Yên Hoả Dục Nhiên - Nhất Điểm Điểm
Chương 2: Anh trai (2)
Cô đang ngủ ngay dưới tầng. Xung quanh cô đều là hơi thở thơm ngọt dịu dàng, hơn nữa đối với anh không hề phòng bị hay cảnh giác. Nếu không có bức tường không có cách nào xuyên qua kia thì anh và cô đơn giản chỉ cần giơ tay là có thể chạm vào nhau.
Gần đến mức anh có thể nhìn thấy quần áo cô ướt đẫm, có thể nhìn thấy ngực cô khi không còn gì che chắn. Thậm chí có thể chiêm ngưỡng toàn bộ thân thể trần trụi của cô khi cô tắm rửa. Nói như vậy anh lại càng muốn phí sức lực để có được nhiều hơn... nhưng ann hiểu rõ điểm giới hạn của mình ở đâu.
Nhất quyết không được trở lại đây thêm lần nào nữa.
Anh thức dậy rất sớm, cũng rời đi rất sớm, tuyệt đối không cho cô một cơ hội nói "chào buổi sáng".
Học sinh lớp 10 là hạnh phúc nhất nhất, việc học nhẹ nhàng, hoạt động ngoại khóa lại đa dạng, mỗi ngày đồng hồ điểm đúng 6 giờ là tan học, học sinh ngoại trú còn có thể về nhà ăn cơm chiều, nhưng học sinh lớp 11 lại muốn đẩy giờ tan học sang tận 8 giờ.
Tống Lai Yên là một cô gái tốt bụng, luôn tích cực làm việc, lại hòa ái dễ gần nên hầu hết mọi người đều rất yêu quý cô, các hạng mục hoạt động đều do cô dẫn đầu.
"Ngày mai rút thăm thi bóng rổ đúng không? Cậu nhất định phải bốc trúng con số may mắn đó, làm ơn đừng bao giờ ở vị trí đầu tiên hay cuối cùng nhé!"
"Đêm nay mình sẽ tìm dung dịch hoa quế để xoa tay, cầu trời ngày mai vận may sẽ đến."
Chung Hành nghe xong cười một cái, động tác xoay bóng trong tay dừng lại, ánh mắt cậu thoáng dừng lại ở cặp mắt cong lên vì cười của cô.
Khi cô cười, cặp mắt long lanh nhiễm một tầng hơi nước, đôi con ngươi đen nhánh, da thịt lại trắng nõn y hệt đồ sứ.
Cậu bối rối dời tầm mắt đi: "Nè Tống Lai Yên, nhà cậu có phải cũng ở Tĩnh Thủy Loan không?"
Cô "ừ" một tiếng.
"Trước kia tại sao mình chưa từng thấy cậu?" "Bởi vì mình mới vừa dọn qua."
"Hèn gì" cậu lại "bang bang" chụp lấy quả bóng đang ném lên: "Thì ra cậu là người mới tới? Đứng đầu danh sách trúng tuyển, thành tích học tập của cậu hắn là tương đối nổi bật phải không học bá?"
"Không phải đâu, bởi vì ba mẹ mình sang đây công tác mà thôi." "Vậy trước kia cậu ở đâu?"
"Cũng ở thành phố S, nhưng mình ở quân khu trong đại viện."
"Ồ!" Chung Hành nhìn cô hơi hơi nhướng mày: "Ba của cậu cũng là quân nhân à?". Lại là một chữ "cũng".
"Ù". Tống Lai Yên không muốn tiếp tục đề tài này, nhưng tâm tư nam sinh thường thiếu tinh tế ý nhị, làm sao có thể nhận thấy sự khác thường của cô. Chung Hành thẳng thắn nói thân thế của mình cho cô: "Ba mình là hải quân, năm nay mới vừa được thăng chức thành thiếu tướng, còn ba cậu thì sao? Không chừng hai người họ còn quen biết nhau, không biết chừng còn là chiến hữu của nhau đấy."
Tống Lai Yên miễn cưỡng nhếch khóe môi: "....Không có khả năng."
Học sinh nối đuôi nhau đi ra ngoài, bước ra khư lớp 10, lớp của Mạc Nhiên vừa vận nằm ở lầu bốn của tòa nhà.
"Bây giờ chỉ có một mình cậu dọn ra ngoài ở sao?"
Giọng của Úc Sâm vang lên ở kế bên tai Mạc Nhiên, nhưng không một chữ nào lọt được vào tai của anh, ánh mắt như trống rỗng không có tiêu cự nhưng thực tế lại đang dừng ở hình ảnh đôi nam nữ trêu đùa nhau trên sân trường phía đối diện.
Khung cảnh ấy vô cùng bắt mắt. Úc Sâm tùy tiện nhìn cũng để ý đến, nam sinh kia còn nắm tay nữ sinh, nếu suy nghĩ đen tối thì sẽ là cố tình ăn đậu hũ của cô gái đó, nhưng thực tế lại đang chỉ dẫn cô nên dùng tư thế nào để ném bóng vào rổ.
"Chung Hành, cậu đừng làm loạn, đây cũng không phải sân bóng, muốn dạy mình thì cũng chờ về rồi hẵng nói." Tống Lai Yên dùng sức đẩy cậu, tránh xa bàn tay của cậu, còn dùng sức đánh cậu vài cái, mà cú đánh nào cậu cũng đều tiếp được. Trong mắt người ngoài đây không phải ve vãn đánh yêu thì còn là gì?
" Chậc chậc, con nít ngày nay trưởng thành sớm thật..." Úc Sâm ác ý trêu ghẹo, chậm rì rì mà đảo mắt, nhưng khi tầm mắt cậu rơi xuống khuôn mặt của Mạc Nhiên, tâm trạng trêu đùa lập tức biến mất.
Vốn dĩ bình thường Mạc Nhiên vốn có chút cao ngạo lạnh lùng nên luôn có cảm giác không thể xâm phạm, giờ phút này thì càng miễn bàn, đáy mắt anh hoàn toàn không có độ ấm.
"Tôi nói này, mấy ngày nay cậu làm sao vậy?" Úc Sâm tràn đầy nghi hoặc, "Rốt cuộc ai trêu chọc cậu? Chẳng lẽ là người cha vừa tái hôn của cậu sao? Tuy rằng mẹ kế khiến người ta chán ghét nhưng Mạc Nhiên cậu là người nào chứ, làm gì đến nỗi..."
Đang luyên thuyên thì Mạc Nhiên đã xoay người đi rồi, xung quanh nổi lên một dòng khí lạnh.
Tĩnh Thủy Loan ở thành phố S là nơi dành cho tầng lớp giàu có ở, học sinh ở đó đều có xe đưa đón riêng, đương nhiên bao gồm Tống Lai Yên, nhưng khi cha dượng phân phó tài xế riêng cho cô thì cô lại rất hiểu chuyện mà từ chối, cô thuyết phục rằng cô có thể dùng phương tiện giao thông công cộng để về nhà. Cha dượng nghe vậy cũng chỉ cười mà không nói, vẫn như cũ sắp xếp cho cô một vị tài xế chuyên dụng. Hôm nay Tống Lai Yên không gọi tài xế tới đón, tuy Chung Hành ngỏ ý muốn đưa cô về nhà nhưng đã bị cô lịch sự từ chối.
Cô nói "Có việc", thực chất là trả lại chiếc cặp sách đã lấy nhầm ban sáng. Cô chạy một mạch lên dãy phòng học của lớp 11, hơn nữa là một hơi bò lên trên tận tầng bốn.
Tống Lai Yên tràn đầy chờ mong được gặp người kia thế nhưng Mạc Nhiên lại không có trong lớp.
Chỗ ngồi của anh trống rỗng.
Tống Lai Yên uể oải, đôi mắt tròn xoe vì háo hức mà tỏa sáng lấp lánh cũng nhạt dần. Còn tưởng rằng hôm nay có thể gập, cô muốn hỏi anh vì sao không về nhà, buổi tối anh có ngủ ngon không?
Tống Lai Yên nhanh nhẹn khéo léo là thế nhưng lại không cảnh giác được có người đang đi tới.
Hóa ra là giáo viên hóa học.
Thầy đã có hai năm kinh nghiệm làm trong ngành giáo dục, chỉ cần liếc mắt một cái liền phát hiện bộ dáng bồi hồi nhìn xung quanh của nữ sinh ở hành lang có vấn đề: "Em học sinh kia học ở lớp nào, đứng ở đây tìm ai à? Hiện tại đang là giờ học, tại sao em lại ở đây mà ngẩn ngơ vậy?"
"Dạ không có ạ... Em chỉ vô tình đi ngang qua mà thôi."
"Đi ngang qua? Thế sao thầy lại thấy trên bảng tên của em ghi là học sinh lớp 10, tại sao em lại chạy tới khư học của lớp 11?"
Tống Lai Yên nghe như sét đánh ngang tai, hốt hoảng che lại bảng tên của mình.
"Này cô nhóc!" Lông mày của thầy giáo vì tức giận mà dựng ngược lên, cảm thấy uy nghiêm của mình bị khiêu chiến: "Em
...em...em..., mau lại đây cho thầy!"
Bầu không khí càng trở nên căng thẳng, học sinh lớp 11 đều tò mò ngoảnh đầu lại nhìn, da mặt Tống Lai Yên dày đến mức nào cũng chịu đựng không nổi việc có bao nhiêu người đang quan sát mình, cũng may cô phản ứng nhanh nhạy, 36 kế chạy là thượng sách, cô uyển chuyển luồn lách thân mình về phía sau, hai chân nhẹ nhàng vượt qua đám đông nhắm thẳng dưới lầu mà chạy. Hậu quả của hành động lỗ mãng này là một cú đụng đầu đau điếng vào một người ở chỗ rẽ cầu thang.
"Phanh!"
Cái trán trơn nhắn của cô trúng phải cúc áo kim loại ngay ngực của người đó, làm cho cô lập tức than đau.
Hít một ngụm khí lạnh, một thứ mùi hương mãnh liệt chui vào khoang mũi của Tống Lai Yên, nồng đậm đến mức khiến cô muốn ho khan.
Lá gan của bạn học này cũng lớn thật. Nhà trường nghiêm cấm hành vi hút thuốc lá nơi giảng đường. Thế mà người này lại dửng dưng, trắng trợn vi phạm kỉ luật, không hề sợ người khác tới gần sẽ phát hiện mùi thuốc lá nồng nặc.
Cô vội vàng nói "xin lỗi", không thấy rõ cũng không nghĩ kĩ xem đối phương là ai, đang định vòng qua bức tường thịt này để chạy tiếp thì bả vai bất ngờ bị nắm chặt, quá đáng hơn nữa là còn xách cô lên giống như bắt được một con thỏ đang chạy loạn.
Cô cảm thấy không ổn, sợ đối phương làm càn, vừa cựa quậy tìm cách tránh thoát khỏi cánh tay vừa nôn nóng mà nâng mặt lên để
xem rõ khuôn mặt đối phương, một giây sau cô lập tức bất động nhưng cũng không tránh né nữa.
Cô há miệng thở dốc, xem khẩu hình như muốn nói: "Anh hai."
Mạc Nhiên thực sự không thích nghe cô gọi mình vậy, thậm chí có một chút chán ghét.
Cô bắt gặp một tia lạnh nhạt thoáng qua đôi mắt anh.
"Em muốn làm gì?" Mạc Nhiên nhấn mạnh từng chữ như đang chất vấn.
"Em tới tìm anh."
Anh vừa nâng mắt lên là nhìn thấy sắc mặt giận dữ của giáo sư, vì thế liền buông lỏng bàn tay đang nắm chặt bả vai cô.
Trái tim cô còn đang đập rộn ràng, trên mặt nóng rực còn chưa tản đi màu sắc ửng hồng, lại thấy anh đã nghiêng thân mình qua, rõ ràng là nhường cho cô một lối đi.
"A! Em học sinh nữ này không được chạy nữa có nghe không? Mau cùng thầy đến văn phòng viết kiểm điểm."
Tiếng quát lớn như bùa đòi mạng vang lên sau lưng, Tống Lai Yên không có thời gian do dự, từ chỗ trống bên người anh cắm đầu mà chạy trốn.
Mới vừa rồi trong túi quần của anh rớt ra một vật nhỏ, rơi xuống sàn đá cẩm thạch, tất cả đều do cô đâm trúng.
Cô không nói hai lời, lập tức nhật thứ đó lên nắm chặt trong lòng bàn tay.
Mạc Nhiên ngăn thầy giáo lại, cho cô đủ thời gian để chạy trốn, Tống Lai Yên chạy thục mạng, âm thanh quát tháo ngày càng trở nên mơ hồ, cuối cùng cũng biến mất.
Trốn vào một phòng học bỏ trống, cô ra sức mà dồn dập thở dốc.
Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, cô cúi đầu đánh giá vật nhỏ vừa nãy, nó rất nhỏ, nhưng nặng trĩu, làm từ chất liệu vàng ròng quý giá. Bề ngoài được chú trọng trang trí, ở một góc nhỏ có khắc kí hiệu tinh vi.
Đó là đôi cánh thiên sứ bị bụi gai bao quanh, triền miên mà đau đớn.
Dù biết tình yêu này sẽ chỉ có thống khổ nhưng vẫn điên cuồng bất chấp mọi thứ để lao vào, chẳng lẽ cô gái nào đã tặng cho anh hai sao? Liệu anh hai có hiểu được ý nghĩa của thứ này không?
Đối với loại tình huống này con gái luôn có một trực giác nhạy bén. Tống Lai Yên quan sát một hồi lâu, cảm giác chua xót lặng lẽ trào ra mà cô không hề hay biết.
Gần đến mức anh có thể nhìn thấy quần áo cô ướt đẫm, có thể nhìn thấy ngực cô khi không còn gì che chắn. Thậm chí có thể chiêm ngưỡng toàn bộ thân thể trần trụi của cô khi cô tắm rửa. Nói như vậy anh lại càng muốn phí sức lực để có được nhiều hơn... nhưng ann hiểu rõ điểm giới hạn của mình ở đâu.
Nhất quyết không được trở lại đây thêm lần nào nữa.
Anh thức dậy rất sớm, cũng rời đi rất sớm, tuyệt đối không cho cô một cơ hội nói "chào buổi sáng".
Học sinh lớp 10 là hạnh phúc nhất nhất, việc học nhẹ nhàng, hoạt động ngoại khóa lại đa dạng, mỗi ngày đồng hồ điểm đúng 6 giờ là tan học, học sinh ngoại trú còn có thể về nhà ăn cơm chiều, nhưng học sinh lớp 11 lại muốn đẩy giờ tan học sang tận 8 giờ.
Tống Lai Yên là một cô gái tốt bụng, luôn tích cực làm việc, lại hòa ái dễ gần nên hầu hết mọi người đều rất yêu quý cô, các hạng mục hoạt động đều do cô dẫn đầu.
"Ngày mai rút thăm thi bóng rổ đúng không? Cậu nhất định phải bốc trúng con số may mắn đó, làm ơn đừng bao giờ ở vị trí đầu tiên hay cuối cùng nhé!"
"Đêm nay mình sẽ tìm dung dịch hoa quế để xoa tay, cầu trời ngày mai vận may sẽ đến."
Chung Hành nghe xong cười một cái, động tác xoay bóng trong tay dừng lại, ánh mắt cậu thoáng dừng lại ở cặp mắt cong lên vì cười của cô.
Khi cô cười, cặp mắt long lanh nhiễm một tầng hơi nước, đôi con ngươi đen nhánh, da thịt lại trắng nõn y hệt đồ sứ.
Cậu bối rối dời tầm mắt đi: "Nè Tống Lai Yên, nhà cậu có phải cũng ở Tĩnh Thủy Loan không?"
Cô "ừ" một tiếng.
"Trước kia tại sao mình chưa từng thấy cậu?" "Bởi vì mình mới vừa dọn qua."
"Hèn gì" cậu lại "bang bang" chụp lấy quả bóng đang ném lên: "Thì ra cậu là người mới tới? Đứng đầu danh sách trúng tuyển, thành tích học tập của cậu hắn là tương đối nổi bật phải không học bá?"
"Không phải đâu, bởi vì ba mẹ mình sang đây công tác mà thôi." "Vậy trước kia cậu ở đâu?"
"Cũng ở thành phố S, nhưng mình ở quân khu trong đại viện."
"Ồ!" Chung Hành nhìn cô hơi hơi nhướng mày: "Ba của cậu cũng là quân nhân à?". Lại là một chữ "cũng".
"Ù". Tống Lai Yên không muốn tiếp tục đề tài này, nhưng tâm tư nam sinh thường thiếu tinh tế ý nhị, làm sao có thể nhận thấy sự khác thường của cô. Chung Hành thẳng thắn nói thân thế của mình cho cô: "Ba mình là hải quân, năm nay mới vừa được thăng chức thành thiếu tướng, còn ba cậu thì sao? Không chừng hai người họ còn quen biết nhau, không biết chừng còn là chiến hữu của nhau đấy."
Tống Lai Yên miễn cưỡng nhếch khóe môi: "....Không có khả năng."
Học sinh nối đuôi nhau đi ra ngoài, bước ra khư lớp 10, lớp của Mạc Nhiên vừa vận nằm ở lầu bốn của tòa nhà.
"Bây giờ chỉ có một mình cậu dọn ra ngoài ở sao?"
Giọng của Úc Sâm vang lên ở kế bên tai Mạc Nhiên, nhưng không một chữ nào lọt được vào tai của anh, ánh mắt như trống rỗng không có tiêu cự nhưng thực tế lại đang dừng ở hình ảnh đôi nam nữ trêu đùa nhau trên sân trường phía đối diện.
Khung cảnh ấy vô cùng bắt mắt. Úc Sâm tùy tiện nhìn cũng để ý đến, nam sinh kia còn nắm tay nữ sinh, nếu suy nghĩ đen tối thì sẽ là cố tình ăn đậu hũ của cô gái đó, nhưng thực tế lại đang chỉ dẫn cô nên dùng tư thế nào để ném bóng vào rổ.
"Chung Hành, cậu đừng làm loạn, đây cũng không phải sân bóng, muốn dạy mình thì cũng chờ về rồi hẵng nói." Tống Lai Yên dùng sức đẩy cậu, tránh xa bàn tay của cậu, còn dùng sức đánh cậu vài cái, mà cú đánh nào cậu cũng đều tiếp được. Trong mắt người ngoài đây không phải ve vãn đánh yêu thì còn là gì?
" Chậc chậc, con nít ngày nay trưởng thành sớm thật..." Úc Sâm ác ý trêu ghẹo, chậm rì rì mà đảo mắt, nhưng khi tầm mắt cậu rơi xuống khuôn mặt của Mạc Nhiên, tâm trạng trêu đùa lập tức biến mất.
Vốn dĩ bình thường Mạc Nhiên vốn có chút cao ngạo lạnh lùng nên luôn có cảm giác không thể xâm phạm, giờ phút này thì càng miễn bàn, đáy mắt anh hoàn toàn không có độ ấm.
"Tôi nói này, mấy ngày nay cậu làm sao vậy?" Úc Sâm tràn đầy nghi hoặc, "Rốt cuộc ai trêu chọc cậu? Chẳng lẽ là người cha vừa tái hôn của cậu sao? Tuy rằng mẹ kế khiến người ta chán ghét nhưng Mạc Nhiên cậu là người nào chứ, làm gì đến nỗi..."
Đang luyên thuyên thì Mạc Nhiên đã xoay người đi rồi, xung quanh nổi lên một dòng khí lạnh.
Tĩnh Thủy Loan ở thành phố S là nơi dành cho tầng lớp giàu có ở, học sinh ở đó đều có xe đưa đón riêng, đương nhiên bao gồm Tống Lai Yên, nhưng khi cha dượng phân phó tài xế riêng cho cô thì cô lại rất hiểu chuyện mà từ chối, cô thuyết phục rằng cô có thể dùng phương tiện giao thông công cộng để về nhà. Cha dượng nghe vậy cũng chỉ cười mà không nói, vẫn như cũ sắp xếp cho cô một vị tài xế chuyên dụng. Hôm nay Tống Lai Yên không gọi tài xế tới đón, tuy Chung Hành ngỏ ý muốn đưa cô về nhà nhưng đã bị cô lịch sự từ chối.
Cô nói "Có việc", thực chất là trả lại chiếc cặp sách đã lấy nhầm ban sáng. Cô chạy một mạch lên dãy phòng học của lớp 11, hơn nữa là một hơi bò lên trên tận tầng bốn.
Tống Lai Yên tràn đầy chờ mong được gặp người kia thế nhưng Mạc Nhiên lại không có trong lớp.
Chỗ ngồi của anh trống rỗng.
Tống Lai Yên uể oải, đôi mắt tròn xoe vì háo hức mà tỏa sáng lấp lánh cũng nhạt dần. Còn tưởng rằng hôm nay có thể gập, cô muốn hỏi anh vì sao không về nhà, buổi tối anh có ngủ ngon không?
Tống Lai Yên nhanh nhẹn khéo léo là thế nhưng lại không cảnh giác được có người đang đi tới.
Hóa ra là giáo viên hóa học.
Thầy đã có hai năm kinh nghiệm làm trong ngành giáo dục, chỉ cần liếc mắt một cái liền phát hiện bộ dáng bồi hồi nhìn xung quanh của nữ sinh ở hành lang có vấn đề: "Em học sinh kia học ở lớp nào, đứng ở đây tìm ai à? Hiện tại đang là giờ học, tại sao em lại ở đây mà ngẩn ngơ vậy?"
"Dạ không có ạ... Em chỉ vô tình đi ngang qua mà thôi."
"Đi ngang qua? Thế sao thầy lại thấy trên bảng tên của em ghi là học sinh lớp 10, tại sao em lại chạy tới khư học của lớp 11?"
Tống Lai Yên nghe như sét đánh ngang tai, hốt hoảng che lại bảng tên của mình.
"Này cô nhóc!" Lông mày của thầy giáo vì tức giận mà dựng ngược lên, cảm thấy uy nghiêm của mình bị khiêu chiến: "Em
...em...em..., mau lại đây cho thầy!"
Bầu không khí càng trở nên căng thẳng, học sinh lớp 11 đều tò mò ngoảnh đầu lại nhìn, da mặt Tống Lai Yên dày đến mức nào cũng chịu đựng không nổi việc có bao nhiêu người đang quan sát mình, cũng may cô phản ứng nhanh nhạy, 36 kế chạy là thượng sách, cô uyển chuyển luồn lách thân mình về phía sau, hai chân nhẹ nhàng vượt qua đám đông nhắm thẳng dưới lầu mà chạy. Hậu quả của hành động lỗ mãng này là một cú đụng đầu đau điếng vào một người ở chỗ rẽ cầu thang.
"Phanh!"
Cái trán trơn nhắn của cô trúng phải cúc áo kim loại ngay ngực của người đó, làm cho cô lập tức than đau.
Hít một ngụm khí lạnh, một thứ mùi hương mãnh liệt chui vào khoang mũi của Tống Lai Yên, nồng đậm đến mức khiến cô muốn ho khan.
Lá gan của bạn học này cũng lớn thật. Nhà trường nghiêm cấm hành vi hút thuốc lá nơi giảng đường. Thế mà người này lại dửng dưng, trắng trợn vi phạm kỉ luật, không hề sợ người khác tới gần sẽ phát hiện mùi thuốc lá nồng nặc.
Cô vội vàng nói "xin lỗi", không thấy rõ cũng không nghĩ kĩ xem đối phương là ai, đang định vòng qua bức tường thịt này để chạy tiếp thì bả vai bất ngờ bị nắm chặt, quá đáng hơn nữa là còn xách cô lên giống như bắt được một con thỏ đang chạy loạn.
Cô cảm thấy không ổn, sợ đối phương làm càn, vừa cựa quậy tìm cách tránh thoát khỏi cánh tay vừa nôn nóng mà nâng mặt lên để
xem rõ khuôn mặt đối phương, một giây sau cô lập tức bất động nhưng cũng không tránh né nữa.
Cô há miệng thở dốc, xem khẩu hình như muốn nói: "Anh hai."
Mạc Nhiên thực sự không thích nghe cô gọi mình vậy, thậm chí có một chút chán ghét.
Cô bắt gặp một tia lạnh nhạt thoáng qua đôi mắt anh.
"Em muốn làm gì?" Mạc Nhiên nhấn mạnh từng chữ như đang chất vấn.
"Em tới tìm anh."
Anh vừa nâng mắt lên là nhìn thấy sắc mặt giận dữ của giáo sư, vì thế liền buông lỏng bàn tay đang nắm chặt bả vai cô.
Trái tim cô còn đang đập rộn ràng, trên mặt nóng rực còn chưa tản đi màu sắc ửng hồng, lại thấy anh đã nghiêng thân mình qua, rõ ràng là nhường cho cô một lối đi.
"A! Em học sinh nữ này không được chạy nữa có nghe không? Mau cùng thầy đến văn phòng viết kiểm điểm."
Tiếng quát lớn như bùa đòi mạng vang lên sau lưng, Tống Lai Yên không có thời gian do dự, từ chỗ trống bên người anh cắm đầu mà chạy trốn.
Mới vừa rồi trong túi quần của anh rớt ra một vật nhỏ, rơi xuống sàn đá cẩm thạch, tất cả đều do cô đâm trúng.
Cô không nói hai lời, lập tức nhật thứ đó lên nắm chặt trong lòng bàn tay.
Mạc Nhiên ngăn thầy giáo lại, cho cô đủ thời gian để chạy trốn, Tống Lai Yên chạy thục mạng, âm thanh quát tháo ngày càng trở nên mơ hồ, cuối cùng cũng biến mất.
Trốn vào một phòng học bỏ trống, cô ra sức mà dồn dập thở dốc.
Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, cô cúi đầu đánh giá vật nhỏ vừa nãy, nó rất nhỏ, nhưng nặng trĩu, làm từ chất liệu vàng ròng quý giá. Bề ngoài được chú trọng trang trí, ở một góc nhỏ có khắc kí hiệu tinh vi.
Đó là đôi cánh thiên sứ bị bụi gai bao quanh, triền miên mà đau đớn.
Dù biết tình yêu này sẽ chỉ có thống khổ nhưng vẫn điên cuồng bất chấp mọi thứ để lao vào, chẳng lẽ cô gái nào đã tặng cho anh hai sao? Liệu anh hai có hiểu được ý nghĩa của thứ này không?
Đối với loại tình huống này con gái luôn có một trực giác nhạy bén. Tống Lai Yên quan sát một hồi lâu, cảm giác chua xót lặng lẽ trào ra mà cô không hề hay biết.