Yến Từ Quy - Cửu Thập Lục
Chương 26: Trọng trách nặng nề
Yến Từ Quy
Tác giả: Cửu Thập Lục
Quá khứ chậm rãi
Chương 26: Trọng trách nặng nề
Trần Quế đang suy nghĩ cách làm thế nào để khơi mào câu chuyện một cách kín đáo, thì chợt nhớ đến sự việc đêm qua.
"Tối qua ta có gặp Tam công tử họ Tô." Trần Quế kể lại mọi chuyện: "Lúc ấy ta còn tưởng hắn chỉ nói đùa, không ngờ..."
Câu "không cưới là tốt nhất" thực chất là ai nói, Trần Quế cũng không rõ. Nhưng nếu đó là lời của Tô Kha thì hắn cũng không để tâm quá nhiều.
Những lời nói trên bàn rượu, chỉ cần nghe ba phần là đủ. Khi đã say mèm mà nói ra những lời ấy thì cũng chẳng cần suy xét quá. Đàn ông mà, thường chẳng mấy ai để lòng những điều mình nói lúc rượu vào.
Như bản thân hắn, khi rượu đã ngấm cũng từng lớn tiếng khoe khoang "vợ ở nhà không thể nào quản nổi ta." Nhưng khi về đến nhà hắn lại hiền lành như cục đất.
Câu "chọn vợ mua dâu", mang hàm ý châm biếm, có thể đã khiến Tô Kha không hài lòng nên hắn mới phản bác lại. Những lời trên bàn rượu, nếu xét nét từng câu thì thật sự chẳng có hồi kết.
Vậy nên Trần Quế chỉ nghe qua rồi bỏ. Nhưng cộng thêm chuyện những căn nhà này thì tình thế đã khác, dù Tô Kha có nói thật hay đùa thì lời của hắn không thể xem như chưa nghe thấy được.
Xem lại địa chỉ những ngôi nhà, Trần Quế hỏi: "Theo như người nói, không chỉ lão phu nhân không biết chuyện này, mà cả Tam lão gia cũng không hay biết sao?"
Lâm Vân Yên mỉm cười: "Sao? Ông sợ à?"
"Đâu có." Trần Quế đáp: "Ta chỉ là muốn hỏi cho rõ để tránh xảy ra sai sót không đáng có thôi."
Ví như trước khi có kết luận chính thức, hắn chắc chắn sẽ không nói gì với Tam lão gia. Dù sao thì quy tắc của các chủ nhân trong phủ hắn cũng đã nắm rõ. Cách hành xử thô lỗ, làm rùm beng mọi chuyện lên chắc chắn không hợp với phong thái trầm tĩnh và đạo đức của lão phu nhân, và có lẽ mấy vị lão gia cũng không muốn thế.
Lâm Vân Yên ra hiệu cho hắn tiếp tục.
"Thưa Quận chúa." Trần Quế nghiêm túc nói: "Ta không sợ rắc rối, nhưng người cần cho ta một sự đảm bảo. Đại tiểu thư có ý định từ hôn không?"
Nếu vụ việc này bị phơi bày thì tất nhiên sẽ xảy ra xung đột giữa Hứa Quốc công phủ và Bá phủ.
Nếu không thể dàn xếp cũng chẳng sao, hắn chỉ đứng sau hậu thuẫn, không phải vấn đề. Nhưng nếu hai nhà hoà giải thì người gây rối như hắn chẳng phải sẽ trở thành kẻ làm loạn sao?
Hắn vẫn còn phải hợp tác kinh doanh với Bá phủ và Tam lão gia, làm sao có thể để mình trở thành kẻ gây phiền toái được?
"Nếu không có ý định cắt đứt mọi quan hệ." Trần Quế cắn răng, nói thẳng: "Ta khuyên người nên suy nghĩ kỹ."
Lâm Vân Yên mỉm cười, nụ cười khiến Trần Quế có hơi hoang mang.
Một chuyện nghiêm túc như vậy thì có gì đáng buồn cười chứ?
Hắn không biết rằng Lâm Vân Yên đang đánh giá cao sự thẳng thắn của hắn. Sau những lần đối đáp đầy vòng vo với Tiểu Đoạn Thị, khi gặp một người trực tính như Trần Quế, nàng cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.
"Nếu không từ hôn thì những việc ta làm chẳng phải là vô nghĩa sao?" Lâm Vân Yên trả lời: "Đại tiểu thư tuyệt đối sẽ không gả vào nhà đó, ông cứ tập trung theo dõi mọi việc cho rõ ràng đi."
Nghe đến đây, Trần Quế cảm thấy yên tâm hẳn. Dù rằng lão phu nhân nắm quyền trong phủ, nhưng lời của Quận chúa cũng rất có trọng lượng.
Giống như việc mua bán ở con ngõ Lão Thật, nếu không nhờ Quận chúa thuyết phục lão phu nhân và nghĩ ra một kế hay thì họ đã không thể dính dáng gì đến chuyện đó rồi.
Lâm Vân Yên không vội rời đi, ra hiệu cho Vãn Nguyệt rót thêm trà.
Vãn Nguyệt khó kìm nén sự phẫn uất, nói: "Tam công tử nhà họ Tô đúng là người như vậy ư, nô tỳ cứ nghĩ đại tiểu thư đã chọn được một người chồng tốt chứ."
"Không chỉ có ngươi lầm tưởng đâu." Lâm Vân Yên nhấp một ngụm trà nóng, thở dài: "Cả tổ mẫu, thẩm thẩm và tất cả người trong phủ cũng đều bị nhầm."
"Thật may là Quận chúa đã phát hiện ra manh mối." Vãn Nguyệt thở dài cảm thán: "Nếu đại tiểu thư gả vào nhà đó mới biết thì sẽ đau lòng biết bao. Không chỉ đại tiểu thư, mà cả Nhị phu nhân, lão phu nhân..."
Lâm Vân Yên cúi đầu, ánh mắt trầm ngâm.
Vãn Nguyệt cứ bảo mình giỏi giang nhưng thực ra chỉ vì nàng đã từng trải qua chuyện ấy một lần mà thôi.
Mà nhìn người quả thật là chuyện khó khăn bậc nhất trên đời.
Dù từng chịu thiệt bao lần, không ai dám vỗ ngực bảo mình từ nay có thể nhìn thấu được lòng dạ kẻ khác.
Nàng nói nhỏ với Vãn Nguyệt: "Bây giờ ngăn lại vẫn còn kịp."
*
Trần Quế làm việc rất nhanh gọn. Sau khi ra khỏi Lưu Minh Hiên, hắn lập tức chọn vài người đáng tin để chia nhau đến các địa chỉ tìm hiểu. Còn bản thân hắn thì đến con hẻm Liễu Thụ.
Một trong những nơi mà Quận chúa ghi lại nằm ở đây.
Cánh cửa ngôi nhà đó đóng chặt.
Trần Quế nhìn trước ngó sau, cuối cùng lấy hết can đảm tiến tới gõ cửa.
Một lát sau, một bà lão ra mở cửa, ánh mắt đầy vẻ cảnh giác.
Hắn chắp tay, lễ phép nói: "Chào bà, con ta chơi bóng ở hẻm bên cạnh, chẳng may làm rơi vào sau nhà bà. Có thể phiền bà giúp tìm giúp không?"
Trần Quế ăn mặc không phải kiểu nhà giàu, nhưng cũng không giống kẻ bình dân. Dáng vẻ đoan chính, thêm phần lịch thiệp nhờ thường xuyên qua lại với Lâm Tuần, khiến bà lão giảm bớt cảnh giác.
Bà định bảo hắn đứng đợi bên ngoài, nhưng chưa kịp nói thì hắn đã khéo léo nhét vào tay bà một miếng bạc vụn.
"Nhờ bà giúp cho." Hắn mỉm cười ấm áp.
Cầm bạc trong tay, bà lão hơi lưỡng lự rồi cuối cùng mở đường cho hắn đứng trong cửa, dặn không được đi lung tung, còn mình thì quay vào sau.
Trần Quế đứng yên, tay chắp sau lưng, đôi mắt tinh tường quan sát xung quanh.
Đây là một ngôi nhà nhỏ chỉ có một sân. Trong sân, có hai dãy quần áo đang được phơi. Một dãy là đồ của bà lão, còn dãy kia...
Hắn nhíu mày. Sao lại là đồ nam?
Vải vóc còn mới, màu sắc và kiểu dáng đều của thanh niên.
Đúng lúc đó, tấm rèm ở gian chính động đậy. Một người thò đầu ra, thấy có kẻ lạ đứng trong sân thì thoáng giật mình rồi nhanh chóng rụt vào.
Cử động quá nhanh khiến Trần Quế chỉ kịp nhìn thấy đó là một thiếu niên.
Một lát sau, bà lão quay lại, tay không, bảo: "Không tìm được quả bóng ngươi nói, có khi nó rơi vào nhà bên cạnh rồi đấy."
Trần Quế vội vàng cúi đầu xin lỗi: "Trẻ con còn nhỏ, có lẽ nhầm tường mất rồi. Thật làm phiền bà quá."
Bà lão tiễn hắn ra ngoài. Vừa bước đi, hắn vừa giả vờ nói: "Hình như ta đã làm công tử trong nhà sợ, không biết có cần bồi tội không?"
"Không sao đâu, ta sẽ bảo với cậu ấy một tiếng, không cần bồi tội gì đâu." Bà lão đáp.
Trần Quế chặc lưỡi thầm nghĩ. Bà không phủ nhận đó là "công tử", vậy thì mình không nhìn nhầm.
Ra khỏi nhà, hắn lại diễn tiếp màn kịch cũ, sang gõ cửa nhà bên cạnh hỏi bóng.
Khi hắn bước qua cổng nhà bên, từ xa đã nghe thấy tiếng cửa nhà bà lão khép cửa lại.
Tất nhiên là sẽ không tìm ra quả bóng, nhưng chuyện mà hắn phát hiện ra thì không hề ít.
Sau vài lời trò chuyện, Trần Quế biết chắc trong nhà đó chỉ có hai người: một bà lão và một thiếu niên.
Hắn thực sự không hiểu nổi. Sao lại là một thiếu niên? Chẳng lẽ Quận chúa đưa nhầm địa chỉ ư?
Rời khỏi hẻm, hắn chọn một góc khuất kín đáo để tiếp tục quan sát ngôi nhà.
Mãi đến khi mặt trời ngả về tây, cuối cùng hắn cũng thấy một cỗ kiệu xuất hiện ở đầu hẻm.
Chiếc kiệu có tấm vải xanh thêu dấu của một cửa hiệu cho thuê xe kiệu rất thông dụng trên phố.
Kiệu dừng lại trước ngôi nhà. Tấm rèm kiệu vén lên, và người bước xuống chính là Tô Kha.