Xuyên Vào Mạt Thế Tôi Hố Tác Giả Phát Khóc Rồi
Chương 9
Ừm… nhìn?
Như vậy chẳng phải là bị lột sạch quần áo sao, cho dù đối phương là bọ cạp cát thì cũng không ổn lắm.
Văn Vũ xấu hổ quay đầu cầu cứu: “Đội trưởng Hứa, một người bị bọ cạp cát làm sao khắp người thì tương đối an toàn? Chỉ được nói một chữ thôi.”
Hứa Nặc vẫn luôn quan sát Văn Vũ ở bên cạnh, đương nhiên nhìn thấy cô làm động tác cầm bút trên không trung, giống như đang viết gì đó, đoán chừng đây chính là cách sử dụng dị năng tiên tri của cô.
Suy nghĩ một chút, Hứa Nặc nói: “Dính khắp người đi, tôi từng chiến đấu với bọ cạp cát rồi, loài bọ cạp cát có thân hình to lớn, lớp vỏ cứng rắn, đầu thiếu linh hoạt, hai con dính vào nhau thì càng có thể kẹp chặt đối phương, che kín người ở giữa, không những có thể ngăn cản chúng cắn người, mà còn có thể chống đỡ bọ cạp cát khác tấn công.”
Văn Vũ giơ tay trái ra hiệu chữ “K”, tay phải cầm bút quang học nhanh chóng viết chữ “dính”… Liếm.
“Chắc là viết như vậy, không sai đâu nhỉ, Nini?”
Hệ thống: “...”
Đối phương không muốn nói chuyện với bạn, đồng thời tự động chuyển sang chế độ ngủ đông.
Văn Vũ không nhận được phản hồi cũng không để tâm mà vội vàng nói tin tức tốt này cho Hứa Nặc.
Vừa lúc có một đội cứu hộ đi vào cổng căn cứ, Hứa Nặc vừa nhìn đã thấy người dẫn đầu, kích động chạy tới hét lớn: “Đội phó Du, Tư Duệ ở phía bắc, ở đó có một ổ bọ cạp cát!”
Cô sốt ruột đến mức nói năng lộn xộn, còn chưa kịp bổ sung thêm thì đội phó Du vừa mới kết thúc nhiệm vụ tìm kiếm cứu nạn đường dài đã dẫn người vội vàng rời đi, nhìn phương hướng là đang đi về phía bắc.
Văn Vũ nghe thấy tiếng gọi “đội phó Du” thì tò mò nhìn theo nhưng chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của một nhóm người biến mất ở cổng căn cứ.
Tinh thần căng thẳng của cô thả lỏng, cảm giác mệt mỏi vì kiệt sức ập đến, cô lại ngất xỉu.
Cùng lúc đó, ở gần khu vực cách căn cứ cứu hộ phía bắc một dặm, Tưởng Chi Điền và Từ Hân Di ra ngoài tìm kiếm vật tư, tiện thể tìm kiếm tung tích của “Văn Vũ” đã lái xe ngang qua đây.
Hai người may mắn phát hiện một chiếc xe tải bị lật, vật tư trên xe rơi vãi đầy đất.
Tiếc là bọn họ đã đến muộn một bước, tài xế đã bị bọ cạp cát… l.i.ế.m khắp người???
Mấy con bọ cạp cát này bị bệnh à!!!
Lần hôn mê này của Văn Vũ còn nghiêm trọng hơn lần trước, cô ngủ mê man suốt một ngày một đêm.
Cũng không biết là mơ thấy gì, thỉnh thoảng cô lại mê sảng nói “Ba ơi, đừng đi”, lúc tỉnh dậy thì đã đầy mặt nước mắt.
Mở mắt ra nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Ứng Chuẩn, cô ngượng ngùng ngồi dậy, dùng tay áo lau nước mắt: “Xin lỗi, tôi gặp ác mộng.”
Ứng Chuẩn “ừm” một tiếng, không nghe ra cảm xúc gì: “Đất nước sẽ không bỏ rơi cô, cũng sẽ không bỏ rơi bất kỳ ai, không cần lo lắng.”
Văn Vũ biết anh đã hiểu lầm, người ba này không phải người ba kia, nhưng cô không muốn nói nhiều về chuyện gia đình, bèn gật đầu theo lời anh mà không giải thích gì thêm.
Ứng Chuẩn lại nói: “Tôi đến là muốn nói lời cảm ơn với cô, Tư Duệ là bạn tốt của tôi từ nhỏ đến lớn, tôi đã nghe Hứa Nặc nói rồi, cảm ơn cô lúc đó đã không bỏ rơi cậu ấy.”
Văn Vũ lập tức nhớ tới chuyện này, vội vàng hỏi: “Vậy anh ấy sao rồi, không sao chứ? Bên anh thì sao, đều được cứu hết rồi chứ?”
Ứng Chuẩn gật đầu, định nói chi tiết thì cánh cửa gỗ vang lên tiếng gõ bịch bịch trầm đục.
“Tôi nghe thấy có tiếng người nói chuyện, cô ấy tỉnh rồi sao? Bây giờ có thể vào được không?” Một giọng nói ôn hòa vang lên, chỉ nghe giọng nói thôi mà Văn Vũ như đã nhìn thấy nụ cười ấm áp như gió xuân của chủ nhân giọng nói.
“Là Tư Duệ, cậu ấy sợ nhiều người ồn ào sẽ đánh thức cô nên vẫn luôn chờ ở bên ngoài, muốn đích thân cảm ơn cô.”
Văn Vũ xua tay ngại ngùng: “Không cần không cần đâu, thật ra tôi cũng không làm gì cả, cũng chưa chắc đã là công lao của tôi, may mà lúc đó có một đội cứu hộ khác quay về, đội trưởng Hứa đã nhờ bọn họ giúp… Sao anh lại nhìn tôi như vậy, sao vẻ mặt của anh lại kỳ lạ thế?”
Ứng Chuẩn khó khăn lắm mới nở được nụ cười: “Hay là để Tư Duệ vào đây, tự cậu ấy nói với cô đi.”
Văn Vũ không từ chối nữa, Ứng Chuẩn đứng dậy mở cửa, chốc lát sau đẩy một chiếc xe lăn đi vào.
Người ngồi trên xe lăn quấn một lớp băng gạc dày trên trán, nhưng vẫn không che giấu được đôi lông mày thanh tú, khí chất ôn nhuận khiến Văn Vũ không hiểu sao lại cảm thấy có chút quen mắt.
Như vậy chẳng phải là bị lột sạch quần áo sao, cho dù đối phương là bọ cạp cát thì cũng không ổn lắm.
Văn Vũ xấu hổ quay đầu cầu cứu: “Đội trưởng Hứa, một người bị bọ cạp cát làm sao khắp người thì tương đối an toàn? Chỉ được nói một chữ thôi.”
Hứa Nặc vẫn luôn quan sát Văn Vũ ở bên cạnh, đương nhiên nhìn thấy cô làm động tác cầm bút trên không trung, giống như đang viết gì đó, đoán chừng đây chính là cách sử dụng dị năng tiên tri của cô.
Suy nghĩ một chút, Hứa Nặc nói: “Dính khắp người đi, tôi từng chiến đấu với bọ cạp cát rồi, loài bọ cạp cát có thân hình to lớn, lớp vỏ cứng rắn, đầu thiếu linh hoạt, hai con dính vào nhau thì càng có thể kẹp chặt đối phương, che kín người ở giữa, không những có thể ngăn cản chúng cắn người, mà còn có thể chống đỡ bọ cạp cát khác tấn công.”
Văn Vũ giơ tay trái ra hiệu chữ “K”, tay phải cầm bút quang học nhanh chóng viết chữ “dính”… Liếm.
“Chắc là viết như vậy, không sai đâu nhỉ, Nini?”
Hệ thống: “...”
Đối phương không muốn nói chuyện với bạn, đồng thời tự động chuyển sang chế độ ngủ đông.
Văn Vũ không nhận được phản hồi cũng không để tâm mà vội vàng nói tin tức tốt này cho Hứa Nặc.
Vừa lúc có một đội cứu hộ đi vào cổng căn cứ, Hứa Nặc vừa nhìn đã thấy người dẫn đầu, kích động chạy tới hét lớn: “Đội phó Du, Tư Duệ ở phía bắc, ở đó có một ổ bọ cạp cát!”
Cô sốt ruột đến mức nói năng lộn xộn, còn chưa kịp bổ sung thêm thì đội phó Du vừa mới kết thúc nhiệm vụ tìm kiếm cứu nạn đường dài đã dẫn người vội vàng rời đi, nhìn phương hướng là đang đi về phía bắc.
Văn Vũ nghe thấy tiếng gọi “đội phó Du” thì tò mò nhìn theo nhưng chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của một nhóm người biến mất ở cổng căn cứ.
Tinh thần căng thẳng của cô thả lỏng, cảm giác mệt mỏi vì kiệt sức ập đến, cô lại ngất xỉu.
Cùng lúc đó, ở gần khu vực cách căn cứ cứu hộ phía bắc một dặm, Tưởng Chi Điền và Từ Hân Di ra ngoài tìm kiếm vật tư, tiện thể tìm kiếm tung tích của “Văn Vũ” đã lái xe ngang qua đây.
Hai người may mắn phát hiện một chiếc xe tải bị lật, vật tư trên xe rơi vãi đầy đất.
Tiếc là bọn họ đã đến muộn một bước, tài xế đã bị bọ cạp cát… l.i.ế.m khắp người???
Mấy con bọ cạp cát này bị bệnh à!!!
Lần hôn mê này của Văn Vũ còn nghiêm trọng hơn lần trước, cô ngủ mê man suốt một ngày một đêm.
Cũng không biết là mơ thấy gì, thỉnh thoảng cô lại mê sảng nói “Ba ơi, đừng đi”, lúc tỉnh dậy thì đã đầy mặt nước mắt.
Mở mắt ra nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Ứng Chuẩn, cô ngượng ngùng ngồi dậy, dùng tay áo lau nước mắt: “Xin lỗi, tôi gặp ác mộng.”
Ứng Chuẩn “ừm” một tiếng, không nghe ra cảm xúc gì: “Đất nước sẽ không bỏ rơi cô, cũng sẽ không bỏ rơi bất kỳ ai, không cần lo lắng.”
Văn Vũ biết anh đã hiểu lầm, người ba này không phải người ba kia, nhưng cô không muốn nói nhiều về chuyện gia đình, bèn gật đầu theo lời anh mà không giải thích gì thêm.
Ứng Chuẩn lại nói: “Tôi đến là muốn nói lời cảm ơn với cô, Tư Duệ là bạn tốt của tôi từ nhỏ đến lớn, tôi đã nghe Hứa Nặc nói rồi, cảm ơn cô lúc đó đã không bỏ rơi cậu ấy.”
Văn Vũ lập tức nhớ tới chuyện này, vội vàng hỏi: “Vậy anh ấy sao rồi, không sao chứ? Bên anh thì sao, đều được cứu hết rồi chứ?”
Ứng Chuẩn gật đầu, định nói chi tiết thì cánh cửa gỗ vang lên tiếng gõ bịch bịch trầm đục.
“Tôi nghe thấy có tiếng người nói chuyện, cô ấy tỉnh rồi sao? Bây giờ có thể vào được không?” Một giọng nói ôn hòa vang lên, chỉ nghe giọng nói thôi mà Văn Vũ như đã nhìn thấy nụ cười ấm áp như gió xuân của chủ nhân giọng nói.
“Là Tư Duệ, cậu ấy sợ nhiều người ồn ào sẽ đánh thức cô nên vẫn luôn chờ ở bên ngoài, muốn đích thân cảm ơn cô.”
Văn Vũ xua tay ngại ngùng: “Không cần không cần đâu, thật ra tôi cũng không làm gì cả, cũng chưa chắc đã là công lao của tôi, may mà lúc đó có một đội cứu hộ khác quay về, đội trưởng Hứa đã nhờ bọn họ giúp… Sao anh lại nhìn tôi như vậy, sao vẻ mặt của anh lại kỳ lạ thế?”
Ứng Chuẩn khó khăn lắm mới nở được nụ cười: “Hay là để Tư Duệ vào đây, tự cậu ấy nói với cô đi.”
Văn Vũ không từ chối nữa, Ứng Chuẩn đứng dậy mở cửa, chốc lát sau đẩy một chiếc xe lăn đi vào.
Người ngồi trên xe lăn quấn một lớp băng gạc dày trên trán, nhưng vẫn không che giấu được đôi lông mày thanh tú, khí chất ôn nhuận khiến Văn Vũ không hiểu sao lại cảm thấy có chút quen mắt.