Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Xú Phi Mộ Tuyết

Quyển 4 - Chương 1: Mới gặp



Trong Ngự hoa viên, giữa rừng hoa Hảiđường tịch liêu, bóng người màu vàng anh tuấn đứng đó, gió nổi lên thổinhững những đóa hoa hồng nhạt bay múa, từng cánh hoa rơi xuống long bào, từng cánh từng cánh cô linh rơi xuống bùn đất màu xám, dính đầy bụi,tựa như những sinh mệnh điêu linh…
Sau Hải đường lâm, một người mặc triềuphục màu nâu thêu bạch hạc, tay cầm phất trần trắng vội vàng chạy tới.Khi nhìn thấy bóng dáng kia trong ánh tịch dương thì cúi đầu, thấp giọng nói:
- Hoàng thượng, Ngự Lâm quân báo, tam thiên kim của Mộ tướng quân đã ngồi lên hỷ kiệu, đang đi tới hoàng cung rồi
Nói xong, hắn vụng trộm nhìn lén bóng người màu vàng đứng bất động kia, lại nói:
- Hoàng thượng, thị nữ đã chuẩn bị hỷ bào xong rồi, người xem có…
Ngự Hạo Hiên giật mình, nhưng lại tiếnlên phía trước như đang thưởng thức cảnh đẹp cô tịch này. Lúc sau, hắnhơi hơi ngẩng đầu, trâm vàng cài trên tóc phát ra ánh sáng chói mắt dưới ánh tịch dương, hai sợi dây lụa vàng phất phơ trong gió, mày kiếm hơinhíu, môi mỏng khẽ động, giọng nói trầm thấp từ từ truyền đến:
- Không cần, sai bà mối ra ngoài nghênh đón…
Tần công công hơi sửng sốt nhưng dường như đã thành thói quen, hắn cúi đầu, khom lưng nói:
- Nô tài tuân mệnh
Nói xong cúi đầu rời khỏi Hải đường lâm,khi quay người thì thoáng nhìn những cánh hồng bay múa trong gió, như có chút suy nghĩ mà hơi dừng lại nhưng lại lập tức xoay người rời đi…
- Mộ Tuyết.
Ngự Hạo Hiên vươn tay, nhìn đóa hải đường không còn trọn vẹn rơi xuống tay mình, đôi mắt thâm trầm như hồ nướcxẹt qua một tia lạnh băng nhưng lại lập tức biến mất. Hắn nắm chặt tay,cọ đóa hoa đó lên ngực trái mình, chạm đến chỗ đau thấu tim đó, dungnhan tuấn mỹ nhiễm một tia cô tịch lạnh lùng. Một lúc sau, hắn quayngười, ánh tịch dương chiếu vào nửa khuôn mặt cương nghị như điêu khắccủa hắn, trong trẻo mà lạnh lùng nói:
- Chỉ mong nàng đúng là người giải ma chú.
Trước hoàng cung, tiếng chiêng trống vang đến trời, trước Huyền vũ môn có mấy ngàn Ngự lâm quân thủ vệ, khi kiệuđỏ đi qua cửa chính thì tiếng pháo nổ, nhạc khí tưng bừng, thảm đỏ trămtrượng trải rộng. Không biết từ đâu đến những cánh hải đường bay lượnkhắp hoàng cung như những bông tuyết điêu linh rơi trên gấm đỏ.
Tần phi hậu cung nghe được những tiếngnày thì ai nấy ra khỏi cung điện, nhưng không mấy người bước thêm, chỉcó thể mở to đôi mắt tuyệt vọng nhìn xung quanh trang trí lụa đỏ, trongmắt lộ ra ghen tị cùng hâm mộ, nhưng càng nhiều là sự tuyệt vọng, một sự trống rỗng đến vô lực.
Đây là lần thứ sáu đế vương ban lễ lớn,dùng kiệu tám người khiêng cưới phi tần. Năm lần trước là vì Hoàng hậuÂu Dương thị, Quý phi Mộc thị, Thục phi Mộ thị, Hiền phi Thượng Quan thị cùng với chiêu dung Âu Dương thị, họ đều là thiên kim của trọng thầntriều đình, vị trí nhị phẩm trở lên. Mà hôm nay, nữ tử này là thân muộicủa Thục phi, tam thiên kim của Trấn quốc tướng quân Mộ Thiết Vân, là đệ nhất tài nữ đế đô, nhưng, nữ nhân tài ba này cũng là nữ tử vô cùng xấu.
Tân nương tử xuống kiệu, bà mối tươi cười bước lên nghênh đón, tất cả cảnh này đều rơi vào mắt tần phi hậu cung,trong ánh tịch dương như tràn ngập màu máu.
Trong Tẩm Tâm cung, Ngự Hạo Hiên đứngtrước cửa sổ trong Trường sinh điện, ánh mắt thâm u nhìn về phía hậu hoa viên vắng tanh, môi mỏng mang theo mấy phần lạnh lùng, nhìn chăm chúchiếc nhẫn Dương chỉ bạch ngọc trên ngón cái. Khi nghe đến phía sautiếng cửa “cót két” thì hít sâu một hơi, khoanh tay nói:
- Thế nào rồi?
Tần công công bước lên trước, cầm chặt phất trần, thấp giọng nói:
- Nô tài đã dựa theo ý chỉ của Hoàng thượng tuyên Mộ thị làm Nhất phẩm Đức phi, ban thưởng ở tại Ngưng Tuyết cung…
Nói xong, ánh mắt Tần công công hơi trầm xuống, bước lên hai bước, nhỏ giọng nói:
- Hoàng Thượng, nô tài nghe HoaQuỳnh báo lại, nói là Quý phi nương nương ở lãnh cung nhiễm phong hàn,sợ là không trụ được lâu, Hoàng thượng có đến xem không?
Ánh mắt Ngự Hạo Hiên khi nghe đến hai chữ “Quý phi” thì sầm xuống nhưng lại thâm trầm nhìn hậu hoa viên lạnh lùng cô tịch, một lúc sau mới lười nhác nói:
- Tùy nàng thôi… mọi thứ đều có kế hoạch rồi…
Tần công công giật mình nhưng cũng không dám nói thêm gì, chỉ “vâng” một tiếng rồi xoay người đi ra khỏi tẩm điện.
Một khắc khi cửa điện đóng lại kia, ánhmắt Ngự Hạo Hiên hiện lên một tia cô tịch. Hai sợi dây lụa vàng baytrong gió lạnh càng khiến hắn trông tuấn mỹ và tịch liêu. Nhưng một khắc này, sự tuấn mỹ và lãnh trầm đó lại bị cơn đau từ ngực trái truyền đếnmà che lấp đi. Mày kiếm nhíu lại, môi mỏng nhếch lên, thấp giọng nỉ non:
- Ngươi còn muốn tra tấn đến khi nào
Nói xong, tay ôm ngực đột nhiên xiết chặt thành quyền, ánh mắt thâm trầm xẹt qua một tia tối tăm và ngoan tuyệt.
Nếu đêm động phòng đó, hắn không có mangtâm tư cười nhạo đến thăm dò nữ tử có thể giải ma chú trên người hắn, có lẽ, cả đời này hắn sẽ không ngã vào vực sâu không đáy này, lại càngkhông vì sự tuyệt vọng và chờ đợi mà đánh mất chính mình, đem những gìtrước kia đã bày bố tốt mà tự tay hủy đi.
Vừa nghe thấy cái tên Mộ Tuyết, hắn cũngkhông có gì ngạc nhiên. Cái tên này nhiều lắm sẽ chỉ nhắc hắn nhớ tớiMẫu phi hắn đã từng chết trong tay phụ hoàng. Mà nay, vật đổi sao dời,nhắc lại cái tên này, cảm giác duy nhất của hắn là nực cười. Bởi vì, hắn là người không biết thế nào mà nhớ lại, mình đã từng vì sự tàn nhẫn của phụ hoàng mà phá hoại mỹ mạo và tương lai cả đời của một nữ tử. Mà nay, hắn lại vì tự tư, còn tàn nhẫn hơn nhiều năm trước, là chặn đứng đườngsống của nữ tử này.
Nữ nhân chôn vùi cả đời trong tay hắnkhông chỉ có một mình nàng, cho nên hắn chưa bao giờ vì lấy nàng mà áynáy. Trong hoàng cung này, mỗi nữ nhân trong hậu cung đều có mỹ mạo nhưhoa, nhưng các nàng cũng chỉ giống như tần phi hậu cung từ xưa đến nay,phí hoài tuổi xuân ở chốn tường hồng ngói đỏ này, “hồng nhan bất lão, ân nghĩa đoạn”
Canh ba, trăng nhô cao, trong trẻo màlạnh lùng chiếu rọi toàn bộ hoàng cung. Hắn đứng trước cung điện lạnhnhư băng nhìn xung quanh rải lụa đỏ thẫm, ánh mắt xa xôi nhìn về phíađèn đuốc dần tắt trong hậu cung, môi mỏng cười lạnh. Sau đó, khi Tần Ancòn đang giật mình thì hắn bước lên kiệu, tay đỡ trán, có mấy phần lườinhác nói:
- Khởi giá Ngưng Tuyết cung
Tần An giật mình. Có chút khó tin nhìn hắn nhưng lại lập tức hoàn hồn, vội sai thị vệ một bên, the thé cất giọng:
- Khởi giá Ngưng Tuyết cung…
Sau đó, hai tay xốc xốc tay áo, nắm chặt phất trần vội vã đi theo kiệu, cúi đầu bước.
Hắn nhìn thoáng qua đường nhỏ trong Ngựhoa viên. Những đóa hải đường bay khắp hậu cung như tuyết rơi. Đây làlần đầu tiên hắn thấy cảnh tượng này, cho nên không khỏi nhíu mày kiếm,sau đó như là thưởng thức mà day day trán, lạnh lùng nhìn. Bởi vì, bấtluận hoa rơi đẹp như thế nào thì cuối cùng cũng là tàn tạ.
Đến Ngưng Tuyết cung, Tần An có vài phần bất an nhìn hắn, tiến lên nhỏ giọng nói:
- Hoàng thượng, tối này có ghi sách thị tẩm?
Hắn lười nhác liếc nhìn Tần An, hắn biếtTần An nghĩ gì, bởi vì cho tới giờ hắn chưa từng sủng hạnh phi tần nàotrong đêm đại hôn, lại càng không bao giờ ở trong đêm tân hôn mà tiếnvào phòng xem tân nương. Mím mân cười lạnh, hắn không muốn nhiều lời, tđứng lên, khoanh tay bước xuống kiệu, đứng trước Ngưng Tuyết cung, ngẩng đầu nhìn lướt qua cảnh sắc xung quanh rồi bước lên thềm đá, đi vào đạiđiện.
Trong đại điện cực kì lạnh lùng, hai thịnữ đứng canh nhỏ giọng thỉnh an nhưng hắn mặc kệ. Khi Tần An vội bướclên đẩy cửa lớn thì hắn hơi dừng bước. Mày kiếm khẽ động. Hắn nghĩ nênnói câu đầu tiên với nàng như thế nào, nếu phù chú kia là vô dụng thìhắn nên làm gì. Dù sao, là hắn đã chia rẽ tình duyên của nàng với Tamđệ.
Khi bước chân ngừng lại thì Tần An lạinhắc một tiếng, hắn hoàn hồn, có hơi cười nhạo chính mình. Bước nhanhvào trong điện, thấy trên giường, một nữ tử mặc áo cưới đỏ thẫm, đầu phủ khăn hồng thêu uyên ương.
Tâm tình không có gì dao động, nàng cũngkhông phải là tân nương đầu tiên hay cuối cùng của hắn. Cho nên, hắn cómấy phần lười nhác cầm chiếc gậy trong tay Tần An, bước về phía nàng,khi đến trước người nàng thì tháo khăn hồng của nàng xuống.
Ở trong trí nhớ của hắn, nàng là nữ tửmang theo mấy phần mơ hồ mà ưu thương. Cả người tài hoa nhưng lại thậtsâu tự ti cho dung nhan của mình. Nay nàng vì Tam đệ vứt bỏ mà tự sátkhông thành rồi gả vào cung. Cho nên, ánh mắt của nàng phải là u buồnđến chết hoặc đầy hận ý. Nhưng là, hắn không ngờ được, hắn nhìn đến lạilà một đôi mắt trong suốt tinh thuần, vô hình trung lộ trí tuệ và sựlạnh lùng.
Một khắc kia khi bốn mắt nhìn nhau, có lẽ là lần đầu tiên hắn bị sai lầm cho nên khi nhìn đến đôi mắt có thể dễdàng khiến người hãm sâu kia, hắn sợ run lên. Ý nghĩ đầu tiên của hắn là nữ tử này không phải là Mộ Tuyết, nhưng khi nhìn đến vết sẹo kia, hắnthành công bảo vệ vỏ bọc của mình, cười lạnh một tiếng nói:
- Trẫm nghe nói Mộ thị tam tiểu thư xấu vô cùng, thì ra chỉ là hơn người một vết sẹo mà thôi
Nói xong, ném cây gậy đó vào tay Tần An, đứng nơi đó, vẻ mặt vô cùng khinh thường…
Hắn biết, nếu nàng thật sự không phải làMộ Tuyết thì chắc chắn sẽ không nhận ra hắn, bởi thế hắn nói những lờinày để thử nàng. Nhưng đúng là nữ tử này không nói nửa câu, khi nghe đến lời châm chọc này thì chỉ hơi chớp hạ mi dài, che đi đôi mắt trong suốt tinh thuần kia. Nàng lặng yên ngồi đó tựa như mọi thứ xung quanh khôngtồn tại.
Nàng là người giải ma chú cho hắn.
Một khắc này, ngực trái hắn đột nhiên đau đớn như dao cắt khiến hắn không khỏi hít sâu một hơi. Vì để xác thựcđây chắc chắn không phải là Mộ Tuyết, hắn nén đau, vung tay áo, xoayngười trầm thấp nói:
- Di giá Chiêu Vân cung
Xác định nàng có phải là Mộ Tuyết thì chỉ có cách này, đó là tìm Thục phi để xác định.
Chương trước Chương tiếp
Loading...