Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tần Ninh Phấn Đấu

Chương 49



Lửa lớn trong thành chính thiêu đốt tròn một đêm.

Đến sáng sớm,bến tàu số mười bảy, cộng thêm bến tàu số mười sáu, đều bị đốt sạch.
Khói đen bịgió thổi tan, lộ ra vách tường hợp kim đứt gãy. Dấu vết do nổ mạnh để lại vẫncó thể phân biệt rõ ràng.

Quan hạc bị dẫnra khỏi nơi giam giữ tạm thời, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hít ngược mộthơi khí lạnh, triệt để choáng váng.

“Đã điều tra rõ,đầu nguồn phát nổ là chiến hạm vận tải thành Đá.”

Hai đội hồngchuẩn bay ra khỏi bến tàu, mở máy ghi chép, trọng điểm chỉ ra vài điểm chứngcứ, thuyết minh vắn tắt cho Bạch Nham.

“Chiến hạm vậntải của thành Đá?”
“Đây là xácđộng cơ tìm được.”

Hồng chuẩn phóngto chi tiết, nhìn thấy vỏ kim loại quen thuộc, sắc mặt quan hạc trắng bệch.

Bọn họ đều rất rõràng, nguyên nhân phát nổ lần thứ hai không rõ, nhưng lần đầu tiên tuyệt đốikhông phải ngẫu nhiên, lại càng không phải vấn đề cấu trúc tinh hạm.

Nếu thời gianđầy đủ, bọn họ sẽ làm được bí mật hơn.

Nhưng mà, khihắc ưng liên lạc, nội bộ thành Đá đang gặp rắc rối. Không biết vì nguyên nhângì, tinh cầu nguyên thủy ở biên giới tinh thành đột nhiên xuất hiện khô hạntrên diện rộng.

Nguồn nước khôkiệt, thực vật nhanh chóng giảm thiểu, dị thú chết hàng loạt.
Để đảm bảonguồn cung cho trong thành, rất nhiều chiến hạm vận tải được phái ra buôn bán.

Hai chiếc láiđến thành Vũ là loại cũ.

Chung quy, vìtộc đàn, không thể vì phối hợp kế hoạch của hắc ưng mà nổ mất hai chiến hạm vậntải tốt nhất.

Từ sau khi tộctrưởng hắc ưng đời trước qua đời, quan hệ giữa thành Đá và thành Rừng dần dầntrở nên tế nhị.

Một mặt, Ô Đàntận lực duy trì quan hệ với thành Rừng; một mặt khác, lại không quên đề caocảnh giác, đề phòng bị hắc ưng bán, trở thành vật hi sinh bất cứ lúc nào.

Tin tức về bạchđầu hải điêu truyền ra, Ô Đàn cảnh giác, lập tức thanh tra trong thành chính.Tuy không phát hiện khác thường, nhưng hạt giống nghi ngờ đã chôn xuống, khôngtín nhiệm thành Rừng tăng lên cao nhất.
Chẳng quatình thế mạnh hơn người.

Tộc đàn khủngđiểu luôn không được các tinh thành khác chấp nhận. Thành Băng cùng là tộc lôngvũ đi dưới đất, cũng đối với bọn họ kính nhi viễn chi.

Vừa phải đềphòng hắc ưng, lại không thể không hợp tác với đối phương, cảm giác vô cùng khóchịu.

Lần này, nếukhông phải hắc ưng đưa ra bảng giá đủ cao, đối tượng gây phiền phức lại làthành Vũ, Ô Đàn tuyệt đối sẽ không dễ dàng gật đầu.

Đáng tiếc nghìntính vạn tính, chung quy sót Bạch Hử.

Con thiên ngasống mấy nghìn năm này, gặp nhiều âm mưu quỷ kế. Sau khi biết vũ hoàng bệnhnặng, hạ liên tiếp vài mệnh lệnh, im hơi lặng tiếng bày ra một tấm lưới lớn,chỉ chờ con mồi đâm đầu đi vào.

Nếu hắc ưng cùngkhủng điểu thông minh, trước khi hành động, nhất định sẽ suy tính nhiều lần.

Đáng tiếc, sựthật đã thành.
Hai ngườiđồng thời rơi vào trong lưới, không chết cũng sẽ lột một tầng da.

Trên mặt đất,quan hạc ngửa đầu nhìn phế tích của bến tàu, nghe được đối thoại giữa Bạch Nhamvà hồng chuẩn, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ: Xong rồi, thật sự xong rồi!

Chủ ý của bọn họlà gây ra rối loạn ở thành chính, chuyển dời ánh mắt thiên nga. Cường độ vụ nổtrước đó đã tính toán tốt, không muốn phá hoại thật.

Hiện tại ngượclại tốt, hai bến tàu hoàn toàn hư hại, nói không liên quan đến bọn họ, ai tin?

Sớm biết là kếtquả như vậy, đánh chết bọn họ cũng không đến thành Vũ.

Mệnh lệnh củachủ thành đương nhiên quan trọng, nhưng mạng sống của bản thân còn quan trọnghơn!

Quan hạc khôngdám oán giận Ô Đàn, một bụng lửa giận toàn bộ nhằm vào hắc ưng.

Không phải đốiphương nhiều chuyện, nhất định muốn cứu bạch đầu hải điêu ra, bọn họ làm gì mạohiểm phiêu lưu lớn như vậy, đến địa bàn của thiên nga nổ hạm!

“Áp giải đi.”Bạch Nham lạnh băng nói.
Quan hạc ủrũ, không có một chút ý định chống đối.

Hi vọng chủthành đừng quên bọn họ, tốt xấu nghĩ cách. Cho dù không cứu ra được, đến biêngiới đào quặng, cũng tốt hơn mất mạng.

Quan hạc bị mangđi rồi, Hồng Liên hai bước tiến lên, mở miệng hỏi: “Chuyện thành rồi, có lậptức thông báo cho Bạch chủ không?”

“Chờ một chút.” BạchNham nói, “Trạm không gian gửi tin về lại nói.”

“Cũng được.”Hồng Liên cong môi, nhìn về phía bến tàu số mười bảy, “Gấp không gian nơi nàylàm quá đẹp, thật nên cảm ơn bạch chuẩn.”

“Đúng vậy.” BạchNham mở máy truyền tin, thông báo cho tháp chỉ huy mặt đất, bến tàu khôi phụcvận hành.
“Nếu biết nộitình, không biết hắc ưng cùng khủng điểu có tức chết không?”

Tốn bao nhiêucông sức, tự cho là làm kín đáo, lại bị Bạch chủ đùa như đùa khỉ, chín phần sẽlỗ vốn đến không còn gì.

“Theo tôi thấy,xa không chỉ như vậy.” Bạch Nham cũng cười.

Bến tàu bị “nổhỏng”, đầu nguồn là động cơ của chiến hạm vận tải. Chứng cứ vô cùng xác thực,thành Đá không thể chống chế.

Bạch đầu hảiđiêu trốn khỏi hành tinh khai thác quặng, theo dõi theo tín hiệu, hắc ưng cũngchạy không thoát.

Có một có hai,không thể tiếp tục có ba có bốn.

Đầu tiên làthuốc dụ cá mập, tiếp theo là thám thính tình báo, hiện tại lại nhân lúc Bạchchủ không ở trong thành, chơi những thủ đoạn này.

Quả nhiên làkhông sợ không làm, chỉ sợ không chết.

Bạch Nham thuhồi ánh mắt, nói với Hồng Liên: “Muốn cá cược không?”

“Cược gì?”

“Nếu có ngườikhông biết thu liễm, kết quả cuối cùng, mười phần sẽ hối hận được sinh ra trênđời.”

“Không cược.”Hồng liên lắc đầu.

Kết quả rõ ràng,lại không bị thiên thạch đập đầu, kẻ ngốc mới đi cược.

Những mưa giógiữa các tinh thành, tạm thời không liên quan gì đến Tần Ninh.

Bến tàu bị nổ,cũng không ảnh hưởng đến trong trung tâm thành.

Mấy ngày kếtiếp, các chim non theo nhịp độ quen thuộc, qua lại giảng đường chính và khu kýtúc xá, khắc khổ học tập, mỗi bữa thêm cơm, nghiêm túc ứng đối mỗi lần kiểmtra.

Lấy ba người TầnNinh làm tham chiếu, đàn chim non hăng hái cố gắng. Chỉ dùng thời gian haitháng, đã nắm vững ba loại ngôn ngữ thông dụng của thành Vũ, học được lượng lớnkiến thức căn bản về tinh hạm, vượt trước tiến độ của chương trình học.

“Giảng viên, emmuốn xin tư liệu mới.”
Tiến độ củaTần Ninh cũng đang tăng nhanh.

Cùng gia tăngvới chiều cao, còn có độ dày của tư liệu đã đọc.

“Ngoài ra, em hivọng xin văn hiến thuật ngữ chuyên ngành, làm tham khảo khi đọc.”

Hứng thú của haithiên nga, đều ở chỉ huy tinh hạm.

Khi Tần Ninh vùiđầu vào động cơ tinh hạm, bọn họ chuyên tâm vào chiến dịch kinh điển.

Từ thời thái cổ,đến tộc lông vũ nội chiến, lại đến chiến tranh ngoài tinh vực. Trong quá trìnhhọc tập, tỉ mỉ nghiền ngẫm mỗi trận chiến, ghi lại tâm đắc, không ngừng đưa rasách lược và quan điểm mới.

Lúc có thời gianrảnh, Tần Ninh cũng sẽ tham gia vào cuộc thảo luận của hai người. Thông quatham khảo lẫn nhau, đạt được ích lợi không nhỏ.

Bởi tốc độ họctập của ba người, giảng viên khôi chuẩn phá lệ, cho phép bọn họ ngoài giờ họcđi vào bến tàu dưới lòng đất.

Loại phân biệtđối xử này, không hề dẫn đến các chim non bắn ngược.

Mà ngược lại,biết ba người Tần Ninh có thể vào bến tàu, tinh thần học tập của mọi người càngmạnh mẽ.

Cùng với hâm mộngười khác, không bằng tự thân cố gắng.

Chỉ cần chăm chỉchịu khó, cho dù không thể đạt đến độ cao như phượng hoàng, cũng sẽ trở thànhngười nổi bật giữa đồng tộc.

Mỗi lần đi vàobến tàu dưới lòng đất, học về kết cấu tinh hạm, nghiên cứu bộ phận tạo thành,Tần Ninh luôn sẽ có thu hoạch mới.

Quan sát chiếndịch kinh điển, lại là một loại toàn tâm trải nghiệm khác. Trừ không có “tìnhtiết cốt truyện”, hoàn toàn giống như đang xem bom tấn chiến tranh.
Âm thanh, ánhsáng, hình ảnh, toàn bộ đều là tốt nhất.

Vũ trụ rộng lớn,tinh hạm khổng lồ, ánh lửa nở rộ trong bóng đêm, giống như hiện ra chân thật ởtrước mắt.

Không biết làngười đặt ra chương trình ác thú vị, hay là xuất phát từ nguyên nhân gì khác,chiến tranh giữa tộc lông vũ và tộc trùng, thường xuyên làm người xem trợn mắthá mồm, im lặng không nói gì.

Trong lần chiếndịch nào đó, tộc trùng chết sạch toàn quân.

Làm quan chỉhuy, công tước tộc trùng ngồi khoang cứu sinh lao ra khỏi tinh hạm.

Chưa chạy đượcbao xa, đã bị tàu con thoi phá hỏng vách khoang, túm râu, cứng rắn kéo ra khỏithân khoang, lật bụng trói lại.

Nhìn thấy mộtmàn này, không chỉ Tần Ninh, Bạch Lam cùng Bạch Hi đều cười ra tiếng.

“Năm một nghìnmột trăm tám mươi sáu lịch vũ trụ.”

Quét qua dòngchữ chuyển động phía dưới hình ảnh, có thể suy ra, trận chiến này xảy ra vàothời thái cổ.

“Trên tàu conthoi có đồ đằng uyên sồ.” Bạch Hi ngẩng đầu lên, cẩn thận phân rõ hình vẽ tinhmỹ, nói, “Nghe nói bọn họ thích ăn kiến nhất.”

Thời thái cổ,tộc lông vũ gần như ăn khắp vũ trụ.

Bất luận là sinhmệnh ở tinh vực nào, chỉ cần có thể vào bụng, đều có thể xếp vào thực đơn.Trong đó, tộc trùng chiếm tỉ lệ cao nhất, cũng được hoan nghênh nhất.

“Chu tước thíchhung thú, thanh loan thích thú móng guốc, thiên nga không kén chọn, nhạc trạcthích nhất cá.”

“Mấy cái này cậucũng biết?”

“Đúng.” Bạch Lamcười gật đầu, “Ba ba nói cho mình biết.”

Trải qua vạnnghìn năm tháng, bị ngoại tộc cực lực xóa đi, đổi thành bất cứ tộc đàn nàokhác, đều sẽ biến mất trong sông dài lịch sử.

Nhưng phượnghoàng là ngoại lệ.

Chỉ cần thiênnga còn tồn tại, lịch sử cùng truyền thống của tộc đàn, vẫn mãi truyền thừa bấtdiệt.

Các tộc lông vũkhác trải qua mấy đời, thậm chí mấy chục đời, những con chim xinh đẹp kia vẫntrẻ tuổi như trước. Muốn hoàn toàn chôn vùi lịch sử của phượng hoàng, trừ khigiết sạch thiên nga giống như bốn tộc khác vậy.

Đáng tiếc, muốnlàm được việc này rất khó.

Trong năm tộcphượng hoàng, sức chiến đấu của thiên nga là mạnh nhất.

Muốn tiêu diệtbọn họ, đầu tiên phải bảo đảm, bản thân sẽ không bị một cánh quạt bay trước.

Thiên nga lui vềsống ở thành Vũ, nhìn có vẻ yếu thế. Trên thực tế, hơi có gió thổi cỏ lay, lậptức sẽ làm đối thủ ăn không ngon ngủ không yên.

Trong bến tàudưới lòng đất, ba con chim phượng vừa học, vừa thảo luận thực đơn của tộc đàn.

Nói đến sau này,nhìn nhìn lẫn nhau, miếu ngũ tạng đồng thời vang lên.

“Đói bụng?”

“Đói bụng.”

“Cá nấu hay thịtnướng?”

“Muốn cả!”

Thiết bị chứavật mở ra, quan sát chiến đấu bình thường, biến thành cắn thịt cá xem bom tấn.

Ở sát bên tường,người máy ống trụ phát hiện nguồn nhiệt, đèn xanh trên đỉnh đầu sáng lên hailần.

Tìm kiếm mệnhlệnh trong chương trình, không có lựa chọn ngăn cản chim non dùng cơm.

Xác nhận khôngcó sai lầm, ống trụ hạ thấp độ cao, lại rơi vào ngủ đông.

Ăn uống no đủ,thưởng thức xong hai trận chiến tranh với tộc trùng, ba con chim phượng nấc mộtcái, đứng lên, rời khỏi bến tàu dưới lòng đất.

“Lần sau xem vựcLam nội chiến đi?”

“Văn hiến có ghilại, chiến tranh năm đó vô cùng thảm thiết, không dưới trăm tộc đàn bị diệtsạch.”

Nói đến đây, haingười đồng thời dừng lại, áy náy lướt qua đáy mắt.

Sau khi nhậphọc, ba con chim phượng sớm chiều ở chung, tình bạn trở nên tương đối thâm hậu.

Cho dù là vôtâm, bọn họ cũng không muốn làm Tần Ninh đau lòng.

“Xin lỗi.” BạchLam nói.

Tần Ninh cười,một tay khoác lên vai Bạch Lam, nói: “Không sao. Dựa theo tiến độ học tập,chúng ta không thể luôn xem tộc trùng.”

“Thật khôngsao?”

“Thật.”

Bạch Lam nhẹnhàng thở ra, sau đó bản năng hạ vai xuống tránh đi.

Con chim nào đótoàn thân đều là mùi của Bạch chủ, thật lòng áp lực như núi.

Không phải tấtyếu, tốt nhất đừng cách quá gần.

Trong khu ký túcxá thứ nhất, đa số các chim non đã ăn xong bữa trưa, đang nghỉ ngơi.

Trong thành phátnổ, quanh sân trường tăng mạnh phòng vệ, hồng chuẩn cùng du chuẩn ngày đêm thayphiên. Hiệu trưởng bạch chuẩn tuyên bố, tạm dừng chương trình học hai ngày, cácchim non có thể chơi đùa thỏa thích.

Hiếm có thờigian nghỉ, đàn chim non lựa chọn thả lỏng hoàn toàn.

Từ buổi sángthức dậy, đến mặt trời lặn đi ngủ, ăn đủ tám bữa, lại thêm ba bữa điểm tâm.

Sau khi ăn no,kết bạn vào rừng chơi đến điên.
Nội dung cuộcchơi, đơn giản là truy đuổi dị thú, vây bắt hung thú, cuối cùng bưng lên bànăn.

Đối với việcnày, dã thú trong rừng rất muốn kháng nghị.

Thế nhưng nắmđấm không bằng ai, chỉ có thể lau nước mắt, cùng nhau cố gắng. Sau đó khi chimnon đuổi theo, nhấc chân chạy càng nhanh càng tốt. Không nhất định phải nhanhhơn thợ săn, chạy vượt qua đồng bạn bên cạnh, là có thể sống thêm mấy ngày.

Chơi mệt, đànchim non lại ăn một bữa, trở về phòng ngã đầu liền ngủ.

Cuộc sống tốtđẹp a.

Ba người TầnNinh từ bến tàu về, các chim non đều đã chìm vào mộng đẹp.

Bên bờ hồ tĩnhlặng, làn gió lướt qua mặt nước vô cùng mềm nhẹ.

“Ngày mai gặp.”

Trở lại nhà gỗ,Tần Ninh ngã vào trên giường, theo thói quen cọ cọ lông dài ấm áp.

Các bạch tuộcnhỏ được thả ra khỏi thiết bị chứa vật, nhanh chóng nảy đến chân giường, tranhđoạt vị trí có lợi.

Đang lúc TầnNinh mơ mơ màng màng ngủ, hắc trạc đột nhiên phát ra ánh sáng nhẹ.

Ánh sáng lấplánh, hệ thống giao dịch nhắc nhở, có kí chủ định vị tọa độ, đề nghị nóichuyện.

“Lúc này… Khôngphải lại Phúc Thanh đấy chứ?”

Thở dài mộttiếng, Tần Ninh ngồi dậy.

Xác nhận tọa độcủa đối phương ở vực Xám, ấn ấn thái dương, mở giao diện giao dịch.

Ánh sáng trắngthoáng qua, Tần Ninh nhìn kỹ lại.

Trong màn hìnhkhông chỉ có Mãnh Thất, còn có Pant.

Đây là xảy rachuyện gì?

“Nói ra rấtdài.” Pant cười khổ một tiếng.

Kiểu tóc Mohicanbiến thành húi cua, người cũng gầy rất nhiều. Vẻ mặt tiều tụy, có vẻ mặt càngdài.

Không đợi TầnNinh tiếp tục hỏi, Mãnh Thất tiến đến trước màn hình, nói: “Tần Ninh, có thểgiao dịch vũ khí với cậu không? Càng nhiều càng tốt!”

Tần Ninh đầy đầumờ mịt, kỳ quái nói: “Chú cần vũ khí làm gì?”

Theo cậu biết,vực Xám đang vội vàng kiến thiết, tạm thời không có nguy cơ chiến tranh.

“Thịt con bọngựa kia!” Mãnh Thất nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt nắm tay, “Con sâu vực Đenghê tởm kia, hắn vậy mà dẫn người đánh cướp Pant!”

“Cái gì?”

“Đừng nghi ngờ,hắn làm thật.” Pant mở miệng nói, “Mấy hôm trước, tôi vận chuyển hàng hóa đếnvực Cam, bị hắn định vị tọa độ. Tưởng giao dịch bình thường, không đề phòng gìnhiều. Kết quả, chưa lái đi bao lâu, liền gặp phải tinh hạm tộc trùng.”

Dựa vào sự bảovệ của máy giao dịch, Pant mới nhặt về được một cái mạng.

Tộc nhân cùngthuyền không may mắn như hắn, tất cả đều bị bắt đi, đã là dữ nhiều lành ít.

“Đám tộc trùngtham lam kia!”
Loại hành vicướp bóc này, có thể nói là âm hiểm bỉ ổi đến cực điểm.

Nhớ lại tìnhhình lúc ấy, hai mắt Pant đỏ lên, trên mặt tràn đầy thù hận.

“Lên hạm đều làkiến quân đội, bọn chúng cướp đoạt tất cả!”

Nghe lời này,Tần Ninh càng cảm thấy ngạc nhiên.

Cậu nghe được từchỗ Phúc Thanh, Link đắc tội kiến quân đội, trục xuất khỏi vương thành của vựcĐen.

Làm sao lại hợptác đi cướp Pant?

“May mà lúc ấycó tinh hạm vực Cam đi qua, tôi mới giữ được tính mạng.”

Nếu không, máygiao dịch hao hết năng lượng, vẫn cứ chết trong vũ trụ như thường, chết khôngcòn xác.

“Tôi muốn báothù, nhất định phải báo thù, không tiếc bất cứ giá nào!”

Cổ họng Pantkhàn khàn, trong mắt đã có ánh nước.

Tần Ninh nhíuchặt chân mày.

Cậu đồng tìnhcảnh ngộ của Pant, cũng có thể hiểu sự đau đớn của đối phương. Nhưng vấn đề là,trong tay cậu thật sự không có vũ khí.
Hai chiến hạmlớn là di sản tộc đàn để lại, tuyệt đối không thể nào lấy ra giao dịch.

“Rất xin lỗi.”Tần Ninh nói, “Nếu là đồ ăn, tôi còn có thể nghĩ biện pháp. Nhắc đến vũ khí,tôi thật sự bất lực.”

Pant không khỏilộ ra vẻ thất vọng, dùng sức lau mặt.

“Không sao, tôilại nghĩ cách khác.”

Trước khi liênlạc với Tần Ninh, hắn đã cố gắng vài lần.

Vũ khí vực Xámcùng vực Cam quá mức lạc hậu, hoàn toàn không phải đối thủ của tộc trùng. Kíchủ vực Đỏ yêu cầu trao đổi thịt dị thú, hắn thật sự không thể cung cấp.

Tần Ninh vựcLam, gần như là hi vọng cuối cùng.

Hiện tại…

Mãnh Thất dùngsức vỗ vai Pant, dường như đang cho hắn lòng tin.

Giao diện giaodịch chuẩn bị tắt đi, Tần Ninh đột nhiên nghĩ ra một ý.

“Đợi đã!”

“Cái gì?”

“Tôi nghĩ đếnmột người.” Tần Ninh nói, tốc độ rất nhanh, “Kí chủ Phúc Thanh ở vực Tím, anhliên lạc qua chưa?”

“Chưa.” Pant lắclắc đầu, “Lúc này, bọn họ khẳng định đều đang ngủ đông.”

Vực Tím đa số làtộc đàn máu lạnh, rời giường khí rất lớn. Tùy tiện đánh thức, đừng nói giaodịch, làm không tốt có khi lại sẽ thêm một kẻ địch.

“Phúc Thanh tỉnhrồi.” Tần Ninh nói, “Mấy hôm trước tôi mới giao dịch với chú ấy.”

“Thật sao?”

Nếu là PhúcThanh, có lẽ có thể dùng gia vị để trao đổi.

Pant rốt cuộcnhìn thấy hi vọng.

“Chỗ tôi có chútthịt cá.”

Tần Ninh mởthiết bị chứa vật, lấy ra bốn năm khúc cá, thêm một cái chân thú.

Lượng cơm mỗingày đều đang gia tăng, đây là hàng tồn duy nhất của cậu.

“Cảm ơn!”

Pant thành tâmnói lời cảm tạ.

Thịt cá biến mấttrong ánh sáng trắng, các loại đá quý ngọc trai chồng thành núi nhỏ.

Trong màn hình,Pant vẫn đang không ngừng nói cảm ơn.

Tần Ninh giơ taylên, nói: “Nếu cần hỗ trợ, có thể lại liên lạc với tôi.”

Trong mắt Pantlại ngấn nước. Lần trước là bi thương, lần này là cảm động.
“Ngài vĩnhviễn là bằng hữu của tôi!”

Máy giao dịchtắt, Tần Ninh cất châu báu đi, nằm lại trên giường.

Nhìn nóc nhà,nghĩ đến những chuyện Mãnh Thất và Pant gặp phải, không nhịn được thở dài mộttiếng. So với bọn họ, mấy ngày ở hoang đảo kia của cậu, thật sự không tính làcái gì.

Trong vươngthành, vũ hoàng càng thêm suy yếu, mấy lần rơi vào hôn mê.

Ngại vì loạitình huống này, các chủ thành không thể không thay đổi kế hoạch, số ngày quayvề không ngừng kéo dài.

Ngày thứ hai saukhi đến vương thành, mọi người thành Vũ liền quay về kỳ hạm.

“Hành quán đơnsơ, ở không quen.”

Sau đó, đoànngười thành Nham cùng thành Xanh cũng rời khỏi hành quán.

Hắc ưng kéo căngthần kinh, lo sợ bị phát hiện cái gì.

Một ngày qua đi,hai ngày qua đi, sau đó là ngày thứ ba, ngày thứ tư… Bảy ngày trôi qua, Bạch Hửchậm chạp không có động tĩnh.

Đến ngày thứtám, thành Đá truyền đến tin tức, quan hạc bị thành Vũ bắt giữ, hắc ưng chợtcảm thấy không ổn.

Ngày thứ chín,lại có tin tức xấu truyền đến.
Bạch đầu hảiđiêu đến thành vệ tinh ở biên giới, mới phát hiện tàu bay có thiết bị theo dõi.Ý thức được tình huống nguy cấp, muốn lập tức đổi vị trí, ngoài thành vệ tinhchợt hiện tinh hạm thành Vũ.

Hai mươi mấychiến hạm tuần tra vẽ đồ đằng thiên nga, chiếm cứ ở ngoài tầng khí quyển, giốngnhư thợ săn cực có kiên nhẫn, vừa không phát động tấn công, cũng không thu lạivòng vây.

Thành Vũ chủđộng gửi thông tin, yêu cầu của đối phương rất đơn giản: Mục tiêu của chuyếnnày là bạch đầu hải điêu. Hoặc là chủ động giao người, hoặc là điều động nhânviên đổ bộ, đi xuống bắt người.

Không đồng ý?

Rất tốt.

Cắt đứt thôngtin giữa thành vệ tinh với bên ngoài, không cho phép bất cứ hạm thuyền gì ravào.

Thành Vũ quá mứcngang ngược, không nói đạo lý?

Thành Rừng pháinăm chiến hạm, vô cớ tấn công trạm không gian của thành Vũ. Còn cố ý truyềntống tàu bay, mang bạch đầu hải điêu đi. Từng chuyện một bày ra đó, rốt cuộc aimới là vô lý?

“Cho dù là hắcưng chủ thành ở đây, cũng nhất định phải nộp bạch đầu hải điêu ra, đồng thờicho một lời giải thích hợp lý. Bằng không, tinh hạm thành Vũ tuyệt đối sẽ khôngrút lui.”
“Anh muốnkhai chiến sao?!” Quan chỉ huy thành vệ tinh khàn cổ họng.

“Khai chiến haykhông, quyền lựa chọn ở thành Rừng.”

Ngồi trongkhoang chỉ huy, Bạch Nham không muốn nhiều lời, hạ lệnh trước mặt quan chỉ huy.

Từ đó, thành vệtinh trở thành đảo biệt lập với tinh vực, triệt để đoạn tuyệt liên hệ với bênngoài.

Thành Rừng cóthể phái hạm đội cứu viện.
Vấn đề là,như vậy nhất định sẽ gây ra chiến tranh tinh thành, trả một cái giá nặng nề.

Tinh hạm thànhVũ vây mà không đánh, không khác gì đang cảnh báo đối phương, trước khi quyếtđịnh, tốt nhất suy nghĩ cẩn thận.

Liên tục đều làtin tức xấu, hắc ưng chủ thành sứt đầu mẻ trán, không nghĩ ra một cách nào. Từkhi chấp chưởng nghị viện đến nay, lần đầu tiên bị ép đến nước này.

Dựa theo tínhcách của hắn, bạch đầu hải điêu đã không còn tác dụng, hẳn là bỏ qua không chútdo dự.
Nhưng hắnkhông thể.

Trong tay đốiphương nắm giữ bí mật lớn, một khi bị vạch trần, hoàn toàn có thể phá hủy thànhRừng.

Cho nên, nhắmmắt nhắm mũi cũng phải mạo hiểm.

Kết quả vẫn làthất bại.

Thành Vũ giốngnhư đã sớm dự đoán được hắn sẽ có hành động.

Một bước tiếpmột bước, một vòng nối một vòng, như kẻ đi săn kinh nghiệm già dặn, hoàn toànphối hợp với bước chân của con mồi. Cho đến khi lưới lớn mở ra, vòng khóa thắtchặt, mới đột nhiên lộ ra răng nanh.

Đúng lúc này,máy truyền tin đột nhiên vang lên.

“Nghị trưởng,chủ thành Vũ gửi tin đến, hi vọng nói chuyện với ngài.”

Bạch Hử?

Có ý không nhận,thế nhưng đối phương chiếm hết ưu thế.

Hắc ưng chủthành cắn chặt răng, rốt cuộc cảm nhận được, cái gì gọi là vô lực.

“Ưng Kiền.”

Trong màn hình,Bạch Hử ngồi dựa vào ghế chỉ huy, mỉm cười chào hỏi.
Khuôn mặttinh xảo, đẹp đến làm người nín thở.

Tóc dài khoáclên trên vai, điểm xuyết đá quý ngọc trai, hoa lệ hơn cả hoàng kim.

“Bạch Hử.” Hắcưng chủ thành vẻ mặt âm trầm, “Có gì chỉ giáo?”

“Không đến mứcchỉ giáo.” Bạch Hử cười nói, “Muốn mời cậu xem một thứ.”

Vừa nói chuyện,vừa lấy ra một cái bình cách ly. Mảnh gỗ dài bằng ngón út, một mặt còn sót lạiđồ đằng nhạc trạc.

“Đây là cái gì?”

“Ta nghĩ cậu hẳnlà rõ ràng.”

Bạch Hử cầm bìnhcách ly, nhẹ nhàng lắc lư, đưa đến trước thiết bị chiếu sáng.

Mảnh gỗ phát raánh sáng đỏ, sắc mặt hắc ưng cũng thay đổi.

“Loại phóng xạnày, sẽ làm cho tộc lông vũ trở nên suy yếu.” Bạch Hử bình tĩnh nói, “Vì sao vũhoàng sinh bệnh, ta nghĩ, cậu biết rõ hơn nhân viên chữa bệnh nhiều.”

“Ngài đang uyhiếp tôi?”

“Uy hiếp?”

Bạch Hử bỏ bìnhcách ly xuống, nụ cười biến mất, đôi mắt màu khói ngưng ra băng lạnh, khí thếkinh người.

Cách màn hình,hắc ưng vẫn có thể cảm thấy áp lực, gần như không thở nổi.

“Tiếp đây, nếuchúng ta không thể đạt thành nhất trí, ta không ngại hủy diệt thành Rừng, giếtsạch toàn bộ thân tộc của cậu.”

Giọng nói vẫn dễnghe như vậy, lại tràn ngập hơi thở chết chóc.

“Hiểu chưa?”Bạch Hử hơi hơi nghiêng đầu, khóe môi cuộn lên độ cong lạnh như băng, “Đây mớilà uy hiếp.”

Trong nháy mắt,hắc ưng chủ thành lạnh cả người.

Nhìn Bạch Hử,giống như đang nhìn ác ma đến từ thái cổ.

 

Chương trước Chương tiếp
Loading...