[Xuyên Thư] Ăn Mật
Chương 101
[EDIT] ĂN MẬT: XUYÊN THƯ – Công tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikidich
CHƯƠNG 93
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.
https://www.facebook.com/x2Qing/
https://www.wattpad.com/story/261358286-%C4%91m-%C4%83n-m%E1%BA%ADt-xuy%C3%AAn-th%C6%B0-c%C3%B4ng-t%E1%BB%AD-vu-ca
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------
Nếu Chu Hải Vinh đã tìm tới, vậy bọn họ cũng nên đi.
Chu Hải Quyền tâm tình đặc biệt phức tạp, vẫn luôn ở trong sân hút thuốc.
Mặc kệ chuẩn bị và tính toán thế nào, lúc chân thật đối diện em trai mình, tâm vẫn là sẽ mềm.
Tiếu Dao nhạy bén mà phát hiện biến hóa của anh, trong lòng lại thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Xem ra Chu Hải Quyền vẫn là Chu Hải Quyền mà mình kính trọng, không đến mức bị dục vọng mê mụi đầu óc, làm ra chuyện ngu xuẩn vì cái gọi là tình yêu cả anh em ruột của mình cũng thương tổn. Cậu đã nói mà, Chu Hải Quyền người này, không phải cũng may nhân phẩm ngay thẳng sao.
Sau khi thở dài nhẹ nhõm một hơi, thế cho nên cậu đối Chu Hải Vinh cũng tốt hơn rất nhiều. Thứ nhất xuất phát từ tâm lý áy náy, thứ hai sợ Chu Hải Vinh nhìn ra dấu tích gì, ba là vì để Chu Hải Quyền trống lui đánh càng vang một chút...... cậu cảm thấy chính mình thật sự thực không dễ dàng, lúc trước vì để Chu Hải Vinh biết khó mà lui đi bò giường Chu Hải Quyền, hiện giờ vì làm Chu Hải Quyền biết khó mà lui, lại không thể không đối Chu Hải Vinh nhiệt tình một chút.
Cậu thật sự rất mệt!!
Trịnh đại gia cùng Sở đại gia biết hai người bọn họ phải đi, nói cái gì cũng muốn làm cơm sáng phong phú hơn: "Tuyết đã ngừng, các cháu ăn xong lại đi, không muộn mấy."
Chu Hải Vinh chịu kinh hách còn chưa có hoàn toàn bình phục, cần thiết nói chuyện không dứt cùng Tiếu Dao mới có thể vuốt phẳng sát thương vừa rồi: "Hai lão nhân này sống cùng nhau sao? Hai người bọn họ có phải hay không......" Chu Hải Vinh nói liền nhướng nhướng chân mày.
Tiếu Dao nói: "Không biết."
"Hai vị trưởng bối này thật thâm, đúng là biết nghĩ cách, núi sâu rừng già sống một mình, muốn làm gì làm đó."
"Chuyện không căn cứ, anh đừng nói bậy, đừng bị lão nhân gia nghe thấy." Tiếu Dao nói liền nhìn thoáng qua Vương Trí trong viện, Vương Trí rất nhiệt tình, đang giúp Trịnh đại gia chặt con thỏ, đao pháp lưu loát.
"Cậu ta là ai nha?" Tiếu Dao hỏi.
"Một đầu bếp quán ăn." Chu Hải Vinh không quên bản sắc hoa hoa công tử của mình, "Trong giới, ngày hôm qua......"
Tiếu Dao quay đầu nhìn hắn, Chu Hải Vinh liền vui vẻ, nói: "Em đừng nhìn cậu ta cũng ra hình ra dáng, người này rất ngốc."
"Sao anh biết người ta là trong giới?" Tiếu Dao thật không biết có phải chính mình khuyết thiếu cái gọi là cơ đạt hay không, cậu cảm thấy Vương Trí này lớn lên đặc biệt thẳng, một thanh niên nông thôn rất thuần phác.
Chu Hải Vinh nói: "Trốn không qua hoả nhãn kim tinh của anh."
Tiếu Dao nghĩ thầm, hoả nhãn kim tinh của anh cái rắm, như thế nào không nhìn ra anh mình cũng thích nam nhân đây.
Chu Hải Vinh vây quanh bếp lò hơ tay, nói: "Tay của anh đều đông lạnh."
Đỏ bừng đỏ bừng, có hơi ngứa. Tiếu Dao thấy Chu Hải Quyền nhìn qua bên này, liền cố ý cầm tay Chu Hải Vinh xem.
Chu Hải Vinh cũng là tay đàn dương cầm, ngón tay rất xinh đẹp.
"Tiểu Chu tổng, giết con thỏ, anh xem không?" Vương Trí ở trong sân bỗng nhiên hỏi.
Chu Hải Vinh cảm thấy cái này Vương Trí thật là đủ ngốc, không thấy được hắn đang cùng người hắn thích nói chuyện phiếm sao, nói nữa, muốn lấy lòng người, có kêu người đi xem mình giết thỏ sao?!
"Không xem, thật quá máu me." Chu Hải Vinh nói.
"Tôi không quen nhìn loại chém chém giết giết này, trước kia cùng nhóm anh cả đi cắm trại dã ngoại, mấy thứ sống đều là anh ấy cùng Triệu đại ca làm." Chu Hải Vinh lại nói, lấy biểu hiện người một nhà biểu thiện tâm.
Bất quá tuy rằng luôn miệng nói không thể nhìn chém giết, chờ thời điểm thịt thỏ làm xong, hắn ăn so với ai khác đều nhiều hơn, vừa ăn vừa nói: "Quả nhiên là hoang dại nha, vị chính là tiên."
"Là gia vị của Trịnh đại gia bọn họ nêm tốt." Tiếu Dao nói.
Cậu nói liền ở dưới ánh nhìn chăm chú của Chu Hải Quyền gắp một cái chân thỏ cho Chu Hải Vinh.
Chân thỏ vốn là Chu Hải Quyền để lại cho Tiếu Dao, anh biết Tiếu Dao thích ăn, cho nên thời điểm bày biện chuyên môn đặt trước mặt Tiếu Dao, không nghĩ tới Tiếu Dao toàn gắp cho Chu Hải Vinh.
Trịnh đại gia muốn đi phòng bếp bưng canh, Tiếu Dao vội đứng lên nói: "Ngài ngồi, cháu đi."
Cậu nói liền chạy đến trong phòng bếp, trong nồi đã sớm nấu xong, nin một hồi, hiện giờ vừa vặn tốt. Cậu đang múc canh vào chén, liền cảm giác cửa tối sầm lại, quay đầu lại liền thấy Chu Hải Quyền vào. Cậu nói: "Tới vừa lúc, bưng đi thôi."
"Em muốn làm gì?" Chu Hải Quyền thấp giọng hỏi.
Tiếu Dao nói: "Nếu anh không đi, em trai anh sẽ hoài nghi."
"Em chính là sợ hắn hoài nghi mới như vậy sao?" Chu Hải Quyền nói, "Em đừng như vậy."
Tiếu Dao cầm một cái tô mới, tiếp tục múc nói: "Anh có biện pháp tốt hơn?"
"Chờ đi ra ngoài, tôi sẽ nói rõ ràng với hắn. Không cho phép em như vậy nữa." Anh nói bưng lên một tô canh liền đi ra ngoài.
Tiếu Dao mím môi, quay đầu lại nhìn Chu Hải Quyền một cái. Nói thật ra, Cậu không chỉ thương hại Chu Hải Vinh, cậu còn cảm thấy Chu Hải Quyền hơi đáng thương.
Cậu khẳng định là đầu óc bị lừa đá.
Yêu không yêu một người, đại khái thật là không chịu khống chế, nhưng muốn thổ lộ hay không, thực thi hành động, lại là có thể khống chế. Nếu cậu không có ngồi trên xe diễn xuất an ủi lần này, không gặp được Chu Hải Quyền ở nông thôn, không gặp được trận gió tuyết này, đại khái Chu Hải Quyền sẽ không như vậy đi? Anh đại khái sẽ giấu ở trong lòng, giống như trước kia, cậu đều không phát hiện chút ít gì, dấu vết Chu Hải Quyền yêu mình.
Chờ đến rời núi, cậu phải lập tức chạy, kẹp giữa hai huynh đệ này quá mệt mỏi, cậu chịu không nổi.
Mấy câu Chu Hải Quyền nói kia vẫn là dùng được, sau khi từ phòng bếp ra tới Tiếu Dao liền thành thật rất nhiều, lời nói cũng không nhiều lắm. Trên đường xuống núi, cậu cũng đều tận lực cùng Vương Trí đi cùng nhau.
Chỉ là Chu Hải Vinh lại có chút không hài lòng, bởi vì hắn đã nói cho Tiếu Dao Vương Trí là gay, Tiếu Dao cư nhiên còn cùng cậu ta thân như vậy, Vương Trí loại xử nam chưa từng biết mùi đời này, thấy soái ca khẳng định liền rất dễ dàng động tâm, huống chi Tiếu Dao đẹp như vậy.
Hắn liền cắm vào giữa hai người, làm nũng với Tiếu Dao, làm bộ nâng chân không nổi: "Chân anh tê qua, đi không nổi nữa."
Vương Trí liền nói: "Tiểu Chu tổng, anh mệt mỏi sao, muốn tôi kéo anh hay không?"
Tên Vương Trí này, thật là không có mắt.
Tiếu Dao cười nói: "Vương đại ca sức lực lớn, anh để anh ấy kéo anh, cũng an toàn."
Cậu nói liền đi đến phía trước, Chu Hải Quyền ở phía trước, bóng dáng cực kỳ tịch liêu, chỉ thường thường quay đầu lại xem một cái. Tiếu Dao thế nhưng sẽ đau lòng một cách kì lạ, nghĩ sau khi rời núi đại khái liền không gặp nhiều lắm, trong lòng cũng rất cảm khái.
Chính là hắn có thể làm sao bây giờ đâu.
Cậu cảm thấy có chút thương cảm, đã may mắn chính mình không phải gay, lại cảm khái mình không phải, đại khái tựa như mình ngây ngô lại chưa quyết định các loại ý tưởng, cậu có vài hành động có lẽ là sai, nhưng ước nguyện ban đầu của cậu đều là tốt, không muốn thương tổn bất luận một người nào, cũng không muốn ủy khuất chính mình, tuy rằng khả năng cuối cùng không như mong muốn. Nhưng trên đời khó được cách song toàn, cũng chỉ có thể lắc lư thử thăm dò đi về phía trước.
Vì thế bước chân nhanh hơn, đi đến vị trí song hành cùng Chu Hải Quyền, Chu Hải Quyền quay đầu nhìn cậu, liền nghe cậu nhẹ giọng nói: "Xuống núi cũng không cần nói với Hải Vinh, tôi không thích anh ta, cũng sẽ không thích anh, nói cũng là nói vô ích, đều không có tác dụng."
Chu Hải Quyền sửng sốt một chút, bước chân dừng lại, môi mỏng nhấp nhấp, Tiếu Dao hơi có chút kích động và khẩn trương, để lại cho Chu Hải Quyền một cái bóng.
Cùng Chu Hải Quyền nói mấy câu này, cùng Chu Hải Vinh nói lời cự tuyệt cùng loại, cảm giác vẫn là thực không giống nhau. Cũng không biết có phải cậu nhìn lầm rồi hay không, cậu cảm thấy mắt Chu Hải Quyền đều đã đỏ.
Mọi người đều rất khó, đều không muốn đi đến một bước này.
- -----------------------------------