Yêu Long Ngoạn Vật - Thanh Thanh Mạn
Chương 84: Động dục
Edit: Jang Jang
Chúc Vưu che lại lồng ngực có chút nặng nề, hơi có chút tâm thần không yên, trong thân thể trào ra một cỗ trực giác, Khanh Khanh của hắn nhất định là xảy ra chuyện gì.
Hắn vội vàng từ trên cây bay vọt xuống dưới, trộm bay vào Cửu Tiên Quan đi xem xét.
Hắn đẩy ra cửa phòng Dung Khanh, chỉ thấy trong phòng không có một bóng người, trên giường đệm chăn được gấp đến chỉnh chỉnh tề tề, nhìn hẳn là đã ra ngoài.
Dung Khanh sau khi sinh Tiểu Bảo, muốn chiếu cố nhi tử, đã xin chân tiên, người liền cho phép sau này không cần luyện công cùng đến lớp học sáng sớm.
Hắn là người hiểu rõ, biết Dung Khanh dùng phương pháp tu luyện bình thường, là không tăng được tu vi, liền không nghĩ lãng phí thời gian của nàng, cũng không cưỡng chế nàng đi luyện công.
Chúc Vưu ở nhân gian đã nhiều ngày, cũng không thấy Dung Khanh đi luyện công.
Nàng thường xuyên cùng Tiểu Bảo ở chung một chỗ, cơ hồ đi đâu đều mang theo hắn.
Chúc Vưu đem toàn bộ Cửu Tiên Quan trong ngoài tìm một lượt, cũng không phát hiện bóng dáng Dung Khanh.
Hắn nhắm lại hai tròng mắt, dùng linh lực đi thăm ngửi, ngửi được hơi thở cuối cùng của Dung Khanh cùng Tiểu Bảo tàn lưu là bờ hồ sau núi Cửu Tiên Quan.
Chúc Vưu đứng ở bờ hồ, hướng trong hồ nhìn vài lần, hồ nước này thanh triệt, có thể thấy cát đá dưới đáy hồ.
Trừ bỏ cát đá, còn lại, liền cái gì đều không có.
Hắn thu hồi tầm mắt, lại cẩn thận quan sát đến mỗi cành cây ngọn cỏ chung quanh.
Khi tầm mắt đảo qua bụi cỏ phía trước cách hai mét, bỗng dưng ngẩn ra.
Đó là một chiếc hài màu xanh ngọc của trẻ con.
Chúc Vưu vội vàng đi qua đem giày nhặt lên, đây là giày của Tiểu Bảo, hắn nhớ rõ ràng, kiểu dáng giống nhau như đúc.
Vì hắn lúc trước đem Tiểu Bảo từ đầu tới đuôi đánh giá mấy lần, cho nên nhớ rõ bộ dáng đôi giày này.
Nếu Tiểu Bảo bình an, nó tuyệt không đem giày ném tại đây.
Chúc Vưu nhắm lại hai tròng mắt, tiếp tục nỗ lực thăm ngửi, hắn thậm chí ngửi được một tia yêu khí ở gần đây.
Khanh Khanh cùng Tiểu Bảo bị yêu quái bắt đi sao?
Đây là trong lòng Chúc Vưu hiện lên cái ý tưởng thứ nhất.
Hắn tìm trong không khí hơi thở sót lại, từng chút đi tìm.
Vì hơi thở giữa không trung sẽ tiêu tán, thậm chí sẽ bị thổi xa, Chúc Vưu phí ba mươi phút, mới chính xác tìm được chỗ của Dung Khanh cùng Tiểu Bảo.
Hắn đứng trước một cái sơn động thật lớn, mơ hồ có thể nghe được trong động truyền đến tiếng rên rỉ kiều mị của nữ nhân, trong lòng hoảng hốt, một cỗ ý niệm không tốt đột nhiên dâng lên.
Chúc Vưu vội vội vàng vàng hướng trong động đi đến, trên vách đá trong động điểm mấy cây đuốc, hắn theo ánh sáng đi phía trước, vài chục bước sau, liền thấy một nữ tử mặc váy trắng.
Hai tay hai chân nàng bị trói trụ, trên hai má nàng có chút ửng hồng không bình thường, trên trán thấm một tầng mồ hôi tinh mịn, môi anh đào khẽ nhếch, tràn ra tiếng rên rỉ yêu kiều đứt quãng.
Tập trung nhìn vào, nhận ra đây là bộ dáng của Dung Khanh.
Xuống chút nữa liền thấy cổ áo nàng mở rộng ra, lộ ra tảng lớn da thịt trắng nõn.
Mà xà yêu kia, cách một tầng yếm hồng, dùng cái đuôi không ngừng đâm thọc dâm loạn đôi gò bồng đào của nữ nhân.
Khi Chúc Vưu nhìn thấy cảnh này, nhất thời tức giận đến không thể át, đôi tay nắm chặt thành quyền, khớp xương nhô lên, niết đến xương cốt khanh khách vang lên.
Xà yêu đáng chết, thật là to gan lớn mật, liền thê tử của hắn cũng dám khinh nhục, đúng là chán sống.
Chúc Vưu mắt lạnh liếc xà yêu kia bị dục vọng che mắt, gọi ra hàn băng kích, đầu kích phiếm u quang, hắn giống như mị ảnh hiện lên, nhanh chóng bổ thẳng đến.
Tay nâng kích, xoát xoát cắt vài cái, "Phanh" một tiếng, thân mình xà yêu thật lớn ầm ầm ngã xuống đất, bắn ra từng luồng máu tanh.
Chúc Vưu thân mình đứng thẳng, thi pháp tẩy đi xà huyết tanh hôi trên kích, lại đem hàn băng kích thu trở về.
Xà yêu nằm trên mặt đất, đôi mắt xanh biếc trừng lớn, giống như chuông đồng, hắn thậm chí còn chưa phản ứng lại đây, thân rắn thật lớn liền bị chém thành vô số đoạn.
Chúc Vưu không đi quản xà yêu kia chết hay không chết, bất quá, không cần nghĩ cũng biết, hắn là đã chết.
Chúc Vưu ngồi xổm xuống, đem cả người Dung Khanh che kín ửng hồng ôm vào trong ngực, động tác hắn mềm nhẹ cởi dây trói ở trên người nàng.
Dây thừng mới vừa cởi bỏ, Dung Khanh liền chủ động hướng trong lòng ngực Chúc Vưu cọ cọ, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ nóng bỏng dán vào lồng ngực rộng lớn của hắn, nhẹ nhàng cọ, trong miệng kiều mị rên rỉ: "Phu quân, nóng quá, ta thật là khó chịu."
Dung Khanh thần trí có chút không rõ, xà yêu vì bức nàng đi vào khuôn khổ, muốn tùy ý lăng nhục nàng, liền hái được tình quả nhét vào miệng nàng, cưỡng bách nàng ăn xong.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~ Sorry mọi người, tuần này bận quá, deadline liên miên nên hơi bỏ bê truyện. Mai sẽ bù chương cho mọi người nhé! Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ!:3
Chúc Vưu che lại lồng ngực có chút nặng nề, hơi có chút tâm thần không yên, trong thân thể trào ra một cỗ trực giác, Khanh Khanh của hắn nhất định là xảy ra chuyện gì.
Hắn vội vàng từ trên cây bay vọt xuống dưới, trộm bay vào Cửu Tiên Quan đi xem xét.
Hắn đẩy ra cửa phòng Dung Khanh, chỉ thấy trong phòng không có một bóng người, trên giường đệm chăn được gấp đến chỉnh chỉnh tề tề, nhìn hẳn là đã ra ngoài.
Dung Khanh sau khi sinh Tiểu Bảo, muốn chiếu cố nhi tử, đã xin chân tiên, người liền cho phép sau này không cần luyện công cùng đến lớp học sáng sớm.
Hắn là người hiểu rõ, biết Dung Khanh dùng phương pháp tu luyện bình thường, là không tăng được tu vi, liền không nghĩ lãng phí thời gian của nàng, cũng không cưỡng chế nàng đi luyện công.
Chúc Vưu ở nhân gian đã nhiều ngày, cũng không thấy Dung Khanh đi luyện công.
Nàng thường xuyên cùng Tiểu Bảo ở chung một chỗ, cơ hồ đi đâu đều mang theo hắn.
Chúc Vưu đem toàn bộ Cửu Tiên Quan trong ngoài tìm một lượt, cũng không phát hiện bóng dáng Dung Khanh.
Hắn nhắm lại hai tròng mắt, dùng linh lực đi thăm ngửi, ngửi được hơi thở cuối cùng của Dung Khanh cùng Tiểu Bảo tàn lưu là bờ hồ sau núi Cửu Tiên Quan.
Chúc Vưu đứng ở bờ hồ, hướng trong hồ nhìn vài lần, hồ nước này thanh triệt, có thể thấy cát đá dưới đáy hồ.
Trừ bỏ cát đá, còn lại, liền cái gì đều không có.
Hắn thu hồi tầm mắt, lại cẩn thận quan sát đến mỗi cành cây ngọn cỏ chung quanh.
Khi tầm mắt đảo qua bụi cỏ phía trước cách hai mét, bỗng dưng ngẩn ra.
Đó là một chiếc hài màu xanh ngọc của trẻ con.
Chúc Vưu vội vàng đi qua đem giày nhặt lên, đây là giày của Tiểu Bảo, hắn nhớ rõ ràng, kiểu dáng giống nhau như đúc.
Vì hắn lúc trước đem Tiểu Bảo từ đầu tới đuôi đánh giá mấy lần, cho nên nhớ rõ bộ dáng đôi giày này.
Nếu Tiểu Bảo bình an, nó tuyệt không đem giày ném tại đây.
Chúc Vưu nhắm lại hai tròng mắt, tiếp tục nỗ lực thăm ngửi, hắn thậm chí ngửi được một tia yêu khí ở gần đây.
Khanh Khanh cùng Tiểu Bảo bị yêu quái bắt đi sao?
Đây là trong lòng Chúc Vưu hiện lên cái ý tưởng thứ nhất.
Hắn tìm trong không khí hơi thở sót lại, từng chút đi tìm.
Vì hơi thở giữa không trung sẽ tiêu tán, thậm chí sẽ bị thổi xa, Chúc Vưu phí ba mươi phút, mới chính xác tìm được chỗ của Dung Khanh cùng Tiểu Bảo.
Hắn đứng trước một cái sơn động thật lớn, mơ hồ có thể nghe được trong động truyền đến tiếng rên rỉ kiều mị của nữ nhân, trong lòng hoảng hốt, một cỗ ý niệm không tốt đột nhiên dâng lên.
Chúc Vưu vội vội vàng vàng hướng trong động đi đến, trên vách đá trong động điểm mấy cây đuốc, hắn theo ánh sáng đi phía trước, vài chục bước sau, liền thấy một nữ tử mặc váy trắng.
Hai tay hai chân nàng bị trói trụ, trên hai má nàng có chút ửng hồng không bình thường, trên trán thấm một tầng mồ hôi tinh mịn, môi anh đào khẽ nhếch, tràn ra tiếng rên rỉ yêu kiều đứt quãng.
Tập trung nhìn vào, nhận ra đây là bộ dáng của Dung Khanh.
Xuống chút nữa liền thấy cổ áo nàng mở rộng ra, lộ ra tảng lớn da thịt trắng nõn.
Mà xà yêu kia, cách một tầng yếm hồng, dùng cái đuôi không ngừng đâm thọc dâm loạn đôi gò bồng đào của nữ nhân.
Khi Chúc Vưu nhìn thấy cảnh này, nhất thời tức giận đến không thể át, đôi tay nắm chặt thành quyền, khớp xương nhô lên, niết đến xương cốt khanh khách vang lên.
Xà yêu đáng chết, thật là to gan lớn mật, liền thê tử của hắn cũng dám khinh nhục, đúng là chán sống.
Chúc Vưu mắt lạnh liếc xà yêu kia bị dục vọng che mắt, gọi ra hàn băng kích, đầu kích phiếm u quang, hắn giống như mị ảnh hiện lên, nhanh chóng bổ thẳng đến.
Tay nâng kích, xoát xoát cắt vài cái, "Phanh" một tiếng, thân mình xà yêu thật lớn ầm ầm ngã xuống đất, bắn ra từng luồng máu tanh.
Chúc Vưu thân mình đứng thẳng, thi pháp tẩy đi xà huyết tanh hôi trên kích, lại đem hàn băng kích thu trở về.
Xà yêu nằm trên mặt đất, đôi mắt xanh biếc trừng lớn, giống như chuông đồng, hắn thậm chí còn chưa phản ứng lại đây, thân rắn thật lớn liền bị chém thành vô số đoạn.
Chúc Vưu không đi quản xà yêu kia chết hay không chết, bất quá, không cần nghĩ cũng biết, hắn là đã chết.
Chúc Vưu ngồi xổm xuống, đem cả người Dung Khanh che kín ửng hồng ôm vào trong ngực, động tác hắn mềm nhẹ cởi dây trói ở trên người nàng.
Dây thừng mới vừa cởi bỏ, Dung Khanh liền chủ động hướng trong lòng ngực Chúc Vưu cọ cọ, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ nóng bỏng dán vào lồng ngực rộng lớn của hắn, nhẹ nhàng cọ, trong miệng kiều mị rên rỉ: "Phu quân, nóng quá, ta thật là khó chịu."
Dung Khanh thần trí có chút không rõ, xà yêu vì bức nàng đi vào khuôn khổ, muốn tùy ý lăng nhục nàng, liền hái được tình quả nhét vào miệng nàng, cưỡng bách nàng ăn xong.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~ Sorry mọi người, tuần này bận quá, deadline liên miên nên hơi bỏ bê truyện. Mai sẽ bù chương cho mọi người nhé! Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ!:3