Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tần Ninh Phấn Đấu

Chương 50



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Không, ngài sẽ không thật sự làm như vậy!”

Hắc ưng chủthành nắm chặt nắm tay, ánh mắt lại lộ ra sợ hãi.

“Chủ động khơimào chiến tranh, ngài sẽ trở thành kẻ địch của tất cả các tinh thành!”

“Vậy sao?” BạchHử dựa vào lưng ghế, ngắm bình cách ly trong suốt, không chút để ý nói, “Cậu cóthể thử xem.”

Vài chữ đơngiản, trở thành một cọng rơm cuối cùng đè sụp lạc đà.

Hắc ưng chủthành suy sụp ngã vào trong ghế, tự tin bị phá hủy hoàn toàn.

Vì bạch đầu hảiđiêu, khai chiến với thiên nga?

Hắn không thểmạo hiểm, cũng không dám mạo hiểm.

“Ngài có yêu cầugì?”
“Rất đơngiản.”

Ngón tay thondài nhẹ nhàng gõ vào thân bình, giọng nói dễ nghe xuyên qua màn hình, chảy xuôitrong phòng.

Nhưng hắc ưngchủ thành nghe thấy, lại như chuông báo tử vong.

“Quan hạc cảitrang động cơ cho nổ chiến hạm vận tải, phá hủy hai bến tàu, uy hiếp đến sự antoàn của thành Vũ, tất yếu truy cứu trách nhiệm. Thành Đá phải bồi thường tươngứng.”

“Do nghị việntruy trách?”

“Đương nhiên.”Bạch Hử nâng mi.

Sắc mặt hắc ưngchủ thành xanh mét.

Nếu không muốnbị thành Vũ đánh đến cửa, chỉ có thể bán thành Đá.

“Trừng phạt củabạch đầu hải điêu không được xóa bỏ.”

Bạch Hử nói rấtthong thả, từng chữ lại đều giống như dao nhọn, hung hăng đâm vào trong lòngngười nghe.

“Tập kích trạmkhông gian, gây tổn thất cho hành tinh khai thác quặng, thành Rừng phải chịutrách nhiệm.”

Hắc ưng chủthành không nói gì.

Không nhắc hailần trước, đã coi như Bạch Hử khách khí.

“Giới hạn tronghai ngày, giao nộp bạch đầu hải điêu.” Bạch Hử nhấn mạnh, “Nếu không, ta sẽ sửdụng quyền lợi của chủ thành, hạ lệnh cho tinh hạm bắn pháo.”

Lý lẽ ở phíathành Vũ, thành vệ tinh bị hủy hoại hoàn toàn, thành Rừng cũng chỉ có thể ngậmbồ hòn làm ngọt.

Ai bảo hắc ưngchủ thành tự cho là thông minh, đùa giỡn âm mưu thủ đoạn, khiêu khích thiênnga. Kết quả ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, kéo bản thân vào bẫy.

Thừa nhận nghĩcách cứu viện bạch đầu hải điêu là sai, thành Rừng nhất định sẽ bị khiển trách.Không nhận sai, chuyện âm thầm chôn nằm vùng, thăm dò tình báo của các tinhthành, lại sẽ không giấu được.

Tuy rằng đãkhông còn là bí mật từ lâu, nên biết đều đã biết, tốt xấu chưa hoàn toàn vạchtrần màn chắn.

Vạn nhất chuyệnvỡ ra, kim điêu thành Nham, diều ưng thành Xanh, tuyết hào thành Nhai sớm nhìnthành Rừng không vừa mắt, nhất định sẽ đột nhiên làm khó dễ.

Kết quả này,không hẳn là tốt hơn thiên nga đánh đến cửa bao nhiêu.

Hắc ưng chủthành thậm chí sinh ra ý tưởng, cướp trước thiên nga ra tay, diệt tộc bạch đầuhải điêu.

Như vậy, có thểgiữ được bí mật, cũng có thể cho thành Vũ một câu trả lời.

“Suy xét thế nàorồi?”

“… Tôi đồng ý.”

“Rất tốt.” BạchHử cong khóe môi, cất bình cách ly đi, “Mặc kệ cậu dùng phương pháp gì, bồithường của thành Đá cùng thành Rừng, trong nửa tháng phải đưa đến thành Vũ.”

“Tôi biết.”

“Ngoài ra, vươngcung tạm thời không cần chủ nhân mới, hiểu ý của ta chứ?”

Gần hai phút,hắc ưng chủ thành nhìn chằm chằm màn hình, thậm chí quên sợ hãi.

Bạch Hử nghĩ cáigì, hắn càng ngày càng không hiểu.

“Vì sao?” Chẳnglẽ con thiên nga này thật sự không có hứng thú với ngai vàng?

“Đây không phảiviệc cậu cần lo lắng.”

Biết không thểcó được đáp án, hắc ưng chủ thành dứt khoát không tìm tòi nghiên cứu, ngược lạihỏi: “Tôi đồng ý tất cả điều kiện, tinh hạm ngoài thành vệ tinh, có thể nhanhchóng rút đi không?”

“Không vội.”Bạch Hử cười cười, “Đợi giải quyết xong xuôi lại nói.”

Giải quyết xongxuôi?

Cúi đầu, hắc ưngchủ thành miệng đắng ngắt. Một chút may mắn cuối cùng còn sót lại, lúc này cũngbiến mất không còn bóng dáng.

Thiên nga tuyênbố uy hiếp, không có bất cứ kẻ nào dám coi thường.

Nghị viện truytrách, liên minh thành Rừng cùng thành Đá nhất định sẽ nhấn nút dừng.

Phản bội thànhthù đã thành tất nhiên.

Mọi thứ mà mấyđời tộc trưởng đến nay cố gắng, e là phải mặc cho dòng nước cuốn trôi.

Tất cả ngọnnguồn, chẳng qua là hắn tự cho là thông minh, quên cảnh cáo tổ tiên truyền lại.

“Không có mườiphần chắc chắn, tuyệt đối không được chọc giận thiên nga.”

Năm tộc phượnghoàng, bốn lần lượt diệt tộc, chỉ còn một chi tồn tại trên đời.

Sự mạnh mẽ củathiên nga, khắc ghi trong mỗi chiến dịch.

Rõ ràng đã đượcnghiêm túc nhắc nhở, vẫn phạm phải sai lầm trí mạng, hắc ưng chủ thành vô cùnghối hận.

Hối hận quá mứctự tin, đến mức trở thành tự đại.
Càng hối hậnkhông nghe theo nhắc nhở, ngã một cú đau như vậy.

Cho đến giờ phútnày, hắn mới hoàn toàn hiểu rõ, đối phương rời khỏi nghị viện chủ thành, khôngphải hiệu quả của mưu kế, mà là y căn bản không thèm dây dưa.

Từ đầu đến cuối,Bạch Hử đều không coi hắn là đối thủ. Nếu không, hắn tuyệt đối không sống đếnngày hôm nay.

Sau khi kết thúccuộc gọi, hắc ưng chủ thành nằm nhoài trên ghế, rơi vào uể oải.

Bạch Hử nói hủydiệt thành Rừng, khẳng định nói được làm được. Hắn lại không có dũng khí, dámđánh một trận với đối phương.

Tự cho là mưuthành, kết quả lại phát hiện, tất cả đều là mơ mộng hão huyền.

Mùi vị này tựanhư nuốt vào mười cân hoàng liên.

Rõ ràng khó chịumuốn chết, lại không thể kêu đắng, còn phải nuốt hết xuống.

Hai ngày sau,nhân viên chữa bệnh vào vương cung, kiểm tra cho vũ hoàng như thường lệ.

Nửa giờ sau,nhìn con số trên dụng cụ, không thể tin mở to hai mắt.

“Làm sao?”

Cho rằng chẩnđoán sai lầm, vội vàng gửi thông tin. Hơn mười nhân viên chữa bệnh vội vàngchạy đến, tiến hành hội chẩn cho vũ hoàng.

Kết quả chứngminh, số liệu không sai.

Nguyên nhân làmcho vũ hoàng suy nhược, thật sự biến mất!

Nếu không phảingẫu nhiên, bệnh tình rất nhanh có thể ổn định. Không thể khôi phục thời kỳmạnh nhất, ít nhất có thể duy trì sức khỏe.

“Đây thật là kỳtích.”

Kiểm tra số liệutrên dụng cụ, các nhân viên chữa bệnh sợ hãi than không thôi.

Hoàn toàn khôngchú ý tới, chụp đèn gỗ khảm trong tường đá, đã có chút không giống lúc trước.

Gần chạng vạng,vũ hoàng tỉnh lại.

Biết được bệnhtình bắt đầu ổn định, cũng không biểu hiện ra bao nhiêu vui vẻ, ngược lại thởdài một tiếng.

“Đây là nói tachết không được?”

“Đúng vậy, bệhạ.”

“Ai!”

“Bệ hạ?”

“Còn tưởng rằngcó thể rời khỏi nơi quỷ quái này, nào ngờ… Quá xui rồi!”

Vẻ mặt nhân viênchữa bệnh có chút vặn vẹo.

Hóa ra cứu ngườilại là cứu nhầm?

“Bất kể nói thếnào, đều phải cảm ơn các vị.”

Chống tay ngồidậy, liên tục ho khan mấy tiếng, vũ hoàng nói: “Mấy ngày nay vẫn làm phiền cácvị, ta cũng áy náy trong lòng. Như vậy đi, trong vương cung có không ít dị thútươi mới, các vị đem mấy con về.”

Thịt dị thú đưavào vương cung, trăm phần trăm đều là tốt nhất, hương vị đương nhiên tốt.

“Ta nhớ còn cósâu.” Nghiêng đầu nhìn về phía người hầu, được đáp án khẳng định, vũ hoàng tiếptục nói, “Ta biết mọi người thích, cứ mang đi!”

“Tạ ơn bệ hạ.”

“Chỗ ta đâykhông có việc gì, mọi người nhận thịt, sớm giải tán đi.”

Nói cái quái gìđây!

Các nhân viênchữa bệnh nhìn nhau, biết là đối phương có ý tốt, nhưng có thế nào cũng khôngcảm kích nổi.

Tiếng bước chânđi xa, vũ hoàng gọi người hầu.

“Ta muốn ănthịt. Nướng hai con dị thú, đừng cho quá nhiều gia vị. Vừa mới bắt đầu khôiphục, phải khống chế lượng cơm, ăn thanh đạm một chút.”

Người hầu đươngtrường không nói gì.

Như vậy còn gọithanh đạm?

“Đi đi, bảo GiácPhong làm việc nhanh chút.”

“Vâng.”

Người hầu luixuống, vũ hoàng từ từ nằm xuống.

Nhắm hai mắt,lại mở ra. Ánh mắt quét qua trong phòng, thở dài một hơi.

Xem ra, cô cònphải sống thêm mấy năm.

“Thật sự làkhông muốn ở lại nơi này mà.”

So với bị nhốttrong vương cung, mỗi ngày nhìn các nghị viên tranh quyền đoạt lợi, lục đục vớinhau, cô càng thích ra chiến trường, chỉ huy tinh hạm quét ngang vũ trụ.

Khi mới bước lênngai vàng, cô đã biết, bản thân không thích hợp vị trí này.

Chỉ là ván đãđóng thuyền, được các chủ thành đề cử, căn bản không có đường lui.

“Thật sự là…”

Nếu có thể, côtình nguyện nhường ngôi, lên tinh hạm làm một quan chỉ huy.

Bạch Hử khôngmuốn thế chỗ, không sao.

Các chủ thànhđều ở đây, ném nhẫn, ai đón được tính người đó.

Tiếc rằng cũngchỉ có thể nghĩ mà thôi.

Dám làm như vậythật, đừng nói trong vương thành phản ứng thế nào, quay về trong tộc, cáctrưởng lão sẽ vung cánh vỗ chết cô.

Vũ hoàng khôngthể quạt, thoái vị rồi không nhiều kiêng nể như vậy.

“Vất vả lắm mớinhặt về một cái mạng, vẫn là sống thêm mấy ngày đi.”

Nhà bếp làm việcrất nhanh, thịt nướng thơm phức nhanh chóng được đưa lên.

Vũ hoàng ném hếttâm tư, vung quai hàm, thịt nướng chồng thành núi nhỏ nhanh chóng biến mất.

Ăn xong nămkhay, sờ sờ bụng, chưa no.

“Thêm hai khaynữa.”

Vào bụng rồi,lại vẫn chưa no.

“Thêm ba khay.”

“Bệ hạ, ngài ănba con rồi.”

“Ba con? Khôngnhiều. Lúc trước ta có thể ăn tám con.”

Người hầu lảođảo một cái, thiếu chút nữa rơi khay.

Khống chế lượngcơm lúc trước nói đi đâu rồi?

“Đúng rồi.” vũhoàng nuốt thịt nướng, nói, “Cậu đến hành quán thông báo cho các vị chủ thành,bệnh của ta đã khỏi. Ngày mai có rảnh thì đều lại đây một chuyến.”

Mọi người gặpmặt, chuyện nên nói nói xong đi, cũng tiện cho ai về nhà nấy.

“Bệ hạ, các chủthành không ở hành quán.”

“Chẳng lẽ đirồi?” vũ hoàng sửng sốt, “Ta nhìn chẳng mấy sẽ chết như vậy, ngai vàng chưa cósắp xếp, sao lại nói đi thì đi?”

Người hầu mồ hôinhư mưa đổ.

Bệ hạ, ngài cóthể đáng tin một lần không?

“Bệ hạ, các chủthành chưa rời đi, chỉ là không ở hành quán.”

“Vậy thì ở đâu?”

“Tinh hạm.”

“Vậy à.”

Cắn thịt nướng,vũ hoàng nhíu mày, tâm tư dần dần bay xa.

Vì sao rời khỏihành quán?

Trong chuyện nàycó cái gì cô không biết sao?

“Quên đi, trướcmặc kệ việc này đó. Ngày mai cậu đi thông báo là được.”

“Tuân lệnh.”

Ăn năm con dịthú, vũ hoàng ợ một tiếng, cuối cùng cũng cảm thấy thỏa mãn.

Xuống giường từtừ đi hai vòng, cảm thấy sức mạnh mất đi đang dần khôi phục, cũng không nénđược vui mừng.

Hôm sau, các chủthành nhận được tin, một lần nữa đến hành cung. Làm chủ thành Rừng, hắc ưngcũng ở trong đội ngũ.

Nhìn thấy vũhoàng thần sắc tốt lên, đa số chủ thành đều có vẻ ngạc nhiên, bồ câu lập tức đỏmắt.

“Bệ hạ, ngài cóthể khôi phục thật sự là quá tốt!”

Vũ hoàng gật gậtđầu, cảm tạ các vị chủ thành đã đến. Đồng thời tỏ vẻ, bản thân tạm thời khôngchết được, các vị có thể trở về. Đợi lần sau cô chết thì lại đến.

“Chậm trễ thờigian của mọi người, thật sự rất không tiện.”

Các chủ thànhkhông nói gì, lại đổi mới nhận thức về vũ hoàng.

Tại sao lúctrước lại bị ma quỷ ám ảnh, đề cử cô chứ?

Thật sự khôngnghĩ ra.

Chuyện quantrọng nói xong, các chủ thành cáo từ rời đi, chuẩn bị lên đường quay về.

Bạch Hử bị giữ lại.

“Bạch chủ thànhchậm một bước.”

Hắc ưng chủthành ôm bất an, trước khi đi còn nhìn về phía sau mấy lần. Tiếc rằng vũ hoàngchỉ giữ lại mình Bạch Hử, cửa đóng lại rồi, có quan an toàn bảo vệ, hoàn toànkhông thể thám thính.

Trên thực tế,loại lo lắng này rất có lý.

Vũ hoàng giữBạch Hử lại, chính là vì muốn đập chết hắn.

“Ta vẫn nghingờ, lần bệnh này thật sự kỳ quái, khẳng định có người ở sau lưng ám toán. Hiệntại, ta càng thêm khẳng định điểm này.”

“Bệ hạ, ngài cóđối tượng hoài nghi?”

“Có.”

Bạch Hử nâng mi.

“Ưng Kiền.” Vũhoàng không có nửa điểm kiêng kị, trực tiếp ném ra hắc ưng chủ thành, “Trừ hắn,ta không nghĩ ra người khác.”

Sau khi tỉnhlại, cô phát hiện trong phòng có thay đổi rất nhỏ. Nguyên nhân bệnh rất có khảnăng ở ngay chỗ này.

Vì thế, ngoàitộc nhân, cô thậm chí không thể tin được người hầu trong vương cung.

“Ta muốn xinngài hỗ trợ.”

“Bệ hạ, ta khôngphải thành viên nghị viện.”

“Ta biết.” Vũhoàng bất đắc dĩ thở dài, “Nhưng ta chỉ tin tưởng ngài.”

“Vì sao?”

“Bởi vì con hắcưng kia chọc đến ngài.” Vũ hoàng rất nghiêm túc, hoàn toàn không giống nói đùa,“Trên thực tế, ngài để hắn sống đến bây giờ, ta rất giật mình.”

“…”

“Chẳng qua nhưvậy cũng tốt.” Vũ hoàng nói, “Ta có thể tự mình ra tay.”

Bạch Hử khôngnói gì.

“Ta không cóchứng cứ, không thể ra tay ngay được. Nhưng mà, chỉ cần ta có thể khôi phụclại, sớm muộn gì cũng có thể xử lý hắn!”

“Ngài hi vọng talàm gì?”

“Thành Rừng cùngthành Đá âm thầm hợp tác.” Vũ hoàng tăng thêm thanh âm, nói, “Ta ủng hộ ngài,hung hăng trừng trị đám khủng điểu kia.”

Cắt đứt liên hệgiữa hai thành, một ngày xử lý theo tám bữa luôn!

“Bệ hạ yên tâm,ta sẽ.”

“Cảm ơn!”

“Đây là ta phảilàm.” Bạch Hử cười.

Đứng trước khuônmặt như vậy, vũ hoàng lại thở dài.

“Không thể đẻtrứng với ngài, tiếc nuối suốt đời a.”

“…” Nói chính sựvới giác điêu, quả thực có chút khó khăn.

Vài ngày tiếptheo, vũ hoàng khôi phục nhanh chóng, một ngày khỏe mạnh hơn một ngày.

Có lẽ là dichứng sau bệnh, sức ăn đột nhiên tăng mạnh.

Tính toán tiêuhao mỗi ngày, Giác Phong có chút lo lắng, bệ hạ có thể nứt vỡ bụng hay không.

Các chủ thànhlục tục khởi hành.

Bạch Hử ở lạiđến cuối cùng, chậm chạp không có dấu hiệu di chuyển.

Hắc ưng chủthành biết, đối phương đang đợi hắn thực hiện “hứa hẹn”.

Vì nhanh chóngtiễn bước vị ôn thần này, Ưng Kiền dùng thân phận nghị trưởng, đệ trình chuyệnbến tàu bị hủy với nghị viện, cũng đốc thúc nghị viên nhanh chóng quyết định.

“Chi phí sửachữa bến tàu do thành Đá gánh chịu. Trong thời gian quy định không đủ định mức,dùng tinh cầu nguyên thủy bồi thường.”
“Quan hạcchịu toàn bộ trách nhiệm, lập tức đưa đến hành tinh khai thác quặng.”

“Làm trừng phạt,nâng cao thuế xuất nhập khẩu đối với thành Đá, hạn chế mậu dịch.”

“Chưa có sự đồngý, tinh hạm thành Đá không được đi vào biên giới thành Vũ. Nếu làm trái, có thểlấy lý do khiêu khích, cho phép phá hủy.”

Các nghị viênchưa bao giờ hiệu suất cao như vậy.

Ngay ngày đệtrình sự việc liền đánh nhịp làm ra quyết định.

Nhận được tintức, Ô Đàn bất ngờ không kịp đề phòng, thiếu chút nữa tức giận đến hộc máu.

Hắc ưng rõ ràngbán đứng hắn!

Cái gì gọi là rasức không được cảm ơn, mượn cối giết lừa?

Chính là đây!

“Ô chủ, thần đãsớm nói, mấy con chim kia không đáng tin.”

“Chuyện đến nướcnày, nói điều này còn tác dụng gì?”

“Không thể buônbán, các chim non ăn cái gì?”

“Là hạn chế buônbán.”

“Không sai!”

“Không thể giaodịch ở trong vực, còn có các tinh vực khác.”

“Nhưng hai tuyếnđường an toàn gần nhất, đều phải ngang qua biên giới thành Vũ.” Vạn nhất bị nãpháo thì sao?

“Vậy đi đườngvòng.”

“Không nhiềukhoáng thạch năng lượng như vậy…”

Ngươi một câu tamột câu, khủng điểu cùng long điểu tranh chấp không ngừng.

Ô Đàn bóp bẹpmáy truyền tin, thái dương phồng lên gân xanh, nắm tay đập vào mặt bàn kêu rầmmột tiếng.

“Đủ rồi!”

Hai chữ mangtheo lửa giận, trong phòng lập tức lặng ngắt như tờ.

Thật lâu sau,mới có một con khủng điểu to gan lên, cẩn thận hỏi: “Ô chủ, ngài xem chuyện nàylàm thế nào?”

Miễn cưỡng đèlửa giận xuống, Ô Đàn trầm giọng nói: “Phái chiến hạm vận tải ra ngoài, có thểgiao dịch bao nhiêu thì giao dịch bao nhiêu.”

“Vâng.”

“Thật sự khôngđược mà nói, phái người đến mấy tinh cầu nguyên thủy này.” Ô Đàn mở máy ghichép, mở bản đồ tinh vực.

“Ô chủ, đây làbiên giới thành Rừng.”

“Ta biết.”

Ưng Kiền khôngnói quy củ, bán hắn sảng khoái như vậy, cũng đừng trách hắn đâm dao sau lưng.

Chim non đã sắpcạn lương thực, hai thành hợp tác, hữu nghị giữa hai tộc cái gì, gặp quỷ đithôi!

“Bồi thường chothành Vũ phải làm sao?”

“Còn có quanhạc, muốn cứu không?”

“Giải quyết vấnđề đồ ăn trước.” Ô Đàn nói, “Bất luận thế nào, không thể để chim non đói bụng.”

Thời gian quágấp, cùng với tìm cách chắp vá, không bằng buông tay một tinh cầu nguyên thủy.

Trạm không gianbáo lại, tình huống của mấy tinh cầu nguyên thủy này đều rất không tốt.

Khô hạn ngàycàng trầm trọng hơn, không có một chút dấu hiệu sẽ dịu đi, tài nguyên gần nhưkhô kiệt.

Tinh cầu nhưvậy, sớm muộn gì cũng sẽ bỏ hoang. Bồi thường cho thành Vũ, không có một chútđau lòng.

Nói không chừngcòn có thể ghê tởm đám thích khoe lông kia một chút.

“Mở thiết bị ẩnhình, đến gần trạm không gian cạnh tinh cầu nguyên thủy, lập tức dùng hỏa lựcbao trùm.”

“Ô chủ, vạn nhấtbại lộ thân phận, chỉ sợ sẽ dẫn đến chiến tranh.”

“Không phải lolắng.” Ô Đàn cười lạnh, hắn hiểu Ưng Kiền còn hơn Bạch Hử, “Đám hắc ưng kiathích chơi âm mưu quỷ kế, tuyệt đối không dám khơi mào chiến tranh.”

Tức giận ƯngKiền phản bội, Ô Đàn quyết định lật mặt.

Ngươi bất nhânta bất nghĩa.

Muốn hắn bồithường?

Được.

Thành Rừng khôngthể không quan tâm, cũng phải cắt thịt đổ máu.

Đối với hắc ưngmà nói, tai nạn xa không chỉ như vậy.

Thành vệ tinhchứa chấp hải điêu, bị thành Vũ “bảo vệ” lại. Thật sự không chịu được, chỉ cógiao nộp bạch đầu hải điêu, cho phép nhân viên trên hạm đổ bộ.

Sau khi thôngtin khôi phục, biết được chủ thành đã sớm cúi đầu, quan chỉ huy thành vệ tinhkhông có thở phào, chỉ cảm thấy bi ai.

Nhìn thấy kimđiêu ra khỏi tàu bay, các hải điêu triệt để hết hi vọng, toàn bộ cúi đầu, vẻmặt ngây ngốc.

“Tinh hạm thànhRừng tự tiện bắn pháo, phá hoại trạm không gian của thành Vũ, cố ý hạ cánhxuống hành tinh khai thác quặng, theo lý phải xin lỗi cũng bồi thường tươngứng.”

Có qua có lại.

Giao nộp hảiđiêu chưa phải kết thúc, hắc ưng nhất định phải trả giá. Về phần tinh hạm bịtổn thất, hoàn toàn không ở trong phạm vi suy xét.

Thành Rừng bắnpháo trước, thành Vũ chỉ là phản kích. Hạm hủy người vong, chỉ có thể tính cácngười xui xẻo.

Hơn nửa chủthành đứng về phía thiên nga.

Hắc ưng chủthành có không cam tâm nữa, cũng phải lấy ra mười tinh hạm, lượng lớn khoángthạch cùng hai tòa thành vệ tinh, làm bồi thường cho thành Vũ.
Cho dù nhưvậy, vẫn bị kim điêu nói mát.

“Bạch chủ thànhkhoan hồng độ lượng. Đổi thành tôi, tuyệt đối không hời hợt như vậy!”

Hắc ưng tức giậnđến phát điên, cũng chỉ có thể liều mạng thở mạnh.

Bạch Hử híp mắt,hơi hơi cong môi cười.

Chuyện kết thúcnhư vậy?

Không hẳn.

Vũ hoàng khôiphục sức khỏe, lại không hủy bỏ chức nghị trưởng của hắc ưng.

Thời gian kếtiếp, vương thành sẽ trở nên vô cùng náo nhiệt.

Thành Vũ có thểtạm thời thoát khỏi phiền toái, y cũng sẽ có đầy đủ thời gian, làm bạn bé nhạctrạc kia lớn lên.

Tinh hạm rờicảng, Bạch Hử đứng một mình ở boong tàu tầng hai.

Mi dài rũ xuống,nhìn xuống cả tòa vương thành, khí chất trầm tĩnh khác thường.

Vực Xám.

Theo gợi ý củaTần Ninh, Pant ôm thấp thỏm, mở hệ thống giao dịch, định vị kí chủ vực Tím,Phúc Thanh.

“Xin chào, tộcrắn tôn kính.”

Thân ở tầng thấptrong chuỗi thức ăn, cho dù cấp bậc cao hơn đối phương, Pant cũng vô cùng kháchkhí.

“Xin chào.” PhúcThanh phun lưỡi rắn, “Hai người tìm tôi có việc?”

“Đúng vậy.” Pantcẩn thận nói, “Tôi hi vọng có thể giao dịch vũ khí với ngài.”

“Vũ khí?” PhúcThanh lộ vẻ ngạc nhiên, “Cậu cần vũ khí làm gì?”

Thấy Phúc Thanhkhông lập tức từ chối, trong lòng Pant biết có cơ hội, dùng hai ba câu nói rõtình huống.

“Ý cậu là, conbọ ngựa vực Đen kia cướp cậu?”

“Đúng vậy, hắndẫn theo kiến quân đội, cướp sạch hạm đội của tôi. Cướp đi hàng hóa không làgì, còn bắt cóc tất cả hạm viên. Tôi muốn báo thù, hi vọng ngài có thể giaodịch vũ khí cho tôi.”

“Không thành vấnđề!”

Dạy cho con sâukia một bài học, Phúc Thanh trăm phần trăm vui vẻ.

“Mấy người cầngì, chiến hạm tuần tra, chiến hạm vận tải, pháo laser, pháo hạt căn bản, súnglaser, tất cả tôi đều có.”

“Ngài có thểnhận hàng hóa gì?” Pant nói, “Tôi chỉ có thịt cá, một cái chân thú cùng giavị  vực Xanh.”

Mãnh Thất vỗ hắnmột cái, Pant lại thêm đá quý cùng ngọc trai.

“Tôi nhận hết.”

Phúc Thanh thốngkhoái, lập tức đệ trình chiến hạm tuần tra cho hệ thống.

“Giá trị khôngkhớp.”

Đổi thành chiếnhạm vận tải, pháo laser, pháo hạt căn bản, vẫn không thể giao dịch. Đệ trìnhsúng laser, ánh sáng rốt cuộc phát ra.

Ăn một khối thịtcá, Phúc Thanh hỏi: “Đây là cá vảy mảnh của vực Lam, còn rất tươi. Các cậu đãgặp kí chủ vực Lam?”

“Đúng vậy.”

“Tin tôi tỉnhlại là nghe được từ chỗ cậu ấy?”

Pant có chút dodự, không biết có nên gật đầu hay không. Nếu gây phiền phức cho Tần Ninh, hắnsẽ rất áy náy.

“Tôi không có ácý. Ngược lại, có thể dạy cho con sâu kia một bài học, tôi rất vui vẻ.” PhúcThanh nói.

Pant cùng MãnhThất đồng thời nhẹ nhàng thở ra.

“Hàng hóa trongtay các cậu không thích hợp trực tiếp giao dịch.” Nói xong, Phúc Thanh xé thịtcá thành sợi dài, chấm gia vị đưa vào miệng, “Tôi liên lạc với Tần Ninh, giaodịch vũ khí với cậu ấy. Hai người lại tiến hành chuyển hoán mậu dịch với cậuấy.”

Cùng là hànghóa, ở các tinh vực khác nhau chênh lệch cũng rất lớn.

Ví dụ như đá quýcùng ngọc trai, ở vực Tím ít người hỏi đến, căn bản bán không được giá. Đổithành vực Lam, giá lại tương đối tốt.

Giao dịch qualại sẽ tăng thêm chi phí, nhưng so với hiện tại, tiết kiệm được vẫn là con sốthiên văn.

Nói cách khác,dùng số lượng hàng hóa như nhau, Pant chỉ có thể đổi súng laser với Phúc Thanh.Qua tay Tần Ninh, pháo hạt căn bản không thành vấn đề.

Qua lần giaodịch này, Phúc Thanh đã trở thành kí chủ trung cấp.

Lấy thời giangiao dịch của hắn, hẳn là phải thăng cấp từ lâu rồi. Nhưng bởi tập quán của tộcrắn, mới kéo dài đến hiện tại.

Hôm nay, vì choLink ăn giáo huấn, hắn không ngại chịu khó một lần.

Kết quả là, TầnNinh lại đang ngủ bị đánh thức. Nghe Phúc Thanh kể lại, rất lâu không nói gì.

Từ thương nhângiao dịch tinh tế lưu lạc thành lái buôn hai đường, cậu quả nhiên không có sốcao đại thượng.

Nhìn thấy PhúcThanh lấy hàng ra, Tần Ninh không kìm nổi ngạc nhiên.

Những khoángthạch vực Tím này, lại cực kỳ giống với số phát hiện trong vỏ sò.

 

Chim voi:
Chương trước Chương tiếp
Loading...