Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

[Xuyên Thư] Ăn Mật

Chương 60



[EDIT] ĂN MẬT: XUYÊN THƯ – Công tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikidịch
CHƯƠNG 52
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.
https://www.facebook.com/x2Qing/
https://www.wattpad.com/story/261358286-%C4%91m-%C4%83n-m%E1%BA%ADt-xuy%C3%AAn-th%C6%B0-c%C3%B4ng-t%E1%BB%AD-vu-ca
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tiếu Dao cảm thấy Chu gia này thật sự cất giấu rất nhiều bí mật.
Bất quá làm cho cậu giật mình chính là, lần tiếp theo cậu lại đến Chu gia, Chu gia đã người đi nhà trống, cậu đi hỏi đ hàng xóm ối diện mới biết được, Chu gia dọn đi rồi.
Dọn đi rồi, thế nhưng vô thanh vô tức, liền như vậy dọn đi rồi.
"Nhà này cũng là kỳ quái, mới dọn lại đây không đến mấy tháng, liền lại muốn dọn đi rồi, đi còn rất vội vàng, rất nhiều đồ vật mang không đi, đều ném ở thùng rác bên cạnh tiểu khu. Nghe nói tiền thuê nhà cũng chưa nhận lại đã đi rồi."
Tiếu Dao từ đây rốt cuộc cũng không gặp người nhà này nữa, ngẫu nhiên nhớ tới Chu Ngôn, đều rất cảm khái thiên phú của nhóc, nghĩ không biết nhóc còn đang học dương cầm hay không.
Chu Ngôn lại lần nữa mất tích, sốt ruột không chỉ có Triệu Tuân, còn có mấy người Tôn Vân Vân.
Chuyện này kỳ thật đối với hai bên gia đình đều là một thương tổn cực kỳ lớn. Sau khi con cái đổi về, hai nhà đều phi thường không thích ứng. Đứa nhỏ mình yêu thương thành của nhà người khác, một tiểu hài tử xa lạ đột nhiên xuất hiện ở nhà, thành con cháu nhà mình, chuyện này đối với ai đều khó có thể tiêu hóa. Kỳ thật Triệu Tuân đối Triệu Đông Đông cũng không phải không tốt, anh ta cũng tận khả năng mà cùng Triệu Đông Đông bồi dưỡng cảm tình, nhưng là so với lúc trước đối Chu Ngôn, vẫn là có chút chênh lệch. Tôn Vân Vân hoàn toàn có thể lý giải tâm lý chồng mình, nhưng hiểu không đại biểu không khó chịu, cho nên ly hôn. Nhưng cô ấy vẫn là nhớ Chu Ngôn, thường gọi điện thoại liên hệ, chỉ là sau này lại dần dần ít, thứ nhất sợ Triệu Đông Đông mẫn cảm, thứ hai Chu Ngôn cũng không biết tại sao, đối với cô nàng bắt đầu càng ngày càng lãnh đạm, đứa nhỏ vài tuổi, kỳ thật đối với việc nảy sinh đột biến phi thường mẫn cảm, cô ấy hy vọng vợ chồng Chu Thế Kiệt có thể tìm bác sĩ tâm lý làm phụ đạo cho Chu Ngôn, nhưng vợ chồng Chu Thế Kiệt ngoài miệng chấp nhận, cũng không biết rốt cuộc làm hay không.
Về sau hai vợ chồng ly hôn, cảm tình ngược lại tương đối hài hòa. Vì chuyện này, cô ấy còn ở đặt biệt dẫn theo Triệu Đông Đông đã trở lại một chuyến: "Anh cũng đừng có gấp, hai vợ chồng bọn họ tuy rằng điều kiện kinh tế có kém chút, đối với con vẫn là không tồi. Bọn họ khẳng định cũng có tư tâm của bọn họ, cũng không gì đáng trách."
Triệu Tuân nói: "Anh cũng không có ác ý gì, chính là hy vọng hai nhà có thể lui tới bình thường. Chúng ta luyến tiếc Chiêm Thiên, bọn họ cũng luyến tiếc Đông Đông, hai nhà làm bạn như vậy, tương đương với nhiều hơn một đứa con, không phải cũng khá tốt sao? Anh cũng không phải hoài nghi cảm tình của bọn họ với Chiêm Thiên, nhưng nó là thiên tài nhi đồng như vậy, chỉ dựa vào hai vợ chồng Chu Thế Kiệt bọn họ, chỉ sợ nhiều ít phải bị mai một."
Học dương cầm tiêu phí rất nhiều, càng là hướng lên trên, tiêu phí càng là kinh người, một nhà kiệt dương cầm xuất, thường thường đều không rời khỏi đại sư chỉ đạo và tài lực hùng hậu, không phải giai cấp trung sản trở lên rất khó làm được. Mà Chu Thế Kiệt lại ngạnh, không chịu nhận tiền từ họ.
"Chúng ta làm cha mẹ, ai không hy vọng đem thứ tốt nhất đều để lại cho con cái, Chu Ngôn đột nhiên thay đổi hoàn cảnh, tính cách cũng trở nên âm u, anh với em đau lòng đều giống nhau, em cũng hiểu anh lo lắng. Nhưng là Chu gia chuyển nhà một lần lại một lần, đại khái là không muốn chúng ta cùng bọn họ lại có lui tới. Mặc kệ nói như thế nào, Chiêm Thiên là bọn họ thân sinh, vẫn là bọn họ định đoạt, anh cứ luôn tìm như vậy, bọn họ qua lại chuyển nhà, tâm lý đứa trẻ dao động cũng lớn, anh không phải hại Chiêm Thiên sao? Theo em thấy, cho dù, cho dù về sau tìm đến, anh nhìn lén một cái thì được, đừng lại quấy rầy bọn họ sinh sống. Anh cũng nhìn về phía trước đi, em thấy số thời gian này anh cũng không đặt tâm tư lên công việc."
Triệu Tuân đỏ hốc mắt, lạnh lùng mặt vững vàng không rên một tiếng, ngược lại nhìn Triệu Đông Đông ngoài cửa sổ, Triệu Đông Đông đang ở bên ngoài đá bóng đá, thấy anh ta nhìn qua, còn kêu: "Ba ba, lại đây cùng con cùng nhau đá a."
Triệu Đông Đông tính cách phi thường hoạt bát, tới nhà bọn họ, bất quá xa lạ non nửa năm, rất nhanh đã dung nhập vào trong hoàn cảnh mới, không giống Chu Ngôn, tính cách tương đối thẹn thùng hướng nội, đột nhiên biến đổi lớn, tính cách càng thêm âm u. Triệu Tuân tuy rằng khó chịu, nhưng cũng rất chú ý cảm giác của con mình, sợ hài tử mẫn cảm, chịu thương tổn, liền lên tiếng, đến bên ngoài đá bóng với Triệu Đông Đông.
Chu gia chuyển nhà, cũng cùng tính cách hai đứa nhỏ có quan hệ. Đoạn thời gian hai nhà mới vừa đem con đổi về, lui tới vẫn là rất nhiều, đại khái tất cả có một năm thời gian. Chỉ là sau này hai vợ chồng Chu Thế Kiệt phát hiện, Triệu Đông Đông đã dung nhập vào gia đình mới, ba ba ma ma kêu rất thích, chính là bọn họ bên này, Chu Ngôn nhưng vẫn không chịu kêu bọn họ ba mẹ, mỗi lần thấy Triệu Tuân bọn họ, người sẽ hoạt bát một chút, nhưng mỗi khi đến thời điểm phải chia lìa, đều khóc tê tâm liệt phế. Triệu Tuân nhìn không được hài tử khóc như vậy, mỗi lần đều ôm an ủi thật lâu, con cái thân sinh nhà mình ỷ lại vào người nhà họ Triệu như vậy, trong lòng vợ chồng Chu Thế Kiệt tư vị ra sao có thể nghĩ. Hai gia đình cách xa cũng đặc biệt lớn, loại tự ti này là vô hình, sẽ làm người ta đặc biệt lo âu, vợ chồng Chu Thế Kiệt rất sợ đến lúc đó hai đứa nhỏ đều không thân với mình, lúc này mới nhẫn tâm đoạn tuyệt.
Bọn họ lần này là quyết tâm, cho nên dọn tới nơi hẻo lánh ngàn dặm ở ngoài nào đó. Hai nhà từ đây lại không lui tới, lại lần nữa gặp nhau, đã là chuyện mười mấy năm về sau.
- ---------------------------------------------------------------
TỘI HAI ĐỨA NHỎ QUÁ Ạ
HAIZZZZZZ

Chương trước Chương tiếp
Loading...