Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui

Chương 75-76



75
Đường Thư Nghi đã ám chỉ với Ngô Tĩnh Vân chuyện từ hôn này có thể bình tĩnh suy tính nhưng lại không thành công, nhưng nàng cũng chẳng có gì băn khoăn. Thế giới này không vây quanh nàng, không thể nào khiến tất cả mọi người đều răm rắp làm theo ý nàng.
Nàng vừa rời khỏi Ngô gia đã lập tức dặn dò Triệu quản gia phái người nhìn chằm chằm Ngô phủ. Nàng suy đoán hai ngày sau hành trình đến Sùng Quang tự sẽ phát sinh chuyện gì đó, hiện tại giám sát Ngô gia như vậy cũng xem như là biết người biết ta.
Đương nhiên cũng có thể chỉ là suy đoán của nàng, có lẽ hôm đó Ngô phu nhân và Ngô Tĩnh Vân sẽ không làm gì cả, nhưng đề phòng trước cũng không sai mà.
Nếu ngày đó không có chuyện gì thì sau khi trở về nàng sẽ nghĩ cách lui cọc hôn sự của Tiêu Ngọc Thần và Ngô Tĩnh Vân. Nhưng có vẻ mọi chuyện sẽ không dễ dàng như vậy, dù sao thì nhìn bên ngoài cả Tiêu Ngọc Thần và Ngô Tĩnh Vân đều không làm sai gì cả.
Đương nhiên nếu dùng một chút thủ đoạn cầm thú thì sẽ rất dễ hủy bỏ chuyện đính thân này, nhưng nàng khinh cách làm như vậy.
Dặn dò xong mọi việc, Đường Thư Nghi bắt đầu suy xét tới chuyện dành ra một chút thời gian ra phủ đi dạo, khảo sát thị trường, xem có thích hợp để mở hội sở ở Thượng Kinh này không. Nếu phù hợp thì nên chọn vị trí nào.
Lúc Tiêu Ngọc Thần trở về, Đường Thư Nghi đang nói chuyện với Thúy Trúc và Thúy Vân, hỏi xem tửu lầu của nhà nào nổi tiếng nhất ở Thượng Kinh, Đường Thư Nghi thấy hắn thì bảo hắn cho một chút ý kiến. Tiêu Ngọc Thần nghe xong hỏi: “Mẫu thân cũng muốn mở tửu lầu ở Thượng Kinh sao?”
Đường Thư Nghi nghĩ, nàng muốn mở hội sở, một trong những nhóm khách hàng mục tiêu chính là những người giống Tiêu Ngọc Thần, là quý tử của các đại thế gia ở Thượng Kinh, hẳn là nên nghe ý kiến của hắn một chút, bèn mở miệng nói: “Ta muốn tìm một tòa nhà tam tứ tiến viện, trang trí lịch sự thanh nhã một chút, làm một hội quán, cung cấp thức ăn, chỗ dừng chân, nghe nhạc xem múa, còn cung cấp địa điểm cho khách nhân tổ chức họp mặt, con cảm thấy như thế nào?”
Tiêu Ngọc Thần nghe xong, ánh mắt sáng lên, mở miệng nói: “Nếu tu sửa cả nội thất trang trí bên trong, chắc chắn là rất được.”
“Bố trí bên trong chắc chắn phải tu sửa.” Đường Thư Nghi nói: “Ít nhất sẽ không kém hoa viên của Hầu phủ ta.”
“Chắc chắn là được.” Sau đó Tiêu Ngọc Thần lại oán giận tửu lâu mà bọn họ đã tổ chức họp mặt ngày nay: “Tuy rằng bố trí bên trong vẫn ổn nhưng chỗ đó quá nhỏ, bảy tám người vào cảm thấy rất chật chội.”
Nghe hắn nói như vậy, Đường Thư Nghi có chút tin tưởng, nàng nói: “Hôm nào con rảnh, cùng ta ra ngoài đi dạo, tìm hiểu tình huống, nếu ổn thì ta sẽ bắt tay vào làm việc này.”
Tiêu Ngọc Thần gật đầu đồng ý, trong lòng càng bội phục nàng làm việc quả quyết, chuyện đã nói là sẽ làm.
“Hôm nay Ngô phu nhân hẹn chúng ta hai ngày nữa đến Sùng Quang tự du ngoạn.” Đường Thư Nghi nói tới chuyện hai ngày sau.
“Chúng ta? Con cũng phải đi sao?” Tiêu Ngọc Thần thật sự không muốn tiếp xúc với người Ngô gia, nhưng nghĩ lại thì đây là chuyện của hắn, không thể luôn để mẫu thân nhọc lòng giải quyết, mặt hắn bắt đầu lộ vẻ xấu hổ.
“Ta đoán hôm đó Ngô phu nhân hoặc là Ngô nhị tiểu thư sẽ động tay động chân gì đó.” Đường Thư Nghi kể lại chuyện Ngô Tĩnh Xu tặng lễ vật cho nàng hôm nay và những lời nàng đã ám chỉ cho Ngô Tĩnh Vân, sau đó mới nói tiếp: “Đương nhiên chuyện này cũng chỉ mới là suy đoán của ta. Nhưng chúng ta vẫn nên đề phòng một chút thì tốt hơn. Đến lúc đó ăn uống thứ gì con cũng phải cẩn thận, cũng không thể đơn độc ở cùng mấy vị cô nương Ngô gia. Cái khác con cứ xem tình huống mà làm.”
Tiêu Ngọc Thần nghiêm túc gật đầu, sau đó hỏi: “Ngọc Minh còn phải ở thư phòng bao lâu nữa?”
“Phải xem bản thân nó.” Đường Thư Nghi nói: “Khi nào nó suy nghĩ cẩn thận thì ra. Tuy ta không mong nó có tiền đồ lớn lao gì nhưng cũng không thể ăn chơi trác táng mãi như thế.”
76
Tiêu Ngọc Thần thở dài trong lòng, thật ra ba huynh muội bọn họ trước đây rất ít khi được người ta chỉ dạy. Lúc phụ thân còn tại thế, phần lớn thời gian trong năm đều ở biên cương, khi đó mẫu thân chỉ biết cưng chiều bọn họ, muốn cái gì cho cái đó, chưa bao giờ có hành động giống hiện tại, dạy bọn họ cách làm người.
Nhưng bây giờ thì tốt rồi, mấy ngày nay mẫu thân thay đổi rất nhiều, bắt đầu dụng tâm dạy dỗ bọn họ. Hắn tin tưởng Hầu phủ sau này sẽ càng ngày càng tốt đẹp.
Mẫu tử hai người nói chuyện một lúc thì Tiêu Ngọc Châu đã tan học về nhà, Đường Thư Nghi sai người dọn cơm, đồng thời dặn dò hạ nhân mang cơm qua chỗ Tiêu Ngọc Minh.
“Nương, khi nào ngài mới cho nhị ca ra ngoài?” Tiêu Ngọc Châu kéo tay Đường Thư Nghi làm nũng: “Con đi giảng đạo lý với nhị ca, nhị ca đã biết mình sai rồi.”
Đường Thư Nghi không nhịn được cười: “Con giảng đạo lý cho nhị ca sao? Vậy con giảng thế nào?”
Tiêu Ngọc Châu lặp lại những lời mà sáng nay nó đã ghé đầu vào khung cửa nói với Tiêu Ngọc Minh, Đường Thư Nghi nghe xong lại cười ha ha: “Nhìn xem, Ngọc Châu nhà ta cũng hiểu biết như vậy mà nó lại không biết, vậy cứ để nó tiếp tục ở đó suy ngẫm đi.”
Tiêu Ngọc Châu không nghĩ tới bản thân muốn giúp mà lại phản tác dụng, đang muốn nói tiếp thì đã bị Đường Thư Nghi kéo đến nhà ăn, vừa đi vừa nói: “Mục đích của ta không phải là phạt nhị ca con, ta chỉ muốn nó hiểu chuyện một chút. Nếu nó không hiểu những đạo lý này, sau khi ra ngoài lại tiếp tục giống trước kia vậy lần này ta phạt nó cũng không có tác dụng gì hết.”
Tiêu Ngọc Châu gật đầu: “Vậy tiếp tục cấm cửa huynh ấy.”
Đường Thư Nghi cười sờ đầu con bé, tiểu nha đầu quả nhiên tri kỷ hơn hai tiểu tử kia nhiều.
Tiêu Ngọc Thần đứng ở đằng sau nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, trong lòng suy nghĩ lát nữa phải khuyên nhủ Tiêu Ngọc Minh như thế nào. Ăn cơm xong, hắn vội vàng đến thư phòng ở tiền viện.
Trời đã hơi tối, mùa thu gió lạnh thổi lá cây kêu xào xạt, khiến cho cả sân viện có vẻ tịch liêu quạnh quẽ. Tiêu Ngọc Thần bỗng nhiên nhớ tới, có một hôm nọ, cũng là một đêm cuối thu, hắn ham chơi chạy tới sân viện này, nhìn thấy phụ thân Tiêu Hoài cầm Yển Nguyệt đao luyện võ.
Nam tử cao lớn đĩnh đạc, cầm trường đao còn muốn to hơn cả ngài ấy, uy vũ sinh phong. Khi đó hắn cảm thấy phụ thân là người lợi hại nhất trên thế gian này.
Nhưng phụ thân lợi hại như vậy lại không thể ở bên cạnh huynh muội bọn họ cho tới lúc trưởng thành.
Lồng ngực bỗng nhiên đau nhói.
Nghiên Đài và Thạch Mặc đang gục đầu đứng trước cửa thư phòng. Thấy hai người bọn họ muốn hành lễ, Tiêu Ngọc Thần vội xua tay bảo hai người họ lui ra, hắn bước tới cửa đứng yên bất động.
Thấy Thạch Mặc cùng Nghiên Đài rời khỏi sân viện, hắn khom lưng ghé đầu vào kẹt cửa nhìn vào trong, thấy Tiêu Ngọc Minh đang ngồi sau án thư ăn uống thỏa thích, làm gì có dáng vẻ của người đang bị phạt.
Hắn bỗng nhiên bật cười, lẳng lặng đứng ngoài cửa chờ Tiêu Ngọc Minh ăn cơm xong.
Chỉ một lúc sau, đã có tiếng bang bang vọng ra cửa, sau đó là tiếng của Tiêu Ngọc Minh: “Dọn dẹp đi.”
Hắn vừa lên tiếng thì đã có một gã sai vặt đi vào, hành lễ với Tiêu Ngọc Thần rồi lấy chìa khóa mở cửa vào trong thu dọn chén đũa, Tiêu Ngọc Thần cũng cất bước vào theo.
Tiêu Ngọc Minh nhìn thấy hắn, cái gì cũng không nói, tự rót cho mình một chén trà rồi uống ừng ực, Tiêu Ngọc Thần tìm một cái ghế dựa ngồi xuống.
Gã sai vặt thu dọn chén đũa xong bèn đi đến bên cạnh Tiêu Ngọc Thần khom lưng cười nói: “Đại công tử, phu nhân không cho...”
“Ta ngồi một chút sẽ đi, trở về sẽ nói với mẫu thân sau.” Tiêu Ngọc Thần ngắt lời gã sai vặt.
Gã sai vặt tự động không nói thêm, bưng chén đũa ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa lại.
Tiêu Ngọc Thần trầm mặc một hồi rồi nói: “Lúc nãy ta đột nhiên nhớ tới bộ dáng luyện võ của phụ thân lúc chúng ta còn nhỏ.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...