Yên Hoả Dục Nhiên - Nhất Điểm Điểm
Chương 1: Anh trai (1)
Ngày đầu tiên dọn vào nhà của cha dượng, Tống Lai Yên đã bị mẹ sai đi dọn cỏ vườn, còn dạy dỗ cô rằng: "Mới tới nên con phải biểu hiện mình là một đứa nhỏ hiểu chuyện lại chăm chỉ".
Một lát sau cha dượng Lý Ngạn Vĩ của cô tới, mẹ cô lại cười tủm tỉm khoác tay ông đi vào trong phòng, chỉ để lại một mình Tống Lai Yên bơ vơ giữa hoa viên rộng lớn. Chẳng qua cô cũng cảm thấy như vậy rất thoải mái, tưới cây xong lại cầm súng nước chơi đùa với cún cưng. Ban đêm yên tĩnh xuất hiện tiếng cười đùa của thiếu nữ cùng tiếng chó sủa phá lệ chói tai.
Cô vừa về cũng không thay quần áo, trên người vẫn còn mặc áo đồng phục mùa hè, váy ngắn màu đen có ướt cũng không đáng kể, chỉ là làn váy dính vào sau đùi của cô, như ẩn như hiện phác hoạ ra mông tròn như hoà của thiếu nữ. Áo sơmi trên người ướt nhẹp đã trở nên trong suốt, áo ngực màu lam bao bọc lấy bộ ngực phát dục mượt mà của thiếu nữ, dưới lớp vải đơn bạc hiện ra hình dáng ngây ngô lại dụ hoặc.
Cùng cún cưng ở bãi cỏ chơi đùa cả buổi tối, Tống Lai Yên thở hồng hộc ngồi xuống đất, thuận tay bế cún nhỏ tròn vo như cục bông lên. Cô mở ra năm ngón tay mảnh khảnh, tinh tế cẩn thận vuốt lông cho nó.
Bỗng nhiên phía sau có đèn xe loé lên, cô vừa quay đầu lại nhìn đã bị ánh sáng quá mạnh làm cho không mở được mắt.
Một chiếc xe hơi màu đen mà cô không quen biết đang từ từ chạy vào đây.
Đôi tay của cô buông lỏng, cún nhỏ nhảy xuống, cô cũng từ trên mặt cỏ đứng lên.
Tài xế xuống xe, mở cửa xe phía sau ra, giọng điệu cung kính: "Thiếu gia, phư nhân nói đêm nay bà ấy muốn cậu trở về nhà."
Người bên trong còn chưa bước ra nhưng Tống Lai Yên đã nghe được một giọng nói: "Tôi tự có quyết định của mình."
Giọng nói này đối với Tống Lai Yên mà nói, cô đã sớm nhớ kỹ trong lòng. Nhưng cô không rõ, tại sao anh lại đến nhà mới của cô? Chẳng lẽ là đặc biệt đến đây thăm mình? Hình như hai người còn chưa thân thiết đến mức này đi?
Ngay trong lúc cô còn đang suy đoán linh tinh, người đó đã bước xuống xe. Thân hình cân xứng cực kì cao lớn rắn rỏi, hoàn toàn khiến áo sơmi trắng cùng quần tây màu xanh đen căng lên, tay áo cùng cổ áo đều được thêu bằng tơ vàng, giống y hệt với đồng phục trên người của cô. Chỉ là anh mặc đẹp hơn cô nhiều, cúc áo sơmi cài cẩn thận, vạt áo giấu trong quần, ngay cả áo khoác cũng không có một chút cẩu thả. Phối hợp với khí tràng cường đại của anh, cả người có loại cảm giác tôn quý nói không nên lời.
Trái tim của cô "thình thịch" nhảy dựng.
"Mạc Nhiên? Sao lại là anh?" Giọng nói của cô không giấu được vui vẻ.
Lần đầu tiên cô được gần anh như vậy, khoảng cách của hai người còn chưa đến 5 mét.
Cô đỏ mặt chủ động tới gần, bàn chân trắng nõn đạp trên thảm cỏ ướt dầm dề, nhưng đi chưa được mấy bước cô đã khựng lại. Bởi vừa rồi Tống Lai Yên vừa nhìn thấy anh nhíu mày, trong mắt anh còn loé qua một tia phiền chán.
Cô sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn thấy trước ngực mình đang chảy mồ hôi ròng ròng, váy cũng ướt nhẹp, thoạt nhìn lôi thôi lếch thếch. Nhất định là anh rất ghét những nữ sinh như vậy.
Rõ ràng cả hai đều biết nhau nhưng anh lại không thèm chào hỏi mà cứ thế lạnh nhạt đi lướt qua cô.
Cún nhỏ lại không hiểu được cảm xúc của con người, vừa nhìn thấy có người tới là nó giơ chân tiến lên, hưng phấn phe phẩy cái đuôi quấn lấy Mạc Nhiên.
Anh cũng không thích thú cưng nhưng cũng không trực tiếp đá văng con chó nhỏ này mà cho Tống Lai Yên thêm một cơ hội để đến gần mình.
Cô đi đến trước mặt anh, vòng eo tinh tế mềm dẻo hơi cong xuống vớt lấy cún nhỏ, gắt gao ôm ở trong ngực mình.
"Thật xin lỗi." Cô nhẹ giọng nói, anh vẫn như cũ không có biểu tình gì, cũng không thèm nhìn cô thêm một lần mà cứ như vậy quay người đi.
Anh tựa hồ còn lạnh nhạt hơn so với lúc ở trường học, tốt xấu gì lúc trước gặp nhau anh còn gật đầu coi như chào hỏi.
Mắt thấy Mạc Nhiên không hề cố kỵ gì mà đi vào trong nhà, hơn nữa còn tiến quân thần tốc lên lầu, trong đầu cô dần dần hiện lên một ý nghĩ: Chẳng lẽ anh là con trai của Lý Ngạn Vĩ - cũng chính là anh kế trong truyền thuyết của cô sao?
Trùng hợp cha dượng cũng từ phòng khách đi ra, nói với cô: "Lai Yên, nam sinh vừa đi vào chính là con của chú, thằng bé lớn hơn con một tuổi. Sau này con có thể gọi nó là anh hai."
Tống Lai Yên suy nghĩ, không biết mình có đang bị ảo giác không? Lý Ngạn Vĩ khi nhắc tới con trai mình sao lại có chút thiếu tự tin nhỉ? Mạc Nhiên vừa đi vào chắc chắn là nhìn thấy ông nhưng anh lại không chào hỏi ba mình, hay là có chào qua nhưng cô không chú ý? Tô Bội Tình cũng đi tới, sắc mặt không được tốt lắm, vừa ra đã oán giận một câu:
"Không phải bất động sản của Mạc gia nhiều đến nỗi không đếm được sao? Tại sao cứ phải một hai đòi chen chúc ở chỗ này?"
Lý Ngạn Vĩ khó xử: "Bội Tình, thằng bé là con anh, đương nhiên là nó có quyền được ở đây rồi."
Tô Bội Tình châm chọc: "Đúng rồi, là con trai nhưng không mang họ mình."
Lời này thành công chọc đến nỗi đau của Lý Ngạn Vĩ, bầu không khí nhất thời xấu hổ, mắt thấy cha dượng sắp suy sụp, Tống Lai Yên chủ động nói một câu: "Không có việc gì mà, anh hai thích tới thì cứ việc tới. Cũng không có gì phiền."
Lý Ngạm Vĩ vui mừng cười cười: "Vẫn là Lai Yên hiểu chuyện."
Tô Bội Tình "hừ" một tiếng sau đó quay đầu bỏ đi, Lý Ngạn Vĩ cũng nhanh chóng chạy theo dỗ dành bà.
Người đàn ông nếu đã lựa chọn ly hôn với người vợ "tài đại khí thô"* thì nhất định là hắn đã gặp được một người có thể khơi gợi ham muốn chinh phục và muốn bảo vệ, mà người này chính là mẹ ruột của Tống Lai Yên - Tô Bội Tình.
Tài đại khí thô ( 财大气粗): 1. Giàu có hào sảng (tài sản giàu có, phong thái bất phàm) | 2. phô trường giàu có; ỷ vào giàu có khinh
thường người khác.
Cũng may Tống Lai Yên thừa kế sắc đẹp của bà nhưng tính cách lại hoàn toàn trái ngược. Tính cách của cô thừa hưởng từ người ba đã mất của mình, đối xử với ai cũng rất chân thành.
Chờ cha dượng cùng mẹ trở về phòng ngủ xong, Tống Lai Yên lại lén lút như trộm đi lên lầu bốn. Cô nhẹ nhàng đi tới gần phòng ngủ, áp lỗ tai vào ván cửa có giá cả xa xỉ kia, bên trong bỗng nhiên "loảng xoảng" một tiếng rất lớn, thanh âm vỡ vụn khiến cả người cô run run. Tống Lai Yên vội vàng lui về sau vài bước, suýt chút nữa đã bị dọa ngất.
Cô ngừng thở chờ đợi một hồi lâu, bên trong cũng không có động tĩnh gì nữa.
Kinh hãi qua đi cô lại bắt đầu lo lắng cho anh, sợ anh nhốt mình ở bên trong dẫn đến khó chịu. Rốt cuộc chẳng ai có thể tiếp nhận nổi có mẹ kế dọn đến, tâm trạng bực bội mà nảy sinh ý muốn đập phá đồ vật. Thậm chí cô còn đang tự trách, cảm thấy thật có lỗi với anh.
Tống Lai Yên nhẹ nhàng gõ cửa phòng anh, kết quả còn chưa kịp nói gì đã bị anh đuổi thẳng cổ: "Biến."
Cô cẩn thận mở miệng: "Mạc Nhiên...Mạc Nhiên...là em..."
Thấp thỏm đợi một lúc cũng không có động tĩnh gì, cô còn cho rằng anh không muốn phản ứng mình, đang chuẩn bị gọi thêm lần nữa thì cửa bỗng nhiên mở ra.
Mạc Nhiên đứng ở trước mặt cô, sắc mặt vẫn trầm tĩnh như cũ. Cô ngẩng đầu nhìn anh:
"Anh hai, có phải vừa rồi anh làm vỡ gì không? Có cần em quét dọn không ạ, nhỡ đâu dẫm phải thì không tốt."
"Không cần."
"Phanh" một tiếng, cửa bị đóng sập lại.
Cún nhỏ thở hổn hển chạy tới, ở bên chân Tống Lai Yên vòng tới vòng lui. Nó cào vào ván cửa phát ra tiếng động, Tống Lai Yên lại không muốn để Mạc Nhiên phát hiện liền vội vàng bế cún nhỏ lên rồi đi xuống lầu. Nhưng trùng hợp thế nào cô vừa đi đến cầu thang lại gặp được mẹ cô cũng đang đi lên.
"Con không ở phòng mình mà chạy đến lầu bốn làm gì?" "Con, con chỉ muốn lên xem anh hai thế nào thôi."
"Con hiếu kì thế làm gì? Vừa nãy thấy rồi còn nhìn làm gì nữa? Cẩn thận tò mò hại chết mèo đấy con nghe không?"
Tống Lai Yên bị mắng cũng rất vô tội: "Về sau đều là người một nhà mà, chào hỏi một tiếng không phải rất bình thường sao?"
Tô Bội Tình chọc rách ảo tưởng của cô: "Con cứ mở miệng ra là anh hai này anh hai nọ vô cùng thân thiết, nhưng người ta có thèm coi con là em gái đâu?"
"Vì sao chứ?"
Nghe cô hỏi vậy, Tô Bội Tình cười khinh miệt một cái: "Nó không cùng họ với chú Lý của con thì chính là cùng phe với cọp mẹ kia. Làm gì có chuyện nhiệt tình với con được?"
Một năm trước khi quan hệ của Lý Ngạn Vĩ cùng Tô Bội Tình tốt hơn, cô đã được mẹ mình dạy dỗ về khái niệm "cọp mẹ", chính là chỉ vợ trước của Lý Ngạn Vĩ - Mạc Chỉ Lan. Đó là một người phụ nữ vô cùng mạnh mẽ lại giỏi giang, Mạc Nhiên vừa sinh ra đã mang họ mẹ. Tự xưng giàu có Lý gia lúc ấy nếu đem so với Mạc gia thì đúng là không biết lượng sức. Trước kia mọi người còn nói Lý Ngạn Vĩ trèo cao, ở rể quả nhiên không được bao lâu.
Mạc gia mới là hào môn thế gia chân chính.
Tô Bội Tình nhìn con gái từ trên xuống dưới, sau đó hai hàng lông mày cau chặt lại:
"Sao con không mặc áo ngực bên trong? Con là con gái thì có thể ra dáng một chút được không?"
"Con vừa mới tắm xong mà, mặc làm gì chứ?"
"Nhưng con chạy ra khỏi phòng rồi đấy. Một khi đi gặp ai thì nhất định phải mặc vào."
"Lại còn dám đi chân trần, con bé này." Tô Bội Tình giơ tay lên muốn cốc đầu cô, Tống Lai Yên "ai ui" một cái che lại cái đầu nhỏ bé đáng thương của mình.
"Nhanh về phòng của con đi, đừng suốt ngày chạy nhảy lung tung."
Tô Bội Tình lại nhìn đến chú cún nhỏ lúc nào cũng được cô ôm thì có chút bực bội nà uy hiếp một câu:
"Nếu thành tích học tập của con mà bị giảm xuống vì con súc sinh này thì mẹ sẽ lập tức vứt nó đi đấy."
Cún cung này chính là đầu quả tim của Tống Lai Yên, lúc trước ba cô hi sinh còn để lại một chú chó đặc vụ để bầu bạn với cô, nhưng không lâu trước đây chó đặc vụ cũng bị bệnh mà chết. Đêm nào cô cũng khóc nức nở mãi cho tới khi nhật được chú cún đi lạc này.
Tống Lai Yên giận dỗi nhìn bà một cái, ôm sát cún cưng vào trong ngực rồi dậm chân "bồm bộp" đi xuống lầu.
Cũng may tính cách cô rộng rãi, cũng không vì chuyện này mà buồn rầu. Dù sao Tô Bội Tình cũng chưa bao giờ thật sự cấm đoán cô đến với sở thích của mình, chỉ là bản tính của chu ngoa lại nghiêm khắc, Tống Lai Yên làm con gái của bà lâu như vậy rồi nên cũng sớm đã thành thói quen.
Trong lòng Tống Lai Yên cảm thấy vô cùng vui vẻ khi đêm nay được nhìn thấy Mạc Nhiên. Nếu anh thật sự trở thành anh hai của mình thì chẳng phải tối nào cô cũng được nhìn thấy anh sao? Quá tuyệt vời! Như vậy thì cô sẽ không phải vã mồ hôi mỗi khi đến giờ nghỉ trưa lại chạy hồng hộc lên dãy phòng học của lớp 11, đứng lén lút từ xa chỉ để liếc trộm sườn mặt tuấn mỹ của anh một cái.
Nhưng sự thật chứng minh cô đã mơ quá đẹp rồi. Cái gì mà mỗi đêm gặp mặt, căn bản là anh chỉ đến có một lần, ngày hôm sau, hôm sau nữa...suốt một tuần cũng không thấy anh xuất hiện.
Một lát sau cha dượng Lý Ngạn Vĩ của cô tới, mẹ cô lại cười tủm tỉm khoác tay ông đi vào trong phòng, chỉ để lại một mình Tống Lai Yên bơ vơ giữa hoa viên rộng lớn. Chẳng qua cô cũng cảm thấy như vậy rất thoải mái, tưới cây xong lại cầm súng nước chơi đùa với cún cưng. Ban đêm yên tĩnh xuất hiện tiếng cười đùa của thiếu nữ cùng tiếng chó sủa phá lệ chói tai.
Cô vừa về cũng không thay quần áo, trên người vẫn còn mặc áo đồng phục mùa hè, váy ngắn màu đen có ướt cũng không đáng kể, chỉ là làn váy dính vào sau đùi của cô, như ẩn như hiện phác hoạ ra mông tròn như hoà của thiếu nữ. Áo sơmi trên người ướt nhẹp đã trở nên trong suốt, áo ngực màu lam bao bọc lấy bộ ngực phát dục mượt mà của thiếu nữ, dưới lớp vải đơn bạc hiện ra hình dáng ngây ngô lại dụ hoặc.
Cùng cún cưng ở bãi cỏ chơi đùa cả buổi tối, Tống Lai Yên thở hồng hộc ngồi xuống đất, thuận tay bế cún nhỏ tròn vo như cục bông lên. Cô mở ra năm ngón tay mảnh khảnh, tinh tế cẩn thận vuốt lông cho nó.
Bỗng nhiên phía sau có đèn xe loé lên, cô vừa quay đầu lại nhìn đã bị ánh sáng quá mạnh làm cho không mở được mắt.
Một chiếc xe hơi màu đen mà cô không quen biết đang từ từ chạy vào đây.
Đôi tay của cô buông lỏng, cún nhỏ nhảy xuống, cô cũng từ trên mặt cỏ đứng lên.
Tài xế xuống xe, mở cửa xe phía sau ra, giọng điệu cung kính: "Thiếu gia, phư nhân nói đêm nay bà ấy muốn cậu trở về nhà."
Người bên trong còn chưa bước ra nhưng Tống Lai Yên đã nghe được một giọng nói: "Tôi tự có quyết định của mình."
Giọng nói này đối với Tống Lai Yên mà nói, cô đã sớm nhớ kỹ trong lòng. Nhưng cô không rõ, tại sao anh lại đến nhà mới của cô? Chẳng lẽ là đặc biệt đến đây thăm mình? Hình như hai người còn chưa thân thiết đến mức này đi?
Ngay trong lúc cô còn đang suy đoán linh tinh, người đó đã bước xuống xe. Thân hình cân xứng cực kì cao lớn rắn rỏi, hoàn toàn khiến áo sơmi trắng cùng quần tây màu xanh đen căng lên, tay áo cùng cổ áo đều được thêu bằng tơ vàng, giống y hệt với đồng phục trên người của cô. Chỉ là anh mặc đẹp hơn cô nhiều, cúc áo sơmi cài cẩn thận, vạt áo giấu trong quần, ngay cả áo khoác cũng không có một chút cẩu thả. Phối hợp với khí tràng cường đại của anh, cả người có loại cảm giác tôn quý nói không nên lời.
Trái tim của cô "thình thịch" nhảy dựng.
"Mạc Nhiên? Sao lại là anh?" Giọng nói của cô không giấu được vui vẻ.
Lần đầu tiên cô được gần anh như vậy, khoảng cách của hai người còn chưa đến 5 mét.
Cô đỏ mặt chủ động tới gần, bàn chân trắng nõn đạp trên thảm cỏ ướt dầm dề, nhưng đi chưa được mấy bước cô đã khựng lại. Bởi vừa rồi Tống Lai Yên vừa nhìn thấy anh nhíu mày, trong mắt anh còn loé qua một tia phiền chán.
Cô sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn thấy trước ngực mình đang chảy mồ hôi ròng ròng, váy cũng ướt nhẹp, thoạt nhìn lôi thôi lếch thếch. Nhất định là anh rất ghét những nữ sinh như vậy.
Rõ ràng cả hai đều biết nhau nhưng anh lại không thèm chào hỏi mà cứ thế lạnh nhạt đi lướt qua cô.
Cún nhỏ lại không hiểu được cảm xúc của con người, vừa nhìn thấy có người tới là nó giơ chân tiến lên, hưng phấn phe phẩy cái đuôi quấn lấy Mạc Nhiên.
Anh cũng không thích thú cưng nhưng cũng không trực tiếp đá văng con chó nhỏ này mà cho Tống Lai Yên thêm một cơ hội để đến gần mình.
Cô đi đến trước mặt anh, vòng eo tinh tế mềm dẻo hơi cong xuống vớt lấy cún nhỏ, gắt gao ôm ở trong ngực mình.
"Thật xin lỗi." Cô nhẹ giọng nói, anh vẫn như cũ không có biểu tình gì, cũng không thèm nhìn cô thêm một lần mà cứ như vậy quay người đi.
Anh tựa hồ còn lạnh nhạt hơn so với lúc ở trường học, tốt xấu gì lúc trước gặp nhau anh còn gật đầu coi như chào hỏi.
Mắt thấy Mạc Nhiên không hề cố kỵ gì mà đi vào trong nhà, hơn nữa còn tiến quân thần tốc lên lầu, trong đầu cô dần dần hiện lên một ý nghĩ: Chẳng lẽ anh là con trai của Lý Ngạn Vĩ - cũng chính là anh kế trong truyền thuyết của cô sao?
Trùng hợp cha dượng cũng từ phòng khách đi ra, nói với cô: "Lai Yên, nam sinh vừa đi vào chính là con của chú, thằng bé lớn hơn con một tuổi. Sau này con có thể gọi nó là anh hai."
Tống Lai Yên suy nghĩ, không biết mình có đang bị ảo giác không? Lý Ngạn Vĩ khi nhắc tới con trai mình sao lại có chút thiếu tự tin nhỉ? Mạc Nhiên vừa đi vào chắc chắn là nhìn thấy ông nhưng anh lại không chào hỏi ba mình, hay là có chào qua nhưng cô không chú ý? Tô Bội Tình cũng đi tới, sắc mặt không được tốt lắm, vừa ra đã oán giận một câu:
"Không phải bất động sản của Mạc gia nhiều đến nỗi không đếm được sao? Tại sao cứ phải một hai đòi chen chúc ở chỗ này?"
Lý Ngạn Vĩ khó xử: "Bội Tình, thằng bé là con anh, đương nhiên là nó có quyền được ở đây rồi."
Tô Bội Tình châm chọc: "Đúng rồi, là con trai nhưng không mang họ mình."
Lời này thành công chọc đến nỗi đau của Lý Ngạn Vĩ, bầu không khí nhất thời xấu hổ, mắt thấy cha dượng sắp suy sụp, Tống Lai Yên chủ động nói một câu: "Không có việc gì mà, anh hai thích tới thì cứ việc tới. Cũng không có gì phiền."
Lý Ngạm Vĩ vui mừng cười cười: "Vẫn là Lai Yên hiểu chuyện."
Tô Bội Tình "hừ" một tiếng sau đó quay đầu bỏ đi, Lý Ngạn Vĩ cũng nhanh chóng chạy theo dỗ dành bà.
Người đàn ông nếu đã lựa chọn ly hôn với người vợ "tài đại khí thô"* thì nhất định là hắn đã gặp được một người có thể khơi gợi ham muốn chinh phục và muốn bảo vệ, mà người này chính là mẹ ruột của Tống Lai Yên - Tô Bội Tình.
Tài đại khí thô ( 财大气粗): 1. Giàu có hào sảng (tài sản giàu có, phong thái bất phàm) | 2. phô trường giàu có; ỷ vào giàu có khinh
thường người khác.
Cũng may Tống Lai Yên thừa kế sắc đẹp của bà nhưng tính cách lại hoàn toàn trái ngược. Tính cách của cô thừa hưởng từ người ba đã mất của mình, đối xử với ai cũng rất chân thành.
Chờ cha dượng cùng mẹ trở về phòng ngủ xong, Tống Lai Yên lại lén lút như trộm đi lên lầu bốn. Cô nhẹ nhàng đi tới gần phòng ngủ, áp lỗ tai vào ván cửa có giá cả xa xỉ kia, bên trong bỗng nhiên "loảng xoảng" một tiếng rất lớn, thanh âm vỡ vụn khiến cả người cô run run. Tống Lai Yên vội vàng lui về sau vài bước, suýt chút nữa đã bị dọa ngất.
Cô ngừng thở chờ đợi một hồi lâu, bên trong cũng không có động tĩnh gì nữa.
Kinh hãi qua đi cô lại bắt đầu lo lắng cho anh, sợ anh nhốt mình ở bên trong dẫn đến khó chịu. Rốt cuộc chẳng ai có thể tiếp nhận nổi có mẹ kế dọn đến, tâm trạng bực bội mà nảy sinh ý muốn đập phá đồ vật. Thậm chí cô còn đang tự trách, cảm thấy thật có lỗi với anh.
Tống Lai Yên nhẹ nhàng gõ cửa phòng anh, kết quả còn chưa kịp nói gì đã bị anh đuổi thẳng cổ: "Biến."
Cô cẩn thận mở miệng: "Mạc Nhiên...Mạc Nhiên...là em..."
Thấp thỏm đợi một lúc cũng không có động tĩnh gì, cô còn cho rằng anh không muốn phản ứng mình, đang chuẩn bị gọi thêm lần nữa thì cửa bỗng nhiên mở ra.
Mạc Nhiên đứng ở trước mặt cô, sắc mặt vẫn trầm tĩnh như cũ. Cô ngẩng đầu nhìn anh:
"Anh hai, có phải vừa rồi anh làm vỡ gì không? Có cần em quét dọn không ạ, nhỡ đâu dẫm phải thì không tốt."
"Không cần."
"Phanh" một tiếng, cửa bị đóng sập lại.
Cún nhỏ thở hổn hển chạy tới, ở bên chân Tống Lai Yên vòng tới vòng lui. Nó cào vào ván cửa phát ra tiếng động, Tống Lai Yên lại không muốn để Mạc Nhiên phát hiện liền vội vàng bế cún nhỏ lên rồi đi xuống lầu. Nhưng trùng hợp thế nào cô vừa đi đến cầu thang lại gặp được mẹ cô cũng đang đi lên.
"Con không ở phòng mình mà chạy đến lầu bốn làm gì?" "Con, con chỉ muốn lên xem anh hai thế nào thôi."
"Con hiếu kì thế làm gì? Vừa nãy thấy rồi còn nhìn làm gì nữa? Cẩn thận tò mò hại chết mèo đấy con nghe không?"
Tống Lai Yên bị mắng cũng rất vô tội: "Về sau đều là người một nhà mà, chào hỏi một tiếng không phải rất bình thường sao?"
Tô Bội Tình chọc rách ảo tưởng của cô: "Con cứ mở miệng ra là anh hai này anh hai nọ vô cùng thân thiết, nhưng người ta có thèm coi con là em gái đâu?"
"Vì sao chứ?"
Nghe cô hỏi vậy, Tô Bội Tình cười khinh miệt một cái: "Nó không cùng họ với chú Lý của con thì chính là cùng phe với cọp mẹ kia. Làm gì có chuyện nhiệt tình với con được?"
Một năm trước khi quan hệ của Lý Ngạn Vĩ cùng Tô Bội Tình tốt hơn, cô đã được mẹ mình dạy dỗ về khái niệm "cọp mẹ", chính là chỉ vợ trước của Lý Ngạn Vĩ - Mạc Chỉ Lan. Đó là một người phụ nữ vô cùng mạnh mẽ lại giỏi giang, Mạc Nhiên vừa sinh ra đã mang họ mẹ. Tự xưng giàu có Lý gia lúc ấy nếu đem so với Mạc gia thì đúng là không biết lượng sức. Trước kia mọi người còn nói Lý Ngạn Vĩ trèo cao, ở rể quả nhiên không được bao lâu.
Mạc gia mới là hào môn thế gia chân chính.
Tô Bội Tình nhìn con gái từ trên xuống dưới, sau đó hai hàng lông mày cau chặt lại:
"Sao con không mặc áo ngực bên trong? Con là con gái thì có thể ra dáng một chút được không?"
"Con vừa mới tắm xong mà, mặc làm gì chứ?"
"Nhưng con chạy ra khỏi phòng rồi đấy. Một khi đi gặp ai thì nhất định phải mặc vào."
"Lại còn dám đi chân trần, con bé này." Tô Bội Tình giơ tay lên muốn cốc đầu cô, Tống Lai Yên "ai ui" một cái che lại cái đầu nhỏ bé đáng thương của mình.
"Nhanh về phòng của con đi, đừng suốt ngày chạy nhảy lung tung."
Tô Bội Tình lại nhìn đến chú cún nhỏ lúc nào cũng được cô ôm thì có chút bực bội nà uy hiếp một câu:
"Nếu thành tích học tập của con mà bị giảm xuống vì con súc sinh này thì mẹ sẽ lập tức vứt nó đi đấy."
Cún cung này chính là đầu quả tim của Tống Lai Yên, lúc trước ba cô hi sinh còn để lại một chú chó đặc vụ để bầu bạn với cô, nhưng không lâu trước đây chó đặc vụ cũng bị bệnh mà chết. Đêm nào cô cũng khóc nức nở mãi cho tới khi nhật được chú cún đi lạc này.
Tống Lai Yên giận dỗi nhìn bà một cái, ôm sát cún cưng vào trong ngực rồi dậm chân "bồm bộp" đi xuống lầu.
Cũng may tính cách cô rộng rãi, cũng không vì chuyện này mà buồn rầu. Dù sao Tô Bội Tình cũng chưa bao giờ thật sự cấm đoán cô đến với sở thích của mình, chỉ là bản tính của chu ngoa lại nghiêm khắc, Tống Lai Yên làm con gái của bà lâu như vậy rồi nên cũng sớm đã thành thói quen.
Trong lòng Tống Lai Yên cảm thấy vô cùng vui vẻ khi đêm nay được nhìn thấy Mạc Nhiên. Nếu anh thật sự trở thành anh hai của mình thì chẳng phải tối nào cô cũng được nhìn thấy anh sao? Quá tuyệt vời! Như vậy thì cô sẽ không phải vã mồ hôi mỗi khi đến giờ nghỉ trưa lại chạy hồng hộc lên dãy phòng học của lớp 11, đứng lén lút từ xa chỉ để liếc trộm sườn mặt tuấn mỹ của anh một cái.
Nhưng sự thật chứng minh cô đã mơ quá đẹp rồi. Cái gì mà mỗi đêm gặp mặt, căn bản là anh chỉ đến có một lần, ngày hôm sau, hôm sau nữa...suốt một tuần cũng không thấy anh xuất hiện.