.”
Phương Thư Mạn cười hỏi: “Tại sao?”
“Không nói rõ được.” Lý Hạo Sinh nói thẳng: “Có thể là phát hiện ra cô đang rất chân thành yêu một người.”
Anh ấy cong môi cười, thái độ đã dịu đi rất nhiều so với trước, chủ động hỏi Phương Thư Mạn: “Cô còn muốn biết gì nữa không? Chỉ cần là những gì tôi biết, cô đều có thể biết được từ tôi.”
Phương Thư Mạn suy nghĩ rồi lắc đầu: “Không còn nữa.”
Cô một lần nữa chân thành cảm ơn Lý Hạo Sinh: “Cảm ơn anh. Anh là một người bạn rất tốt.”
Lý Hạo Sinh nghe Phương Thư Mạn khen mà không khỏi thấy áy náy, đột nhiên cảm thấy thái độ ban đầu của mình đối với cô thực sự rất quá đáng.
Vừa lúc Tịch Thận Trạch đã nghe điện thoại xong, đang cầm nước mua được đi về phía này, Lý Hạo Sinh đột nhiên hỏi Phương Thư Mạn: “Vậy tôi hỏi cô một câu nhé.”
Phương Thư Mạn gật đầu đáp: “Anh hỏi đi.”
“Trong những năm cô và cậu ấy xa cách nhau, điều cô muốn nói nhất với cậu ấy là gì?”
Tịch Thận Trạch dừng lại ở khoảng cách chỉ một bước chân đến bàn ăn.
Anh nghe thấy Phương Thư Mạn rất nghiêm túc trả lời: “Tôi rất nhớ anh ấy.”
“Nhớ đến mức nào?” Lý Hạo Sinh hỏi tiếp.
“Sau khi tốt nghiệp trở về thành phố Thẩm, thực ra tôi đã đến cổng trường Đại học Y thành phố Thẩm rất nhiều lần, cũng có rất nhiều lần đi xe buýt đến gần khu nhà mà anh Thận lớn lên, chỉ là không dám tiến thêm một bước.” Phương Thư Mạn dừng lại một lát, cười nói: “Tôi rất muốn tình cờ gặp anh ấy, nhưng lại sợ gặp lại anh ấy.”
Lý Hạo Sinh lúc này mới ngẩng đầu nhìn Tịch Thận Trạch đang cúi đầu chăm chú nhìn Phương Thư Mạn, cười hỏi: “Nghe thấy chưa?”
Phương Thư Mạn lúc này mới biết Tịch Thận Trạch đang đứng ngay phía sau.
Cô lập tức ngoảnh mặt nhìn anh.
Cùng lúc đó, hai má cô hơi ửng hồng.
Những lời có thể thản nhiên nói ra trước mặt người khác, nhưng khi để anh nghe thấy thì cô lại thấy hơi xấu hổ.
Tịch Thận Trạch không nói gì, chỉ đi tới ngồi xuống cạnh Phương Thư Mạn.
Anh mua hai chai nước, đưa một chai cho Lý Hạo Sinh, còn anh và Phương Thư Mạn cùng uống chai còn lại.
Tịch Thận Trạch mở nắp chai trước, sau đó nhẹ nhàng vặn chặt lại, đảm bảo cô có thể mở ra được.
Lý Hạo Sinh tiếp tục ăn cơm đùi gà của mình, rất tò mò hỏi Tịch Thận Trạch: “Kể cho tôi nghe chuyện hai người kết hôn đi.”
Nếu đổi lại là chuyện khác, Tịch Thận Trạch chắc chắn sẽ nói “Không có gì để kể cả”, nhưng lần này anh lại kiên nhẫn khác thường: “Bọn tôi gặp lại nhau ở nhà tang lễ, mấy ngày sau tôi thấy cô ấy đi xem mắt với người khác, nên tôi đã hỏi cô ấy là có muốn đi đăng ký kết hôn với tôi không, rồi bọn tồi đi đăng ký kết hôn.”
Lý Hạo Sinh kinh ngạc: “Cậu dữ dội thật đấy lão Tịch, trực tiếp cướp vợ ngay trên bàn xem mắt sao?”
Phương Thư Mạn vội vàng giải thích: “Không phải vậy, là tôi và người kia xem mắt không thành, lúc đó người kia đã đi rồi.”
“Ồ ồ ra là vậy.” Lý Hạo Sinh lúc này mới thấy bình thường trở lại, “Tôi còn tưởng lão Tịch sợ cô bị người khác cướp mất nên cướp người trước mặt đối tượng xem mắt của cô.”
Ai ngờ Tịch Thận Trạch lại nghiêm túc nói: “Nếu người đó không đi nhanh như thế, tôi thực sự sẽ hỏi trước mặt anh ta xem Thư Thư có muốn đi đăng ký kết hôn với tôi không.”
“Mẹ kiếp,” Lý Hạo Sinh vừa cười vừa mắng anh: “Cậu điên quá rồi.”
Phương Thư Mạn nhỏ giọng hỏi anh: “Anh không sợ em từ chối anh sao?”
Tịch Thận Trạch gắp cho cô một miếng sườn, dịu dàng hỏi lại: “Em sẽ từ chối anh sao?”
Phương Thư Mạn lắc đầu, cười đáp: “Sẽ không.”
Khóe miệng Tịch Thận Trạch khẽ cong lên, đáp lại cô: “Anh cược là em sẽ không từ chối anh.”
Một lúc sau, điện thoại của Lý Hạo Sinh reo lên.
Là vợ anh ấy gọi đến.
Khi nhìn thấy màn hình hiển thị cuộc gọi đến, mắt anh ấy đột nhiên sáng lên.
Ngay sau đó, Lý Hạo Sinh lập tức đứng dậy chào Tịch Thận Trạch và Phương Thư Mạn: “Bà cô ở nhà gọi điện rồi, tôi đi trước đây.”
Thậm chí không đợi họ nói gì, Lý Hạo Sinh đã bưng khay thức ăn sải bước rời đi.
Phương Thư Mạn rất ngạc nhiên hỏi Tịch Thận Trạch: “Anh ấy có vợ rồi sao?”
Tịch Thận Trạch thong thả đáp lại cô: “Cậu ấy cũng chẳng nói là cậu ấy không có vợ.”
“Nhưng vừa nãy ở ngoài căn tin, không phải anh ấy nói với anh là ‘chỉ cậu có vợ’ sao…” Phương Thư Mạn đột nhiên bừng tỉnh: “À, ý của anh ấy lúc đó là anh ấy cũng có vợ.”
Tịch Thận Trạch cười cô: “Em thật ngốc nghếch.”
Phương Thư Mạn bất mãn chu môi, khẽ hừ một tiếng phản bác: “Anh mới ngốc ấy.”
“Anh ấy làm việc ở đâu?” Cô lại chuyển chủ đề sang Lý Hạo Sinh.
“Ở công ty nhà cậu ấy.” Tịch Thận Trạch nói.
Lần này Phương Thư Mạn thực sự bị sốc: “Nhưng không phải anh ấy là… bạn cùng phòng đại học của anh sao? Anh ấy học pháp y mà…”
“Chỉ là tức giận nên tùy tiện đăng ký thôi, không thể nói là đam mê, nên khi học đại học cậu ấy cũng chỉ học cho có, nhưng cậu ấy rất thông minh, chưa từng thi trượt môn nào.” Tịch Thận Trạch nói xong lại đút cho Phương Thư Mạn một miếng thịt bò kho, rồi tiếp tục nói: “Nhưng tài năng thực sự của cậu ấy không nằm ở lĩnh vực này, mà là ở lĩnh vực tài chính.”
“Học cho có mà không trượt môn thì cũng không tính là có tài năng à?” Phương Thư Mạn cảm thán, “Vậy thì anh ấy phải giỏi đến mức nào?”
Tịch Thận Trạch cười một tiếng: “Cũng khá giỏi, nhưng cũng có những chuyện cậu ấy không giải quyết được.”
“Có lẽ tính tới thời điểm hiện tại, chuyện khiến cậu ấy thất bại nhất chính là cậu ấy đã thích vợ mình nhiều năm, nhưng vợ cậu ấy lại không thích cậu ấy, chỉ coi cuộc hôn nhân của họ là một cuộc liên hôn trao đổi lợi ích.”
Phương Thư Mạn ngây người, mãi một lúc lâu sau vẫn không nói được lời nào.
Vì từ Lý Hạo Sinh mà biết được một số chuyện về Tịch Thận Trạch, nên tối hôm đó trước khi đi ngủ Phương Thư Mạn đã gửi một tin nhắn đến số điện thoại cũ của cô.
Tịch Thận Trạch đang trao đổi công việc với bên tổ chức đám cưới thì điện thoại đột nhiên có thông báo tin nhắn.
Đây là tin nhắn gửi đến sim phụ, không phải tin nhắn nhắc nợ của công ty viễn thông mà là số điện thoại của Phương Thư Mạn gửi đến.
Cô chỉ nhắn sáu chữ: [Anh Thận, em nhớ anh quá.]
Tịch Thận Trạch trả lời tin nhắn của cô, nói: [Anh luôn chờ em, Thư Thư.]
Sau khi nhìn thấy tin nhắn hồi đáp của đối phương, Phương Thư Mạn cứng đờ cổ quay đầu lại, ngơ ngác nhìn anh.
Tịch Thận Trạch đang cụp mắt nhìn cô.
Anh khẽ thở dài: “Là Lý Hạo Sinh nói cho em biết đúng không?”
Phương Thư Mạn suýt bật khóc nức nở, cô nhào vào lòng anh, vừa khóc vừa trách: “Sao anh không nói là anh vẫn giữ số này, em cứ tưởng… em cứ tưởng đã bị hủy lâu rồi không tìm lại được…”
Tịch Thận Trạch ôm cô nhẹ nhàng dỗ dành: “Sợ em buồn nên mới không nói.”
Phương Thư Mạn lau nước mắt, mím môi hỏi anh: “Anh còn giấu em chuyện gì nữa không?”
Tịch Thận Trạch không muốn nói dối nên đành thừa nhận: “Có.”
“Thư Thư, cho anh thêm chút thời gian.” Anh hứa với cô: “Muộn nhất là đến khi chúng ta kết hôn, anh sẽ nói cho em biết những chuyện chưa kể.”
Phương Thư Mạn ngoan ngoãn gật đầu, nghe lời đáp: “Được.”
Tịch Thận Trạch bế cô lại, để cô ngồi lên đùi mình, đối mặt với anh.
Anh giơ tay vuốt lại mái tóc cho cô, nhìn đôi mắt đen láy như mực của cô với ánh mắt vô cùng dịu dàng và trìu mến.
Khóe mắt Phương Thư Mạn vẫn còn ửng đỏ, cô nhìn anh, mím môi cười khẽ, giọng nói nhẹ nhàng ấm áp: “Sao thế?”
Tịch Thận Trạch khẽ lắc đầu, không nói gì, chỉ ôm cô vào lòng.
Anh đang đau lòng thay cho cô.
Tịch Thận Trạch thấy, dù anh có sống không như ý thế nào thì so với cô cũng không thể coi là không tốt.
Cuộc sống bảy năm qua của anh có người thân, bạn học, bạn bè kể cho cô nghe.
Mọi người đều cho rằng anh sống không tốt.
Nhưng bảy năm qua của cô khó khăn đến mức nào thì có vẻ như không có ai có thể nói thay cô.
Một người đau lòng thay cho cô, thấy ấm ức thay cho cô, dù có ý kiến với anh nhưng vẫn kể với anh rằng những năm qua cô sống rất vất vả —— Không hề có một người bạn như vậy.
Ba năm khó khăn nhất cô trải qua ở thành phố Tân, không có một người bạn nào chứng kiến.