Yêu Long Ngoạn Vật - Thanh Thanh Mạn
Chương 85: Ta muốn ở mặt trên
Edit: Jang Jang
Tình quả có hiệu quả thôi tình, có thể khiến người ta dục hỏa đốt người, khô nóng khó nhịn.
Dung Khanh bị dục hỏa trong cơ thể tra tấn mồ hôi đầm đìa, nàng dồn dập thở hổn hển, cái miệng nhỏ thở ra hơi thở mang theo một tia nóng rực.
Tay ngọc xanh nhạt xốc lên cổ áo nam nhân, đi vào thăm dò, châm ngòi thổi gió, khiêu khích vuốt ve cơ bắp cuồn cuộn ở ngực nam nhân.
Nàng đầu ngón tay trắng nõn như châm ngòi lửa, nơi da thịt bị nàng sờ qua, một mảnh nóng bỏng.
Chúc Vưu hô hấp hơi có chút hỗn loạn, hắn đè lại tay nhỏ Dung Khanh đang tác loạn, khàn khàn nói: "Khanh Khanh, đừng sờ loạn, phu quân mang muội về nhà."
"Ngô... Ngô... Ân..." Phía sau truyền đến thanh âm hài đồng non nớt nức nở, Chúc Vưu sửng sốt, nhìn lại phía sau, liền thấy Tiểu Bảo bị buộc chặt ở trên một tảng đá lớn.
Cái miệng nhỏ của nó bị tắc miếng vải rách, nói không được, chỉ có thể không ngừng nức nở.
Xà yêu kia ngại nó la to, phá hư hứng thú, liền đem nó trói lại, muốn cho nó tận mắt nhìn thấy mẫu thân chính mình chịu nhục.
Chúc Vưu ôm Dung Khanh không an phận, đi vài bước, tới giúp Tiểu Bảo mở trói.
Hắn ngồi xổm xuống, cởi ra dây thừng thô ráp, Dung Khanh vẫn ở trong lòng ngực hắn, tay nhỏ như cũ nơi nơi sờ loạn.
Dung Khanh tay ngọc trắng nõn sờ qua cơ bụng nam nhân, thẳng tắp đi xuống tìm kiếm, xuyên qua dây quần, cầm cây nhục côn thô to.
Chúc Vưu thân mình cứng đờ, tay cởi dây thừng đột nhiên dừng lại, hắn rũ mắt nhìn phía Dung Khanh, ánh mắt sâu thẳm, tiếng nói khàn khàn: "Khanh Khanh, muội biết chính mình đang làm cái gì không?"
Dung Khanh gương mặt đã hồng, mị nhãn mê ly, trong mắt hạnh thủy quang liễm diễm, nàng ngửa đầu hôn hầu kết nam nhân vì nói chuyện mà lăn lộn, kiều thanh nói: "Phu quân, chúng ta động phòng nha."
Động phòng?
Chúc Vưu hầu kết lăn lộn, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Dung Khanh.
Cái cô nương ngốc này thật biết quyến rũ hắn, trêu chọc hắn như vậy, đợi lát nữa hắn liền làm nàng đến đường đều đi không được.
"Ngô ngô..." Tiểu Bảo còn đang giãy giụa nức nở, nó phi thường khát vọng được thả tự do.
May mà, Dung Khanh ở trong lòng ngực Chúc Vưu, hai người kề sát, thân mình nàng chặn hạ bụng Chúc Vưu, cũng chặn động tác mắc cỡ của nàng vừa rồi.
Tiểu Bảo chỉ nhìn thấy phần lưng mẫu thân, nhìn không thấy tay trước người nàng đang làm cái gì.
Đũng quần kia tay nhỏ mềm mại càng sờ càng hăng say, long căn dần dần bành trướng sung huyết, đã phát ngạnh.
Chúc Vưu thấp suyễn một tiếng, ngước mắt nhìn phía Tiểu Bảo, có chút không phúc hậu nói: "Tiểu Bảo, con trước ngủ một hồi, đợi lát nữa cha mang con về nhà."
Dứt lời, bàn tay vung lên, Tiểu Bảo liền mất đi ý thức hôn mê bất tỉnh.
Chúc Vưu nhanh chóng giúp Tiểu Bảo cởi dây thừng dư lại, hắn biến ra một cái chăn, đem nó bao lấy, rồi sau đó làm nó nằm trên mặt đất ngủ.
Dung Khanh lúc này đã bị dục hỏa tra tấn đến phát cuồng, nàng lôi kéo yếm hồng của chính mình, lộ ra nửa cái vú phồng lên no đủ, cái miệng nhỏ thẳng hô: "Nóng, nóng quá, muốn thoát y."
Nàng không tự thoát xiêm y chính mình, tay nhỏ lay ngực Chúc Vưu, bất quá vài cái, liền đem xiêm y nam nhân lôi kéo đến loạn thất bát tao.
Chúc Vưu ôm Dung Khanh hướng sơn động phía bên phải đi đến, cách Tiểu Bảo xa chút, hắn lại biến ra tấm thảm mềm mại, bày trên mặt đất, theo sau đem Dung Khanh thả ở trên.
Dung Khanh chịu tình quả ảnh hưởng, lá gan lớn hơn, người cũng buông ra.
Chúc Vưu mới vừa đem nàng buông ra, nàng liền giãy giụa muốn bò dậy, một phen bổ nhào vào trong lòng ngực Chúc Vưu, đem hắn áp xuống.
"Phu quân, chàng nằm xuống, ta muốn ở mặt trên." Dung Khanh ngây thơ nói.
Chúc Vưu lần đầu tiên nhìn thấy Dung Khanh lớn mật như vậy, trước kia khi làm việc này, nàng mỗi lần đều là thẹn thùng đến quay mặt đi, liền cùng hắn đối diện cũng không dám.
Dung Khanh vũ mị câu nhân như vậy, Chúc Vưu thật ra rất thích, hắn nghe lời nằm yên ở trên thảm.
Dung Khanh cởi xiêm y hai người, ném ở một bên.
Nàng tách ra hai chân trắng nõn, khóa ngồi ở trên đùi Chúc Vưu.
dương v*t giữa hai chân nam nhân thô to cao cao nhếch lên, đầu nấm sung huyết sưng to, ướt hồng bóng lưỡng, đỉnh quy đầu mã mắt giận trương, chảy ra chút thanh dịch trong suốt.
Dung Khanh nuốt nuốt nước miếng, bỗng nhiên cảm thấy địa phương dưới thân một trận hư không, thậm chí có cỗ cảm giác ngứa ngáy.
Nàng tìm ký ức trong đầu, nhớ lại động tác khi hai người giao hoan, đỡ căn dương v*t thô dài cực đại nhắm ngay huyệt khẩu đỏ bừng của chính mình.
Vì chịu tình quả ảnh hưởng, Dung Khanh sớm đã động tình, huyệt khẩu một mảnh ướt át, thịt mềm mấp máy co rút lại, phun ra từng luồng d*m thủy dính nhớp.
Cực đại quy đầu nhắm ngay thịt khổng tích thủy ma sát qua lại, cọ đến hành thân thô to ướt dầm dề, gân xanh chằng chịt, thịt căn run rẩy, dị thường làm cho người ta sợ hãi.
Dung Khanh nâng lên mông vểnh, nhắm ngay đầu nấm phun tinh dịch kia, chậm rãi ngồi xuống.
Vì quy đầu nam nhân quá mức cực đại, Dung Khanh bốn năm chưa tiến hành qua hoan ái, mật huyệt chặt chẽ như xử nữ, nàng đi xuống đè ép vài lần, lại vẫn là chen không vào.
"Bẹp" một tiếng, quy đầu trượt ra, cọ đến một bên đùi.
"Ô ô... Như thế nào chen không vào, thật là khó chịu, muốn phu quân đi vào..." Dung Khanh cắn môi thấp khóc, tiếng nói lại kiều lại mị, câu đến nam nhân huyết mạch phẫn trương.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Tình quả có hiệu quả thôi tình, có thể khiến người ta dục hỏa đốt người, khô nóng khó nhịn.
Dung Khanh bị dục hỏa trong cơ thể tra tấn mồ hôi đầm đìa, nàng dồn dập thở hổn hển, cái miệng nhỏ thở ra hơi thở mang theo một tia nóng rực.
Tay ngọc xanh nhạt xốc lên cổ áo nam nhân, đi vào thăm dò, châm ngòi thổi gió, khiêu khích vuốt ve cơ bắp cuồn cuộn ở ngực nam nhân.
Nàng đầu ngón tay trắng nõn như châm ngòi lửa, nơi da thịt bị nàng sờ qua, một mảnh nóng bỏng.
Chúc Vưu hô hấp hơi có chút hỗn loạn, hắn đè lại tay nhỏ Dung Khanh đang tác loạn, khàn khàn nói: "Khanh Khanh, đừng sờ loạn, phu quân mang muội về nhà."
"Ngô... Ngô... Ân..." Phía sau truyền đến thanh âm hài đồng non nớt nức nở, Chúc Vưu sửng sốt, nhìn lại phía sau, liền thấy Tiểu Bảo bị buộc chặt ở trên một tảng đá lớn.
Cái miệng nhỏ của nó bị tắc miếng vải rách, nói không được, chỉ có thể không ngừng nức nở.
Xà yêu kia ngại nó la to, phá hư hứng thú, liền đem nó trói lại, muốn cho nó tận mắt nhìn thấy mẫu thân chính mình chịu nhục.
Chúc Vưu ôm Dung Khanh không an phận, đi vài bước, tới giúp Tiểu Bảo mở trói.
Hắn ngồi xổm xuống, cởi ra dây thừng thô ráp, Dung Khanh vẫn ở trong lòng ngực hắn, tay nhỏ như cũ nơi nơi sờ loạn.
Dung Khanh tay ngọc trắng nõn sờ qua cơ bụng nam nhân, thẳng tắp đi xuống tìm kiếm, xuyên qua dây quần, cầm cây nhục côn thô to.
Chúc Vưu thân mình cứng đờ, tay cởi dây thừng đột nhiên dừng lại, hắn rũ mắt nhìn phía Dung Khanh, ánh mắt sâu thẳm, tiếng nói khàn khàn: "Khanh Khanh, muội biết chính mình đang làm cái gì không?"
Dung Khanh gương mặt đã hồng, mị nhãn mê ly, trong mắt hạnh thủy quang liễm diễm, nàng ngửa đầu hôn hầu kết nam nhân vì nói chuyện mà lăn lộn, kiều thanh nói: "Phu quân, chúng ta động phòng nha."
Động phòng?
Chúc Vưu hầu kết lăn lộn, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Dung Khanh.
Cái cô nương ngốc này thật biết quyến rũ hắn, trêu chọc hắn như vậy, đợi lát nữa hắn liền làm nàng đến đường đều đi không được.
"Ngô ngô..." Tiểu Bảo còn đang giãy giụa nức nở, nó phi thường khát vọng được thả tự do.
May mà, Dung Khanh ở trong lòng ngực Chúc Vưu, hai người kề sát, thân mình nàng chặn hạ bụng Chúc Vưu, cũng chặn động tác mắc cỡ của nàng vừa rồi.
Tiểu Bảo chỉ nhìn thấy phần lưng mẫu thân, nhìn không thấy tay trước người nàng đang làm cái gì.
Đũng quần kia tay nhỏ mềm mại càng sờ càng hăng say, long căn dần dần bành trướng sung huyết, đã phát ngạnh.
Chúc Vưu thấp suyễn một tiếng, ngước mắt nhìn phía Tiểu Bảo, có chút không phúc hậu nói: "Tiểu Bảo, con trước ngủ một hồi, đợi lát nữa cha mang con về nhà."
Dứt lời, bàn tay vung lên, Tiểu Bảo liền mất đi ý thức hôn mê bất tỉnh.
Chúc Vưu nhanh chóng giúp Tiểu Bảo cởi dây thừng dư lại, hắn biến ra một cái chăn, đem nó bao lấy, rồi sau đó làm nó nằm trên mặt đất ngủ.
Dung Khanh lúc này đã bị dục hỏa tra tấn đến phát cuồng, nàng lôi kéo yếm hồng của chính mình, lộ ra nửa cái vú phồng lên no đủ, cái miệng nhỏ thẳng hô: "Nóng, nóng quá, muốn thoát y."
Nàng không tự thoát xiêm y chính mình, tay nhỏ lay ngực Chúc Vưu, bất quá vài cái, liền đem xiêm y nam nhân lôi kéo đến loạn thất bát tao.
Chúc Vưu ôm Dung Khanh hướng sơn động phía bên phải đi đến, cách Tiểu Bảo xa chút, hắn lại biến ra tấm thảm mềm mại, bày trên mặt đất, theo sau đem Dung Khanh thả ở trên.
Dung Khanh chịu tình quả ảnh hưởng, lá gan lớn hơn, người cũng buông ra.
Chúc Vưu mới vừa đem nàng buông ra, nàng liền giãy giụa muốn bò dậy, một phen bổ nhào vào trong lòng ngực Chúc Vưu, đem hắn áp xuống.
"Phu quân, chàng nằm xuống, ta muốn ở mặt trên." Dung Khanh ngây thơ nói.
Chúc Vưu lần đầu tiên nhìn thấy Dung Khanh lớn mật như vậy, trước kia khi làm việc này, nàng mỗi lần đều là thẹn thùng đến quay mặt đi, liền cùng hắn đối diện cũng không dám.
Dung Khanh vũ mị câu nhân như vậy, Chúc Vưu thật ra rất thích, hắn nghe lời nằm yên ở trên thảm.
Dung Khanh cởi xiêm y hai người, ném ở một bên.
Nàng tách ra hai chân trắng nõn, khóa ngồi ở trên đùi Chúc Vưu.
dương v*t giữa hai chân nam nhân thô to cao cao nhếch lên, đầu nấm sung huyết sưng to, ướt hồng bóng lưỡng, đỉnh quy đầu mã mắt giận trương, chảy ra chút thanh dịch trong suốt.
Dung Khanh nuốt nuốt nước miếng, bỗng nhiên cảm thấy địa phương dưới thân một trận hư không, thậm chí có cỗ cảm giác ngứa ngáy.
Nàng tìm ký ức trong đầu, nhớ lại động tác khi hai người giao hoan, đỡ căn dương v*t thô dài cực đại nhắm ngay huyệt khẩu đỏ bừng của chính mình.
Vì chịu tình quả ảnh hưởng, Dung Khanh sớm đã động tình, huyệt khẩu một mảnh ướt át, thịt mềm mấp máy co rút lại, phun ra từng luồng d*m thủy dính nhớp.
Cực đại quy đầu nhắm ngay thịt khổng tích thủy ma sát qua lại, cọ đến hành thân thô to ướt dầm dề, gân xanh chằng chịt, thịt căn run rẩy, dị thường làm cho người ta sợ hãi.
Dung Khanh nâng lên mông vểnh, nhắm ngay đầu nấm phun tinh dịch kia, chậm rãi ngồi xuống.
Vì quy đầu nam nhân quá mức cực đại, Dung Khanh bốn năm chưa tiến hành qua hoan ái, mật huyệt chặt chẽ như xử nữ, nàng đi xuống đè ép vài lần, lại vẫn là chen không vào.
"Bẹp" một tiếng, quy đầu trượt ra, cọ đến một bên đùi.
"Ô ô... Như thế nào chen không vào, thật là khó chịu, muốn phu quân đi vào..." Dung Khanh cắn môi thấp khóc, tiếng nói lại kiều lại mị, câu đến nam nhân huyết mạch phẫn trương.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~