Tần Ninh Phấn Đấu
Chương 51
“Đây là khoáng thạch của vực Tím, áp dụng phương pháp đặc thùtinh luyện, có thể nâng cao lớn nhất tỷ lệ sử dụng năng lượng.”
Thấy Tần Ninh cóvẻ hứng thú, Phúc Thanh không ngại nói chi tiết một chút.
Thân là chủngtộc ở vực Tím, trạch là thiên tính. Nhưng kỹ thuật tinh luyện khoáng thạch, lạiđứng đầu bảy vực. Chỉ vì cách các tinh vực khác quá xa, lại thêm ngủ đông quanhnăm, mới đến nay vẫn không có người biết.
“Loại phươngpháp tinh luyện này rất đặc thù, có phải chỉ vực Tím mới có không?”
Phúc Thanhlắc đầu, nghĩ nghĩ, lấy một máy ghi chép ra bắt đầu lật xem.
Tần Ninh khônghiểu ý gì, lại không đi thúc giục.
Qua khoảng bảytám phút, Phúc Thanh tìm được ghi chép liên quan, phóng to lên trước giao diệngiao dịch, nói: “Khoáng thạch khai thác ở vực Tím, phương pháp tinh luyện làtruyền thừa từ thời thái cổ, đại khái khoảng một vạn năm trước được hoàn thiện.Sau đó không có thay đổi quá lớn, vẫn duy trì đến hiện nay.”
“Một vạn nămtrước?” Tần Ninh ngạc nhiên.
“Đúng vậy.” PhúcThanh mở rộng máy ghi chép, đem nội dung tìm kiếm cặn kẽ bày ra cho Tần Ninh,không có nửa điểm tị hiềm.
“Ghi chép cóchút mơ hồ, nhưng mà có thể kết luận, phương pháp tinh luyện ban đầu do tộc rắnđề ra. Những cải tiến về sau, hẳn là đến từ bên ngoài. Xét từ phương diện kỹthuật, rất có khả năng là tộc lông vũ.”
“Tộc lông vũ?”
“Có một đoạn ghichép ngắn, hình như là tộc đàn phượng hoàng nào đó.”
Ánh mắt Tần Ninhhơi tụ lại, trong đầu nhanh chóng xẹt qua vài ý tưởng.
“Ghi chép chỉ cóđến vậy.”
Phúc Thanh cóchút tiếc nuối.
“Trong tìnhhuống bình thường, áp dụng phương pháp tinh luyện này, khoáng thạch vực Tím mớicó thể đạt đến điểm cháy. Nhưng mà, trong này ghi lại, có tinh cầu ở vực Lamtồn tại mạch khoáng tương tự.”
Theo tình huốnglúc ấy, hai tinh vực cũng không phát triển buôn bán. Con đường trao đổi khoángthạch, chín phần là thông qua máy giao dịch thời không.
Tần Ninh gật gậtđầu, bất luận nhìn từ phương diện nào, suy luận này đều là hợp lý nhất.
tuổi thọ tộc rắntuy dài, rốt cuộc không thể so với phượng hoàng.
Máy giao dịchcủa Phúc Thanh là kế thừa từ trong tay ông nội.
Phụ thân hắn,trừ ăn, đa số thời gian chính là ngủ, thường xuyên vài chục năm không động lấymột cái. Đối với trở thành kí chủ, tiến hành trao đổi hàng hóa xuyên qua vũtrụ, không có nửa điểm hứng thú.
Máy ghi chépcũng là ông nội để lại.
Phần lớn là ghichép về vạn năm đến nay. Nhắc đến thời đại thái cổ, chỉ có ít ỏi mấy câu. Mộtbộ phận nội dung trong đó, Phúc Thanh lựa chọn giấu đi, không bày ra cho TầnNinh xem.
Không liên quanđến cơ mật thương nghiệp.
Mà là than phiềnvề việc buôn bán quá nhiều, gần như chiếm hết một nửa màn hình. Để người ngoàinhìn thấy, thật sự là có chút mất mặt.
Tộc rắn máulạnh, nên là tám gió thổi không động mới đúng. Chỉ vì mấy khối khoáng thạch màtính toán chi ly, mắng to tộc lông vũ âm hiểm, vô cùng không thích hợp.
Dù sao, hắn cònmuốn làm ăn với Tần Ninh. Đây cũng là cử chỉ bất đắc dĩ, giấu giếm thiện ý.
Sau khi hiểuđược đại khái, Tần Ninh tỏ vẻ, cậu đồng ý làm giao dịch chuyển đổi.
“Nếu chú có đầyđủ dự trữ, bản thân tôi hi vọng trao đổi mấy thùng khoáng thạch.”
“Không thành vấnđề.”
Phúc Thanh trảlời sảng khoái, không có một chút do dự.
Là quý tộc ở vựcTím, hắn có của cải và lãnh thổ khả quan. Chỉ riêng hành tinh khai thác quặng,đã có hơn một trăm năm mươi, hoàn toàn không lo cung ứng tài nguyên.
Nếu Tần Ninhmuốn, hắn vô cùng vui lòng bán ra.
Trước đây khôngmở rộng buôn bán ra ngoài vực, thứ nhất là do tộc rắn rất trạch, luôn ngủ vàichục năm liền. Thứ hai, các tinh vực đều có hành tinh khai thác quặng, đa sốđều không cần nhập khẩu.
Cuối cùng, vựcTím rất lệch, tiêu hao trên đường sẽ làm giảm lợi nhuận. Giá bán ra có cao đếnđâu, cũng có chút không có lợi.
Không cóthương nhân nào lại đi làm buôn bán lỗ vốn, thời đại vũ trụ cũng là như vậy.
“Tôi không cònbao nhiêu hàng hóa.” Tần Ninh lật lật thiết bị chứa vật, nghĩ nghĩ, nói, “Nếutiện, có thể chờ mấy giờ nữa liên lạc lại không?”
“Mấy giờ nữa?”
“Tôi dự định đisăn.”
“Không thành vấnđề.”
So với cá vảymảnh, Phúc Thanh càng thích thịt đỏ.
Biết được dựđịnh của Tần Ninh, lập tức đề nghị, tốt nhất là thịt dị thú.
“Loài móng guốchay loài mũi dài đều được. Nếu có thể bắt được hung thú cỡ lớn, hai con có thểđổi cả một thùng khoáng thạch.”
“Đã biết.”
Trong lòng cótính toán, Tần Ninh bắt đầu chuẩn bị.
“Nếu chứa nọcđộc của bạch tuộc vực Đen, chú có để ý không?”
Vài giờ ngắnngủi, muốn bắt được đủ nhiều con mồi, nhất định phải thử mọi biện pháp.
Mấy hôm trước,Tần Ninh ngẫu nhiên phát hiện, nọc độc của bạch tuộc có thể làm dị thú tê liệt.
Nếu PhúcThanh không ngại, cậu có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian cùng công sức.
“Không ngại!”Phúc Thanh hơi có chút nóng lòng muốn thử, “Tôi rất muốn thử xem, nói khôngchừng hương vị sẽ rất tốt.”
“Tôi nói là nọcđộc…”
“Tôi hiểu.” PhúcThanh phun ra lưỡi rắn, liếm liếm môi, “Gia vị tôi thích nhất đều là từ nọc độcchế thành. Cho nên, cậu có thể yên tâm thoải mái.”
“Được rồi.”
Quyết định nămgiờ sau liên hệ, Tần Ninh tắt hệ thống giao dịch, sau đó cầm vỏ quả trong góctường, đổ sáu quả cầu ra.
Mấy bạch tuộcnhỏ rơi xuống đất, nẩy lên nẩy xuống vài cái, sột soạt cuộn lại dưới chân TầnNinh, đều có chút mơ mơ màng màng.
“Tao muốn rangoài đi săn.” Tần Ninh hạ thấp người, ấn ấn quả cầu, nói, “Có thể hỗ trợkhông?”
Vừa nghe nóigiúp đỡ, đám nhóc lập tức tinh thần gấp trăm, mắt to nhìn Tần Ninh, nângcao xúc tua, không thành vấn đề! Hoàn toàn không thành vấn đề!
Bóng đêm dầnsâu, ba vầng trăng sáng treo cao trên không.
Màn sao điểmxuyết trời đêm, tựa đá quý lấp lánh.
Tần Ninh ra khỏinhà gỗ, vừa vặn có gió đêm thổi qua, không nhịn được hắt xì một cái.
Sau khi bước vàomùa mưa, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm đột nhiên lớn lên. Gặp phải mưađêm, nhiệt độ không khí sẽ giảm càng thấp.
“Vận khí coi nhưkhông tệ.”
Nhìn nhìn bầutrời, xác định không có mây mưa, Tần Ninh nhanh chóng mặc áo, vòng qua nhà gỗ,đi vào rừng rậm tối đen.
Trong rừng rấtim lặng.
Qua nhiều lầnvây bắt của đàn chim non, để giữ mạng, dã thú đều chạy vào sâu trong rừng rậm.Có vài con hung thú không chịu vứt bỏ lãnh thổ, cùng ngày đã bị gác trên giánướng, bày lên bàn ăn.
Đi khoảng haimươi phút, phát hiện một loạt dấu chân kín đáo.
Tần Ninh khomlưng gạt lá rụng, phát hiện là loài móng guốc hành động đơn độc, không khỏi cóchút thất vọng.
“Tám phần là mộtcon tuần lộc… bỏ đi, chân muỗi dù nhỏ cũng là thịt.”
Năm giờ khônglâu lắm, cậu không dự định bỏ qua bất cứ con mồi nào.
“Hẳn là hướngnày.”
Đi thẳng về phíatrước, dấu chân càng ngày càng rõ ràng.
Tuần lộc thuộcđộng vật hoạt động ban ngày, thích hoạt động theo bầy đàn.
Nhưng mà, chimnon khu ký túc xá thứ nhất thật sự quá mức hung tàn, bức bách đàn tuần lộckhông thể không phân tán ra, ban ngày trốn đi, ban đêm mới đi ra ăn cỏ.
Bị Tần Ninh nhìntrúng, là một con tuần lộc đực trẻ tuổi.
Sừng dài tolớn, như hai thanh bảo kiếm cắm ngược, thẳng tắp cao vút trên đỉnh đầu.
Da lông là màunâu thuần túy.
Dọc sau gáy đếnlưng, bao trùm từng mảng hoa văn màu đỏ, mơ hồ phát sáng trong bóng đêm tốităm. Điều này làm cho nó vô cùng dễ thấy, rất dễ bị săn.
Tuần lộc tìmthấy một bụi hồng gai, đang vội vàng cắn nuốt, hoàn toàn không biết, bản thânđang bị nhìn chằm chằm, thợ săn còn không chỉ một.
Trong bụi cỏ caohơn bả vai, Tần Ninh thả nhẹ hơi thở, phát hiện hung thú mai phục trong chỗtối, không kìm được khóe môi con lên.
Có tâm trồnghoa, vô tâm trồng liễu.
May mà không bỏqua con tuần lộc này, nếu không, nào có may mắn đưa đến tận cửa như vậy.
Đột nhiên, trongbụi cây bên phải truyền ra tiếng vang.
Tuần lộc lậptức cảnh giác, chân trước nặng nề đạp đất, sau khi phát hiện nguy hiểm, khôngcó nhanh chóng chạy trốn, ngược lại trực tiếp đổi hướng, quay đôi sừng dài sắcbén thẳng đến bụi cây.
Trong có hungthú ngoài có tộc lông vũ, không có thủ đoạn tự vệ, đã sớm thành cơm tối của kẻkhác.
Dùng sức giậmchân trước, tuần lộc há miệng, lộ ra hai hàm răng nanh.
Đừng nhìn lão tửăn chay, vẫn có vũ khí sắc bén như thường!
Tần Ninh nằmnhoài sát mặt đất, không vội vàng hành động.
Bụi cây liên tụctruyền ra tiếng vang.
Nửa phút sau,một con hung thú ngoại hình giống hổ, chiều cao vượt qua năm mét, từ từ thongthả đi ra.
Nếu bị pháthiện, vậy cũng không cần che giấu.
Hung thú phát ratiếng gầm trầm thấp, vuốt sắc như thép hợp kim lộ ra, dễ dàng cào nát một khốiđá huyền vũ màu đen.
Tuần lộc khônghề tỏ ra yếu thế.
Con hung thúnày rất trẻ tuổi, liều mạng đấu tranh, rạch thủng bụng đối phương, có lẽ vẫn cócơ hội chạy trốn.
Lập tức quay đầuchạy, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Con mồi cùng thợsăn rơi vào giằng co.
Hung thú thử mấylần, đều không thể thành công, thiếu chút nữa bị đôi sừng dài rạch thủng dalông.
Tần Ninh cânnhắc ném mấy hòn đá.
Sớm phá vỡcục diện bế tắc, cậu mới dễ nắm bắt thời cơ, ngư ông đắc lợi.
“Growl!”
Rốt cuộc, hungthú không kiên nhẫn.
Kêu dài mộttiếng, vuốt sắc đâm vào bùn đất, để lại dấu vết thật sâu, đột nhiên nhảy lên,xông về phía tuần lộc.
Lá cây rơi lảtả, Tần Ninh lập tức che tai.
Giọng này đúnglà đủ lớn.
Tuần lộc khôngcam tâm yếu thế, bộc phát ra ý chí cầu sinh mạnh mẽ.
Hai con thú đánhnhau, trong khoảng thời gian ngắn, rất khó phân ra thắng bại.
Trong lúc chiếnđấu, hung thú vô ý đạp phải gai cỏ, đệm vuốt bị cắt qua, động tác chậm nửanhịp. Tuần lộc nắm chuẩn cơ hội, cúi đầu húc mạnh về phía trước, sau đó hơikhều lên trên, đâm vào bên bụng hung thú.
Lạnh thấu tim.
Trừ ba chữ này,Tần Ninh không nghĩ ra từ nào khác để hình dung.
Bị đau, hung thúnổi giận, hung hăng vung chân trước, cào rách cổ tuần lộc. Biên độ động tác quálớn, thân thể bị sừng đâm xuyên.
Con mồi cùngchết với thợ săn, đồng thời ngã trên mặt đất, hấp hối.
Gió mang theomùi máu tanh, uốn lượn quanh quẩn trong rừng.
Sau cây già caolớn, một con hung thú ngoại hình tựa sói, lao khỏi bụi cỏ như một tia chớp.
Mục tiêu xuấthiện, hai mắt Tần Ninh phát sáng.
Đồ đằng màu đenđột nhiên xuất hiện, từ xương quai xanh lan tràn đến cẳng tay. Cánh ánh sángvụt mở ra, lao về phía hung thú hình sói.
Trong hoàn cảnhhư cấu, cậu từng gặp phải hung thú như vậy.
So với cổ, thắtlưng mới là nhược điểm lớn nhất của chúng.
Ánh đen sánglên, hung thú phát hiện không đúng, ngẩng đầu lên nhìn, lập tức sợ đến bốn chânmềm nhũn.
“Ngao ——”
Đừng hiểu lầm,đây không phải tín hiệu kêu gọi đồng bạn, mà là đang mắng ầm lên: Cháu trai nàonói với lão tử, người chim của khu ký túc xá này đều đi săn vào ban ngày? Hômnay mà có thể chạy thoát, nhất định bắt được cháu trai kia, cắn lỗ chỗ toànthân!
Con mồi nào cóquan trọng bằng mạng sống, hung thú lập tức quay đầu chạy.
Vì muốn giữ hungthú hoàn chỉnh, Tần Ninh không bắn tên ánh sáng, quơ tay cầm lên hai quả cầulam, ném vụt ra ngoài.
Bạch tuộc nhỏngắm chuẩn mục tiêu, mượn thân cây nảy lên tăng tốc.
Chỉ chớp mắt đãđuổi kịp hung thú chạy trốn, xúc tua mở ra, đồng loạt ôm lên.
“Ngao ——”
Xúc tua có vẻmềm mại, giác hút bên trên lại sẽ mất mạng.
Bám vào trênlưng hung thú, bạch tuộc nhỏ lấy đao thép, nhanh chóng cạo lông cắt da, rót nọcđộc vào.
Hung thú chạycàng nhanh, nọc độc phát tác càng nhanh.
Sau một trămmét, rốt cuộc trợn mắt, miệng sùi bọt mép, không chịu đựng được ngã xuống.
Tần Ninh bayđến, gãi gãi hai quả cầu, khen ngợi: “Làm rất tốt.”
Dứt lời, một tayđặt lên hung thú, trực tiếp cất vào thiết bị chứa vật.
Một con nhạctrạc cùng sáu con bạch tuộc phối hợp ăn ý, trong vòng ba giờ, quét ngang bánkính năm km.
Chỉ cần là dãthú gặp được, bất luận loại, bất luận lớn nhỏ, bắt tuốt tuồn tuột.
Chỗ Phúc Thanhbán không được giá, có thể giữ lại cho mình ăn.
Tất cả đều rấtthuận lợi, Tần Ninh càng bắt càng hưng phấn, như cuồng phong cuốn qua rừng rậm.
Sói tru hổ gầmliên tục vang lên, ngẫu nhiên trộn lẫn vài tiếng cây gối đổ gãy, đá lớn vỡ vụn.
Trong rừng thúrống không dứt, lục tục có chim non bị đánh thức.
Bên bờ hồ,hai thiên nga đẩy cửa gỗ, mở cánh ánh sáng, bay lên trên cao tìm hiểu nguyênnhân. Phát hiện là Tần Ninh đang ở trong rừng đi săn, không suy nghĩ nhiều,trực tiếp lao xuống.
Cuồng điêu độngtác chậm chút, đa số tuyết nhạn chưa biết bay, dứt khoát đi bộ vào trong rừng.
Hắc nhạn tụt lạicuối cùng, lại là người may mắn nhất. Phát hiện đàn hươu chạy trốn, lập tứcphân tán ra, phối hợp với nhau, tiến hành một cuộc vây bắt.
Mục đích vàorừng?
Không rảnh quảnnhiều như vậy, bắt được hươu rồi nói sau.
Tần Ninh tuyệtđối không nghĩ tới, bắt mấy con hung thú mà thôi, lại sẽ gây ra động tĩnh lớnnhư vậy.
Thấy Bạch LamBạch Hi bay đến, chỉ chỉ hai hàng dấu chân bên phải, nói, “Có con hung thú chạyđường này. Các cậu có hứng thú có thể đuổi theo.”
“Cậu thì sao?”
“Mình bắt đủrồi.”
“Được rồi.”
Hai thiên ngagật gật đầu, men theo vết chân, lướt qua cỏ cao đổ rạp, quả nhiên phát hiện mộtcon hung thú sư tử.
Càng ngày càngnhiều chim non đi vào trong rừng.
Nhìn thấy dãthú, lập tức quên ý định ban đầu. Hăng hái bị đốt lên, gặp cái gì bắt cái gì.
“Không nghĩ đến,con mồi ban đêm nhiều hơn ban ngày nhiều!”
Đám hung thúchạy trốn tứ tán, vô cùng đau khổ.
XX, ban ngàykhông an toàn, ban đêm cũng phải lo lắng đề phòng, cuộc sống không thể nào qua!
Hồng chuẩn tuầntra phát hiện tình huống khác thường, bay đến gần xoay quanh hai vòng, thấy rõtrong rừng đang xảy ra chuyện gì, tại chỗ nghẹn lời.
“Khu ký túc xáthứ nhất không có tộc hào đúng không?”
“Không có.”
“Thế kia là cáigì?”
Ai có thể giảithích một chút, rõ ràng là chim hoạt động ban ngày, hơn nửa đêm không chịu ngủyên, chạy vào trong rừng đi săn?
Kỳ quái thì kỳquái, các hồng chuẩn cũng không tùy tiện lên tiếng, ngược lại bay cao mấy mét,để tránh quấy rầy chim non.
Qua khoảngmột giờ, đàn chim non đều có thu hoạch, hồng chuẩn mới lục tục hạ ánh. Quét quachim non, hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Các chim nontrợn mắt nhìn nhau.
Ban đầu là bịtiếng động đánh thức, muốn xem xem rốt cuộc là sao. Kết quả đi vào trong rừng,nhìn thấy dã thú kiếm ăn, bụng không tự chủ bắt đầu kêu lên.
Đói bụng thìphải ăn, muốn ăn thì phải đi săn, đạo lý đơn giản cỡ nào.
Vì thế, liền xảyra cảnh tượng vừa rồi hồng chuẩn nhìn thấy.
“Bị tiếngđộng đánh thức?”
“Đúng.”
“Đại khái là cóngười đói bụng, vào trong rừng đi săn trước. Sau đó mọi người đều bị đánh thức,cũng đều đói bụng.”
Hồng chuẩn cóchút không chịu nổi.
Nói thành rènluyện kỹ xảo đi săn cũng tốt hơn như vậy được không?
“Vào rừng đầutiên là ai?”
“Là em.”
Giao dịch vớiPhúc Thanh làm cậu vô cùng hài lòng.
Thấy hồng chuẩnđến, lưu loát thu hàng hóa lại, chủ động ra mặt giải thích rõ ràng sự việc.
“Em muốn bắt dãthú, cho nên mới vào rừng.” Tần Ninh biểu tình thành khẩn, trong mắt mang theoxin lỗi, “Em cũng không cố ý đánh thức mọi người, rất xin lỗi.”
“Cậu không cósai.” Hắc Minh lên tiếng đầu tiên.
“Đúng, Tần Ninhkhông sai!” Hồng Tường phụ họa.
“Không có quyđịnh nói không cho phép đi săn vào ban đêm.”
“Đúng vậy!”
“Chẳng lẽ đóibụng không ngủ được, lại chỉ có thể chịu không sao?”
“Bọn em muốn đisăn đêm!”
“Đi săn!”
Đàn chim non bắtđầu kích động.
Hồng chuẩn biết,không thể tiếp tục hỏi, chỉ có thể dừng ở đây.
Suy cho cùng,đúng là không có quy định như vậy. Ngược lại, tăng thêm số lần đi săn, còn sẽnhận được cổ vũ.
“Chuyện này sẽkhông bị truy cứu.” Hồng chuẩn giơ tay ra hiệu, ý bảo các chim non im lặng,đừng quá mức kích động.
May mà là khu kýtúc xá thứ nhất.
Đổi thành khu kýtúc xá thứ sáu, đừng nói im lặng, không đau đầu đã là không tệ rồi.
Nhưng nói đi nóilại, chim tước khu ký túc xá thứ sáu lại sẽ không nửa đêm không ngủ được, chạyvào trong rừng đánh nhau với hung thú.
“Lần sau đừngliều lĩnh như vậy, vào rừng rậm nhất định phải cẩn thận, hành động tập thể,hiểu chưa?”
“Đã hiểu!”
Đàn chim nonđồng ý sảng khoái, sau khi trở về phòng, ăn no một bữa, tiếp tục ngủ càng thêmngon giấc.
Từ đó, đi săntrong đêm trở thành hạng mục truyền thống của khu ký túc xá thứ nhất. Tin tứctruyền ra, chim non các khu ký túc xá khác cũng nhao nhao mô phỏng theo.
Loại phát triểnnày, làm cho điêu hào và giác hào không nói gì rất lâu.
Bọn họ cố gắngthay đổi tập quán, từ ngày ngủ đêm ra thành ngày ra đêm ngủ, rốt cuộc là vì cáigì?
Hành động tựphát của các chim non, cung cấp che chở tốt nhất.
Mấy ngày kếtiếp, Tần Ninh ban ngày bắt cá, ban đêm bắt thú, trở thành lái buôn hai đườngtận chức tận trách nhất.
Pant muốn báothù, mấy khẩu súng laser, mấy khẩu pháo laser, hoàn toàn không có tác dụng gì.
Muốn cho mặt sâumột bài học, nhất định phải có tinh hạm!
“Mười thùng đáquý, một vạn ba nghìn năm trăm viên ngọc trai.”
“Hai mươi con dịthú.”
“Chiến hạmvận tải? Không, Pant muốn đổi chiến hạm tuần tra. Đã biết, không cần cá vảymảnh…”
Cứ cách haingày, Tần Ninh lại sẽ bị Pant cùng Phúc Thanh định vị, trao đổi hàng hóa chonhau.
Qua vài lần, mứcgiao dịch không ngừng tăng lên.
Tần Ninh thuhoạch gần trăm thùng khoáng thạch, gia vị tính bằng tấn, ngọc trai đá quý cànglà vô số kể.
Pant được chiếnhạm tuần tra mình muốn, Phúc Thanh thu gom đủ gia vị cùng đồ ăn, ba bên đều rấtvừa lòng.
“Hợp tác vui vẻ.”
Có được chiếnhạm tuần tra và vũ khí của tộc rắn, Pant có lòng tin đánh với Link một trận.
Mãnh Thất tựnguyện giúp bạn của mình.
Mammoth và tượngcù bị kiến quân đội cướp sạch, đều vui lòng hỗ trợ.
“Chúc cậu raquân thắng lợi, báo được thù lớn.”
“Hung hăng đánhbẹp con bọ ngựa kia!”
“Cảm ơn.” Pantvẫn rất gầy, nhưng tinh thần tương đối tốt, “Tôi nhất định dùng hết toàn lực,xin đợi tin tức tốt của tôi!”
Link có thểđịnh vị tọa độ của hắn, ngược lại cũng có thể làm.
Tìm đúng chỗ,nhân lúc ít người nã pháo, cho dù không thể lập tức đánh thắng, cũng có thểnhặt về chút tiền lời.
Khoảng cách giữacác lần giao dịch, Pant liên lạc tộc nhân ở vực Xanh, hỏi thăm tin tức khắpnơi. Chứng thực chắc chắn, sau khi nếm được ngon ngọt, Link bắt đầu trở nênlòng tham không đủ. Kế hoạch tiếp tục cướp bóc, đổi lấy cơ hội trở về thànhchính.
“Anh ta điên rồisao?”
Biết được tintức, Tần Ninh thật sự không thể tin được.
Mặt sâu là địnhlàm hải tặc tinh tế?
Vậy đơn giản làchạy băng băng trên con đường tìm đường chết, một đi không trở lại.
Tần Ninh khôngbiết là, bởi vì bị nghị viện truy cứu trách nhiệm, thành Đá phát sinh nguy cơlương thực, đang kế hoạch đi cướp thành Rừng, cũng mở rộng thương mại ngoàivực.
Link tốt nhấtcầu nguyện, đừng gặp phải đám khủng điểu đang trong cơn giận dữ kia.
Hoàn thành toànkhoản giao dịch, Tần Ninh yên tâm, lại tiếp tục lật xem văn hiến chuyên ngành,tham khảo các loại tư liệu, cố gắng phá dịch văn hiến nhạc trạc để lại.
Công sức khôngphụ người khổ tâm.
Sau khi chếtmất vạn tế bào não, cuối cùng cũng có được linh cảm từ khoáng thạch vực Tím.
“Đây không phảimột cụm từ, mà là một loại tổ hợp, đại biểu hai loại khoáng thạch khác nhau!”
Dỡ cụm từ ra,đối chiếu văn hiến phiên dịch, rốt cuộc trở thành một câu nối liền, có ý nghĩakhác biệt.
Hành trình vạndặm, cuối cùng bước ra bước đầu tiên.
Tần Ninh kìm nénhưng phấn, rèn sắt khi còn nóng, nhanh chóng ghi lại từng điểm mấu chốt, haimắt đen láy lấp lánh rực rỡ.
Cùng lúc đó, kỳhạm thiên nga rời vương thành, không lập tức quay về thành chính, mà đi vòngđến trạm không gian ở biên giới, dừng lại mấy ngày. Vương thành vốn nên khôiphục bình tĩnh, lại đột nhiên tung nồi.
Đạt thành“thỏa thuận” với Bạch Hử, truy cứu trách nhiệm của thành Đá, cũng trả giá rấtnhiều bồi thường, hắc ưng chủ thành cho rằng, chuyện có thể tạm thời kết thúc.
Không hề nghĩđến, tuy rằng Bạch Hử quay về, trong thành lại vẫn còn một người chờ xử lý hắn.
Ngày nào đó đượcvũ hoàng triệu kiến, nửa câu cũng chưa nói xong, đã bị hành hung một trận.
Nguyên nhân?
Không có nguyênnhân.
Rất tức giận?
Rất tốt, tiếptục đánh.
Nhìn Ưng Kiền bịngười nâng ra khỏi vương cung, nghị viên tộc ưng nóng nảy, tập thể đòi giảithích.
Vũ hoàng vắtchân dài, nhàn nhã ngoáy ngoáy tai, chính là nhìn hắn không vừa mắt, nắm tayngứa, làm sao được?
“Có bản lĩnhđuổi ta khỏi vương thành, ta còn cảm ơn các vị.”
Các nghị viênchán nản.
Thật có thểlàm như vậy, bọn họ còn cần kháng nghị sao?!
Hắc ưng chủthành vốn chột dạ, không cho mọi người tiếp tục truy cứu. Kết quả, thương vừamới khỏi, lại bị đánh một trận. Cứ thế bắt đầu cuộc sống đặc sắc ba ngày đánhtrận nhỏ, năm ngày đánh trận lớn.
Lúc này, cáchkhai giảng đã qua ba tháng.
Các chim non rakhỏi sân huấn luyện, nhanh chóng được triệu tập đến một chỗ. Hiệu trưởng bạchchuẩn tuyên bố kết thúc giai đoạn đầu tiên của chương trình học.
“Ngày mai, lồngbảo vệ sẽ thu lại.”
Cuộc sống khép kíntạm thời kết thúc, có thể rời trường về nhà, thoải mái nghỉ ngơi mấy ngày.
“Thật sao?”
“Quá tốt!”
Đàn chim non lớntiếng hoan hô, vỗ cánh chúc mừng.
Tần Ninh gãi gãicằm, nhớ đến lần gặp Bạch Hử trước đó, nhận được một giường lông vũ, không biếtvì sao, bên tai lại có chút nóng lên.
Tuần lộc