[Xuyên Thư] Ăn Mật
Chương 59
[EDIT] ĂN MẬT: XUYÊN THƯ – Công tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikidịch
CHƯƠNG 51
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.
https://www.facebook.com/x2Qing/
https://www.wattpad.com/story/261358286-%C4%91m-%C4%83n-m%E1%BA%ADt-xuy%C3%AAn-th%C6%B0-c%C3%B4ng-t%E1%BB%AD-vu-ca
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Phản ứng đầu tiên của Chu Hải Vinh là sửng sốt, nhưng một tiếng bóp còi phía sau kéo hắn lại, phản ứng tiếp theo của hắn, thế nhưng là nhìn Chu Hải Quyền.
Chu Hải Quyền nhấp môi, khởi động xe.
Vẫn là chậm chút, xe phía sau bóp còi thúc giục, anh ấy mới hồi phục tinh thần lại. Tuy rằng chuyện này cũng không nói lên được gì, nhưng trong lòng Chu Hải Vinh vẫn là nhảy bang bang, những người khác trong xe cũng không biết hắn nghĩ cái gì, Chu Tư Ngữ dẫn đầu nói chuyện: "Đó không phải...... Tiếu ca ca sao?"
Cô bé thiếu chút nữa liền đem hai chữ nhị tẩu kêu ra.
Chu Đồng nói: "Biến hóa rất lớn......" Cô khó mà nói Tiếu Dao trở nên càng đẹp mắt hoặc là gì đó, rốt cuộc trong xe có Chu Hải Vinh. Bất quá Chu Hải Vinh kết giao bạn trai xưa nay nhan trị đều không kém, hiện tại là Tô Lâm, cũng là một soái ca. Bất quá cô cảm thấy Tô Lâm lớn lên quá mức diễm lệ, mặt mày cũng không an phận, đẹp có chút cảm giác xâm lược, không bằng Tiếu Dao nhìn thoải mái như vậy.
Chu Hải Vinh ngoài miệng một bộ trong lòng một bộ, nói: "Thật là đen đủi, vậy mà đúng phải cậu ta."
Lại nói tiếp, lâu như vậy không thấy Tiếu Dao, kỳ thật cảm giác thực sự có chút phai nhạt, nhưng tiền nhiệm thứ này, không thấy còn không sao, đột nhiên gặp được, hơn nữa phát hiện tiền nhiệm trở nên càng thêm ưu tú, Chu Hải Vinh trong lòng liền đặc biệt không thoải mái, còn có chút mất mát.
Tiếu Dao cùng Tôn Lại cùng nhau ra ngoài, là nhận lời mời đi một nhà hàng.
Trong số học sinh cậu dạy, có một nhà điều kiện xem như tương đối tốt, trong nhà có anh lớn mở nhà hàng âm nhạc, làm ăn cũng ổn, bất quá mùa xuân năm nay ở khu phố bọn họ lại mở một nhà hàng âm nhạc khác, lập tức liền đoạt lấy đi mối làm ăn nhà họ. Ông chủ đi nhà hàng của đối phương nhìn một chút, trang hoàng gì đó còn không bằng cửa hàng bọn họ, giá cả cũng đắt hơn một chút, anh ấy dò xét một phen, nguyên lai là hiện giờ video ngắn đang bạo mạnh, ông chủ cửa hàng kia mời tới mấy ca sĩ, trong đó một người lớn lên tương đối đẹp mắt, ca hát cũng tốt, dần dần liền nổi lên.
Thời đại nam sắc, có khách nhân đem video anh ấy ca hát đăng lên mạng, tuy rằng không đến mức vô cùng nổi tiếng, nhưng cũng có mức độ nổi nhất định ở Nam Thành, rất nhiều người trẻ tuổi mộ danh đi xem, nhà hàng âm nhạc của bọn họ, định vị chính là người trẻ tuổi, có thể nói giải được người trẻ tuổi giải được thiên hạ. Ông chủ tìm được chân kinh, trở về liền cũng bắt đầu tìm kiếm tiểu ca ca đẹp mắt đến nhà hàng ca hát.
Chính là không biết sao lại thế này, người đó tìm vài ca sĩ ở quán bar, làm ăn lại không có gì khởi sắc. Người một nhà phân tích một chút, đối diện ngoại trừ đã cố định hình tượng danh tiếng ở bên ngoài, còn có một nguyên nhân, chính là trai tìm được không đủ đẹp.
"Thời buổi này soái ca quá nhiều, đã bị người chiếm tiên cơ, chúng ta không thể tìm một đứa nhỏ, phải là đại soái ca mới được."
Soái ca dễ tìm, biết ca hát cũng dễ tìm, nhưng vừa biết hát, lớn lên vừa đẹp lại không hảo tìm, huống chi nhà hàng mấy tháng này hao tốn nhiều, bọn họ cũng không mời nổi giá cả quá cao. Tiếu Dao làm gia sư cho nhà em dâu của người đó, cô ấy đề cử Tiếu Dao cho anh chồng mình.
"Cái khác không nói, lớn lên là thật là đẹp mắt, so với những minh tinh trên TV còn đẹp hơn, còn trẻ, mới hai mươi, dương cầm đàn cũng vô cùng giỏi, chỉ là không biết ca hát."
Ông anh chồng chữa ngựa chết như ngựa sống, biết được Tiếu Dao thu phí rất thấp, liền quyết định để cậu đến đây thử xem.
Tiếu Dao không phải người luống cuống, huống chi sân khấu lớn hơn nữa cậu cũng từng lên, quyết định thử một lần.
Tôn Lại: "Anh thật đúng là không chê tiền nhiều, có kham nổi không?"
"Buổi tối trên cơ bản anh đều nhàn rỗi không có chuyện gì, có thể kham được." Cậu làm gia sư, trẻ nhỏ ngủ sớm, cơ bản 8-9 giờ đã kết thúc, cuộc sống đêm khuya sau mười giờ mới bắt đầu, không xung đột. Lúc ly hôn cậu một phân tiền cũng không thèm, Chu Hải Vinh cho cậu cái gì cậu cũng đều trả lại, cậu hiện tại không có tiền tiết kiệm gì. Kiểu người lẻ loi một mình sống ở trên đời này giống cậu, nên tích ít tiền, về sau lựa chọn mới càng nhiều.
Tới nơi rồi mới phát hiện thế nhưng là một nhà hàng lớn, gọi là "Đào Hoa Nguyên Ký", tên lấy cũng thập phần độc đáo, là một nhà hàng tương đối xa hoa, đi vào đó là một trận âm nhạc thư hoãn truyền tới, bởi vì là thời gian làm việc buổi sáng, người cũng không nhiều.
Ông chủ Đào không ở trong tiệm, quản lí trong tiệm, là vợ anh ấy. Bà chủ vừa nhìn thấy Tiếu Dao, đôi mắt đã sáng ngời, thử dương cầm của Tiếu Dao một chút, Tiếu Dao ngồi ngay ngắn ở bên dương cầm đàn tấu khúc, không cho cô ấy lý do để từ chối.
Một thiếu niên trẻ tuổi đẹp mắt như này, dáng người lại cao gầy, bàn tay mịn, tứ chi thon dài, không đi làm minh tinh thật là đáng tiếc.
Tiếc nuối duy nhất, chính là không biết ca hát. Bất quá nếu là biết ca hát còn cao như vậy, lại biết đàn dương cầm, khả năng không chỉ có cái giá này.
"Có thể học hát vài bài không?" Bà chủ nói, "Không cần biết nhiều, đủ biểu diễn là được rồi."
Tiếu Dao nói: "Tôi có chút ngũ âm* không được đầy đủ."
*Năm âm thanh chính trong nhạc cổ, để chỉ cảm nhận, hiểu biết về âm nhạc.
Bà chủ cảm thấy có chút đáng tiếc.
Chờ khi ra khỏi nhà hàng, Tôn Lại nói: "Kỳ thật anh có thể học mấy bài hát, âm sắc của anh tốt vậy mà."
"Anh vẫn nên thành thành thật thật đàn dương cầm thì tốt rồi, lúc hát liền đặc biệt dễ dàng khẩn trương." Lần trước cùng Tô Quát hát《 Tham Thanh Thủy Hà 》, cậu đã khẩn trương đến rối rắm, luyện tập vô số lần, mới diễn xuất thành công. Muốn cậu ca hát, cũng không phải học không được, chỉ là cá nhân cậu không thích lắm, hiện tại cậu còn không đến mức đi làm việc chính mình không thích làm.
Buổi đêm, cùng hai ca sĩ khác tổng cộng biểu diễn ba tiếng, chia ra đại khái một người một giờ, hai trăm tệ, Tiếu Dao rất vừa lòng.
Cậu từ nhỏ gia giáo nghiêm cẩn, xem như người tương đối có quy hoạch, cậu cũng biết luôn tiếp tục như vậy không phải biện pháp, phương diện dương cầm cậu đã chạm vào giới hạn của cá nhân, tiến bộ cũng hữu hạn, bản thân cũng không có đầu óc làm ăn, mở lớp học bổ túc dương cầm gì đó, cũng không ở trong phạm vi suy xét của cậu. Bất quá ăn một miếng không thành người mập được, còn chưa vội, trước mắt quan trọng chính là tích đủ tiền, mới có thể quyết định cả đời mình rốt cuộc muốn làm gì.
Từ lúc gặp được Tiếu Dao ở trên đường, trong lòng Chu Hải Vinh cả ngày đều có chút không thoải mái, trở về từ nghĩa trang, hắn liền đi quán bar tìm Tô Lâm.
Nói đến Tô Lâm, hắn cũng có chút đau đầu, Tô Lâm giống Tiếu Dao thuộc về lớn lên rất đẹp, nhưng gia thế tốt hơn so với Tiếu Dao, cho nên tính tình tương đối mạnh, hắn hao hết tâm tư đuổi theo lâu như vậy, kiểu lãng mạn gì cũng đều dùng tới, Tô Lâm cũng chỉ là đáp ứng thử cùng hắn xem thế nào, nhưng vẫn không tính là để bụng đến hắn. Công việc ở quán bar hắn không muốn Tô Lâm tiếp tục làm, bởi vì cảm thấy Tô Lâm sân nhảy nhảy mấy thứ đó, bị một đám nam nhân mơ ước, hắn cảm thấy không tốt, nhưng là Tô Lâm căn bản không nghe: "Hoặc là liền chia tay, hoặc là tôi liền tiếp tục nhảy tại đây, anh chọn đi."
Chu Hải Vinh suy nghĩ, hắn hiện giờ có phải hay không có thể chất M, đối phương càng không để ý đến hắn, trong lòng hắn càng là nghẹn một cổ khí. Chướng mắt hắn, trên đời này có một Tiếu Dao cũng là đủ rồi. Hắn nghĩ hắn nhất định phải bắt lấy Tô Lâm, một ngày nào đó khiến Tô Lâm đối với hắn khăng khăng một mực.
Tô Lâm đáp ứng Chu Hải Vinh cùng hắn kết giao, là bởi vì Chu Hải Vinh truy người thật sự quá thành tâm, ngay từ đầu cậu ta là không thèm để ý tới, sau lại Chu Hải Vinh nói hắn hiện giờ đã là độc thân, chia tay với Tiếu Dao rất sạch sẽ, cậu ta cũng chưa đồng ý, bởi vì cảm thấy kì lạ. Nhưng gần đây chuyện phiền lòng tương đối nhiều, người nhà cậu ta hy vọng cậu có thể nghiêm túc học hát tuồng, cậu lại không cảm thấy hứng thú với hát tuồng, chỉ muốn khiêu vũ, cùng người trong nhà nói chuyện vài lần đã bắt đầu chiến tranh, lúc phiền não liền đặc biệt dễ dàng bị đánh động đến tâm trạng, Chu Hải Vinh mỗi ngày đều theo đuổi cậu đến trời lòng đất lở, cậu ta nhất thời mềm lòng, liền đáp ứng rồi.
Cậu ấy và Tiếu Dao không giống nhau, cùng Chu Hải Vinh nói chuyện thân một không có gì đáng chú ý, bất quá khi muốn lên giường hai người lại có khác nhau.
Tô Lâm cư nhiên phải làm công*!
*Ở trên ấy ạ.
Chu Hải Vinh đi qua vạn bụi hoa, từ trước đến nay đều là hắn ngắt hoa nhà người khác, chưa bao giờ nghĩ đến phải bị người khác ngắt lấy, đương nhiên không muốn. Hắn ngàn dỗ vạn dỗ, Tô Lâm chính là một hai phải ở trên, hai người cuối cùng ai cũng không lên được ai.
Không ăn đến miệng vĩnh viễn đều là tốt nhất, Chu Hải Vinh tiếp tục bám riết không tha, chỉ là không nhắc lại chuyện lên giường, Tô Lâm cũng không đề cập tới, hai người cứ như vậy. Hắn tới quán bar, thấy Tô Lâm đang nhảy múa, chung quanh một đám nam nhân vây quanh, Tô Lâm hóa trang cực kỳ diễm lệ, một yêu nghiệt nóng rát như vậy, thế nhưng nói mình là công.
(Ôi dừa lòng em lắm ạ)
Chu Hải Vinh nhìn cậu ấy đang nhảy múa lộ ra eo bụng rắn chắc, cơ bụng hơi mỏng, dáng người mạnh mẽ, Tô Lâm với Tiếu Dao, thật là hai loại người hoàn toàn bất đồng.
Bất quá người Chu gia cảm thấy Tô Lâm mới phù hợp thẩm mỹ nhất quán của hắn. Hắn vẫn luôn tương đối thiên vị phái diễm lệ. Chu Đồng hy vọng hắn lần này cẩn thận một chút: "Em hiện tại hẳn là cũng đã có một kinh nghiệm, kết hôn không phải trò đùa, lần này không qua một hai năm, đừng nhắc đến chuyện kết hôn."
Chu Hải Vinh nói: "Chị yên tâm, em hiện tại chỉ muốn yêu đương vui vẻ, không muốn kết hôn, hôn nhân là phần mộ tình yêu."
Hắn không có dự định kết hôn, Tô Lâm cũng không có, hắn thậm chí cũng không có dẫn Tô Lâm đến nhà lớn Chu gia, dì Vương bọn họ cũng chỉ là thấy qua ảnh chụp của Tô Lâm, diễm lệ đến hơi có chút trương dương, với trưởng bối mà nói, dì Vương kỳ thật cũng càng thích Tiếu Dao diện mạo Tiểu Bạch hoa hơn. Bà cảm thấy Tô Lâm có chút dã, loại ăn chơi trác táng này Chu Hải Vinh, chưa chắc hàng được.
Đây thật sự là thời đại của nam sắc, sau khi Tiếu Dao đến Đào Hoa Nguyên Ký, ông chủ dời sân khấu đến bên cạnh cửa sổ sát đất gần ngay cửa lớn, đèn phía trên chiếu xuống, người đi đường cách pha lê là có thể nhìn thấy, bởi vì lớn lên đủ đẹp, lập tức liền có mấy cô bé đứng bên ngoài chụp ảnh, sau lại lại qua hai ngày, người vây xem liền càng ngày càng nhiều, không đến một tuần, khách trong tiệm nhiều lên rõ ràng.
Ông chủ Đào nói: "Cậu nói xem bây giờ những người trẻ tuổi này nha, tới nhà hàng không xem đồ ăn ăn ngon không, hát có dễ nghe hay không, ngược lại chỉ xem tiểu ca ca đẹp hay không."
Bà chủ nói: "Người ta đàn dương cầm cũng rất tốt a."
"Chỉ tiếc không biết ca hát."
"Nếu là này cũng biết kia cũng biết, cũng không phải là người giới này, sớm đã vào miếu lớn, còn có thể niệm kinh ở miếu nhỏ này của anh?"
Ông chủ Đào ngẫm lại, cảm thấy cũng đúng. Anh ta hy vọng Tiếu Dao không cần quá hot, hot đến vừa lúc có thể giúp nhà hàng ngồi đầy là được.
Phố đi bộ thương nghiệp của bọn họ, buổi tối đặc biệt náo nhiệt, người trẻ tuổi đặc biệt nhiều, người vây xem chụp ảnh càng ngày càng nhiều, Tiếu Dao đều bắt đầu có chút không quen. Nói là bình quân mỗi người diễn một giờ, nhưng ba người trên cơ bản là thay phiên xen kẽ tới, có đôi khi hai người khác ca hát, Tiếu Dao sẽ ở bên cạnh làm người đàn tấu. Như vậy đại khái qua một tháng, thời điểm bắt đầu mùa đông, việc làm ăn của nhà hàng bọn họ bắt đầu đi lên. Ông chủ Đào cảm thấy Tiếu Dao là phúc tinh, thêm tiền lương cho cậu, mỗi đêm cho cậu 300.
Tiếu Dao thành "Phố hồng"* của con phố đó, bởi vì tên cũng dễ nhớ, thành "Tiểu ca ca đàn dương cầm" danh tiếng nhất khu vực.
*Tương tự võng hồng là hot trên mạng á.
Bất quá cũng chỉ là hot trong phạm vi nhỏ, không hot đến thượng tầng xã hội. Đặc biệt là những người như Chu Hải Quyền bọn họ, ngày thường kỳ thật rất ít chú ý mấy thứ trên mạng này, người giàu có càng chú ý cuộc sống hiện thực, bởi vì cuộc sống hiện thực cũng đã đủ muôn màu muôn vẻ, không có bao nhiêu thời gian lên mạng. Chu gia gần đây cũng đã xảy ra một chuyện làm người ta rất đau đầu, Chu Hải Đông chuyển đồ cổ, thế nhưng bị người tra ra là giả, bị mật báo.
Bởi vì bị nghi ngờ có liên quan đến vụ lớn, người đã bị bắt lại.
Chu Hải Quyền vì việc này đau đầu không thôi, cuối cùng vẫn là nhờ Triệu Tuân tìm người, người mới được thả ra. Người là ra rồi, nhưng tội danh còn không chưa làm rõ ràng, nếu chỉ đơn thuần là lái buôn đồ cổ, bản thân không biết đồ cổ thật giả còn ổn, nhưng nếu là chế tạo đồ cổ, biết rõ là giả còn bán giá cao, đây chính là tội lừa gạt. Chu Hải Đông bị dọa không nhẹ, thề thốt nói mình căn bản không biết người kia buôn bán chính là đồ giả, trốn ở trong nhà không dám ra cửa.
Chuyện này kéo một vòng khó khăn giải quyết, Chu Hải Đông lập tức thành thật hơn nhiều, không còn nhắc tới chuyện buôn bán nữa. Chu Hải Quyền cảm thấy việc này mình cũng có trách nhiệm, nên trông giữ Chu Hải Đông liền càng nghiêm khắc, nhân tiện cũng mang theo Chu Hải Vinh.
Chu Hải Vinh rất không cao hứng, từ sau chuyện của Tiếu Dao, cảm tình của hắn với Chu Hải Quyền liền có chút phức tạp, cảm thấy chính mình luôn có một loại cảm giác sống dưới bóng ma của Chu Hải Quyền. Hiện giờ mình đều lớn như vậy, lại còn chịu Chu Hải Quyền quản thúc, trong lòng hắn liền rất không thoải mái, Chu Đồng nói: "Em không muốn bị quản, phải đi làm đàng hoàn a, làm không đến mấy tháng là không làm nữa, xài tiền anh cả kiếm, còn muốn không bị quản, trên đời này nào có chuyện tốt như vậy?"
"Em tiêu tiền của anh ấy sao, ba mẹ cũng để lại cho em, tiền nhà này, vốn dĩ có một phần của mình." Chu Hải Vinh nhỏ giọng lẩm bẩm.
(Hahaha😊)))))
Chu Đồng nói: "Lúc trước ba qua đời, là chia đều cho chúng ta, bất quá em mấy năm nay tiêu tiền nhiều lợi hại, đồng hồ hơn 600 vạn, em cũng mua mười mấy cái đi? Nhà chúng ta tuy rằng không phải nhà giàu mới nổi, có chút của cải, nhưng tiền cũng không phải tiêu như vậy. Lúc trước là em nói không cần cổ phần công ty, sau này tiền của em đã tiêu hết một số rồi, bọn chị liền chia cho em một ít, kết quả số hoa hồng này mới miễn cưỡng đủ để em tiêu. Lão nhị a, tuổi của em cũng không nhỏ, định cả đời cứ như vậy hỗn ăn chờ uống* sao? Lần trước thấy em nói muốn đi làm, chị còn tưởng rằng em tiến bộ rồi."
*Há miệng chờ sung.
"Sao chị cứ nói em suốt vậy," Chu Hải Vinh xoa xoa tóc, "Chị lâu như vậy còn không quay về, anh rễ cũng mặc kệ chị sao?"
Chu Đồng nghe vậy, sắc mặt hơi hơi buồn bã: "Ai cần em lo."
"Em mặc kệ chị, chị cũng đừng động em." Chu Hải Vinh cười bò dậy, Chu Đồng cầm gối đầu đập hắn, không tạp trúng hắn, lại quăng đến chân Chu Hải Quyền.
"Muốn ra ngoài à?" Chu Đồng cười nói.
Chu Hải Quyền gật gật đầu: "Đứa nhỏ kia của Triệu gia tìm được rồi, em đi xem cùng Triệu Tuân."
Chu Đồng lần này trở về, bát quái nghe được nhiều nhất ngoài trừ về nhà bọn họ, chính là Triệu gia.
Sau khi cháu của Triệu gia đổi lại với đứa nhỏ bị ôm nhầm, trong nhà có thể nói nhấc lên một trận sóng lớn. Tôn Vân Vân và Triệu Tuân bởi vì con nhỏ cãi đến căng thẳng, khoảng thời gian trước vừa ly hôn. Tôn Vân Vân dẫn theo con trai ruột Triệu Đông Đông đi Mỹ, một nhà ba người vốn rất tốt của Triệu Tuân, đảo mắt chỉ còn lại một người là anh ta.
Hai vợ chồng ly hôn, nguyên nhân chủ yếu vẫn là Triệu Tuân không có cách nào cho con ruột tình thương của cha ngang nhau với Triệu Ngôn, một lòng nhớ đứa nhỏ anh ta muôi dưỡng 4-5 năm. Chỉ là Triệu Ngôn thành Chu Ngôn, dọn đến chỗ cha mẹ ruột của nó. Anh ta vốn dĩ không có việc gì còn thường đi thăm, hai nhà sau khi đổi con về, còn lui tới đã hơn một năm, nhưng là vào hai ba tháng trước, kia vợ chồng họ Chu đột nhiên chuyển nhà, không biết tung tích.
Triệu Tuân liền phái người đi hỏi thăm khắp nơi, hỏi thăm mấy tháng, gần đây rốt cuộc tìm được rồi, vợ chồng họ Chu thế nhưng mang theo Chu Ngôn, dọn đến Nam Thành, bất quá nơi ở cơ hồ cách bọn họ cả một cái Nam Thành, ở bên kia thành phố.
"Tôi thấy nhà bọn họ là muốn tránh cậu mới dọn đi?" Chu Hải Quyền nói.
Triệu Tuân một khuôn mặt lạnh, thật lâu sau mới nói: "Không biết hai vợ chồng nghĩ bọn họ như thế nào, tiền cũng cho không ít, vô dụng."
"Phỏng chừng là thấy con nhỏ thân với cậu, sợ tương lai bất hòa với họ, cho nên muốn nhân lúc còn sớm chặt đứt tình cảm cha con của hai người."
Lại nói tiếp cũng là thổn thức, Chu gia nuôi lớn Triệu Đông Đông, sau khi trở về Triệu gia, rất nhanh liền thích ứng cuộc sống của Triệu gia, nhưng Chu Ngôn từ hào môn tiểu thiếu gia đột nhiên biến thành con cái nhà nghèo, nhưng vẫn không thể thích ứng sinh hoạt ở Chu gia. Người nó thân nhất vẫn luôn là Triệu Tuân, mỗi lần Triệu Tuân đi thăm nó, đều khóc lóc la hét muốn cùng anh ta về nhà, mỗi lần đều làm Triệu Tuân rất không dễ chịu. Anh ta đối với đứa con trai này cũng là bỏ ra toàn bộ tình thương của cha, nói câu thật lòng, nếu có thể, anh ta thậm chí hy vọng con cái hai nhà không cần đổi lại. Nhưng là vô dụng, Chu gia là người tiểu huyện thành, xem trọng huyết mạch hơn bất cứ gì, bọn họ cũng yêu Triệu Đông Đông, dù sao cũng là đứa nhỏ xem như con ruột mà nuôi bấy lâu, sao có thể không có cảm tình, nhưng là nếu đã biết lúc trước ôm sai rồi, con cái vẫn là thân sinh tốt hơn, cho nên kiên trì muốn đổi về. Những người khác trong Triệu gia cũng nghĩ như Tôn Vân Vân vậy, theo ý của Triệu lão thái thái, nhà bọn họ điều kiện tốt như vậy, không sợ con nhỏ không theo chân bọn họ một lòng*. Đại khái vợ chồng họ Chu cũng nghĩ như vậy tưởng, sợ tương lai hai đứa nhỏ đều không thân thiết theo chân bọn họ, cho nên mang theo Chu Ngôn trộm dọn đi.
*Chỗ này nguyên gốc convert ạ, em cũng không hiểu lắm, ai chỉ em với.
Hai ba tháng này, ly hôn, con mất tích, như lột một tầng da của Triệu Tuân. Anh ta rất mỏi mệt, dựa vào ghế dựa, nói: "Kỳ thật chỉ cần đứa nhỏ có thể sống tốt, có gặp hay không cũng đều được, tôi cũng biết hai vợ chồng bọn họ không quá thích tôi luôn thấy tôi cách bọn họ quá cao, cho nên sau này cũng ít đi, đứa nhỏ khóc thành như vậy, tôi cũng cắn răng không quản. Chỉ là thiên phú cao ngất tốt như vậy, điều kiện của hai vợ chồng Chu Thế Kiệt cậu cũng biết, không phải vấn đề trong nhà có không có tiền, là lý niệm giáo dục không theo kịp, tôi chỉ sợ thiên phú của đứa nhỏ bị mai một."
Cháu trai bảo bối của Triệu gia lúc trước, Triệu Ngôn, từ nhỏ không chỉ đẹp mắt, còn cực có thiên phú âm nhạc, một hai tuổi liền thích mân mê nhạc cụ, hơn ba tuổi là có thể đàn thành điệu, thời điểm 4 tuổi, Triệu Tuân đã mời giáo viên chuyên nghiệp tới dạy nó. Sau này thời điểm hai nhà đem con đổi trở về, yêu cầu duy nhất của Triệu Tuân, chính là muốn vợ chồng Chu Thế Kiệt bảo đảm sẽ để con tiếp tục học dương cầm, vì thế để lại cho Chu gia một chi phiếu tiền. Nhưng Chu Thế Kiệt người này đặc biệt ngạnh, đánh chết không chịu lấy số tiền này, chỉ nhận lấy một cây dương cầm, hứa hẹn sẽ để hài tử tiếp tục học.
Nhưng Chu Thế Kiệt một công việc đứng đắn cũng không có, có thể cho Chu Ngôn giáo dục gì tốt? Anh ta lo lắng nhất chính là cái này. Triệu Tuân là người tương đối chú trọng giáo dục, cảm thấy tương lai của con nhỏ là lớn nhất, mấy thứ khác đều không thể so với cái này, nhưng hiển nhiên, vợ chồng họ Chu cũng không nghĩ như vậy.
Không phải một giai tầng, rất nhiều quan niệm đều không giống nhau, đại khái đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất vợ chồng họ Chu định đoạn tuyệt lui tới với anh ta...... Con của mình, vẫn là hy vọng mình có thể làm chủ, mà không phải để Triệu Tuân luôn ở bên cạnh khoa tay múa chân.
Chờ tới nơi rồi, Triệu Tuân vừa xuống xe nhìn, lòng liền có chút thắt đến hoảng, bởi vì tiểu khu này rất cũ nát. Lá cây rơi xuống đầy đất, cũng không ai quét tước, tiểu khu thoạt nhìn phá lệ rách nát.
Chu Hải Quyền vỗ vỗ bờ vai của anh ta, nói: "Cậu đợi lát nữa nói chuyện bình tĩnh với vợ chồng bọn họ, ngàn vạn đừng nóng vội."
Triệu Tuân cùng anh đi lên lầu, mới vừa đi đến cửa thang lầu, liền nghe thấy có trẻ nhỏ đang khảy đàn. Triệu Tuân nghe được tiếng dương cầm, liền có chút kích động.
Nhà bọn họ đã thật lâu không nghe được dương cầm thanh.
Tiếu Dao hiện giờ dạy học sinh tương đối nhiều, bất quá cậu để bụng nhất, vẫn là Chu Ngôn thiên tư tốt nhất.
Dẫn dắt Chu Ngôn mấy tháng, cậu phát hiện Chu Ngôn đứa nhỏ này kỳ thật tâm địa đặc biệt mềm, càng ngày càng nghe lời, hơn nữa trầm tĩnh vượt tuổi. Học dương cầm nghe lời đến thập phần tốt đẹp, nhưng chỉ có người từng học qua mới biết kỳ thật đặc biệt mệt mỏi và buồn tẻ, cậu khi còn nhỏ thời điểm vừa mới bắt đầu học dương cầm, Trịnh Nghiên vì có thể khiến cậu ngồi được, tốn rất nhiều tâm tư. Tiểu hài tử học gì đó đều là nhiệt tình ba phút, tuổi mê chơi, rất ítngười có thể có chịu được buồn tẻ tịch mịch. Nhưng Chu Ngôn không phải, cậu bé tựa hồ trời sinh đã thích đàn dương cầm, tự mình một người ở nhà đàn một ngày cũng sẽ nhàm chán. Có thiên tư, lại chịu nỗ lực, Tiếu Dao thật sự vì tương lai của nhóc rầu thúi ruột.
Cậu cảm thấy rất đáng tiếc, điều kiện của Chu gia như vầy, bằng không Chu Ngôn thật sự có thể có tương lai cực kỳ quang minh lộng lẫy.
Trương đại tỷ khó được ngày cuối tuần nghỉ ngơi, ở nhà một bên đắp mặt nạ, một bên xem Tiếu Dao phụ đạo Chu Ngôn đánh đàn, thường thường cùng Tiếu Dao nói hai câu, Chu Thế Kiệt ở công trường làm công, không có ngày nghỉ, chị tính toán đợi lát nữa làm chút đồ ăn, chờ Chu Ngôn học xong rồi, dẫn theo nhóc đi công trường nhìn thăm Chu Thế Kiệt.
"Phải để con cái biết ba nó vì nó học đàn mà vất vả cỡ nào!"
Lời này kỳ thật chị cũng là nói cho Tiếu Dao nghe, chị hy vọng Tiếu Dao thu phí có thể lại ít một chút: "Chiêm Thiên* nhà chị học dương cầm rất giỏi đó, dạy bớt việc hơn nhiều so với đứa nhỏ nhà người ta."
*Nhũ danh của bé Ngôn Ngôn ạ.
Tiếu Dao cười cười, trời nóng, Chu gia không có điều hòa, gió to thổi tóc cậu lộn xộn, cậu đang muốn nói chuyện, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa. Trương đại tỷ đứng lên, nói: "Ai nha?"
"Có người ở đây không?" Bên ngoài có người hô.
Không nghĩ tới Trương đại tỷ vừa nghe thanh âm này liền thay đổi sắc mặt, Chu Ngôn đang đàn dương cầm cũng dừng một chút, quay đầu nhìn thoáng qua hướng cửa. Trương đại tỷ nhanh tay tháo mặt nạ trên mặt, nói với Chu Ngôn: "Con với Tiếu Dao ca ca vào trong phòng chơi một hồi, nghỉ ngơi nghỉ ngơi."
Chu Ngôn đứng lên, trên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn một chút biểu tình cũng không có. Tiếu Dao có chút quá rõ ràng là có chuyện gì, liền thấy Trương đại tỷ đi mở cửa, chị lại không để bên người ngoài tiến vào, Một tiếng "Ầm" vang lên giữ cửa lại.
Bên ngoài mơ hồ truyền đến thanh âm của đàn ông, tiếng của Trương đại tỷ lại lớn hơn: "Anh sao lại tìm tới đây rồi...... Nó không ở đây, cùng ba nó đi ra ngoài...... Anh còn như vậy, tôi sẽ báo cảnh sát."
Tiếu Dao nghe mà trong lòng run sợ, nhanh chóng mang theo Chu Ngôn tới phòng ngủ, khóa trái của lại, nói với Chu Ngôn: "Đừng sợ a."
Chu Ngôn ngồi xuống giường, người nho nhỏ, quơ chân, cũng không nói lời nào.
Phản ứng này của nhóc cũng là đủ dị thường. Bất quá Chu gia chuyện dị thường nhiều, Tiếu Dao vẫn luôn cảm thấy bầu không khí nhà bọn họ quái quái, huống chi Chu Ngôn hình như trời sinh tính quái gở, vốn dĩ đã không quá thích nói chuyện.
Đại khái qua mười mấy phút, bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, Tiếu Dao trộm mở cửa nhìn ra ngoài, thấy Trương đại tỷ mặt đầy nước mắt ngồi trong phòng khách. Cậu hoảng sợ, lại đợi một hồi lâu, mới dẫn Chu Ngôn đi ra ngoài. Trương đại tỷ cũng đã lau khô nước mắt, Tiếu Dao do dự có thể hỏi một chút không, liền nghe Trương đại tỷ nói: "Đúng là âm hồn bất tán, lúc này mới qua mấy ngày thanh tịnh chứ."
"Ai nha?" Tiếu Dao hỏi.
"Đòi nợ." Trương đại tỷ nói.
Tiếu Dao liền không lại hỏi nhiều. Mà Chu Ngôn lại ngồi xuống trước dương cầm, tiếp tục đàn một nửa khúc vừa rồi nhóc đàn, đứa trẻ 6 tuổi, biểu tình túc mục trầm tĩnh, giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra cả, chân chính không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ biết đàn dương cầm.
Chỉ là nhóc đàn có hơi dồn dập một ít, vóc người còn có chút không đủ, có vài chỗ phải cố hết sức.
Triệu Tuân hơi có chút suy sụp, nghe thấy tiếng dương cầm lại ngẩng đầu nhìn lên lầu, Chu Hải Quyền nghe được dương cầm thanh, bỗng nhiên cũng nhớ tới thời điểm trước kia Tiếu Dao ở nhà bọn họ, có đoạn thời gian cũng mỗi ngày đàn dương cầm, nhưng là đàn rất kém cỏi, như là đang trêu đùa.
Rất khó tưởng tượng người như cậu thoạt nhìn thông tuệ như vậy, trên phương diện dương cầm lại vụng về như vậy, có mấy lần anh nghe không nổi, đều muốn tự mình dạy cậu.
Tiếu Dao ngồi bên người Chu Ngôn, thấy Trương đại tỷ vẫn đang đứng ở trên ban công nhìn xuống dưới, trên mặt tràn ngập cảnh giác, cũng không biết qua bao lâu, chị mới về phòng, Tiếu Dao tò mò mà đi đến ban công xem, chỉ nhìn thấy một chiếc xe từ dưới lầu đi xa, mơ hồ nhìn thấy trong xe có hai người đàn ông, bởi vì góc độ, nhìn không thấy mặt đối phương, nhưng thật ra kinh ngạc là một chiếc siêu xe, xuất hiện ở trong tiểu khu này, quá không hợp với hoàn cảnh chung quanh.
- --------------------------------------------------------
QUÀ ĐÂY Ạ.
MỪNG TỐT NGHIỆP.