Xuyên Thành Thế Thân Của Ánh Trăng Sáng
Chương 30
Tô Hàm mỉm cười nâng ly rượu cụng ly với Lưu Tư Hào, khóe miệng khóe mắt đều mang theo ý cười, dưới ánh đèn mờ mờ ám ám khiến cho hắn thêm vài phần quyến rũ.
Uống xong một ngụm rượu, khóe mắt chợt thấy dưới lầu có bóng người quen thuộc, người nọ đang hung hăng trừng hắn.
Trong lòng Tô Hàm giật nảy, hắn đờ người ra, sau đó nghiêng người nói vài câu với Lưu Tư Hào rồi đứng dậy rời khỏi ghế dài. Hắn từ phía sau vòng một vòng xuống lầu, trái tìm phải kiếm rồi đột ngột bị ai đó nắm chặt kéo vào một góc.
Không, không được, nơi này quá dễ bị người khác phát hiện.
Tô Hàm lập tức ôm lấy cánh tay Hàn Tuyển Ý, thì thầm nói: "Tuyển Ý, chúng ta đi ra ngoài hẵng nói, nơi này ồn quá."
Hàn Tuyển Ý trừng hắn, nhưng khi bắt gặp đôi mắt cầu xin của hắn, gã thả lỏng lại tùy ý Tô Hàm lôi kéo gã đi ra ngoài.
"Tuyển Ý, anh nghe em giải thích." Vừa ra ngoài, Tô Hàm lên tiếng trước, hắn vội vàng nói: "Không phải như anh nghĩ đâu, em, là công ty sắp xếp cho em."
Vốn dĩ hắn sinh ra đã mang dáng vẻ của bông sen trắng, hiện giờ lại mở to hai mắt mang theo vài phần tủi thân, làm cho người ta nhịn không được phải tha thứ hắn, chấp nhận lời giải thích từ hắn.
"Bây giờ anh đang gặp khó khăn, công ty quản lý của em cũng không coi trọng em, bộ phim trước mới vừa đóng máy, vẫn chưa nhận được thông báo công việc tiếp theo, công ty sắp xếp cho em...Em không thể không đến." Tô Hàm nói xong vành mắt đỏ ửng, thâm tình nhìn Hàn Tuyển Ý: "Em không muốn anh vừa phải vất vả vừa phải tính toán cho em, bây giờ tình trạng của anh cũng không tốt lắm."
Lời này không nặng không nhẹ làm Hàn Tuyển Ý đau đớn.
Đúng vậy, hiện tại gã không lấy được vai chính trong «Kỳ Ngộ», trước đây cũng không có bộ phim tiêu biểu nào làm nền, không có bất kỳ địa vị nào trong giới, đâu còn ai nể mặt gã nữa.
Sắc mặt Hàn Tuyển Ý càng thêm âm trầm: "Em ghét bỏ anh?"
"Không!" Tô Hàm đột nhiên nhào vào trong lòng gã, gắt gao ôm gã: "Sao em ghét anh được, em yêu anh như vậy, em từ nước ngoài trở về chỉ vì muốn ở bên cạnh anh mà thôi, Tuyển Ý, anh vẫn còn nghi ngờ tình cảm của em sao?"
Đúng vậy, Tô Hàm vì gã mà từ nước ngoài trở về, sao mình có thể nghĩ em ấy như vậy chứ.
Hàn Tuyển Ý ôm lại Tô Hàm, cằm gã cạ cạ đỉnh đầu hắn, mang theo một tia xin lỗi nói: "Xin lỗi em Tô Hàm, là anh hiểu lầm em."
Tô Hàm nhếch miệng, cười đến ngọt ngào: "Không, Tuyển Ý, đừng nói xin lỗi, nhưng lần sau anh phải tin tưởng em. Được không?"
Hàn Tuyển Ý đồng ý.
Hắn ngẩng đầu lên, hơi khó xử nói: "Hay là anh về nhà trước đi, một lát nữa em xong việc thì sẽ về nhà với anh ngay, thế nào?"
Hàn Tuyển Ý gật đầu, là gã không đúng, gã ảnh hưởng công việc của Tô Hàm, gã không nên tin tưởng tin nhắn lạ rồi xông tới đây tra hỏi Tô Hàm.
Nhìn Hàn Tuyển Ý lên xe rời đi, ý cười trên mặt Tô Hàm hoàn toàn biến mất, càng không có chút tình yêu nào.
Trong mắt hắn tối tăm u ám, tại sao Hàn Tuyển Ý sẽ biết chỗ này, đến cùng là ai đã nói với gã!
Đi đến cửa thang máy, Tô Hàm lập tức thay đổi trở về vẻ mặt trong sáng ngây thơ, giống như đóa bông sen trắng không vướng bụi trần.
*
Cố Tinh Thần mở mắt ra, dưới thân là nệm giường mềm mại, cậu sửng sốt một lát rồi xốc chăn lên xem, sau đó thở phào.
Không có không có, may quá may quá!
Cậu sợ cậu lại 'làm' Lục Tấn Tắc thêm lần nữa, vậy thì xấu hổ lắm luôn.
Câu xoa xoa đầu, cậu chỉ nhớ rõ tối hôm qua vui quá nên có uống vài chai bia, rồi không biết tại sao lại say đến mức như này, mới vừa uống mấy chai đã thấy chếnh choáng.
Quần áo trên người cậu nhăn dúm dó, Cố Tinh Thần đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, lúc mở cửa phòng đã ngửi được mùi thức ăn thoang thoảng.
Lục Tấn Tắc từ phòng bếp thò đầu ra, thấy cậu đã rửa mặt xong xuôi thì đưa cậu một ly nước: "Uống nước trước đã, cháo nấu xong rồi, cậu ngồi xuống đi."
Cố Tinh Thần yên tâm thoải mái ngồi xuống, một chén cháo trắng đặc sệt được đặt ở trước mặt cậu.
"Hôm qua cậu uống say bí tỉ, hôm nay ăn nhạt thôi, muốn bỏ đường vào cháo không?"
Lục Tấn Tắc hỏi, anh nhớ Cố Tinh Thần thích ăn ngọt.
Cố Tinh Thần chép chép miệng, đúng là không cảm nhận được mùi vị gì: "Ừ, một ít thôi."
Lục Tấn Tắc mở gói đường đưa cho cậu.
"Sáng nay anh đi mua bữa sáng à?" Cố Tinh Thần rải một lớp đường mỏng vào tô cháo.
Trên bàn bày rất nhiều món, có vài loại điểm tâm, mấy cái bánh mì, còn có sữa đậu nành và dầu cháo quẩy.
Cố Tinh Thần gắp một cái bánh bao cuộn: "Anh mua nhiều quá, có hai chúng ta ăn thôi mà."
Lục Tấn Tắc khẽ ừ: "Ừm, lần sau sẽ mua ít lại."
Anh không biết mua loại nào nên mỗi thứ đều mua một chút.
Cố Tinh Thần cúi đầu lặng lẽ cong khóe miệng, nghĩ hay lắm, còn muốn có lần sau á.
Tiếp theo, cậu hoảng hốt nhớ lại gì đó liền ngẩng đầu nhìn Lục Tấn Tắc: "Thầy Lục! Hôm qua tôi không nói sảng cái gì chứ?"
Lục Tấn Tắc đang uống cháo khẽ dừng lại một chút, sau đó vẻ mặt tự nhiên đặt chén xuống, phủ nhận: "Không có, cậu uống say là ngủ liền."
Cố Tinh Thần thở dài nhẹ nhõm.
May quá, cậu sợ cậu uống say rồi nói những điều không nên nói, lỡ như nói hớ chuyện cậu xuyên sách thì làm sao bây giờ, thầy Lục sẽ coi cậu là quái vật rồi đưa cậu đến phòng thí nghiệm quốc gia, đến lúc đó thì cậu xong đời.
Giờ biết được cậu không nói hớ điều gì, vậy thì cậu yên tâm rồi.
Lục Tấn Tắc quan sát biểu tình của cậu, em ấy đang sợ cái gì? Sợ chuyện em ấy vẫn chưa quên được Hàn Tuyển Ý bị mình phát hiện ra sao?
Ánh mắt anh tối sầm, phảng phất như con cún lớn tủi thân hờn dỗi.
Cùng lúc đó, hai người đều nhận được thông báo từ đoàn phim, một tuần sau cử hành nghi thức khởi động máy.
*
Một tuần sau, hiện trường nghi thức khởi động máy của «Kỳ Ngộ» vô cùng náo nhiệt, đông đảo máy ảnh của giới truyền thông đặt ngay cửa, đèn flash liên tục nhấp nháy.
Nghi thức khởi động máy không hề được tuyên truyền, nhưng bộ phim này tự có độ nổi tiếng của nó, nhiều bên truyền thông không cần mời mọc cũng tự động đến đây.
Nhưng làm cho giới truyền thông ngạc nhiên là, bọn họ vốn tưởng đoàn phim «Kỳ Ngộ» luôn rất điệu thấp, nhưng không ngờ hiện trường lại được bố trí rất long trọng, ngay cả hội trường cử hành nghi thức khởi động máy cũng là nơi phải hẹn trước nửa năm mới có.
Từ cửa hiện trường cho đến chỗ xuống xe của khách quý đều được trải hơn 100 mét thảm đỏ, hai bên thảm đỏ đặt đầy các lẵng hoa tươi, bên trong hội trường được trang trí rất rực rỡ và sang trọng.
"«Kỳ Ngộ» chịu chơi ghê, nghi thức khởi động máy thôi mà, làm gì long trọng dữ vậy." Có người không biết rõ, nói chuyện vừa ghen tỵ vừa hâm mộ.
"Không phải do ý của đạo diễn Phú đâu, tôi nghe người ta nói là có giải trí Xán Tinh tài trợ, không biết có địa vị thế nào mà chịu chơi dữ lắm."
Người nọ khó hiểu: "Xán Tinh? Sao tôi chưa nghe qua bao giờ thế?"
Người kia đáp: "Là nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim «Kỳ Ngộ» này đấy. Bên trong có một minh tinh bên giải trí Xán Tinh, chắc là người được bên đó tập trung nâng đỡ, nếu không cũng sẽ không tạo thế cho cậu ta, hình như tên là Cố Tinh Thần ấy."
"Cố Tinh Thần?" Người nọ rối rắm tỏ vẻ chưa bao giờ nghe qua tên này, là minh tinh nào vậy, rồi ở đâu ra công ty giải trí này đây?
Người kia nói say sưa nhưng thực tế bản thân hắn cũng không biết rõ xảy ra chuyện gì, chỉ có thể chờ người tới, một lát là sẽ thấy được người thật bên Xán Tinh.
Lưu Trọng được chủ tịch Thang Mỹ Quân dặn dò phải làm cho hội trường thật long trọng, sau khi được Cố Tinh Thần đồng ý thì bày trí dựa theo chỉ thị của bà Thang, có điều Thang Mỹ Quân cũng không định tham gia vào, dù sao con trai cục cưng nhà bà là người quản lý Xán Tinh, con trai đã đi thì bà ở nhà xem TV là được.
Cho nên đến khi nghi thức khởi động máy của «Kỳ Ngộ» sắp diễn ra, cả đám truyền thông cũng không biết rốt cuộc chủ nhân của giải trí Xán Tinh là ai cả.
Đều do Cố Tinh Thần cố tình giấu giếm, bây giờ chưa phải lúc để công khai.
«Kỳ Ngộ» không có nữ chính, hai nam chính là người gánh phim, còn lại có vài diễn viên nữ phái thực lực và một đám vai phụ đều tới.
Trên thảm đỏ, hai nam chính một trước một sau đi về phía trước.
Hôm nay, Cố Tinh Thần và Lục Tấn Tắc đều ăn ý mặc bộ đồ Tây màu xám đen, Cố Tinh Thần là hoa văn kẻ ô màu tối, còn Lục Tấn Tắc là màu trơn, nhìn từ xa giống như đồ đôi.
Tóc của Cố Tinh Thần được vuốt lên gọn gàng, trên trán lơ phơ vài cọng tóc mái, vừa trẻ trung vừa đẹp trai.
Tóc của Lục Tấn Tắc được vuốt hết về phía sau, vốn dĩ anh đã có khí chất hơn người, mặc dù chải kiểu tóc già khú nhưng không hề ảnh hưởng đến khí chất của anh, ngược lại càng tăng thêm khí thế mạnh mẽ của mình.
Hai người đều có nhan sắc cấp cao, một người thì tinh xảo ôn hòa, một người thì lạnh lùng đẹp trai, cả đám truyền thông báo chí đều bị kinh diễm, đèn flash không ngừng chớp nháy.
Cố Tinh Thần thấy Lục Tấn Tắc ở đằng trước dừng lại, cậu nghiêng đầu nhìn anh, do dự trong giây lát rồi đi lên phía trước, hai người cùng nhau sánh vai.
Cậu kiềm nén không cười, Lục Tấn Tắc càng ngày càng có khí thế của ảnh đế rồi.
Vốn các bên truyền thông đều cho rằng giữa hai nam chính sẽ xảy ra chiến tranh ngầm gì đó, nhưng thấy hai người vô cùng khiêm tốn hài hòa làm cho bọn họ rầu đến vò đầu bứt tai, giờ mà về không biết báo cáo công việc thế nào nữa, không có chút điểm gây bạo nào!
Dù sao cũng chỉ là nghi thức khởi động máy, không phải thật sự đi thảm đỏ, quan trọng nhất vẫn là đạo diễn Phú Triều Tông, sau đó đèn flash xoay chiều chụp đạo diễn Phú.
Cố Tinh Thần ngồi phía dưới, một bên là Lục Tấn Tắc, một bên khác không có người. Đột nhiên có một người ngồi xuống, Cố Tinh Thần nghiêng đầu nhìn qua, lập tức mắt to trừng mắt nhỏ với người mới đến.
"Thế nào, ngạc nhiên không? Bất ngờ không? Vui vẻ không?"
Cố Tinh Thần trợn mắt nhìn Thang Văn Cảnh: "Sao anh tới đây? Oreo đâu?"
Thang Văn Cảnh làm ra vẻ đau lòng: "Em họ em vô tình ghê, anh cố ý tới đây để cổ vũ trợ uy cho em, mà em lại hỏi Oreo trước! Em có còn lương tâm hay không?"
"Anh không làm diễn viên thì tiếc quá, có muốn ra mắt không? Hay là ký hợp đồng với công ty của em đi?" Cố Tinh Thần không thèm để ý dáng vẻ làm bộ làm tịch của anh ta.
Thang Văn Cảnh không giả vờ nữa, anh ta chỉnh lại góc áo của mình, chậm rãi nói: "Em tưởng anh muốn tới à, là do cô nhỏ muốn anh tới xem em thế nào, sợ em không có ai bên cạnh bị người ta khi dễ. Giới giải trí này có gì hay ho chứ, chỉ có một kịch bản, chả có gì để xem."
Thang Văn Gia về nhà thăm ông nội, đi vào thì thấy ông nội và cô nhỏ đang ngồi xem TV với nhau, màn hình TV vừa vặn quay trúng Cố Tinh Thần, thanh niên đẹp trai hơn người, gương mặt tinh xảo nhàn nhạt ý cười.
"A a a, anh họ Tinh Thần!"
Thang Văn Gia hét to làm cho hai người giật mình, tiếp đó cô lại kêu lên: "Anh hai? Sao anh hai ở trong đó cùng với anh họ Tinh Thần vậy?"
Thang Mỹ Quân vỗ vỗ ngực: "Văn Gia, con làm cô sợ muốn chết. Văn Cảnh nghe nói hôm nay phim của Tinh Thần khởi động máy nên lật đật thay quần áo đi rồi, nói là sợ người ta thấy Tinh Thần không có ai bên cạnh sẽ bị bắt nạt, cô đã nói là khỏi cần đi, ai dám bắt nạt anh họ Tinh Thần của con cơ chứ."
Thang Văn Gia:...
Hu hu hu hu, tại sao cô không về sớm hơn một chút!
...
Tác giả có chuyện nói:
Lục Tấn Tắc: Mặc đồ đôi, vui quá đi!
END CHƯƠNG 30.