[Xuyên Thư] Ăn Mật
Chương 102
[EDIT] ĂN MẬT: XUYÊN THƯ – Công tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikidich
CHƯƠNG 94
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.
https://www.facebook.com/x2Qing/
https://www.wattpad.com/story/261358286-%C4%91m-%C4%83n-m%E1%BA%ADt-xuy%C3%AAn-th%C6%B0-c%C3%B4ng-t%E1%BB%AD-vu-ca
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------
Bất quá thốt ra lời này, tức khắc thần thanh khí sảng, sau khi xuống núi, cậu cũng nói lời đồng dạng với Chu Hải Vinh.
Nếu không phải lúc trước Chu Hải Vinh trong lòng còn có hoài nghi quan hệ của cậu và Chu Hải Quyền, cậu đã lập tức nói với Chu Hải Vinh, nhẫn đến bây giờ mới nói, ý niệm đầu tiên Chu Hải Vinh toát ra như cũ là: "Em...... Em có phải thích anh cả anh hay không, hai người các người......"
"Tôi không thích anh, không đại biểu tôi thích anh trai anh," Tiếu Dao xụ mặt nói, "Tôi cùng anh cả anh có cẩu thả hay không, về sau anh nhìn xem chẳng phải sẽ biết sao. Được rồi, anh trở về đi, tôi phải thu thập đồ vật, chuẩn bị về Nam Thành."
Chu Hải Vinh chính là không chịu đi: "Lúc ở trên núi còn tốt lành, em đây là lại nháo cái gì đây?"
"Lúc ở trên núi tôi thấy anh đều sắp bị suy nghĩ miên man của chính mình làm hỏng mất, nếu lúc ấy đối với anh như vậy, vạn nhất anh chịu đựng không nổi nháo lên khó coi chừng nào. Hiện tại tốt, đây đều là người quen biết các anh, tôi nghĩ đầu óc anh chỉ cần không bị lừa đá, hẳn là cũng không dám ồn ào đi." Tiếu Dao nói, "Tôi cũng không biết anh nghĩ như thế nào, Tô Lâm người tốt như vậy, cùng anh không phải trời sinh một đôi sao? Hai chúng ta đã ly hôn, anh có nghe nói qua nước hắt ra ngoài còn có thể trở về sao?"
Cuối cùng cậu lại cho một uy hiếp: "Anh cẩn thận anh bức tôi quá đáng, tôi thật đi câu dẫn anh cả anh!"
"Em đi câu dẫn, anh trai anh cũng chướng mắt em!"
Chu Hải Vinh ngữ khí không kiên định mà nói: "Anh ấy...... Anh ấy sẽ không thích em!"
Tiếu Dao liền cười, đem Chu Hải Vinh đẩy ra ngoài. Chu Hải Vinh nói: "Em có phải còn ghen với Tô Lâm hay không, anh với cậu ta......"
Lời nói hắn còn chưa nói xong, cửa phòng liền đóng lại.
Liễu Oanh Oanh từ cách vách ra tới: "Nha, Tiểu Chu tổng, bị đuổi ra rồi?"
Chu Hải Vinh gãi gãi đầu, cười cười, nói: "Không có, tôi chuẩn bị trở về đây."
Tiếu Dao đứng ở phía sau cửa nghe một hồi, thấy bên ngoài không có động tĩnh, lúc này mới trở lại trên giường chính mình ngồi xuống, quay đầu thấy hoa mai lúc trước Chu Hải Vinh tặng mình, thế nhưng tất cả đều đã khô héo.
Cậu trước tiên tắm rửa một lần, thay đổi bộ quần áo, liền đi ra ngoài tìm Trâu đoàn trưởng nói tình huống: "Có hơi không thoải mái, muốn về Nam Thành."
Cậu lần này bị nhốt ở trong núi hai ngày, Trâu đoàn trưởng cũng thương cậu: "Cũng được, tôi thấy khí sắc của cháu cũng không tốt, cháu nói với sư phụ nói một tiếng, ngày mai thời điểm chúng ta đi, cháu liền ở huyện thành đổi xe đi."
Chu Hải Vinh trở lại nơi ở, còn chưa vào cửa, liền thấy Chu Tư Ngữ từ phòng anh mình ra tới, lôi kéo hắn vào cách vách: "Anh hai, anh cả làm sao vậy?"
Chu Hải Vinh sửng sốt một chút, hỏi: "Anh ấy làm sao?"
"Em không biết, anh cả vẫn luôn hút thuốc, bộ dáng rất dọa người."
Chu Hải Vinh liền qua phòng Chu Hải Quyền xem, ở bên ngoài gõ gõ cửa, liền nghe Chu Hải Quyền nói: "Tiến vào."
Chu Hải Vinh lúc này mới đẩy cửa ra, đẩy mở cửa chính là mùi thuốc dày đặc, trong phòng sương khói lượn lờ, hắn qua mở cửa sổ: "Anh đã khi nào hút nhiều thuốc vậy đâu."
Anh cả hắn trước kia cho dù ngẫu nhiên hút thuốc cũng sẽ rất chú ý, sẽ không hút ở nơi dùng để ngủ, ngại có mùi thuốc lây dính đến trên chăn.
"Lão nhị, chú ngồi xuống, anh có lời nói với chú."
Chu Hải Vinh trong lòng hơi kinh hãi, có một dự cảm không tốt, ngượng ngùng cười cười, nói: "Em mới từ Tiếu Dao bên kia vấp phải trắc trở trở về, anh đừng lại nói chuyện đáng sợ gì với em."
Chu Hải Quyền cầm hộp thuốc đưa cho hắn, Chu Hải Vinh lắc đầu, ngồi xuống ở đối diện, Chu Hải Quyền đem hộp thuốc ném lên bàn, thuốc trong tay cũng ấn tắt, gạt tàn thuốc đã chất đầy.
Gió lạnh bên ngoài thổi tới, sương khói trong phòng tiêu tán một ít, mắt Chu Hải Quyền có hơi đỏ, sau khi trở về cũng không cạo râu, không tắm rửa, tóc có chút loạn, râu ria xồm xoàm, có vẻ đặc biệt tang thương tiều tụy.
"Kỳ thật......" Chu Hải Vinh khóe miệng nhấp nhấp, nhếch môi cười cười, "Em hiện tại cũng không thích Tiếu Dao bao nhiêu," hắn giống như có dự cảm với những gì anh mình sắp nói, "Em còn là thích Tô Lâm nhiều hơn chút, chính là lúc trước ly hôn......"
Hắn nói nhìn về phía Chu Hải Quyền: "Anh, anh biết hai chúng em lúc trước vì cái gì ly hôn không?"
Chu Hải Quyền hỏi: "Vì cái gì?"
"Bởi vì có một ngày buổi tối, em thấy người đó chạy đến phòng anh, nằm lên trên giường anh......" Hắn nhếch miệng, cười như không cười, vành mắt lại có chút đỏ, "Cậu ấy nói người cậu ấy thích là anh, từ ánh mắt đầu tiên thấy anh, đã yêu anh, anh nói có buồn cười hay không."
Tiếu Dao nói với hắn, cậu lần đầu tiên vào Chu gia, đã bị anh cả hắn mê hoặc, "Anh ấy đàn ông như vậy, lại ưu tú như vậy, tôi thấy anh ấy liền nhịn không được", "Tôi rất xin lỗi anh, tôi luyến tiếc anh trai anh, lúc trước mới muốn chết muốn sống mà không chịu ly," hắn sau lại tâm lạnh, phát hiện cậu không có khả năng được tình yêu của Chu Hải Quyền, muốn trở lại bên người Chu Hải Vinh, Chu Hải Vinh cũng đã không hề muốn cậu ấy, cho nên "Nhất thời xúc động nhảy sông", chính là anh trai hắn nhảy xuống cứu cậu, "Tim tôi tất cả đều là anh ấy, tôi nhịn không được".
*Trong này kể trước lúc nhảy là nói về nguyên chủ với nhiệm vụ kịch bản gốc nhiều hơn nha.
"Kỳ thật liền tính cậu ấy yêu em, em cũng sẽ cùng cậu ấy ly hôn, chuyện ly hôn, là em nói, anh, anh biết em vì sao như vậy không?"
Hắn hỏi Chu Hải Quyền.
Chu Hải Vinh môi giật giật, cũng không có ngẩng đầu, nói: "Anh tốt hơn so với em."
Chính là những lời này, làm sợi dây trong lòng Chu Hải Quyền kia, "Phanh" một tiếng mà đứt đoạn.
- --------------------------------
NHANH CHÓNG THEO ĐUỔITRỰC DIỆN ĐI
DŨNG CẢM LÊN NÀOOOOO