Tần Ninh Phấn Đấu
Chương 59
Cách quay về trường cònba ngày, hạm đội đến thành chính.
Bởi vì gặp phảiđai vẫn thạch, chọn dùng điểm nhảy thời không mới, thời gian đi về kéo dài,muộn hơn tròn hai ngày so với dự tính.
Từ mấy ngàytrước, Hắc Minh Hồng Tường đã kết bạn đến trạm hàng không, xác nhận ba chimphượng nhỏ đã trở về hay chưa. Mỗi lần đều là tràn ngập hi vọng mà đến, vẻ mặtthất vọng mà về.
Cuối cùng, tiếngđộng cơ cực lớn phá vỡ trời cao.
Tinh hạm giảmtốc độ, xuyên qua tầng khí quyển, lái vào trạm không gian.
Bến tàu mở ra,chiến hạm vận tải hạ cánh đầu tiên, thứ hai là chiến hạm hộ vệ, cuối cùng mớilà chiến hạm tuần tra khổng lồ.
Thân hạm hìnhgiọt nước, hai bên bao phủ đồ đằng phượng hoàng. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi,lấp lánh ánh bạc rực rỡ.
Tinh hạm bay vàobến tàu, mái vòm từ từ khép lại.
Vách tường kimloại bốn phía sáng lên ánh đèn, lối đi cao đến mái vòm mở ra. Hai hắc nhạn nhỏđã sớm ở bên ngoài, kiễng chân chờ đợi.
Ầm!
Trong âm thanhầm ĩ, bên dưới thân hạm xuất hiện giá đỡ, khảm vào rãnh kim loại.
Đèn chỉ thị tắt,cửa khoang lục tục mở ra.
Các đội quan antoàn ô điêu đi ra, sau đó là hắc nhạn và tuyết nhạn.
Cuồng điêu vàthiên nga hơi chậm hơn một bước, trong tay mỗi người đều cầm ít nhất hai máyghi chép. Lúc đi ra cửa khoang, còn đang tranh cãi không ngớt.
Ba người TầnNinh đi theo bên cạnh Bạch Hử, chớp mắt lộ mặt, bên tai lập tức truyền đếntiếng gọi: “Tần Ninh, Bạch Lam, Bạch Hi!”
Nhìn về phíanguồn âm thanh, Hắc Minh và Hồng Tường đang dùng sức vẫy tay.
“Đi thôi.”
Vai bị vỗ nhẹmột cái, ngón tay thon dài chải qua đuôi tóc, mang theo ôn nhu Tần Ninh đãthành thói quen.
“Ta có việc cầnxử lý, sau đó Bạch Thanh sẽ đưa các em quay về miệng núi lửa.”
Dứt lời, Bạch Hửcúi đầu, hôn lên đỉnh đầu Tần Ninh.
Nhân viên trênhạm đều đã thấy nhưng không thể trách. Nửa đoạn sau hành trình, cảnh tượngtương tự hầu như diễn ra mỗi ngày.
Đa số nhân viênnghênh đón lại cằm rơi xuống đất. Xoa xoa con mắt, vẫn là không thể tin được.
Kia là Bạch chủ?
Hai hắc nhạn nhỏkhông bao nhiêu ngạc nhiên.
Tần Ninh đượcBạch chủ nuôi, thân mật một chút không phải rất bình thường sao? Bọn họ cũngthường được cha mẹ hôn, đều không cảm thấy thế nào.
“Các cậu cuốicùng cũng về!”
Nhóm người xuyênqua hành lang, leo lên cầu thang lên xuống, Hắc Minh nói: “Thế nào, tinh cầunguyên thủy thật sự phát nổ?”
“Không phải tinhcầu phát nổ, là núi lửa phun trào.” Bạch Lam sửa đúng.
“Không khác nhaubao nhiêu.” Hắc Minh vẫy vẫy tay, tiếp tục nói, “Mình và Hồng Tường cược, cảnhtượng nhất định rất đồ sộ. Tuyết Sam và Lật Dương biết chuyện này xong, cũngđều ngóng trông các cậu trở về.”
“Đáng tiếc bọnhọ đều ở sân huấn luyện, không thể đến đón các cậu.”
“Sân huấnluyện?” Tần Ninh nâng mi, “Không phải còn chưa về trường sao?”
“Đừng nói nữa.”Hắc Minh gãi gãi đầu, buồn bực nói, “Tất cả mọi người nói, mấy hôm nay còn khósống hơn lúc ở trường.”
“Làm sao?”
“Mình với HồngTường còn đỡ, chỉ là mỗi ngày luyện tập lặn nước, hoàn thành huấn luyện còn cóthể vớt sò ốc. Lật Dương thì thảm.” Hắc Minh nhìn về phía Hồng Tường, tìm kiếmủng hộ, “Đúng không, Hồng Tường?”
“Đúng.” Hiếm khiHồng Tường không phản đối Hắc Minh, nói với ba người Tần Ninh, “Sau khi các cậuđi, đám Lật Dương mỗi ngày đều ở sân huấn luyện, trừ ăn cơm ngủ nghỉ, từ sángđến tối đều đang huấn luyện.”
“Nhận huấn luyệncủa trưởng bối?” Tần Ninh nói, “Nếu là chuyện này, mình cũng biết đại khái.”
Lúc ở trên hạm,Bạch Thanh từng nói về rất nhiều thử thách chim non cần vượt qua, trong đó baogồm chuyện này.
Cậu và Bạch LamBạch Hi nhất trí quyết định, lợi dụng ba ngày còn lại, huấn luyện chung với cácchim non.
Ra trận mới màigươm, không sắc cũng sáng.
Vì thi đạt đượcthành tích, bọn họ mới có thể khiêu chiến giảng viên. Nếu các trận đều thua,khiêu chiến căn bản không có ý nghĩa, vẫn sẽ bị treo như thường.
“Huấn luyện củatrưởng bối ngược lại không đáng nói.” Hắc Minh và Hồng Tường nhìn nhau, “Bọn họlà cả ngày bị các anh chị xử lý.”
Gì?
Xử lý?
“Thời gian huấnluyện chim non, cha mẹ và trưởng bối rất ít khi đích thân ra sân, đều là các ổanh chị trước động thủ.” Hồng Tường giải thích, “Không nói đến người khác, LậtDương mỗi ngày đều bị dẫn đến sân huấn luyện, ngày hôm sau còn phải tiếp tụcchiến đấu.”
“Đúng vậy.” HắcMinh phụ họa, “Chiến trường của hắc nhạn rất ít ở đất liền, nói cách khác, bọnmình cũng sắp xui xẻo.”
“Không đến mứcnghiêm trọng như vậy đâu?” Tần Ninh nuốt ngụm nước miếng.
“Đến mức!”
Hai hắc nhạnđồng thanh, động tác cũng đều nhịp.
Ba con chimphượng nhỏ im lặng hai giây, Tần Ninh còn đỡ, hai thiên nga nhỏ sắc mặt đều hơithay đổi.
Tần Ninh chỉ cómột mình, có đồng tộc hay không còn không biết. Đương nhiên sẽ không gặp phải“phiền não” như vậy.
Bạch Lam và BạchHi lại không phải.
Nhớ đến các anhchị cười đến xinh đẹp, đánh nhau càng hấp dẫn, đồng thời run cả người.
Dưới đáy cầuthang lên xuống, cửa kim loại mở ra.
Vài con tínthiên ông và khôi nhạn đã đang chờ, nhân thời gian rảnh rỗi chải vuốt bộ lông.
“Các cậu mệtkhông?” Hắc Minh đi đến bên cạnh khôi nhạn, vuốt ve lông vũ trên cổ chúng, “Nếukhông vội nghỉ ngơi, có muốn ra bờ biển với bọn mình không?”
“Bọn mình tìmđược rất nhiều loại sò ốc ở bờ biển, đều ăn rất ngon.” Hồng Tường bổ sung,“Huấn luyện hôm nay kết thúc, mọi người đều ra biển chơi. Nếu bây giờ đi qua,có thể cùng nhau liên hoan.”
Nhớ lại mùi vịtươi ngon của sò biển, ba phượng hoàng nhỏ đều không nhịn được nuốt nước miếng.
“Có đi không?”
“Đi.”
Muốn nghỉ ngơilúc nào cũng được, sự mê hoặc của thức ăn càng khó chống cự.
Biết ba ngườimuốn ra bờ biển, Bạch Thanh không nói gì. Chờ bọn họ bay lên tín thiên ông, mớimở máy truyền tin, báo cáo tình huống với Bạch Hử.
“Bạch chủ, cógọi Bạch Nham qua không?”
“Không cần, HắcLoan ở cạnh biển, mọi người cẩn thận một chút là được.”
“Vâng.”
Bạch Hử đang nóichuyện với vũ hoàng, không muốn bị người biết quá nhiều, đơn giản bàn giao haicâu, nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.
Bên kia mànhình, vũ hoàng vẻ mặt tò mò.
“Trong chim nonanh ta nói, có phải có con ngài nuôi kia không? Ta nghe Giác Thanh nói, conchim non kia là thân tộc của ngài?”
“Đúng vậy.” BạchHử không phủ nhận.
“Nhạc trạc thuầnhuyết thống, hay là một phần máu lai.”
“Điều này rấtquan trọng?” Bạch Hử nhíu mày, dứt khoát đổi đề tài, “Bệ hạ liên hệ ta, hẳn làvì chuyện thiết lập nơi dừng chân của tinh thành?”
“Thật là keokiệt!” Vũ hoàng bĩu môi.
Bạch Hử càngtránh, cô càng cảm thấy tò mò. Nhưng mà, xem thiên nga bảo bối con nhạc trạckia như vậy, hỏi nhiều trăm phần trăm sẽ rước lấy chán ghét.
Cô còn muốnthoái vị sớm một chút, chọc giận Bạch Hử bây giờ không có bao nhiêu lợi ích.Vạn nhất đối phương kéo dài không gật đầu, có đến ngày thọ chung chính tẩm, côcũng đừng hòng rời khỏi vương thành.
Không cần làmcái gì, chỉ dựa vào tuổi thọ cũng có thể nấu chết cô.
Khụ một tiếng,vũ hoàng chỉnh lại vẻ mặt.
“Chuyện thiếtlập nơi dừng chân, nghị viện còn chưa thảo luận xong. Chẳng qua, chuyện núi lửakhông thành vấn đề.”
Thành Vũ thiếtlập nơi dừng chân, tinh thành khác sẽ không chỉ đứng nhìn, không mảy may độngtâm.
Kết quả cuốicùng, tám chín phần mười sẽ phù hợp tâm ý của vũ hoàng.
“Thành Vũ có thểphái người đến bất cứ lúc nào.”
“Cư dân phụ cậnnúi lửa có dị nghị gì không?”
“Đương nhiênkhông có.” Vũ hoàng như đinh đóng cột, thậm chí lộ ra nụ cười, “Núi lửa cáchmột thời gian lại sẽ phun trào, mấy năm gần đây càng ngày càng thường xuyên.Người ở nơi này đã muốn dọn đi từ lâu, chỉ là vẫn không có cơ hội.”
Bạch Hử gật đầu,mười ngón đan xen, tùy ý đặt trên đùi. Tóc bạc phủ trên đầu vai, lộ ra sự hoaquý khó tả.
“Trong thành cónơi sắp xếp?”
“Tạm thời coinhư đầy đủ. Qua một thời gian nữa nhất định phải xây dựng thêm.”
Vũ hoàng cố gắngkhống chế bản thân, đừng có nhìn chằm chằm vào con thiên nga này.
Thân là một conchim mái, thật lòng không có chút sức đề kháng với lông vũ xinh đẹp.
“Phương án xâydựng thêm thế nào, có ai đưa ra yêu cầu gì không?”
“Thật đúng là cómột người.” Vũ hoàng trầm ngâm chốc lát, nói, “Cậu ta muốn tham khảo di tíchcạnh núi lửa, tiến hành xây dựng lại khu cư trú trong thành.”
“A?” Bạch Hử cóchút ngạc nhiên, hỏi, “Là ai?”
“Là một bạchchuẩn.”
“Bạch chuẩn?”Bạch Hử nghĩ nghĩ, “Là con chủ trương thăm dò di tích kia? Ta nhớ hẳn là thànhviên nghị viện.”
“Ngài nói là ôngnội cậu ta. Một trăm ba mươi năm trước, gia tộc bọn họ bị hắc ưng gạt bỏ, đãrời khỏi nghị viện chủ thành.”
“Hình như chưaqua bao lâu.” Bạch Hử gõ gõ ngón tay, vẻ mặt có vài phần tiếc nuối, “Nếu conbạch chuẩn kia còn sống, ta ngược lại muốn gặp cậu ta một lần.”
“…”
“Bệ hạ?”
Vũ hoàng giận dữquay đầu.
Thảo luận vấn đềtuổi tác với thiên nga, tuyệt đối là bản thân tìm ngược. Muốn xuyên qua mànhình đánh một trận, làm sao giờ?
“Bệ hạ?”
Bạch Hử lại gọimột tiếng, rất không hiểu vì sao vũ hoàng lại đột nhiên trầm mặc.
“Không có gì.”Vũ hoàng cắn răng, nói, “Nói chung, chuyện chính là như vậy. Nghị quyết tươngquan đang lần lượt gửi xuống, một phần tộc đàn đã quyết định di chuyển. ThànhVũ có thể phái nhân viên đến bất cứ lúc nào.”
“Ta hiểu.”
Nói không cầnnói quá rõ, hai bên đều hiểu là được rồi.
Vũ hoàng thựchiện hứa hẹn, khoản tiền mở rộng trạm hàng không và kiến thiết thành thị, rấtnhanh cũng sẽ đến nơi.
Trước đó, haingười cần ký một loạt thỏa thuận do thành Vũ định ra, bao gồm các hạng mục côngviệc như trả lãi và vân vân.
“Cần phiền toáinhư vậy sao?” Nhìn điều khoản dài đến hơn mười trang, vũ hoàng nhíu mày, “Nóitrắng ra là, chờ ta thoái vị, những thứ này đều là của ngài.”
Tính toán rõràng như vậy, không giảm một chút lợi tức, con thiên nga này rốt cuộc là chủthành hay là gian thương?
“Cần.”
“… Được rồi.”
Vũ hoàng nhănmặt, cố gắng không chú ý con số cần phải trả, nhanh chóng ký tên ở cuối vănkiện.
“Thỏa thuận đạtthành.”
Sau luồng sángtrắng, văn kiện chính thức có hiệu lực. Bất luận là vũ hoàng hay chủ thành, đềuphải tuân thủ.
“Năm ngày sau,ta sẽ phái người đến vương thành. Con bạch chuẩn đưa ra yêu cầu khác kia, ta hivọng có thể gặp cậu ta một chút.”
“Không thành vấnđề.”
Trên lưng gánhkhoản nợ khổng lồ, vũ hoàng lại vẫn thở phào nhẹ nhõm.
Tinh hạm thànhVũ bay vào núi lửa, không có tộc đàn sẽ lựa chọn ở lại, nhất định di chuyển vàotrong thành.
Địa phương khôngđủ sống, xây dựng thêm sẽ thành tất nhiên.
Có thành Vũ làmhậu thuẫn, lại thêm kim điêu và tuyết hào ủng hộ, không cần quan tâm nghị việnthảo luận ra kết quả gì, trạm hàng không đều sẽ khởi công đúng thời hạn.
Về phần mục đíchcủa Bạch Hử là gì, có phải có ý tưởng khác hay không, hoàn toàn không quantrọng.
So với nhìn cácnghị viên cãi nhau hàng ngày, mỗi người ôm tâm tư riêng, không ngừng tranhquyền đoạt lợi, cô thà rằng bị thiên nga lợi dụng.
Trèo lên ngaivàng, là chuyện ngu xuẩn nhất cô đã làm trong đời. Hôm nay nghĩ lại, nhất địnhlà bị vẫn thạch đập đầu, mới có thể hồ đồ như vậy.
Bị không trâubắt chó đi cày, tự nhiên không có bao nhiêu tinh thần phục vụ.
Trong thời giantại vị, ngoại trừ đánh thành Đá, nhổ một thân lông của khủng điểu, không có bấtcứ thành tích. Trước khi thoái vị làm vài chuyện tốt, ít nhất coi như đã tậnchức tận trách, không thẹn với lương tâm.
“Hợp tác vui vẻ.”
Bốn chữ ra khỏimiệng, vũ hoàng cởi mở cười.
“Nếu có cơ hội,ta hi vọng có thể đến thăm thành Vũ, gặp con nhạc trạc ngài nuôi một lần. Đươngnhiên, là sau khi thoái vị.”
Nếu có thể mượncơ hội định cư, vậy thì càng tốt.
Thứ nhất, thànhVũ đều là chim xinh đẹp, có thể mở rộng tầm mắt. Thứ hai, có thể tránh trưởnglão trong tộc đuổi giết. Miễn cho nguyện vọng trở thành quan chỉ huy tinh hạmcòn chưa đạt thành, đã bị quạt bay trước, khó giữ được mạng nhỏ.
“Tùy thời hoannghênh.” Bạch Hử vẻ mặt tươi cười, vui lòng phát tán thân thiện.
“Lần sau gọiđến, ngài vẫn là cười ít đi thì hơn.”
“Vì sao?”
“Không thể đẻtrứng, nhìn mắt thèm.”
“…”
Mười lần bàn bạcchính sự, chín lần đều kết thúc kiểu này, thiên nga cũng sẽ mệt tim.
Màn hình tắt,Bạch Hử bắt tay điều động nhân viên.
Từ văn hiếnthanh loan và nhạc trạc để lại suy đoán, dưới núi lửa ở vương thành rất có thểcất giấu một bí mật to lớn.
Trước khi bí mậtlộ ra, phải phong tỏa miệng núi lửa, không cho phép bất cứ người ngoài đến gần.Bao gồm tất cả cư dân hiện có của vương thành.
“Lật Nhan, cậuđến nói một chút.”
“Vâng.”
Bờ biển ngoàithành, tín thiên ông và khôi nhạn lần lượt hạ cánh, tiếng hoan hô nhất thờivang vọng một khu.
“Đám Tần Ninh vềrồi!”
Hơn hai mươi conhắc nhạn rẽ nước mà ra, trong tay mỗi người đều cầm vỏ sò.
Trên bờ cát, lửatrại đã sớm nổi lên. Các loại sò ốc xếp thành núi nhỏ, ngoài ra còn có hơn haimươi con cá biển bị xếp vào thực đơn.
“Các cậu đúng làđủ lâu.”
Nhìn thấy bangười Tần Ninh, đàn chim non lập tức xông lên.
“Bọn mình vẫnchờ mãi, qua ngày về dự tính rồi, tinh hạm vẫn không thấy bóng dáng.”
“Hắc Minh vàHồng Tường ngày nào cũng đến trạm hàng không.”
“Không phải haingày trước phải đến nơi rồi sao?”
“Có phải gặpchuyện gì không?”
“Nguy hiểmkhông?”
“Là tinh cầunguyên thủy xảy ra chuyện gì?”
“Các cậu thấytinh cầu nguyên thủy phát nổ không?”
Đàn chim non líuríu mỗi người một câu, Tần Ninh bị làm cho đau đầu.
“Dừng!” Tần Ninhgiơ tay, lớn tiếng nói, “Mọi người tạm thời đừng vội, chuyện sẽ nói rõ. Bọnmình vừa quay về, có thể ăn gì trước không?”
“Đúng vậy, mọingười đều đói bụng, ăn gì trước đi.”
“Cá nướng hay sòbiển trước?”
“Đồng thời.”
“Muốn ốc biểnkhông?”
“Muốn!”
Các chim non tảnra, chuẩn bị đâu vào đấy, rõ ràng đã liên hoan bên bờ biển không ít lần.
Cá biển đã xử lýsạch, xâu vào cành gỗ, cắm bên cạnh đống lửa.
Sò ốc rửa sạch,đặt lên trên lưới hợp kim đặc biệt, bị nhiệt độ đốt nóng, từ từ mở ra.
“Đây là?” Nhìnlưới hợp kim, mặt Tần Ninh lộ vẻ ngạc nhiên.
“Nhìn quen đúngkhông.” Hắc Minh nhặt một con sò lên, dùng lá cây lót, đưa đến trước mặt TầnNinh, “Mình từng thấy bạch tuộc vực Đen dùng, cùng làm với Hồng Tường.”
Thịt sò vô cùngtươi ngon, nước canh có chút nóng, Tần Ninh không khỏi le lưỡi.
Hắc Minh cườicong mắt, quay lưng nhặt thêm mấy con, đưa cho Bạch Lam và Bạch Hi.
Mùi thức ăn theogió phiêu tán trên biển.
Tần Ninh lấythêm gia vị, giao cho các chim non xử lý. Ăn xong mấy con sò, dứt khoát cùnghắc nhạn xuống nước, mò lên thật nhiều hải sản tươi mới ngon miệng, bọc lạinướng cá biển, vừa nóng đến xuýt xoa, vừa nhanh chóng đưa vào trong miệng.
Rắc gia vị kỳ lạcủa vực Cam, mùi thức ăn càng thêm nồng đậm.
Các chim nonkhẩu vị vô cùng tốt, cá biển và sò ốc nhanh chóng thấy đáy, nhưng đa số cònchưa ăn no. Mấy con tộc lông vũ trưởng thành thay phiên xuống nước, bắt lên mấycon cá lớn, nhóm lửa nướng lên.
“Chú Thanh, chochú.”
Tần Ninh cắn mộtkhối thịt cá, đi đến bên cạnh Bạch Thanh, đưa hắn hai bình gia vị.
“Hai mặt đều rắcmột chút, mùi vị sẽ rất tốt.”
“Được.”
Bạch Thanh cườicười, theo thói quen đưa tay về phía đỉnh đầu Tần Ninh. Nửa đường đột nhiêncứng đờ, miễn cưỡng thay đổi phương hướng, vỗ lên vai cậu.
Tần Ninh khôngchú ý, bước nhanh chạy về, tiếp tục phấn đấu với cá nướng.
Hai hắc nhạntrưởng thành quay đầu, kỳ quái nhìn Bạch Thanh.
Bạch Thanh khônggiải thích, mở bình gia vị, viên tròn trong suốt rơi vào trên thịt cá, theongọn lửa dâng lên, mùi thơm bay vào mũi, làm người nuốt nước miếng.
Bị điều kiện hạnchế, các chim non bắt được đều là cá biển bình thường, lớn nhất không quá haimét.
Mấy người BạchThanh bắt được, kích thước đều quá mười mét, ngoại hình như thùng gỗ tròn, chấtthịt càng chắc, rất hợp để nướng.
Các chim non nếmthử, hai mắt lập tức tỏa sáng. Từ đó về sau, lại một quần thể biển nước mắtthành sông.
Liên hoan đượcmột nửa, ba con phượng nhỏ lấy máy ghi chép ra.
Tần Ninh ấnxuống bản điều khiển, vài mặt màn hình nối liền với nhau, tạo thành màn ảnhtrắng lớn dài năm mét, rộng hai mét.
Đồng cỏ khôvàng, cây gỗ đổ sụp, dị thú ủ rũ, từng hình ảnh hiện ra trước mặt các chim non.
“Đây là tinh cầunguyên thủy trước khi tai nạn xảy ra.”
Tiếng vang trầmkhông ngừng, mặt đất bắt đầu rung động, ngoài khơi nổi lên gợn sóng. Dị thú tụtập lại một chỗ, trở nên nôn nóng bất an.
Trong bụi cỏ khônổi lên tia lửa, khói đen bốc lên, ngọn lửa nhanh chóng lan ra khắp đồng cỏ.
Rung động mạnhlên, mặt đất nứt gãy, núi lửa đột nhiên phun trào.
Hơi nước màutrắng xé rách nham thạch và tầng đất phun lên trời cao.
Dung nham trànra khỏi miệng núi lửa, cuồn cuộn chảy xuống, cắn nuốt tất cả sự sống trên đường…
Tần Ninh khôngnói thêm gì, các chim non vô cùng chăm chú, nhìn không chớp mắt. Thỉnh thoảng cóngười ngạc nhiên kêu lên, cũng nhanh chóng im lặng, khẩn trương nhìn chằm chằmmàn hình.
Hình ảnh trongmáy ghi chép rất nhiều, phát ra chỉ là một phần. Với các chim non mà nói, lạivẫn vô cùng rung động.
“Thì ra đáng sợnhư vậy.”
“Nên nói đồ sộmới đúng!”
“Đợi mình độclập rồi, nhất định phải đi du lịch vũ trụ.”
“Mình nữa.”
“Mình cũng vậy!”
Lúc liên hoankết thúc, Tần Ninh nói cho Hắc Minh, trước khi trở lại trường, cậu muốn đến sânhuấn luyện, tôi luyện kỹ năng cách đấu với hai thiên nga nhỏ.
“Cho nên, mấyhôm nay không thể ra ngoài chơi.”
“Chơi hay khôngngược lại không quan trọng.” Hắc Minh nói. Hắn thấy lạ là, nguyên nhân của việcnày là gì.
Phượng hoàngkhông thể khiêu chiến chim non khác, lớp cách đấu không có thành tích. Cuộc thisau khi về trường, phỏng chừng cũng vẫn như vậy.
Nắm chặt thờigian huấn luyện, là có mục đích khác?
“Không cần đoán,chính là để qua cuộc thi.” Nhìn ra nghi hoặc của Hắc Minh, Tần Ninh cũng khônggiấu, tại chỗ tiết lộ đáp án, “Bọn mình dự định khiêu chiến giảng viên.”
“Cái gì?!”
“Giảng viên?”
“Cậu nói thật?!”
Đàn chim non lậptức nổ tung. So với ngạc nhiên nghi ngờ, nhiều hơn chính là hưng phấn.
Khiêu chiếngiảng viên đấy!
Giảng viênthường uy hiếp treo bọn họ lên nóc nhà đấy!
Có đánh thắnghay không tạm thời chưa bàn, dũng khí đã làm người kính phục.
Quả thực hả hêlòng người!
“Có chắc chắnkhông?”
“Không biết.”Tần Ninh xòe tay, “Cho nên mới cần luyện tập.”
“Có cần giúp mộttay không?” Tuyết Sam hỏi, “Các chị mình rất giỏi cách đấu.”
“Theo mình thấy,nên đi tìm Lật Dương hỗ trợ.”
“Đúng, chị cậuấy lợi hại nhất!”
Các chim non lạibắt đầu thảo luận, Tần Ninh chống cằm nhìn quanh một chút, đều là chị gái,không có anh trai?
“Đương nhiên làcó.” Hắc Minh đáp, “Các chị lợi hại hơn!”
Nhìn ra ngoàikhơi, Tần Ninh lần thứ hai nhận rõ một sự thật: Em gái uy vũ!
Cuối cùng, bangười uyển chuyển từ chối ý tốt của hắc nhạn và tuyết nhạn.
“Chú Thanh vàchú Nham sẽ dạy bọn mình.”
Biết được sắpxếp này, các chim non đều không có dị nghị gì. Trước khi rời đi đều vỗ vai bacon chim phượng nhỏ, lớn tiếng nói: “Cố gắng lên, nhất định phải chiến thắnggiảng viên!”
Một số chim non,tỷ như Hắc Minh và Hồng Tường, âm thầm quyết định, trước khi rời trường cũngphải khiêu chiến giảng viên một lần!
Có bọn họ thúcđẩy, người tham gia ngày càng nhiều.
Sau đi săn banđêm, khiêu chiến giảng viên trở thành theo đuổi mới của các chim non.
Đối với chuyệnnày, hiệu trưởng bạch chuẩn hiền hòa cười, không có bất cứ ý kiến phản đối.
Giảng viên hồngchuẩn và du chuẩn không làm sao được, cẩn thận mệt mỏi đối phó, thời gian ởtrường chưa kết thúc, đã đều xin điều đến trạm không gian.
Hắc diên và hồngdiên kế nhiệm giận đến nghiến răng, đám chim chuẩn này quá vô đạo đức! Muốnchuyển đi, lại bị báo cho rõ ràng, trong vòng năm mươi năm là không thể nào,bốn mùa sinh sản sau xin sớm.
Bạch Hử trở lạiđảo giữa hồ, Tần Ninh đã ngủ say.
Đi vào phòng,lặng lặng đứng bên giường nhìn một lát, cúi người cầm lên một lọn tóc đen, đặtxuống một nụ hôn nhẹ.
Ngày hôm sau,Tần Ninh thức dậy rất sớm.
Vội vàng ăn sángxong, kết bạn cùng đến sân huấn luyện trong thành với hai thiên nga nhỏ.
Tín thiên ôngxoay quanh hai vòng, hạ cánh xuống trước sân rộng.
Ngẩng đầu nhìntòa kiến trúc hợp kim lơ lửng giữa không trung, ánh mắt cả ba tràn đầy kiênquyết.
“Cố gắng lên!”
Sau khi cổ vũlẫn nhau, nhấc chân bước vào cầu thang lên xuống.
Từ dưới lêntrên, toàn tòa kiến trúc có hơn trăm tầng.
Áp dụng thiết bịkhông gian, mỗi tầng xây dựng các loại sân huấn luyện, có thể cung cấp cho cácloại tộc đàn sử dụng.
Sân huấn luyệncủa thiên nga ở tầng cao nhất, diện tích rộng nhất, phòng hộ cũng tốt nhất.
Cũng không phảichủ thành sử dụng đặc quyền, mà là sức mạnh của thiên nga vô cùng kinh khủng,hơn một nghìn năm trước, từng xảy ra tình huống chim hoàng đánh nhau phá hủykiến trúc.
Từ đó về sau,chỉ cần có chim non thiên nga bước vào sân huấn luyện, đều là lên thẳng tầngcao nhất, sau đó đóng kín cửa một mình huấn luyện.
Cầu thang lênxuống dừng lại, nguồn sáng sáng lên lại tắt.
Cửa kim loại mởra, ba người đi vào giữa sân. Chưa kịp thán phục tất cả trước mắt, đã thấy BạchHử hai tay bắt sau lưng, nghiêng đầu mỉm cười, đồng thời mở to hai mắt, kinhngạc đến nói không nên lời.
“Một đối một làphương pháp huấn luyện tốt nhất.”
Bạch Hử khôngmặc trường bào, đổi thành áo quần đơn giản. Bên hông buộc một dây đai bạc, giàybó bọc đến đầu gối, càng thêm có vẻ vai rộng eo thon, người cao chân dài.
Còn đang nóichuyện, người đã bước đến trước mặt, lòng bàn tay đặt lên đỉnh đầu Tần Ninh, ônhòa nói: “Yên tâm, ta sẽ nhẹ tay, sẽ không làm em bị thương.”
Tần Ninh ngẩngđầu, vẻ mặt rất khó hình dung.
Rõ ràng là mộtcâu nói bình thường đến không thể bình thường hơn, tại sao lại nghe ra mùi vịkhông đúng lắm?
Là cậu suy nghĩnhiều sao?
Khôi nhạn