Ban Công Nhà Cô Đường - Nhất Linh Bách Dạ
Chương 23
Vân Dương nằm ngửa trên giường, mệt đến mức không buồn mở mắt.
Quần áo hai người vương vãi trên sàn, Vân Dương cố gắng mở mí mắt nặng trĩu, nhìn Đường Nguyệt Lâu nhặt mấy thứ rơi rớt dưới đất rồi lại ngồi lên giường. Cô được ôm vào lòng, gối đầu lên đùi Đường Nguyệt Lâu, cảm nhận những ngón tay chị nhẹ nhàng vuốt ve tóc mình.
Bộ đồ bị vấy bẩn được thay, Vân Dương vừa được đút chút nước, giờ đang cuộn tròn trong chăn mềm, nhắm mắt nghỉ ngơi. Phòng chỉ bật đèn ngủ, ánh sáng dịu nhẹ, tạo nên bầu không khí ấm áp và lãng mạn.
"Em thấy ổn không?" Đường Nguyệt Lâu hỏi.
Tay còn hằn dấu răng, da bị cắn rách, là chiến tích của Vân Dương lúc không chịu đựng được - tất nhiên Vân Dương cũng phải trả giá.
"Không ổn." Dư vị vẫn kéo dài, cô mơ màng, chẳng buồn mở mắt, "Ba mẹ em còn chưa mắng em bao giờ."
Đường Nguyệt Lâu ngoan ngoãn xin lỗi.
Giọng trầm xuống, chút ý cười khiến nó thêm phần du dương, Vân Dương cảm thấy mọi giác quan như bị ru ngủ, lời chị chầm chậm vang lên trong đầu, Vân Dương khẽ "hừ", coi như chấp nhận.
"Cô Đường cao tay thật." Vân Dương nhớ lại một lúc, lẩm bẩm.
"Muốn tìm hiểu chuyện tình trường của chị thì cứ hỏi thẳng, nếu đối tượng là em, chị không ngại." Đường Nguyệt Lâu trêu.
Vân Dương đá Đường Nguyệt Lâu.
Cô luôn cảm thấy Đường Nguyệt Lâu trong trạng thái này thật dễ nói chuyện, kiên nhẫn và chiều chuộng cô hơn mọi khi, như dỗ dành chú mèo xù lông - nhưng lúc này Vân Dương chẳng buồn xù lông, coi chị như osin sai bảo: "Vẫn muốn uống nước."
"Được." Đường Nguyệt Lâu với tay lấy cốc trên tủ đầu giường.
"Muốn uống nước đá cơ." Cô bỗng nảy ra ý tưởng, "Phải có đá viên ấy, càng nhiều đá càng tốt."
"Ý hay đấy, nhưng không được."
"Em muốn... ưm..."
Đường Nguyệt Lâu tự mình uống, ngậm trong miệng, hôn xuống.
Nước pha mật ong, nụ hôn cũng vì thế mà trở nên ngọt ngào, Vân Dương thụ động nuốt nước bọt, cảm nhận được chút nước mật tràn từ hai đôi môi đang quấn quýt, chảy dọc theo khoé miệng, cằm, xuống cổ, rơi trên xương quai xanh, để lại cảm giác ngứa ngáy ấm áp.
Mãi đến khi Đường Nguyệt Lâu buông người ra, dùng khăn giấy lau đi những giọt nước trên người Vân Dương, cười hỏi: "Còn muốn uống nữa không?"
"Ra chỗ khác chơi, tránh xa em!" Mặt Vân Dương đỏ bừng, úp mặt vào gối đánh Đường Nguyệt Lâu, "Em không uống, em muốn ngủ!"
Đường Nguyệt Lâu mỉm cười mặc cho cô bé đánh, rồi nắm lấy cổ tay, đưa tay sờ trán Vân Dương, không nóng nữa, thậm chí còn hơi lạnh vì toát mồ hôi, cô thở phào.
"Ngủ đi." Đường Nguyệt Lâu kéo chăn cho Vân Dương, hôn lên trán em.
...
Năm nay Bắc Thành mưa nhiều hơn mọi năm, mưa phùn rả rích suốt cả mùa thu. Chiều hôm đó lại có trận mưa, Đường Nguyệt Lâu ngồi trong quán cà phê đối diện đại học Z, nhìn sinh viên túm năm tụm ba đi ra khỏi cổng trường, cô ngẩn ngơ.
Cô vừa nói chuyện xong với luật sư của bà Đường. Người mẹ kế trên danh nghĩa còn nhỏ hơn cô hai tuổi, là diễn viên hạng bét, bình hoa di động chỉ có vẻ bề ngoài, sau khi mang thai con trai của Đường Thụy Thiên thì được cưới về nhà, chỉ vì không có cô nhân tình nào sinh được con trai cho Đường Thụy Thiên - nói ra thật nực cười, giờ Đường Thụy Thiên chỉ là đống mỡ nằm liệt giường, người đầu tiên thèm muốn công ty và tài sản của ông ta lại chính là bà vợ ""bình hoa" trong nhà.
Đường Nguyệt Lâu tất nhiên giúp một tay.
Ly cà phê trên bàn đã lạnh, điện thoại bỗng rung lên báo tin nhắn. Cô hoàn hồn, liếc nhìn đồng hồ rồi gọi với nhân viên phục vụ, đặt một phần thạch thảo đen siêu to mang về.
Kế hoạch cai đường của Vân Dương xem như toang. Trưa nay, cô bỗng dưng nổi hứng thèm thạch thảo đen, nhưng lại vướng lịch học, chẳng kịp mua, bực mình. Tối nay, bọn cô có hẹn đi sinh nhật bạn, Đường Nguyệt Lâu biết tỏng nếu Vân Dương không ăn ngay bây giờ, để đến tối ăn đêm thì cô bé lại được phen tự ngược.
"Thạch thảo đen của mình đây ạ."
"Ừm, cảm ơn..."
"Nguyệt Lâu? Cậu đấy à?"
Đường Nguyệt Lâu ngớ người, quay lại nhìn người phía sau. Người kia tay cầm ly cà phê, đứng hình mất một lúc: "Trùng hợp ghê, sao cậu... ở đây?"
...
Nói không để ý đến người yêu cũ của Đường Nguyệt Lâu thì đúng là nói dối.
Mỗi lần đến quán, Vân Dương đều nhìn trộm bức ảnh chụp chung treo trong xưởng vẽ. Ba người còn lại trong mắt cô tự động biến thành người vô hình, chỉ còn lại bóng hình của Đường Nguyệt Lâu và người bên cạnh, cứ lởn vởn mãi trong tâm trí.
Tan học, Vân Dương vẫy tay chào bạn, một mình xách ô bước ra khỏi trường.
Đường Nguyệt Lâu đứng bên kia đường, tay cầm ô đen. Cô muốn chạy ù sang đó, nhưng nghĩ đến cảnh giày ướt sũng nước mưa lại khó chịu. Vân Dương kéo cao gấu quần, bước nhanh về phía trước, vừa ngẩng lên đã đứng hình.
Cô bắt gặp một người đứng bên cạnh Đường Nguyệt Lâu.
Thế giới qua đôi mắt mang kính áp tròng trở nên sắc nét hơn bao giờ hết, Vân Dương nhìn rõ khuôn mặt người kia - chính là người trong bức ảnh cô đã thấy.
Người ta mặc vest công sở trông vừa năng động vừa chững chạc, nhưng hai người cầm ô riêng, giữ khoảng cách lịch sự, nó khiến Vân Dương thở phào. Cô tranh thủ lúc đèn đỏ còn vài giây nhanh chóng chỉnh trang lại vẻ ngoài, vén tóc ra sau, toát lên khí chất "soái tỷ" hai mét tám, rồi cầm ô, hiên ngang sải bước sang đường.
"... Khi nào rảnh tôi đến," Đường Nguyệt Lâu nhìn đối phương, cười lịch sự, "Xin lỗi, người tôi đợi đến rồi."
Vân Dương tự nhiên chui tọt vào dưới ô của Đường Nguyệt Lâu, ngoan ngoãn cười: "Chúng ta đi thôi, cô giáo."
"Đây là học trò của cậu à?" Người kia do dự nhìn cô.
Đường Nguyệt Lâu: "Đây là Vân Dương, em ấy là..."
"Em là... bạn tốt của chị Nguyệt Lâu." Vân Dương chần chừ nửa giây, cuối cùng vẫn chọn thân phận mập mờ, còn nhấn mạnh chữ "tốt", hất hàm nhìn người kia với vẻ cảnh giác, "Chị là ai?
Cô nhìn thấy chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của cô người yêu cũ kia, nó lấp lánh dưới ánh sáng mờ ảo của bầu trời âm u. Vân Dương chợt nhói lòng, như linh cảm ra gì đó, cô liếc nhìn Đường Nguyệt Lâu, song chị vẫn thản nhiên, không hề có chút xao động, vẻ mặt lịch sự và xa cách, như thể người trước mặt chỉ là người dưng quen biết sơ sơ.
Thế là Vân Dương ôm chặt lấy cánh tay Đường Nguyệt Lâu.
"Xin lỗi, quên giới thiệu bản thân rồi." Người kia mỉm cười, "Tôi là Âu Dương Quân.
Quần áo hai người vương vãi trên sàn, Vân Dương cố gắng mở mí mắt nặng trĩu, nhìn Đường Nguyệt Lâu nhặt mấy thứ rơi rớt dưới đất rồi lại ngồi lên giường. Cô được ôm vào lòng, gối đầu lên đùi Đường Nguyệt Lâu, cảm nhận những ngón tay chị nhẹ nhàng vuốt ve tóc mình.
Bộ đồ bị vấy bẩn được thay, Vân Dương vừa được đút chút nước, giờ đang cuộn tròn trong chăn mềm, nhắm mắt nghỉ ngơi. Phòng chỉ bật đèn ngủ, ánh sáng dịu nhẹ, tạo nên bầu không khí ấm áp và lãng mạn.
"Em thấy ổn không?" Đường Nguyệt Lâu hỏi.
Tay còn hằn dấu răng, da bị cắn rách, là chiến tích của Vân Dương lúc không chịu đựng được - tất nhiên Vân Dương cũng phải trả giá.
"Không ổn." Dư vị vẫn kéo dài, cô mơ màng, chẳng buồn mở mắt, "Ba mẹ em còn chưa mắng em bao giờ."
Đường Nguyệt Lâu ngoan ngoãn xin lỗi.
Giọng trầm xuống, chút ý cười khiến nó thêm phần du dương, Vân Dương cảm thấy mọi giác quan như bị ru ngủ, lời chị chầm chậm vang lên trong đầu, Vân Dương khẽ "hừ", coi như chấp nhận.
"Cô Đường cao tay thật." Vân Dương nhớ lại một lúc, lẩm bẩm.
"Muốn tìm hiểu chuyện tình trường của chị thì cứ hỏi thẳng, nếu đối tượng là em, chị không ngại." Đường Nguyệt Lâu trêu.
Vân Dương đá Đường Nguyệt Lâu.
Cô luôn cảm thấy Đường Nguyệt Lâu trong trạng thái này thật dễ nói chuyện, kiên nhẫn và chiều chuộng cô hơn mọi khi, như dỗ dành chú mèo xù lông - nhưng lúc này Vân Dương chẳng buồn xù lông, coi chị như osin sai bảo: "Vẫn muốn uống nước."
"Được." Đường Nguyệt Lâu với tay lấy cốc trên tủ đầu giường.
"Muốn uống nước đá cơ." Cô bỗng nảy ra ý tưởng, "Phải có đá viên ấy, càng nhiều đá càng tốt."
"Ý hay đấy, nhưng không được."
"Em muốn... ưm..."
Đường Nguyệt Lâu tự mình uống, ngậm trong miệng, hôn xuống.
Nước pha mật ong, nụ hôn cũng vì thế mà trở nên ngọt ngào, Vân Dương thụ động nuốt nước bọt, cảm nhận được chút nước mật tràn từ hai đôi môi đang quấn quýt, chảy dọc theo khoé miệng, cằm, xuống cổ, rơi trên xương quai xanh, để lại cảm giác ngứa ngáy ấm áp.
Mãi đến khi Đường Nguyệt Lâu buông người ra, dùng khăn giấy lau đi những giọt nước trên người Vân Dương, cười hỏi: "Còn muốn uống nữa không?"
"Ra chỗ khác chơi, tránh xa em!" Mặt Vân Dương đỏ bừng, úp mặt vào gối đánh Đường Nguyệt Lâu, "Em không uống, em muốn ngủ!"
Đường Nguyệt Lâu mỉm cười mặc cho cô bé đánh, rồi nắm lấy cổ tay, đưa tay sờ trán Vân Dương, không nóng nữa, thậm chí còn hơi lạnh vì toát mồ hôi, cô thở phào.
"Ngủ đi." Đường Nguyệt Lâu kéo chăn cho Vân Dương, hôn lên trán em.
...
Năm nay Bắc Thành mưa nhiều hơn mọi năm, mưa phùn rả rích suốt cả mùa thu. Chiều hôm đó lại có trận mưa, Đường Nguyệt Lâu ngồi trong quán cà phê đối diện đại học Z, nhìn sinh viên túm năm tụm ba đi ra khỏi cổng trường, cô ngẩn ngơ.
Cô vừa nói chuyện xong với luật sư của bà Đường. Người mẹ kế trên danh nghĩa còn nhỏ hơn cô hai tuổi, là diễn viên hạng bét, bình hoa di động chỉ có vẻ bề ngoài, sau khi mang thai con trai của Đường Thụy Thiên thì được cưới về nhà, chỉ vì không có cô nhân tình nào sinh được con trai cho Đường Thụy Thiên - nói ra thật nực cười, giờ Đường Thụy Thiên chỉ là đống mỡ nằm liệt giường, người đầu tiên thèm muốn công ty và tài sản của ông ta lại chính là bà vợ ""bình hoa" trong nhà.
Đường Nguyệt Lâu tất nhiên giúp một tay.
Ly cà phê trên bàn đã lạnh, điện thoại bỗng rung lên báo tin nhắn. Cô hoàn hồn, liếc nhìn đồng hồ rồi gọi với nhân viên phục vụ, đặt một phần thạch thảo đen siêu to mang về.
Kế hoạch cai đường của Vân Dương xem như toang. Trưa nay, cô bỗng dưng nổi hứng thèm thạch thảo đen, nhưng lại vướng lịch học, chẳng kịp mua, bực mình. Tối nay, bọn cô có hẹn đi sinh nhật bạn, Đường Nguyệt Lâu biết tỏng nếu Vân Dương không ăn ngay bây giờ, để đến tối ăn đêm thì cô bé lại được phen tự ngược.
"Thạch thảo đen của mình đây ạ."
"Ừm, cảm ơn..."
"Nguyệt Lâu? Cậu đấy à?"
Đường Nguyệt Lâu ngớ người, quay lại nhìn người phía sau. Người kia tay cầm ly cà phê, đứng hình mất một lúc: "Trùng hợp ghê, sao cậu... ở đây?"
...
Nói không để ý đến người yêu cũ của Đường Nguyệt Lâu thì đúng là nói dối.
Mỗi lần đến quán, Vân Dương đều nhìn trộm bức ảnh chụp chung treo trong xưởng vẽ. Ba người còn lại trong mắt cô tự động biến thành người vô hình, chỉ còn lại bóng hình của Đường Nguyệt Lâu và người bên cạnh, cứ lởn vởn mãi trong tâm trí.
Tan học, Vân Dương vẫy tay chào bạn, một mình xách ô bước ra khỏi trường.
Đường Nguyệt Lâu đứng bên kia đường, tay cầm ô đen. Cô muốn chạy ù sang đó, nhưng nghĩ đến cảnh giày ướt sũng nước mưa lại khó chịu. Vân Dương kéo cao gấu quần, bước nhanh về phía trước, vừa ngẩng lên đã đứng hình.
Cô bắt gặp một người đứng bên cạnh Đường Nguyệt Lâu.
Thế giới qua đôi mắt mang kính áp tròng trở nên sắc nét hơn bao giờ hết, Vân Dương nhìn rõ khuôn mặt người kia - chính là người trong bức ảnh cô đã thấy.
Người ta mặc vest công sở trông vừa năng động vừa chững chạc, nhưng hai người cầm ô riêng, giữ khoảng cách lịch sự, nó khiến Vân Dương thở phào. Cô tranh thủ lúc đèn đỏ còn vài giây nhanh chóng chỉnh trang lại vẻ ngoài, vén tóc ra sau, toát lên khí chất "soái tỷ" hai mét tám, rồi cầm ô, hiên ngang sải bước sang đường.
"... Khi nào rảnh tôi đến," Đường Nguyệt Lâu nhìn đối phương, cười lịch sự, "Xin lỗi, người tôi đợi đến rồi."
Vân Dương tự nhiên chui tọt vào dưới ô của Đường Nguyệt Lâu, ngoan ngoãn cười: "Chúng ta đi thôi, cô giáo."
"Đây là học trò của cậu à?" Người kia do dự nhìn cô.
Đường Nguyệt Lâu: "Đây là Vân Dương, em ấy là..."
"Em là... bạn tốt của chị Nguyệt Lâu." Vân Dương chần chừ nửa giây, cuối cùng vẫn chọn thân phận mập mờ, còn nhấn mạnh chữ "tốt", hất hàm nhìn người kia với vẻ cảnh giác, "Chị là ai?
Cô nhìn thấy chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của cô người yêu cũ kia, nó lấp lánh dưới ánh sáng mờ ảo của bầu trời âm u. Vân Dương chợt nhói lòng, như linh cảm ra gì đó, cô liếc nhìn Đường Nguyệt Lâu, song chị vẫn thản nhiên, không hề có chút xao động, vẻ mặt lịch sự và xa cách, như thể người trước mặt chỉ là người dưng quen biết sơ sơ.
Thế là Vân Dương ôm chặt lấy cánh tay Đường Nguyệt Lâu.
"Xin lỗi, quên giới thiệu bản thân rồi." Người kia mỉm cười, "Tôi là Âu Dương Quân.