Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tần Ninh Phấn Đấu

Chương 60



Chiến đấu với tộc lôngvũ trưởng thành, khó khăn hơn so với tưởng tượng rất nhiều.

Bạch Hử không mởcánh ánh sáng, chỉ ở mặt đất tránh né, đã đủ tránh thoát mỗi đòn tấn công củaTần Ninh.

Huấn luyện bắtđầu được hai giờ, mặt đất và vách tường kim loại đã phủ đầy lồi lồi lõm lõm,mấy chỗ bị tên ánh sáng xuyên thấu, sau khi phát nổ tạo thành lỗ hổng đườngkính ba mươi cm.

Giữa khôngtrung, Tần Ninh vỗ cánh, mệt đến sắc mặt trắng bệch, liên tục thở dốc.

Trong biển gặpphải phệ nhân sa, trong không gian mô phỏng đánh nhau với thú dữ, trong rừng ởtrường đi săn dị thú, mỗi lần đều là có hoảng sợ nhưng không nguy hiểm, thuhoạch phong phú.

Có những kinhnghiệm kia, tự cho rằng thân thủ đã coi như không tệ, khiêu chiến giảng viêncũng không thành vấn đề.

Nào ngờ được,ngày hôm nay đối mặt Bạch Hử, bắt đầu đã bị giội một chậu nước lạnh.

Mồ hôi chảy dọctheo thái dương, hội tụ ở dưới cằm, chảy xuôi thành một đường nhỏ trong suốt.Mu bàn tay lau qua cằm, lẫn lộn thành một mảnh.

Nhịp tim tăngnhanh, ngực như có cái bễ đang kéo, cổ họng nuốt hai cái, màng tai đều sẽ phátđau.

Tần Ninh nắm chặtnắm tay, cố gắng xốc lại tinh thần.

Quay đầu nhìn,phát hiện tình huống của hai thiên nga nhỏ cũng không tốt hơn cậu bao nhiêu.Chính cậu tốt xấu còn có thể bay thẳng, Bạch Lam và Bạch Hi đã bay vòng thànhhình chữ S.

Thật sự baykhông nhanh, Tần Ninh chỉ có thể dừng ở giữa không trung. Tóc mái bị mồ hôithấm ướt, áo ngắn màu trắng dính trên người, giống như bị nước giội.

“Mệt rồi?”

Tần Ninh khôngtrả lời, chỉ gật đầu.

Thể lực khôngcòn bao nhiêu, một khi mở miệng nói, mười phần mười sẽ rơi tự do.

“Nghỉ ngơi haimươi phút.”

Bạch Hử ấn xuốngbảng điều khiển, nguồn sáng trở nên êm dịu, vách tường hư hại nổi lên gợn sóng,tựa chất lỏng lưu động, nhanh chóng lấp vào lỗ hổng do nổ tung.

“Xuống đây đi.”

Nói xong, BạchHử tiến lên hai bước, một tay cầm mắt cá chân Tần Ninh, dễ dàng kéo cậu vàolòng, không có một chút quan tâm mồ hôi dính vào.

Bên kia, nghethấy hai chữ “nghỉ ngơi”, Bạch Lam gần như là “rơi” vào lòng cha ruột, cánhgiãy giãy, động cũng không muốn động. Bạch Hi tốt hơn một chút, miễn cưỡng đứngvững một mình. Năm giây sau rốt cuộc không chịu nổi, lắc lắc hai cái, ngồi xuốngđất.

“Thật mệt.”

“Giảng viêndu chuẩn cũng sẽ lợi hại như vậy?”

“Chú Thanh, cháumuốn ăn!”

“Không muốn hoaquả, muốn thịt nướng!”

“Còn muốn cánướng, loại cá biển to thật to!”

Hai thiên nganhỏ úp sấp trên mặt đất, thân thể mệt mỏi không muốn nhúc nhích, lại không trởngại miệng khép mở, yêu cầu bổ sung năng lượng.

Tần Ninh được ômqua bên cạnh, dựa tường ngồi xuống.

Bạch Hử quỳ mộtgối trước mặt cậu, lấy khăn ướt ra cẩn thận lau qua hai má Tần Ninh, tiếp theolà cần cổ và cánh tay.

Mát mẻ thay thếmồ hôi, mệt mỏi vẫn còn, nhưng cơ bắp đau đớn lại giảm đi rất nhiều.

Sau đó, Bạch Hửlại lấy máy ghi chép ra, ánh sáng màu xanh quét qua, Tần Ninh khép hờ hai mắt,thoải mái muốn thở dài.

“Đỡ hơn chút nàokhông?” Bạch Hử hỏi, “Đốt ngón tay đau không?”

“Đỡ. Hơi mệt mộtchút, không đau chỗ nào.” Tần Ninh thử co duỗi cánh tay, ngạc nhiên nói, “Dụngcụ trị liệu có thể dùng như vậy?”

“Đương nhiên.”Bạch Hử vuốt ve tóc cậu, trong giọng nói mang theo ý cười, “Chẳng qua, đây làbí mật.”

Bí mật?

Tần Ninh khônghiểu.

“Đây là chươngtrình ta thiết lập, sĩ quan y tế không biết.”

Tộc lông vũ trờisinh mạnh mẽ, dùng dụng cụ trị liệu để giảm bớt mệt mỏi, đúng là không thểtưởng tượng. Loại hành vi này hoàn toàn là “yêu chiều”, không có lợi cho chimnon trải qua thử thách, phải ngăn lại!

Đáng tiếc thiênnga không để ý những thứ này.

Chỉ cần có íchvới chim non, quản nó có yêu chiều hay không.

Nói chung, y làchủ thành y có lý.

Hai thiên nganhỏ dang tay dang chân, ánh sáng xanh quét qua, thỉnh thoảng vỗ vỗ cánh. Đồngthời không quên há miệng, hai ba miếng ăn xong thịt nướng bằng nắm tay.

Dụng cụ trị liệucó tác dụng rất nhanh, mệt mỏi nhanh chóng được giảm bớt. Nhưng đối với chimnon mà nói, như vậy còn chưa đủ, đồ ăn mới là căn bản.

“Ăn một chút?”

Trong lúc TầnNinh hoạt động tay chân, Bạch Hử mở thiết bị chứa vật, lấy ra hai hộp thủy tinhtrong suốt.

Một hộp đựngthịt nướng, một hộp là hoa quả tươi.

Thịt nướng cònbốc hơi nóng, cắt thành lát tầm bàn tay, mặt ngoài vàng giòn, nạc mỡ giao nhau.Cắn một miếng, nước thịt tràn đầy trong miệng.

“Đây là gì?” Ănliền năm lát, phồng một bên quai hàm, Tần Ninh cuối cùng cũng tìm được giọngnói của mình, “Không giống cá biển, cũng không giống hung thú, mềm hơn các loạidị thú em từng ăn.”

“Là thú lôngdài.” Nhận hộp thủy tinh, Bạch Hử đích thân động thủ cho ăn, “Trước khi xuấtphát, em đã nói muốn nếm thử.”

Nhai thịt nướng,Tần Ninh nghiêng đầu nhớ lại, cậu từng nói vậy sao?

Quản nó nói haychưa, thịt ăn ngon là được.

“Qua hai thángnữa, thú lông dài sẽ bước vào mùa sinh sản, chất thịt sẽ trở nên cứng, hiện tạiăn ngon nhất. Chuyển từ tinh cầu nguyên thủy về hơn ba trăm con, nếu em thích,có thể đưa vào trường học.”

“Đưa vào?” TầnNinh vô cùng kinh ngạc.

“Ta nghe bạchchuẩn nói, số lượng dị thú trong khu ktx giảm đi rất nhiều. Lần này chiến hạmvận tải đến tinh cầu nguyên thủy, mục đích chủ yếu chính là bổ sung tài nguyêncho trường học, đưa thú lông dài vào không thành vấn đề.” Bạch Hử dừng mộtchút, đưa một lát thịt nướng vào trong miệng Tần Ninh, “Nhưng phải chú ý, sốlượng có hạn, không thể bắt hết một lần.”

Nhớ đến nguyênnhân dị thú giảm mạnh, Tần Ninh có chút xấu hổ, thẳng thắn vùi đầu ăn thịt. Mộtlát tiếp một lát, nhất định không nói lời nào.

Thấy vậy, BạchHử lại lấy ra hai hộp thủy tinh, đáy mắt lộ ra ý cười.

Hai mươi phútcũng không dài.

Hệ thống đưa ranhắc nhở, ba chim phượng nhỏ còn mới lửng dạ.

“Nghỉ ngơi thêmmột lát?” Bạch Hử hỏi.

Nghe câu nóinày, Tần Ninh không nhịn được chớp chớp mắt.

Như vậy đượckhông?

“Không có gìkhông được.”

Con thiên nganào đó đem cưng chiều làm đến cùng, hai mươi phút biến thành nửa giờ, sau đó làbốn mươi phút, năm mươi phút, dần dần vô thức kéo dài đến một giờ.

Cuối cùng là TầnNinh yêu cầu, thời gian nghỉ ngơi mới tuyên bố kết thúc.

Cất hộp thủytinh, liếc qua đôi môi phiếm hồng của Tần Ninh, Bạch Hử hơi có chút nuối tiếc.Trước khi gặp được con nhạc trạc này, y chưa từng nghĩ rằng, cưng chiều cũng sẽlàm người nghiện.

“Luyện tập tốcđộ trước, sau đó là khả năng phản ứng.”

Theo giọng nói,phòng huấn luyện bắt đầu thay đổi.

Mặt đất nổi lênvô số thanh kim loại, đầu trên đến thẳng mái vòm, phân chia không gian nối liềnthành các khu vực độc lập, mỗi con chim non độc chiếm một khu.

“Thiên ngatrưởng thành tấn công rất mạnh, khoảng cách quá gần, sức mạnh va chạm vào nhau,rất dễ xảy ra bất trắc.”

Hai chim hoàngcòn nhỏ đã có thể phá hủy nửa phòng huấn luyện, có thể tưởng tượng lực phá hoạicủa chim trưởng thành đến mức nào. Ba con đồng thời ra tay, cho dù có thu bớtlực, phá phòng dỡ tường cũng không nói chơi.

Dùng thiết bịkhông gian ngăn cách phòng huấn luyện, chỉ đơn thuần là để tăng mạnh bảo vệ.

Vạn nhất xuấthiện thiệt hại, cũng có thể giảm tổn thất xuống thấp nhất.

“Đây là khônggian mô phỏng?”

Vách tường kimloại dâng lên, không gian sở tại không nhỏ đi, ngược lại lại mở rộng mấy lần.Với kiến thức hiện có của Tần Ninh, chỉ có thể giải thích này.

“Có thể nói nhưvậy.” Bạch Hử lấy ra hai vòng kim loại, lần lượt đeo vào cổ tay. Thấy Tần Ninhtò mò, giải thích, “Đây là một loại thiết bị có thể giúp khống chế sức mạnh.”

Tần Ninh tỏ vẻđã biết.

“Trọng điểm củahuấn luyện này là tránh né.” Nắm chặt vòng tay, xác định sẽ không lỏng ra, BạchHử tiếp tục nói, “Có thể dùng bất cứ phương pháp nào, chỉ cần có tác dụng.”

“Cái này cũngđược?” Tần Ninh nâng cổ tay lên, hắc trạc nhẹ nhàng đung đưa, sắc đen thần bílưu động.

“Ở đây có thể.”

Bạch Hử cườikhẽ, cầm tay phải Tần Ninh, đầu ngón tay cọ qua lòng bàn tay, giống như cố ý,lại dường như vô tình.

“Lúc thi thì tốtnhất nên tránh. Nếu bị hệ thống phát hiện, rất có thể sẽ không có thành tích.”

Tần Ninh gậtđầu, thuận tiện rút tay về.

“Em chỉ hỏi mộtchút.”

Ở trước mặt BạchHử, cậu mới dám như thế.

Đến trường?

Căn bản không hềnghĩ.

“Còn vấn đề gìkhác không?”

“Không.”

“Rất tốt.”

Âm cuối rơixuống, nụ cười chợt tắt.

Đồ đằng màu bạcphủ lên cẳng tay, khí thế kinh khủng tràn ngập toàn bộ không gian.

Dưới áp lực baotrùm, Tần Ninh lạnh cả người. Thậm chí sinh ra ảo giác, bản thân đang ở trongdung nham, trái phải đều bị vây quanh, không thể tìm ra bất cứ đường sống.

“Cẩn thận.”

Một tiếng nhắcnhở, giống như sấm sét nổ vang bên tai.

Không kịp suynghĩ thêm, theo bản năng, Tần Ninh mở cánh ánh sáng, bay lên trời cao.

Tốc độ của cậuđúng là không chậm, vượt qua Bạch Hi cùng tuổi, tương đương với Bạch Lam. Nhưngở trước mặt thiên nga trưởng thành, vẫn có vẻ không chịu nổi một kích.

Chỉ chớp mắt,Bạch Hử đã đến gần, cánh tay phải lộ ra, năm ngón tụm lại, dễ dàng bắt được mắtcá chân Tần Ninh.

“Dùng hết sức,chú ý phương hướng.”

Hình tượng chimsẻ bị túm một chân, giãy giũa giữa không trung, chính là miêu tả chân thật nhấtvề bạn Tần vào lúc này.

Âm thanh chảyvào bên tai, mang theo ý vị làm người da đầu tê dại.

Không đợi Tần Ninh kịp phản ứng, đã bị ném bay ngang.

Lực mạnh đếnmức, vỗ cánh ánh sáng hoàn toàn vô dụng. Chỉ có hai tay bảo vệ cổ, dưới tácdụng của quán tính vẽ ra một đường cong dài, bay ra ngoài hoàn toàn không cóhình tượng.

Nhắm chặt haimắt, Tần Ninh đã chuẩn bị đâm tường.

Một phút trôiqua, hai phút… Cảm giác đau đớn mãi vẫn không kéo đến.

Khóe mắt mở mộtđường nhỏ, đối diện đôi mắt mang cười.

Thì ra trênđường cậu bay ra, Bạch Hử đã tính toán xong điểm rơi, dang tay đón người vàotrong lòng.

“Ta nói rồi, sẽkhông để em bị thương.”

“Tốc độ và sứcmạnh của du chuẩn kinh người, sở trường nhất là lao từ trên cao xuống, em cầntăng mạnh huấn luyện về các phương diện này.”

“Tốc độ của hcthua du chuẩn, sức mạnh lại lớn hơn.”

“Khôi chuẩn,”dừng lại một chút, Bạch Hử mới tiếp tục nói, “Nếu gặp phải bọn họ, vấn đề tươngđối đơn giản.”

Tần Ninh có chútsững sờ.

Giảng viên khôichuẩn biết mình bị đánh giá như vậy, sẽ có cảm tưởng gì?

Đại khái sẽ tìmmột góc khóc một trận?

Giải thích ngắngọn xong, Tần Ninh lại bị ném bay ra ngoài.

Lần này, biểuhiện của Tần Ninh tốt hơn nhiều, liều mạng vỗ hai cánh, miễn cưỡng có dừng lạiở giữa không trung xa xa. Không còn bay ngược một mạch không dừng lại được nhưtrước.

Vui vẻ chưa đếnnửa phút, mắt cá chân lại bị bắt.

Trong lúc bay rangoài, Tần Ninh mở to hai mắt, rất muốn chửi bậy.

Phượng hoàng làchim, không sai chứ?

Khả năng bậtnhảy có thể so với chuột túi này là sao?

Nhảy một cái caohơn hai mét, giữa không trung còn có thể mượn lực, đạp tường lại cao thêm nămmét. Sau hai ba lần, mười hai mươi mét không là vấn đề.

Như vậy có khácgì bay lên đâu?!

Đối mặt loạitình huống này, Tần Ninh không thể không lên tinh thần, cảnh giác Bạch Hử đếngần.

Bất đắc dĩ thựclực cách biệt quá lớn, bất kể nghĩ ra cách gì, đều không thoát khỏi số phận bịbắt được ném bay, lại bắt được lại ném bay.

Đến cuối cùng,Tần Ninh thật sự không có cách nào, chỉ có thể bay cao hơn, vỗ cánh không chịuxuống.

Có chút khôngtiền đồ, nhưng vẫn tốt hơn bị ném bay.

“Suy nghĩ của emkhông sai.” Bạch Hử rơi xuống đất, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Ninh, “Nhưng emphải đối mặt là chim chuẩn, khả năng bay xuất sắc.”

Nói cách khác,dùng phương pháp này có thể tạm thời tránh Bạch Hử, lại không thể giúp cậuthông qua cuộc thi.

Muốn đạt đượcthành tích, phải giống như lúc trước, né tránh chính diện, nắm được cơ hội phátđộng tấn công.

“Xuống đây đã.”Bạch Hử giơ tay.

Thu cánh ánhsáng, Tần Ninh từ từ rơi xuống.

Cảm giác cánhtay siết chặt trên thắt lưng, đột nhiên nghĩ ra, chỗ rộng như vậy, sao cậu phảinhảy vào lòng Bạch Hử?

“Huấn luyện hômnay đến đây thôi.” Tâm tình Bạch Hử không tệ, ôm Tần Ninh đi đến bên tường, ấnxuống bảng điều khiển, “Nhớ kỹ cách bay lúc trước, gặp được du chuẩn sẽ rất hữudụng.”

“Nhưng em khôngthắng một lần.”

“Không sao.”Tường hợp kim hạ xuống, Bạch Hử nhẹ nhàng cọ qua gò má Tần Ninh, “Em quên,chúng ta là phượng hoàng.”

“Cho nên?”

“Phản ứng của emđủ nhanh, không tránh được ta, tránh du chuẩn không thành vấn đề.”

“Thật sao?”

“Đương nhiên.”

“Hai ngày tiếptheo, ta sẽ dạy em kỹ xảo cận chiến.” Bạch Hử nhìn Tần Ninh, đôi ngươi màu khóiđặc biệt thâm thúy, dường như có thể hút người vào, “Đêm nay nghỉ ngơi chokhỏe, ngày mai sẽ rất mệt.”

Cảm giác kỳ lạlại xuất hiện, Tần Ninh xoa xoa vành tai, mặt có chút tỏa nhiệt.

Màn chắn biếnmất, không gian ngăn cách lại nối liền với nhau.

Bạch Lam dựatrong lòng cha ruột, Bạch Hi úp sấp trên vai Bạch Thanh, không còn sức lêntiếng. Nhìn thấy tiểu đồng bọn, việc duy nhất có thể làm chính là giật nhẹ khóemiệng, cổ vũ lẫn nhau cùng cố gắng.

Bi thôi, ngàyhôm nay đã mệt như vậy, cường độ huấn luyện ngày mai còn mạnh hơn.

Bọn họ hình nhưcó thể hiểu, “gặp nạn” mà hắc nhạn nói rốt cuộc là sao. Đồng dạng, với cuồngđiêu nằm trong nước sôi lửa bỏng, cũng ôm mười hai vạn phần đồng tình.

“Các cậu, khôngsao chứ?”

“Ba ba và chúThanh đã nương tay.”

Khôi phục mộtchút sức lực, Bạch Lam ngẩng đầu, nói với Tần Ninh: “Hôm qua chị mình ở nhà gửitin đến, muốn tham gia huấn luyện, mẹ không đồng ý.”

Hiện tại nhớlại, thiên nga nhỏ thật có chút nghĩ mà sợ.

“Chị mình cũngnhắn tin.” Bạch Hi nói, “Chỉ nói tháng này không kịp, tháng sau nhất định trởvề.”

“Chị Diệp?”

“Ừ. Mình nóichuyện khiêu chiến giảng viên, mẹ gửi tin cho các anh chị, hậu quả sao,” BạchHi nhún vai, “Các cậu cũng thấy rồi.”

Liếc mắt nhìnnhau, hai thiên nga nhỏ vô cùng may mắn, bản thân đang nhận phương pháp giáodục nửa khép kín.

Nếu không ngàyngày về nhà, nói không chừng sẽ gặp được anh chị được thuyên chuyển công tác.Nếu bị kéo đến sân huấn luyện, cảm giác chua xót thoải mái, nhất định không thểtưởng tượng nổi.

“Tần Ninh, lầnsau trường cho nghỉ, bọn mình đến thư viện đi.”

“Đến thư viện?”Tần Ninh quay đầu, lười biếng dựa trên vai Bạch Hử, hoàn toàn không có một chútáp lực, “Vì sao?”

Máy ghi chéptrong tay, ở đâu cũng học được. Ở nhà rất tốt, đến thư viện ngược lại làm ngườikhác chú ý.

“Mình xem qualịch, hai mươi ngày nữa, chị sẽ được gọi từ trạm không gian về.” Bạch Lam hạgiọng, nói, “Thư viện có quy định phải giữ im lặng, không cho phép bất cứ aidùng vũ lực.”

“Mình khẳng địnhđánh không lại chị, không muốn bị đánh.”

Ở nhà có nguyhiểm, trốn vào thư viện mới có thể sống qua ban ngày.

Ban đêm, phònghuấn luyện chỉ mở ra cho tộc hào, không phải lo sẽ bị kéo đi xử lý.

Tần Ninh nhìnBạch Lam, lại nhìn Bạch Nham đang cười, rất muốn nói một câu: Thiếu niên, nóilời này trước mặt cha ruột, thật sự được sao?

Lúc này, đa sốcác chim non đều đang ở phòng huấn luyện, nhận sự thử thách của trưởng bối,chịu sự đánh đấm của anh chị.

Sáu con phượnghoàng ra khỏi cầu thang lên xuống. Trên quảng trường tụ tập gần hai trăm loàitộc lông vũ nguyên thủy, các loại tiếng kêu lẫn lộn với nhau, có vẻ như đanggiao lưu trao đổi tin tức với nhau.

Tín thiên ôngkhông tham gia bát quái, yên tĩnh chải vuốt sợi lông.

Nhìn thấy bóngngười bạch kim, lập tức mở hai cánh, đẩy mấy con hải âu bên cạnh ra.

Tiếng kêu bấtmãn vang lên, du chuẩn phụ trách bảo vệ vội vàng bay tới. Xoay quanh hai vòng,xác định không phải tộc lông vũ nguyên thủy đánh nhau, mới vỗ vỗ cánh bay đi.

Chủ thành cólệnh, tộc điêu tộc chuẩn lục tục được điều đi.

Hc phụ tráchtuần tra lập tức sẽ đến trạm không gian, khu vực du chuẩn phụ trách mở rộng gấpđôi. Đến khi chim non về trường, nhân viên lại sẽ ít đi một phần ba.

Nghĩ đến lượngcông việc khủng khiếp, các du chuẩn chợt cảm thấy đau khổ.

Trên quảngtrường, tín thiên ông vỗ cánh bay lên.

Tần Ninh dựatrước người Bạch Hử, ngáp một cái, mi mắt bắt đầu đánh nhau.

“Buồn ngủ rồi?”

Phát hiện tìnhhuống, Bạch Hử cúi đầu, ôm cậu chặt hơn chút.

“Muốn ngủ thìngủ đi.”

“Dạ.”

Mơ màng lêntiếng, Tần Ninh nhắm mắt lại, trực tiếp ngả ra phía sau, nhanh chóng chìm vàomộng đẹp.

“Bạch chủ, trạmkhông gian có tin…”

“Trở về rồi nói.”

Cắt ngang lờiBạch Nham, Bạch Hử vỗ vỗ cổ tín thiên ông.

Chim biển phátra tiếng kêu dài, tốc độ bay nhanh hơn.

Tần Ninh rấtmệt, ngủ vô cùng sâu. Mi tâm nhẹ động một cái, vẫn không bị đánh thức.

Trở lại miệngnúi lửa, Bạch Hử ôm Tần Ninh rơi xuống trên đảo.

Tín thiên ôngkhông bay đi, mà là hạ cánh vào trong hồ Yển Tắc bắt cá.

Tần Ninh đượcđưa lên tầng hai, đặt xuống giường. Trong mơ mơ màng màng, hai mắt khép hờ,trên trái in lại ấm áp quen thuộc.

Âm thanh dịudàng tựa như mang theo phép thuật, từ từ chảy xuôi bên tai, làm người vô thứctrầm mê.

“Ngủ đi.”

Mặt hồ nổi gió,rèm cửa khẽ bay.

Tần Ninh có chútlạnh, đưa tay ôm lấy nguồn nhiệt gần nhất. Gò má cọ cọ, có hơi thở quen thuộc.

Điều này làm cậuyên tâm.

Nửa phút sau,bạn nhạc trạc nào đó hoàn toàn rơi vào ngủ say mơ đẹp.

Bạch Hử cúingười phủ trên giường, vì không đè vào Tần Ninh, hai tay chống thẳng, tư thếhơi có chút quái lạ. Thử dịch về phí sau, Tần Ninh lập tức phát ra âm thanh bấtmãn.

Bất đắc dĩ, chỉcó thể thuận thế nằm xuống, kéo chim non đã ngủ hồ đồ vào trong lòng.

Phải thừa nhận,loại cảm giác này rất tốt.

Con nhạc trạcmàu đen này, dường như trời sinh nên thuộc về nơi này.

Dần dần, Bạch Hửcũng có vài phần buồn ngủ.

Máy truyền tinlấp lóe nhiều lần, kết nối xong, Bạch Nham xuất hiện trong màn hình.

“Có việc?”

Bạch Hử quayđầu, tóc dài bạch kim trải ra, quấn quýt lấy tơ đen, tựa như thác nước chảyxuôi, đẹp đến kinh người.

“Trạm không giangửi tin về, bề mặt tinh cầu nguyên thủy ngừng biến động, núi lửa ngừng phuntrào, sự sống đầu tiên đang phục hồi.”

Vừa rồi ở trênđường, Bạch Nham muốn nói chính là chuyện này.

Trở về miệng núilửa, ở chỗ làm việc đợi trái đợi phải, mãi vẫn không đợi được Bạch chủ. Chủđộng mở máy gọi điện, liền thấy cảnh tượng trước mắt.

Không cứng ngaytại chỗ, Bạch Nham cũng rất khâm phục bản thân.

“Phái hai chiếnhạm tuần tra như kế hoạch ban đầu, vật tư đổi thành thành vệ tinh cung cấp.Hồng diên thay thế cuồng điêu, làm chỉ huy trạm không gian. Để hắc nhạn mang sốliệu quan trắc về thành chính.”

“Tất cả số liệu?”

“Chủ yếu là sốliệu trước và sau khi núi lửa phun trào.” Bạch Hử dựa vào đầu giường, điềuchỉnh vị trí máy truyền tin.

Thị giác thayđổi, trước mắt Bạch Nham chỉ còn một bức tường.

“Rõ.”

Nhìn tường báocáo, thật không biết nên khóc hay nên cười.

Bạch Nham khôngnói gì hai giây, khiếp sợ bị hòa tan không ít.

“Còn có mộtviệc.” Cho dù quay vào tường, nên nói vẫn phải nói như thường, “Vương thành gửitin đến, vũ hoàng kiên trì thiết lập nơi dừng chân, nghị viện nảy sinh tranhchấp, chậm chạp không thể quyết định. Các nghị viên phản đối và ủng hộ đềuchiếm một nửa, vẫn giằng co không xong.”

“Sau đó?”

“Lúc Lật Nhanxuất phát chỉ mang đi ba chiến hạm tuần tra. Tôi lo nhân viên ở nơi dừng chânkhông đủ, sẽ gặp phải phiền phức.”

Một tay cuộn lênmột lọn tóc đen, Bạch Hử nói: “Đã như vậy, tăng thêm năm chiến hạm nữa, anh đisắp xếp.”

“Rõ.”

Cuộc gọi kếtthúc, Bạch Nham ngồi ở trong phòng, nhìn mặt hồ nổi gợn sóng nhẹ nhàng, xuấtthần thật lâu.

Bạch chủ nămnghìn năm không có bạn đời, trong tộc không ít suy đoán. Đa số người cho rằngchỉ là thời gian chưa đến.

Với tuổi thọ củathiên nga, đừng nói năm nghìn năm, đơn đến một vạn năm nghìn năm cũng khôngphải vấn đề quá lớn.

Nhưng mà, e làmọi người đều không nghĩ tới…

Xoa xoa trán,Bạch Nham thở dài một tiếng.

Ngay từ lúc nhìnthấy giường lông vũ, hắn đã có suy đoán. Hôm nay chẳng qua chỉ là chứng thựcđáp án mà thôi.

Bên kia, Bạch Hửbuông máy truyền tin, đứng dậy muốn đi, lại thực sự không nỡ. Dứt khoát một lầnnữa nằm xuống, ôm Tần Ninh vào lòng, nhắm mắt lại, cho phép bản thân ngủ mộtgiấc ngắn.=

Không ngờ, ngủngắn biến thành ngủ say.

Lúc mặt trờilặn, tín thiên ông không đợi được lệnh, ăn tròn bụng liền bay về bờ biển.

Tần Ninh bị đóitỉnh.

Lần đầu tiên ngủđược thoải mái như vậy, nếu không phải miếu ngũ tạng kháng nghị, thật lòngkhông muốn rời giường.

Động động cổ, mởhai mắt ra, phát hiện có chút không đúng.

Cứng ngắc quayđầu, quả nhiên đối diện một khuôn mặt tuyệt mỹ.

Có lẽ là “khiếpsợ” quá lớn, điểm chú ý của Tần Ninh không ở vì sao Bạch Hử lại ở đây, vì saongủ bên cạnh cậu, mà là nhìn chằm chằm hàng mi cong cong, quỷ dị nghĩ, rốt cuộccó thể đặt bao nhiêu que tăm lên trên.

Thời gian nghĩquá dài, đến lúc hoàn hồn, Bạch Hử đã tỉnh lại, đầu gối lên cánh tay, ôn hòanhìn cậu.

“Tỉnh rồi?”

“A.”

“Đói không?”

“Vâng.”

“Được, chờ mộtchút.”

Dứt lời, thiênnga bạch kim hôn lên trán cậu, đứng dậy bước về phía cửa phòng.

Tần Ninh nhìnống trụ bên tường, năm giây sau, đột nhiên lật người, vùi đầu vào trong lông vũ.

Từ một phươngdiện nào đó mà nói, cậu hẳn là coi như có lời?

 

Chương trước Chương tiếp
Loading...