Bạch Đạo Sư
Chương 230: 230: Trong Mưu Kế Có Mưu Kế
Quan trấn cùng đốc trấn và huyện thừa thở phào nhẹ nhõm, thoát được một kiếp nạn kinh khủng.
Lúc này đã yên tâm hơn ,nhe răng cười toe toét mà nói.- " các vị quan nhân, xin mời vào phòng khách uống chén trà đã "Lời nói nghe cứ như chất chứa thân tình ghê lắm vậy ,mềm mỏng dịu dàng thiết tha mời gọi.
Tên đạo sĩ nhìn tên tri phủ ấy mà cười nhạt ,đưa tay phẩy một cái mà lắc đầu.- "cái gì chứ nước thì ta đã uống ngoài kia rồi , không cần uống thêm nữa.
Bây giờ ta chỉ muốn nghỉ ngơi, ông bố trí cho ta một căn phòng để ta tĩnh dưỡng nhằm chuẩn bị cho nhiệm vụ quan trọng sắp tới "Đây chính là điều cần thiết phải làm bây giờ.
Tri phủ cùng hai tên thuộc hạ trong lòng mừng lắm , hắn cũng chẳng muốn trà nước gì với những người này ,nhưng không thể không nịnh nọt.
Bây giờ nghe đạo sĩ nói muốn nghỉ ngơi , lập tức gật đầu mà nói .- " được rồi , xin các vị theo bổn phủ.
Ta sẽ sắp xếp cho các vị một căn phòng thật thoải mái để các vị nghỉ ngơi"Vừa nói vừa quay lưng dẫn đường , cả đám đi theo bọn chúng tới khu vực đón tiếp khách của phủ.
Bọn chúng vừa tới nơi, vì việc quá gấp gáp nên đều đứng ở ngoài.
Tên quan kia ra lệnh cho một đám gia nhân chạy vô quét dọn, sửa soạn lại những căn phòng đón khách ấy.
Thầy trò đạo sĩ cùng bốn người hộ vệ đứng đó nhìn nhau chờ đợi , mà quan phủ lúc này lại ra bắt chuyện.
Hắn hướng vị đạo sĩ và viên tướng mà hỏi .- "không biết các vị định khi nào sẽ đi bắt yêu ma ở lưng núi? Xin nói để bổn phủ biết đoạn chuẩn bị cho các vị được tốt nhất "Tên đạo sĩ khẽ gật gù, đôi mắt lim dim suy nghĩ gì đó .- " ngày mai ta cùng các vị hộ vệ đây sẽ ra đó xem xét tình hình trước , sau đó sẽ trở về để chuẩn bị những món đồ cần thiết cho việc hàng phục lần này.
Thời gian chính thức để tiến hành thanh tẩy con đường đấy vẫn chưa thể biết được, vậy nên sẽ ở đây vài ba ngày, mong quan phủ đại nhân thông cảm"Lời nói thể hiện sự lịch sự.
Quan phủ lập tức cúi đầu .- "xin tiên sinh đừng nói vậy.
Chỉ chăm ba bữa có là bao ? Đừng nói dăm ba bữa mà nửa tháng đến một tháng cũng không là vấn đề gì to tát , tiên sinh và tướng Quân ghé đây chính là vinh dự cho bổn phủ, ta mừng còn không hết sao dám có ý khác ? Xin các vị cứ tự nhiên , xem ở đây như ở nhà của mình"Lời nói cảm thấy như là yêu mến nhau lắm vậy.
Trò chuyện đến đây thì bên trong cũng đã sửa soạn xong ,liền bước ra mở cửa.
Quan phủ đích thân đưa tay mời mọc, cười toe toét .- "ở đây có ba gian phòng cho sáu người, mong các vị nghỉ ngơi thoải mái.
Nếu có chuyện gì cần thì xin cứ nói lại với gia nô, bổn phủ sẽ lập tức đáp ứng cho các vị khách quý "Đạo sĩ nghe vậy thì gật đầu, mà viên tướng phẩy tay một cái.
Quan phủ thấy cái phẫy tay ấy, lập tức dẫn tên huyện thừa và tên đốc trấn lui ra chạy mất.
Ba căn phòng cho 6 người , xem ra hai người một phòng.
Lúc này viên tướng đưa tay mời hai thầy trò đạo sĩ vô căn phòng giữa mà nói.- " Tiên sinh, hãy nghỉ ngơi ở trong phòng giữa này.
Chúng tôi chia ra hai bên canh gác , có chuyện gì xảy ra sẽ bảo vệ tiên sinh được tốt hơn "Bảo vệ ư ? Đang ở trong phủ nha mà còn cần bảo vệ à ? Tên đạo sĩ không nghĩ nhiều đến như vậy, chỉ đang cảm thấy oai phong mà gật đầu , đoạn dẫn tên học trò vô phòng chính giữa đóng cửa lại.
Viên tướng ở ngoài nhìn theo , khi thấy rõ tên đạo sĩ đã vô phòng rồi hắn liền ngoắc ba tên phó tướng tới mà nói nhỏ.- "nghe cho rõ đây.
Ba ngươi ở chung một phòng ,thay phiên nhau đứng canh gác.
Lúc nào cũng phải có một người đứng canh trước cửa của tiên sinh ,không được lơ là , rõ chưa?"Ba tên phó tướng tuân lệnh, liền lập tức vào phòng kế bên.
Hai tên nghỉ ngơi , một tên đứng canh trước cửa tên đạo sĩ, còn viên tướng thì ở một mình một phòng.
Hắn bước vào trong phòng , ngồi xuống ghế bắt đầu trầm tư suy nghĩ.
Hắn nhớ lại những lời dò của thái thú trước khi lên đường.
Nguyên lai, viên tướng này là cánh tay phải của phó đô úy.
Thái thú ngồi họp với thứ sử và đô úy đã nói về một số việc.Thái thú lúc đó mới hỏi đô úy rằng .- "đô úy đại nhân, ngươi nghĩ rằng việc tên đạo sĩ kia trừ ma cho Mã gia như thế nào ? Hắn có phải là một cao thủ thật sự hay không?"Lời nói này rõ ràng là có ý nghi ngờ.
Đô úy lúc này hướng thái thú mà nói .- "bấm thái thú đại nhân , rõ ràng là trong căn phòng đấy không có tình huống chiến đấu kinh khủng gì cả.
Những thứ đổ vỡ trong đó dường như là do tên đạo sĩ ấy cố tình đập phá , con ma nhập vào tiểu thư họ Mã có thể là một con ma tầm thường thôi , và tên đạo sĩ kia đang cố tình làm to mọi chuyện để được hưởng lương cao"Vừa nói xong cả thái thú và thứ sử đều ồ lên.
Thứ sử lúc này nhăn nhó càm ràm.- " cái tên tham lam kia thật sự rất biết moi tiền.
Hắn ra thanh tẩy vùng đất chiến trường ấy , làm như là mình ghê gớm lắm vậy.
Tưởng rằng mình thông minh ,hóa ra dốt nát.
Cho dù trong thành chúng ta không có đạo sĩ , nhưng những cao thủ trong thành chúng ta ở cấp độ võ sư và võ thượng thì thiếu gì ? Những người này đều có thể nhìn ra trình độ của hắn không cao, đều biết rằng hắn chẳng qua đang diễn kịch.
Chúng ta làm lơ cho hắn chuyện ngoài chiến địa vì nghĩ rằng hắn cũng rất vất vả, bây giờ lại vẽ chuyện moi tiền Mã gia , thật sự rất nực cười"Hóa ra mọi người ở đây đều biết tên đạo sĩ đóng kịch , nhưng mọi người đều giả vờ không biết , xem ra trong bẫy có bẫy.
Thái thú lúc này thoáng cau có , cảm thấy không vui mà hừ một tiếng.- "tên đạo sĩ này thật to gan, dám lừa gạt mệnh quan của triều đình.
Lẽ ra nên xử hắn tội chết, nhưng dù gì hắn cũng có công cứu giúp cho Mã tiểu thư Mã gia, cũng là con dâu tương lai của ta.
Dẫu rằng nếu hắn không làm ta có thể thuê người khác được, nhưng dù gì cũng là có công.
Ta thật sự không thể vong ơn bội nghĩa , dù rằng trong lòng thực sự muốn giết hắn nhưng lại không thể giết được , thật khó chịu.
"Nói xong thì thoáng thở dài.
Tên thứ sử muốn chia sẻ ưu phiền với chủ, liền nghĩ ra điều gì đó , bước lên nói .- "thái thú đại nhân , thuộc hạ vừa nghĩ ra một kế có thể sử dụng tên này được, giúp thái thú đại nhân giải trừ mối lo ở con đường eo núi, đại nhân thấy thế nào?"Thái thú nghe xong thì ồ lên ngạc nhiên, đôi mắt rất hứng thú.
Vốn dĩ con đường qua núi nối liền hai làng Đông và làng Tây ở phía Nam trấn Hắc Xà có dị tượng, rất nhiều đạo sĩ danh tiếng tới trừ ma ở đấy mà không thành công.
Nổi tiếng nhất là đạo sĩ danh tiếng lẫy lừng Lâm Chấn Anh thất bại trở về , khiến cho thái thú thành Hắc Quy âu lo.
Bây giờ muốn diệt ma ở đó thì phải mời được đạo sĩ triều đình xuống, nhưng đạo sĩ hoàng gia là ai? Đâu phải là rau ngoài chợ muốn mời là mời ? Cho nên việc trừ khử oán linh ở con đường này vẫn đang là nỗi nhức nhối của ông ta.
Ông ta nghe tên thứ sử nói vậy thì hứng thú vô cùng, vội đưa tay tới trước hối thúc .- "nói! Mưu kế thế nào ? Mau nói cho ta nghe"Tên thứ sử lúc này cúi đầu thi lễ một cái, sau đó khẽ vuốt râu bắt đầu trình bày mưu kế của mình.
Theo ý hắn , đầu tiên là phải lăng xê danh tiếng của tên đạo sĩ này lên cao nhất.
Phải tạo ra tiếng vang cho cả thành này biết tới, vẽ ra hình tượng một vị đạo sĩ vô cùng xuất chúng.
Sau khi thành công trong việc lăng xê, sau đó liền mời hắn tới con đường đó để hắn trừ tà ma.
Giả nếu hắn thành công thì là một chuyện tốt đẹp , giải trừ được mối lo trong lòng của thái thú.
Nhưng tất cả mọi người ở đây đều biết rằng hắn không đủ khả năng làm chuyện đấy, vậy nên chính là sử dụng ý thứ hai.
Sau khi cho tên đạo sĩ ấy ra trừ khử oán linh thất bại thì liền trực tiếp giết người tại chỗ.
oán linh ở con đường ven núi đấy có đặc điểm là không hại bất cứ ai, chưa có ai bị tổn thương gì cả.
Và vì đặc điểm này cho nên người ta nghĩ rằng đây chỉ là hai oán linh nhỏ bé, không có gì ghê gớm.
Triều đình vì thế không gửi người tới thanh tẩy là vì cho rằng không cần thiết , chính vì điểm này cho nên thái thú ở vùng đất này phải mời đạo sĩ bên ngoài làm việc, và chưa có đạo sĩ nào thành công.
Bây giờ để lăng xê tên đạo sĩ hiện tại thành một đạo sĩ cao cường , mục tiêu đem hắn ra thí mạng.
Khi hắn ta thất bại trong việc thanh tẩy , lập tức cho người giết hai tên này vứt xác xuống dưới đáy vực , đổ thừa là chết do bị oán linh hãm hại.
Việc oán linh này đã giết được một đạo sĩ xuất chúng như vậy sẽ đánh động đến triều đình , đây cũng là một lý do chính đáng để quan thái thú gửi thư lên triều đình cầu viện đạo sĩ hoàng gia tới giải quyết.Sau khi kể đến đây thì hướng về thái thú mà thi lễ nói .- "mưu kế này không chỉ giúp đại nhân trừng phạt được cái tên bốc phét kia cho khỏi ngứa mắt , mà còn giúp ngài mời được pháp sư hoàng gia tới trừ tà.
Lúc này cái nhiệm vụ khó khăn ở con đường lưng núi ấy cũng không còn là vấn đề của chúng ta nữa , mà là vấn đề của pháp sư hoàng gia rồi.
Đại nhân thấy thế nào?"Thái thú vừa nghe xong , đang ngồi trên ghế liền bật đứng dậy , đôi mắt tròn xoe mà tấm tắc khen ngợi.- "thứ sử đại nhân, ngươi có thể nghĩ ra được một mưu kế hay như vậy, thật sự là cánh tay phải đắc lực của ta.
Thật may mắn khi có một người như ngươi hộ tá, thật sự rất may mắn "Thứ sử nghe khen ngợi vậy thì vui mừng, nhẹ nhàng cúi đầu đi lễ.
Cả ba người lúc này cười phá lên cười sung sướng.
Rất nhanh, một toán người thuộc quyền chỉ huy của tên thứ sử được lệnh âm thầm lẻn ra ngoài.
Bọn chúng hòa vào dân chúng ,nhóm người này được lệnh bắt đầu ca ngợi tài năng của tên đạo sĩ kia một cách nhiệt tình , ca ngợi lên mây xanh.
Tên đạo sĩ dốt nát ấy tưởng rằng mình thông minh , hóa ra chỉ là một con cờ trong tay thái thú.
Tưởng rằng dân chúng ca ngợi hắn là vì hắn bốc phét tài giỏi, có ngờ đâu cái sự ca ngợi này là chủ đích của thái thú muốn dồn hắn vào chỗ chết.
Viên tướng hộ tống tên đạo sĩ chính là cánh tay của viên đô úy kia, được chính đô úy chỉ đạo theo canh chừng không cho tên đạo sĩ bỏ trốn.
Mệnh lệnh đưa ra, nhất định phải ép được tên đạo sĩ ra ngoài con đường ở lưng núi đấy.
Dù rằng vẫn cho hắn một cơ hội để trừ tà , và nếu thất bại lập tức giết ngay tại chỗ.Tên đạo sĩ đang nghỉ ngơi ở phòng chính giữa, có biết đâu hắn đã là chim trong lồng, cá trong chậu ,chỉ đợi ngày bị lên làm thịt mà thôi.
Cuộc đời ai biết đâu được chữ ngờ..