Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tần Ninh Phấn Đấu

Chương 83



Một trăm ba mươi sáu quảtrứng uyên sồ, ấp trứng cần một lượng cực lớn năng lượng sinh vật, một vòngthời không hoàn toàn không đủ. Để đảm bảo chim non phá xác bình an, ít nhất cầnba máy giao dịch thời không trở lên.

Hiển nhiên, việcnày cần Xích Quân và Bạch Hử hỗ trợ.

Sau khi uyên sồtrưởng thành tỉnh lại, biết Tần Ninh được quan chỉ huy phó thác, mang toàn bộtrứng uyên sồ ra khỏi đường hầm thời không, không một bị tổn thương, đối vớicậu tương đối tín nhiệm.

“Tất cả kínhnhờ.”

Đối mặt loạitình huống này, Tần Ninh chỉ có thể cười khổ.

Cậu thà rằng đốiphương đừng tín nhiệm mình như vậy.

Nhiều trứngphượng hoàng như vậy, một lần ôm không xong, nhất định phải chia từng nhóm.

Dựa theo thờigian chu tước và thanh loan ấp trứng, tính toán, cộng lại, Tần Ninh khóc ròng,hận không thể đập đầu xuống đất.

Sau khi đếnvương thành liền bắt đầu ấp trứng, đầu tiên là chu tước, sau đó là thanh loan,hiện tại lại gặp phải uyên sồ, quả nhiên là ấp trứng vô bờ bến, cuộc sống thậtlòng không cách nào chịu được!

Không giống TầnNinh, Xích Quân vô cùng hoan nghênh sự xuất hiện của các uyên sồ, rất nhanh hòamình với các chim phượng.

So với thiên ngalông trắng bụng đen, hắn càng thích giao tiếp với uyên sồ.

Chim hoàng rấtthích ở cùng một chỗ với chim non, nhất là Xích Hâm và Thanh Tịch, nhận đượcchăm sóc cẩn thận tỉ mỉ nhất từ sau khi nở ra đến nay. Trừ ăn ngủ, bất luận họctập hay huấn luyện, đều có chim trưởng thành bảo vệ bên cạnh.

Bạch Hử trở lạinơi dừng chân, dùng tốc độ nhanh nhất tiễn vũ hoàng đi, đảm bảo sẽ không xảy rabất cứ rối loạn nào, vùi đầu lật xem văn hiến, cố gắng mượn máy ghi chép KimDiễm để lại, tiến thêm một bước tìm ra chứng cứ chính xác chuyện phượng hoàngdiệt tộc.

“Trong hai máyghi chép này, có một phần tình hình lúc tai nạn xảy ra.”

Trứng uyên sồtập trung đặt ở phòng chỉ huy tầng ba, do vài sĩ quan quân y kiểm tra tìnhtrạng sức khỏe, uyên sồ và chu tước tạm thời trông nom.

Tần Ninh tranhthủ thời gian rảnh, cầm máy ghi chép Kim Diễm cho cậu, trực tiếp đến tìm BạchHử.

“Theo quan chỉhuy tinh hạm nói, lúc đó uyên sồ gặp phải thiên tai, có người nhân lúc rối loạnphát động tập kích. Trong lửa đạn thêm vào vật chất thần bí, sẽ làm cho phượnghoàng trở nên mệt mỏi yếu ớt.”

Ngồi bên cạnhbàn, Tần Ninh giải thích ngắn gọn, sau đó mở máy ghi chép.

Màn hình ảo mởra, trong phòng lập tức bị ánh lửa rọi hồng.

Trong vũ trụ tốităm, tinh hạm mang đồ đằng phượng hoàng, quyết chiến với kẻ địch nhiều gấp vàilần bản thân.

Đạn ánh sáng đanthành một tấm lưới chết chóc, một lại một chiếc tinh hạm nối nhau phát nổ.

Chỉ cần bị ánhsáng bao phủ, không có bất cứ sinh mệnh nào có thể chạy trốn.

Ban đầu, uyên sồchiếm ưu thế tuyệt đối. Kẻ địch số lượng tuy nhiều, hỏa lực của tinh hạm lạikém xa.

Nếu chiến đấutiến hành bình thường, cho dù có tai nạn ập đến bất ngờ, uyên sồ cũng sẽ khôngthua.

Chỉ là, chiếnđấu đến nửa đường, tất cả chiến hạm uyên sồ từng bị lửa đạn đánh trúng, độtnhiên một chiếc tiếp một chiếc ngừng hoạt động.

Cũng không phảitinh hạm xảy ra vấn đề gì, mà là giống như khi nhạc trạc diệt tộc, thuyền viênnhiễm phóng xạ, ở trên chiến trường mất đi năng lực hành động, chỉ có thể mặcngười xâu xé.

Cảnh chiến đấugián đoạn, đến phía sau, càng là nát thành mảnh nhỏ.

Cho đến cuốicùng, trong màn hình đột nhiên xuất hiện ánh sáng đỏ chói mắt, kỳ hạm tượngtrưng cho sức mạnh tuyệt đối của uyên sồ, bị tất cả chiến hạm địch bao vây, bảophủ trong lửa đạn.

Hạm đội rơixuống, đồng thời, tinh cầu nổ tung, hố đen vũ trụ xuất hiện. Giống như địa ngụcmở ra một cái miệng khổng lồ, muốn cắn nuốt tất cả sự sống.

Tinh hạm trongchiến trường, bất luận là chiến hạm uyên sồ hay chiến hạm địch, phần lớn đềurơi vào hố đen, không xuất hiện lại.

Sau khi tinh hạmbiến mất, rất nhanh đến lượt các hành tinh trên quỹ đạo.

Tinh cầu vốn dồidào sức sống, một tiếp một nổ tung, nát vụn trong tai nạn, hóa thành đai saobăng trôi nổi. Dưới tác dụng của lực hấp dẫn, các khối đá va chạm lẫn nhau,càng vỡ nát hơn, rơi vào trong hố đen, biến mất không còn tung tích.

Hình ảnh phátđến đây, hơi ngừng.

Trong màn hìnhmột mảnh lờ mờ, không có hình ảnh rõ nét xuất hiện.

Nghe Kim Diễmnói lại và tận mắt thấy hoàn toàn không giống nhau.

Trong màn hìnhlà chiến hạm uyên sồ, hiện lên ở trước mắt Tần Ninh, lại là nội chiến trong tộclông vũ, tộc nhân biến mất trên chiến trường.

Nghĩ đến thântộc mất đi, bi thương và phẫn nộ đồng thời bùng lên.

Cảm giác nóngnảy ăn mòn đầu óc.

Tần Ninh nắmchặt nắm tay, sức mạnh truyền thừa bị kích thích, hai mắt biến thành màu đỏđậm. Đồ đằng màu đen hiện lên, từ cổ nhanh chóng lan tràn, bao trùm cả cánh tay.

“Tỉnh táo lại.”

Lòng bàn tay ấmáp đặt lên đỉnh đầu Tần Ninh, ngón tay thon dài vuốt ve lọn tóc, trượt xuốngđến sau gáy, nhẹ nhàng ấn xuống.

“Qua rồi.”

Giọng nói mangtheo ma lực chảy xuôi trong phòng, an ủi bi thương chợt đến.

Bạch Hử cúingười, nhẹ nhàng kề sát trán Tần Ninh.

Tóc dài bạch kimchảy xuống, khoác lên vai Tần Ninh. Cánh ánh sáng xòe ra, từ từ bao bọc TầnNinh, an ủi cậu, cho cậu cảm giác an toàn quen thuộc nhất.

Tần Ninh nhắmhai mắt, dựa trong lòng Bạch Hử, cảm giác tức giận vẫn không thể vơi đi.

“Em muốn tìm rabọn chúng.”

“Ừ.”

“Hủy diệt bọnchúng!”

“Được.”

Bạch Hử nhẹnhàng gật đầu, ôm ngang lấy Tần Ninh, nói: “Yên tâm, tất cả có ta.”

Dựa vào vai BạchHử, Tần Ninh không nói gì, chỉ dùng sức gật đầu. Cánh tay vòng quanh cổ y, càngngày càng chặt.

Màn đêm buôngxuống, Tần Ninh không quay về khoang thuyền ở tầng một, mà là ở lại bên cạnhBạch Hử.

Không có phượnghoàng nhỏ nửa đêm xông vào, lại được mùi hương quen thuộc bao bọc, Tần Ninh ngủcực kỳ ngon giấc.

Bạch Hử một đêmkhông ngủ, vẫn lật xem văn hiến trên kỳ hạm uyên sồ. Trời sắp sáng trắng, mớinghỉ ngơi hai mươi phút.

Cảm nhận đượcđộng tĩnh bên người, Bạch Hử mở mắt, hôn lên trán Tần Ninh.

Sau đó ấn xuốngbảng điều khiển, lập tức có người máy ống trụ trượt đến trước giường, đỉnh đầusáng đèn xanh, hai tay nâng đồ rửa mặt, hai tay nâng khay thức ăn.

“Em đã nhận lờiKim Diễm, sẽ thực hiện lời hứa.”

Một đêm ngủ ngontỉnh lại, Tần Ninh tinh thần tỉnh táo sảng khoái, rốt cuộc khôi phục tinh thần.Ba khay thịt nướng vào bụng, quyết định gánh trách nhiệm, giúp chim non pháxác.

“Em sẽ liên hệMãnh Thất và Pant, vòng thời không có thể cung cấp lượng lớn năng lượng sinhvật. Ấp thành từng nhóm, hẳn là không thành vấn đề.”

Khoanh chân ngồitrên giường, Tần Ninh gặm cá nướng, phồng một bên má.

“Anh cảm thấythế nào?”

Không thế nào.

Bạch Hử nhíu mày.

Uyên sồ trưởngthành sống sót có hơn mười, trách nhiệm này căn bản không cần Tần Ninh gánh.

“Được người nhờmà.” Tần Ninh cong môi cười cười, ăn xong cá nướng, lau sạch tay, ngẩng đầu hônmôi Bạch Hử.

Thấy để lại mộtvết dầu, sắc mặt không khỏi đỏ lên.

Chỉ lau tay,quên lau miệng rồi.

Bạch Hử không đểý, ngược lại đưa đầu lưỡi, chậm chậm liếm qua môi dưới.

Mặt mũi Tần Ninhcàng đỏ, toàn thân đều hơi nóng lên, lại không phải bởi vì xấu hổ.

Rốt cuộc là vìsao… Không nói, vùi đầu vào trong gối đầu, làm đà điểu cũng không nói!

Thấy cậu nhưvậy, trong mắt Bạch Hử hiện lên ý cười. Với chuyện Tần Ninh quyết định “giúpđỡ”, không tiếp tục lên tiếng phản đối.=

Mấy ngày tiếptheo, Tần Ninh liên lạc vài kí chủ, đảm bảo máy giao dịch năng lượng đầy đủ,liền dứt bỏ những chuyện khác, cả ngày ở cùng một chỗ với trứng uyên sồ.

Trải qua mộtphen cố gắng, hơn một phần ba trứng uyên sồ phủ đầy đồ đằng, hai đến ba ngàynữa sẽ phá xác.

Đối với chuyệnnày, uyên sồ trưởng thành rất là cảm kích. Nhưng trong quá trình này, cũng xuấthiện một vài vấn đề.

Ví dụ như, chỉcần là chim non từng tiếp xúc với Tần Ninh, căn bản không vui bị phượng hoàngkhác ấp nở, cùng tộc cũng giống như vậy.

“Kỳ quái.”

Trong phòng, haiuyên sồ trưởng thành tụ lại bên giường, nhìn quả trứng màu vàng nhạt phủ đầy đồđằng, thử ôm lấy một quả, lập tức có thể cảm nhận được tâm tình “phản kháng” từtrong vỏ trứng.

“Đây là chim noncủa anh đúng không?”

Uyên sồ ấp trứngvẻ mặt phức tạp, chim phượng bên cạnh khoác vai hắn, trong nụ cười mang theotrêu tức.

“Chẳng lẽ làthời gian quá dài, quên mất cha ruột là ai rồi?”

Dứt lời, đưa tayra, nhẹ nhàng gõ một cái lên vỏ trứng.

“Đừng đập lungtung.”

Tâm tình phảnkháng của chim non đạt đến độ cao mới, vỏ trứng lại bắt đầu rung động.

Cho dù Kim Vâncó không muốn nữa, cũng phải bỏ nó xuống.

Từ đầu đến cuối,Tần Ninh vẫn đứng nhìn, không phát biểu bất cứ ý kiến gì. Chỉ khi biết đốiphương là phụ thân của chim non, có hơi nâng mi.

Trứng uyên sồđược đặt xuống giường, không chịu yên tĩnh nằm ở tại chỗ, mà là lăn lăn lộnlộn, cứ thế đẩy đồng bạn ra, lăn về phía Tần Ninh.

Ở “bên rìa” lâunhư vậy, lại kém chút bị ôm đi, nó cần an ủi.

Ôm nó đi là charuột?

Vậy cũng khôngđược!

Đáng tiếc, khôngai cam tâm tình nguyện nhường chỗ.

Trứng uyên sồchen chen chúc chúc, không ai nhường ai.

Dưới hiệu ứngdây chuyền, tất cả trứng uyên sồ đều chen vào trung tâm. Chim non tụ tập sứcmạnh, đồ đằng trên mặt vỏ trứng hơi sáng lên, phát ra ánh sáng màu vàng nhạt.

Uyên sồ trưởngthành chậc chậc lấy làm kỳ, thử tiến lên hỗ trợ, ôm đi mấy con. Nào biết, chỉlà đến gần lập tức tạo thành chen lấn tăng thêm, vội vàng thu tay về.

Nhìn uyên sồ bấtđắc dĩ, Tần Ninh xoa xoa trán.

Xem tình hình,một lần ôm mười lăm đúng là hơi khó làm. Nếu giảm thiểu số lượng, thời gian lạithành một vấn đề.

Chọn kiểu gìcũng khó, thật sự không có cách nào.

Thở dài mộttiếng, đang định duỗi tay tách đám trứng ra xa nhau, bên tai đột nhiên truyềnđến một tiếng vang giòn tan.

Rắc!

Sau một tiếnglại là một tiếng, tiếp theo nối thành một chuỗi.

Tình huống gì?

Tần Ninh cùnguyên sồ đồng thời cứng người.

Theo tiếng nhìnlại, bởi chen chúc, bề mặt vỏ trứng lại lục tục xuất hiện vết nứt!

Đây là trứng nởbình thường hay là bị chen vỡ?

Tần Ninh hoảnghốt, ngẩng đầu nhìn về phía Kim Vân, nếu là vỡ, phải làm sao cứu?

Đáng tiếc, uyênsồ trưởng thành cũng chưa từng gặp phải tình huống tương tự, căn bản không cóphương pháp giải quyết.

Vỡ đã vỡ rồi,cũng không thể dán lại đúng không?

Ngay sau đó,càng nhiều vỏ trứng xuất hiện vết nứt, tiếng rắc rắc giòn vang không ngừng.Thỉnh thoảng xen lẫn tiếng mổ tiếng va chạm, tần suất càng ngày càng nhanh.

Không đến nămphút đồng hồ, con uyên sồ nhỏ đầu tiên ra khỏi vỏ.

Tròn xoe xùlông, cả người vàng nhạt. Nhỏ hơn thanh loan mới nở, cùng cỡ với chu tước.

“Tiếu ——”

Uyên sồ nhỏ vừara khỏi vỏ, lập tức mở hai cánh, tìm đúng phương hướng, vùng vẫy về phía TầnNinh.

“Tiếu!”

Cái mỏ nhỏ hơinhọn mở ra, mắt to tròn xoe, nhìn thế nào cũng làm người yêu thích.

Tần Ninh vừanâng cô bé lên, lục tục lại có chim non phá xác, hất văng vỏ trứng trên đỉnhđầu, lập tức lao về phía Tần Ninh.

Có bị chen ởchính giữa, không mở cánh ra được, dứt khoát tại chỗ lăn tròn. Dựa vào hìnhthể, đâm cũng có thể đâm ra vài con!

Không đến mườiphút, mười lăm con uyên sồ nhỏ đều ra khỏi vỏ.

Không có một convội vàng gặm vỏ trứng, mà là vừa lật vừa lăn về phía Tần Ninh, cố gắng chiếmđóng “điểm cao”, chiếm vị trí có lợi nhất.

Chim hoàng vàchim phượng nhỏ chen vào nhau, vỗ cánh, cậu quạt tôi một cái, tôi quạt cậu mộtcái. Đa số tình huống, người sau bị người trước quạt bay, lăn ở trên giường,không cam lòng kêu to vài tiếng.

May mà số lượngít, nếu lại nhiều hơn chút, trăm phần trăm Tần Ninh sẽ bị cầu lông bao phủ.

Cho dù là vậy,bị phượng hoàng nhỏ bò đầy người, cũng đã là rất “đồ sộ”.

Kim Vân và KimHiểu trợn mắt há mồm. Nhìn nhau một cái, lộ ra vẻ nghi ngờ.

Rốt cuộc là tìnhhuống gì đây?

Lại một lát sau,cầu lông phân thắng bại.

Người thắngdương dương đắc ý, lăn trong lòng Tần Ninh, làm nũng đủ kiểu, yêu cầu cho ăn.Người thua lui về bên vỏ trứng, đầu phủ mây đen, gặm vỏ răng rắc răng rắc.

Bổ sung nănglượng xong, đánh tiếp!

Được bản năngthúc đẩy, càng nhiều uyên sồ nhỏ tìm đúng vỏ trứng, bắt đầu bữa ăn đầu tiên saukhi sinh ra.

Trong phòng trànđầy tiếng răng rắc giòn vang, tương đối có nhịp điệu.

Biết phượnghoàng nhỏ nhất định ăn không đủ no, Tần Ninh lật thiết bị chứa vật, lấy ra nămkhay sò biển, hai túi long lân. Thịt trùng hoàng đã bị ăn sạch, uyên sồ nhỏ elà không có lộc ăn.

Kim Vân và KimHiểu cũng không rảnh rỗi, mở thiết bị chứa vật, lần lượt lấy ra hai rương mảnhvỡ giáp xác mài thành bột, dùng nước mật màu vàng nhạt ngâm, đút cho chim non.

“Đây là vảy hắcgiáp long trộn lẫn giáp xác kiến hậu, nước mật từ ong khổng lồ, có thể cung cấpphần lớn dinh dưỡng chim non cần.”

Nghe vậy, TầnNinh chợt nhớ ra, hình như từng nghe Bạch Hử nói, thức ăn uyên sồ thích nhấtchính là tộc kiến.

“Không ngờ chúngnó lại nhanh nở như vậy.” Kim Vân thả bình thủy tinh xuống bàn, nhíu mày nói,“E là không đủ thức ăn.”

“Chỗ Kim Tươngcòn dự trữ.” Kim Hiểu nói, “Thật sự không được thì đi săn.”

“Kỳ hạm tổn hạinghiêm trọng, không thể sử dụng nhảy thời không, sửa chữa cần thời gian tươngđối dài.”

“Có thể mượnthiên nga.”

Hai uyên sồ bànbạc, rất nhanh nhất trí. Kim Vân lấy ra toàn bộ khẩu phần ăn của chim non, giaohết cho Tần Ninh.

“Uyên sồ muốntrưởng thành, cần những dinh dưỡng này.” Kim Vân giải thích, “Long lân còn chưađủ, cần giáp xác của tộc kiến. Chúng ta muốn đi săn, đám nhóc nhờ cháu quan tâmnhiều hơn.”

Giáp xác tộckiến?

Đi săn?

Mấy câu nói vangvọng trong đầu, Tần Ninh đột nhiên phản ứng lại, ý Kim Vân là muốn đến vực Đentìm thức ăn!

“Từ từ!”

Tần Ninh vộivàng muốn đứng dậy, không ngờ chân bị ôm lấy, lập tức ngã nhào về phía trước,bị cầu lông chôn.

“Tiếu?”

Mấy con uyên sồnhỏ cho rằng bản thân gây học, lăn đến, cẩn thận cọ cọ má Tần Ninh.

Bạn Tần nào đónghiêng đầu, nhìn phượng hoàng nhỏ chọc người yêu, có thế nào cũng không giậnđược. Dứt khoát lật người, tùy ý uyên sồ nhỏ leo lên trên người. Mở máy truyềntin, báo cho Bạch Hử dự định của uyên sồ.

Lúc này, cửaphòng trượt sang hai bên.

Năm con phượnghoàng nhỏ kết thúc một ngày huấn luyện, kết bạn đến tìm Tần Ninh. Thấy cảnhtượng trước mắt, lập tức xù lông.

Đều là ai đây,thật to gan!

Lúc bọn họ pháxác cũng không có loại đãi ngộ này!

Các phượng hoàngnhỏ bất bình, một không làm hai không ngừng, xông lên nắm lấy uyên sồ nhỏ, lầnlượt ném xuống chân tường.

“Cẩn thận!”

“Không sao.”

Xích Hâm vỗ vỗtay, lại ném bay một con ở xa xa. Sau đó cùng Thanh Tịch cùng nhau bắt tay, lắpráp ra hai cái giường lớn, đặt uyên sồ lên giường.

Năm con phượnghoàng nhỏ có cùng chí hướng, bất kể uyên sồ nhỏ vùng vẫy thế nào, chính làkhông cho chúng nó đến gần Tần Ninh.

“Các em đều rakhỏi vỏ rồi, nên ăn no thì ngủ! Có đồng tộc cung cấp sức mạnh, không được quấnlấy Tần Ninh!”

Còn chưa nóixong, cửa phòng một lần nữa trượt ra, mấy con uyên sồ trưởng thành đi vào. Nhìnthấy chim non đã nở, đều là vẻ mặt vui mừng.

Sau khi tỏ vẻcảm ơn Tần Ninh, không để ý chim non phản đối, cùng nhau ôm hết chúng đi.

Nhóm uyên sồ nhỏđầu tiên được đem đi, Tần Ninh không mảy may cảm thấy thoải mái. Còn có hơn mộttrăm con chờ ấp trứng, gánh nặng mà đường xa.

Để ngăn cản tìnhhuống lần trước xảy ra, năm con phượng hoàng nhỏ mỗi ngày báo danh.

Chỉ cần có chimnon phá xác, lập tức gửi thông tin, sẽ có uyên sồ đến xách chúng nó đi.

Trong thời gianđó, Tần Ninh nhận được tin tức, uyên sồ và Xích Quân lái tinh hạm, đã rời vươngthành.

“Chẳng lẽ thậtsự đến vực Đen?”

Hỏi Bạch Hử,nhận được đáp án lại là không phải.

“Mục đích củabọn họ là thành Đá.”

“Thành Đá? Đếnbên ấy làm gì?” Tần Ninh nhíu mày, ôm lấy một con uyên sồ mới nở, “Thức ăn chochúng nó phải làm sao?”

“Có một số việccần điều tra rõ.”

Bạch Hử ngồixuống mép giường, cọ qua bên tai Tần Ninh, nói: “Hai ngày nữa, em theo tinh hạmquay về thành Vũ. Bạch Thanh đã đến tinh cầu nguyên thủy, rất nhanh sẽ có sòbiển đưa về.”

Sò biển khôngbằng long lân và thịt trùng hoàng, ăn thêm mấy bữa, cũng có thể cung cấp dinhdưỡng chim non cần.

“Anh thì sao?”

“Ta sẽ ở lạivương thành một thời gian.” Nhẹ nhàng chạm chóp mũi Tần Ninh một cái, Bạch Hửnói, “Nhiều nhất một tháng sẽ trở về.”

Vũ hoàng nhìnthấy kỳ hạm uyên sồ, bị Bạch Hử mời đi lại quay lại, thậm chí muốn ở lại nơidừng chân của thành Vũ, chết sống không chịu đi.

Muốn triệt đểtiễn cô đi, không phải chuyện dễ dàng.

Làm không tốt,cô sẽ dùng tai nạn trong vương thành làm cớ, “tự nhận lỗi” thoái vị. Đến lúcđó, chuyện sẽ tương đối phiền phức.

Để tránh “ngoàiý muốn” xảy ra, y phải ở lại.

Hơn nữa, nhìnnhững hình ảnh uyên sồ để lại, kết hợp lời Xích Quân nói, cùng với phát hiệntrong thành thị ngầm, có đầy đủ chứng cứ chứng minh, tộc ưng và tộc chim chạycó liên quan trực tiếp đến chuyện bốn tộc gặp nạn.

Cần kiểm chứngchỉ còn lại tộc khủng long.

Chu tước và uyênsồ đến thành Đá, chính là để bắt dực long, tiến thêm một bước điều tra rõ, rốtcuộc có tộc khủng long khác sống sót hay không.

Nếu có, nhữngtộc đàn này đang ở nơi nào.

Bạch Hử ôm lấyTần Ninh, ngón tay cuốn lấy đuôi tóc cậu, khóe môi hơi cong lên, chậm rãi hípmắt.

 

Chương trước Chương tiếp
Loading...