Ban Công Nhà Cô Đường - Nhất Linh Bách Dạ
Chương 22
Tiệc bên Vân Dương tàn lúc gần nửa đêm. Ban đầu, cả đám định kéo quân sang quán bar quẩy tiếp, nhưng Quản Nhan tối nay hẹn với bạn trai, nhân vật chính vắng mặt thì tiệc tùng cũng chẳng còn ý nghĩa. Thế là cả nhóm giải tán tại chỗ, ai về nhà nấy.
Cuối cùng thì lý trí chiến thắng, cô chỉ uống hai ly rồi dừng cuộc chơi - không phải vì Đường Nguyệt Lâu, mà vì cô vẫn đang cảm.
Ít ra thì Vân Dương tự nhủ với bản thân như vậy.
Từ đây đến nhà Đường Nguyệt Lâu mất năm phút đi bộ, nhưng cô chẳng muốn về. Ký túc xá tuy không có giờ giới nghiêm, mà giờ này chắc hai đứa kia đã ngủ. Vân Dương cùng ba người bạn đặt phòng khách sạn gần đó, tính qua tá túc một đêm.
Bốn cô gái, đứa say bí tỉ chẳng biết gì, đứa thì vẫn tỉnh. Hai đứa còn tỉnh mỗi đứa dìu một đứa say xỉn về khách sạn. Mưa vừa tạnh, hôm nay Vân Dương mặc váy ngắn và bốt cao, vừa dìu một đứa bạn say mềm như bún bám chặt lấy mình, lê bước trong gió lạnh của đêm thu Bắc Thành. Vừa đi qua ngã tư trước khách sạn, một chiếc xe dừng ở phía đối diện, nháy đèn về phía bên này.
Trông quen quen, Vân Dương cố gắng gọi hồn cho bộ não đang đơ vì lạnh, lục tìm trong trí nhớ một lúc, vội lấy điện thoại ra - quả nhiên, mười phút trước Đường Nguyệt Lâu nhắn tin: Tan cuộc chưa? Giờ chị qua đón em.
Năm phút trước còn có một tin nhắn nữa: Em đang ở đâu?
Qua màn hình điện thoại, Vân Dương như cảm nhận được khí lạnh tỏa ra từ người nhắn tin.
Đúng người nhưng đến sai thời điểm, Vân Dương vừa nghĩ vừa run cầm cập trong gió lạnh.
Người ta thường nói "phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí", không sai.
Thấy vẻ mặt cô khác lạ, người bạn hỏi: "Sao thế?"
"Xin lỗi nhé," Vân Dương đẩy đứa bạn đang nửa tỉnh nửa mê sảng cho người kia, lùi lại phía sau, "Tới rồi, tôi đi trước, phiền cậu chăm sóc hai bạn kia, đi đây, bye bye."
Cô bạn ngơ ngác: "Gì vậy?"
Vân Dương cười trừ: "Người nhà đến đón."
...
Vân Dương nghĩ, chỉ cần mình tấn công nhanh, sẽ không ai bắt bẻ được cô.
Hôm nay Đường Nguyệt Lâu không tự lái xe, Vân Dương nhìn tài xế, rồi hùng hổ ngồi vào ghế sau, liếc xéo Đường Nguyệt Lâu, khoanh tay cười lạnh: "Giờ mới nhớ đến em đấy à? Điện thoại không nghe, tin nhắn không trả lời, hai ngày nay đi đâu vậy?"
"Xin lỗi." Đường Nguyệt Lâu thành thật xin lỗi, "Ba bệnh nặng, chị không ra được."
Vân Dương sững người, nghi ngờ mình nghe nhầm: "Sao?"
Đây là "chuyện nhỏ" chị nói lúc đi?
Đường Nguyệt Lâu ngập ngừng, thắc mắc: "Nhưng hình như em cũng không gọi cho chị."
Vân Dương: "Ờ..."
"Hay là điện thoại của chị hỏng?"
"Hahaha, chị đùa hay đấy." Trên xe có người ngoài, Vân Dương không dám láo, cô cười gượng, cứng nhắc đánh trống lảng: "Không nói chuyện này nữa, cô giáo, ba chị khỏe không ạ?"
"Ừ, khỏe, cảm ơn em quan tâm."
Giọng điệu này hình như có gì đó sai sai... Nhưng Vân Dương không biết lạ ở chỗ nào.
Cô lén lút với tay nắm lấy tay Đường Nguyệt Lâu, lại bị nắm ngược. Vân Dương quay sang nhìn chị, da Đường Nguyệt Lâu rất trắng, lúc này quầng thâm dưới mắt càng thêm rõ, chị vẫn mặc bộ đồ lúc ra khỏi nhà vào sáng sớm, trông mệt mỏi và phờ phạc.
Nhưng tâm trạng hình như khá tốt, Vân Dương cảm thấy lạ.
"Cô Đường," tài xế hỏi, "Tôi đưa cô đến đâu ạ?"
"Không cần đâu, thư ký Lý, dừng ở phía trước là được, chúng tôi tự về." Đường Nguyệt Lâu nói.
"Thế có tính là lái xe khi mệt không?" Vân Dương bỗng nghĩ, hai cặp mắt đồng thời nhìn cô, cô cười xòa, nhận ra câu hỏi của mình không đúng lúc, bèn nói, "Coi như em chưa hỏi gì."
Đường Nguyệt Lâu xuống xe nói gì đó với thư ký Lý, rồi chuyển sang ghế lái, quay đầu nhìn Vân Dương, nhướng mày cười: "Sao lại ngồi phía sau? Làm chuyện gì có lỗi với lương tâm à?"
Vân Dương vừa ngậm kẹo bạc hà vào miệng, hy vọng không bị phát hiện ra mình uống rượu, nghe vậy suýt bị sặc nước bọt, che miệng nói: "Không có gì, em muốn nằm nghỉ lát, phía sau rộng... ưm..."
Đường Nguyệt Lâu kéo cổ áo Vân Dương, hôn xuống.
Một nụ hôn bất ngờ, Vân Dương bị kéo nghiêng về phía trước, cổ áo siết lấy cổ, cô với tư thế kỳ quặc dựa vào lưng ghế phụ, viên kẹo bạc hà tan trong nụ hôn cuồng nhiệt, Vân Dương dần bị cuốn theo nhịp điệu ấy, đang còn mê mẩn trong nụ hôn ngọt ngào thì bị Đường Nguyệt Lâu nhéo dái tai.
"Dương Dương," Đường Nguyệt Lâu thì thầm, "Em uống rượu phải không?"
...
...
Tác giả: Bay cao bay xa trên bờ vực của cái chết (cả tôi và Dương Dương đều thế)
Bản năng sinh tồn level max...
Cuối cùng thì lý trí chiến thắng, cô chỉ uống hai ly rồi dừng cuộc chơi - không phải vì Đường Nguyệt Lâu, mà vì cô vẫn đang cảm.
Ít ra thì Vân Dương tự nhủ với bản thân như vậy.
Từ đây đến nhà Đường Nguyệt Lâu mất năm phút đi bộ, nhưng cô chẳng muốn về. Ký túc xá tuy không có giờ giới nghiêm, mà giờ này chắc hai đứa kia đã ngủ. Vân Dương cùng ba người bạn đặt phòng khách sạn gần đó, tính qua tá túc một đêm.
Bốn cô gái, đứa say bí tỉ chẳng biết gì, đứa thì vẫn tỉnh. Hai đứa còn tỉnh mỗi đứa dìu một đứa say xỉn về khách sạn. Mưa vừa tạnh, hôm nay Vân Dương mặc váy ngắn và bốt cao, vừa dìu một đứa bạn say mềm như bún bám chặt lấy mình, lê bước trong gió lạnh của đêm thu Bắc Thành. Vừa đi qua ngã tư trước khách sạn, một chiếc xe dừng ở phía đối diện, nháy đèn về phía bên này.
Trông quen quen, Vân Dương cố gắng gọi hồn cho bộ não đang đơ vì lạnh, lục tìm trong trí nhớ một lúc, vội lấy điện thoại ra - quả nhiên, mười phút trước Đường Nguyệt Lâu nhắn tin: Tan cuộc chưa? Giờ chị qua đón em.
Năm phút trước còn có một tin nhắn nữa: Em đang ở đâu?
Qua màn hình điện thoại, Vân Dương như cảm nhận được khí lạnh tỏa ra từ người nhắn tin.
Đúng người nhưng đến sai thời điểm, Vân Dương vừa nghĩ vừa run cầm cập trong gió lạnh.
Người ta thường nói "phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí", không sai.
Thấy vẻ mặt cô khác lạ, người bạn hỏi: "Sao thế?"
"Xin lỗi nhé," Vân Dương đẩy đứa bạn đang nửa tỉnh nửa mê sảng cho người kia, lùi lại phía sau, "Tới rồi, tôi đi trước, phiền cậu chăm sóc hai bạn kia, đi đây, bye bye."
Cô bạn ngơ ngác: "Gì vậy?"
Vân Dương cười trừ: "Người nhà đến đón."
...
Vân Dương nghĩ, chỉ cần mình tấn công nhanh, sẽ không ai bắt bẻ được cô.
Hôm nay Đường Nguyệt Lâu không tự lái xe, Vân Dương nhìn tài xế, rồi hùng hổ ngồi vào ghế sau, liếc xéo Đường Nguyệt Lâu, khoanh tay cười lạnh: "Giờ mới nhớ đến em đấy à? Điện thoại không nghe, tin nhắn không trả lời, hai ngày nay đi đâu vậy?"
"Xin lỗi." Đường Nguyệt Lâu thành thật xin lỗi, "Ba bệnh nặng, chị không ra được."
Vân Dương sững người, nghi ngờ mình nghe nhầm: "Sao?"
Đây là "chuyện nhỏ" chị nói lúc đi?
Đường Nguyệt Lâu ngập ngừng, thắc mắc: "Nhưng hình như em cũng không gọi cho chị."
Vân Dương: "Ờ..."
"Hay là điện thoại của chị hỏng?"
"Hahaha, chị đùa hay đấy." Trên xe có người ngoài, Vân Dương không dám láo, cô cười gượng, cứng nhắc đánh trống lảng: "Không nói chuyện này nữa, cô giáo, ba chị khỏe không ạ?"
"Ừ, khỏe, cảm ơn em quan tâm."
Giọng điệu này hình như có gì đó sai sai... Nhưng Vân Dương không biết lạ ở chỗ nào.
Cô lén lút với tay nắm lấy tay Đường Nguyệt Lâu, lại bị nắm ngược. Vân Dương quay sang nhìn chị, da Đường Nguyệt Lâu rất trắng, lúc này quầng thâm dưới mắt càng thêm rõ, chị vẫn mặc bộ đồ lúc ra khỏi nhà vào sáng sớm, trông mệt mỏi và phờ phạc.
Nhưng tâm trạng hình như khá tốt, Vân Dương cảm thấy lạ.
"Cô Đường," tài xế hỏi, "Tôi đưa cô đến đâu ạ?"
"Không cần đâu, thư ký Lý, dừng ở phía trước là được, chúng tôi tự về." Đường Nguyệt Lâu nói.
"Thế có tính là lái xe khi mệt không?" Vân Dương bỗng nghĩ, hai cặp mắt đồng thời nhìn cô, cô cười xòa, nhận ra câu hỏi của mình không đúng lúc, bèn nói, "Coi như em chưa hỏi gì."
Đường Nguyệt Lâu xuống xe nói gì đó với thư ký Lý, rồi chuyển sang ghế lái, quay đầu nhìn Vân Dương, nhướng mày cười: "Sao lại ngồi phía sau? Làm chuyện gì có lỗi với lương tâm à?"
Vân Dương vừa ngậm kẹo bạc hà vào miệng, hy vọng không bị phát hiện ra mình uống rượu, nghe vậy suýt bị sặc nước bọt, che miệng nói: "Không có gì, em muốn nằm nghỉ lát, phía sau rộng... ưm..."
Đường Nguyệt Lâu kéo cổ áo Vân Dương, hôn xuống.
Một nụ hôn bất ngờ, Vân Dương bị kéo nghiêng về phía trước, cổ áo siết lấy cổ, cô với tư thế kỳ quặc dựa vào lưng ghế phụ, viên kẹo bạc hà tan trong nụ hôn cuồng nhiệt, Vân Dương dần bị cuốn theo nhịp điệu ấy, đang còn mê mẩn trong nụ hôn ngọt ngào thì bị Đường Nguyệt Lâu nhéo dái tai.
"Dương Dương," Đường Nguyệt Lâu thì thầm, "Em uống rượu phải không?"
...
...
Tác giả: Bay cao bay xa trên bờ vực của cái chết (cả tôi và Dương Dương đều thế)
Bản năng sinh tồn level max...