Bạch Đạo Sư
Chương 229: 229: Đút Lót
Đám lính bắt nạt dân làng đi tới rất nhanh, mà khi rời đi cũng nhanh không kém, tựa như một cơn cuồng phong kéo tới rồi cũng kéo đi để lại một đám hoang tàn đổ nát.
Ào ào kéo tới rồi biến mất trong tĩnh lặng, khung cảnh trở lại bình yên, mà cái sự bình yên ấy là sự bình yên trên một đống đổ nát của những người bán hàng bị đập phá.
Khi chúng đi rồi, những người bán hàng ven đường bắt đầu quay lại tiếp tục công việc mưu sinh của mình.
Chủ quán nước chính là người xuất hiện đầu tiên , ông ta đã theo dõi mọi chuyện một cách trọn vẹn nhất, và hiểu hết mọi chuyện xảy ra.
Ông đến gần nhóm khách quý của mình, khuôn mặt tươi cười vui vẻ mà nói .- "ui chao...!không ngờ quán nhỏ hôm nay lại đón tiếp đại nhân vật thế này.
Không biết bị tướng quân có hài lòng về chất lượng phục vụ không ạ?"Tên tướng nhếch mép mỉm cười , liếc chủ quán mà nói .- "lúc nãy ngươi chạy cũng nhanh đấy, sao không chạy luôn đi còn quay về làm gì?"Chủ quán biết tướng quân đang mỉa mai chọc ghẹo mình, ông ta cười toe toét mà xua tay .- "chén cơm manh áo đều nằm ở đây cả, làm sao mà chạy luôn được ? Bây giờ chạy luôn thì lấy tiền đâu để sống ? Lấy gì mà nuôi vợ ,nuôi con ,nuôi mẹ già ở nhà chứ? Tướng quân thật khéo biết đùa"Vừa nói vừa rút cái khăn của mình ra lau bàn lau ghế , phục vụ chu đáo.
Viên tướng kia mỉm cười, lại rút ra một nén bạc lúc nãy đưa về phía chủ quán hỏi.- " lúc nãy bổn tướng đưa tiền cho ngươi , người không lấy.
Bây giờ bổn tướng tiếp tục đưa ,ngươi có lấy không?"Khác hẳn với lúc nãy còn run sợ, bây giờ đã có chỗ dựa rồi còn sợ gì nữa ? Chủ quán nhe răng cười toe toét, hai tay đón vội nén bạc mà cúi đầu .- " đa tạ quý khách đã tới ủng hộ.
Khi nào các vị quay lại đây , cứ vô quán uống nước , nhất định bổn tiệm sẽ có khuyến mãi"Vừa nói vừa đút nén bạc vô trong tay áo, tâm trạng vui vẻ hoạt bát lắm.
Đám khách sáu người hừ một tiếng , đứng dậy rồi đi cả.
Bọn chúng hướng tới phía phủ nha mà đi.
Chủ tiệm nước nhìn theo gật gù, tâm trạng vui vẻ mà buột miệng tự nói một mình .- "không ngờ là các vị tướng quân, xem ra lần này không chỉ thoát được kiếp nạn mà còn có danh tiếng để buôn bán.
Biết đâu sau này bọn kia không tới làm phiền ta nữa , nếu có chuyện thì cứ mượn danh tiếng của vị tướng quân kia nói ta là được.
xem ra trời giúp ta rồi"Lẩm bẩm trong sung sướng, lại vô trong quán tiếp tục làm việc , phố phường lúc này náo nhiệt trở lại.
Sáu người khách kia rời khỏi quán nước mà đi rất là oai phong.
Bọn họ đi một mạch đã tới trước phủ của trấn , một tên hộ vệ trong nhóm bước lên đập cửa đùng đùng quát lớn.- " tên tri phủ kia đâu, mau ra đây gặp chúng ta"Lời quái tháo ầm ĩ làm náo loạn cửa phủ.
Rất nhanh chóng, bên trong phủ chạy ra ba người đón tiếp.
Ba tên này vừa mở cửa đã nhìn về phía viên tướng thành mà cúi đầu thi lễ , xoen xoét nịnh bợ .- " thì ra là tướng quân ghé thăm, bổn phủ không kịp nghênh tiếp , thật là đắc tội , đắc tội quá"Mấy tên phó tướng nhìn nhau, cảm giác có chút ngồ ngộ.
Thực ra thái độ này chính là hợp lý , tên hiệu úy kia bị hù cho chết dở sống dở chắc chắn sẽ chạy hết tốc lực về báo lại chủ của hắn, tức là tên tri huyện này.
Và sau khi báo lại thì viên quan cùng thuộc hạ chắc chắn sẽ kinh hãi vô cùng, chỉ có một cách là ra niềm nở nịnh hót như thế.
Tên quan tri phủ kia bước lên cùng hai thuộc hạ bên cạnh, lần lượt giới thiệu .- "tại hạ là tri phủ của trấn Hắc Xà , người bên trái này là huyện thừa của trấn, còn người bên phải là đốc trấn, chúng ta đều có mặt ở đây để nghênh tiếp tướng quân"Lời nói nịnh nọt dẻo quẹo như đường mật.
Nếu mà nói đến phẩm hàm thì tên tri phủ này cao hơn tên tiểu tướng kia, mà tên đốc trấn dưới quyền tri phủ này này thống lĩnh 3000 quân của trấn Hắc Xà, cũng là một tiểu tướng quân như hắn.
Vậy tại sao bọn chúng cả ba người đều cung kính cúi đầu trước tên tướng này như vậy? Bởi đơn giản, viên tướng này đến từ thành Hắc Quy, tòa thành quản lý trấn trực thuộc.
Nếu lấy ví dụ, thì cũng tựa như quan ở dưới huyện trấn gặp quan ở tỉnh, tuy cùng cấp hàm nhưng địa vị vẫn có thế lực hơn.
.
Viên tướng tới từ tỉnh này là làm việc dưới trướng của thái thú, một ý niệm của thái thú có thể ảnh hưởng đến tương lai công danh sự nghiệp của những kẻ ở dưới huyện này.
Vậy nên mặc dù cấp hàm có ngang nhau cũng phải nịnh bợ là điều dễ hiểu , đấy là bản chất của thời phong kiến.
Cũng giống như những viên quan địa phương cho dù có ngang cấp hàm với những viên quan ở trung ương , thì cứ gặp quan ở trung ương đều phải nịnh nọt cúi đầu.
Bởi những viên quan ở trung ương là những người ngày ngày gần với vua nhất, chỉ cần một vài lời tâu không hay sẽ dẫn đến những ý niệm không tốt của vua về những viên quan ở phương xa, ảnh hưởng đến đường công danh sự nghiệp.
Tướng đến từ thành lúc này bước lên chỉ mặt quan trấn mà nói.- " ta đến đây không phải là có việc với ông.
Ta đến đây là hộ tống vị tiên sinh này tới làm việc cùng ông.
Vị tiên sinh này mới là người mà ông cần phải đón tiếp "Vừa nói vừa chỉ về phía viên đạo sĩ.
Tên đạo sĩ nghe viên tướng kia giới thiệu Vậy thì cảm thấy oai phong , ngửa mặt vuốt râu thể hiện phong thái cao quý.
Tên tri phủ nghe giới thiệu vậy lại giật mình.
Hóa ra những người này chỉ là hộ tống thôi sao? Vị đạo sĩ kia là ai mà lại có thể để một viên tướng đích thân hộ tống? Quan phủ vội vã quay sang nhìn đạo sĩ mà cúi đầu thi lễ thật thấp .- "không biết vị tiên sinh này tới tìm bổn phủ là có chuyện gì ? Bổn phủ không biết nên không kịp nghênh tiếp, xin tiên sinh thứ tội "Một cái cúi đầu của viên tri huyện khiến tên đạo sĩ đê mê.
Mới chỉ mấy ngày trước còn là thường dân, muốn gặp tri huyện cũng không có tư cách.
Bây giờ được tri phủ nịnh bợ như thế này khiến hắn cảm thấy mình cao hơn cả quan phủ, thật sự càng làm người ta bối rối.
Viên đạo sĩ ưỡn ngực oai phong , lấy trong người ra một bức thư đưa cho quan phủ mà nói.- " đây, ông đọc bức thư này đi rồi tự khắc hiểu mọi chuyện."Quan phủ nhìn thấy bức thư mà đạo sĩ đưa tới, lại có dấu mộc của chính quan thái thú thì giật mình,trong lòng cảm thấy lo lắng.
Hắn đưa tay run run mà đón lấy bức thư, mở ra đọc, và cả tên đốc trấn cùng tên huyện thừa cũng ngước đầu vô xem ké.
Những dòng chữ trong thư tiến cử của Thái thú viết về đạo sĩ vô cùng cao đẹp, vô cùng trân quý ,khiến cho người đọc cũng hiểu rằng trong mắt thái thú thì viên đạo sĩ này được yêu mến đến như thế nào.
Ba tên bọn chúng đọc xong đều hiểu tình huống, nhìn vào tên đạo sĩ với tâm thế chuẩn bị nịnh hót.
Ấy thế mà chưa kịp nói câu gì , tên đạo sĩ đã chỉ vô mặt mình mà nói .- "lúc ta mới tới đây đã bị lính của ông tát vô mặt như thế này , mặt ta vẫn còn đang đỏ.
Ông tính giải quyết chuyện này ra sao?"Xem ra cái tát đấy vẫn còn khiến cho tên đạo sĩ ghi thù trong lòng.
Quan viên cùng hai tên thuộc hạ tái mét mặt , run sợ vô cùng.
Vị quý nhân do đích thân thái thú đưa đến lại bị người của bọn chúng tát vào mặt, như vậy phạm tội tày đình rồi.
Bọn chúng đồng loạt cúi lạy van xin.- "tiên sinh, xin ngài tha thứ tội.
Là bổn phủ quản lý người không nghiêm gây ra đại họa như thế này , xin tiên sinh rộng lòng tha thứ.
Tại hạ lập tức sẽ lôi tên đần độn ấy ra chém đầu làm gương cho muôn họ"Lời nói vừa dứt xong, đã nghe một tiếng quát bên cạnh.
Viên tướng hộ tống ấy trừng mắt mà mắng .- "cái tên đần độn ấy ta đã giết rồi , không còn đến lượt các ngươi.
Chuyện bây giờ là hỏi tội các ngươi quản lý thuộc hạ không nghiêm, gây ra tội lớn , chứ không phải là hỏi tội của tên đần độn ấy.
Bây giờ các ngươi nói đi, các ngươi đáng tội gì?"Lời quát mắng vang như sấm khiến cho ba tên kia run rẩy, nhưng có vẻ như chúng đã có chuẩn bị trước.
Trong tình huống này liền cúi đầu van xin nức nở.- " chúng thuộc hạ thật đáng chết ,xin tiên sinh và tướng quân tha tội "Đoạn bắt đầu nhìn nhau gật đầu ra hiệu.
Tên tri phủ rón rén lại gần tên đạo sĩ , thọc từ trong tay áo ra một tấm ngân phiếu ,lấp ló cũng thấy có vẻ rất nhiều tiền.
Hắn nhẹ nhàng đút vào tay áo tên đạo sĩ mà nói .- "tiên sinh , người rộng lòng tha thứ cho bổn phủ.
Trấn này ngay sát biên giới, an ninh không tốt, nhiều chuyện không như ý.
Mong Tiên Sinh hãy bỏ qua "Vừa nói xong thì tấm ngân phiếu cũng đã đút vào trong tay áo của tên đạo sĩ một cách rất kín.
Sau khi xong việc của mình, liền liếc nhìn sang bên thuộc hạ.
Hai tên kia cũng đã nhanh chóng đút một tờ ngân phiếu tương đương vào tay áo của viên tướng , mà ba tên phó tướng đi theo hộ vệ cũng đều được đút ngân phiếu vào tay áo, thậm chí cả tên đồ đệ đi cùng cũng có phần.
Cả bọn đều vén tay áo của mình cho chắc lại, cảm thấy ngân phiếu bên trong sột xoạt mà hài lòng gật đầu.
Đao sĩ lúc này ngẩng cổ nói .- "tướng quân, bọn họ thực sự đã biết lỗi.
Trên đời ai mà chẳng mắc sai lầm, thôi thì tha cho bọn họ đi"Viên tướng này cũng nắm chặt tay áo, quay sang nhìn đạo sĩ mà nói .- "bổn tướng đi tới đây là để hộ vệ tiên sinh , nếu tiên sinh đã rộng lượng tha thứ thì bổn tướng làm sao mà trách được? Đều nghe theo ý tiên sinh cả "Nói xong thì đều bật cười cả lũ.
Quan phủ cùng hai tên thuộc hạ đưa tay áo lau mồ hôi , thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn, kiếp nạn hôm nay xem như là đã thoát được..