Tần Ninh Phấn Đấu
Chương 82
“Thật nhiều trứng!”
Tần Ninh rơi vàokhiếp sợ, hóa đá tại chỗ, nửa ngày không có phản ứng.
Năm con phượnghoàng nhỏ vẻ mặt hưng phấn, lần lượt đi qua từng khoang dinh dưỡng, nhìn đỉnhtrứng uyên sồ hiện lên hoa văn màu vàng nhạt, hai mắt sáng lên, khóe môi sắprách ra đến bên tai.
Cứ như vậy, bọnhọ sẽ không phải là nhỏ nhất nữa!
Đợi hơn một trămcon uyên sồ này nở ra, bọn họ chính là anh chị, dẫn một đám em trai em gái đánhnhau, sẽ là uy phong cỡ nào.
Nghĩ đến đây,hai chim hoàng đồng thời quay đầu, trợn mắt nhìn nhau.
Đợi uyên sồ pháxác, phải nhanh chóng xác định “phạm vi thế lực”, gom nhiều mấy con đến bêncạnh mình. Về phần uyên sồ trưởng thành có đồng ý hay không… Quản nhiều như vậylàm gì!
Nói không chừngchim non nở ra, bọn họ còn ngủ trong khoang dinh dưỡng, không biết ngày thángnăm nào đâu.
Xích Hâm đứngbên khoang dinh dưỡng, hơi cúi xuống, hai tay chống đầu gối, tưởng tượng cuộcsống sau này, không nhịn được cười cong hai mắt.
Thanh Tịch hừlạnh một tiếng.
Không phải là cóhuyết thống uyên sồ sao? Có gì đặc biệt hơn người.
Cô chính là biếtđào khoáng, biết xây dựng thành phố ngầm. Đến lúc đó bằng bản lĩnh của mình, aisợ ai!
“Thanh Không,mày sẽ giúp chị, đúng không?”
Chim hoàng nhỏcười quay đầu, nhìn về phía chim phượng nhỏ. Giọng nói lanh lảnh, lại mơ hồ mangtheo một tia uy hiếp.
Thanh Không ngápmột cái, gật đầu.
Không gật đầukhông được.
Vạn nhất chọcgiận Thanh Tịch, sau này sẽ độc thân không nói, hiện tại càng sẽ bị quạt đaumột trận.
Hưng phấn cùngkích động qua đi, các phượng hoàng nhỏ bắt đầu suy xét vấn đề thực tế.
Những khoangdinh dưỡng uyên sồ nằm này, không biết đã qua bao nhiêu năm, đồ đằng trên đỉnhvẫn là rất ít.
Chẳng lẽ, chúngnó cũng phải dựa vào Tần Ninh mới có thể phá xác?
Không biết tạisao, nghĩ đến khả năng này, các phượng hoàng nhỏ đều nhíu mày, tâm tình khôngtốt như trước nữa.
“Hoan nghênh cácbạn, thân tộc của ta.”
Đột nhiên, trongphòng vang lên một giọng nói ôn hòa.
Tần Ninh lập tứcgiải trừ trạng thái hóa đá, các phượng hoàng nhỏ nhanh chóng lui về phía sau,tụ lại bên cạnh Tần Ninh.
Gậy nanh sóitrong tay, ánh sáng đỏ xanh đan xen thành lưới.
Người máy ốngtrụ phát ra cảnh báo, súng laser đồng thời nâng lên.
“Không cần khẩntrương, ta không có ác ý.” Giọng nói tiếp tục vang, chỉ là vẫn không thấy người.
Tần Ninh liếcnhìn bốn phía, thử phân rõ phương hướng. Cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên cộtsáng giữa phòng.
“Ngươi là ai?”
“Ta là quan chỉhuy của kỳ hạm này, đồng tộc của ta.”
Giọng điệu càngôn hòa hơn, mơ hồ mang theo ý cười. Cột sáng được khoang dinh dưỡng vây quanh,đột nhiên sáng lên mấy lần.
Tần Ninh phảnứng cực nhanh, bước lên nửa bước, chặt chẽ bảo vệ năm con phượng hoàng nhỏ ởsau lưng.
Ánh sáng càngthêm chói mắt, dần dần biến thành màu vàng kim rực rỡ.
Tần Ninh phảigiơ tay lên, tạm thời che khuất hai mắt.
Đại khái qua vàiphút, cũng có thể là vài giây, ánh vàng từ từ yếu đi. Cột sáng phân thành cácchùm sáng dài mảnh, tựa cánh hoa nở rộ.
Vòng thời khôngmàu vàng chầm chậm chuyển động, kéo ra thành một bóng sáng.
Bóng sáng nhanhchóng trở nên rõ ràng, lại là một con chim hoàng trưởng thành.
Lông vũ chói mắttựa như được điêu khắc từ vàng, đôi mắt đâu được lông vũ nhỏ vàng kim vâyquanh. Lông mào từ đỉnh đầu rủ xuống, theo động tác của cô nhẹ nhàng phe phẩy,thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng vàng, làm người không thể dời mắt.
“Xin chào, tatên Kim Diễm.”
Chim hoàngnghiêng đầu, mở hai cánh, trong chớp mắt, trong phòng giống như mọc lên một mặttrời nhỏ.
“Cô còn sốngkhông?”
Lời này có chútquá đáng.
Tần Ninh lập tứcxoay người, chỉ muốn bịt miệng phượng hoàng nhỏ lại.
“Theo cách nóithông thường, ta đã chết.” Chim hoàng cũng không cảm thấy bị xúc phạm, ngượclại tò mò nhìn Tần Ninh, “Cháu là nhạc trạc?”
“Đúng vậy.”
“Trong năm tộc,nhạc trạc đúng là tương đối thon thả… Cháu còn chưa thành niên, có thể hiểuđược.”
Đây là đang biếntướng nói cậu lùn sao?
“Khụ.”
Vẻ mặt Tần Ninhvô cùng rõ ràng, Kim Diễm ho khan một tiếng, đổi đề tài.
Đối với một conphượng hoàng mà nói, lông vũ quan trọng, dáng người cũng quan trọng như vậy.Lần đầu tiên nói chuyện đã đạp phải chỗ đau của đối phương, thật sự rất khôngđúng.
Chẳng lẽ thờigian ngủ say quá dài, quên mất kỹ năng giao tiếp?
Kim Diễm xốc lạitinh thần, ánh mắt quét qua hơn trăm khoang dinh dưỡng, biểu tình từ ái, lạimang vài phần đau thương.
“Trước mặt cáccháu là một đoạn chương trình. Trước khi ta chết, đích thân nhập vào hệ thống.”Chim hoàng ngẩng đầu, nghiêm mặt nói, “Tám trăm vạn năm trước, tinh vực chúngta ở gặp phải tai nạn, có kẻ địch nhân cơ hội làm khó dễ, toàn tinh hệ bị hủydiệt.”
Trong lúc nóichuyện, vòng thời không duỗi ra hai luồng sáng trắng, bao bọc vài máy ghi chép,đưa đến trước mặt Tần Ninh.
“Trong này cóghi lại hình ảnh lúc ấy.” Kim Diễm nói.
Tần Ninh xòetay, ánh sáng trắng buông lỏng, ba máy ghi chép dạng nhẫn rơi vào lòng bàn tay.
“Tai nạn xảy ravô cùng đột nhiên, căn bản không kịp phản ứng. Hơn nữa, pháo ánh sáng của kẻđịch đã được chỉnh sửa, trong đạn sáng chứa vật chất kỳ lạ, duy trì liên tụcgặp phải phóng xạ, cho dù không trực tiếp bị thương, cũng sẽ trở nên toàn thânmệt mỏi, tạo thành sức chiến đấu giảm đi.”
Giọng nói củachim hoàng trước sau đều là ôn hòa, không có lên xuống cao thấp quá nhiều.
Tần Ninh rốtcuộc tin, cô đích thực là một đoạn số liệu, mà không phải một con phượng hoàngsống sờ sờ.
“Tình huống khẩncấp, không kịp cầu viện thân tộc, tộc trưởng dẫn hạm đội đón địch, ta nhận lệnhtrở thành quan chỉ huy kỳ hạm, bảo vệ chim non còn chưa phá xác, thông qua điểmnhảy thời không thoát đi.”
“Vì bảo vệ chimnon trên hạm, sợ bị kẻ địch phát hiện, tộc trưởng và tất cả trưởng lão đều chếttrận, đồng tộc đón địch không người sống sót.”
“Sau khi chúngta rời đi, tinh cầu phát nổ, hố đen vũ trụ xuất hiện, các hành tinh liên tiếpbị cắn nuốt.”
“Quê hương uyênsồ sinh sống hằng bao nhiêu năm, từ đó trở thành một đống đổ nát trong vũ trụ.”
Nói đến đây,chim hoàng rũ mắt.
Tần Ninh cùngnăm con phượng hoàng nhỏ đều không lên tiếng. Đau đớn khi mất đi quê hương, bọnhọ đồng cảm.
“Trong trăm vạnnăm sau đó, chúng ta bị nhốt trong một đai sao băng quỷ dị, vừa không thể thoátra, cũng không thể liên lạc với bên ngoài. Chỉ có thể trôi nổi trong vũ trụ.”Kim Diễm tiếp tục nói.
“Cho đến mộtngày nào đó, biên giới đai sao băng xuất hiện hố đen, toàn bộ tinh hạm bị nuốtvào. Thủy thủ đoàn may mắn còn sống sót, lại rơi vào nơi cổ quái này.”
“Đai sao băng?”
“Đúng vậy.” Vẻmặt Kim Diễm không thay đổi, giọng nói cũng không có lên xuống gì, “Theo sốliệu quan trắc từ đài quan sát lúc đó, trên chín mươi phần trăm, là tinh hệuyên sồ sau khi hủy diệt.”
“Ý cô là, nơinày còn kết nối với một hố đen vũ trụ?”
“Có thể nói nhưvậy.”
Tần Ninh im lặng.
Trước có đườnghầm thời không, sau có hố đen vũ trụ, cho dù là muốn thử thách chim non, cũngnên có chút “ranh giới cuối cùng”. Vạn nhất đi vào không ra được thì phải làmsao?!
Nhưng nghĩ lại,tinh hệ uyên sồ biến mất muộn hơn chu tước diệt tộc. Lão phượng hoàng ác thúvị, khả năng cố ý hố chim non thật sự không lớn.
Lời giải thíchhợp lý nhất, tất cả chỉ là ngẫu nhiên.
“Vì bảo vệ chimnon, kỳ hạm có chứa rất nhiều quặng năng lượng. Chỉ là, bị vây ở nơi này mấychục vạn năm, không tìm được phương pháp rời đi, thức ăn tiêu hao gần như khôngcòn. Sĩ quan quân y sửa chữa khoang thuyền dinh dưỡng, để thuyền viên đi vàongủ đông.”
Tần Ninh hơinhíu mày.
“Cháu đi quatầng hai boong tàu, chỉ phát hiện mười một khoang dinh dưỡng.”
Một kỳ hạm khổnglồ như vậy, sẽ không chỉ có chút thuyền viên ấy.
“Chuyện nàykhông lạ.” Kim Diễm nói, “Tài nguyên có hạn, kỳ hạm cần phải bảo vệ, lại thêmrất nhiều nguyên nhân khác, chỉ có không đến một phần mười thuyền viên ngủđông.”
“Một phần mười?”Tần Ninh cực kỳ ngạc nhiên.
“Đúng vậy. Trongthời gian ngủ say, bởi vì một phần khoang dinh dưỡng ngừng hoạt động, lại cóthuyền viên lục tục tỉnh lại, thay thế đồng tộc đã mất tiếp tục bảo vệ kỳ hạmvà chim non.”
Nói đến đây, KimDiễm cho ra kết luận cuối cùng.
“Trải qua vàitriệu năm, có thể có mười một đồng tộc sống sót, đã là kết quả rất tốt.”
“Những ngườikhác đâu?”
“Đều ở tầng nămboong tàu, bao gồm ta.”
Sau khi phượnghoàng chết đi, sẽ biến thành hình thái nguyên thủy.
Để đảm bảo cungcấp năng lượng, Kim Diễm ra lệnh hỏa táng đồng tộc đã mất, chỉ để lại lông đuôixinh đẹp, chứng minh bọn họ từng tồn tại.
“Nếu có thể, tahi vọng cháu có thể giúp một việc, mang tất cả thuyền viên và chim non rời khỏinơi này.”
Ngắn gọn nói rõtai nạn uyên sồ từng gặp, cùng với “lai lịch” của kỳ hạm, Kim Diễm đột nhiênđổi giọng, đưa ra thỉnh cầu với sáu người xâm nhập.
“Quặng nănglượng trên hạm không thể duy trì rất lâu, tính toán tiêu hao của khoang thuyềndinh dưỡng, nhiều nhất có thể kéo dài thêm năm mươi năm.”
Lúc Kim Diễm nóichuyện, ánh sáng nối liền với một chiếc cầu vòm, một đầu khác kéo dài đến trướcmặt Tần Ninh.
“Không có phượnghoàng trưởng thành bảo vệ, các cháu có thể đi vào nơi này, vậy hẳn cũng sẽ cócách ra ngoài.”
Dứt lời, KimDiễm ngậm lấy vòng thời không, cất bước đi lên cầu vòm.
Trong lúc đilại, sáng tối đan xen, tựa như một điệu múa.
Cách Tần Ninhkhoảng ba bước, Kim Diễm dừng lại, ném vòng thời không ra.
Nhìn vòng thờikhông bay đến, Tần Ninh vô thức đưa tay đỡ.
Rắc một tiếng,vòng thời không vậy mà chia thành hai nửa, bọc lấy cổ tay Tần Ninh, lập tức hợplại.
Tần Ninh chớpchớp mắt, nhìn hai chiếc vòng kề sát một chỗ, lại nhìn uyên sồ lộ ra nụ cười,đây là ngoài ý muốn hay là có tính toán trước?
“Vòng thời khônggiao cho cháu, ta có thể yên tâm.” Kim Diễm cúi đầu, thành khẩn nói, “Huyếtthống của cháu cực kỳ quý giá, xin giúp một tay, đem chúng nó ra ngoài, giúpchúng phá xác.”
“Cháu…”
“Kính nhờ!”
“Được rồi.”
Kim Diễm ngẩngđầu, cười nói: “Quặng năng lượng trên mặt đất không là gì, bên dưới kỳ hạm nàycó nguyên một mỏ quặng. Nếu có phương pháp ra vào, hoàn toàn có thể khai thác.”
“Cô vừa nói nănglượng trên hạm không đủ…”
“Đúng vậy, trênhạm.”
Uyên sồ nháymắt, Tần Ninh lập tức hiểu, bản thân bị đối phương dắt mũi, ép buộc trúngthưởng.
“Trên đài chỉhuy có mười rương hợp kim, bên trong giấu những văn hiến quý giá nhất của uyênsồ.” Kim Diễm nói, “Làm cảm tạ, các cháu có thể phục chế lại.”
“Ngoài ra, chiếckỳ hạm này tuy cổ xưa, phương pháp xây dựng khoang động cơ vẫn rất đáng giá họctập. Nếu có hứng thú, ta có thể làm chủ, tặng bản thiết kế tinh hạm này chocháu.”
“Tặng cho cháu?”Tần Ninh ngạc nhiên.
“Đúng vậy.” KimDiễm nghiêm túc nói.
“Ý tốt của côcháu nhận.” Tần Ninh lắc đầu.
Đối phương khôngđưa ra yêu cầu, cậu cũng sẽ nghĩ cách mang chim non và thuyền viên ra ngoài.
Chiến hạm bìnhthường thì cũng thôi, kỳ hạm đại biểu kỹ thuật cao nhất của tộc đàn, cho dù là thântộc, cũng sẽ không tùy tiện “trao đổi bổ sung”.
“Có văn hiến làđủ rồi.” Tần Ninh nói, “Là thân tộc, cháu sẽ chịu trách nhiệm nên có.”
Lẳng lặng nhìnTần Ninh một hồi, Kim Diễm cong cổ xuống, cúi đầu thật sâu.
“Cảm tạ.”
“Không cần.”
Tần Ninh cườicười, ngược lại hỏi, nếu mang khoang dinh dưỡng rời tinh hạm, có tạo thành tổnthương gì đến thuyền viên và chim non hay không.
“Nếu bỏ vàothiết bị chứa vật, có vấn đề gì không?”
“Thiết bị chứavật?” Uyên sồ nhìn Tần Ninh, vẻ mặt ngạc nhiên.
“Không được sao?”
“Không phảikhông được, nhưng…”
“Cái gì?”
“Ta vừa kiểm trahệ thống điều khiển chính, phát hiện nơi này rất nhanh sẽ xảy ra thiên tai.”
“Thiên tai?”
“Cứ cách mộtthời gian, nơi này sẽ xảy ra vỏ đất biến động.” Kim Diễm nói, “Lúc chúng ta vừabị hố đen cuốn vào, nơi này căn bản không có biển hoa, mà là dãy núi liên miênnhấp nhô.”
Tần Ninh khônggiấu được vẻ ngạc nhiên, các phượng hoàng nhỏ cũng không khác gì.
“Nếu không, vớithể tích khổng lồ của tinh hạm, làm sao có thể bị chôn vùi toàn bộ dưới nềnđất?”
“Đài chỉ huy vàtháp quan sát ở tầng ba đều là tổn hại trong thiên tai, mà không phải là khitác chiến đối địch.” Kim Diễm nhấn mạnh nói, “Cho nên, đề nghị của ta là, nếucác cháu có cách rời khỏi nơi này, tốt nhất lái kỳ hạm ra, như vậy mới có thểthoát thân an toàn.”
“Tinh hạm có hệthống lái tự động?”
“Có.”
Tần Ninh gậtđầu, nếu là như vậy, vấn đề cũng không lớn.
“Nhưng có mộtvấn đề.”
“Cái gì?” TimTần Ninh nhảy lên cổ họng.
“Lúc đó, để bảovệ khoang thuyền dinh dưỡng, tinh hạm cũng được sửa chữa lại.”
“Cho nên?”
“Hệ thống đượcthiết lập lại, chức năng cháu nói không thể dùng nữa.”
Tần Ninh: “…”
Phượng hoàngnhỏ: “…”
Thì ra trước đóđều không là gì, hố trời chân chính ở chỗ này!
Sáu con chim nonlái một chiếc tinh hạm, hơn nữa còn là kỳ hạm, đùa cái gì chứ!
“Ta tin tưởngcác cháu!” Kim Diễm không mảy may lo lắng, thậm chí nâng cánh, vỗ vỗ vai TầnNinh, nói, “Thời gian cấp bách, nhanh lên đài chỉ huy.”
“Cô có thể điđài chỉ huy không?”
“Không thể.” KimDiễm dứt khoát.
Tần Ninh một lầnnữa cạn lời.
“Hơn nữa, hiệntại đã là cực hạn.”
“Cực hạn, cựchạn cái gì?”
“Đoạn số liệunày sắp biến mất.” Kim Diễm lại đưa ra một tin tức xấu, “Tiếp theo, tất cả đềucần nhờ chính các cháu.”
“Từ từ!”
Tần Ninh sợ hếthồn, vội vàng đưa tay.
Ngón tay xuyênqua hình ảnh, cầu vòm và chim hoàng trước mắt cùng nhau bắt đầu biến mất.
“Tất cả kínhnhờ.”
Kim Diễm mở haicánh, phát ra một tiếng kêu dài.
Trong chớp mắt,ánh sáng vàng bùng lên, lập tức lại mờ đi. Tựa như pháo hoa nở nộ trên bầu trờiđêm, sau rực rỡ, thiêu đốt hết sức sống cuối cùng.
Kim Diễm biếnmất không bao lâu, thân hạm đột nhiên bắt đầu lắc mạnh.
Boong tàunghiêng, khoang dinh dưỡng theo thế trượt đi, đập vào nhau.
Nhớ lại lời KimDiễm, Tần Ninh quyết định nhanh chóng, mở vòng thời không, thu toàn bộ khoangthuyền dinh dưỡng vào trong.
Vòng thời khôngcó chức năng chứa vật, trứng thanh loan có thể sống sót ở bên trong, uyên sồnhất định cũng được.
“Thanh Tịch,Thanh Không, đến khoang động cơ ở tầng một, đảm bảo quặng năng lượng đầy đủ.Duy trì thông tin mở ra, tất cả cẩn thận!”
“Không thành vấnđề!” Hai thanh loan trước sau bay ra khỏi khoang chữa bệnh.
“Xích Hâm, emcùng Xích Giảo Xích Thần đi tầng hai, tập trung khoang dinh dưỡng bảo vệ thuyềnviên lại, mang đến đài chỉ huy.”
Chu tước nhỏ mởcánh ánh sáng, gật mạnh đầu.
Đảm bảo không cótrứng uyên sồ sót lại, Tần Ninh bay ra khỏi khoang chữa bệnh, lao thẳng đến đàichỉ huy.
Năm con phượnghoàng nhỏ chưa học kiến thức tương quan, muốn khởi động chiếc kỳ hạm này, cậuphải làm ra mười hai vạn phần nỗ lực.
Được cũng phảiđược, không được cũng phải được!
Xông vào phòngchỉ huy, lướt qua rương hợp kim, Tần Ninh lao đến trước đài khống chế, cố sứcđẩy cần điều khiển.
Thật sự là nênmay mắn, thẩm mỹ của phượng hoàng tương đương nhau, rất nhiều thói quen tươngđồng. Đài khống chế kỳ hạm uyên sồ, có bảy tám phần giống tinh hạm thiên nga.
Màn hình hìnhcung sáng lên, Tần Ninh nhớ lại những kiến thức đã học, nhanh chóng đóng cửacabin, mở ra hệ thống định vị.
Thông thường,trước đài khống chế ít nhất cần mười người đồng thời công tác.
Tình huống vộivàng, Tần Ninh một mình kiêm vài nhiệm vụ, hoàn toàn là bay tới bay lui trênmặt bàn, không có một chốc lát ngừng nghỉ.
Năm con phượnghoàng nhỏ hoàn thành nhiệm vụ, lục tục tụ lại đài chỉ huy.
Thấy một luồngsáng đen qua lại không ngừng trước đài khống chế, ngây ra hai giây, xoa xoa conmắt, mới phát hiện là Tần Ninh.
May mà cố gắngkhông hề uổng phí, giây lát chỉ mành treo chuông, kỳ hạm rốt cuộc cũng bay lên.
Thân hạm vẫn baotrùm rất nhiều bùn đất, có vẻ loang lổ không chịu được.
Tần Ninh quaybảng điều khiển, xác định vị trí đường hầm thời không, bước vào giai đoạn tốcđộ cao nhất.
trong chớp mắt,kỳ hạm uyên sồ hóa thành luồng sáng, lao vào đường hầm thời không.
Phía sau sáungười, biển hoa đã biến mất.
Mặt đất rạn nứt,mặt đứt gãy không ngừng lên cao, lộ ra vách núi màu đen. Một mặt khác không ngừnglún xuống, nửa đường lại đứt gãy một lần nữa. Ở vị trí khe nứt, dòng nước ào àophun ra, tạo thành suối phun cao trăm mét.
Tinh hạm xuyênqua trong đường hầm, dưới áp lực gấp đôi từ tinh thần và thân thể, Tần Ninh gầnnhư mệt nằm trước đài khống chế.
Các phượng hoàngnhỏ tay cầm máy ghi chép, lâm thời tìm hiểu, tốt xấu đảm bảo tinh hạm sẽ khôngthoát khỏi quỹ đạo, bị dòng chảy loạn cuốn đi.
Lao ra khỏiđường hầm, tinh hạm lập tức bị nước biển bao vây.
Tần Ninh chốngcánh tay, kéo cần điều khiển xuống.
Động cơ nổ vang,thân hạm rẽ nước biển. Sóng trắng cuồn cuộn, cực kỳ đồ sộ.
Chớp mắt rờinước, cột sáng đột nhiên từ trên trời ập xuống, bao bọc lấy toàn chiếc kỳ hạm.Không đến năm giây, ánh sáng trắng đan thành lưới, tinh hạm biến mất trongtrung tâm ánh sáng.
Trong thành thịngầm, Bạch Hử và Xích Quân canh giữ gần năm ngày.
Hiển nhiên, thờigian ở nơi truyền thừa có tốc độ chảy không giống bên ngoài.
Cách đó khôngxa, một chiếc tàu con thoi có đồ đằng giác điêu bị chặn lại. Vũ hoàng tò mò sứcmạnh thần bí trong di tích, vất vả lắm mới xử lý xong đống công việc phức tạp,lại bị cuồng điêu ngăn cản, căn bản không thể đến gần.
Còn đang dây dưakhông xong, trong di tích đột nhiên sáng lên ánh sáng trắng.
Ánh sáng chóimắt, tạo thành một cột sáng đường kính cực lớn.
Không đợi ánhsáng tan đi, một chiếc tinh hạm có đồ đằng phượng hoàng, đột nhiên xuất hiệntrước mắt mọi người.
Thân hạm tuy cótổn hại, nhưng thể tích khổng lồ, bệ pháo laser khủng bố, cùng với tiếng độngcơ vang ầm ầm, cũng đủ làm người sợ hãi.
Ánh sáng tan đi,tinh hạm đột nhiên hạ xuống. Nửa đường hình như mất khống chế, đâm đầu vàomiệng hố lớn.
Qua tròn ba mươiphút, cửa cabin mới mở ra.
Tần Ninh cùngnăm con phượng hoàng nhỏ lần lượt đi ra.
Ở sau lưng bọnhọ, là mười một uyên sồ trưởng thành mặc trường bào cổ, vẻ mặt tò mò.
Chim non vào nơitruyền thừa học tập, mang ra một chiếc tinh hạm, cộng thêm mười một con phượnghoàng trưởng thành?
Các thiên ngahai mặt nhìn nhau, đồng loạt đưa mắt về phía Xích Quân.
Giải thích nghexem?
Nếu thế này cònchưa tính là kinh người, đợi Tần Ninh mở thiết bị chứa vật, cẩn thận thả ra hơnmột trăm quả trứng uyên sồ, giải thích vắn tắt xong, ngay cả Bạch Hử cũng rơivào hóa đá.
Cảnh tượng quácó lực xung kích, trong giây lát, tròng mắt rơi đầy đất.