Bạch Đạo Sư
Chương 231: 231: Bạch Y Nhân Kỳ Lạ
Sau khi nghỉ ngơi thoải mái , trạng thái cơ thể sung mãn, nhóm sáu người lên một cỗ xe ngựa xuống làng để chuẩn bị chuyến khảo sát địa hình.
Địa điểm họ tới sẽ là làng Tây, sau đó đi dọc con đường qua lưng núi mà tới làng Đông.
Trên cỗ xe ngựa , tên đạo sĩ vẫn đang còn ngây thơ lắm.
Hắn chưa hiểu chuyện gì xảy ra , vẫn còn nghĩ mình đang là người làm chủ cuộc chơi.
Hắn vẫn còn nghĩ mình đang là người ngồi trên lưng ngựa nắm dây cương , đâu có biết rằng mình thành ngựa và bị người ta cưỡi lên nắm cương lúc nào rồi.
Công việc của hắn bây giờ là xem xét tình huống, nếu không có khả năng sẽ tìm cách chạy trốn , còn việc của bốn tên hộ vệ kia là đưa hắn tới con đường lưng núi ấy.
Nếu hắn thành công thì thôi , nếu thất bại , bọn hộ vệ lập tức giết ngay tại chỗ.
Sáu người đi chung nhưng chia thành hai phe với những toan tính khác nhau.
Nhìn bề ngoài thì chung hội , nhưng thực chất bên trong lại khác thuyền.Bọn chúng tới làng Tây trước , dừng chân trong một quán nước nghỉ ngơi.
Quán nước là nơi người ta bàn tán trò chuyện nhiều nhất , và ở đây cũng vậy.
Khi sáu tên này ngồi xuống ghế, trong quán nước đã bắt đầu nghe thấy những tiếng bàn tán xôn xao.
Xung quanh , những người uống nước đều trò chuyện vui vẻ , bàn tán đủ chuyện trên trời dưới đất.
Trong những câu chuyện đó , nổi bật nhất là chuyện tên đạo sĩ được phái tới bắt ma.
Một người trong đó cất tiếng nói sang sảng .- "các ông các bà có nghe gì không ? Tin đồn là sẽ có một đạo sĩ được phái tới trừ khử ma quỷ ở con đường lưng núi.
Vị đạo sĩ này có lẽ sắp tới đây rồi"Lời nói này của bọn họ nói ra mà không hề biết rằng bọn họ đang ngồi sát bên tên đạo sĩ ấy.
Một người khác nghe thế thì tham gia mà nói .- "bắt ma ở lưng núi ư ? Chuyện này thật không ? Trước giờ rất nhiều đạo sĩ tới đó mà đều thất bại trở về, có người nào thành công đâu ? Lần này ta e rằng cũng thêm một lần thất bại nữa mà thôi."Địa điểm ma ám giữa hai làng Đông và làng Tây ấy là địa điểm nổi tiếng , trở thành tiêu điểm của khu vực biên giới này.
Nhiều người tới bắt ma và thất bại, dân làng ở đây không còn tin tưởng vào đạo sĩ nữa , cho nên mỗi lần nghe đạo sĩ tới là họ nghĩ đến việc thất bại trở về.
Nhưng lần này có chút khác biệt , một người trong đó lại nói lớn .- "lần này không giống như những lần trước.
Ta nghe nói vị đạo sĩ này phép thuật vô cùng cao cường , thần thông xuất chúng, cưỡi mây đạp gió.
Vị cao nhân này do đích thân thái thú phải hạ mình mời đến.
Đối với vị đạo sĩ này thậm chí thái thú của chúng ta còn phải cúi đầu cung kính thi lễ mà kính trọng, đủ để thấy vị đạo sĩ này thâm tàng bất lộ , cao nhân xuất thế.
Lần này chắc chắn sẽ thành công"Lời nói vừa xong , mọi người đều ồ lên ngạc nhiên.- " có thật thế không ? Thật sự là thế à ? Vị đạo sĩ này đích thân thái thú mời đến sao ? Nếu là thái thú mời đến , chắc chắn không thể tầm thường, chắc chắn là một vị đại năng nào đó rồi.
Xem ra oán linh ở con đường ven núi lần này chắc chắn sẽ bị trừ khử"Những lời ca ngợi không ngớt ấy được phát ra từ miệng của những người dân bản xứ.
Tên đạo sĩ kia nghe thấy cảm thấy lo lắng , tâm trạng hoang mang.
Dẫu hắn biết là hắn bốc phét để tạo danh tiếng , nhưng có vẻ như danh tiếng đã quá cao rồi , khiến hắn bất chợt rùng mình.
Hắn cảm thấy rất kỳ lạ , " dù bốc phét cũng không đến độ như thế chứ ? Ở tại một cái làng hẻo lánh như thế này cũng nghe được danh tiếng của ta sao?" Tuy trong lòng thấy có chút ngờ vực, nhưng tâm tư cũng không đến độ quá hoang mang.
Hắn vẫn đang tìm cách đánh bài chuồn, tìm cơ hội bỏ trốn.
Đạo sĩ vẫn ung dung ngồi uống nước, không để ý thấy bên cạnh những hộ vệ của hắn thoáng mỉm cười rất kín, một nụ cười đầy ẩn ý.
Nguyên lai mọi chuyện không đơn giản như hắn nghĩ.
Nhóm những người do thứ sử chọn lựa đi tung hô hắn không chỉ khắp thành khắp trấn, mà còn tung hô xuống cả làng Đông và làng Tây này.
Phải để cho muôn dân nghe được tiếng tăm của đại năng, thì như thế khi tên đại năng này bị ma hại chết càng đáng để tin hơn , càng có lý do để mời triều đình can thiệp.
Tên tiểu tướng nâng ly trà lên uống , thoáng chốc nhếch mép mỉm cười khinh bỉ, thầm nghĩ trong đầu "tên đạo sĩ kia sắp chết tới nơi rồi còn không biết, thật buồn cười".Lần uống nước này không có quan binh nào tới phá , thế nên bọn chúng cũng chẳng trang bức vả mặt ai.
Uống xong nước, nghỉ ngơi thoải mái lại tiếp tục hành trình.
Con đường ven núi là một con đường khó đi.
Có lẽ , chỉ là có thể thôi , tương lai triều đình sẽ mở rộng con đường để cho những cỗ xe ngựa đi được.
Còn hiện tại thì phải đi bộ , việc cưỡi ngựa qua những con đường này cũng rất khó khăn bởi sự cheo leo hiểm trở khiến cho ngựa sợ hãi.
Sáu tên này bắt đầu đi bộ đến điểm cần phải tới.
Bọn chúng rời làng Tây đi vào con đường mòn tới chân núi , trèo đèo hướng về phía làng Đông.Giữa làng Đông và làng Tây cách nhau một quả núi lớn ,có một con đường đi dọc lưng núi nối liền hai đường này, là con đường ngắn nhất và duy nhất.
Địa điểm cần đến là ngay điểm chính giữa hai làng, cũng tức là điểm có oán linh quấy nhiễu.
Nhóm hộ vệ bốn người hộ tống thầy trò đạo sĩ tới điểm đen khu vực biên giới , tên tiểu tướng kia siết chặt thanh kiếm , tâm thế chuẩn bị hành xử.
Khi nhóm sáu người ấy tới địa điểm đầu tiên, chính là một điểm lưng chừng núi.
Một con đường mòn trông rất hiểm trở, nếu xảy chân có thể rớt xuống chân núi chết ngay tại chỗ , thật sự rất cheo leo nguy hiểm.
Bước chân từ từ đến gần điểm cần đến, càng đến gần càng thấy oán khí âm u.
Tên đạo sĩ khẽ run lên sợ hãi, cảm thấy choáng ngợp vì oán khí nồng đậm.
Tuy sợ hãi, nhưng hắn cố tỏ vẻ bình thường để không cho ai biết được.
Tên học trò cũng cảm thấy áp lực, níu tay sư phụ mình mà hỏi .- "sư phụ , có phải chăng là đã gần tới nơi ? Tại sao khung cảnh ở đây âm u đến vậy? Đồ đệ thấy oán khí ở đây quá nhiều, liệu có phải có quỷ cấp cao hay không?"Những lời nói của tên học trò nghe cứ như lưỡi dao đâm vào lưng hắn, khiến hắn sợ lắm.
Nhưng hắn vẫn cố giữ vẻ ngoài bình tĩnh mà vẫy tay nói một cách tự tin.- " dù có là quỷ cấp cao đi chăng nữa, vi sư cũng không hề sợ.
Ngươi đừng lo lắng , có vi sư ở đây , vi sư sẽ bảo vệ cho ngươi"Tên học trò nghe vậy thì cúi đầu , và khi vừa cúi đầu thì lại nhìn thấy bàn tay của sư phụ mình đang run run vì sợ.
Hắn nhanh chóng hiểu vấn đề rằng sư phụ mình đang bốc phét, tự khắc cũng run sợ theo.
Khi vừa tới nơi , cả đám bất ngờ khi thấy có gì đó lạ phía trước mặt.
Ngay chỗ oán khí nhiều nhất ấy, sương mờ hư ảo, xuất hiện một bóng áo trắng đứng trong sương mờ tựa như linh hồn ai oán của ai đó không tan.
Trong phút chốc , cả đám đứng hình tại chỗ.
Tên tướng quân ở sau nhìn về phía trước, hắn nhíu mày nói.- "Tiên sinh, kiểm tra sự tình đi!"Đạo sĩ lúc này không còn đủ bình tĩnh nữa , không đánh giá được chính xác tình hình.
Hắn liền rút ra một đạo bùa nổ phi tới mà hét lớn.- " yêu nghiệt, chịu chết đi..."Lá bùa bay vút đi, nhắm thẳng cái bóng trắng mà lao tới.
" Pặc ..."Trong sương mù ở lưng núi , cái bùa nổ ấy vừa lao tới đã bị cái bóng trắng đưa tay chụp lấy trước sự ngơ ngác của mọi người.
Không có tiếng nổ nào phát ra, bùa nổ không hoạt động.
Tất cả đang ngơ ngác thì bóng trắng đã quay sang nhìn bọn họ mà cười nhạt.- " các vị hiểu nhầm rồi.
Ta không phải yêu ma gì hết, ta chỉ là một lãng khách phiêu lưu được người khác nhờ vả tới đây thanh tẩy oán linh ở vùng đất này mà thôi"Nói xong vung tay phi đạo bùa kia ngược về hướng của tên đạo sĩ.
Đạo bùa phi ra không có chân khí theo cùng, bay được một thước thì bị gió thổi đi, phấp phơ bay xuống dưới vực.
Thế là mất đi một đạo bùa vô ích.
Cả đám sáu người nhìn vào bóng trắng đó, suy xét kỹ hơn thì mới phát hiện bóng trắng đó chả phải ma quỷ gì , mà là một bạch y nhân với mái tóc bạc trắng.
Tên tướng quân thì đương nhiên đã nhận ra , chỉ có tên đạo sĩ hoảng sợ mà nhìn gà hóa quốc.
Cả bọn lúc này mới bước lại gần bạch y nhân ấy, mà bạch y nhân ấy vẫn đứng ngay địa điểm nhiều oán khí nhất mà nhìn xuống dưới chân vực thẳm , xem ra là đang quan sát.Khi bọn chúng đến gần thì nhận ra đây là một thanh niên trong bộ thư sinh màu trắng với mái tóc cột cao kiểu thư sinh.
Người này trông khuôn mặt chỉ tầm 20 tuổi, nhưng mái tóc lại bạc trắng như cụ già 90 tuổi , có chút kỳ lạ.Vạn Vân Phong tới võ giới này che giấu linh lực của mình.
Với long nhãn của Bạch Xà , Linh nhãn của hồn ma , và đôi mắt đầy kinh nghiệm của đạo sĩ Lâm Chấn Anh, một đạo sĩ tài giỏi đầy kinh nghiệm thì có thể nhìn ra vấn đề.
Còn những người bình thường thì chỉ cảm thấy đây là một người không có võ công, không có gì kỳ lạ.
Riêng tên đạo sĩ này là người trong nghề, vốn là một đạo sĩ thì đôi mắt phải nhìn thấy một số điều mà người bình thường không thấy được, hắn đương nhiên cũng nhìn ra một cái gì đó kỳ lạ ở nam nhân tóc trắng trước mặt hắn.
Thế nhưng hắn không phải là Lâm Chấn Anh, không tài giỏi như vị đạo sĩ lẫy lừng ấy, nên mặc dù cảm thấy có chút gì đó không đúng nhưng lại không nhận ra vấn đề ở chỗ nào.
Tên đạo sĩ này cũng chỉ nghĩ rằng nam nhân trước mặt là một người không có võ công mà thôi, và cũng chẳng một chút đề phòng gì..