Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị
Chương 279: Đại Hội Đặt Tên
"Bên đây tôi đã làm xong rồi!" Trong lúc Cổ Dục còn đang xem bình luận về chuyện xưa của chủ mộ thì những người bên kia cũng đã gỡ xong rỉ sắt. Cổ Dục đi qua cùng hai người kia hợp sức đẩy cửa ra. Phía sau cánh cửa cái gì cũng không có chỉ mấy mét vuông đất trống không.
"Đi qua xem hai cánh của cửa còn lại đi." Sau khi nhìn lướt qua thấy phía sau cảnh cửa không có thứ gì nên Cổ Dục và hai người kia cùng đi xem xét hai cánh cửa còn lại.
Sau đó rất nhanh cánh cửa ở đối diện hố tuẫn táng cũng được mở ra. Sau khi mở cửa thì thấy trong đó cũng có một đường hầm. Lần nữa mở ra đường hầm thì thấy bên trong là một cái thạch thất. Cổ Dục đi vào xem xét.
Đúng như suy đoán ở đây ban đầu là hố tuẫn táng, nhưng mà thật đáng tiếc là bọn trộm mộ đã "ghé thăm" qua và làm mọi thứ trở nên lộn xộn cái gì cũng không có.
Tiếp theo cả sáu người đều đi qua phòng của chủ mộ. Rỉ sắt vừa mới gỡ xong thì Cổ Dục liền ngửi thấy một mùi hôi rất nồng.
Mà Vua núi với năm chú chó săn của Cổ Kiến Quân ở bên cạnh hắn cũng đang xù lông lên. Bọn chúng dường như cảm thấy bên trong có cái gì đó.
"Chuẩn bị, một, hai, ba, mở!" Nghe theo hiệu lệnh của Cổ Dục, bọn hắn cùng nhau đẩy cửa ra. Ngay khi cửa vừa mở ra, Cổ Dục nhìn thấy trên quan tài có một con chồn với bộ lông trắng tinh đang dùng đôi mắt nhỏ màu đỏ trừng hắn.
“ Ực…” Khi camera của Cổ Dục chiếu tới con chồn màu trắng, hầu hết mọi người đều cảm thấy da đầu mình có chút tê dại.
Chồn đã đủ tà tính, bây giờ lại còn xuất hiện một con chồn màu trắng, con này dĩ nhiên so với con kia càng tà tính hơn.
Tuy nhiên không để Cổ Dục có thời gian phản ứng, bởi vì vào lúc này con chồn màu trắng đột nhiên kêu.
“Kít!” Khi con chồn kêu lên thì đột nhiên từ phía sau quan tài vang lên vài tiếng sưu sưu sưu sưu…… Có mười mấy con chồn xuất hiện, đặc biệt bọn chúng còn hướng về phía của Cổ Dục mà đi tới.
Trong lúc nhất thời bốn người kia có chút sợ hãi, duy chỉ có Cổ Dục cùng Cổ Kiến Quân là không.
“Bắt lấy bọn chúng!” Nghe được Cổ Kiến Quân rống to một tiếng, bốn người kia phản ứng lại rồi trực tiếp lấy bao hướng đến phía những con chồn kia ý đồ muốn bắt bọn chúng lại.
Mà sáu con chó kia càng phản ứng nhanh hơn, Cổ Kiến Quân nắm dây kéo của một con, nó nhào tới con chồn đem mông của bọn chúng đ è xuống, vững vàng áp trên mặt đất để tránh chúng sẽ đánh rắm về phía mình. Rõ ràng năm con còn lại đã sớm quen thuộc đối phó với những con chồn này. Mặc dù Vua Núi không được học qua một cách bài bản về cách đối phó mấy con vật này.
Nhưng dù sao nó cũng rất thông minh, khi chiến đấu tuyệt đối sẽ không bị trúng chiêu lần hai. Chính vì vậy Vua Núi nhanh chóng dùng thế sét đánh không kịp bịt tai. Đầu tiên là nhào tới một con chồn cắn cổ rồi ném nó văn ra ngoài, tiếp đó là tát bay một con chồn khác, cuối cùng thì gọi lại một con chồn khác. Nếu như nhìn kỹ, kỳ thực đây chính là con chồn mà Cổ Dục bắt được ở trong nhà, hắn đem con chồn này biến thành một tên nội gian để cho Vua Núi đi báo thù.
Về phần Cổ Kiến Quân thì ông ấy kinh nghiệm cũng rất phong phú, đầu tiên ông đi lên đá bay một con chồn, tiếp đó lại dùng một tay bắt được một con khác. Trong nháy mắt ông đã giải quyết xong ba con chồn.
Vua Núi xử lý ba con, Cố Kiến Quân xử lý ba con, bốn người trung niên mỗi người một con. Còn những con chó còn lại mỗi con tóm được một con chồn, tổng cộng đã có mười lăm con. Hiện tại cũng chỉ còn có hai con bị xông ra ngoài.
Cổ Dục cũng không khách khí, đi lên đạp một phát bay một con rồi. Trong nháy mắt bắt được điểm chí mạng ở gáy, tiếp đó đem con khác giẫm ở dưới chân để nó không động đậy được nữa.
“Kít!” Nhưng ngay lúc Cổ Dục bắt được hai con này thì con chồn trắng kia kêu to một tiếng rồi cũng nhảy vào mặt của Cổ Dục.
Mà lúc này kỹ năng chiến đấu bậc thầy của Cổ Dục cũng lộ ra, chỉ thấy con chồn vốn ở dưới chân Cổ Dục đã bị hắn hất lên, vị trí vừa vặn trên đường bay tới của con chồn lông trắng kia.
Đang ở trên không trung đương nhiên chúng cũng không thể thay đổi hướng bay, cho nên lập tức hai con chồn đụng vào nhau rồi rơi xuống đất, chờ đến lúc bọn nó rơi xuống đất thì đã bị Cổ Dục dùng chân giẫm lên hai bên trái phải. Hành động này tưởng chừng như Cổ Dục làm khá hời hợt nhưng kỳ thực đây không phải chuyện dễ dàng gì. Nếu đổi thành người khác hay kể cả là người luyện võ cũng không thể làm đơn giản như Cổ Dục được.
Nếu vừa rồi ngăn cản, không chừng sẽ dẫn đến nó cắn bị thương, còn không ngăn cản thì con chồn trắng sẽ chạy mất. Việc này cũng chỉ có Cổ Dục mới có thể nhẹ nhàng giải quyết như vậy.
“Đưa bọn chúng vào!” Theo lệnh thì bốn người kia nhanh chóng hành động, nắm lấy cổ của những con chồn đem nhét chúng vào một cái túi, tổng cộng có mười sáu con, bao gồm cả con chồn trắng kia.
Sau khi giải quyết xong bọn chồn này, mọi người thở phào một hơi. Nhưng ánh mắt của họ lúc này cũng nhìn về phía cái quần tài đang đặt ở giữa.
“Ừm… thứ này, có thể mở ra chút không?” Nhìn cái quan tài này, một người trong nhóm nhìn về phía Cổ Dục và Cổ Kiến Quân nhỏ giọng hỏi, ở đây hai người họ làm chủ còn bọn hắn chỉ là hỗ trợ.
“Không nên mở ra thì tốt hơn! Dù sao cũng là tổ tiên, chẳng may nếu thất lễ thì lại phiền toái.” Nghe được câu hỏi này thì một người trong số họ làm ra vẻ mặt không bận tâm mà nói.
Lúc đầu hắn vẫn nghĩ là lá gan của mình lớn nhưng hiện tại vẫn có chút sợ.
"Đi qua xem hai cánh của cửa còn lại đi." Sau khi nhìn lướt qua thấy phía sau cảnh cửa không có thứ gì nên Cổ Dục và hai người kia cùng đi xem xét hai cánh cửa còn lại.
Sau đó rất nhanh cánh cửa ở đối diện hố tuẫn táng cũng được mở ra. Sau khi mở cửa thì thấy trong đó cũng có một đường hầm. Lần nữa mở ra đường hầm thì thấy bên trong là một cái thạch thất. Cổ Dục đi vào xem xét.
Đúng như suy đoán ở đây ban đầu là hố tuẫn táng, nhưng mà thật đáng tiếc là bọn trộm mộ đã "ghé thăm" qua và làm mọi thứ trở nên lộn xộn cái gì cũng không có.
Tiếp theo cả sáu người đều đi qua phòng của chủ mộ. Rỉ sắt vừa mới gỡ xong thì Cổ Dục liền ngửi thấy một mùi hôi rất nồng.
Mà Vua núi với năm chú chó săn của Cổ Kiến Quân ở bên cạnh hắn cũng đang xù lông lên. Bọn chúng dường như cảm thấy bên trong có cái gì đó.
"Chuẩn bị, một, hai, ba, mở!" Nghe theo hiệu lệnh của Cổ Dục, bọn hắn cùng nhau đẩy cửa ra. Ngay khi cửa vừa mở ra, Cổ Dục nhìn thấy trên quan tài có một con chồn với bộ lông trắng tinh đang dùng đôi mắt nhỏ màu đỏ trừng hắn.
“ Ực…” Khi camera của Cổ Dục chiếu tới con chồn màu trắng, hầu hết mọi người đều cảm thấy da đầu mình có chút tê dại.
Chồn đã đủ tà tính, bây giờ lại còn xuất hiện một con chồn màu trắng, con này dĩ nhiên so với con kia càng tà tính hơn.
Tuy nhiên không để Cổ Dục có thời gian phản ứng, bởi vì vào lúc này con chồn màu trắng đột nhiên kêu.
“Kít!” Khi con chồn kêu lên thì đột nhiên từ phía sau quan tài vang lên vài tiếng sưu sưu sưu sưu…… Có mười mấy con chồn xuất hiện, đặc biệt bọn chúng còn hướng về phía của Cổ Dục mà đi tới.
Trong lúc nhất thời bốn người kia có chút sợ hãi, duy chỉ có Cổ Dục cùng Cổ Kiến Quân là không.
“Bắt lấy bọn chúng!” Nghe được Cổ Kiến Quân rống to một tiếng, bốn người kia phản ứng lại rồi trực tiếp lấy bao hướng đến phía những con chồn kia ý đồ muốn bắt bọn chúng lại.
Mà sáu con chó kia càng phản ứng nhanh hơn, Cổ Kiến Quân nắm dây kéo của một con, nó nhào tới con chồn đem mông của bọn chúng đ è xuống, vững vàng áp trên mặt đất để tránh chúng sẽ đánh rắm về phía mình. Rõ ràng năm con còn lại đã sớm quen thuộc đối phó với những con chồn này. Mặc dù Vua Núi không được học qua một cách bài bản về cách đối phó mấy con vật này.
Nhưng dù sao nó cũng rất thông minh, khi chiến đấu tuyệt đối sẽ không bị trúng chiêu lần hai. Chính vì vậy Vua Núi nhanh chóng dùng thế sét đánh không kịp bịt tai. Đầu tiên là nhào tới một con chồn cắn cổ rồi ném nó văn ra ngoài, tiếp đó là tát bay một con chồn khác, cuối cùng thì gọi lại một con chồn khác. Nếu như nhìn kỹ, kỳ thực đây chính là con chồn mà Cổ Dục bắt được ở trong nhà, hắn đem con chồn này biến thành một tên nội gian để cho Vua Núi đi báo thù.
Về phần Cổ Kiến Quân thì ông ấy kinh nghiệm cũng rất phong phú, đầu tiên ông đi lên đá bay một con chồn, tiếp đó lại dùng một tay bắt được một con khác. Trong nháy mắt ông đã giải quyết xong ba con chồn.
Vua Núi xử lý ba con, Cố Kiến Quân xử lý ba con, bốn người trung niên mỗi người một con. Còn những con chó còn lại mỗi con tóm được một con chồn, tổng cộng đã có mười lăm con. Hiện tại cũng chỉ còn có hai con bị xông ra ngoài.
Cổ Dục cũng không khách khí, đi lên đạp một phát bay một con rồi. Trong nháy mắt bắt được điểm chí mạng ở gáy, tiếp đó đem con khác giẫm ở dưới chân để nó không động đậy được nữa.
“Kít!” Nhưng ngay lúc Cổ Dục bắt được hai con này thì con chồn trắng kia kêu to một tiếng rồi cũng nhảy vào mặt của Cổ Dục.
Mà lúc này kỹ năng chiến đấu bậc thầy của Cổ Dục cũng lộ ra, chỉ thấy con chồn vốn ở dưới chân Cổ Dục đã bị hắn hất lên, vị trí vừa vặn trên đường bay tới của con chồn lông trắng kia.
Đang ở trên không trung đương nhiên chúng cũng không thể thay đổi hướng bay, cho nên lập tức hai con chồn đụng vào nhau rồi rơi xuống đất, chờ đến lúc bọn nó rơi xuống đất thì đã bị Cổ Dục dùng chân giẫm lên hai bên trái phải. Hành động này tưởng chừng như Cổ Dục làm khá hời hợt nhưng kỳ thực đây không phải chuyện dễ dàng gì. Nếu đổi thành người khác hay kể cả là người luyện võ cũng không thể làm đơn giản như Cổ Dục được.
Nếu vừa rồi ngăn cản, không chừng sẽ dẫn đến nó cắn bị thương, còn không ngăn cản thì con chồn trắng sẽ chạy mất. Việc này cũng chỉ có Cổ Dục mới có thể nhẹ nhàng giải quyết như vậy.
“Đưa bọn chúng vào!” Theo lệnh thì bốn người kia nhanh chóng hành động, nắm lấy cổ của những con chồn đem nhét chúng vào một cái túi, tổng cộng có mười sáu con, bao gồm cả con chồn trắng kia.
Sau khi giải quyết xong bọn chồn này, mọi người thở phào một hơi. Nhưng ánh mắt của họ lúc này cũng nhìn về phía cái quần tài đang đặt ở giữa.
“Ừm… thứ này, có thể mở ra chút không?” Nhìn cái quan tài này, một người trong nhóm nhìn về phía Cổ Dục và Cổ Kiến Quân nhỏ giọng hỏi, ở đây hai người họ làm chủ còn bọn hắn chỉ là hỗ trợ.
“Không nên mở ra thì tốt hơn! Dù sao cũng là tổ tiên, chẳng may nếu thất lễ thì lại phiền toái.” Nghe được câu hỏi này thì một người trong số họ làm ra vẻ mặt không bận tâm mà nói.
Lúc đầu hắn vẫn nghĩ là lá gan của mình lớn nhưng hiện tại vẫn có chút sợ.