Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị
Chương 278: Gà Quay
Nghe nói là trong nước tiểu chồn có một loại chất gọi là Đinh Lưu Thuần (Chất Butanethiol) và loại chất này có độc. Lúc bình thường ngửi thì chỉ ngửi thấy mùi hôi khó chịu, nhưng nếu bị đun nóng hoặc tiếp xúc với chất axit thì sẽ sinh ra một loại khói độc khiến người khác bị ảo giác.
Đương nhiên nếu ở trong một không gian trống trải thì cùng lắm sẽ bị khói độc làm cho hoảng hốt một chút, giống như là bị hun khói đến mơ màng thôi. Nhưng nếu ở trong một không gian hẹp, thì triệu chứng sẽ trở nên nặng hơn.
Những con chồn kia ở sau cửa đi tiểu là chuyện rất bình thường. Nhưng bởi vì cửa bị rỉ sét nên khắp nơi đều có rỉ sắt mà rỉ sắt lại chính là sắt bị ô xi hoá. Nên lúc bọn Cổ Dục đẩy cửa sẽ tạo ra ma sát đồng thời cũng sinh ra nhiệt. Chính vì vậy mới dẫn đến tình huống như vậy.
Lại thêm chuyện bọn Cổ Dục đứng gần chỗ đó nên không thể tránh khỏi việc bị trúng chiêu.
Nhưng mà cũng may là Cổ Dục chú ý cẩn thận, lúc đi xuống bọn hắn đều có đeo khẩu trang. Do đó khẩu trang đã cản được phần lớn lượng khói độc, phần nhỏ còn lại đều bị nước giếng của Cổ Dục triệt tiêu.
Mặc dù Cổ Dục dùng biện pháp khoa học để giải thích những chuyện này nhưng sắc mặt của tất cả mọi người đều rất khó coi.
Mà những người có sắc mặt càng không dễ nhìn đó lại là khán giả xem Livestream. Họ chẳng biết đang xảy ra chuyện gì nữa, họ chỉ thấy bọn Cổ Dục vừa mở cửa ra thì bọn hắn nhìn giống như mấy người bị trúng tà vậy hơn nữa đó không phải là diễn. Mà nếu như là bọn hắn đang diễn thật thì bọn hắn thật sự có thể đi làm ảnh đế, thật sự là rất tà tính.
"Tiếp tục đi! Lần này để tôi dẫn đầu." Hít một hơi thật sâu, Cổ Dục nhìn Cổ Kiến Quân nhỏ giọng nói. Nghe Cố Dục nói thế, Cổ Kiến Quân gật đầu một cái. Bất luận như thế nào đi nữa, bọn Cổ Dục nếu đã tới đây thì sẽ không dễ dàng mà rời đi như vậy.
Sau đó, Cổ Dục đi đầu còn bốn người kia thì đi đằng sau Cổ Dục, Cổ Kiến Quân đi cuối cùng để phòng ngừa có chuyện gì xảy ra. Một đoàn người tiến thẳng vào bên trong đường hầm.
Đường hầm dài khoảng ba mét, Cổ Dục cẩn thận bước lên từng bước. Sau khi xác định không có cơ quan, bọn hắn tiếp tục đi đến phía trước, rất nhanh bọn hắn đã đi đến trước một cái đường hầm khác.
Ở đây cũng có một cái cửa sắt lớn bị rỉ sét.
"Cẩn thận một chút! Trước tiên hãy đem rỉ sắt gỡ xuống rồi hẵng đẩy cửa." Sau khi nhìn thấy cánh cửa sắt thì Cổ Kiến Quân ở phía sau lớn tiếng nói. Nghe Cổ Kiến Quân nói vậy, bọn Cổ Dục cũng cẩn thận gỡ từng miếng rỉ sắt ở bốn phía của cánh cửa. Một lần nữa đẩy cửa ra, Cổ Dục quả thật ngửi thấy một mùi rất thối, xem ra phía sau cánh cửa cũng có nước tiểu chồn nhưng lần này lại không xuất hiện ảo giác nữa.
Thế nhưng sau khi đẩy cánh cửa ra thì đằng sau đó cũng không còn là đường hầm nữa mà là một cái thạch thất nhỏ. Trong thạch thất cái gì cũng không có, xung quanh chỉ có những bức tranh.
Cổ Dục đi tới quan sát một chút thì phát hiện ra còn có ba cánh cửa. Nếu như đoán không sai thì cái mộ huyệt này hẳn là một cái Thập tự hình mộ thất.
Bên phải mộ có một cánh cửa lớn, tiếp đến ở phía đối diện lối hẳn là phòng chủ mộ, sau đó còn có hai cái lằn ngang ở phía trên, một cái kế bên hố tuẫn táng, cái còn lại hẳn là ở bên cạnh mộ thất.
"Tìm từng chỗ một đi." Bọn người Cổ Dục xuống đây không phải là tới trộm mộ mà là tới để bắt chồn, cho nên mỗi một chỗ trong đây đều phải kiểm tra qua mới được.
"Cậu trước tiên hãy ở lại đây chờ để phòng bất trắc. Trong những người ở đây thì tinh thần lực của cậu là tốt nhất. Nếu không may xảy ra chuyện gì thì cậu đến cứu viện, còn việc gỡ rỉ sắt thì để bọn tôi làm." Sau khi tìm thấy ba cánh cửa thì Cổ Dục định đi gỡ rỉ sắt nhưng lại bị Cổ Kiến Quân ngăn lại.
"Hả, thôi được rồi." Quả thật công việc gỡ rỉ sắt tạm thời không cần đến Cổ Dục, cho nên hắn lập tức ở lại đây, còn những người cũng đi theo Cổ Kiến Quân cùng nhau gỡ rỉ sắt.
Nhân dịp đó Cổ Dục cũng nhìn qua những bức tranh trong thạch thất.
Nếu như hắn đoán không nhầm thì những bức tranh này đang miêu tả lại cuộc sống của chủ mộ lúc còn sống.
Nhưng mà Cổ Dục nhìn một vòng, hắn cũng chẳng nhìn ra thứ gì cả. Có điều không thể không nói là khán giả xem Livestream của hắn thật sự rất lợi hại. Vậy mà trong đó lại có một khán giả là nhà khảo cổ chuyên nghiệp, nhìn thấy Cổ Dục vừa quay phim về phía những bức tranh thì vị khán giả này đã đại khái có thể miêu tả được một chút chuyện xưa của chủ mộ hồi còn sống.
Nếu không có gì bất ngờ thì chủ mộ là người của triều Minh. Nhưng mà chủ mộ không phải là người Hán triều Minh mà là người Mãn Thanh. Chủ mộ không sống qua thời điểm triều Minh ở cái thời đại kia, lúc chủ mộ sống thì người Mãn Thanh vẫn chưa gia nhập vào.
Trước kia chủ mộ hẳn là một tiểu quý tộc của tộc Nữ Chân và đã từng xuất quân giao chiến với quân Minh. Nhưng đáng tiếc là chủ mộ vừa đánh xong một trận… liền ngủm. Sau đó gia tộc của chủ mộ liền mai táng hắn tại đây. Những bức tranh trên tường chính là vẽ lại chuyện xưa này.
Không thể nói không nói chuyện xưa này đúng thật là ngắn gọn.
Thực ra lúc trước khu vực này là địa bàn của tộc Nữ Chân, nhưng mà phạm vi hoạt động chủ yếu của bọn họ là ở gần núi Trường Bạch, đây cũng chính là tỉnh Cát Lâm và tỉnh Liêu Ninh lúc bấy giờ. Bởi vì nó nằm quá sát với phía Bắc của tỉnh Hắc Long Giang cộng với việc vào cuối triều Minh lại xuất hiện thời kỳ tiểu băng hà, cho nên khu vực đó trở nên vô cùng lạnh. Số lượng người sinh hoạt ở đó rất ít nên có thể gặp được họ thật sự là một chuyện không dễ dàng.
Hơn nữa hình như cái mộ huyệt này đã bị mấy tên trộm mộ "ghé thăm". Cổ Dục đoán là chắc trong đây cái gì cũng không còn.
Đương nhiên nếu ở trong một không gian trống trải thì cùng lắm sẽ bị khói độc làm cho hoảng hốt một chút, giống như là bị hun khói đến mơ màng thôi. Nhưng nếu ở trong một không gian hẹp, thì triệu chứng sẽ trở nên nặng hơn.
Những con chồn kia ở sau cửa đi tiểu là chuyện rất bình thường. Nhưng bởi vì cửa bị rỉ sét nên khắp nơi đều có rỉ sắt mà rỉ sắt lại chính là sắt bị ô xi hoá. Nên lúc bọn Cổ Dục đẩy cửa sẽ tạo ra ma sát đồng thời cũng sinh ra nhiệt. Chính vì vậy mới dẫn đến tình huống như vậy.
Lại thêm chuyện bọn Cổ Dục đứng gần chỗ đó nên không thể tránh khỏi việc bị trúng chiêu.
Nhưng mà cũng may là Cổ Dục chú ý cẩn thận, lúc đi xuống bọn hắn đều có đeo khẩu trang. Do đó khẩu trang đã cản được phần lớn lượng khói độc, phần nhỏ còn lại đều bị nước giếng của Cổ Dục triệt tiêu.
Mặc dù Cổ Dục dùng biện pháp khoa học để giải thích những chuyện này nhưng sắc mặt của tất cả mọi người đều rất khó coi.
Mà những người có sắc mặt càng không dễ nhìn đó lại là khán giả xem Livestream. Họ chẳng biết đang xảy ra chuyện gì nữa, họ chỉ thấy bọn Cổ Dục vừa mở cửa ra thì bọn hắn nhìn giống như mấy người bị trúng tà vậy hơn nữa đó không phải là diễn. Mà nếu như là bọn hắn đang diễn thật thì bọn hắn thật sự có thể đi làm ảnh đế, thật sự là rất tà tính.
"Tiếp tục đi! Lần này để tôi dẫn đầu." Hít một hơi thật sâu, Cổ Dục nhìn Cổ Kiến Quân nhỏ giọng nói. Nghe Cố Dục nói thế, Cổ Kiến Quân gật đầu một cái. Bất luận như thế nào đi nữa, bọn Cổ Dục nếu đã tới đây thì sẽ không dễ dàng mà rời đi như vậy.
Sau đó, Cổ Dục đi đầu còn bốn người kia thì đi đằng sau Cổ Dục, Cổ Kiến Quân đi cuối cùng để phòng ngừa có chuyện gì xảy ra. Một đoàn người tiến thẳng vào bên trong đường hầm.
Đường hầm dài khoảng ba mét, Cổ Dục cẩn thận bước lên từng bước. Sau khi xác định không có cơ quan, bọn hắn tiếp tục đi đến phía trước, rất nhanh bọn hắn đã đi đến trước một cái đường hầm khác.
Ở đây cũng có một cái cửa sắt lớn bị rỉ sét.
"Cẩn thận một chút! Trước tiên hãy đem rỉ sắt gỡ xuống rồi hẵng đẩy cửa." Sau khi nhìn thấy cánh cửa sắt thì Cổ Kiến Quân ở phía sau lớn tiếng nói. Nghe Cổ Kiến Quân nói vậy, bọn Cổ Dục cũng cẩn thận gỡ từng miếng rỉ sắt ở bốn phía của cánh cửa. Một lần nữa đẩy cửa ra, Cổ Dục quả thật ngửi thấy một mùi rất thối, xem ra phía sau cánh cửa cũng có nước tiểu chồn nhưng lần này lại không xuất hiện ảo giác nữa.
Thế nhưng sau khi đẩy cánh cửa ra thì đằng sau đó cũng không còn là đường hầm nữa mà là một cái thạch thất nhỏ. Trong thạch thất cái gì cũng không có, xung quanh chỉ có những bức tranh.
Cổ Dục đi tới quan sát một chút thì phát hiện ra còn có ba cánh cửa. Nếu như đoán không sai thì cái mộ huyệt này hẳn là một cái Thập tự hình mộ thất.
Bên phải mộ có một cánh cửa lớn, tiếp đến ở phía đối diện lối hẳn là phòng chủ mộ, sau đó còn có hai cái lằn ngang ở phía trên, một cái kế bên hố tuẫn táng, cái còn lại hẳn là ở bên cạnh mộ thất.
"Tìm từng chỗ một đi." Bọn người Cổ Dục xuống đây không phải là tới trộm mộ mà là tới để bắt chồn, cho nên mỗi một chỗ trong đây đều phải kiểm tra qua mới được.
"Cậu trước tiên hãy ở lại đây chờ để phòng bất trắc. Trong những người ở đây thì tinh thần lực của cậu là tốt nhất. Nếu không may xảy ra chuyện gì thì cậu đến cứu viện, còn việc gỡ rỉ sắt thì để bọn tôi làm." Sau khi tìm thấy ba cánh cửa thì Cổ Dục định đi gỡ rỉ sắt nhưng lại bị Cổ Kiến Quân ngăn lại.
"Hả, thôi được rồi." Quả thật công việc gỡ rỉ sắt tạm thời không cần đến Cổ Dục, cho nên hắn lập tức ở lại đây, còn những người cũng đi theo Cổ Kiến Quân cùng nhau gỡ rỉ sắt.
Nhân dịp đó Cổ Dục cũng nhìn qua những bức tranh trong thạch thất.
Nếu như hắn đoán không nhầm thì những bức tranh này đang miêu tả lại cuộc sống của chủ mộ lúc còn sống.
Nhưng mà Cổ Dục nhìn một vòng, hắn cũng chẳng nhìn ra thứ gì cả. Có điều không thể không nói là khán giả xem Livestream của hắn thật sự rất lợi hại. Vậy mà trong đó lại có một khán giả là nhà khảo cổ chuyên nghiệp, nhìn thấy Cổ Dục vừa quay phim về phía những bức tranh thì vị khán giả này đã đại khái có thể miêu tả được một chút chuyện xưa của chủ mộ hồi còn sống.
Nếu không có gì bất ngờ thì chủ mộ là người của triều Minh. Nhưng mà chủ mộ không phải là người Hán triều Minh mà là người Mãn Thanh. Chủ mộ không sống qua thời điểm triều Minh ở cái thời đại kia, lúc chủ mộ sống thì người Mãn Thanh vẫn chưa gia nhập vào.
Trước kia chủ mộ hẳn là một tiểu quý tộc của tộc Nữ Chân và đã từng xuất quân giao chiến với quân Minh. Nhưng đáng tiếc là chủ mộ vừa đánh xong một trận… liền ngủm. Sau đó gia tộc của chủ mộ liền mai táng hắn tại đây. Những bức tranh trên tường chính là vẽ lại chuyện xưa này.
Không thể nói không nói chuyện xưa này đúng thật là ngắn gọn.
Thực ra lúc trước khu vực này là địa bàn của tộc Nữ Chân, nhưng mà phạm vi hoạt động chủ yếu của bọn họ là ở gần núi Trường Bạch, đây cũng chính là tỉnh Cát Lâm và tỉnh Liêu Ninh lúc bấy giờ. Bởi vì nó nằm quá sát với phía Bắc của tỉnh Hắc Long Giang cộng với việc vào cuối triều Minh lại xuất hiện thời kỳ tiểu băng hà, cho nên khu vực đó trở nên vô cùng lạnh. Số lượng người sinh hoạt ở đó rất ít nên có thể gặp được họ thật sự là một chuyện không dễ dàng.
Hơn nữa hình như cái mộ huyệt này đã bị mấy tên trộm mộ "ghé thăm". Cổ Dục đoán là chắc trong đây cái gì cũng không còn.