Xú Phi Mộ Tuyết
Quyển 4 - Chương 2: Thú vị
Xe liễn chậm rãi đi trên con đường đácuội. Trướng vàng rung động, người trong kiệu lười nhác chống tay lêntrán, ánh mắt lạnh lùng nhìn Chiêu Vân cung gần tới, thần sắc lãnh đạm.
Tần An bước nhỏ đến trước Chiêu Vân cung, vung phất trần, xướng cao:
- Hoàng Thượng giá lâm, Thục phi nương nương tiếp giá.
Nhất thời Chiêu Vân cung xôn xao hẳn lên, trong đại điện đèn đuốc sáng trưng, vài cung nữ áo lam xốc váy chạy ra, khi nhìn đến nam tử lãnh tuấn bước xuống long liễn thì vui sướng quỳlạy, dập đầu nói:
- Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế… vạn tuế…vạn vạn tuế…
Rồi sau đó, chỉ thấy Đỗ Tương Nhi đỡ Thục Phi thiên kiều bá mị đi ra, khi nhìn đến bóng dáng mặc long bào khoanhtay đứng trước đại điện thì cười duyên, nhẹ phúc thân, mềm mại nói:
- Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng
Mày kiếm Ngự Hạo Hiên khẽ động nhưng làmnhư không thấy mà đi thẳng vào tẩm cung. Khi Thục phi theo tới, hắn lãnh đạm ngồi trên ghế, bưng bát trà, lười nhác nhìn chén trà lá sen, cóchút khó chịu, trầm giọng nói:
- Hôm nay lấy được giai nhân trí tuệ, không biết Thục phi có biết tâm tính của Đức phi không.
Mắt đẹp của Thục phi hơi động như là nghi hoặc đế vương vì sao lại hỏi như thế. Thần thái tỏ vẻ mềm mại khôngkhỏi có chút cứng ngắc nhưng vẫn nhẹ bước lên, ngọc thủ mảnh khảnh nắmchặt khăn lụa, mềm nhẹ nói:
- Khó được Hoàng Thượng có tâm, vị muội muội này của nô tỳ thuở nhỏ vô cớ bị hủy dung nên tính tình có phần quái gở.
Đêm đó, Thục phi đem chuyện Mộ Tuyết từkhi bị hủy dung lúc 6 tuổi nhất nhất kể lại cho hắn nghe, nhưng tronggiọng nói mang theo mấy phần cười nhạo. Thục phi am hiểu mị thuật, xinhđẹp vạn phần rúc vào người hắn, thỉnh thoảng đùa nghịch eo hắn, lời nóikhiêu khích. Lúc sau, giả bộ yếu ớt dựa vào lòng hắn, khuôn mặt mơ hồ.
Hắn cười lạnh, cũng không cự tuyệt chỉbưng chén trà lên nhấp một ngụm rồi nhíu mày kiếm. Hắn không thích hương hoa sen. Bởi vì hoa sen gợi nhớ đến chuyện không vui trong lòng hắn. Vì thế hắn buông bát trà, xác định Mộ Tuyết trong miệng Thục phi và tânnương của hắn không cùng là một người rồi thì không kiên nhẫn đứng dậynhưng vẫn nhu hòa nói:
- Tối nay trẫm còn có chuyện quan trọng phải đến xin ý chỉ Thái hậu, ái phi nghỉ sớm đi..
Thục phi nghe vậy thì trong mắt tràn ngập sự khó tin. Vội mềm mại vạn phần kéo tay áo đế vương, nhỏ giọng nói:
- Hoàng thượng, đã canh ba, chắc Thái hậu đã an nghỉ, không bằng… không bằng đêm nay Hoàng thượng ở lại chỗ thần thiếp…
Trong lòng không hiểu sao dâng lên cảmgiác buồn nôn, hắn không nhìn Thục phi, rút tay ra, vung tay áo, khôngđáp lời nàng bước thẳng ra đại điện. Sắc mặt vẫn như thường nhưng giọngnói hết sức lạnh lùng:
- Khởi giá Khôn Trữ cung…
Thục phi đứng ở cửa tẩm cung, sắc mặt tái nhợt. Hắn biết điều duy nhất tần phi trong hậu cung chờ đợi là cái gì,hắn cũng không muốn đạp vỡ lý do khiến các nàng chống đỡ trong chốn nước sôi lửa bỏng này. Nhưng hắn không thích chuyện nam nữ thậm chí là chánghét, không phải không có dục vọng, mà là, cảm thấy không phải là ngườihắn chờ mong.
Rời khỏi Chiêu Vân cung, hắn sai Tần Ankhông tiết lộ ra ngoài rồi đi theo đường nhỏ phía sau hoa viên mà tớiKhôn Trữ cung cầu kiến Thái hậu…
Lúc đến Khôn Trữ cung, đương nhiên Tháihậu đã nghỉ ngơi, nhưng đêm nay hắn không thể không xin Thái hậu xuấtmã. Mộ Tuyết là người giải linh của hắn, như vậy hắn nhất định phải theo những gì Thái tổ đã ghi lại, phải làm cho tiểu nữ tử quật cường này yêu thương hắn thì mới có thể giải trừ bệnh tim và lời nguyền rủa của hắn.Mà hôm nay, hắn cố tình muốn thăm dò mà châm chọc nàng. Cho nên muốn đểnàng chấp nhận mình thì phải nhờ Thái hậu xuất mã
Thái hậu không phải là thân mẫu của hắnnhưng lại đối xử với hắn như con đẻ. Sau khi mẫu phi Hoa quý nhân củahắn qua đời, lại càng yêu thương hắn, thậm chí còn hơn cả tam đệ. Chonên, trong hoàng cung này bà là người duy nhất hắn tôn kính, cũng làngười duy nhất hắn không phòng vệ, không tính kế.
Lúc thấy Thái hậu, Thái hậu chỉ khoác một chiếc áo cừu, vẫn như bao năm nay, chỉ cần hắn cầu kiến, bất luận làmuộn thế nào bà cũng hiền hòa tươi cười tiếp kiến, cùng hắn chong đènnói chuyện.
Hắn đi lên trước, còn chưa kịp thỉnh an đã thấy Thái hậu đỡ tay hắn, có mấy phần đau lòng nói:
- Đêm đã qua canh ba, là hôn yến của Hoàng thượng, sao trong lúc động phòng lại chạy đến chỗ ai gia?
Nói xong, ý cười đầy mắt nói:
- Sao rồi, Đức phi là đệ nhất tài nữ kinh thành, so với tần phi hậu cung có phải là càng được thánh tâm?
Hắn cười yếu ớt, tựa hồ, trước mặt mẫuhậu dù đã qua nửa đời người nhưng vẫn còn phong tư trác tuyệt thì hắnmới có thể cười thành thật như vậy. Nhưng hôm nay cười lại mang theo mấy phần bất an, nhưng Thái hậu còn chưa kịp nhìn ra thì hắn trầm giọngnói:
- Nhi thần đêm khuya bái phỏng là có chuyện muốn nhờ mẫu hậu ra tay tương trợ…
Thái hậu giật mình nhưng vẫn cười yếu ớt hỏi lại. Vì thế, hắn tùy tiện lấy một cái cớ, mỉm cười nói:
- Nhi thần hồ đồ, nói lời khiếnĐức phi tức giận cho nên Đức phi đêm nay không cho trẫm bước vào độngphòng, nhi thần bất đắc dĩ, chỉ có thể tiến đến xin mẫu hậu giúp…
Nói xong ngay cả chính hắn cũng không nghĩ tới. Một ngày kia lại nói ra lời này…
Thái hậu kinh ngạc, lại có chút không thể hiểu nhìn hắn. Hắn ngưng cười, Mộ Tuyết là người giải linh cho hắn, nếu cùng nàng làm phu thê trên danh nghĩa thì hắn không thể chiếm được lòng nàng. Cho nên, hắn biết được nên thế nào lấy lòng nữ nhân, chỉ cần cóđược lòng nàng thì có thể giải được bệnh tim của hắn. Mà hắn thân là đếvương, nếu sau khi châm chọc nàng rồi lại cùng nàng động phòng thì có vẻ giả dối. Nhưng việc này nếu có bàn tay của Thái hậu thì tất cả sẽ thành một thế cục…
Mà Mộ Tuyết, cho dù là trí tuệ vô song,cũng không nhất định có thể phát hiện ra thế cục hắn bài bố này. Hắnthích chơi trò mất bò mới lo làm chuồng này, lại thích cùng nữ tử có đôi mắt trong suốt kia đuổi bắt, có lẽ là trò chơi tình yêu.
Đêm đó, hắn đứng ở trong Trường sinhđiện, thản nhiên nhìn đêm đen ngoài cửa sổ. Ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng rải xuống người hắn. Đêm nay, tựa như quá dài khiến hắn trằn trọc khó ngủ, trong lòng lại có sự trống trải chưa từng có…
Canh năm hôm sau, Tần An mang hai thị nữđến hầu hạ hắn thay quần áo nhưng khi thấy đế vương mặc tẩm bào đứngtrước cửa sổ thì không khỏi kinh ngạc. Nhưng ai nấy chỉ lặng lẽ bước lên thay triều phục cho hắn như bình thường.
Trong triều, bách quan dập đầu, Thừatướng Âu Dương Trì bước ra giữa điện, khuôn mặt đa mưu túc trí mang theo ý cười a dua. Đây là biểu hiện bình thường của hắn, từ nhỏ Ngự Hạo Hiên nhìn đã thấy ghét. Nhưng có lẽ là thứ gì đó chán ghét ở bên người mìnhquá lâu thì sẽ không còn mấy phản cảm, thậm chí còn có vài phần yêuthích. Không thể không thừa nhận, bao nhiêu năm tại vị, Ngự Hạo Hiêncàng lúc càng thích nhìn lão hồ ly này từng bước rơi vào cạm bẫy của hắn bố trí, ngay cả mỗi lần lão giãy dụa, kêu cứu đều đã ở trong lòng bàntay hắn.
Nhưng là, hôm nay khi thấy Âu Dương Trì,không hiểu sao hắn không có chút lạc thú nào của việc đấu đá, mà chỉlạnh lùng nhìn Âu Dương Trì thao thao bất tuyệt nói chuyện mấy nước nhỏlàm loạn ở biên quan rồi lại nhắc đến việc để cho con trai hắn đến trấnáp.
Khuyết điểm lớn nhất của Âu Dương Trì lànói mãi cũng không đến chủ để chính, để cho người khác có thể dễ dàngnắm bắt được suy nghĩ của hắn, đây cũng là chỗ Ngự Hạo Hiên ghét nhất ởhắn. Nếu hắn có thể thông minh, khôn khéo, mưu lược thậm chí là âm ngoan hơn một chút thì Ngự Hạo Hiên có lẽ sẽ thấy trò chơi này thú vị hơn một chút. Ví dụ như… tân nương tử bị lạnh nhạt đêm qua, cả người như phủlớp sương mù thần bí mà tĩnh lặng…
Cứ như thế, trong nháy mắt, trong đầu hắn hiện ra đôi mắt tinh thuần trong suốt kia. Ngồi trên long ỷ mà thấtthần. Sau đó, khi Âu Dương Trì đang lải nhải chưa dứt, mày kiếm nhướnglên, đột nhiên ngắt lời nói:
- Việc biên quan cứ để Hàn Nghi làm. Phiên bang bé nhỏ sao làm phiền đến Nhị phẩm tướng quân tự thân xuất mã…
Nói rồi đứng dậy nói:
- Nếu không có chuyện gì khác, bãi triều thôi…
Tần An lại một lần nữa giật mình, bởi vìđây là lần đầu tiên hắn vừa lâm triều đã bãi triều. Quá khứ, hắn khônggiữ đám quan lại nửa canh giờ thì tuyệt không bãi triều vì hắn thích nắm giữ mọi thứ trong tay. Hắn không bao giờ để lại bất kì chuyện hay kẻnào uy hiếp mình, càng không để cho mình đường lui để trốn tránh. Nhưnglúc này, hắn lại có chút bất an… thậm chí rất muốn biết chuyện thỉnh trà chỗ mẫu hậu hôm nay như thế nào.
Cho tới giờ hắn cũng chưa từng có tâmtrạng vội vàng, nhưng trên đường hồi cung hắn lại rất vội vã. Hắn tựthuyết phục chính mình đây là vì hắn đã chịu nỗi đau đớn này đã lâu rồi. Hắn từng bước một hoàn thành kế hoạch giải cứu chính mình. Mất mấy năm, nay chỉ còn một bước là có thể hoàn toàn thoát khỏi, cho nên hắn mớinóng vội như thế.
Nghĩ đến đây, lòng hắn bình tĩnh hơnnhiều, lại thản nhiên ra lệnh cho Tần An đem xa giá đi về phía Khôn Trữcung. Nếu tính đúng, như vậy bây giờ đến vừa lúc qua Mộ Tuyết tới.
Quả nhiên, khi long liễn chưa tới hắn đãthấy bóng dáng cao ngạo kia liếc nhìn mình qua trướng vàng. Môi mỏng hơi cười lạnh, bởi hắn quả thực rất muốn biết, nữ tử có đôi mắt thanh thuần kia có khả năng khiến hắn thấy thú vị hay không. Bởi vì, nữ tử tronghậu cung đều chỉ có một mục đích, mục đích của bọn họ rất rõ ràng. Thậmchí còn không biết thế nào là che dấu khiến hắn chẳng thấy thú vị thậmchí là chán ghét.
Long liễn dừng lại, Tần An lại xướng caogiọng. Còn hắn, chỉ mang theo vài phần lười nhác, thản nhiên xuống xe,đứng trước đại điện, chờ xem nàng sẽ kinh hoảng. Nhưng mà, nàng cho hắnthấy lại là sự lạnh lùng thoáng qua và khuôn mặt bình tĩnh và giọng nóinhu hòa:
- Nô tì tham kiến Hoàng Thượng…
Biểu hiện của nàng thay đổi quá nhanhkhiến hắn cơ hồ không nắm bắt được. Cho nên, một khắc kia, trong mắt hắn hiện ra một tia nghi hoặc. Hắn nhìn nàng đứng thẳng trước mặt mình, ánh mặt trời chiếu lên váy dài nguyệt sắc và đôi mắt trong suốt của nàngkhiến nàng thoạt nhìn tựa như con ngân hồ giảo hoạt, lại có mấy phầnngạo nghễ nhìn hắn. Tóc búi đơn giản chỉ cài một cây trâm bạch ngọc, hoa tai lưu ly nhẹ lay động trong gió. Thanh lệ xuất trần....
Nhưng là, nàng không đẹp, huống chi mộtnữ tử cho dù trí tuệ thì đêm tân hôn bị phu quân vứt bỏ sao có thể chedấu được sự khó xử và xấu hổ? Thầm nghĩ đến đó, cảm giác của hắn vớinàng phai nhạt ít nhiều, mím môi lạnh lùng nói:
- Ái phi hôm nay đến thật đúng giờ
Hắn nghĩ, nàng nghe câu nói này có thể sẽ đau đớn thấu tim gan mà đánh tan sự ngụy trang của nàng. Nhưng thậtkhông ngờ, nàng chỉ hơi giật mình rồi trong mắt mang ý cười, vẫn mềm nhẹ nhu hòa nói:
- Hoàng thượng quá khen, nô tì cũng chỉ là làm tròn bổn phận, tránh để người khác chê cười.
Một câu, khiến ngực hắn rung động, càngkhiến mọi người đứng bên ngoài đại điện kinh hãi. Mọi người kinh hoảngnhắc hắn nhớ ra hắn đã đứng bên nàng quá lâu, cũng đã nói quá nhiều, cho nên, một khắc kia, hắn hờ hững bước vào đại điện, không hề để ý tớinàng, nghĩ lại khiến nàng xấu hổ lần nữa nhưng nàng lại hơi cười bướcvào.
Không thể phủ nhận, đây đúng là thời cơtốt để thoát khỏi sự xấu hổ. Nữ nhân này thật khác thường, nhưng quantrọng là hắn đã có vài phần hứng thú với nàng.
Lúc dâng trà, hắn bàng quan ngồi đó, lạnh lùng nhìn nàng kính trà với Thái hậu và các tần phi. Sau đó ngửi đượcmùi Kim yến hạt sen thang quen thuộc, trong lòng cảm thấy nữ tử này thật có ý tứ. Bởi lẽ biết rõ Thái hậu thích kim yến hạt sen thang, ngoàithái giám, cung nữ thân cận thì cũng chỉ có hắn và Tam đệ biết. Mà nàng, dùng cách gì để biết được bí mật này.
Nâng tay thưởng thức chiếc nhẫn bạch ngọc trên ngón cái, không khỏi chống trán, hơi cười nhìn nàng kính trà vớiđám người kia. Đột nhiên cảm giác, sau này cuộc sống của hắn sẽ khôngnhàm chán như trước nữa. Dù sao, muốn một nữ tử lạnh nhạt như nước lạigiảo hoạt tựa hồ ly yêu thương mình, cam tâm tình nguyện giải trừ bệnhtim cho mình… dường như là cuộc khiêu chiến không nhàm chán…
Không bao lâu, diễn cũng xong, hắn thấyThái hậu nhìn mình một cái rồi bảo nàng ở lại cùng mình và Thái hậu dùng ngọ thiện thì hắn biết, hồi sau, hắn nên nắm lấy thế cục. Môi mỏng nhưđộng lạnh, trong lòng đột nhiên dâng lên tia chờ mong khó hiểu chưa baogiờ có, hắn đã nhìn trúng con mồi, một con ngân hồ thú vị…
Trong bữa ăn, mẫu hậu và nàng nhanh chóng tìm được đề tài. Vì mẫu hậu từ lâu đã biết phương danh (tiếng thơm) của Mộ Tuyết mà tán thưởng tài hoa của nàng.
Trong lúc hai người nói chuyện, nàng lạikhiến hắn bất ngờ. Lần đầu gặp mặt Thái hậu, tiểu nữ tử này lại ứng đốitự nhiên, không chỉ có khiêm tốn có lễ, lại còn giỏi chọn đề tài khiếnhắn cảm thấy rất thú vị. Cho nên, hắn ngồi một bên thản nhiên ăn, mộtbên nghe hai người nói chuyện. Cho đến khi mẫu hậu nói câu hắn chờ đợiđã lâu:
- Mộ Tuyết thật đúng là con dâuhiền của ai gia, vừa khiêm tốn lại vừa hiểu lễ nghĩa, Hoàng Thượng, hômqua một hồi phong ba đừng nhắc đến nữa, nhưng hôm nay, Hoàng Thượng cũng nên dẹp phong ba chốn hậu cung đi.
Một khắc này, tay hắn hơi ngừng lại,trong lòng dâng lên một tia nhộn nhạo khó hiểu, sau đó ngẩng đầu nhìnnàng. Hắn muốn thấy biểu tình trên mặt nàng, muốn tìm được dấu vết màlột bỏ lớp ngụy trang của hồ ly này. Nhưng liếc mắt một cái, hắn chỉnhìn thấy tia né tránh và chần chừ chợt lóe…
Trong lòng, bỗng dưng nảy lên một chút,khi hắn hiểu được ý tứ trong nháy mắt này của nàng thì lập tức mở tomắt, bàn tay to nắm chặt, trong mắt không khắc chế được mà xẹt qua mộttia giận dữ cùng xấu hổ, tuy rằng, chỉ là trong nháy mắt, nhưng hắn thật sự vì sự cự tuyệt vô hình của nữ tử này mà tức giận.
Nhưng là, nàng lại giả như không biết,cắt ngang lời nói có thể kết nối hai người bọn họ của Thái hậu. Mấy lầnkiếm cớ, thậm chí kéo cả hắn vào. Thái hậu biết càng kéo dài thì càngkhông hay nên đành kéo tay bọn họ nắm lại, rồi cố ý sai người hầu hạ lui xuống, chỉ để lại hai người bọn họ ở đó…
Tần An bước nhỏ đến trước Chiêu Vân cung, vung phất trần, xướng cao:
- Hoàng Thượng giá lâm, Thục phi nương nương tiếp giá.
Nhất thời Chiêu Vân cung xôn xao hẳn lên, trong đại điện đèn đuốc sáng trưng, vài cung nữ áo lam xốc váy chạy ra, khi nhìn đến nam tử lãnh tuấn bước xuống long liễn thì vui sướng quỳlạy, dập đầu nói:
- Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế… vạn tuế…vạn vạn tuế…
Rồi sau đó, chỉ thấy Đỗ Tương Nhi đỡ Thục Phi thiên kiều bá mị đi ra, khi nhìn đến bóng dáng mặc long bào khoanhtay đứng trước đại điện thì cười duyên, nhẹ phúc thân, mềm mại nói:
- Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng
Mày kiếm Ngự Hạo Hiên khẽ động nhưng làmnhư không thấy mà đi thẳng vào tẩm cung. Khi Thục phi theo tới, hắn lãnh đạm ngồi trên ghế, bưng bát trà, lười nhác nhìn chén trà lá sen, cóchút khó chịu, trầm giọng nói:
- Hôm nay lấy được giai nhân trí tuệ, không biết Thục phi có biết tâm tính của Đức phi không.
Mắt đẹp của Thục phi hơi động như là nghi hoặc đế vương vì sao lại hỏi như thế. Thần thái tỏ vẻ mềm mại khôngkhỏi có chút cứng ngắc nhưng vẫn nhẹ bước lên, ngọc thủ mảnh khảnh nắmchặt khăn lụa, mềm nhẹ nói:
- Khó được Hoàng Thượng có tâm, vị muội muội này của nô tỳ thuở nhỏ vô cớ bị hủy dung nên tính tình có phần quái gở.
Đêm đó, Thục phi đem chuyện Mộ Tuyết từkhi bị hủy dung lúc 6 tuổi nhất nhất kể lại cho hắn nghe, nhưng tronggiọng nói mang theo mấy phần cười nhạo. Thục phi am hiểu mị thuật, xinhđẹp vạn phần rúc vào người hắn, thỉnh thoảng đùa nghịch eo hắn, lời nóikhiêu khích. Lúc sau, giả bộ yếu ớt dựa vào lòng hắn, khuôn mặt mơ hồ.
Hắn cười lạnh, cũng không cự tuyệt chỉbưng chén trà lên nhấp một ngụm rồi nhíu mày kiếm. Hắn không thích hương hoa sen. Bởi vì hoa sen gợi nhớ đến chuyện không vui trong lòng hắn. Vì thế hắn buông bát trà, xác định Mộ Tuyết trong miệng Thục phi và tânnương của hắn không cùng là một người rồi thì không kiên nhẫn đứng dậynhưng vẫn nhu hòa nói:
- Tối nay trẫm còn có chuyện quan trọng phải đến xin ý chỉ Thái hậu, ái phi nghỉ sớm đi..
Thục phi nghe vậy thì trong mắt tràn ngập sự khó tin. Vội mềm mại vạn phần kéo tay áo đế vương, nhỏ giọng nói:
- Hoàng thượng, đã canh ba, chắc Thái hậu đã an nghỉ, không bằng… không bằng đêm nay Hoàng thượng ở lại chỗ thần thiếp…
Trong lòng không hiểu sao dâng lên cảmgiác buồn nôn, hắn không nhìn Thục phi, rút tay ra, vung tay áo, khôngđáp lời nàng bước thẳng ra đại điện. Sắc mặt vẫn như thường nhưng giọngnói hết sức lạnh lùng:
- Khởi giá Khôn Trữ cung…
Thục phi đứng ở cửa tẩm cung, sắc mặt tái nhợt. Hắn biết điều duy nhất tần phi trong hậu cung chờ đợi là cái gì,hắn cũng không muốn đạp vỡ lý do khiến các nàng chống đỡ trong chốn nước sôi lửa bỏng này. Nhưng hắn không thích chuyện nam nữ thậm chí là chánghét, không phải không có dục vọng, mà là, cảm thấy không phải là ngườihắn chờ mong.
Rời khỏi Chiêu Vân cung, hắn sai Tần Ankhông tiết lộ ra ngoài rồi đi theo đường nhỏ phía sau hoa viên mà tớiKhôn Trữ cung cầu kiến Thái hậu…
Lúc đến Khôn Trữ cung, đương nhiên Tháihậu đã nghỉ ngơi, nhưng đêm nay hắn không thể không xin Thái hậu xuấtmã. Mộ Tuyết là người giải linh của hắn, như vậy hắn nhất định phải theo những gì Thái tổ đã ghi lại, phải làm cho tiểu nữ tử quật cường này yêu thương hắn thì mới có thể giải trừ bệnh tim và lời nguyền rủa của hắn.Mà hôm nay, hắn cố tình muốn thăm dò mà châm chọc nàng. Cho nên muốn đểnàng chấp nhận mình thì phải nhờ Thái hậu xuất mã
Thái hậu không phải là thân mẫu của hắnnhưng lại đối xử với hắn như con đẻ. Sau khi mẫu phi Hoa quý nhân củahắn qua đời, lại càng yêu thương hắn, thậm chí còn hơn cả tam đệ. Chonên, trong hoàng cung này bà là người duy nhất hắn tôn kính, cũng làngười duy nhất hắn không phòng vệ, không tính kế.
Lúc thấy Thái hậu, Thái hậu chỉ khoác một chiếc áo cừu, vẫn như bao năm nay, chỉ cần hắn cầu kiến, bất luận làmuộn thế nào bà cũng hiền hòa tươi cười tiếp kiến, cùng hắn chong đènnói chuyện.
Hắn đi lên trước, còn chưa kịp thỉnh an đã thấy Thái hậu đỡ tay hắn, có mấy phần đau lòng nói:
- Đêm đã qua canh ba, là hôn yến của Hoàng thượng, sao trong lúc động phòng lại chạy đến chỗ ai gia?
Nói xong, ý cười đầy mắt nói:
- Sao rồi, Đức phi là đệ nhất tài nữ kinh thành, so với tần phi hậu cung có phải là càng được thánh tâm?
Hắn cười yếu ớt, tựa hồ, trước mặt mẫuhậu dù đã qua nửa đời người nhưng vẫn còn phong tư trác tuyệt thì hắnmới có thể cười thành thật như vậy. Nhưng hôm nay cười lại mang theo mấy phần bất an, nhưng Thái hậu còn chưa kịp nhìn ra thì hắn trầm giọngnói:
- Nhi thần đêm khuya bái phỏng là có chuyện muốn nhờ mẫu hậu ra tay tương trợ…
Thái hậu giật mình nhưng vẫn cười yếu ớt hỏi lại. Vì thế, hắn tùy tiện lấy một cái cớ, mỉm cười nói:
- Nhi thần hồ đồ, nói lời khiếnĐức phi tức giận cho nên Đức phi đêm nay không cho trẫm bước vào độngphòng, nhi thần bất đắc dĩ, chỉ có thể tiến đến xin mẫu hậu giúp…
Nói xong ngay cả chính hắn cũng không nghĩ tới. Một ngày kia lại nói ra lời này…
Thái hậu kinh ngạc, lại có chút không thể hiểu nhìn hắn. Hắn ngưng cười, Mộ Tuyết là người giải linh cho hắn, nếu cùng nàng làm phu thê trên danh nghĩa thì hắn không thể chiếm được lòng nàng. Cho nên, hắn biết được nên thế nào lấy lòng nữ nhân, chỉ cần cóđược lòng nàng thì có thể giải được bệnh tim của hắn. Mà hắn thân là đếvương, nếu sau khi châm chọc nàng rồi lại cùng nàng động phòng thì có vẻ giả dối. Nhưng việc này nếu có bàn tay của Thái hậu thì tất cả sẽ thành một thế cục…
Mà Mộ Tuyết, cho dù là trí tuệ vô song,cũng không nhất định có thể phát hiện ra thế cục hắn bài bố này. Hắnthích chơi trò mất bò mới lo làm chuồng này, lại thích cùng nữ tử có đôi mắt trong suốt kia đuổi bắt, có lẽ là trò chơi tình yêu.
Đêm đó, hắn đứng ở trong Trường sinhđiện, thản nhiên nhìn đêm đen ngoài cửa sổ. Ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng rải xuống người hắn. Đêm nay, tựa như quá dài khiến hắn trằn trọc khó ngủ, trong lòng lại có sự trống trải chưa từng có…
Canh năm hôm sau, Tần An mang hai thị nữđến hầu hạ hắn thay quần áo nhưng khi thấy đế vương mặc tẩm bào đứngtrước cửa sổ thì không khỏi kinh ngạc. Nhưng ai nấy chỉ lặng lẽ bước lên thay triều phục cho hắn như bình thường.
Trong triều, bách quan dập đầu, Thừatướng Âu Dương Trì bước ra giữa điện, khuôn mặt đa mưu túc trí mang theo ý cười a dua. Đây là biểu hiện bình thường của hắn, từ nhỏ Ngự Hạo Hiên nhìn đã thấy ghét. Nhưng có lẽ là thứ gì đó chán ghét ở bên người mìnhquá lâu thì sẽ không còn mấy phản cảm, thậm chí còn có vài phần yêuthích. Không thể không thừa nhận, bao nhiêu năm tại vị, Ngự Hạo Hiêncàng lúc càng thích nhìn lão hồ ly này từng bước rơi vào cạm bẫy của hắn bố trí, ngay cả mỗi lần lão giãy dụa, kêu cứu đều đã ở trong lòng bàntay hắn.
Nhưng là, hôm nay khi thấy Âu Dương Trì,không hiểu sao hắn không có chút lạc thú nào của việc đấu đá, mà chỉlạnh lùng nhìn Âu Dương Trì thao thao bất tuyệt nói chuyện mấy nước nhỏlàm loạn ở biên quan rồi lại nhắc đến việc để cho con trai hắn đến trấnáp.
Khuyết điểm lớn nhất của Âu Dương Trì lànói mãi cũng không đến chủ để chính, để cho người khác có thể dễ dàngnắm bắt được suy nghĩ của hắn, đây cũng là chỗ Ngự Hạo Hiên ghét nhất ởhắn. Nếu hắn có thể thông minh, khôn khéo, mưu lược thậm chí là âm ngoan hơn một chút thì Ngự Hạo Hiên có lẽ sẽ thấy trò chơi này thú vị hơn một chút. Ví dụ như… tân nương tử bị lạnh nhạt đêm qua, cả người như phủlớp sương mù thần bí mà tĩnh lặng…
Cứ như thế, trong nháy mắt, trong đầu hắn hiện ra đôi mắt tinh thuần trong suốt kia. Ngồi trên long ỷ mà thấtthần. Sau đó, khi Âu Dương Trì đang lải nhải chưa dứt, mày kiếm nhướnglên, đột nhiên ngắt lời nói:
- Việc biên quan cứ để Hàn Nghi làm. Phiên bang bé nhỏ sao làm phiền đến Nhị phẩm tướng quân tự thân xuất mã…
Nói rồi đứng dậy nói:
- Nếu không có chuyện gì khác, bãi triều thôi…
Tần An lại một lần nữa giật mình, bởi vìđây là lần đầu tiên hắn vừa lâm triều đã bãi triều. Quá khứ, hắn khônggiữ đám quan lại nửa canh giờ thì tuyệt không bãi triều vì hắn thích nắm giữ mọi thứ trong tay. Hắn không bao giờ để lại bất kì chuyện hay kẻnào uy hiếp mình, càng không để cho mình đường lui để trốn tránh. Nhưnglúc này, hắn lại có chút bất an… thậm chí rất muốn biết chuyện thỉnh trà chỗ mẫu hậu hôm nay như thế nào.
Cho tới giờ hắn cũng chưa từng có tâmtrạng vội vàng, nhưng trên đường hồi cung hắn lại rất vội vã. Hắn tựthuyết phục chính mình đây là vì hắn đã chịu nỗi đau đớn này đã lâu rồi. Hắn từng bước một hoàn thành kế hoạch giải cứu chính mình. Mất mấy năm, nay chỉ còn một bước là có thể hoàn toàn thoát khỏi, cho nên hắn mớinóng vội như thế.
Nghĩ đến đây, lòng hắn bình tĩnh hơnnhiều, lại thản nhiên ra lệnh cho Tần An đem xa giá đi về phía Khôn Trữcung. Nếu tính đúng, như vậy bây giờ đến vừa lúc qua Mộ Tuyết tới.
Quả nhiên, khi long liễn chưa tới hắn đãthấy bóng dáng cao ngạo kia liếc nhìn mình qua trướng vàng. Môi mỏng hơi cười lạnh, bởi hắn quả thực rất muốn biết, nữ tử có đôi mắt thanh thuần kia có khả năng khiến hắn thấy thú vị hay không. Bởi vì, nữ tử tronghậu cung đều chỉ có một mục đích, mục đích của bọn họ rất rõ ràng. Thậmchí còn không biết thế nào là che dấu khiến hắn chẳng thấy thú vị thậmchí là chán ghét.
Long liễn dừng lại, Tần An lại xướng caogiọng. Còn hắn, chỉ mang theo vài phần lười nhác, thản nhiên xuống xe,đứng trước đại điện, chờ xem nàng sẽ kinh hoảng. Nhưng mà, nàng cho hắnthấy lại là sự lạnh lùng thoáng qua và khuôn mặt bình tĩnh và giọng nóinhu hòa:
- Nô tì tham kiến Hoàng Thượng…
Biểu hiện của nàng thay đổi quá nhanhkhiến hắn cơ hồ không nắm bắt được. Cho nên, một khắc kia, trong mắt hắn hiện ra một tia nghi hoặc. Hắn nhìn nàng đứng thẳng trước mặt mình, ánh mặt trời chiếu lên váy dài nguyệt sắc và đôi mắt trong suốt của nàngkhiến nàng thoạt nhìn tựa như con ngân hồ giảo hoạt, lại có mấy phầnngạo nghễ nhìn hắn. Tóc búi đơn giản chỉ cài một cây trâm bạch ngọc, hoa tai lưu ly nhẹ lay động trong gió. Thanh lệ xuất trần....
Nhưng là, nàng không đẹp, huống chi mộtnữ tử cho dù trí tuệ thì đêm tân hôn bị phu quân vứt bỏ sao có thể chedấu được sự khó xử và xấu hổ? Thầm nghĩ đến đó, cảm giác của hắn vớinàng phai nhạt ít nhiều, mím môi lạnh lùng nói:
- Ái phi hôm nay đến thật đúng giờ
Hắn nghĩ, nàng nghe câu nói này có thể sẽ đau đớn thấu tim gan mà đánh tan sự ngụy trang của nàng. Nhưng thậtkhông ngờ, nàng chỉ hơi giật mình rồi trong mắt mang ý cười, vẫn mềm nhẹ nhu hòa nói:
- Hoàng thượng quá khen, nô tì cũng chỉ là làm tròn bổn phận, tránh để người khác chê cười.
Một câu, khiến ngực hắn rung động, càngkhiến mọi người đứng bên ngoài đại điện kinh hãi. Mọi người kinh hoảngnhắc hắn nhớ ra hắn đã đứng bên nàng quá lâu, cũng đã nói quá nhiều, cho nên, một khắc kia, hắn hờ hững bước vào đại điện, không hề để ý tớinàng, nghĩ lại khiến nàng xấu hổ lần nữa nhưng nàng lại hơi cười bướcvào.
Không thể phủ nhận, đây đúng là thời cơtốt để thoát khỏi sự xấu hổ. Nữ nhân này thật khác thường, nhưng quantrọng là hắn đã có vài phần hứng thú với nàng.
Lúc dâng trà, hắn bàng quan ngồi đó, lạnh lùng nhìn nàng kính trà với Thái hậu và các tần phi. Sau đó ngửi đượcmùi Kim yến hạt sen thang quen thuộc, trong lòng cảm thấy nữ tử này thật có ý tứ. Bởi lẽ biết rõ Thái hậu thích kim yến hạt sen thang, ngoàithái giám, cung nữ thân cận thì cũng chỉ có hắn và Tam đệ biết. Mà nàng, dùng cách gì để biết được bí mật này.
Nâng tay thưởng thức chiếc nhẫn bạch ngọc trên ngón cái, không khỏi chống trán, hơi cười nhìn nàng kính trà vớiđám người kia. Đột nhiên cảm giác, sau này cuộc sống của hắn sẽ khôngnhàm chán như trước nữa. Dù sao, muốn một nữ tử lạnh nhạt như nước lạigiảo hoạt tựa hồ ly yêu thương mình, cam tâm tình nguyện giải trừ bệnhtim cho mình… dường như là cuộc khiêu chiến không nhàm chán…
Không bao lâu, diễn cũng xong, hắn thấyThái hậu nhìn mình một cái rồi bảo nàng ở lại cùng mình và Thái hậu dùng ngọ thiện thì hắn biết, hồi sau, hắn nên nắm lấy thế cục. Môi mỏng nhưđộng lạnh, trong lòng đột nhiên dâng lên tia chờ mong khó hiểu chưa baogiờ có, hắn đã nhìn trúng con mồi, một con ngân hồ thú vị…
Trong bữa ăn, mẫu hậu và nàng nhanh chóng tìm được đề tài. Vì mẫu hậu từ lâu đã biết phương danh (tiếng thơm) của Mộ Tuyết mà tán thưởng tài hoa của nàng.
Trong lúc hai người nói chuyện, nàng lạikhiến hắn bất ngờ. Lần đầu gặp mặt Thái hậu, tiểu nữ tử này lại ứng đốitự nhiên, không chỉ có khiêm tốn có lễ, lại còn giỏi chọn đề tài khiếnhắn cảm thấy rất thú vị. Cho nên, hắn ngồi một bên thản nhiên ăn, mộtbên nghe hai người nói chuyện. Cho đến khi mẫu hậu nói câu hắn chờ đợiđã lâu:
- Mộ Tuyết thật đúng là con dâuhiền của ai gia, vừa khiêm tốn lại vừa hiểu lễ nghĩa, Hoàng Thượng, hômqua một hồi phong ba đừng nhắc đến nữa, nhưng hôm nay, Hoàng Thượng cũng nên dẹp phong ba chốn hậu cung đi.
Một khắc này, tay hắn hơi ngừng lại,trong lòng dâng lên một tia nhộn nhạo khó hiểu, sau đó ngẩng đầu nhìnnàng. Hắn muốn thấy biểu tình trên mặt nàng, muốn tìm được dấu vết màlột bỏ lớp ngụy trang của hồ ly này. Nhưng liếc mắt một cái, hắn chỉnhìn thấy tia né tránh và chần chừ chợt lóe…
Trong lòng, bỗng dưng nảy lên một chút,khi hắn hiểu được ý tứ trong nháy mắt này của nàng thì lập tức mở tomắt, bàn tay to nắm chặt, trong mắt không khắc chế được mà xẹt qua mộttia giận dữ cùng xấu hổ, tuy rằng, chỉ là trong nháy mắt, nhưng hắn thật sự vì sự cự tuyệt vô hình của nữ tử này mà tức giận.
Nhưng là, nàng lại giả như không biết,cắt ngang lời nói có thể kết nối hai người bọn họ của Thái hậu. Mấy lầnkiếm cớ, thậm chí kéo cả hắn vào. Thái hậu biết càng kéo dài thì càngkhông hay nên đành kéo tay bọn họ nắm lại, rồi cố ý sai người hầu hạ lui xuống, chỉ để lại hai người bọn họ ở đó…