Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tần Ninh Phấn Đấu

Chương 84



Sau khi uyên sồ nhỏ pháxác, lục tục được chim trưởng thành ôm đi, sắp xếp ở cùng nhau, do chim phượngvà chim hoàng thay phiên chăm sóc, chờ thay đổi hình thái.

Một ngày trướckhi khởi hành quay về thành Vũ, toàn bộ chim non kết thúc cuộc đời cầu lông.

Tần Ninh rốtcuộc tháo bỏ gánh nặng, không cần tiếp tục bị cầu lông vây quanh, đầy tai líuríu.

“Chẳng mấy khiđược rảnh rỗi a.”

Khoanh chân ngồitrên giường, Tần Ninh một tay chống cằm, mắt hơi híp, tâm tình có chút phức tạp.

Theo lý thuyết,không cần tiếp tục ấp trứng, nên thở phào mới đúng. Nhưng ánh mắt quét qua bốnphía, trong phòng trống rỗng, không hiểu sao có chút vắng lặng.

“Thói quen thànhtự nhiên?”

Ngồi thẳngngười, hai tay đan vào nhau, Tần Ninh hơi nhíu mày, sau đó thở ra một hơi dài,ngả người nằm ngửa ra. Ngẩng đầu nhìn trần nhà, “bận rộn” liên tục ba tháng,đột nhiên buông lỏng, càng trở nên không thích ứng.

Đại khái qua vàingày sẽ bình thường lại?

Lật người, TầnNinh dự định nhắm mắt ngủ bù.

Một phút trôiqua, năm phút trôi qua… Hai mươi phút sau, Tần Ninh thở dài một tiếng, một cánhtay gác lên trên trán, không thể không thừa nhận, bản thân không có cách nàohưởng phúc, trăm phần trăm là một số vất vả.

Nhận mệnh càocào tóc đen, Tần Ninh ngồi dậy, quyết định không do dự gì nữa, lập tức đếnthành cách đấu, xem phượng hoàng nhỏ.

Lục tục có chimnon biến thành hình thái tiến hóa, Xích Quân không có mặt, Bạch Nham và haiuyên sồ trưởng thành nhận trách nhiệm làm giảng sư, dạy ngôn ngữ thông dụng vàkỹ xảo cận chiến.

Tiết ngôn ngữcòn đỡ, vừa đến tiết cách đấu, khu vực phòng chỉ huy không đủ dùng, có nguy cơsụp xuống. Cuồng điêu nhận lệnh xây thêm sân cách đấu, vị trí ngay ở chân núilửa.

Sân cách đấu xâyxong không đến ba ngày, trải qua hai lần học thực chiến, đã thủng trăm nghìnlỗ. Không có sập, cũng cần “sửa chữa” đủ kiểu.

Chu tước và thanhloan đánh nhau, có thể dễ dàng đập xuyên nóc nhà, xuyên thấu tường hợp kim.

Hơn một trăm conuyên sồ thêm vào, “uy lực” có thể nghĩ.

Đối mặt loạitình huống này, cuồng điêu thật sự chỉ muốn khóc.

Cố tình bạchchuẩn không ở, không ai có thể chế tạo không gian áp súc thích hợp.

Kết quả là,trước khi phượng hoàng nhỏ quay về thành Vũ, sân cách đấu ở nơi dừng chân rơivào trạng thái xây dựng, phá hoại, sửa chữa; lại phá hoại, lại sửa chữa; tiếptục phá hoại, tiếp tục sửa chữa, cứ như vậy lặp đi lặp lại, không ngừng tuầnhoàn.

Các phượng hoàngnhỏ kỳ phùng địch thủy, đánh đến là thoải mái.

Chu tước thanhloan đã nhận truyền thừa, chịu sét đánh, phần lớn thời gian có thể chiếm ưuthế.

Uyên sồ nhỏ cảmthấy không công bằng, mạnh mẽ yêu cầu đến thành thị ngầm.

“Chu tước khôngở nhà.”

Kim Tương nghiêmmặt, tỏ vẻ không ai giúp bọn họ dẫn đường, đừng nghĩ.

“Có Tần Ninh!”

Uyên sồ nhỏ lớntiếng, giọng nói lanh lảnh, vừa vặn truyền vào trong tai người đến.

Tần Ninh đứngbên cạnh cửa, vẻ mặt ngạc nhiên.

Vào không được,lui cũng không xong.

Cậu chỉ là rảnhrỗi nhàm chán, cảm thấy quá yên tĩnh, đến thăm chim non. Hoàn toàn không ngờ,sẽ gặp phải loại tình huống này.

Kim Tương xoayngười, cẩn thận đánh giá Tần Ninh, châm chước chốc lát, gật đầu.

“Đúng là cóthể.”

Có thể?

Cằm Tần Ninh rơixuống đất, vẻ mặt ngạc nhiên.

Cậu có huyếtthống chu tước, nhưng dù sao vẫn là nhạc trạc. Nơi truyền thừa tiếp nhận chimnon của năm tộc, không có nghĩa là tùy tiện một con chim có thể trở thành ngườidẫn đường.

Hơn nữa, cậu cònchưa thành niên!

“Vấn đề khônglớn.” Kim Tương mời Tần Ninh vào, giải thích, “Huyết thống của cháu cực kỳ quýhiếm, bất luận di tích cổ của tộc phượng hoàng nào, đều có thể thông qua khôngtrở ngại.”

“Cháu không rõ.”Tần Ninh nhíu mày.

Kim Diễm từngnói lời như vậy, lúc ấy cậu không để ý. Nghe Kim Tương lại nói, không thể khôngcoi trọng.

“Cháu khôngbiết?” Kim Tương vô cùng ngạc nhiên.

“Không biết.”Tần Ninh lắc đầu, hỏi, “Có thể giải thích cho cháu một chút?”

“Cái này…”

Kim Tương cóchút do dự, trao đổi ánh mắt với mấy con uyên sồ khác, đồng thời nhìn về phíaBạch Nham.

“Chỗ tộc trưởngBạch nói thế nào?”

Tần Ninh thuộcvề “phạm vi thế lực” của Bạch Hử, tương lai càng sẽ trở thành bạn đời của y.

Xuất phát từtình đồng tộc, trước khi khởi hành, Xích Quân dùng “kinh nghiệm” của bản thânlàm ví dụ, dặn dò luôn mãi, nói cho các uyên sồ, bình thường tuyệt đối phải chúý, đừng phạm vào kiêng kỵ.

Thiên nga hiếuchiến, tính tình tương đối không tốt.

Con này càng làbụng đen trong bụng đen, luận âm hiểm giả dối, lòng dạ hẹp hòi nhớ thù, khôngai có thể sánh bằng.

“Không muốn bịép luận bàn, nhất định phải nhớ kỹ lời dặn của ta!”

Nghĩ đến kinhnghiệm thê thảm của Xích Quân, các uyên sồ do dự.

Tần Ninh đợithật lâu, chậm chạp không nhận được câu trả lời.

Nhìn Kim Tương,lại nhìn Bạch Nham, đầu óc vòng mấy vòng, lông mày nâng lên, mở máy truyền tin.

Không đến nămgiây, màn hình mở ra, thiên nga màu bạch kim xuất hiện trong màn sáng, nụ cườiôn hòa, gương mặt càng thêm có vẻ tinh xảo.

“Em đang ở sâncách đấu? Sao không nghỉ ngơi thêm?”

“Có chút việc.”

Tần Ninh cắnrăng, nói thầm “bình tĩnh”.

Vấn đề tiếp theorất quan trọng, tuyệt đối không thể dễ dàng bị sắc đẹp mê hoặc. Nhưng nhìn thấynụ cười của Bạch Hử, lại vô thức cổ họng khô khốc.

Tần Ninh vộivàng vỗ vỗ hai má, tỉnh táo một chút, không thể không tiền đồ như vậy!

Nghe được lờiTần Ninh, Bạch Hử đến gần màn hình, tò mò hỏi, “Chuyện gì?”

“Về huyết thốngcủa em.”

Tần Ninh ho nhẹmột tiếng, vài ba câu nói rõ chuyện, bao gồm lời Kim Diễm và Kim Tương, cùngvới biểu hiện kỳ quái của các uyên sồ.

“Em biết mình cóhuyết thống chu tước, như vậy có gì đặc biệt?”

Trầm ngâm chốclát, Bạch Hử nói: “Em cũng không phải chỉ có huyết mạch hai tộc.”

“Hả?”

“Chính xác mànói, em có huyết thống năm tộc, sức mạnh truyền thừa tiếp nhận, cực kỳ giốngvới phượng hoàng trước thời thái cổ.”

Huyết thống nămtộc, phượng hoàng trước thời thái cổ?

Tần Ninh chớpchớp mắt, ngạc nhiên phun ra hai chữ: “Phản tổ?”

“Có thể nói nhưvậy.” Bạch Hử nghiêm túc nói.

Không có chimtrưởng thành bảo vệ chỉ dẫn, Tần Ninh có thể sống sót trên đảo hoang, sau đó đisâu vào di tích của thanh loan và chu tước, đi qua màn chắn thiên nga không thểxuyên qua, một lần lại một lần nói rõ, trên người cậu có huyết mạch của nhiềutộc.

Chim non chutước, thanh loan và uyên sồ do cậu ấp trứng, cũng thích đến gần cậu, chính làmột chứng cứ khác.

Ở trong kỳ hạmuyên sồ, để đi vào khoang chữa bệnh, sáu con phượng hoàng đều phải thử máu. Sốliệu kiểm tra ra được bảo lưu toàn bộ, có thể tìm đọc bất cứ lúc nào.

Sau khi kỳ hạmđược sửa chữa, xem qua báo cáo về Tần Ninh, Bạch Hử hoàn toàn khẳng định, TầnNinh không chỉ dung hợp huyết thống năm tộc, còn có dấu hiệu khôi phục huyếtmạch viễn cổ.

Trải qua nơitruyền thừa thử thách, không nói bề ngoài, chỉ nói huyết thống, Tần Ninh cànggiống phượng hoàng chưa phân hóa thời thái cổ.

Bạch Hử nói ngắngọn, Tần Ninh nghe lại trợn mắt há mồm. Lại nhìn Bạch Nham và Kim Tương, đều làvẻ mặt “sớm biết như vậy”.

Chẳng lẽ, chỉ cómình cậu vẫn không hay biết gì?

“Các phượnghoàng nhỏ thích đến gần em, còn hơn chim trưởng thành cùng tộc, cũng đã đủ nóirõ vấn đề.”

“Phượng hoàngtrời sinh thân thiết với kẻ mạnh. Chờ em thành niên, sẽ mạnh hơn một bậc, đứngtrên đỉnh năm tộc.”

Còn một chuyệnkhác, Bạch Hử không nói, chu tước và uyên sồ cũng không nói.

Thời thái cổ,thủ lĩnh năm tộc phượng hoàng có huyết mạch tương tự. Lựa chọn bạn đời, đa sốcũng xuất phát từ điểm này.

Là tộc trưởngthiên nga, Bạch Hử độc thân vài nghìn năm, cũng không phải không có lý do. Saukhi nhìn thấy Tần Ninh, quyết định nhanh chóng, không có nửa điểm do dự, trựctiếp ôm cậu về dưới cánh mình.

Thứ nhất, haingười là thân tộc, có huyết mạch giống nhau.

Thứ hai, tínhcách Tần Ninh tương đối thú vị, tương đối hợp gu thanh niên trẻ năm nghìn tuổi.

Qua thôn nàykhông còn tiệm này.

Không ra tay sớmmột chút, chờ Tần Ninh bị người khác hấp dẫn, là muốn đánh hay là muốn đánh?

Kim Tương tạmthời không biết nội tình, cho rằng Bạch Hử lựa chọn Tần Ninh làm bạn đời, chỉlà bởi “truyền thống” thúc đẩy.

Xích Quân ởchung với Bạch Hử lâu, luận bàn vài lần, càng thêm khẳng định, Tần Ninh tỉnhtỉnh mê mê, bị con bụng đen này âm mưu lừa, độ chuẩn xác cao đến trăm phầntrăm!

“Như vậy, hiểuchưa?”

Bạch Hử giảithích xong, Kim Tương cũng không cố kỵ gì nữa, xuất phát từ sự cảm kích TầnNinh, giải thích rõ hơn cho cậu, phượng hoàng có huyết thống “phản tổ”, ở trongtộc đàn thuộc về địa vị cỡ nào.

“Em phải nghĩlại.”

Tắt máy truyềntin, Tần Ninh đi đến một góc phòng khác, ngồi xuống đất. Hai tay đan vào nhauđặt trên đầu gối, vẻ mặt có chút phức tạp.

Không có baonhiêu chuẩn bị, chợt nghe tin này, giống như đạn ánh sáng nổ tung trong đầu, ítnhiều có chút rối loạn.

Chim trưởngthành không đi quấy rầy cậu, phượng hoàng nhỏ lại sẽ không để ý nhiều như vậy,đầu tiên là hai ba, theo sau là năm sáu con, tiếp đó bảy tám chín mươi con, vâyquanh nhào về phía Tần Ninh.

Trong chớp mắt,Tần Ninh bị phượng hoàng nhỏ bao vây.

Không thể giốngnhư thời kỳ cầu lông, lăn lộn treo lên người, có điều, nghĩ cách đến gần mộtchút không thành vấn đề.

“Mấy đứa lại nhưvậy!”

Kết thúc chươngtrình học ngôn ngữ, năm người Xích Hâm bay đến phòng cách đấu. Thấy cảnh tượngtrước mắt, lập tức lửa giận bừng bừng.

“Đánh!”

Chu tước vàthanh loan tại chỗ xù lông, xông vào trong “đàn uyên sồ”, mở cánh, trái một conphải một con, quạt bay tất cả.

Uyên sồ nhỏ sốlượng tuy nhiều, nhưng sức mạnh không địch lại. Dưới tác dụng của quán tính,không ngừng bay ngược ra.

Ở giữa khôngtrung mở cánh ánh sáng, giữ vững thân thể, nhìn chu tước và thanh loan uy phongđường đường như vào chỗ không người, tập thể lớn tiếng kêu to.

“Tiếu ——” Nhấtđịnh phải đi vào nơi truyền thừa!

“Tiếu!” Lập tức,lập tức!

Sau một trận hỗnchiến, các uyên sồ nhỏ thua trận.

Đánh đơn khôngphải là đối thủ, lại không có người quần ẩu.

Kiêu ngạo củaphượng hoàng, tuyệt không cho phép làm như vậy.

“Tần Ninh…”

Đối mặt mắt tokhát vọng, Tần Ninh gãi gãi đầu, lộ ra một nụ cười khổ.

“Được rồi, anhthử xem sao.”

“Oh yeah!”

Các uyên sồ nhỏnâng cánh hô to, Tần Ninh lại nói: “Anh sẽ liên lạc với Xích Quân, nếu có thể,các em mới có thể đi vào nơi truyền thừa. Cho dù có một chút vấn đề, kế hoạchcũng phải hủy bỏ.”

“Tiếu ——”

“Làm nũng vôdụng!”

“Tiếu ——”

“Nói chung,không được là không được!”

Tần Ninh quyếttâm, chuyện liên quan đến vấn đề an toàn, đừng nói không phải quả cầu xù lông,cho dù là, cậu cũng sẽ không mềm lòng.

Các chim non làmnũng ăn vạ, Tần Ninh nhất định không chịu nhả ra.

Biết chuyệnkhông thể làm, uyên sồ nhỏ uể oải vô cùng.

Nghiến răng, dứtkhoát hóa phiền muộn thành sức mạnh, lần lượt leo lên sân đấu, đưa ra thách đấuvới chu tước và thanh loan.

“Tiếu!” Đếnchiến!

Đánh không lạicũng muốn đánh!

Dưới ý chí chiếnđấu tràn đầy, các uyên sồ nhỏ đều siêu thường phát huy. Chu tước và thanh loannhỏ sử dụng vũ khí, mới có thể giành chiến thắng.

Kết quả như vậy,cho dù thua, cũng là quang vinh.

Bay khỏi sânđấu, uyên sồ nhỏ vỗ vỗ cánh ánh sáng, khinh bỉ hành vi sử dụng “vũ khí” của đốithủ.

“Tiếu!” Chờ nhậntruyền thừa, nó sẽ có gậy nanh sói lớn hơn, đến lúc đó lại đánh!

Để liên lạc rangoài tinh hạm, Tần Ninh rời sân cách đấu, quay về tháp chỉ huy mặt đất.

Bởi vì đi quásớm, bỏ lỡ màn chiến đấu đặc sắc, hoàn toàn không biết, năm con phượng hoàngnhỏ tại chỗ dùng gậy nanh sói, càng không biết, hành động này kích thích đếntất cả uyên sồ nhỏ.

Thấy uy lực củagậy nanh sói, hơn trăm con phượng hoàng nhỏ lập ra một ước vọng to lớn.

“Đoàn chiến đấugậy nanh sói” ngày sau uy chấn bảy vực, làm vũ trụ song song nghe tin đã sợ mấtmật, từ đây tạo hình thức ban đầu.

*

Xích Quân và KimVân chỉ huy tinh hạm, sau khi rời vương thành, trải qua vài lần nhảy khônggian, đến biên giới thành Đá.

Lúc này, tinhcầu nguyên thủy thành Đá cai quản không ngừng gặp thiên tai, nguồn nước khôcạn, mặt đất nứt thành mạng nhện, diện tích lớn thực vật héo rũ, số lượng đànthú giảm mạnh.

Đồng cỏ đã từngcây cối tốt tươi, đã có mấy phần biến thành đất cằn sỏi đá.

Để đảm bảo cungcấp thức ăn, Ô Đàn đích thân dẫn đầu hạm đội cất cánh, mở rộng buôn bán với cáctinh vực khác.

Vực Cam, vựcXanh, vực Xám thậm chí vực Đỏ, chỉ cần có thể làm ăn, tất cả đều liên hệ, khôngbỏ qua bất cứ cơ hội nào. Có lúc vận khí bùng nổ, gặp được tinh hạm tộc trùngđi cướp, làm một phát đen ăn đen, càng thu hoạch không nhỏ.

Vài lần thắnglợi trở về, quan chỉ huy long điểu đề nghị, nhân lúc vực Đen nội chiến, điềuđộng hạm đội với quy mô lớn, dùng lý do “Tộc trùng cướp đoạt đội buôn”, thừa cơkiếm một bút.

“Vực Đen loạnthành một đống, biên giới canh phòng lơ là. Không cần đi sâu vào trong, tìmđược một hai hành tinh của tộc kiến, tuyệt đối có thể kiếm lớn.”

“Ý tưởng nàykhông tệ.”

“Đúng, nên làmnhư vậy!”

“Tộc trùng chặnthuyền buôn của chúng ta nhiều lần, nên cho bọn chúng một bài học!”

Nếu tộc trùngnghe thấy những lời này, nhất định sẽ lệ rơi đầy mặt.

Cũng không phảibị thiên thạch đập đầu, kẻ ngu mới chủ động tìm tộc lông vũ kiếm chuyện!

Mục tiêu rõ rànglà chiến hạm vận tải vực Cam và vực Xanh, nào biết, lúc đang định ra tay, tinhhạm tộc lông vũ lại đột nhiên xuất hiện, chặn ngang một sóng. Cho nên cướp bóckhông thành bị cướp, tiền mất tật mang, cuối cùng ngay cả mạng cũng mất.

Có hai lần tìnhbáo không chính xác, gặp phải vực Đỏ và vực Lam giao dịch, thật sự không mayđến cực điểm kết cục có thể so với mù tạt nhúng giấm, thoải mái đến không thểthoải mái hơn.

Đừng nói tinhhạm hàng hóa, ngay cả chân sâu cũng không còn một cái.

Nhưng mà, mạngthương mại bảy vực khổng lồ, thành Đá chỉ chiếm một bộ phận cực kỳ nhỏ. Tộctrùng gặp phải bọn họ không có kết cục tốt, không gặp phải, như thường cướp thuyềncướp người cướp lương, cướp đến gió nổi nước lên.

Vực Đen đangchiến tranh, các loại tài nguyên không đủ, giá cả giao dịch càng ngày càng cao.

Không muốn traođổi ngang hàng, đa số tộc trùng lựa chọn cướp bóc.

Bi lợi ích saikhiến, cho dù có nguy cơ phải đối mặt tộc lông vũ và tộc thú, thỉnh thoảng cònsẽ gặp phải tộc rắn vực Tím, nhưng ngày càng có nhiều tộc trùng thêm vào hàngngũ cướp đoạt.

Cuộc đời cướpbiển vũ trụ Link từng mơ ước, đang được đồng tộc thực hiện.

Thiểm điệp khôngtham gia nội chiến, mà là tách khỏi các tộc trùng khác, dời tộc đến một hànhtinh xa xôi, bắt đầu làm trung chuyển mậu dịch.

Có vòng thờikhông, thiểm điệp không lo nguồn hàng, càng không cần mạo hiểm làm việc xấu,tham gia đội ngũ cướp biển.

Bởi vì cấp bậcquá thấp, hơn nữa vô cùng cẩn thận thiểm điệp chỉ buôn bán với số ít kí chủ.

Tần Ninh là tộclông vũ, tạm thời không nằm trong danh sách giao dịch. Muốn thưởng thức mậtthiểm điệp, cần phải giao dịch với Pant và Mãnh Thất.

Tộc trùng nộichiến liên tục, vực Đen càng ngày càng loạn.

Tần Ninh tuyệtđối sẽ không nghĩ đến, kế hoạch giúp đỡ Pant lúc trước, lại dẫn đến tình trạngngày hôm nay này.

Trải qua bàn bạcthảo luận, tộc lông vũ dưới đất thành Đá quyết định chấp nhận ý kiến của quanchỉ huy long điểu, tập hợp hạm đội đến vực Đen, tiến hành “trả thù”.

Ô Đàn là tộctrưởng, nên đích thân chỉ huy.

Suy xét đến kỳhạm khủng điểu lái đi, sẽ tạo thành trong thành trống rỗng, sau khi thảo luận,mọi người quyết định, thu hẹp phạm vi canh phòng.

Từ bỏ tinh cầunguyên thủy đã khô kiệt, cùng với hành tinh nhỏ không người ở, điều một phầntinh hạm về thành chính, còn lại thì đến thành vệ tinh nơi tộc đàn sinh sống.

Thành Đá điềuđộng tinh hạm trên quy mô lớn, không thể lừa được ánh mắt của các tinh thànhkhác.

Thành Nham nhậnđược tin tức đầu tiên, lập tức thông báo cho thành Vũ.

Làm người bấtngờ, Bạch Hử không có nửa điểm khẩn trương, biên giới thành Vũ cũng không códấu hiệu điều động, chỉ tăng chiến hạm tuần tra ở hai tinh cầu nguyên thủy gầnthành Đá.

Trên thực tế,cũng chỉ là làm dáng một chút.

Kim điêu vạnphần không hiểu, tìm tuyết hào thảo luận, muốn biết trong hồ lô của Bạch Hử rốtcuộc là bán thuốc gì.

“Có phải Bạchchủ thành sớm biết tin tức rồi không?”

“Khó nói.”

“Có lẽ là sớm cósắp xếp, chúng ta cũng không biết.”

“Khả năng.”

“Ông không thểnói thêm hai chữ?”

“Buồn ngủ.”Tuyết hào chủ thành nhắm nửa con mắt, ngáp một cái.

“…” Bắt nạt hắnkhông biết tập tính của tuyết hào? Rõ ràng là chủng tộc hoạt động ban ngày, giảđi đêm gì chứ!

Bất đắc dĩ,tuyết hào hạ quyết tâm không mở miệng, chỗ Bạch Hử thật sự không hỏi được cáigì, trong khoảng thời gian ngắn, nghi vấn của kim điêu đã định trước không nhậnđược câu trả lời.

Ô Đàn dẫn ngườirời đi không lâu, hai chiến hạm tuần tra xông vào biên giới thành Đá.

Trên hạm lắp đặttrang bị ẩn hình mới nhất, là Tần Ninh giao dịch với mt. Đừng nói thành Đá thuhẹp phòng vệ, biên giới trống không, cho dù trạm không gian đủ quân số, cũngkhó mà phát hiện.

Ngồi trên ghếchỉ huy, Xích Quân mở màn hình ảo, cùng Kim Vân chỉ huy một chiếc tinh hạm khácthảo luận, là thẳng vào phủ Hoàng Long, xông vào thành chính, hay là tìm mộtthành vệ tinh gần đây động thủ.

“Dực long cực kỳcảnh giác. Nếu bị phát hiện sớm, có thể sẽ gây rắc rối.”

Mục đích củachuyến này là tra tìm chứng cứ, không phải lập tức khai chiến. Có thể làm việcbí mật, tốt nhất không nên tùy tiện bại lộ.

“Đến thành vệtinh?”

Kim Vân có chútdo dự, hỏi hoa tiêu, sau đó nói: “Một thành vệ tinh gần nhất cách nơi này hainăm ánh sáng.”

“Bên trên có dựclong không?”

“Tạm thời khôngthể xác định.”

“Đi xem trước.”Xích Quân quyết định, “Nếu gặp phải, bắt tất cả về, một con cũng không bỏ qua.Không gặp phải, vậy tìm nơi tiếp theo.”

“Nếu bị pháthiện thì phải làm sao?”

“Trước khi độngthủ làm nhiễu sóng trước, cắt đứt truyền tin.” Xích Quân cười lạnh nói, “Đâychính là thủ đoạn khủng điểu thường dùng nhất.”

Gậy ông đập lưngông.

Không phải thoảimái bình thường.

Phi công định vịtọa độ, đẩy cần điều khiển.

Hai chiếc tinhhạm đồng thời nâng tốc độ, biến mất trong bóng tối.

*

Trong thành vệtinh, mấy con dực long nguyên thủy tránh né tộc lông vũ dưới đất, bay về phíanơi tộc đàn sinh sống, tìm đến một hang động ngầm bí mật.

Sau khi thả thứcăn, dực long cấp tốc rút lui, không có một con quay đầu.

Chúng nó đikhông bao lâu, cửa hang hiện lên vài điểm sáng đỏ, ba cặp vuốt nhọn nhanh chóngthò ra, kéo thức ăn vào trong hang.

Rất nhanh, tiếngxương vỡ vang lên.

Mùi máu tanh mơhồ phiêu tán, một con hung thú hoàn chỉnh bị xé thành mảnh nhỏ, ăn sống nuốttươi, cuối cùng không còn thừa một chút.

Chương trước Chương tiếp
Loading...