Xuyên Thành Thế Thân Của Ánh Trăng Sáng
Chương 29
Tổng cộng có 6 bức ảnh, mỗi một bức Tô Hàm đều mặc quần áo khác nhau, điểm giống duy nhất chính là biểu tình trên mặt Tô Hàm đều là vừa ngượng ngùng vừa vui vẻ, mỗi một bức đều khiến người ta cảm nhận được sự hân hoan trong lòng hắn.
Người chụp ảnh có kỹ thuật khá tốt, chọn góc độ rất đẹp, vẻ mặt của Tô Hàm được chụp cực kỳ chân thật không chút giả dối.
Sáu bức ảnh từ lúc đầu là ngượng ngùng xấu hổ nhìn người đối diện, đến sau đó trực tiếp dựa vào người ta, quá trình phát triển từ từ tăng dần.
Hàn Tuyển Ý siết chặt điện thoại, mắt trừng màn hình đến mức muốn bốc lửa.
Tô Hàm, lại dám giấu gã ra ngoài lẳng lơ.
Gã vẫn chưa tức giận xong thì điện thoại vang lên có tin nhắn, gã không suy nghĩ lập tức mở ra.
Trên tin nhắn là một dòng địa chỉ.
Gần như trong nháy mắt, gã đột nhiên hiểu ra chuyện gì.
Người đàn ông nổi giận từ sô pha đứng lên, vội vã đi ra ngoài, cửa bị đóng sập lại khiến khung cửa lung lay, bụi tường lất phất rơi xuống.
Cố Tinh Thần cảm thấy mình đã làm một chuyện tốt, trở thành người rất chính nghĩa, cậu vui vẻ lẩm bẩm hát đi về nhà mình.
Bầu trời nhá nhem tối, Cố Tinh Thần ngẩng đầu nhìn qua phòng ở nào đó rất quen thuộc, bên trong sáng trưng ánh đèn, cậu dừng một chút rồi chuyển bước sang đó.
Trong căn phòng to lớn rộng rãi, TV treo trên tường đang chiếu tin quảng cáo.
Lục Tấn Tắc pha một ly trà rồi ngồi xuống sô pha, chờ phim bắt đầu. Chuông cửa bỗng nhiên 'ting tong' vang lên, anh hơi ngạc nhiên nhìn qua.
Người tới lúc này không thể là Thạch Thành, không lẽ là người bên tòa nhà?
Cửa vừa mở ra, một gương mặt tươi cười xán lạn như ánh mặt trời xuất hiện trước mặt anh.
"Chào buổi tối thầy Lục, không làm phiền anh chứ?"
Lục Tấn Tắc hơi bất ngờ, anh nghiêng người để cậu đi vào: "Không có, vào ngồi đi."
Cố Tinh Thần vừa vào là thấy trên TV đang chiếu một đoạn trailer, cậu xoay đầu nhìn Lục Tấn Tắc đang đóng cửa. Lục Tấn Tắc hơi thất thần nhìn ý cười trong mắt cậu, sau đó lặng lẽ nghiêng đầu tránh né.
Ây dô, xấu hổ kìa!
Cố Tinh Thần ngồi trên sô pha, nhắc nhở nói: "Tiếc là kỳ này không có tôi, vừa hay tôi cũng muốn xem thế nào."
Lục Tấn Tắc đứng hình một lát, anh quên mất kỳ này Cố Tinh Thần bị thương, cậu cũng sẽ không tham gia kỳ sau nữa.
Anh đưa tách trà cho Cố Tinh Thần: "Uống trà."
Cố Tinh Thần ngửa đầu nhìn tiêu đề, trên mặt không che giấu được sự vui vẻ.
Lục Tấn Tắc ngồi xuống bên cạnh cậu: "Hình như tâm trạng cậu rất tốt thì phải."
Khó được thấy tâm tình cậu tốt thế này, từ lúc vào cửa đến giờ vẫn luôn cười.
Cố Tinh Thần: "Hôm nay tôi làm được một việc tốt, giúp người là niềm vui, cho nên vui vẻ!"
"A, bắt đầu rồi."
Kỳ «Hoang Dã» mới đã bắt đầu chiếu, đội ngũ năm người nhìn có vẻ rất hòa đồng, mặc dù ít người nhưng mục đích vẫn không thay đổi.
Ngay tiếp theo, mưa bình luận rậm tạp bắt đầu xuất hiện, gần như bao trùm cả màn hình TV.
Cố Tinh Thần nhướng mày, cậu không ngờ show thực tế này lại có nhiều người xem như thế, lượng truy cập chắc hẳn khá tốt.
Nhưng nhìn kỹ trong chốc lát, cậu đột nhiên cười lên.
Mưa bình luận đều là ―
[A a a a a! Tại sao không có bé Tinh Thần nhà tui!]
[Tui cố tình vào xem con trai, hu hu hu, vậy mà không có cảnh nào!]
[Cố Tinh Thần rời show rồi à? Sao lại thế này?]
[Không có con trai tui thì show này chán lắm, chả có gì để xem.]
Những lời bình luận như thế rất nhiều, dần dần mưa bình luận vốn phủ kín màn hình bắt đầu giảm bớt xuống một phần hai, một phần ba, trong giây lát chỉ còn một ít bình luận xuất hiện mà thôi.
"Không ngờ mình vẫn còn quan trọng ha." Cố Tinh Thần lầu bầu.
Lục Tấn Tắc hùa theo: "Đương nhiên rồi, những người khác không có gì để xem."
"Thầy Lục, đừng khen tôi quá, khen quá là tôi kiêu ngạo đó."
Lục Tấn Tắc phản bác, anh sốt ruột giải thích: "Tôi chỉ nói sự thật."
"Được rồi." Cố Tinh Thần đứng lên.
Lục Tấn Tắc hoảng sợ, anh chọc người ta tức giận rồi sao?
Cố Tinh Thần liếc anh: "Thầy Lục có hứng thú đi ăn xiên nướng với tôi không?"
Lục Tấn Tắc bị cậu nói chuyện ngừng giữa chừng làm anh bị dọa chết khiếp.
"Đi."
Xuống dưới lầu, Lục Tấn Tắc đi phía trước Cố Tinh Thần, bỗng dưng anh dừng lại chờ làm cậu ngạc nhiên nhìn anh.
Nhưng cái người bình thường không có biểu cảm gì trên mặt, giờ phút này lại đứng cách đó không xa nhìn cậu, không biết có phải do ánh đèn hay không mà dường như trong mắt anh chứa đầy ánh sáng.
Cố Tinh Thần nhẹ cong khóe miệng, cậu đi hai bước đến chỗ anh: "Thầy Lục, anh đi ra ngoài không thèm đeo khẩu trang luôn à?"
Lục Tấn Tắc cười theo: "Tôi biết một chỗ gần đây, rất yên tĩnh."
Cố Tinh Thần nhướng mày: "Không ngờ thầy Lục cũng ăn xiên nướng ha."
Anh biết cậu cố tình trêu mình, Lục Tấn Tắc cũng không đáp trả mà chỉ hất hất cằm, đi về phía trước.
Khi đi đến một con hẻm nhỏ hơi tối tăm, Cố Tinh Thần dừng lại, không chắc lắm hỏi: "Thầy Lục, anh xác định không đi sai đường chứ?"
"Cậu sợ à?" Lục Tấn Tắc nhìn cậu, tiếp đó nói: "Vậy chúng ta đổi chỗ khác."
"Nè nè, khoan đã." Cố Tinh Thần cản lại: "Không phải tôi sợ, tôi chỉ muốn xác nhận lại thôi, anh đi tiếp đi."
Lục Tấn Tắc chắc chắn cậu không sợ hãi thì mới bằng lòng tiếp tục dẫn đường, anh lấy đèn pin từ trong túi áo mình ra chiếu sáng dưới chân cậu.
"Đúng là nơi này hơi tối thật, cậu coi chừng dưới chân."
Cố Tinh Thần cách anh rất gần, cậu nghe anh nói vậy thì khẽ cười, hơi thở ấm áp phả vào mặt anh làm anh hơi hơi nghiêng đầu.
"Thầy Lục, tôi thấy anh bị OOC rồi nha."
"Sao? OOC gì?" Lục Tấn Tắc cực kỳ nghiêm túc hỏi.
"Không phải nên là hình tượng cao lãnh cấm dục à? Bây giờ lại là thầy Lục dịu dàng tri kỷ rồi."
Cố Tinh Thần vẫn luôn cảm thấy hình tượng của Lục Tấn Tắc sẽ là cao lãnh cấm dục, nhưng hiện giờ cậu thay đổi suy nghĩ rồi. Lục Tấn Tắc là người duy nhất có đầu óc bình thường ở thế giới này, trải qua một thời gian chung đụng, cậu cảm thấy Lục Tấn Tắc sẽ cho cậu thêm nhiều sự bất ngờ khác nữa.
Cứ từ từ tới thôi.
Không lâu sau, rất nhanh đã đến địa điểm, là một nhà ăn nhỏ, trong quán chỉ có sáu cái bàn, chủ quán là một đôi vợ chồng trung niên.
Nhà ăn rất sạch sẽ, thức ăn cũng rất tươi mới, vợ chồng chủ quán cũng rất nhiệt tình, ông chủ phụ trách nướng, bà chủ thì phụ trách tiếp khách, dọn bàn và tính tiền.
Thấy hai người đi vào, bà chủ nở nụ cười chuẩn bị tiếp đón, kết quả ngây người một lúc.
Ai da, mẹ ơi, đâu ra hai cậu trai đẹp thế này, vừa vào một cái là làm cho quán của bà ta sáng sủa hẳn lên, tựa như từ bóng đèn 30W biến thành 300W ấy.
Giờ này trong quán vẫn chưa có ai, Cố Tinh Thần tùy tiện tìm một bàn trống ngồi xuống, cậu tủm tỉm hỏi: "Bà chủ, gọi món hay tự đi lấy thế?"
Lúc này bà chủ mới giật mình tỉnh lại, cười nói: "Tự mình lấy, thích ăn cái gì thì lấy cái đó, lát nữa tôi đưa mấy xiên thịt ba chỉ cho hai cậu nhé."
Ông chủ đang ướp gia vị ngẩng đầu: "Sao lại đưa thịt ba chỉ?"
Lại còn mấy xiên, gần đây giá thịt heo đang cao chót vót đó hiểu không!
Bà chủ trừng ông ta, hai người này đẹp trai như vậy, bà ta thích đó rồi sao.
"Ông biết cái gì, lo mà nướng đi, làm ngon một chút."
Ông chủ:...
Đột nhiên hiểu ra gì đó.
Cố Tinh Thần hớn hở đi lấy thức ăn, vừa lấy vừa hỏi Lục Tấn Tắc: "Thầy Lục thích ăn gì để tôi lấy giúp anh cho."
Lục Tấn Tắc đang cẩn thận lau lại bàn: "Tôi không kén ăn, câu chọn thứ cậu thích ăn rồi lấy nhiều thêm mấy xiên là được."
"Ok."
Cố Tinh Thần cầm mấy xiên thịt ba chỉ, vừa chọn vừa nói: "Bà chủ ơi, xiên que nhà bà chủ tươi roi rói luôn, lần đầu tiên tôi tới đây đó, bạn của tôi nói chỗ này ăn ngon lắm."
Bà chủ cao hứng muốn chết! Nhóc đẹp trai khen xiên nướng nhà bà ta, cũng giống như khen bà ta vậy, làm bà ta cười vui như một đóa hoa.
"Thích thì nhớ thường xuyên tới nhé."
Cố Tinh Thần chọn xong xiên que đưa cho ông chủ đã sắp khó chịu: "Bà chủ vừa tốt tính lại vừa xinh đẹp, ông chủ ông có phước lắm đó."
Vừa dứt lời, ông chủ lập tức cười tươi: "Làm gì có làm gì có."
Bà chủ lại trừng ông ta: "Người ta khen tôi, ông khiêm tốn cái gì!" Ngay sau đó lại cười với Cố Tinh Thần: "Ây dô nhóc con biết nói chuyện ghê, lại cho cậu mấy xiên thịt bò nè, bí truyền của nhà chúng tôi đấy, ăn ngon cực kỳ."
Ông chủ:...
Còn muốn buôn bán nữa không hả!
Cố Tinh Thần đi qua quầy bia rượu cầm lấy mấy chai bia: "Thầy Lục, anh uống không?"
Lục Tấn Tắc gật đầu: "Uống."
Thật ra anh không biết uống rượu bia nhiều, dù uống cũng là rượu vang đỏ, nhưng hôm nay anh vui.
Có lẽ Cố Tinh Thần thật sự rất cao hứng, vừa ăn xiên nướng vừa dùng sức khen ông chủ kỹ thuật nướng rất tốt, lại vừa cầm ly uống một hớp to.
Ông chủ banh mặt lại, nghĩ thầm: Cậu có khen tôi cỡ nào thì tôi cũng sẽ không cho cậu thêm một xiên nào nữa đâu!
Một tiếng sau, Lục Tấn Tắc nhìn người mặt thì đỏ lại vẫn luôn tía lia nói chuyện, sau đó lại nhìn một đống chai bia trước mặt cậu, anh bất đắc dĩ gọi bà chủ tới tính tiền.
Anh nâng Cố Tinh Thần dậy thì nghe thấy cậu đang thì thầm nói gì đó.
"Tôi mặc kệ cốt truyện quần què gì, mấy người là thứ gì!"
"Vai chính gì đó, cút hết một bên cho tôi!"
Lục Tấn Tắc:...
Có phải gần đây áp lực lắm không? Hay xem kịch bản bị tẩu hỏa nhập ma rồi?
"Không phải chỉ là vai chính thôi à, ghê gớm lắm sao!"
― Đúng là chưa đóng vai chính lần nào, tuy lần này là song nam chủ nhưng cũng chỉ có thể đứng dưới phiên anh.
Lục Tấn Tắc cõng cậu, tay anh vòng qua chân cậu, đột nhiên anh dừng lại, cảm thấy tay mình như bị lửa đốt nóng lên nhưng anh không thả ra, ngược lại còn nắm thật chặt.
Người trên lưng anh không chịu yên tĩnh mà cứ nhích tới nhích lui, suýt chút nữa là bị trượt xuống.
"Được rồi, nằm yên nào."
Lục Tấn Tắc nghiêng đầu nói với người đang vùi đầu vào bả vai anh.
Người vốn đang không còn ý thức bỗng nhiên giật giật, nói mê sảng, cậu la lên: "Gì, sao anh dữ với tôi hả! Anh là tên đàn ông tồi!"
'Tên đàn ông tồi' sửng sốt: "Không có dữ với cậu, ngoan, nằm yên đi."
"Hừ, anh chính là tên đàn ông tồi!"
Cố Tinh Thần rầm rì rồi cọ cọ bờ vai anh, sau đó tìm một vị trí thoải mái nằm yên.
Hai phút sau.
"Anh là tên tra nam! Anh cút cho tôi, cút càng xa càng tốt!"
Lục Tấn Tắc dừng lại, anh đứng ở dưới bóng đêm, sắc mặt đen tối không rõ.
Sau một lúc lâu, anh lại tiếp tục đi về phía trước, thấp giọng nói: "Anh ta không đáng để cậu phải như vậy, cậu xứng đáng được tốt hơn."
Trước cửa hội sở giải trí cao cấp nhất trong thành phố, Hàn Tuyển Ý nhìn chằm chặp người đang đi từ bên trong ra, hai mắt như muốn bốc lửa.
Thế mà là sự thật!
...
Tác giả có chuyện nói:
Cố Tinh Thần: Thầy Lục, có phải anh đang hiểu lầm gì không?
Lục Tấn Tắc: Không, tôi không hề hiểu lầm!
END CHƯƠNG 29.