Yến Từ Quy - Cửu Thập Lục
Chương 25: Trách nhiệm nặng nề
Yến Từ Quy
Tác giả: Cửu Thập Lục
Quá khứ chậm rãi
Chương 25: Trách nhiệm nặng nề
Phủ Hứa Quốc công.
Trời đã tối, trong ngoài phủ thắp đèn lồng sáng rực nhưng cũng không làm dịu đi vẻ mặt tối tăm của Hứa Quốc công. Phu nhân Hứa Quốc công ngồi bên bàn, vừa uống trà vừa len lén quan sát nét mặt của chồng.
Ông ấy đang rất giận.
Phu nhân âm thầm thở dài, lấy hết dũng khí lên tiếng: "Nếu là nhà khác, ta có thể nghĩ là có vấn đề gì, nhưng đây lại là phủ Thành Ý Bá..."
Hủy hôn ước sao? Không thể nào.
"Sao lại không thể?" Hứa Quốc công ngồi phịch xuống ghế: "Bà không hiểu tính cách của Kha nhi sao?"
Phu nhân Hứa Quốc công cười gượng: "Kha nhi còn trẻ, xung quanh lại có quá nhiều kẻ không đàng hoàng, cưới vợ vào rồi sẽ khác thôi."
"Ta chỉ sợ nó chẳng cưới được vợ đây." Hứa Quốc công mắng.
Phu nhân không dám nói thêm gì.
Chẳng phải đã ngồi lại nói chuyện nửa tiếng rồi sao, mà câu chuyện cứ loanh quanh một chỗ. Dù không tin con trai mình, cũng phải tin vào phủ Thành Ý Bá. Một gia đình danh giá như thế, chẳng lẽ chỉ vì Kha nhi thích uống rượu và chơi bời mà hủy hôn ước sao?
Đàn ông ai mà không uống rượu chứ!
Bà ấy lườm chồng một cái, thầm nghĩ: "Hứa Quốc công chẳng phải cũng chính là một tay nghiện rượu sao?"
Hứa Quốc công hỏi: "Kha nhi vẫn chưa về phủ à?"
Bà vú đứng bên tiến lên, đáp: "Vẫn chưa, chỉ bảo là đi uống rượu thôi ạ."
"Ra bảo với người giữ cổng, đợi nó về thì đưa ngay vào thư phòng cho ta." Hứa Quốc công dặn dò rồi quay sang trách vợ: "Từ mẫu bại nhi! Nuông chiều riết rồi có ngày chẳng còn để ai vào mắt nữa!"
Phu nhân Quốc công nghe không lọt tai: "Ông nói chỉ mình ta nuông chiều nó thôi à? Quốc công gia chẳng phải cũng chiều nó sao? Mẫu thân ông cũng có khác gì đâu."
Hai vợ chồng chẳng thể nói thêm câu nào hợp ý. Hứa Quốc công không còn tâm trạng đôi co bèn sải bước về thư phòng phía trước. Phu nhân Quốc công mặt mày sa sầm, lẩm bẩm vài câu rồi quay sang hỏi bà vú: "Chẳng lẽ phủ Thành Ý Bá thực sự có ý định bội ước? Sáng nay ta đến nhà họ có thấy dấu hiệu gì đâu."
"Không có chuyện đó đâu. Lão phu nhân nhà ấy tính khí vốn dè dặt." Bà vú an ủi: "Tam gia nhà ta dung mạo đoan chính, tính tình lại hòa nhã, làm gì còn chàng rể tốt hơn ngài nữa đâu?"
Phu nhân Quốc công gật đầu đồng ý.
Phía trước, Hứa Quốc công chờ mãi đến gần canh tư, khi bản thân đã gục đầu ngủ trên ghế Thái sư mới thấy Tô Kha về.
"Chả có chút dáng dấp nào của người sắp thành thân cả." Hứa Quốc công giơ tay chỉ trời: "Nhìn xem, trời sắp sáng rồi kia kìa."
Tô Kha rụt cổ lại, cười gượng: "Con chưa cưới vợ mà..."
"Ngươi còn dám cãi à." Hứa Quốc công quát, tiến lên vài bước, vỗ mạnh vào lưng hắn một cái: "Để xem ngươi định nói gì nữa."
Tô Kha ôm lưng rên lên một tiếng, loạng choạng bước lùi lại. Ngọn gió đầu sáng thổi đến mang theo mùi hương phấn nồng ngấy phả vào mặt Hứa Quốc công.
Ông nhíu mày, đưa mũi ngửi kỹ hơn, rồi bất giác giật mạnh áo Tô Kha ghé sát lại hít sâu một hơi.
Mùi hương thô tục làm đầu óc ông quay cuồng.
"Loại đàn bà nào mà lại dùng thứ hương này?" Ông nghiến răng, ánh mắt tóe lửa: "Ngươi đã đến thanh lâu sao?"
Tô Kha sợ hãi đến luống cuống: "Không, con không vào thanh lâu đâu. Chỉ là gặp một cô nương, đôi bên đều tự nguyện mà..."
"Tự nguyện cái gì hả." Hứa Quốc công gầm lên.
Mắng mỏ một hồi, thấy Tô Kha cúi đầu nhận lỗi thì Hứa Quốc công mới buông tay. Ông biết con trai mình còn trẻ, sức sống bừng bừng, có ham muốn cũng chẳng phải chuyện lạ.
"Thèm nữ tử ử? Cưới vợ rồi chẳng phải sẽ có ngay à?" Ông trầm giọng: "Nhưng từ giờ đến khi cưới phải cắt đứt hết sạch sẽ. Đừng để mẫu thân ngươi biết chuyện."
"Đến khi cưới ư?" Tô Kha nhíu mày: "Chẳng phải họ giục cưới ngay trong năm nay sao?"
"Vừa bảo lại rồi, họ đã dời sang năm sau." Hứa Quốc công hừ lạnh: "Ngươi phải liệu cái thân, nhà Thành Ý Bá tuy bề ngoài chẳng nổi bật còn nhờ vả ta. Nhưng họ có danh tiếng tốt và có cô cháu gái là Quận chúa được sủng ái. Nếu hỏng chuyện này, ta sẽ lột da ngươi."
Tô Kha không nhịn được, lẩm bẩm: "Sao cha không hỏi cưới Quận chúa luôn đi?"
Hứa Quốc công tức cười: "Ngươi dám mơ đến Quận chúa Ninh An ư? Con bé là bảo bối của Từ Ninh Cung, mẫu thân nó vì cứu Thái tử mà hi sinh cùng Tiên Hoàng hậu. Ngươi là cái thá gì?"
Tô Kha không nói gì nữa, nhưng trong lòng hậm hực: "Làm con không ra gì, người làm cha liệu có vẻ vang gì cho cam?"
Sau một tràng mắng mỏ, Hứa Quốc công chuẩn bị đi rửa mặt thay y phục để lên triều, trước khi đi không quên dặn: "Cắt đứt cho gọn gàng, nghe chưa?"
Tô Kha ngoan ngoãn vâng dạ. Chờ cha đi khỏi, hắn trở về phòng đánh một giấc đến tận trưa.
Rửa mặt thay áo xong, hắn lại ra ngoài.
*
Lúc này, lầu Kim Mãn tấp nập người ra vào. Bên cạnh, trà quán Lưu Minh Hiên vẫn chưa đông khách, chỉ mới bắt đầu dọn dẹp.
Trần Quế đi nhanh vào, không cần ai dẫn đường mà đi thẳng lên lầu hai, đẩy cửa phòng riêng chữ Địa.
Bước vào, hắn đóng cửa lại, vòng qua bình phong, thấy người đang ngồi bên bàn thì không khỏi ngạc nhiên.
Người hẹn hắn lần trước là một gia đinh chuyển lời cho Tam phu nhân, vậy mà giờ lại là... Quận chúa?
Dù lòng đầy nghi hoặc, hắn vẫn lễ phép hành lễ: "Để người phải đợi lâu rồi."
Lâm Vân Yên nhìn ra vẻ bối rối của hắn, hờ hững nói: "Ta có chuyện riêng cần nhờ, không tiện để thúc phụ biết nên phải nhờ Tam phu nhân giúp một tay."
Nghe vậy, Trần Quế vội nói: "Xin Quận chúa cứ sai bảo."
"Ngươi đi lại nhiều, có biết Tam công tử của Hứa Quốc công - người sắp cưới tỷ tỷ của ta không?"
"Biết, nhưng hắn không biết ta."
"Không biết càng hay." Lâm Vân Yên lấy ra một tờ giấy đưa cho Trần Quế.
Hắn mở ra xem, thấy trên đó ghi bốn địa chỉ, đều ở khu phía Tây thành, mỗi nơi cách nhau một đoạn khá xa.
"Những ngôi nhà này cần có người điều tra kỹ lưỡng. Dường như Tam công tử họ Tô thường xuyên lui tới." Lâm Vân Yên nói: "Phải xem thử trong đó có ai đang sống."
Trần Quế, với kinh nghiệm sống phong phú của mình, nghe những lời này đã hiểu ngay hàm ý đằng sau. Tam công tử họ Tô đang nuôi người tình ở nhiều nơi.
Một bên đang bàn chuyện hôn sự với đại tiểu thư của Bá phủ, còn bên kia lại hành xử phóng túng như vậy.
"Quận chúa cứ yên tâm." Trần Quế phẫn nộ đáp: "Đợi khi mọi chuyện đã rõ ràng, chúng ta sẽ tìm đến chỗ hắn mà hỏi cho ra lẽ."
"Chúng ta sẽ không đích thân đến." Lâm Vân Yên thở dài: "Ông cũng biết tính cách của tổ phục ta rồi, người sẽ không chịu nổi việc làm rầm rộ như vậy nên ta mới lén tìm ông. Đợi khi có đủ chứng cứ thì chúng ta sẽ nghĩ cách xử lý sau."
Nghe vậy, đôi vai Trần Quế chùng xuống, hiểu rõ rằng trách nhiệm trên vai mình rất lớn.