Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Xuyên Vào Mạt Thế Tôi Hố Tác Giả Phát Khóc Rồi

Chương 10



Nhưng cô rất chắc chắn trước đây mình chưa từng gặp người này, huống hồ anh ấy còn là nhân vật trong sách.
Nhưng rất nhanh sau đó Văn Vũ đã biết được nguyên nhân.
Tư lệnh Ôn sau đó cũng đi vào, cùng với người trên xe lăn, động tác chậm rãi nhưng trịnh trọng cúi đầu chào cô.
“Cảm ơn cô, vì những nỗ lực đã bỏ ra cho Tư Duệ, khiến một ông lão như tôi không phải chứng kiến cảnh đầu bạc tiễn đầu xanh.”
“Chào cô, tôi tên là Ôn Tư Duệ, cảm ơn cô đã giúp đỡ, nếu không thì tôi không thể đợi được đến lúc đội cứu hộ của căn cứ đến.”
Văn Vũ liên tục xua tay ngại ngùng, tuy rằng bản thân đã từng chứng kiến uy lực của “chạy không ngừng nghỉ”, nhưng lần này hiệu quả thế nào thì thật sự không dám nói trước.
Tóm lại vẫn là nhờ các anh hùng đội cứu hộ quá lợi hại.
Ôn Tư Duệ mỉm cười: “Không cần khiêm tốn đâu, dù sao thì nếu không phải nhờ năng lực của cô thì những con bọ cạp cát kia không thể nào cứ l.i.ế.m tôi mãi như vậy được, chuyện như thế này thật sự là chưa từng có.”
Văn Vũ: “...”
Có thể cô không giỏi văn, nhưng khả năng nghe tiếng Trung của cô vẫn ổn.
Vậy nên chữ cô viết lúc đó là “liếm”, không phải “dính”?
Trong phút chốc, cô không phân biệt được Ôn Tư Duệ đang cảm ơn hay đang bóc phốt cô, thật là xấu hổ.
Dường như Ôn Tư Duệ nhớ tới chi tiết thú vị nào đó, bỗng nhiên bật cười: “Đúng rồi, lúc đó có dị năng giả của khu trú ẩn bên cạnh đi ngang qua, có vẻ như là muốn cướp xe vật tư này, tôi bèn nhân cơ hội giả vờ như vừa mới thức tỉnh dị năng, điều khiển bọ cạp cát l.i.ế.m mình, hai người kia nghi ngờ tôi là kẻ biến thái nên không dám động vào số vật tư đó mà bỏ chạy.”
Bên này Văn Vũ vừa mới nhận lấy cốc nước Ứng Chuẩn đưa tới, nghe vậy thì phì cười.
Nhưng tài nguyên nước quý giá như vậy, lãng phí là đáng xấu hổ, cô vội vàng lấy tay che miệng, ho khan mấy tiếng nuốt nước xuống không để b.ắ.n ra một giọt nào.
Mọi người trong phòng đều bị dáng vẻ này của cô chọc cười.
Ôn Tư Duệ cũng nhịn không được bật cười: “Cho nên, lần này cô không chỉ cứu tôi, mà còn gián tiếp bảo vệ lô vật tư cứu cấp này, người dân trong căn cứ cũng rất cảm ơn cô.”
Tư lệnh Ôn gật đầu, cảm khái: “Cháu là dị năng giả đầu tiên, cũng là dị năng giả duy nhất của căn cứ chúng ta, ta biết, khu trú ẩn có thể cho cháu điều kiện tốt hơn, nhưng cháu vẫn lựa chọn đến đây, cảm ơn sự tin tưởng và cống hiến của cháu.”
Trong lòng Văn Vũ bỗng chốc dâng lên cảm giác nóng rực, đầu óc trống rỗng.
Cô lắp bắp: “Vậy là mọi người tin tưởng cháu rồi đúng không ạ, cảm ơn, cảm ơn mọi người, sau này cháu nhất định sẽ cố gắng cùng mọi người bảo vệ tất cả mọi người! Còn nữa, xin lỗi ông Ôn và đội trưởng Ứng, cháu không ngờ… Lúc đó cháu còn cảm thấy hai người quá lý trí, quá nhẫn tâm, xin lỗi!”
Nói xong cô ý thức được, xong rồi, chẳng phải là cô tự vạch áo cho người xem lưng sao?
Vẻ mặt sững sờ, ánh mắt đờ đẫn.
Nụ cười của Tư lệnh Ôn càng thêm hiền từ: “Đứa nhỏ ngốc này, không cần xin lỗi, cháu không làm gì sai cả, chỉ là từ khi ta mặc bộ quân phục này, đứng ở vị trí này, thì bảo vệ đất nước, yêu thương nhân dân không còn là một câu khẩu hiệu suông nữa, trước tiên ta là người phụ trách căn cứ, sau đó mới là ông nội của Tư Duệ, quyết định của ta không hổ thẹn với lòng.”
Trong đầu Văn Vũ đột nhiên vang lên giọng nói ôn hòa của một người đàn ông khác nói với cô lúc nhỏ cũng là những lời này.
“A Vũ à, con xem này, đây là quà ba mua cho con, có đẹp không? Có thích không?”
“Không đẹp, không thích, mẹ khóc rồi, không cho con chơi với ba, ông bà ngoại, cậu mợ đều nói ba là người xấu, ba cùng với những người xấu khác làm chuyện xấu.”
“Ba xin lỗi, là ba không tốt, để con và mẹ con phải chịu ấm ức, lần này ba phải đến một nơi rất xa, không biết khi nào mới có thể quay về, con nhớ kỹ, sau này lớn lên dù gặp phải chuyện gì, bất kể người khác nói gì, bản thân phải sống sao cho không hổ thẹn với lòng…”
Ông ấy mãi mãi không trở về nữa, thứ trở về chỉ có một huy chương công trạng của anh hùng nằm vùng.
Vì sự an toàn của hai mẹ con cô, món đồ được bí mật gửi về nhà, trong mắt hàng xóm láng giềng, ba cô vẫn là kẻ xấu xa đó.
Nước mắt chớp mắt đã rơi xuống.
Khóc rồi lại cười, cô phát hiện ra ba người đàn ông trong phòng, người già người trẻ, đều đang lúng túng, len lén nhìn nhau.
Tư lệnh Ôn: “Con gái khóc thì phải dỗ thế nào?”
Chương trước Chương tiếp
Loading...