Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị
Chương 280: Người Một Nhà
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Sợ cái gì chứ! Bên ngoài bây giờ đang là ban ngày, tất cả ma quỷ thần tiên gì đó cũng chỉ là hổ giấy.” Nghe hắn nói lời đó, vẻ mặt của Cổ Kiến Quân cũng không thay đổi.
“Mở đi! Chúng ta cần xác định ở đây không còn con chồn nào nữa mới được." Suy nghĩ một chút Cổ Dục quyết định mở ra xem một chút, đương nhiên hắn làm vậy không phải vì bảo vật hay gì. Mà là không muốn để cho đám chồn có con nào đó lọt lưới.
“Được, vậy thì mở đi.” Nghe thấy Cổ Dục nói muốn mở, lúc này mấy người họ đều liếc mắt nhìn nhau, sau đó nghiêm túc nói, lời Cổ Dục nói cũng không sai.
Tiếp đó mấy người họ đem quan tài mở ra, quan tài này thực ra có hai lớp bảo vệ.
Bên ngoài là một cái vách để bảo vệ quan tài bên trong, chủ nhân của ngôi mộ này cũng chỉ là một tiểu quý tộc. Đương nhiên sẽ không để cơ quan phát khói độc hãy gì đó trên quan tài của mình, bởi vì hắn ta cũng không đủ khả năng.
Rất nhanh bọn họ đã xử lý xong, nhưng lúc muốn tháo quan tài ra thì đột nhiên có một người kéo Cổ Dục lại.
“Tôi nói này Tiểu Dục, chúng ta có phải nên đốt một ngọn nến ở góc đông nam không?”
Tốt rồi! Người này rõ ràng đã từng đọc loại tiểu thuyết trộm mộ này, mà nghe người này nói như vậy những người xem trực tiếp cũng nghiêm túc mà bắt đầu thảo luận.
“Nên, có nên bày một ngọn nến, quy tắc không thể bỏ được.”
“Ghét nhất những quy tắc này của đám người phía nam, một chút logic cũng không hiểu."
“Ặc, chú Dục là người tỉnh Hắc Long Giang, nhưng đây là dãy Đại An Lĩnh chẳng phải là càng xa về phía bắc sao… Xa hơn về phía Bắc thì sẽ thuộc về nước Nga!”
“Thuật tầm long thì phải nhìn theo triền núi. Mỗi một vòng bức tường là một chướng ngại. Nếu như cửa có tám vòng khóa, thì bên trong hẳn là quan quách của vương hầu.”
“Mạc Kim giáo úy, Hồ Bát Nhất mau tới báo cáo.”
“Phát khâu thiên quan của Trương Thị nhất tộc Phát, Trương Thất Linh tới báo cáo.”
“Bàn sơn đạo nhân, Am Thuần Tiếu tới báo cáo.”
“Tá lĩnh lực sĩ, Trần Sách mau tới báo cáo.”
(4 môn phái trộm mộ trong truyện Ma Thổi Đèn)
Nhìn trên màn hình bình luận không ngừng tới tấp, Cổ Dục không khỏi nở nụ cười, tiếp đó ra vẻ như suy tư một chút, từ tốn nói.
“Ừm! Anh nói cũng có chút đạo lý, đốt nến, còn có quỷ vật… có cái rắm. Mở ra đi, về sau mọi người đọc tiểu thuyết thì xem nhiều đô thị, hiện đại. Không cần đọc những cái không thực tế như vậy.”
Cười trêu ghẹo nhau một chút, mấy người Cổ Dục đem nắp quan tài mở ra.
Sau đó… Không có sau đó nữa, chủ nhân của ngôi mộ này xương cốt đã nát từ lâu, bên trong quần áo cũng đã nát vụn, thi thể bên trong còn sót một chút đồ vật chôn theo. Nhưng mấy người Cổ Dục cũng không phải tới tìm vàng, xác định đã không có con chồn nào nữa, bọn họ lập tức đậy nắp quan tài lại. Cuối cùng xách theo những con chồn kia rời khỏi nơi này.
Kiểm lâm rất nhanh đã đến.
Lúc mấy ngườ Cổ Dục rời huyệt mộ thì kiểm lâm bên kia đã đến, mà đi theo bọn họ còn có cảnh sát, đương nhiên không cẩn hỏi cũng biết là bọn họ tới để bảo vệ hiện trường. Sau đó thì người của Cục Văn Hóa Khảo Cổ cũng sẽ tới đây.
Dựa theo hiểu biết của Cố Kiến Quân thì khi người của Cục khảo cổ tới. Bọn họ chắc là sẽ đem quan tài cùng đồ vật của chủ nhân huyệt mộ này đi, sau đó lấp mộ lại như bình thường.
Dù sao đây cũng chỉ là mộ của một quý tộc nhỏ không có giá trị khảo cổ gì, nếu như trước đó không bị những trộm mộ phá hư hết thì chắc là họ sẽ lấp lại coi như xong.
Dù sao, mấy vị giáo sư khảo cổ cũng không phải là không có việc, nơi đây cũng chỉ là mộ của một quý tộc Nữ Chân nhỏ nhoi, cũng không có giá trị gì để khảo cổ. Dù sao lịch sử cũng không bị mất, tư liệu lịch sử rất rõ ràng. Hơn nữa loại mộ thế này ở Đông Bắc không 10 ngàn thì cũng có 8 ngàn, thật sự là không có gì để nghiên cứu.
Cảnh sát sau khi đến thì cũng kiểm tra video. Sau khi xác nhận là không có ai giở trò gì thì cho mấy người Cổ Dục rời đi, còn những con chồn kia thì giao cho kiểm lâm mang đến địa phương khác để thả. Bọn chúng có trở lại đây hay không thì không ai biết nhưng ít nhất trong thời gian ngắn bọn chúng chắc sẽ không quay lại.
“Chú Dục! Chú thật sự quá đẹp rồi, chắc chú không biết sau lần quay trực tiếp này fan của chú tăng lên bao nhiêu đâu. Chú thật sự quá đỉnh, thật sự là một streamer tài năng đó nha. Hay là cháu và chú cùng nhau livestream đi, bằng không với khả năng của cháu thì thật sự làm thể loại này không được.”
Sau khi bên cơ quan chức năng kia đã kiểm tra xong, Cổ Dục cùng Phùng Thư Nhân cùng nhau trở về nhà, nhưng trên đường trở về Phùng Thư Nhân vô cùng hưng phấn mà hỏi chuyện với Cổ Dục.
Vừa rồi cô cầm điện thoại cũng đã xem toàn bộ video trực tiếp của Cổ Dục.
“Sợ cái gì chứ! Bên ngoài bây giờ đang là ban ngày, tất cả ma quỷ thần tiên gì đó cũng chỉ là hổ giấy.” Nghe hắn nói lời đó, vẻ mặt của Cổ Kiến Quân cũng không thay đổi.
“Mở đi! Chúng ta cần xác định ở đây không còn con chồn nào nữa mới được." Suy nghĩ một chút Cổ Dục quyết định mở ra xem một chút, đương nhiên hắn làm vậy không phải vì bảo vật hay gì. Mà là không muốn để cho đám chồn có con nào đó lọt lưới.
“Được, vậy thì mở đi.” Nghe thấy Cổ Dục nói muốn mở, lúc này mấy người họ đều liếc mắt nhìn nhau, sau đó nghiêm túc nói, lời Cổ Dục nói cũng không sai.
Tiếp đó mấy người họ đem quan tài mở ra, quan tài này thực ra có hai lớp bảo vệ.
Bên ngoài là một cái vách để bảo vệ quan tài bên trong, chủ nhân của ngôi mộ này cũng chỉ là một tiểu quý tộc. Đương nhiên sẽ không để cơ quan phát khói độc hãy gì đó trên quan tài của mình, bởi vì hắn ta cũng không đủ khả năng.
Rất nhanh bọn họ đã xử lý xong, nhưng lúc muốn tháo quan tài ra thì đột nhiên có một người kéo Cổ Dục lại.
“Tôi nói này Tiểu Dục, chúng ta có phải nên đốt một ngọn nến ở góc đông nam không?”
Tốt rồi! Người này rõ ràng đã từng đọc loại tiểu thuyết trộm mộ này, mà nghe người này nói như vậy những người xem trực tiếp cũng nghiêm túc mà bắt đầu thảo luận.
“Nên, có nên bày một ngọn nến, quy tắc không thể bỏ được.”
“Ghét nhất những quy tắc này của đám người phía nam, một chút logic cũng không hiểu."
“Ặc, chú Dục là người tỉnh Hắc Long Giang, nhưng đây là dãy Đại An Lĩnh chẳng phải là càng xa về phía bắc sao… Xa hơn về phía Bắc thì sẽ thuộc về nước Nga!”
“Thuật tầm long thì phải nhìn theo triền núi. Mỗi một vòng bức tường là một chướng ngại. Nếu như cửa có tám vòng khóa, thì bên trong hẳn là quan quách của vương hầu.”
“Mạc Kim giáo úy, Hồ Bát Nhất mau tới báo cáo.”
“Phát khâu thiên quan của Trương Thị nhất tộc Phát, Trương Thất Linh tới báo cáo.”
“Bàn sơn đạo nhân, Am Thuần Tiếu tới báo cáo.”
“Tá lĩnh lực sĩ, Trần Sách mau tới báo cáo.”
(4 môn phái trộm mộ trong truyện Ma Thổi Đèn)
Nhìn trên màn hình bình luận không ngừng tới tấp, Cổ Dục không khỏi nở nụ cười, tiếp đó ra vẻ như suy tư một chút, từ tốn nói.
“Ừm! Anh nói cũng có chút đạo lý, đốt nến, còn có quỷ vật… có cái rắm. Mở ra đi, về sau mọi người đọc tiểu thuyết thì xem nhiều đô thị, hiện đại. Không cần đọc những cái không thực tế như vậy.”
Cười trêu ghẹo nhau một chút, mấy người Cổ Dục đem nắp quan tài mở ra.
Sau đó… Không có sau đó nữa, chủ nhân của ngôi mộ này xương cốt đã nát từ lâu, bên trong quần áo cũng đã nát vụn, thi thể bên trong còn sót một chút đồ vật chôn theo. Nhưng mấy người Cổ Dục cũng không phải tới tìm vàng, xác định đã không có con chồn nào nữa, bọn họ lập tức đậy nắp quan tài lại. Cuối cùng xách theo những con chồn kia rời khỏi nơi này.
Kiểm lâm rất nhanh đã đến.
Lúc mấy ngườ Cổ Dục rời huyệt mộ thì kiểm lâm bên kia đã đến, mà đi theo bọn họ còn có cảnh sát, đương nhiên không cẩn hỏi cũng biết là bọn họ tới để bảo vệ hiện trường. Sau đó thì người của Cục Văn Hóa Khảo Cổ cũng sẽ tới đây.
Dựa theo hiểu biết của Cố Kiến Quân thì khi người của Cục khảo cổ tới. Bọn họ chắc là sẽ đem quan tài cùng đồ vật của chủ nhân huyệt mộ này đi, sau đó lấp mộ lại như bình thường.
Dù sao đây cũng chỉ là mộ của một quý tộc nhỏ không có giá trị khảo cổ gì, nếu như trước đó không bị những trộm mộ phá hư hết thì chắc là họ sẽ lấp lại coi như xong.
Dù sao, mấy vị giáo sư khảo cổ cũng không phải là không có việc, nơi đây cũng chỉ là mộ của một quý tộc Nữ Chân nhỏ nhoi, cũng không có giá trị gì để khảo cổ. Dù sao lịch sử cũng không bị mất, tư liệu lịch sử rất rõ ràng. Hơn nữa loại mộ thế này ở Đông Bắc không 10 ngàn thì cũng có 8 ngàn, thật sự là không có gì để nghiên cứu.
Cảnh sát sau khi đến thì cũng kiểm tra video. Sau khi xác nhận là không có ai giở trò gì thì cho mấy người Cổ Dục rời đi, còn những con chồn kia thì giao cho kiểm lâm mang đến địa phương khác để thả. Bọn chúng có trở lại đây hay không thì không ai biết nhưng ít nhất trong thời gian ngắn bọn chúng chắc sẽ không quay lại.
“Chú Dục! Chú thật sự quá đẹp rồi, chắc chú không biết sau lần quay trực tiếp này fan của chú tăng lên bao nhiêu đâu. Chú thật sự quá đỉnh, thật sự là một streamer tài năng đó nha. Hay là cháu và chú cùng nhau livestream đi, bằng không với khả năng của cháu thì thật sự làm thể loại này không được.”
Sau khi bên cơ quan chức năng kia đã kiểm tra xong, Cổ Dục cùng Phùng Thư Nhân cùng nhau trở về nhà, nhưng trên đường trở về Phùng Thư Nhân vô cùng hưng phấn mà hỏi chuyện với Cổ Dục.
Vừa rồi cô cầm điện thoại cũng đã xem toàn bộ video trực tiếp của Cổ Dục.